Tales of Reincarnation in Maydare

chương 2: kẻ đã từng giết tôi (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, đại diện từ 8 nước đã có mặt tại hội nghị liên minh.

Sự kiện này được diễn ra ở Đại Vương quốc Ruschia ở phía nam với sự tham dự của rất nhiều quan khách cấp cao đến từ Vương quốc Frezier, Thánh quốc Vabel, Vương quốc Gilche, Vương quốc Orien, Vương quốc Jibralta, Cộng hòa Benelia và Công quốc Draco.

Viêc đại diện của các nước đều là vua, thủ tướng hay những chức vị tương đương đã cho thấy được tầm quan trọng cũng như sự cấp bách của hội nghị lần này. Mặc dù đây vốn là một hội nghị được tổ chức định kỳ nhưng chủ đề chính lần này sẽ là thảo luận về các biện pháp ứng phó với Đế quốc Thiên đường Hermedes đang liên tục bành trướng và thực hiện những hành vi xâm lược điên cuồng.

Ngoài ra, trong số những người tham dự thì Đấng Cứu thế Airi và các Thủ hộ của cô ấy cũng sẽ có mặt. Đây có thể được xem như một buổi ra mắt Đấng Cứu thế - người đã hạ phàm xuống Vương quốc Ruschia, tới toàn thể những nhân vật tầm cỡ của các quốc gia.

Đã lâu lắm rồi tôi không gặp Airi, thế nhưng cô ấy chỉ đanh mặt lại và tránh né việc tiếp xúc ánh mắt với tôi.

Trong khi đó tôi cũng đang rất nặng lòng về những việc xảy ra ngày hôm quá. Bởi vì người đàn ông đó đã có mặt ở đấy.

Tướng quân tóc vàng ngoại quốc, Kanon Pachelbel.

Nhắc mới nhớ thì không biết Airi sẽ nghĩ gì về Tướng quân Kanon nhỉ.

Nếu như hắn ta là người đã ra tay với Saitou và Tanaka-san hay Airi thì hẳn cô ấy sẽ nghĩ rằng đó là người đã đâm mình. Mà cũng có thể là cô ấy không thấy được mặt của hắn…

Tôi phải hỏi cô ấy sau mới được. Nhưng mà chắc gì cô ấy đã chịu trò chuyện với tôi…

“Những dự báo từ trước đã chỉ ra rằng ngòi nổ chính dẫn đến cuộc chiến tranh tiếp theo sẽ là ‘ma pháp dịch chuyển’ – thứ đang có tốc độ phát triển như vũ bão trong vòng vài thập kỉ trở lại đây.”

Người đang dẫn chương trình là Hoàng tử Gilbert – một trong những Thủ hộ của Đấng Cứu thế đồng thời là Đệ Tam hoàng tử của Vương quốc Ruschia.

Hóa ra khoảng thời gian bận bịu vừa rồi là do ngài ấy phải chuẩn bị cho buổi hội nghị này.

“Khác với ma pháp dịch chuyển thông thường, ma pháp dịch chuyển khi được kích hoạt bởi những ma pháp cấp cao có thể cho phép di chuyển với những khoảng cách rất xa hơn, khối lượng di chuyển lớn hơn và tốc độ cũng cao hơn. Trong suốt vài năm qua, Đế quốc Thiên đường đã nghiên cứu phát triển nó ở một tốc độ chóng mặt. Bọn họ đã tạo ra ‘vũ khí’ và ‘công cụ’ với phép dịch chuyển được thiết lập sẵn để đến cả những người không thể sử dụng ma pháp cũng có thể kích hoạt được.”

Những khẩu súng như vậy đã được sử dụng như ở buổi dạ hội do tên Bá tước Greigs hay vụ án của Giáo sư Batiste. Việc sở hữu một thứ công cụ như vậy sẽ cho phép bất cứ ai dễ dàng bổ sung hỏa lực cũng như nhanh chóng dịch chuyển đi nơi khác.

