Có lẽ là do dư vị để lại sau khi nhảy với giáo sư Ulysses khi những vị khách trong buổi dạ tiệc bắt đầu bàn tán này nọ về tôi.
Chỉ có những người tham dự buổi hội nghị mới nhận được thông báo rằng tôi là một trong những Thủ hộ nhưng vì vẫn còn là học sinh nên chuyện đó chưa hề được công bố rộng rãi. Thế nhưng những quý tộc tham dự bữa tiệc tối này đều rất nhạy bén nên hẳn họ cũng cảm nhận được rằng có chuyện gì đó với tôi rồi.
Không, không, không. Tôi chỉ là con gái của một quý tộc nhà quê, chỉ là một bông hoa thôi mà…
Trong khi tìm cách làm mờ đi sự hiện diện của bản thân, tôi lao thẳng lên phía ban công.
Tôi tắm mình trong những cơn gió và hít thở những hơi thật sâu với dự định sẽ giành thời gian ở một mình để suy nghĩ về rất nhiều chuyện.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra. Thế nên tôi sẽ cần sắp xếp lại tình hình và vạch ra định hướng cho bản thân.
“Cô Makia O'Drielle.”
Tuy nhiên, một giọng nói lạnh lẽo đã cắt ngang dòng suy nghĩ giúp tôi có thể trở nên lạc quan cũng như khiến tôi quên luôn cả việc thở.
Giọng nói đó đủ để khiến cả trái tim tôi cũng phải ngừng lại.
“Một quý cô Thủ hộ như cô đây thì không nên đứng ở một nơi tăm tối như thế này đâu. Bất cứ kẻ nào cũng có thể đâm xuyên qua người cô bằng một con dao rồi đẩy cô xuống đây. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra ở một buổi dạ hội như vậy.”
“...”
Trước những lời nói đó, tôi lấy lại tinh thần và từ từ quay người lại.
“Ngươi… là…”
Tướng quân tóc vàng Kanon Pachelbel.
Từ những tia sáng lập lòe, người lính ngoại quốc bước ra từ phần tối của ban công.
Vị Tướng quân ăn mặc chỉnh tề đang nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt hồng lựu quen thuộc.
“Hãy để ta chính thức chào hỏi nhé, cô Makia O'Drielle. Ta là Kanon Pachelbel. Rất vui được làm quen với cô.”
Tướng quân Kanon cố gắng bắt lấy tay tôi như nghi lễ xã giao thông thường nhưng tôi chỉ rụt bàn tay đang run của mình lên ngực, thế nên hắn ta cũng tự đặt tay lên ngực và cúi đầu.
Tôi như thể bị hóa đá và bị dồn vào một bóc của ban công.
Thông qua đôi tay của mình, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim như đang muốn nổ tung của bản thân.
Tướng quân cũng ngẩng đầu lên và nở một nụ cười giả tạo.
“Có vẻ như lần đầu gặp mặt đã để lại cho cô một nỗi sợ kinh hoàng với ta nhỉ.”
“…Lần đầu?”
Bầu không khí xung quanh Tướng quân Kanon đột ngột thay đổi.
“Đúng thế. Ta đang nói về lúc mà ta đã giết cô đấy.”
Hắn còn chẳng buồn giấu đi chuyện đó.
Chỉ là một sự thật đơn giản nhưng lại như đang đâm xuyên qua người tôi.
“Người quả thực là… tên đã giết ta ở kiếp trước.”
Kẻ đã giết chúng tôi.
Thế nhưng tôi lại chẳng thể nào tìm được điểm hợp lý ở trong đó. Làm thế nào mà một tướng quân của thế giới này lại có thể giết Oda Kazuha và Saitou Tooru ở trái đất trong khi vẻ ngoài chẳng có chút nào thay đổi. Bởi vì…
Đó là chuyện đã xảy ra 16 năm trước.
Lẽ nào hắn không phải là con người ư…?
Tôi dồn hết sức lực của cơ thể đang run rẩy này vào chân để đứng vững trên đôi giày cao gót mong manh.
Và rồi tôi nhìn vào khuôn mặt của “gã tóc vàng” đó – thứ mà tôi chẳng thể nào quên được.
