Thấm thoắt đã nửa năm trôi qua kể từ ngày Vulcan thỉnh cầu Beruneru, phù thủy hắc ám đồng thời là chiêu hồn sư, chỉ dạy ma pháp.
Beruneru gọi Vulcan là thiên tài quả là chớ sai. Chỉ trong một thời gian ngắn, Vulcan đã nắm vững toàn bộ nguyên lý ma pháp cơ bản mà Beruneru truyền dạy.
Giờ Vulcan đang luyện tập ma pháp hệ hỏa và lôi cao cấp.
Sau khóa đào tạo, Vulcan đã hoàn toàn thuần thục các ma pháp hạ cấp như Bộc Phá và cả ma pháp trung cấp như Vô Hạn Hỏa Cầu. Song những kỹ năng chủ đạo như Lôi Thần Kích, Sức mạnh Thần Sấm hay Địa Ngục Lửa Thiêu thì vẫn chưa thể sử dụng được nếu không có sự giúp đỡ của Hệ Thống.
Vulcan thấy rất khó khăn, cậu chưa quen với lối kích hoạt ma pháp cao cấp bình thường như các pháp sư truyền thống.
Beruneru luôn miệng quát nạt tốc độ tiến bộ của Vulcan.
Tuy Vulcan nghĩ mình đang tiếp thu rất nhanh nhưng cậu vẫn không ngừng bị Beruneru mắng chửi.
"Thằng đần! Giữ cho chắc vô! Nếu mi muốn phát huy tối đa sức mạnh thì phải làm được chỗ đó!"
"Mất tập trung nên mi trộn thêm rác rưởi vào rồi thấy chưa! Nếu cái cục đó mà mi kêu bằng Lửa Địa Ngục thì cái thứ mà đám con nít ngoài kia hay nghịch phải gọi là Bão Lửa!"
"Kulkulkul, giỏi lắm, cứ thế phát huy đi. Cứ đà này thì có khi một trăm năm nữa mi cũng đách qua nổi Màn 1 cho coi."
Bất cứ khi nào Vulcan không đáp ứng được kỳ vọng của Beruneru hay lớ ngớ là lão phù thủy già lại giở giọng càm ràm. Lời nói cay nghiệt như những lưỡi dao găm vào người Vulcan, làm cậu không khỏi thầm nguyền rủa.
Hở xíu là Beruneru lại chửi như tát nước vào mặt cậu.
Nhưng trái với lời nói bên ngoài đó, Beruneru thực lòng vô cùng ngạc nhiên với tốc độ phát triển của Vulcan.
Lão nghĩ tổ hợp giữa sức mạnh của người chơi và thiên tài là đã nằm ngoài sức tưởng tượng rồi, nhưng đến nhường này thì quả là vượt quá dự đoán.
Bất luận là thiên tài hay người thường thì trước sau gì cũng đều gặp phải một bức tường mang tên giới hạn.
Khả năng tiến bộ thần tốc, học một hiểu mười, thường chỉ nằm ở cấp độ trung bình thấp. Khi ai đó đã đạt đến đỉnh cao hoàng kim trong cuộc đời, sự tăng trưởng vượt bậc ấy cũng không còn nữa.
Và đến cái ngày kẻ đó vươn lên đến hàng thượng đỉnh, sự kiện hàng ngàn hàng vạn năm chưa chắc đã có một, rồi thì khả năng tiến bộ cũng mai một dần và ngừng hẳn.
Bởi vậy mới nói, những kẻ dù tiến bộ như rùa bò nhưng ít nhất cũng được giác ngộ một lần hiếm hoi là đã may mắn hơn vô số người.
Không biết bao nhiêu kẻ đã trăng trối "Ta muốn vượt qua bức tường đó...." để rồi đến tận khi an giấc ngàn thu vẫn chưa một lần được ngắm nhìn phương trời bên kia bức tường ấy.
Nhưng Vulcan thì khác.
Không như những thiên tài dành cả cuộc đời tìm kiếm câu trả lời trong vô vọng, thì Vulcan đã nắm sẵn trong tay đáp án hoàn hảo nhất.
Thêm nữa, mặc dù không được bồi dưỡng từ cơ sở nền tảng, nhưng Vulcan lại sở hữu khả năng 'đoán' vô cùng chuẩn xác. Kết hợp với trình độ giảng dạy thượng thừa của Beruneru, tốc độ tăng trưởng của Vulcan đã nâng lên một tầm cao mới.
