Trong một hang động được nhào nặn bởi bàn tay con người, có một vị phù thủy già — ở cái tuổi gần đất xa trời, trông như có thể lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào — đang không ngừng thao thao bất tuyệt.
Phía đối diện là một chàng trai trẻ — đang trưng ra khuôn mặt hết sức chán chường — ngồi nghe lão giảng dạy với thái độ chữ nghĩa vô tai này lọt hết ra tai kia.
Ma kiếm sư cấp độ 103 Vulcan vừa mới trải qua một khóa huấn luyện hành xác, giờ lại đang nhìn vị phù thủy già với cặp mắt lừ đừ.
"... và đó là cách đặt nền móng để sử dụng ma thuật cơ bản. Đừng có tin mấy cái phương pháp giả mạo rẻ tiền kia. Phương pháp này đã được không chỉ đích thân ta, mà còn có Á Thần và những hậu duệ mang trong mình huyết thống của loài rồng, Long Nhân công nhận. Thế nên, chỉ cần thành thạo nó, mi sẽ có thể dùng được tất cả các loại ma thuật. Kulkulkul.... Dĩ nhiên, nếu mi muốn tập trung chuyên môn vào thứ gì đó thì không thiếu cách...."
"Thứ lỗi. Nhưng tôi cóc hiểu ông đang nói gì cả."
Vulcan giơ tay và ngắt lời Beruneru. Lão phù thủy gằn giọng.
"Tiểu tử được mệnh danh là thiên tài lại không hiểu được cái này ư? Ta đã giải thích dễ hiểu hết mức có thể rồi... Hừm!"
"Không phải chuyện đó. Tôi chẳng sao mọi chuyện lại thành thế này nữa. Sao ông lại dạy tôi? Filder đâu mất rồi? Mà tại sao lại dạy lý thuyết ma thuật? Ông không biết tôi là ngươi chơi à?"
Với Vulcan, chuyện đó quả thật khôi hài.
-o0o-
Sau khi thức tỉnh khỏi cơn lũ giác ngộ, hằng hà sa số ma pháp bao xung quanh cậu và con Khô Lâu Vương trước mặt thì chẳng còn là mối đe dọa nữa.
Thay vào đó là sáu người, gồm cả Filder, đang nhìn Vulcan chòng chọc.
Họ là những người kỳ lạ vận những bộ đồ khác nhau.
Mắt họ dán chặt vào Vulcan, như thể muốn đục lỗ lên ngươi cậu, khiến Vulcan cảm thấy rất khó chịu.
Sau đó, cậu kêu Filder giải thích. Ông bước tới trước, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Ngay khi ông chuẩn bị nói tới đoạn khóa huấn luyện sẽ thay đổi, thì một lão già, mặc trên người bộ quần áo như đang muốn khoe với bàn dân thiên hạ "Ta chính là phù thủy!", bất chợt chen ngang rồi tóm lấy cậu, và cảnh sắc xung quanh đột ngột chuyển sang cái hang động nhân tạo này đây.
Đã hơn một giờ kể từ lúc bắt đầu bài giảng về ma thuật cơ bản. Nhưng còn cả núi câu hỏi cần được giải đáp trước khi nghe tiếp.
"Gì đây? Filder chưa nói với mi à?"
"Ông ấy định nói rồi đấy chứ, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì ông đã lôi tôi đi mất rồi."
"Cái gì! Sao mi không nói sớm? Đùa ta đấy à!"
"Tôi cũng định nói rồi, nhưng ông bắt tôi ngậm mỏ xong bắt đầu thao thao bất tuyệt suốt một giờ liền. Quên rồi à?"
"Hử? Ta có làm vậy à? Hulhulhul.... Lỗi ta, lão già này mãi vẫn không bỏ được cái tật hấp tấp."
'Ông bị đãng trí thì có?'
Beruneru trông ốm yếu y hệt mấy cái xác khô mà Vulcan đã từng xem trong mấy kênh như PBS, khiến cậu không khỏi hoài nghi về lão già này.