Đó là một nỗi kinh hoàng khi quân đội, vũ khí và thậm chí là cả ma thuật cũng có thể được dịch chuyển đến một vị trí như ý muốn.

Hay nói cách khác thì những cuộc tấn công của Đế quốc Thiên đường hoàn toàn có thể nhắm trực tiếp đến tận Vương quốc Ruschia nếu như hội đủ các điều kiện.

Tuy nhiên, loại ma pháp dịch chuyển này đòi hỏi một thứ được gọi là ‘cổng’ được thiết lập từ trước ở đích đến. Ví dụ rõ ràng nhất chính là thiết bị bí ẩn mà bọn tôi tìm thấy ở trong hang trên đảo dược thảo của trường.

Nói tóm lại thì chúng tôi cần phải cảnh giác với gián điệp của Đế quốc Thiên đường trà trộn vào trong nước để thiết lập cổng. Một khi tìm thấy thì cũng phải lập tức phá hủy ngay.

Và Vương quốc Ruschia cũng đã tìm và phá hủy một số lượng cổng như vậy.

Nhưng bên cạnh ma pháp dịch chuyển ra thì Đế quốc Thiên đường cũng đã chuẩn bị cho chiến tranh ở trên rất nhiều phương diện.

Ví dụ như——

“Đế quốc Thiên đường có một binh đoàn ‘quỷ’.”

Đại diện của các nước đang bắt đầu bàn tán khi nghe đến vấn đề này.

Tướng quân Kanon của Đế quốc Frezier cũng đưa ra một lời giải thích khách quan về loài quỷ.

“Theo lẽ thường thì quỷ không phải là những sinh vật sẽ phục tùng mệnh lệnh của con người. Hãy giả định rằng Đế quốc Thiên đường đã tạo ra thứ gì đó để khiến lũ quỷ phải nghe lời. Từ đó thì việc sử dụng quỷ của bọn chúng cũng sẽ đồng nghĩa với một lượng thiệt hại có thể được dự đoán từ trước.”

“Cái gì…!”

Khác với Vương quốc Ruschia vốn rất xa lạ với những thiệt hại do quỷ gây ra thì ở đây có rất nhiều nước phải sống cùng với nỗi sợ về lũ quỷ.

Quỷ tấn công và giết hại con người, đôi lúc là ăn thịt họ. Sức mạnh và sự tàn bạo của chúng vượt xa khỏi một người bình thường. Và nếu như Đế quốc Thiên đường sở hữu một quân đoàn như vậy thì cũng không quá bất ngờ khi mọi người đều tỏ ra e sợ.

Một vài vị vua tỏ ra tức giận với Đế quốc Thiên đường và đặt câu hỏi rằng liên minh sẽ làm gì để đối phó với chuyện đó.

Nhưng bên cạnh đó thì cũng có những người tỏ ra rất lạc quan.

“Chúng ta có Đấng Cứu thế ở đây mà? Ta nghe đồn rằng ma thuật của Đấng Cứu thế là khắc tinh của quỷ đấy.”

“Cô ấy còn là một người được [Tất cả] ban phước nữa.”

“Có lẽ Đấng Cứu thế sẽ chặn đứng được cuộc xâm lược của Đế quốc Thiên đường.”

Họ tin vào truyền thuyết về vị Đấng Cứu thế, và cũng tin rằng một người đến từ thế giới khác như vậy sẽ dẫn dắt thế giới đi đến hòa bình cũng như cách mà “Đấng Cứu thế Fraxinus” đã làm 500 năm trước.

“…Mọi người đang nói gì vậy?”

Tuy nhiên, người phủ nhận việc đó lại không ai khác mà chính là Airi – Vị Đấng Cứu thế.

Cô ấy đã cúi mặt và giữ yên lặng suốt từ nãy đến giờ, vậy mà giờ đây lại đột nhiên ngẩng đầu.