Kể từ khi nhớ lại ký ức của kiếp trước vào đêm mưa sao băng thì tôi đã biết rằng rồi sẽ có một ngày mình gặp lại hắn ở đâu đó.
Khi lúc đó đến, có một điều mà tôi buộc phải hỏi.
“Tại sao. Tại sao ngươi lại giết ta… bọn ta…?!”
Đó không thể chỉ đơn thuần là một vụ án ngẫu nhiên.
Phải có lý do nào đó mới khiến hắn ra tay với chúng tôi.
Và tôi khá chắc rằng mục đích của hắn là khiến bọn tôi tái sinh ở Maydare này.
Nếu không thì sẽ thật kỳ lại nếu đôi bên chỉ chạm mặt nhau như thể đó là sự ràng buộc của số phận hay gì đó.
“Ta đã nói với cô rồi mà nhỉ? Rằng dù cô cái tái sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa, ta cũng sẽ tìm đến và giết cô.”
Tông giọng của Tướng quân Kanon đã hoàn toàn thay đổi.
Đó là những lời mà tôi đã được nghe trước đây.
“Vậy nên lần này ngươi lại đến để giết ta ư? Ngươi khiến tái sinh chỉ để giết ta thêm một lần nữa?”
Vị tướng quân nheo mắt lại.
“…Ở thế giới này, khoảnh khắc mà ta giết cô chắc chắn cũng sẽ đến mà thôi.”
“Ta không hiểu.”
Tôi chẳng hiểu gì cả. Tại sao tôi phải bị giết bởi tên này chứ?
“Nhưng ta cũng không còn là ta của lúc đó nữa đâu. Ta sẽ không để mình bị giết dễ dàng như vậy!”
Trái tim đang điên cuồng đập khi tôi chỉ tay đeo nhẫn của mình vào Tướng quân Kanon. Thay vì để hắn giết, mình sẽ —―
Tướng quân Kanon nắm lấy cổ tay và nhìn xuống khuôn mặt của tôi.
“Bỏ cuộc đi. Gây động tĩnh ở đây thì được gì chứ? Là cô của hiện tại thì không thể giết được ta đâu.”
“...!”
Cái nắm khiến cổ tay tôi đau nhức. Thậm chí một cảm giác ngột ngạt như thể bị xiết cổ cũng xuất hiện.
Nhưng mà cũng kỳ lạ thật. Hắn đang chạm vào da của tôi, vậy mà như thể không chịu chút nhiệt nào từ thể chất được ban phước của tôi cả.
“Ngay từ đầu thì có thật là chỉ có một lần không? Việc cô chết dưới tay của ta.”
“Huh?”
“Sao cô lại nghĩ rằng câu chuyện của mình chỉ mới bắt đầu lúc khi còn ở Trái Đất nhỉ?”
Hắn đang nói gì vậy?
Điều đó khiến tôi căng thẳng đến mức không dám chớp mắt.
“Hẳn là cô đã quên hết tất cả mọi chuyện, nhưng ta thì không. Dù cho là ở thế giới này thì cô cũng chẳng thể thoát khỏi ta đâu. Không, bởi vì cô đang ở thế giới này… nên ta cũng không nào thoát được khỏi cô.”
Vậy mà những lời nói đó lại khiến tôi có chút đồng cảm với tên vô cảm này.
Có lẽ hắn đang đưa ra một lời triệu gọi nào đó với tôi, tuy nhiên tôi lại chẳng hề biết ý định của hắn là gì.
“Ngươi sẽ giết ta sao…? Ngay đây, ngay lúc này.”
Cũng giống như lần đó, đẩy tôi ngã xuống từ chỗ này. Thế mà đôi mắt như thể được vẽ bằng máu của hắn đang lấp lánh ánh đỏ đầy mê hoặc nhưng cũng thoáng chút buồn bã.
“…Không. Ta sẽ không giết cô ngay bây giờ. Cô vẫn còn vai trò của mình. Có một công việc vĩ đại ở phía trước mà chỉ có cô mới có thể làm được.”
“Vai trò của ta?”
Công việc vĩ đại…?
“Hãy đi đến Thánh Địa. ‘Sự thật’ mà cô tìm kiếm đang ngủ say ở đó.”
“...”
Có quá nhiều chuyện mà tôi chẳng thể nào hiểu được.
