Hội nghị liên minh kết thúc và đại diện của các nước cũng đã trở về.
Có vẻ như chỉ còn Tướng quân Kanon và tinh linh bướm của Nữ Hoàng Shatoma là ở lại nhưng vì hội nghị đã kết thúc nên tôi cũng chẳng còn lí do gì phải dây dưa với họ cả.
Ngoài ra, về Airi – người đã nói rằng mình muốn từ bỏ vị trí Đấng Cứu thế
Tất cả những Thủ hộ đã được lệnh ở lại Miladriede nhưng không được phép liên lạc với Airi. Giáo sư Ulysses với tư cách là cố vấn đã quyết định rằng tốt hơn hết nên để Airi một mình thay vì khiêu khích cô ấy hơn nữa.
Điện Hạ Gilbert – đệ tam hoàng tử vẫn còn nghĩa vụ ngoại giao rất quan trọng ở lâu đài nên vẫn tiếp tục tập trung vào chuyện đó.
Ngài Lionel và Thor vẫn sẽ duy trì nghĩa vụ hiệp sĩ của mình như trước.
Còn tôi sẽ tiếp tục việc học của mình ở Học viện Ma pháp Lune Ruschia.
Tôi có thứ rất muốn hỏi Airi nhưng khá chắc là sắp tới họ sẽ không để tôi gặp cô ấy bởi vì tôi cũng được xem là một sự khiêu khích với cô ấy. Mà điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Chính vì vậy mà các Thủ hộ sẽ phải tạm thời gác lại vai trò của mình một khoảng thời gian.
Tôi trở về với cuộc sống thường ngày khi học tập cùng với những người khác trong Nhóm Garnet 9.
Cuộc gặp mặt với Tướng quân Kanon đã gây ra rất nhiều sự hỗn loạn nhưng tôi vẫn sẽ phải đến Thánh Địa và mùa xuân tiếp theo để học hỏi nhiều điều ở đó dù cho bản thân có muốn hay không.
Có rất nhiều đang diễn ra trên thế giới và tình hình cũng chưa ổn định nên tôi quyết định từ bây giờ sẽ chuẩn bị cho bất cứ chuyện gì mình có thể làm.
Một ngày nọ, trên đảo dược thảo của trường đã tổ chức một lớp học liên môn giữa lớp [Ma pháp Tinh linh] và [Độc dược].
Đây chính là nơi mà chúng tôi từng hoàn thành bài tập hái ponsida và điều chế thuốc nhỏ mắt Drop.
Nhưng hôm nay các nhóm sẽ học cách nhận diện những loại vết thương có thể gặp ở hiện trường cũng như cách để kê đơn ‘độc dược’ và ‘ma pháp chữa trị’ trong trường hợp khẩn cấp.
Nói về ma pháp chữa trị thì nó thuộc về phạm trù của Ma pháp Tinh linh.
Ngay lúc này thì tôi đang cố sử dụng một vài phép chữa trị cơ bản lên vết cắt giả trên chân của một con búp bê.
“Myr vis makia——Chữa lành. Vá lại.”
Ví dụ như trên là một ma pháp dùng để sơ cứu những vết thương.
Nó có tác dụng khép miệng vết thương lại để không cho máu chảy ra.
Trên thực tế thì sẽ có những lúc mà chúng ta phải ra quyết định xem loại thảo dược nào có thể sử dụng được để điều chế độc dược ngay tại chỗ. Và vườn dược thảo này chính là một nơi tuyệt vời để học tập điều đó.
Ngoài ra còn có các loại phép như phép giải độc, phép giảm đau, vân vân. Với những vết thương nghiêm trọng hay căn bệnh nghiêm trọng hơn thì cũng đòi hỏi ma pháp hồi phục cao cấp hơn. Thế nên việc sở hữu nhiều tinh linh trị thương cũng như hoc qua các lớp đào tạo ma pháp chữa lành là việc rất cần thiết.
Vào năm thứ 3 ở Học viện Ma pháp Lune Ruschia, học sinh sẽ được chia thành nhiều chuyên ngành khác nhau nhưng theo như những gì tôi nghe được từ giáo sư Medite thì Khoa Ma pháp Chữa trị luôn rất nổi tiếng theo từng năm. Bởi vì các ma pháp sư chuyên về chữa trị là nguồn nhân lực không thể thiếu ở mỗi bệnh viện thế nên họ sẽ không cần phải quá để tâm đến chuyện đi tìm việc.
