Hai năm là khoảng thời gian không hề ngắn đối với họ.
Ngoại hình cả hai không thay đổi mấy, nhưng sâu thẳm trong lòng, họ đã hoàn toàn lột xác. Cả hai toát lên một vẻ hùng dũng và uy nghi khác hẳn ngày xưa.
Niềm tin mãnh liệt vào thực lực của bản thân khiến hai người tràn trề tự tin.
Đương nhiên sự tự tin cũng không hề vô căn cứ.
[Ma kiếm sư Hạng ba Vulcan]
[Cấp độ 117]
[Mục kỹ năng bị động]
*Thông thạo Chiến đấu B -> S
*Thông thạo Vũ khí B -> A
*Thông thạo Phòng ngự C -> B
*Thông thạo Né tránh B -> S
......
*Thông thạo Hỏa thuật B -> S
*Thông thạo Lôi thuật B -> S
*Thông thạo Băng thuật D -> C
*Thông thạo Chiêu hồn thuật E -> C
[Thượng đại Kiếm khách Dokgo Hoo]
[Cấp độ 417]
Giờ đây sức mạnh mà Vulcan và Dokgo Hoo nắm giữa hoàn toàn vượt xa hai năm trước.
Về phần Vulcan, dù cấp độ không chênh lệch mấy với khi trước do cậu hiếm khi săn quái, nhưng độ thông thạo của cậu thì hoàn toàn vượt qua cái gọi là lẽ thường. Cậu đã đạt tận bốn cái thông thạo S trong khi những kẻ cấp độ trên 400 cũng phải chật vật lắm mới được một.
Thực tế, Vulcan đã trở thành một nhân vật 'lỗi', sở hữu năng lực thuộc hàng thượng thừa vượt xa cấp độ khiêm tốn của bản thân.
Sự tăng trưởng của Dokgo Hoo cũng không hề kém cạnh.
Ban đầu, gã chẳng khác gì một tên ngốc vụng về, song gã đã thể hiện một tài năng phi thường trong khóa huấn luyện, gây ấn tượng với cả Folken, đội trưởng đội tuần tra. Được đích thân Folken chỉ dạy, Dokgo Hoo cho thấy sự tiến bộ khác với Vulcan.
Cả hai đều là những thiên tài xuất chúng nhất mà bộ sáu từng huấn luyện.
Bên cạnh Dokgo Hoo là Vulcan cùng Filder, Folken đứng ngay kế bên.
Filder và Folken là những người đã tôi luyện nên Dokgo Hoo của ngày hôm nay.
Dokgo Hoo đứng sừng sững như một ngọn đá tảng, rồi đột nhiên gã khòm lưng xuống.
Gã phủ phục trên nền đất, quỳ gối cúi chào Filder và Folken. Rồi khi đứng thẳng dậy, Dokgo Hoo nói với hai vị sư phụ,
"Dù dốc hết cả đời này cũng không sao đền đáp cho đủ công lao của sư phụ. Con xin đem cái mạng này ra thề là sẽ tuyệt đối không bao giờ làm hổ thẹn đến danh của hai người."
Filder nhìn Dokgo Hoo với nụ cười hiền hòa như mọi khi.
Trái lại, Folken đứng khoanh tay như thể vừa nghe cái gì đó rất sến sẩm. Folken nhăn mày,
"Ngươi đã được bọn ta dạy dỗ bằng cách cho ăn đòn mỗi ngày. Điều đó khiến cho ngươi bị xúc phạm ư? Có muốn ăn đấm lần cuối không?"
"Nếu sư phụ muốn thì con rất sẵn lòng. Đợi con chuẩn bị một xíu."
"Trời đất, ngươi đúng là không có khiếu hài hước gì cả."
Nhìn cái thái độ chân thành khác hẳn mọi ngày của Dokgo Hoo khiến Folken không khỏi bật cười. Dokgo Hoo cũng cười theo.
"Con không muốn làm cụt hứng đâu. Thực lòng vô cùng cảm tạ hai người vì đã dạy dỗ con."
Dokgo Hoo cung kính với Folken và Filder, rồi quay sang Vulcan. Vẻ nghiêm túc ban nãy đã biến đi đằng nào, chỉ để lại một nụ cười dí dỏm treo trên gương mặt.
"Này, tiểu sư đệ!"
"Ha, để tôi chống mắt lên coi ông gọi thế được bao lâu?"
"Haha, chúng ta là huynh đệ đồng môn học cùng sư phụ bấy lâu mà? Nếu không xưng huynh đệ thì gọi bằng gì đây? Đệ gọi ta là đại sư huynh được không?"