Nhưng có một thứ mà tôi biết rất rõ. Đó là linh hồn của tôi cực kì sợ hãi người đàn ông này.
Với những giọt lệ đang dần trào ra ở khóe mắt, tôi nghiến răng và cố thoát khỏi bàn tay đang nắm giữ mình nhưng thậm chí còn chẳng hề di chuyển.
Tuy nhiên, cánh tay đang nắm chặt lấy cổ tay của tôi lại bị một bàn tay khác nắm lấy.
“Thưa Ngài. Xin hãy thả tay của cô Makia ra.”
Là Thor đang nhìn chằm chằm vào Tướng quân Kanon
Cậu ấy đang trang nghiêm đứng đó với tư cách là hiệp sĩ của tôi khi chẳng hề bận tâm việc giấu đi địch ý.
Tướng quân Kanon liếc nhìn Thor. Hai người họ cứ thế lặng lẽ nhìn nhau một lúc.
“Xin hãy thứ lỗi cho ta. Có vẻ như ta hơi quá khích rồi nhỉ.”
Hắn ta gượng cười trong khi cúi mặt rồi thả cổ tay của tôi ra.
Và rồi.
“…Cô Makia. Ta xin lỗi vì đã khiến cô sợ hãi.”
Sau khi thốt ra những từ đáng kinh ngạc đó, hắn ngay lập tức rời đi.
Miệng thì nói là vậy nhưng vị tướng ngoại quốc bí ẩn vẫn tỏ rõ sự căm ghét đến tận xương tủy đối với tôi và Thor cho đến lúc phút cuối cùng…
Đó là tất cả những gì mà tôi có thể hiểu được. Dù cho ngoài nó thì chẳng còn gì…
“Thor…”
“Tiểu thư, người có sao không?”
“T-Ta không sao.”
Tôi đặt tay lên ngực và che đi phần cổ tay vừa bị Tướng quân Kanon nắm lấy lúc này bằng tay còn lại.
Nơi đó vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.
Trái ngược với thái độ lạnh lùng đó thì bàn tay của hắn ta lại rất ấm áp.
Tôi sẽ lại bị hắn ta giết một lần nữa ư? Mục đích chính xác của hắn là gì?
Tôi nhớ lại ký ức cách đây rất lâu. Bởi vì có một nỗi sợ với người đàn ông mà tôi chẳng tài nào che giấu được.
Nhưng những lời mà hắn nói lại rất nồng hậu như thể đang gợi nhớ cho tôi điều gì đó vậy.
Lồng ngực tôi nhói đau.
Tôi vẫn có thể nhớ được cơn đau tột cùng khi bị lưỡi dao xuyên qua người.
Mình sợ lắm. Nó đau lắm. Mình sợ lắm. Nó đau lắm——
“Tiểu thư! Tiểu thư!!”
Cái chết của tôi ở kiếp trước.
Nỗi sợ cũng như cơn đau của khoảnh khắc hiện ra rất rõ khiến sự căng thẳng của tôi bị đẩy lên đến cùng cực.
Ý thức của tôi mờ dần đi.
Nhưng ngay lúc tôi sắp sửa ngã gục xuống thì Thor đã đỡ lấy tôi.
Đó là điều duy nhất mà tôi cảm nhận được trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào màn đêm…
〇
Sân thượng của trường học.
Một chiều hoàng hôn đỏ rực.
Tiếng kêu chói tai của bầy quạ.
Một đôi trai gái nằm trên vũng máu hằn sâu vào trong tâm trí tôi.
Một người đàn ông tóc vàng với đôi mắt hồng lực đang tiếp cận từ phía sau.
Tôi cũng bị hắn ta đâm liên tục đến chết.
Sau đó bị thả xuống từ sân thượng… và rồi khi một thứ âm thanh vang lên cũng là lúc cơ thể cũng như cuộc sống của tôi tan thành nhiều mảnh.
——Tôi đã từng nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ
Nhưng vào cái đêm mưa sao băng đó, tôi đã nhận ra đó chính là “tiền kiếp” của mình.
Linh hồn tôi chấp nhận chuyện đó mà chẳng có chút đắn đo nào.