Beruneru chẳng hề bận tâm. Mà chỉ nhìn trân trối vào khoảng không vô định, miệng lẩm bẩm không thành tiếng. Dường như lão đang nghĩ gì đó để nói, trông hệt như bị ma nhập, khiến Vulcan bất giác rùng mình.
Cuối cùng, sau khi nghĩ ngợi xong xuôi, Beruneru nói với Vulcan.
"Mi là một thiên tài."
"?"
Vulcan lập tức trưng ra vẻ mặt như thể đang nói 'Lại nói bậy bạ gì đây'. Song, Beruneru lại nhìn Vulcan bằng khuôn mặt hết sức nghiêm túc.
Beruneru nâng bàn tay ốm nhom nhăn nheo của mình lên và chỉ vào Vulcan, rồi tiếp tục.
"Tai mi để dưới đít à? Nói gì đi."
"Không, sao mà tục quá vậy... tôi mới suy nghĩ bâng quơ một lát thôi mà."
Thực ra, Vulcan bất ngờ đến nỗi đầu óc không suy nghĩ thông suốt được.
"Gì mà phải ngạc nhiên. Chứ ở thế giới cũ, người ta không gọi mi là thiên tài sao?"
"Ở thế giới đó, cũng có... nhưng chẳng phải ai ở đây cũng là thiên tài cả sao? Ngoài ra tôi không phải thiên tài, mà chỉ là một người sở hữu thứ năng lực gian lận mang tên Hệ Thống. Ông đã từng nghe về nó chưa?"
"Dĩ nhiên là ta biết. Đám lười biếng đần độn. Tài năng của chúng ngang với mấy con khỉ là cùng, lúc nào cũng cắm đầu đi săn để kiếm ba cái kỹ năng hay trang bị. Hồi đầu ta cũng nghĩ mi giống chúng đấy... Kuapkuapkuap."
Beruneru cười to đến mức như sắp chết vì hết hơi, rồi lão nhìn vào mắt Vulcan.
"Tiểu tử, mi nghĩ hạng của mình hiện tại là bao nhiêu?"
"... Cấp 103, theo tiêu chuẩn ở đây, vừa đủ xếp chót Hạng ba."
"Sai. Bây giờ có gọi mi là Hạng hai cũng không sai."
Trước lời của Beruneru, Vulcan khịt mũi.
"Nhầm rồi, lão già. Có vẻ ông không hiểu về người chơi rồi. Ngươi chơi chúng tôi có khả năng đánh giá chính xác sức mạnh của người khác. So ra thì tôi hiện tại với hai tháng trước cũng chả khác biệt là bao..."
"Ta biết cấp độ không chênh lệch nhiều. Nhưng ta đang nói về cái thứ mi gọi là thông thạo ấy. Mi không nhận ra vì mi chẳng quen bất kì ngươi chơi nào ở đây, nhưng ta thì có. Những người chơi thành thạo Sức mạnh Thần Sấm thường có cấp độ 200 trở lên. Kỹ năng đó dù có tập luyện hàng thập kỷ cũng chưa chắc đã lĩnh hội được. Hulhul."
"......"
"Có vẻ mi vẫn chưa hiểu... Hừm!"
Berenere lững thững dùng cây gậy trên tay phải gãi lưng.
"Mi từng đạt, cái gì nhỉ... cấp độ tối đa, cấp 99? Mi mất bao lâu mới làm được?"
"...... Khoảng 5 năm?"
"Còn những kẻ khác phải mất đến 30 năm. Chưa kể, độ thông thạo của bọn chúng cũng thấp hơn mi nhiều. Mi nghĩ khác biệt từ đâu ra?"
Đến giờ, Vulcan đành phải ngấm ngầm thừa nhận.
Vulcan hỏi Beruneru với khuôn mặt chân thành.
"Vì... tôi là thiên tài?"