"Cái đó... thôi được rồi. Từ giờ đệ sẽ gọi bằng huynh."
"Uuhahaha, phải thế chứ! Đệ nên thấy vinh hạnh mới phải! Khi còn ở đế chế Cho, có hàng tá người muốn kết nghĩa huynh đệ với Dokgo Hoo vĩ đại này đấy!"
"Rồi rồi, đệ hiểu mà."
Dù hiếm khi tập luyện cùng nhau nhưng cả hai vô cùng gắn bó từ sau những khóa học chung do Filder dạy hay vào những giờ nghỉ giải lao. Giờ cả hai đã trở thành người thân thiết nhất với nhau ở thành phố Beloong này, đến mức có thể thoải mái đùa cợt như thế.
'Chẳng lạ lắm, vốn dĩ mình cũng chả quen mấy người.'
Vulcan cũng chẳng có lý do gì để giữ khoảng cách với Dokgo Hoo. Thay vì cứ gặp mặt là lao vào choảng nhau thì duy trì mối quan hệ tốt đẹp với tiền bối mình vẫn hơn.
"Vậy, huynh xin cáo từ. Có phải đệ định đến bãi săn dành cho tân binh để tăng cấp đúng không? Ta sẽ chờ đệ ở bãi săn, nhanh nhanh bắt kịp đấy! Hahaha, thi thoảng ra quán rượu uống với ta vài chén nhé!"
Dokgo Hoo tuôn một tràng cười giòn giã, rồi sau đó nhằm thẳng hướng bắc mà lao đi như tên bắn. Nơi gã lướt qua cát bụi tung mù mịt.
Giờ đây, khi kẻ ồn ào nhất đã đi khỏi, nơi này trở nên trống vắng lạ thường. Giữ im lặng một hồi lâu, Vulcan quay qua nói với Filder.
"Thế thì, tôi cũng xin phép lên đường. Phiền hai người gửi lời chào đến Beruneru và Logweed giúp."
"Cậu Vulcan, cậu định đi hướng nào vậy?"
"Tôi đang tính đi tới cổng phía Đông."
Cổng Đông là nơi tập trung nhiều quá vật cấp tương đối thấp.
"Tôi nghĩ cậu dư sức đến thẳng Lãnh địa Orc."
"Dĩ nhiên rồi, nhưng nơi đó quá đông. Tôi định thử sức mạnh nên kiếm chỗ nào càng vắng người càng tốt."
"Chà, cậu có chọn nơi nào cũng không quan trọng. Tôi chắc chắn cậu sẽ đạt cấp 500 nhanh thôi."
Vulcan nhe răng cười toe toét.
"Còn phải nói, đương nhiên rồi."
Asgard tồn tại nhiều cấp bậc quái vật cho những kẻ sinh sống tại nơi đây đối đầu và phát triển.
Các bãi săn được chia thành bốn hướng Đông, Tây, Nam và Bắc tương ứng với các cấp độ quái vật 100, 200, 300 và 400. Nhớ đó, mọi người có thể lựa chọn bãi quái vừa sức với bản thân.
Bãi săn nổi tiếng nhất là ở phía Tây, thiên đường của quái vật cấp độ 200.
Nơi đó đông người là vì hầu như những kẻ đến từ Powell hay Murim đều tới đến đấy để tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.
Mỗi khi có người mới đặt chân đến Asgard, họ thường sốc khi bắt gặp những kẻ cấp độ cao ngút trời dẫn đến mất phương hướng và lạc lối, rồi dần đánh mất luôn sự tự tin, nhưng cuối cùng nhớ vào tài năng thiên bẩm và khóa huấn luyện của bộ sáu, họ sẽ nhanh chóng đạt đến cấp 200.
Ngay cả khi từ chối sự giúp đỡ của Filder, thì cũng không thiếu cách tiến bộ, chẳng hạn như học hỏi kinh nghiệm của những người đến từ cổng Đông hay thậm chí giác ngộ sau khi mục kích trận đấu giữa các cao thủ. Trước sau gì họ cũng đạt đến cấp 200 không mấy khó khăn.
Bởi vậy, cổng Tây, hang ổ của quái vật cấp 200, bao giờ cũng đông nhung nhúc người và thường xuyên xảy ra tranh chấp. Trường hợp tệ nhất là dẫn đến xô xát, ẩu đả để giành quyền săn quái.
Chính vì thế, Vulcan mới né nơi đó và chọn cổng Đông.
'Cứ cắm đầu tới chỗ đó hòng tăng cấp nhanh hơn chỉ tổ phí thời gian. Chọn mấy bãi săn cho tân binh vẫn đỡ hơn nhiều.'