Cùng với sự xuất hiện của tên tóc vàng đó, cái chết ở tiền kiếp của tôi một lần nữa được gợi nhớ lại một cách sống động như một bản ghi được lưu giữ ở trong linh hồn.
Cứu tôi với. Cứu tôi với. Cứu tôi với.
Tôi đã bị đâm và rơi xuống trong khi tuyệt vọng tìm kiếm sự giúp của ai đó, ở đâu đó.
Mùi máu tanh, cơn đau, tất cả đều hoàn toàn quay trở lại với tôi.
…Lạch cạch.
Và cả âm thanh báo hiệu sự khởi đầu vang lên bên trong tôi chính vào lúc đó…
〇
“...”
Một trần nhà lạ lẫm hiện ra trước mắt tôi.
“Tiểu thư, người tỉnh lại rồi sao?”
Là giọng của Thor. Thế nên tôi đã đảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm cậu ấy,
Cậu ấy ngay lập tức nhìn thẳng và trấn an tôi.
“Đây là căn phòng trong cung điện mà Điện Hạ Ulysses đã chuẩn bị cho chúng ta. Xin người hãy cứ nghỉ ngơi đi.”
“Thor…”
Cậu ấy vẫn ăn mặc rất giản dị cùng với chiếc áo khoác ngoài của mình trong khi tôi thì đang nằm với một bộ đồ ngủ rộng thùng thình
Mmm… Không biết là ai đã thay quần áo cho tôi nhỉ?
“Ta đã ngất đi nhỉ. Ta quả là rất yếu đuối nhỉ…”
Đúng vậy, lúc đó tôi trông thật thảm hại.
Thor đặt tay vào lưng để đỡ tôi ngồi dậy.
“Người không nên tự trách bản thân mình đâu. Dẫu sao thì đó cũng là kẻ thù từ kiếp trước xuất hiện trước mặt người mà.”
“Thor… cậu tin vào câu chuyện của ta ư?”
“Tất nhiên rồi. Nếu như đó là do người nói ra.”
Tôi có chút ngạc nhiên khi Thor nói điều đó như một lẽ dĩ nhiên vậy.
Cậu ấy làm một cốc cà phê sữa nóng rồi đưa cho tôi.
“Của người đây.”
“Cảm ơn cậu. Không biết đã bao lâu rồi cậu mới làm cà phê sữa cho ta nhỉ.”
Ngay khi nhấp một ngụm thì hương vị của tách cà phê in sâu vào trong vị giác của tôi.
Vào những lúc như thế này thì nó có hơi ngọt hơn bình thường khi có nhiều sữa hơn.
Cảm giác hoài niệm đến mức những giọt nước mắt đang chực chờ chỉ để trào ra.
“Tiểu thư?”
“T-Ta xin lỗi. Dạo này tuyến lệ của ta không được tốt lắm.”
Tôi đưa tách cà phê cho Thor rồi gạt nước mắt đi.
Cứ mỗi khi ở bên Thor là vẻ yếu đuối này của tôi lại xuất hiện,
“Vậy ra Tướng quân Kanon đó thực sự là kẻ đã giết người ở kiếp trước sao?”
Thor hạ giọng.
“…Đúng vậy. Ta cũng không hề muốn tin nhưng có vẻ là vậy. Chính Tướng quân Kanon cũng đã tự xác nhận.”
Tôi cũng đáp lại bằng chất giọng có phần đơn điệu.
Dù sao trong chuyện này thì Thor cũng không tránh khỏi liên quan.
Dù chẳng hề nhớ được gì về người đàn ông đó nhưng cậu ấy vẫn đặt tay lên cằm để suy nghĩ về điều gì đó.
“Tướng quân Kanon là một nhân vật quan trọng của Frezier. Ông ta là một anh hùng đã cứu Frezier khỏi nanh vuốt của Đế quốc Thiên đường rất nhiều lần. Tại sao một người ở vị trí như vậy lại phải giết tiểu thư ở thế giới của người? Mà ngoài ra thì ông ta đến đó bằng cách nào…”
Những điểm bận tâm của Thor cũng rất dễ hiểu khi đến cả tôi cũng chẳng thể biết được.
Dù gì thì đó cũng đã là chuyện của 16 năm trước. Không, tôi thậm chí còn chẳng biết liệu khái niệm thời gian có được cho những sự kiện xảy ra ở những chiều không gian khác nhau những thế giới khác nhau hay không.