'Mình phải mất đến mười năm để đạt được cảnh giới này... Hulhul.'
Beruneru luôn coi những thiên tài vĩ đại nhất thế kỷ chỉ đáng quỳ sọp dưới chân mình. Nhưng Vulcan đã làm được điều mà con người sở hữu tài năng ma quỷ ấy cũng phải mất cả thập kỷ mới tinh thông. Cậu còn vừa đạt được nó song hành với việc chuyên tâm luyện kiếm.
"Đồ ngu! Ta đã cho mi coi đáp án, còn giải thích cặn kẽ thế mà không hiểu nữa!? Ta đã tự lĩnh hội chỉ trong một trăm ngày mà không có ai bày cho đấy!"
Miệng thì chửi nhưng thực chất trong lòng Beruneru hết sức ấn tượng.
Cứ mỗi lần Vulcan thể hiện tốc độ tăng thông thạo như quái vật, Beruneru lập tức gắt rằng đừng có lấy đó làm tự mãn. Giả bộ để che đi khuôn mặt kinh ngạc của mình.
'Đối với tiểu tử này thì roi vọt là phương pháp hiệu quả nhất! Kulkul...'
Beruneru đã quan sát cách Filder huấn luyện Vulcan vào những ngày đầu, đa phần là đặt tính mạng cậu giữa lằn ranh sinh tử, hành cho thừa sống thiếu chết. Chứng kiến phương pháp huấn luyện kiểu Sparta[note20409] hà khắc của Filder, càng khiến Beruneru chắc chắn hơn về cách của mình.
Beruneru nhận ra Vulcan là kiểu người sẽ cố gắng hết sức khi bị bỏ lại một mình, thậm chí còn nỗ lực hơn khi có người đứng bên la mắng.
Phỏng đoán của Beruneru đúng ở một mức độ nào đó.
"Lửa Địa Ngục!"
Wharururururuk.
"Ha... a, làm được rồi."
'Được thật rồi!'
"Hừ. Tưởng gì, mới thế đã vội mừng. Khi nào mi làm được mà không cần bô bô cái mỏ thì mới gọi là thành công. Đừng có tự mãn!"
"Sư phụ, người cũng rất bất ngờ mà đúng không?"
"Tầm bậy tầm bạ! Ăn nói vớ vẩn, lo tập tiếp đi!"
Vulcan mỉm cười, mắt nhìn Beruneru thao láo. Như thể đang nói cậu biết tỏng rồi.
"Hừ."
Beruneru chợt cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
-o0o-
Khác với khóa huấn luyện ma pháp của Beruneru, việc đào tạo kiếm thuật thiên về giao đấu và thực chiến là chính.
Hơn chín phần thời gian dùng để đánh tập, và buổi tập luôn kết thúc bằng màn thảo luận về những sai sót khuyết điểm sau trận đấu.
"Thành thực mà nói, cậu không có tài năng về kiếm pháp hay côn pháp đâu."
Gã đàn ông với thân hình lực lưỡng chẳng thua gì loài Troll hay Orge, cất tiếng.
Dù vừa trải qua hai giờ đồng hồ đối kháng kịch liệt, nhưng gã chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi trái lại còn rất thoải mái. Ngược hẳn với Vulcan đang nằm phía thở phì phò, mệt đứt hơi.
"À, dĩ nhiên là ta đang xét trên mặt bằng chung ở Asgard, cậu rất bình thường. Tuy nhiên, so với các kiếm sĩ khác lấy kiếm khí làm căn bản, kiếm thuật của cậu chỉ hợp bổ trợ cho ma pháp thôi."
Vulcan cũng đồng tình ở điểm này.
Kể từ khi đạt cấp 50, Vulcan dần coi mình là pháp sư nhiều hơn là kiếm sĩ.
Kiếm thuật chỉ là phương tiện để tăng cường hiệu quả của ma pháp, chứ không phải vũ khí chính.
Tuy nhiên, Vulcan không thể cứ gật gù nghe theo. Lòng kiêu hãnh của cậu không cho phép điều đó.
"Tuy có thể không trở thành một kiếm sĩ bậc thầy, nhưng tôi nghĩ mình sẽ thành một ma pháp kiếm sĩ thuộc hàng cao thủ."