Và rồi một lời có phần xúc phạm được đưa ra trước mặt những kẻ cai trị của các quốc gia.

“Tôi không muốn làm. Tôi từ bỏ làm Đấng Cứu thế.”

“...Cá—”

Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về Airi.

Ai ai cũng đều nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm

Bọn tôi không thể nào hiểu được ý nghĩa ẩn sau những lời nói đó.

Đến cả những Thủ hộ - những người luôn ở bên cạnh cô ấy cũng phải tỏ ra bất ngờ. Dĩ nhiên tôi cũng được bao gồm ở trong đó.

“Tôi không phải là nhân vật chính hay thứ gì tương tự nên có thể sẽ chết như những người khác mất. Tôi muốn về nhà. Đưa tôi trở về thế giới cũ của mình đi!”

“E-Em đang nói gì vậy, Airi? Em đã rất chăm chỉ và luôn lạc quan cơ mà. Đây không phải là nơi để đùa như vậy đâu…!”

Hoàng tử Gilbert tuyệt vọng tìm cách kiềm chế Airi.

“Em không có đùa!”

Airi hét lớn và liên tục lắc đầu.

“Điều này hoàn toàn khác với lý tưởng của tôi! Bởi vì thế giới này chẳng hề do tôi tạo ra, đúng chứ!?”

“...Airi.”

“Chiến tranh? Quỷ? Sao cũng được. Các người sợ hãi một cuộc chiến còn chưa bắt đầu mà lại muốn Đấng Cứu thế đi ngăn cản nó ư? Thật là ngu ngốc. Các người muốn gì từ tôi cơ chứ? Mà dĩ nhiên là điều đó không thể nào xảy ra được rồi. …Thế giới này là cái quái gì vậy?”

Airi liên tục nói ra những suy nghĩ của mình.

“Thật đấy, thế giới này… là cái gì vậy.”

Sau đó, Airi chạy ra khỏi phòng hội nghị chính cùng một khuôn mặt tái nhợt.

Rõ ràng là Airi đang không còn là chính mình.

Hoàng tử Gilbert dù rất muốn đuổi theo nhưng vì đang là người chủ trì của hội nghị nên tôi và những Thủ hộ khác đành phải chạy theo cô ấy.

Airi chạy xa hết mức có thể rồi ngồi thụp xuống và ôm lấy đầu gối ở cuối một hành lang của lâu đài.

“Airi, sao vậy? Cậu thấy không khỏe sao…”

Tôi cất tiếng và đưa tay ra nhưng cô ấy chỉ ngẩng đầu lên.

“Tại sao? Chẳng phải cô là người đã nói như vậy sao Makia? Rằng thế giới này không phải là thế giới của tôi!”

“…Chuyện đó…”

Tôi vô thức rút tay lại.

AIri không muốn làm Đấng Cứu thế bởi vì tôi đã bác bỏ đi thế giới của cô ấy, lý tưởng của cô ấy.

“Tôi chẳng quan tâm thế giới này sẽ xảy ra chuyện gì. Tôi có cần phải bảo vệ thế giới này không? Ý tôi là tại sao phải làm việc đó cơ chứ?”

“...”

“Thế giới này nên bị chiến tranh hay thứ gì đó hủy diệt luôn đi. Như vậy thì tôi sẽ được về lại thế giới cũ của mình!”

Cô ấy nói như thể chẳng quan tâm bất cứ một thứ gì cả. Không ngờ Airi lại có thể nói ra được những lời như vậy.

Nó đã khiến những Thủ hộ khác là ngài Lionel và Thor phải kinh ngạc không hề nhỏ.

“Cô Airi, xin người hãy bình tĩnh lại. Chắc là người đã mệt rồi nhỉ. Hãy để chúng thần đưa người trở về phòng nghỉ.”

“Thor. Cậu không cần phải ép buộc bản thân tử tế với ta nữa đâu. Dù sao thì cậu cũng ghét ta mà nhì? Vì ta luôn luôn nói những điều ác ý về Makia.”