“Những nước khác đã phát triển ma pháp dịch chuyển một cách đáng kể nhỉ? Đến mức họ còn biết cả cách để dịch chuyển sang thế giới khác.”
“…Có thể là vậy. Đấng Cứu thế cũng đến từ thế giới khác nên thần nghĩ nơi đó quả thực là có tồn tại.”
Và rồi Thor đột ngột lên tiếng.
“Có lẽ Frezier đang nghiên cứu thế giới khác.”
“Sao cơ… có thứ gì đó ở thế giới khác sao?”
Trái Đất nơi chúng tôi từng sống.
“Thần cũng không dám chắc. Có thể đó là một sự chuẩn bị nào đó cho cuộc chiến với Đế quốc Thiên đường. Dù gì thì thần cũng chẳng biết thế giới xuất thân của người và cô Airi.”
“…À, ừ nhỉ, đúng vậy.”
Có vẻ như cậu ấy cũng chẳng nhớ được gì dù tôi đã cố gợi mở.
Rằng cậu ấy thật sự từng sống ở đó. Lúc vẫn còn là Saitou Tooru hay bất cứ chuyện gì.
“Tiểu thư, mặt của người vẫn nhợt nhạt lắm đấy. Và người cũng đang run bần bật kia kìa.”
Thor đưa mu bàn tay lên má của tôi.”
Tôi thực sự đang run lẩy bẩy mà không hề nhận ra.
“Nhiệt độ cơ thể của người cũng đang thấp hơn bình thường đấy. Cũng giống như lần người bị đuối nước vậy.”
“…Ý cậu là đến cả thân nhiệt của ta mà cậu cũng có thể nhớ được chỉ qua việc tiếp xúc da sao?”
Tôi vặn lại cậu ấy bất chấp, tuy nhiên hẳn là tôi đang thể hiện ra bộ mặt của một thiếu nữ khi nhận ra một chàng trai đang chạm vào người mình.
Nhưng Thor thì lại không nhận thức được điều đó khi ở với tôi nên cậu ấy lúc nào cũng thoải mái như vậy.
Lúc còn nhỏ thì chuyện này không phải là vấn đề gì lớn lắm. Thậm chí tôi còn cảm thấy hãnh diện và xem nó như là một đặc ân của riêng mình.
Nhưng giờ thì lồng ngực đang nhói đau. Bởi vì tôi đã nhận ra tình yêu của bản thân mình.
Cũng giống như tôi ở kiếp trước…
Chắc hẳn đó là do tôi đã nhận ra được những cảm xúc đó, nhưng đồng thời những bi kịch ở kiếp trước cũng hiện ra rất rõ ràng một lần nữa.
Cơ thể vô hồn của mối tình đầu nằm trên sân thượng của trường học đang thấp thoáng xuất hiện ở trước mắt.
Nếu như điều đó xảy ra với Thor một lần nữa, tôi…
“Ah…”
Cơn đau đầu dữ dội khiến tôi phải ôm đầu. Ký ức hôm đó ùa về như một dòng sông đục ngầu khiến tôi đau đớn hơn bao giờ hết.
Thor cũng đã nhận ra có chuyện gì đó với tôi và ngay lập tức đứng dậy.
“Tiểu thư, người đau ở đâu!? Thần sẽ đi gọi bác sĩ của cung điện…”
“Chờ đã, Thor.”
Ngay khi cậu ấy định rời khỏi phòng thì tôi đã cản lại.
Lúc đó, cơn đau đầu của tôi có phần thuyên giảm mà trong một thoáng bình tĩnh đến lạ thường ở trong tim đó, tôi đưa ra yêu cầu của mình trong khi nhìn chằm chằm vào tấm ga trải giường trắng muốt.
“Xin cậu. Hãy ở đây hôm nay…”
“Tiểu thư?”
“Ta nhớ lại khoảnh khắc mình bị đâm như thể nó chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua.”
Tôi từ từ che mặt bằng đôi tay đang run lẩy bẩy.
“Đó là một nhát đâm thẳng vào tim, ngay từ sau lưng…”
Bên dưới bầu trời hoàng hôn.