Tuy nhiên, không phải ai cũng phù hợp để sử dụng ma pháp chữa trị bởi vì nó đòi hỏi một lượng ma lực rất lớn khi sử dụng.
Thế nên những người thông thạo ma pháp chữa trị đa phần đều là những ma pháp sư cực kì xuất sắc.
Tương tự như vậy, dù tôi rất giỏi chế độc dược nhưng ma pháp chữa trị lại không phải là sở trường.
Vết khâu trên miệng vết thương trong cực kì lộn xộn nhưng quan trọng hơn hết là khả năng trị liệu có hơi chậm. Và đối với ma pháp chữa trị thì đó chính là một thiếu sót rất lớn. Ở trong nhóm của chúng tôi thì Nero là người có thể thực hiện tốt nhất khi hiệu quả của ấy nhanh hơn tôi tận 10 lần…
“Haa~. Đói quá đi mất!”
Sau buổi luyện tập thì chúng tôi có một giờ nghỉ trưa ở trên đảo. Cả bọn lúc này đã đói mốc meo khi ma pháp đã ngốn gần như toàn bộ ma lực của mọi người.
“Anh có nghe đồn rồi nhưng không ngờ ma pháp chữa trị lại khó nhằn đến vậy. Chẳng phải dùng độc dược sẽ tiện lợi hơn nhiều khi nó không cần ma lực sao?”
Buổi huấn luyện đã hoàn toàn vắt kiệt sức lực của Frey. Có vẻ như anh ấy đang nghi ngờ về ý nghĩa của ma pháp chữa trị.
“Dù sao thì cũng sẽ có những lúc mà chúng ta hết độc dược mà, hay là những lúc mà chúng ta chẳng còn gì thì sao.”
“Đúng thế. Vẫn sẽ tốt hơn nếu học được ma pháp chữa trị mà.”
Trong khi đó thì Lapis và Nero thì hiểu rất rõ sự cần thiết của loại ma pháp này. Đó hẳn là do cả hai đều đã kinh nghiệm lúc còn sống ở đất nước của mình, không giống như Vương quốc Ruschia – một nơi có đủ các thể loại thuốc men.
Chúng tôi tìm một chỗ trống được phủ đầy lá rụng giữa vườn thảo dược rồi bắt đầu dùng bữa.
Khi ngước nhìn lên thì hình ảnh của những hàng cây trụi lá với phông nền là một bầu trời trong xanh. Mặc dù mùa đông đã sắp cập bến thế nhưng duy chỉ có ở Miladriede ở phía nam Vương quốc Ruschia này là thời tiết vẫn còn rất ấm áp.
Hộp cơm trưa được nhà trường phát gồm có một miếng bánh mì panini kẹp cá thu và cà chua.
Cá thu nướng với dầu ô liu và muối trong khi cà chua được cắt thành từng lát dày, và kẹp chúng vào là hai miếng bánh mì có phần khá cứng.
Nó vẫn còn nóng bởi vì được bọc lại bằng giấy ma thuật để đảm bảo độ tươi ngon.
Cắn thử một miếng thì mùi vị béo ngậy cũng như hương thơm của cá thu trào ra và hòa quyện cùng với sự tươi mát của cà chua tạo nên một món ăn cực kì tuyệt vời. Gia vị chỉ đơn giản là dầu ô liu và muối nhưng đã làm nổi bật hương vị của các nguyên liệu, đó là còn chưa kể đến bánh mì cứng rất hợp để ăn cùng những thứ nhiều nước cũng như giúp xoa dịu cái dạ dày đang trống rỗng của mọi người.
Aaa, ngon quá đi mất. Tôi muốn ăn thêm nữa…
Như vậy thì quá ít, như thế thì chẳng đủ một chút nào. Tôi – người đã xử gọn bữa trưa của mình nhanh hơn bất cứ ai để lục lọi chiếc giỏi của mình và lấy ra một cái cái cơm nắm mơ muối khổng lồ đã chuẩn bị lúc sáng. Tiếp đó là lấy thêm một quả táo muối ra và lau nó bằng ống tay áo của mình rồi cắn một miếng. Mm, một hương vị quen thuộc, ngon quá đi mất.