“Không phải…”

Những lời Airi nói ra đã khiến Thor bối rối không biết phải nói gì.

Ngài Lionel cũng trấn an Airi bằng chất giọng đầy kiên quyết.

“Cô Airi, ở đây có hơi lộ liễu. Cứ mặc kệ hội nghị của Điện hạ Gilbert và trở về phòng nghỉ của người đi ạ, thần sẽ hộ tống người đến đó.”

“Hẳn anh cũng kinh tởm với em lắm nhỉ, Lionel? Em chỉ là một cô gái xấu hổ mang theo ảo tưởng về sự vãi đại. Anh cũng không tử tế như vẻ bên ngoài đâu, Lionel.”

“Cô Airi—”

“Đừng có chạm vào em!”

Airi hất bàn tày đang đưa ra của ngài Lionel.

“Tôi không muốn ai. Tôi không muốn ai cả! TẤT CẢ CÁC NGƯỜI!”

Không phải chỉ có thế giới này.

Mà cô còn phủ nhận luôn cả những Thủ hộ vốn là những người rất quan trọng với mình cho đến lúc này.

“…Cô Airi. Người đã không còn tin vào sự trung thành và lòng quyết tâm của chúng thần nữa rồi sao?”

Tôi có thể cảm nhận được nỗi thất vọng bên trong lời nói của ngài Lionel.

Và Airi chẳng nói gì thêm cả.

Hầu gái trưởng của cô ấy – Clarissa đã đếnm nắm lấy tay và đưa cô ấy đi. Có vẻ như đó là người duy nhất còn sót lại mà Airi vẫn tin tưởng.

Tôi đưa tay ôm miệng rồi xin lỗi mọi người ở đó.

“…Tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi. Là do tôi đã nói những điều đó với Airi.”

“Không, không phải là lỗi của cô đâu, cô Makia.”

Ngạc nhiên thay, người phủ nhận lời nói của tôi lại là ngài Lionel.

“Airi sẽ chẳng thể nào đương cự được những thử thách trong tương lai nếu vẫn là mình như trước đây. Sẽ thật quyến rũ nếu cô ấy chỉ là một cô gái hay mộng mơ nhưng thay vì thế thì lại có thứ gì đó khiến tôi nghĩ rằng cô ấy không thể nhìn thẳng vào chúng ta hay là thế giới này.”

“...ngài Lionel…”

“Có vẻ như chúng ta đang ở trên bờ vực… quan sát xem liệu Airi có thể nhìn lại bản thân, chấp nhận thế giới này để thay đổi hay không rồi.”

Ngài Lionel trưởng thành và điềm đạm trước thói xấu. Bên cạnh là Thor đang khẽ gật đầu.

Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với Maydare nếu Airi thực sự từ bỏ vị trí Đấng Cứu thế của mình? Mà ngay từ đầu thì vị trí đó có thể bỏ trống được không?

Huy hiệu Tứ Quang đang tỏa sáng ở trên ngực.

Cho đến tận lúc này, nó vẫn còn được khắc ghi ở ngay phía trên trái tim của chúng tôi.

***

Đêm hôm đó, một buổi dạ tiệc được tổ chức ở đại sảnh của cung điện hoàng gia Ruschia với sự tham gia của các vị khách quý ngoại quốc.

Tôi nhận được lệnh tham gia với tư cách là một Thủ hộ, thế nhưng Đấng Cứu thế Airi lại chẳng hề xuất hiện.

Hoàng tử Gilbert đã nói rằng mình sẽ cố thuyết phục cô ấy nhưng kể từ lúc cô ấy tuyên bố rằng mình từ bỏ thì đã luôn nhốt bản thân trong phòng và chẳng để ai đi vào cả.

Đó chính là chủ đề nóng hổi được bàn tán suốt buổi dạ tiệc.