Khung cảnh của vũng máu vẫn còn đọng lại trong ký ức của tôi
Thế nên Thor à, hãy tránh xa khỏi người đàn ông đó——
“Người đó. Tướng quân Kanon Pachelbel đã giết người như vậy sao, thưa Tiểu thư?”
Trước khi tôi kịp đưa ra những lời cảnh báo đó thì Thor đã lặng lẽ hướng sự chú ý của mình vào kẻ thù.
Tôi bất giác ngẩng đầu lên trước giọng nói yên tĩnh nhưng cũng giận dữ đến mức khiến tôi phải rùng mình.
Mắt tôi càng mở to hơn khi thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Thor. Đó là một sự tàn nhẫn mà tôi chưa từng được chứng kiến một lần nào trước đây.
Ôi, thế này thì không ổn chút nào.
Tôi đã để lộ cái phần yếu đuối này đến mức nào vậy.
Thor đã bình tĩnh chấp nhận câu chuyện về tiền kiếp đến mức khiến tôi còn lầm tưởng rằng cậu ấy không hề biết gì về người đàn ông nguy hiểm đó.
Không. Thor đang rất giận dữ. Cậu ấy chỉ đang ép bản thân mình kiềm chế lại nếu không thì mọi thứ sẽ bùng ra, chính vì thế mà cậu ấy mới trông rất bình tĩnh.
Tuy nhiên sau khi nghe được câu chuyện về cái chết của tôi ở tiền kiếp và áp nó vào tôi của hiện tại thì chắc chắn Thor đã nhận diện được kẻ thù.
Nếu như không muốn Thor dính líu đến người thì đáng lẽ tôi không nên kể cho cậu ấy nghe sự thật. Vậy mà——
Nhận ra ánh mắt của tôi, Thor nhíu mày và mỉm cười dịu dàng.
Rồi cậu ấy nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường.
“...”
Thor vẫn đứng yên, cơ thể cậu ấy ở ngay phía trên và nhìn thẳng vào mắt của tôi ở khoảng cách rất gần.
Sự yên lặng bao trùm.
Chúng tôi gần nhau đến mức tôi có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt tím đó.
“Người không cần phải lo đâu. Thần sẽ luôn ở bên cạnh người.”
Lời thì thầm ở nơi mà tôi có thể nghe rõ từng chữ như này hoàn toàn không công bằng một chút nào.
“Người đã ban cho thần cái tên và cả cuộc sống. Thế nên nếu không thể bảo vệ được người thì thần cũng không xứng đáng được sống.”
Nhưng lúc đó tôi cũng rất sợ. Sợ rằng chàng hiệp luôn chăm sóc cho tôi sẽ cảnh giác với Tướng quân Kanon rồi đưa ra một lựa chọn kinh hoàng.
“Thần xin lỗi, thưa Tiểu thư. Người sợ sao…?”
“Huh…”
Không biết mặt tôi lúc này trông như thế nào nhỉ…
Thor nhanh chóng rời khỏi người tôi rồi kéo chăn lại.
“Chúng ta hãy ôn lại chuyện cũ một lát nhé, Tiểu thư”
Rồi Thor ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường.
“Đó là khoảng một năm sau khi thần được người tìm thấy. Những tên hải tặc biến thần trở thành nô lệ đã quay lại cảng Karrtedt một lần nữa để tiếp tục công cuộc bán nô lệ ở chợ đen của chúng. Những người đó bị đối xử tồi tệ đến mức gần như mất đi ý chí sống.
Đúng thế, tôi nhớ chuyện đó rất rõ. Đó là một trong những vụ mà tôi và Thor đã làm, lúc đó cả hai vẫn còn là những đứa nhỏ vô tư không biết gì đồng thời còn là một tiểu thư và hiệp sĩ rất thuần khiết.
“Thần không để chuyện đó xảy ra được, nhưng một đứa trẻ như thần thì chẳng thể làm được gì… đó là lúc mà người đã nói rằng ‘Kẻ thù của Thor cũng là kẻ thù của ta.’.”
Thor bật cười khúc khích với vẻ mặt hoài niệm.
“Vậy là bằng sự khôn ngoan, có chút điên rồ và cả ma thuật vượt xa khỏi trình độ của một cô con gái nam tước bình thường, người đã đánh bại lũ cướp biển đó. Khi nhìn thấy người mỉm cười sau khi chiếm lấy tàu hải tặc, thần đã nghĩ rằng ‘người này chắc chắn không bình thường một chút nào.’.”