“Makia, dạo này cậu ăn khá nhiều đấy nhỉ?”
“Huh?”
Cuối cùng thì Lapis cũng chỉ ra điều đó bởi vì cơn thèm ăn của tôi đang ngày càng trở nên lớn hơn.
Tôi nhìn quanh những người đồng đội của mình và tất cả bọn họ đều đang ngồi nhìn tôi ngấu nghiến mọi thứ.
“Đ-Đúng vậy. Kể từ hôm dạ hội thì tớ rất thèm ăn…”
Dù cảm thấy có chút xấu hổ, thế nhưng tôi vẫn lục giỏ của mình và lôi ra một cái bim bim khoai tây (vị muối và giấm) rồi xé nó ra trong khi giả vờ ngó lơ câu hỏi của Frey “Này, em vẫn ăn tiếp đấy à?”
Đúng vậy. Kể từ đêm dạ hội hôm đó mà cụ thể hơn là kể từ sau cuộc trạm chán với “Blue Jester” ở Thánh đường Diemo thì cơn thèm khát đồ ăn của tôi đang tăng dần theo cấp số.
“Em đúng là vẫn đang trong độ tuổi ăn học đấy~~”
Frey vừa nói vừa lấy khoai tây chiên từ chỗ tôi.
“…Không. Đó hẳn là do cô ấy đã dùng ma pháp của ‘Xích Phù thủy’ khiến cho lượng ma lực tiêu thụ tối đa tăng cao. Chính vì thế nên cô ấy cần phải nạp hạt ma lực từ đồ ăn để tạo ra ma lực.”
Chỉ có mỗi Nero là nghiêm túc suy nghĩ về khẩu phần ăn đang lớn dần của tôi.
“Có lẽ cậu vẫn đang phải bù đắp lượng ma lực tiêu hao bởi ma pháp đó.”
“Hể? Vẫn ư…?”
Tôi không hề biết là chuyện đó cũng có thể xảy ra. Thường thì sẽ chẳng thể nào sử dụng ma pháp nếu không có đủ ma lực, ngoài ra thì lượng ma lực hao hụt sẽ được hồi phục sau một vài ngày.
Việc liên tục bù đắp ma lặc chi một map pháp đã dùng trước đó…
“Tớ đã từng nghe về chuyện đó rồi. Đó là kiểu ma pháp đi kèm với ‘rủi ro’ và ‘ phần thưởng’.”
“Cậu đã nghe nó từ ai vậy?”
“…Anh trai.”
Một cơn gió bắc thổi mạnh cuốn bay những chiếc lá rụng đầy sắc màu.
Nero chậm rãi ngước nhìn lên bầu trời trong khi dõi theo cơn gió.
Bầu trời qua tán lá trơ trụi của hàng cây mang một trắng xóa khiến tôi cảm nhận được mùa thu đã dần đi đến hồi kết để nhường chỗ cho mùa đông sắp đến.
Trên đó là nàng diều hâu Fugue – tinh linh của Nero đang chao lượn.
Cứ mỗi khi nhắc đến anh trai là Nero lại luôn nhìn về phía xa xăm như vậy.
***
“Makia, thầy có thể xin ít phút của em được không?”
Khi cả bọn vừa cập cảng đảo học viện thì giáo sư Ulysses của lớp Ma pháp Tinh linh đã chặn tôi lại.
Không biết tình hình xung quanh Airi có gì thay đổi không nhỉ.
Tôi bảo những người còn lại trong nhóm về xưởng trước rồi chạy đến chỗ giáo sư Ulysses.
“Makia. Em có thể đến thư viện số hai vào chiều mai sau giờ học được không?”
“Thư viện số hai ạ? Nhưng chẳng phải nơi đó cấm học sinh sao ạ?”
“Ta sẽ đặc biệt cho phép bởi vì có một thứ mà ta muốn cho em thấy.”
“...?”
Không biết giáo sư định cho tôi xem thứ gì nhỉ.
Điều đó có ý nghĩa gì với vai trò Thủ hộ này?
“Em hiểu rồi.”