“Thật vô trách nhiệm làm sao…”

“Sau khi tận hưởng bao nhiêu thứ xa hoa ở cung điện hoàng gia như vậy…”

“Dù gì cô ta cũng chỉ là một bé gái thôi mà. Đã rất lâu rồi chẳng có bất cứ một tin đồn tốt lành nào về Đấng Cứu thế cả…”

“Những Thủ hộ đang làm cái quái gì vậy…?”

Trước đây họ đã từng ca ngợi Đấng Cứu thế và những Thủ hộ rất nhiều nhưng giờ đây lại hoàn toàn trái ngược khi buôn chuyện và nói xấu bọn tôi.

Đấng Cứu thế là vai trò mà chỉ có những người đến từ thế giới khác mới có thể làm được. Sẽ chẳng có bất cứ ai ở thế giới này tha thứ cho cô ấy vì đã từ chối vị trí đó cả.

“Cô Makia.”

Tôi đang đứng dựa vào tường trong sảnh chính thì giáo sư Ulysses cất tiếng gọi.

“Gi-… Điện Hạ.”

“Cứ gọi ta là giáo sư cũng được.”

Giáo sư Ulyssess mỉm cười gượng gạo.

Dẫu cho tối nay thầy ấy đang khoác trên mình bộ đồ xinh đẹp của hoàng tử - hoàn toàn khác với chiếc áo choàng thường thấy ở trường.

“Makia, việc tham gia những cuộc họp nặng nề liên tục như vậy có ổn không?”

“Em không sao. Nhưng quan trọng hơn, thưa giáo sư, Airi có…”

Tôi đã muốn hỏi chuyện này từ rất lâu.

“Airir vẫn đang khóa mình ở bên trong phòng. Cô ấy chẳng để cho bất cứ ai ngoài hầu gái trường Clarissa của mình vào cả. Dĩ nhiên là cả ta chẳng phải ngoại lệ.”

“Vậy…ạ.”

“Em không cần phải lo về việc đó đâu, Makia. Đây chính là thử thách mà Airi phải tự mình vượt qua.”

Giáo sư Ulysses nói y hệt như những mà ngài Lionel từng nói.

Người lớn đều điềm tĩnh thật. Tuy nhiên, tôi nghĩ sẽ chẳng có ai cho rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu cứ tiếp diễn như thế này đâu.

Giáo sư Ulysses cảm nhận những ánh mắt ở quanh chúng tôi…

“Thật bất lịch sự khi chỉ đứng và trò chuyện với một quý cô ở một buổi dạ tiệc như thế này nhỉ. Vậy thế thì sao, Makia? Em có muốn nhảy với thầy một điệu không?”

“Vâng!?”

Khiêu vũ với giáo sư Ulysses ư!?

Đây là tình cảnh tôi chưa bao giờ mường tượng ra được. Mặc dù sự ngưỡng mộ của tôi dành cho giáo viên của mình có hơi khác so với những quý cô khác, nhưng tôi thực sự rất quý trọng thầy ấy. Thế nên đã không biết bao nhiêu lần tôi tỏ ra ngưỡng mộ thầy ấy vì sự tuyệt vời, chính vì thế mà tôi đã đưa tay lên cao hết mức có thể và đáp lời.

“Vâng! Em sẽ nhảy với thầy!”

Nghe chẳng khác gì một học sinh đang trả lời câu hỏi của giáo viên cả.

“Mm, một câu trả lời xuất sắc như mọi khi. Giờ thì xin hãy đưa tay cho thầy.”

Dù có hơi xấu hổ nhưng tôi vẫn nhiệt tình nắm lấy tay của giáo sư Ulysses.

Và thế là tôi bước ra sàn nhảy dưới sự hộ tống của thầy ấy.