“Đ-Đó là điều mà cậu nghĩ…?”
Không, đúng là lúc đó tôi chẳng e ngại bất cứ thứ gì.
Tôi nhớ tiếng cười lớn của mình khi chiếm được tàu hải tặc. Tôi cũng nhớ rằng cha đã vẽ lại khung cảnh đó của chúng tôi.
“Khi đó thần biết rằng mình đã hoàn toàn thoát khỏi kiếp nô lệ. Thế nên thần đã tự thề với lòng mình rằng sẽ đi theo người cho đến hết phần còn lại của cuộc đời.”
“...Thor.”
“Đó chính là lí do tại sao mà bây giờ chính là lúc để thần trả ơn rồi.”
Thor nhìn lên rồi nhìn vào tôi. Một ánh mắt thẳng không chút né tránh.
“Xin hãy để Tướng quân Kanon cho thần. Thần sẽ cố gắng thu thập được càng nhiều thông tin càng tốt cũng như mục đích chính xác của hắn ta.”
“Kh-Không, Thor. Ta đã bảo với cậu rồi, đừng có đến gần hắn. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, ta…”
Tôi liên tục lắc đầu rồi vươn tay ra nắm lấy tay áo của cậu ấy.
Việc biết được cảm xúc của Thor khiến tôi cực kì hạnh phúc, thế nhưng lúc này tôi chẳng hề quan tâm đến định mệnh ở kiếp trước hay gì nữa rồi. Tôi chỉ hơi tò mò về mục đích của Tướng quân Kanon nhưng Thor vẫn là người mà tôi quan tâm khi cậu ấy là người ở bên cạnh mình.
Bọn tôi quá quan tâm đến nhau, thế nên không thể để những cảm xúc đó hủy hoại cả hai——
“Xin người đừng lo lắng, thưa Tiểu thư. Thần sẽ không làm gì quá liều lĩnh đâu. Dù gì thần cũng là một hiệp sĩ của Vương quốc Ruschia mà. Xin người đừng lo mà hãy tập trung vào những bài học ở lớp. Hình như người còn phải chuẩn bị cho bài tập và bài thi cuối kỳ sắp tới nữa mà nhỉ?”
“Huh…?”
Thor cười toe toét rồi cầm lấy bàn tay đang nắm chặt tay áo của mình và đưa nó xuống dưới chăn.
Có vẻ như Thor đã thành công chuyển chủ đề rồi.
“Một năm trôi qua nhanh thật đấy nhỉ? Điện Hạ Ulysses cũng đã nói rằng người là một học sinh xuất chúng và còn cả một tương lai sáng lạn ở phía trước. Thần chắc chắn là người sẽ tiếp tục gặt hái được những kết quả tốt cũng như tăng cường mối quan hệ tin tưởng với những người đồng đội của mình thôi.”
“…Nhưng ta nghĩ rằng mình sẽ không thể bắt đầu năm học thứ 2 ngay được. Ta nghĩ mình sẽ phải tạm nghỉ học nếu như phải đến Thánh Địa với tư cách là một Thủ hộ.”
Hơn nữa, người đàn ông đã cũng đã nói rằng.
Rằng sự thật mà tôi tìm kiếm đang ngủ say ở đó.
“Chuyện gì sẽ xảy… nếu cô Airi không hề thay đổi ý nghĩ về việc từ bỏ vị trí Đấng Cứu thế, như vậy thì vai trò của chúng ta cũng không còn cần thiết nữa. Thần chẳng biết tương lai sẽ ra sao.”
Khác với tôi, Thor có một cái nhìn rất nghiêm túc về tình hình hiện tại.
Rõ ràng thì với thái độ mà Airi đã thể hiện thì chẳng ai biết con đường của các Thủ hộ sẽ rẽ theo hướng nào…
Cô ấy thực sự muốn từ bỏ việc làm Đấng Cứu thế để trở về thế giới cũ của mình ư?
Nhưng đúng là một cách để trở về nơi đó.
Bởi vì Tướng quân Kanon đã chứng minh điều đó bằng cách giết chúng tôi…