"Tất nhiên. Nếu cứ luyện tập chăm chỉ rồi sẽ có ngày cậu trở thành một đại ma pháp kiếm sĩ. Nhưng cậu muốn trở nên mạnh hơn thì không cần phải trở thành một ma pháp kiếm sĩ đại tài. Cậu không nhất thiết phải bám riết lấy thanh kiếm. Ta đang muốn nói, cậu không cần lúc nào cũng cần tinh thông những ngón liên quan đến đao kiếm."
Gã khổng lồ ung dung xoay thanh cự kiếm nặng cả trăm cân dễ như bỡn.
"Dựa trên phong cách chiến đấu và độ tương thích với ma pháp của cậu, ta nghĩ 'kiếm thuật phòng ngự' không hợp với cậu. Kể từ giờ, ta sẽ tập trung dạy cậu kiếm kỹ tấn công như 'húc' và 'chém'. Nếu muốn chặn đòn của đối thủ... Hừm... thì cứ dùng ma pháp hoặc né luôn là được. Tốt nhất là ngay từ đầu đừng để đối thủ có cơ hội ra tay. Thực ra, ta luôn nghĩ khi xét đến phòng ngự thì ma pháp hữu hiệu hơn gươm đao nhiều. Úi, đừng mách lại với Folken nhé? Ổng sẽ xử ta mất, haha."
"Ông ấy không phải sư phụ tôi thì làm sao tôi gặp được."
"Sau khi kết thúc khóa huấn luyện này thì cậu sẽ gặp ổng khá thường xuyên đấy."
"Nếu chuyện đó xảy ra thì đến lúc đấy tính tiếp."
"Haha, cậu nói đúng đấy."
Gã khổng lồ Logweed phá lên cười sảng khoái.
[Logweed Thủ lĩnh Liên minh Mạo hiểm giả]
[Cấp độ ??]
'Không biết chừng nào mình mới biết được cấp độ của họ nhỉ?'
Vulcan khá tò mò về cấp độ của Logweed.
Kể từ khi chủ cửa hàng tổng hợp, Beruneru và thủ lĩnh Liên minh Mạo hiểm giả, Logweed bắt đầu huấn luyện Vulcan, thời gian cậu được Filder dạy đã giảm đáng kể.
Thực tế thì chỉ cần hai người đó là quá đủ.
Một người là đại pháp sư, còn người kia hợp với Folken thành bộ đôi song sát lừng danh về kiếm và côn thuật.
Được hai con người đó huấn luyện thì tự nhiên thời gian Vulcan học hỏi từ Filder cũng ít dần. Cậu cũng chả biết hỏi gì khác ngoài một số thứ liên quan đến giác ngộ hoặc những điều không thể hỏi Berenere được, vì lão rất bận.
Thay vào đó, Filder chuyển sang cung cấp cho Vulcan những thông tin bên lề.
Những điều cần biết về Asgard, vài lời khuyên hữu ích, những phe phái mới nổi vân vân và mây mây. Chi tiết hơn nhiều so với cuốn sổ ông đã đưa Vulcan.
"Thế là tôi cần phải cẩn thận với các Á Thần và Long Tộc nhất à?"
"Không cần đâu. Nhìn chung, hai nhóm đó là những người thuộc hàng mạnh nhất, tuy nhiên vẫn có những kẻ khác cũng mạnh không kém. Thêm nữa, về phần Á Thần thì họ tới đây là để chứng tỏ rằng mình xứng đáng trở thành một vị Thần dích thực nên sẽ không bao giờ làm những hành vi nhơ bẩn cả. Còn với những người mang dòng máu Rồng, họ luôn sẵn sàng quyết chiến vì lòng kiêu hãnh của bản thân, nhưng miễn là cậu không gây hấn trước thì không lo sinh sự với họ đâu."
"Những người đó thật tuyệt vời. Họ đủ sức vượt qua Màn 1 ngay khi vừa đặt chân đến Asgard..."
"Cậu không nghĩ những kẻ kế thừa huyết thống của 'Thần' hay 'Rồng' thì tối thiểu phải làm được điều đó à?"
Thi thoảng, Filder giới thiệu với Vulcan một vài chủng tộc mà cậu có thể gặp khi có dịp đến Màn 2.
Nghe kể khiến Vulcan rất hiếu kỳ bởi cậu chưa từng thấy bất cứ chủng tộc nào khác ngoài con người ở thành phố Beloong.
Họ đã đến Asgard trong khi đang nắm giữ một sức mạnh khủng khiếp. Suy cho cùng, những kẻ đó đủ sức quét sạch Màn 1 và lên thẳng Màn 2.