Vulcan là một người chơi chứ không như những kẻ đến từ thế giới khác. Mục đích của cậu không phải đánh nhau với quái vật để lấy kinh nghiệm.
Cậu chỉ cần giết quái để nhanh lên cấp.
Cậu chẳng ưa gây sự với người khác chỉ vì dăm ba con quái. Tránh phiền phức được bao nhiêu thì cứ tránh.
'Nghe nói cổng Đông rất ít người lui tới. Ở đó mình sẽ tha hồ săn quái.'
Vulcan vội vàng rảo bước về cổng phía Đông.
-o0o-
"Ooáápp~"
Anderson mở miệng ngáp một tiếng rõ ro, rồi đưa mắt nhìn quanh. Gã chỉ thấy sáu tên khác đang lơ đãng nằm quanh đây, giống như gã.
Ngoài họ ra thì chẳng còn bóng dáng ai khác, dù chỉ một con kiến.
Anderson lừ đừ dụi mắt và ngoáy mũi, rồi cũng đặt lưng xuống đất.
"Ê, thằng bẩn thỉu, gớm quá."
"Tập trung vô việc của mày đi."
"Đừng có dùng cái bàn tay dơ bẩn đó chạm vô tao. Tao cho mày một nhát giờ."
"Thích sao thì tùy. Lạy hồn, có ai đến đây không vậy trời."
Anderson biếng nhác cất tiếng than thở.
Họ đã ngồi không trước Hang ổ Goblin này suốt hai tiếng đồng hồ. Để đợi người tới để thành lập tổ đội tiến vào hầm ngục.
Quái vật ở Hang ổ Goblin có cấp độ trung bình tầm 120, nhưng đôi lúc cũng có những con quái tinh anh cấp 150 trở lên lai vãng. Đặc biệt là tên trùm cấp 200, Goblin Quỷ Puhuturu.
Mặt khác, bảy người ở đây có cấp độ khoảng tầm 130. Về lý thuyết là đủ tiêu chuẩn đi săn ở Hang ổ Goblin, nhưng họ vẫn không được tự tin cho lắm.
'Quái vật ở Asgard quá mạnh so với cấp độ bên ngoài.....'
Bảy người đều có cùng quan điểm.
Ở thế giới cũ, nếu phải đối đầu với quái vật ngang cấp với mình họ vẫn dễ dàng thắng được, thậm chí có khi còn hạ gục được quái vật trên cấp. Song ở chốn Asgard này thì hoàn toàn khác.
Ít nhất phải hơn quái vật 5 cấp họ mới đủ khả năng đánh bại nó. Quái vật ở Asgard mạnh vô cùng.
Lũ quái vật này không chỉ cậy mỗi sức trâu bò. Chiến đấu với chúng gợi cảm giác như phải đối mặt với một chiến binh lão luyện dày dặn kinh nghiệm.
Hơn nữa, quái vật trong Hang ổ Goblin luôn đi theo nhóm năm trở lên, nên dĩ nhiên đối họ chỉ bảy mạng quèn chẳng bao giờ đủ.
"A, ước gì có tên nào đến Murim hay Powell xuất hiện."
"Vớ vẩn, mấy thằng cha đó thì đến đây làm gì? Chúng nó đã lên cấp 200 xong chạy hết qua Lãnh địa Orc từ đời nào rồi."
"Chắc gì, ắt phải còn một tên cấp 150 vẫn chưa thích nghi được với nơi này chứ."
"Tám năm rồi tao còn chưa thấy thằng nào như thế. Mày thần kinh vừa thôi."
"Ê, có người đến kìa."
Bảy con người lập tức ngoái nhìn về phía kẻ mới đến. Tất cả đồng loạt quét đối phương theo thói quen và rồi nhanh chóng tràn đầy thất vọng.
"Đúng là xui tận mạng, tự nhiên trúng một thằng gà mờ."
"Mặt mũi lạ hoắc. Có vẻ thằng đó mới tới Asgard chưa lâu."
"Trông cũng khá trẻ. Nó sẽ phản ứng thế nào khi chúng ta mời tham gia nhỉ?"
"A, mong là không tệ thế."
Nghĩ đến cảnh tượng đó, bảy con người tặc lưỡi và đồng loạt lắc đầu.
Những người chơi vừa đặt chân đến Asgard, đặc biệt là những người trẻ, thường rất tự kiêu.
Ở thế giới cũ, chúng là những kẻ luôn sống trong tiền tài danh vọng, vinh hoa phú quý, bởi vậy nhân cách khó ưa cũng là chuyện thường tình.