Dù cảm thấy có hơi kì lạ nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
“Hô hô. Ta dám chắc là cô sẽ rất ngạc nhiên đến mức không đứng nổi khi thấy nó. Hô hô.”
Tinh linh cú Phantrome đang đậu trên vai của giáo sư Ulysses nhấp mỏ lên tiếng. Nó vốn im lặng suốt từ nãy đến giờ chẳng khác gì một món đồ trang trí nhưng lại đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật bắn mình.
Ý tôi là điều gì có thể khiến tôi ngạc nhiên đến mức không đứng nổi cơ chứ? Giờ thì tôi cảm thấy có chút lo lắng rồi đấy…
“Fufu, được rồi. …Vậy thì, Makia, thầy sẽ gặp lại em sau.”
Giáo sư Ulysses quay gót và bước đi cùng với cây trượng của mình mà chẳng giải thích gì thêm…
“…Mmm, bầu không khí của giáo sư Ulysses quả thực rất độc đáo.”
Tôi đặt tay lên cằm và lẩm bẩm.
Không biết phải diễn tả như thế nào nhưng thầy ấy có múi của một thứ ma thuật rất trong trẻo mà nếu phải so sánh thì cũng giống như việc hít thở khi đứng bên một cái hồ ở sâu trong rừng vậy.
Giáo sư Ulysses được gọi là ma pháp sư mạnh mẽ nhất của Vương quốc Rucshia nhưng tôi vẫn chưa được tận mắt chứng kiến thứ sức mạnh vĩ đại đó một cách quá rõ ràng. Những lần duy nhất mà thầy ấy dùng ma thuật ở trường chỉ là những lần biểu diễn cho học sinh cách làm một điều gì đó mà thôi.
Theo như những lời đồn thì nếu giáo sư Ulysses bung toàn lực thì thế giới tự nhiên của Maydare sẽ trở nên rất hoang tàn, biển cả bị xẻ dọc rồi thế giới bị chia đôi hay đại loại như vậy.
Mặt dù rất khó tin nhưng tôi cũng có một chút, không, rất tò mò.
Không biết tôi có được chứng kiến thầy ấy sử dụng toàn bộ sức mạnh vào một ngày nào không nhỉ?
***
Tan học ngày hôm sau, tôi đến thư viện số hai trong khu rừng ở rìa tây của đảo học viện theo như lời của giáo sư Ulysses.
Thư viện số hai được cho là đã được xây dựng cùng lúc với sự thành lập của Học viện Ma pháp Lune Ruschia, và dẫu cho đặc trưng của hòn đảo là nhiều tòa nhà được xây dựng liền kề ở nhiều thời kì theo các phong cách khác nhau thì nơi đây lại là một tòa nhà hình lục giác hùng vĩ được xây bằng gạch xám.
Thường thì học sinh không được phép đi vào bên trong thư viện số hai này.
Điều đó khiến tôi có chút lo lắng khi lần đầu tiên bước vào.
“Wow…”
Bên trong có hơi khác so với những gì tôi đã tưởng tượng, đến mức tôi phải thốt lên đầy kinh ngạc.
Ở trong là một khoảng không rộng nhưng cũng rất sâu và lõm xuống như một cái mâm khiến tôi có cảm giác như đang ngắm nhìn thư viện số hai từ trên cao.
Những quả cầu trôi nổi đang nhẹ nhàng phát sáng và chiếu rọi bên trong của thư viện. Ở trung tâm của nơi này là một cây bông rất lớn cùng với rất nhiều hoa bông mờ ảo đang mọc trên đó. Ồ, có lẽ nào nhưng khối cầu phát sáng này là hoa bông từ cái cây đó sao?
Những dãy kệ sách xếp thẳng hàng xung quanh cây bông đó.
Điều đáng ngạc nhiên là những bức tường cũng chất đầy các kệ sách kéo dài lên đến tận trần nhà. Có lẽ chúng sẽ không bao giờ rơi xuống bởi vì một ma pháp trọng lực đặc biệt đã được niệm ở nơi đây.
“Muốn tìm sách ở nơi này thì sẽ khó khăn lắm đây.”
Tôi theo cầu thang đi xuống một không gian bán ngầm và đứng ở không gian của thư viện với những hàng giá sách xếp thằng hàng.