"Kulkulkulkul."
Beruneru tuôn ra một tràng cười quỷ dị, hệt như một gã phù thủy hắc ám đang âm mưu gì đó vô cùng thâm độc. Rồi vị phù thủy già phá lên cười.
"Mi khoe khoang không chút kiêng nể gì hết trơn."
"Cái đó... do ông luôn miệng bảo tôi là thiên tài còn gì..."
"Nghe người khác tâng bốc cái là mi vênh mặt lên liền ấy nhỉ? Kulkulkul."
"Lại trò gì nữa đây..."
"Thôi, đủ rồi."
'Ugh... lão chọc mình điên tiết rồi đấy...'
Thấy Beruneru như kiểu nửa khen nửa chê vô thưởng vô phạt, Vulcan không khỏi tức ói máu.
Vulcan than vãn trong lòng, và Beruneru tiếp lời.
"Không thấy kỳ sao? Theo ta được biết, cách duy nhất để người chơi tăng độ thông thạo là luyện tập lặp đi lặp lại, nhưng như đã nói, sự khác biệt của mi với bọn chúng quá rõ như ban ngày. Filder bảo rằng mi đạt đến cấp độ này là nhờ trải qua khóa huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, khác với lũ lười biếng kia, nhưng chỉ thế vẫn chưa giải đáp được sự chênh lệch này."
"......"
"Mi hiểu được câu hỏi khi chỉ mới nhìn vào đáp án."
Vulcan bối rối nhìn Beruneru.
"Ý ông là sao? Giải thích dễ hiểu hơn được...."
"Trật tự! Im cho người lớn nói!"
'Lão già thối này!'
Vulcan khúm núm.
"Lấy một bài toán khó ra làm ví dụ. Đa số mọi người đều tìm cách giải trước khi giải quyết vấn đề. Đầu tiêu là hiểu rõ đề bài, thiết lập các bước giải và tìm ra đáp án. Dựa trên cơ sở đó, những kẻ thông minh có thể tiến xa hơn bằng cách áp dụng những công thức khác có bản chất tương tự để giải bài toán. Thậm chí, đôi khi còn tìm ra cách để giải những bài còn khó hơn. Nếu giải theo phương pháp này, qua thời gian, những người đó sẽ dần tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm, học được kỹ năng giải quyết vấn đề và đạt đến một tầm cao mới."
Beruneru hít sâu lấy hơi, nói tiếp.
"Mặt khác, người chơi thì lại giải toán bằng cách tìm trực tiếp đáp số. Cái thứ Hệ Thống gian lận đó luôn đưa ra đáp án đúng. Câu trả lời đã lù lù ngay trước mặt rồi, mắc mớ gì phải nhọc công đi tìm lời giải nữa? Bao giờ cũng có Hệ Thống cho sẵn đáp án, đám người chơi ngu dốt chẳng cần phải học hỏi gì thêm. Chúng chỉ thuộc lòng tên kỹ năng như một con vẹt. Vĩnh viễn không tiến bộ. Chúng luôn miệng gào thét 'Băng Tiễn!' chỉ để tung ra ma pháp cấp thấp, thật thảm hại. Rặt một lũ kém cỏi! Sức mạnh của ma thuật chân chính không phải cái thứ tệ hại đó!"
Vulcan đảo mắt lảng tránh. Cậu thấy xấu hổ, như thể Beruneru đang nhiếc móc mình.
"Kulkul, yên tâm, ta không có ám chỉ mi. Dĩ nhiên, mi vẫn còn mắc vài thói quen xấu của người chơi. Chẳng kẻ nào có thể chuyên tâm học tập khi trong tay luôn nắm sẵn đáp án cả."
"......"
"Nhưng, như đã nói, dù vậy mi vẫn rất khác biệt. Mi hiểu được đề bài dù chỉ nhìn qua đáp án. Mới thấy câu trả lời, mi đã biết được câu hỏi và hình dung sơ bộ cách giải nó. Cũng không bất ngờ khi mi tiến bộ nhanh hơn cái đám chỉ biết thuộc làu đáp án kia."