Ngạo mạn luôn cho mình là đúng, ngỡ bản thân sẽ tăng cấp nhanh chóng rồi đứng trên đầu người khác nếu có đủ thời gian. Đó là tâm lý chung của những người này.
Thực ra bảy kẻ ở đây cũng từng có một thời như vậy, nhưng những người cấp cao đã khiến họ sáng mắt ra.
"A, làm gì bây giờ? Có nên thử mời nó không?"
"Tao có dự cảm không lành."
"Ít ra nó cũng không phải cấp 99. Chắc thằng ranh đó đã săn được mấy con Goblin lang thang và thu được kha khá kinh nghiệm."
"Ờ, đợi thằng khác tới chắc tao phát ốm mất."
"Tao sẽ bắt chuyện với nó."
Anderson chậm rãi bật dậy, và tiến về phía Vulcan cùng một nụ cười treo trên môi.
"Xin thứ lỗi, cậu đây có phải ngươi chơi không vậy?"
"Phải."
"Haha, tôi biết mà. Tôi cũng là một người chơi đấy."
"À, ra vậy."
"Hình như cậu là lính mới đúng không. Cậu có muốn tham gia với nhóm bọn này không? Chúng tôi đều là chiến binh kỳ cựu có nhiều năm kinh nghiệm. Chắc cũng đủ giúp cậu rồi nhỉ?"
Vulcan nghiêng đầu xem những tên khác sau lưng Anderson.
[Chiến binh Hạng ba Anderson]
[Cấp độ 133]
[Pháp sư Hạng ba Jale]
[Cấp độ 129]
......
[Cung thủ Hạng ba Ruko]
[Cấp độ 124]
Thấy cả đám người đều cấp thấp xêm xêm nhau, Vulcan bất giác nhíu mày.
"Chẳng phải cấp độ trung bình của quái vật ở đây là 120 sao? Anh đã tập hợp nhiều người thế này rồi thì sao không vào hầm ngục đi."
"Haha, chắc là cậu không biết rồi. Thi thoảng cũng có quái vật trên cấp 150 xuất hiện đấy. Với lại, cấp 120 chỉ để trưng thôi, thật ra chúng mạnh....."
"Gượm đã."
Bị Vulcan ngắt lời, Anderson không khỏi bực bội, cơ mặt gã co giật.
Vulcan thấy nhưng vẫn phớt lờ và tiếp tục.
"Vậy tóm lại là nếu tôi không tham gia vào nhóm thì mấy người cũng không có ý định vào đó?"
"Cái gì? Cậu định từ chối lời mời này ư?"
"Tôi sẽ đưa ra quyết định sau khi các người trả lời."
"À thì, tôi nghĩ chỉ bảy người là khá nguy hiểm... nên mới đứng chờ tầm nửa tiếng đợi ai đó tới để mời vào nhóm."
"Ồ ra vậy... Xin lỗi nhưng tôi sẽ tự đi săn một mình."
"Sao cơ?"
Vulcan lướt qua Anderson đang há hốc mồm nhìn cậu. Tuy đang vội song cậu cũng không quên nói với những người còn lại,
"Hôm nào có cơ hội thì đi cùng sau nhé."
'Mình phải làm xong trước khi đám người đó vào!'
Thực ra cậu đang vô cùng nôn nóng.
Cũng hơn ba năm rồi cậu mới có một cuộc đi săn đúng nghĩa. Đây đúng là cơ hội ngàn vàng để cậu độc chiếm cái bãi săn này. Vulcan cho rằng lễ độ khách sáo với nhau chỉ tổ phí thời gian.
Vulcan rảo bước vào trong hang động.
"Trời đất ơi."
Anderson không khỏi thốt lên khi chứng kiến bóng lưng Vulcan khuất dần trong bóng tối.
"Có vẻ hôm nay chúng ta phải dọn thêm một cái xác nữa rồi đây."
"Người chơi vốn đã không nhiều rồi mà chúng nó cứ thích đâm đầu vô chỗ chết... than ôi."
"Ê, ít ra cũng đỡ hơn cái thằng chết-lẹ hôm bữa. Đến tận lúc ngoẻo chắc hắn vẫn nghĩ mình là chiến binh huyền thoại."
"A, lại phải chờ bao lâu nữa đây..."
Đám người chơi cất lời than vãn.
Anderson ngồi xuống đất với khuôn mặt thất vọng.
'Nếu thằng nhãi may mắn sống sót thì chúng ta nên chấn chỉnh lại lối suy nghĩ ấu trĩ đó.'
Đi săn một mình. Những kẻ ở đây thậm chí còn chẳng bao giờ dám mơ tưởng đến chuyện đó.