Một sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Mùi giấy cũ và bụi tràn ngập trong không khí khiến tôi có chút rùng mình khi đứng ở nơi thư viện có phần hoang vu này.
Nơi này cũng khá lạnh, một phần là do hệ thống sưởi hoạt động không quá tốt. Ánh sáng trong thư viện cũng chỉ le lói khi chẳng có bất cứ nguồn sáng nào khác ngoài những cục hoa bông đang lơ lửng và ánh nắng mặt trời chiếu qua ô cửa sổ.
Và trên hết là dù chẳng có bất cứ ai ở đây thế nhưng tôi lại có thể cảm nhận được một ma lực kì lạ xuất hiện ở khắp nơi.
Có lẽ đó là do ma pháp được ghi trên những cuốn sách cũ đã gây nên chuyện đó. Dẫu sao thì ma pháp, dù chỉ là một chút dấu vết hãy một câu chú cũng hàm chứa một lượng sức mạnh nào đó.
Nói chung là một vật càng lâu đời thì ma lực mà nó sở hữu sẽ càng lớn. Có lẽ một cửa hàng đồ ma pháp cổ hay điều gì đó tương tự cũng có thể mang đến cảm giác này.
Chính vì lý do đó mà học sinh không được phép đi vào thư viện số hai - nơi rất nhiều sách cũ được lưu trữ mà không có sự cho phép của một giáo sư.
“Chẳng biết giáo sư Ulysses đang ở đâu nhỉ?”
Tôi nhìn quanh nhưng có vẻ như giáo sư vẫn chưa đến. Thế là tôi chỉ đành nhìn những kệ sách cao lớn một lúc rồi lượn quanh trong thư viện.
Có kiểu sách nào thú vị không ta…
“Mmm… động đất sao?”
Ngay khi tôi đi sang giá sách tiếp theo thì tôi cảm nhận được một cơn chấn động trong chính cơ thể mình.
Tôi hoảng hốt khi thấy những kệ sách cũng bắt đầu rung lắc nhưng chúng không phải là loại sẽ đổ xuống chỉ vì một cơn rung chấn nhỏ vì ma pháp chống rơi đã được kích hoạt ngay lập tức.
Khi tôi dừng lại tại chỗ thì cơn rung chấn cũng dừng lại ngay lập tức.
Vì Vương quốc Ruschia là nơi có rất nhiều núi lửa và động đất nên cũng sẽ chẳng có ai làm gì quá ầm ĩ về cơn rung chấn ở mức độ đó, tuy nhiên…
“Ah.”
Có lẽ là do trận động đất vừa rồi.
Khi một cuốn sách đang nằm trên lối đi giữa hai dãy giá sách. Thế là tình tò mò đã khiến tôi bước lại và nhặt nó lên. Nặng thật đấy, một cuốn sách rất cũ kĩ.
“…’Tinh linh cổ đại ma pháp của chúng’… của Y. Baromet.”
Baromet? Đó là ai nhỉ?
Nhưng ngay khi mở trang bìa của cuốn sách ra thì câu hỏi kia được trả lời ngay lập tức.
Một huy hiệu hình đầu dê được khắc ở trên đó.
Đó chính là huy hiệu của ‘Bạch Hiền nhân’ – một trong tam đại pháp sư. Một thứ thường xuyên xuất hiện trên những cuốn sách về ma pháp tinh linh.
“Không thể nào… một cuốn sách được ‘Bạch Hiền nhân’ viết ư? Và còn là bản gốc nữa chứ!?”
Trong khi trái tim đang đập liên hồi, tôi đứng tại chỗ và lật mở từng trang sách.
Quả đúng là Học viện Ma pháp Lune Ruschia. Ngôi trường này được thành lập bởi chính “Bạch Hiền nhân” nên hẳn là có rất nhiều sách do vị ma pháp sư vĩ đại đó để lại. Trong đó chắc chắn là những ma pháp tinh linh nguyên thủy – thứ vốn là nền tảng của Vương quốc Ruschia hiện nay.
Tuy nhiên, rất nhiều đoạn do “Bạch Hiền nhân” viết đã được trích dẫn vào sách giáo khoa nên có rất nhiều đoạn mà tôi đã từng đọc. Thế nên trong khi nhớ lại chúng thì tôi có thể biết được nó được trích dẫn vào đâu dù cho điều đó hoàn toàn vô nghĩa.