'Thế, cấp độ của họ tầm bao nhiêu nhỉ? Ít nhất cũng phải 500 trở lên.'
Ngay cả những kẻ cấp độ 400, thường được xếp vào hàng đại cao thủ ở thành phố Beloong, cũng không đánh lại nổi con trùm Màn 1. Vulcan khó mà tưởng tượng nổi bọn họ phải mạnh đến mức nào.
Có lẽ đến mức cậu còn chẳng là cái đinh gì so với họ. Tuy nhiên, Vulcan không nghĩ mình sẽ yếu hơn họ về lâu về dài.
Vulcan đã dành nửa năm đổ mồ hôi sôi nước mắt, siêng năng luyện tập, khiến cậu càng vững tin hơn vào tài năng và sự kiên cường của mình.
Cậu cho rằng mình có khả năng vượt qua cả Á Thần và Long tộc nếu có đủ thời gian.
'Gượm đã, mình nghe mấy cái này làm gì nhỉ?'
Vulcan chợt hoàn hồn rồi quay sang Filder.
"Ông không cần nói với tôi về Màn 2 làm gì. Tôi chỉ định vượt qua Màn 1 rồi lập tức quay về thế giới cũ. Nên bây giờ cung cấp thông tin gì có ích hơn được không."
Filder cười hiền từ và đáp.
"Chẳng ai có thể nói trước được ngày mai cả, phải không? Sẽ có ngày những điều tưởng chừng vô dụng hóa ra lại giúp ích đến không ngờ. Chẳng hạn, Long tộc bất ngờ ghé thăm thành phố Beloong thì sao? Hoặc biết đâu cậu sẽ thách thức Màn 2 vì khao khát trở nên mạnh mẽ hơn?"
"Không đời nào có chuyện đó."
"Phải, nhưng nên nhớ một điều rằng vận mệnh khó lường lắm. Kuku."
Filder nói những lời thâm sâu. Vulcan nhìn ông với ánh mắt ngờ vực.
'Mấy người này bị gì vậy.'
Khuôn mặt Filder như kiểu chẳng có ẩn ý gì đâu.
Song Vulcan lại có cảm giác như Filder đang hy vọng điều gì đó ở mình.
Không chỉ mỗi Filder.
Đôi lúc, cả Beruneru lẫn Logweed cũng nhìn Vulcan với ánh mắt đầy trông đợi. Ngoài ra, những người khác như Mereham, Folken và Heywood cũng thường hay ghé thăm Vulcan lúc luyện tập.
Thật kỳ lạ khi họ tới thăm Vulcan.
Mỗi người họ phụ trách từng phần ở Asgard như trung tâm y tế, tuần tra và chuồng ngựa ở thành phố Beloong. Chẳng có lý do gì để những người bận rộn như thế đến chỉ để theo dõi một tên lính mới cả.
'Cứ như.... họ đang cố đưa mình tới Màn 2 ấy.'
Mặc dù họ nói mình là bậc tiền bối, đã đến Asgard trước cậu nên có trách nhiệm giúp đỡ hậu bối như Vulcan thích nghi với nơi này tốt hơn, nhưng rõ ràng họ quan tâm đến Vulcan hơi thái quá.
'Như thể họ không chỉ huấn luyện để vượt qua Màn 1 mà còn chắc chắn mình sẽ sống sót ở Màn 2.'
Vulcan nhìn Filder chằm chằm.
Filder vẫn nói rất nhiệt tình và chân thành.
'Chà, cũng chẳng quan trọng lắm.'
Dẫu thế nào, Vulcan nghĩ cậu cũng nên bằng lòng với thiện ý đó.
Mà nếu họ muốn Vulcan thách thức Màn 2 thì cậu chỉ việc từ chối.
Còn nếu Vulcan hiểu lầm thì cậu nhất định phải báo ơn họ.
Sau khi sắp xếp xong mớ suy nghĩ, Vulcan tràn đầy thư thái.
Rũ bỏ những điều phiền muộn đang đeo bám mình, cậu tập trung lắng nghe Filder.
Năm tháng qua đi, Vulcan dần tiến bộ hơn từng ngày.
Ngày đêm luân phiên, nhật nguyệt xoay vầng, hai năm trôi qua tựa hồ một cái chớp mắt, và độ thông thạo Lôi và Hỏa thuật của Vulcan đã đạt đến cấp S.
Vậy là, khóa huấn luyện cơ bản của Vulcan và Dokgo Hoo đang dần tiến đến hồi kết thúc.