Giáo sư rất dịu dàng và trưởng thành đến mức cả nụ cười nhẹ cũng như chứa đựng ma lực. Ở trường thì tôi đã gần như quên mất việc thầy ấy vốn là đệ nhị hoàng tử do vẻ ngoài đúng chuẩn hình mẫu của một ma pháp sư, nhưng khi được thầy ấy kéo tay đầy điêu luyện như thế này mới khiến tôi nhận ra rằng dù gì đây cũng vẫn là một vị hoàng tử. Thầy ấy hoàn hảo đến mức tôi phải tự hỏi liệu người này có thực sự tệ ở điểm nào hay không?

“Nhân tiện thì Makia này, em nghĩ gì về 3 người đó?”

Lời thì thầm đột ngột bên tai đã kéo tôi về lại với thực tại.

“3 người đó, ý thầy là những vị khách đến từ Frezier ạ?”

“Đúng vậy. Nữ Hoàng Shatoma, Tướng quân Kanon và Giám mục Eska.”

Dù cho trái tim có rung lên khi nghe đến cái tên đó nhưng tôi cũng hiểu được.

Nếu như bàn về chuyện đó trong khi đứng ở ngoài kia thì sẽ có nguy cơ bị ai đó nghe được. Khiêu vũ sẽ là lớp ngụy trang cho việc đó.

“Bọn họ là những người phi thường… em không biết phải nói thế nào nhưng cảm giác như em chỉ là một con kiến nhỏ đứng trong phòng vậy ạ.”

“Bọn họ đúng là như vậy. 3 người đó chính là tấm khiên chính nghĩa của Frezier.”

Giữa diệu nhảy, giáo sư Ulysses liếc sang bên cạnh.

Ở đó là Nữ Hoàng Shatoma đang bị một đám đông vây quanh.

“3 người họ với Nữ Hoàng là trung tâm, sở hữu một quan hệ tin tưởng tuyệt đối cũng như sức mạnh ‘ma lực’ phù hợp với vị trí và quyền hạn của bản thân. Đó chính là lý do tại sao mà Frezier lại mạnh mẽ như vậy.”

Nữ Hoàng Shatoma, Tướng quân Kanon và Giám mục Eska.

Đúng là tôi có cảm thấy gì đó rất đặc biệt về quan hệ giữa bọn họ. Thế nhưng tôi lại chẳng hề biết đó thực sự là gì. Và tại sao bọn họ lại có một mối liên kết mạnh mẽ như vậy?

“Nhưng… Vương quốc Ruschia cũng có thầy mà, thưa giáo sư Ulysses.”

Khi tôi thốt lên điều đó thì giáo sư nhìn có chút ngạc nhiên nhưng rồi nụ cười ảm đạm lại xuất hiện trên khuôn mặt của thầy ấy.

“Fufu. Cảm ơn em vì những lời đó nhé. Tuy nhiên… chúng ta đã mất Eugene.”

“...”

Tôi được nghe nói rằng Eugene Batiste – người đã chết sau khi bị Blue Jester chiếm xác, là một người bạn đã cùng học với giáo sư Ulysses ở học viện ma pháp.

Dù chưa hề được nghe chính miệng giáo sư Ulysses nói về giáo sư Batiste nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tiếc thương cho tấn bi kịch từ những lời nói đó.

“Makia. Rồi sẽ có một ngày không xa trong tương lai khi sức mạnh của một mình ta là không đủ để bảo vệ Vương quốc Ruschia. Rồi sẽ có lúc mà ta phải nhờ đến sự giúp đỡ của em.”

“Thưa giáo sư… nhưng em—”

“Ta nhìn thấy được tiềm năng vô hạn bên trong em và Thor. Như là một ma pháp sư.”

…Tôi và Thor ư?

Dù rất muốn hỏi lý do nhưng điệu van đã kết thúc đúng lúc đó khiến chúng tôi phải buông nhau ra và cúi chào trong khi những người xung quanh đang tán dương những người đã tham gia nhảy.

“Vậy thì, Makia. Gặp lại em ở trường sau.”

Và rồi giáo sư Ulysses nhanh chóng rời đi.

Truyện Chữ Hay