“...Hmm? Aaah!”
Trong khi mải mê đọc thì một số trang ở nửa sau của cuốn sách rơi ra.
Là do chúng đã quá cũ, là do từ đầu đã như vậy hay là do tôi?
Tôi nhanh chóng nhặt lại những trang giấy đang bay xuống sàn.
“Ôi không, ôi không, ôi không.”
Nếu như bị phát hiện là đã đọc một cuốn sách cổ quý giá khi chưa được cho phép và còn làm rách nó nữa thì dù cho đó có là giáo sư Ulysses dịu dàng cũng sẽ nổi giận với tôi mất.
Tuy nhiên, những gì được viết trên những trang đó đã khiến tôi phải dừng lại.
Bởi vì nó không viết về tinh linh mà là về quái vật.
Đó là những trang sách chưa hề được biết đến khi nó không có trong bất cứ cuốn sách giáo khoa nào, hoặc ít nhất là những quyển mà tôi đã đọc.
【Chapter 11: Về ma vật】
Nếu như phía nam của Maydare được các tinh linh bảo hộ thì phía Bắc lại chính là nơi mà ma vật hoành hành.
Tinh linh và ma vật có thể được xem như hai loài sinh vật trái ngược nhau, nhưng khá với tinh linh vốn là những khái niệm đến từ thế giới tự nhiên được ý chí hóa và thực thể hóa thì ma vật lại là những dạng sống độc nhất. Hay nói cách khác thì chúng cũng giống như loài người hay các loài động vật.
Bạn của ta – Hắc Ma vương, đã từng nói rằng “Không phải là ma vật đang đe dọa đến con người, mà là nhân loại đang xâm chiếm nơi ở của chúng.”
Chính vì thế mà ma vương đã hiện thực hóa sự cai trị của loài quỷ bằng cách xây dựng nên một vương quốc cho những loài ma vật đã mất đi nơi ở.
Đáng lẽ loài người chỉ nên lặng lẽ ngắm nhìn nó, nhưng rồi họ xem “đất nước” với những loài ma vật hùng mạnh đó như một kẻ địch của nhân loại và rồi quyết định hủy diệt nó.
Sự xuất hiện của Đấng Cứu thế đã thúc đẩy quá trình đó.
Cuộc chiến đã không còn có thể ngăn cản được nữa rồi. Ma pháp sẽ biến hóa theo nhiều hướng mà ta chẳng thể nào kiểm soát được.
Một sự bất lực.
Bởi vì luật lệ của thế giới này khiến chúng ta buộc phải bị tên Tử thần tàn nhẫn đó giết chết.
Tên tóc vàng đó sẽ giết chết chúng ta.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Bốn dòng cuối là những nét chứ nguệch ngoạc hoàn toàn khác so với phần trước đó như thế chúng được viết thêm vào sau vậy.
“Tử thần?...Tên tóc vàng?”
Khuôn mặt của người đàn ông đó hiện ra trong tâm trí tôi.
Nhưng đây là một cuốn nhật ký có từ 500 năm trước.
Dù vẫn cảm thấy lo lắng một cách kì lạ khiến trái tim đập nhanh nhưng tôi vẫn lắc đầu.
Người đó không thể nào tồn tại từ 500 năm trước được. Hắn ta không thể…
“E hèm, E hèm.”
Tiếng ho của một người phụ nữ vang lên làm cho cơ thể tôi run lên trong khi gập quyển sách lại.
“Ồ, à, cái này rơi ở đây!”
Tôi đưa ra một lời biện bạch nhưng người phụ nữ đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào không hay đó chẳng hề trách móc gì tôi. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt.
Oh. …Cô ấy không phải là con người.
Mái tóc thẳng màu kem cùng với nụ cười xinh đẹp như thể nó được vẽ nên.
Cô gái ăn mng như một thủ thư với chồng sách trên tay nhưng lại khiến tôi ngay lập tức phát giác ra một điều kì lạ.
Đây chắc chắn là một tinh linh mang hình dạng của con người thông qua một phép triệu hồi cao cấp.
==========
tạm biệt học kì 3