Nghe những lời của Beruneru, Vulcan cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Một cảm giác phấn khích vô cùng, nhưng trộn lẫn trong đó cũng có nỗi xấu hổ. Lập tức, cậu ném một câu hỏi.
"Nếu những gì ông nói là sự thật, vậy ra ông dạy cho tôi ma thuật cơ bản là vì..."
"Mi rất có tài, chỉ cần nhìn đáp án đã nắm được phân nửa câu hỏi. Mì làm được thế dù không được bất kì ai chỉ dạy cho. Vậy, nếu mi được dạy bảo cặn kẽ thì sao? Thêm nữa, mi còn sở hữu Hệ Thống có khả năng đưa ra đáp án vào những thời khắc quan trọng. Cũng không lạ khi Filder lại kỳ vọng vào mi, tiểu tử. Hulhulhul."
Vulcan chợt cảm thấy nóng ran nơi lồng ngực.
Không phải vì cậu được công nhận bởi Filder và Beruneru, hai nhân vật vô cùng mạnh mẽ ở một cấp độ không thể đo đếm.
Là bởi sự công nhận không phải với tư cách người chơi Vulcan, mà là con người Vulcan.
Lần đầu tiên trong đời, Vulcan khác thực sự đánh giá dựa vào thành tích của chính bản thân cậu chứ không dựa vào Hệ Thống.
Sức mạnh của Vulcan, tốc độ tăng trưởng thần kỳ và kỹ thuật chiến đấu siêu đẳng, tất cả đều đến từ sự siêng năng của cậu. Vulcan tự hào vì đã đổ mồ hôi sôi nước mắt, nỗ lực không ngừng nghỉ, chăm chỉ hơn bất cứ ai trong suốt năm năm qua, cậu chưa từng thấy ai siêng hơn mình.
Song, cậu luôn có một cảm giác rất khó chịu, đâm ra ngờ vực chính bản thân. Cậu vẫn thường tự vấn rằng, liệu thứ sức mạnh này là do chính tay cậu đạt được hay là vì Hệ Thống.
Vì lẽ ấy, cậu chẳng bao giờ ưỡn ngực tự hào khi được người khác khen ngợi hay nhìn với ánh mắt ghen tị.
Vulcan như đánh mất lòng tự tin và niềm kiêu hãnh.
Nhưng ngay lúc này đây, nỗi bất an đã ám ảnh cậu suốt thời gian qua đã không còn, nhờ vào lời của Beruneru, một lão già đang đứng gãi lưng sồn sột trước mặt cậu.
"Làm ơn...."
Vulcan quyết định đặt niềm tin vào Filder và Beruneru.
Giờ đây Vulcan đã vững tâm hơn và sẵn sàng đón nhận mọi khóa huấn luyện của Filder dẫu cho nó có khắc nghiệt đến đâu.
"Xin hãy huấn luyện con. Mong được người chiếu cố. Sư phụ."
Vulcan đứng thẳng người và cúi thấp đầu cung kính.
Beruneru chưa từng nhìn thấy động tác này vì lão đến từ một thế giới khác, nhưng lão có thể nhận ra sự chân thành xuất phát từ sâu trong tâm khảm Vulcan.
"Kulkul, năm gì mà xui phải biết, tự dưng giờ ta lại có một đứa đệ tử."
Beruneru nhìn Vulcan cười khà thỏa mãn.
-o0o-
Tại một bãi đất rộng gấp đôi sân bóng đá, tiếng quát khàn khàn của Beruneru vang lên.
"Cái thằng đầu đất! Tốn thời gian với mi quá! Dăm ba mấy cái này mà cũng không nắm được!"
'Khỉ gió! Tưởng ông bảo tôi là thiên tài chứ!'
Vulcan không ngừng tự rủa trong lòng.