“Ku-hah. Chỉ suýt soát thôi. Cô chỉ vừa đủ điểm đậu thôi đấy, Makia O'Drielle.”
Tên của tôi là Eska.
Trong tiếng Vabel cổ thì nó có nghĩa là “vị Thánh Phủ tro”.
Tôi là một giám mục cực kì vĩ đại được Thánh quốc Vabel, một giám mục cực kì vĩ đại đấy, một thẩm phán và cũng là giám khảo quyết định xem Makia O'Drielle có xứng đáng để trở thành một Thủ hộ hay không.
Tôi đang ngồi trên nóc của Thánh đường Diemo trong khi quan sát Makia O'Drielle được một tên hiệp sĩ bế đi. Trên tay tôi lúc này là một cuộc giấy cũ ghi lại điểm số đánh giá cho hành động của cô ta.
“Mà vì cô ta dám tán tỉnh nhau với cậu trai đó ở đất thánh nên dĩ nhiên mình phải trừ 120 điểm. Ngoài ra thì tên khốn tóc đen đó còn dám phá vỡ cửa kính của một di sản văn hóa nên cũng xứng đáng bị trừ thêm 100 điểm!”
Tron khi tôi đang điên cuồng ghi chú những con số liên quan đến vụ việc vừa rồi…
“Vẫn vậy nhỉ, cậu vẫn là một giám mục nghiêm khắc với mấy chuyện kì lạ như mọi khi.”
“Chậc. Tuyệt thật, giờ thì nơi này bắt đầu bốc mùi rồi đấy.”
Từ lúc này nào không hay, một tên tinh linh ma pháp sư tâm địa đen tối đã đứng ở phía sau lưng tôi. Đó là đệ nhị hoàng tử của Vương quốc Ruschia, Ulysses… gì gì đó.
Hắn ta đang nhìn xuống chỗ tôi với một nụ cười lịch sự nhẹ nhàng trên khuôn mặt. Muốn giết hắn quá đi mất.
“Cậu nghĩ thế nào, Giám mục Eska? Makia O'Drielle có khiến cậu hứng thú không?”
“Hm. Đó là ma pháp chỉ huy của Xích Phù thủy nhỉ? Lần này có vẻ như là một sự nhầm lẫn nhưng đó chắc chắn là một thứ sức mạnh đáng kinh ngạc. Mà dù sao thì cũng chưa thể đủ để so sánh với ma pháp mạnh nhất của ta đâu.”
“Fufu. Ma pháp nước mắt đó hoài niệm thật nhỉ. Không biết cậu đã biết hay chưa nhưng những viên đá muối ở tầng một của mê cung trên đảo học viện được tạo ra bởi vì Xích Phù thủy đã khóc ở nơi đó.”
“Haaah? Khóc ư? Phù thủy xấu xa nhất thế giới ư?”
Tôi bất chấp để quay lại trong khi hắn ta đang cười khúc khích như thể nhớ lại chuyện gì đó.
“Hắc Ma vương và Bạch Hiền nhân đã khiến cô ấy phải khóc. Rất nhiều chuyện đã xảy ra.”
“Haaaaah?”
Tôi chẳng hiểu gì nhưng dù sao thì cũng chẳng hứng thú lắm.
Thứ duy nhất mà tôi có thể hiểu được bằng một cách nào đó là lý do tại sao tầng một lại được làm bằng đá muối, dẫu cho chuyện đó cũng không khiến tôi hào hứng hơn là mấy.
“Giám mục Eska. Tôi có thể giao cho cô Makia cho cậu được chứ?”
“Hừm. Mà coi như cũng đáng bỏ công khi rèn luyện cho cô ta.”
Tôi liếc nhìn tên khốn kia bằng một nụ cười rùng rợn.
“Ta cứ tưởng là ngươi muốn tự mình huấn luyện cô ta chứ. Ai cũng thích những thứ do mình tự vun trồng lên mà nhỉ? Khi chính ngươi là người đã cố tình thả Makia O'Drielle xuống tầng hai.”
Tôi móc máy về điều mà mình đã luôn nghi hoặc.
“…Đó là bởi vì có một thứ mà tôi muốn cho trò ấy xem dù cho có là gì đi chăng nữa.”
Hắn ta vẫn đang nhẹ mỉm cười, thế nhưng một luồng ma lực lạnh lẽo lại đang bốc lên xung quanh cơ thể.
Rất khó để biết tên đó nghĩ gì nhưng hóa ra lại rất dễ để cảm nhận sự thay đổi dòng ma lực của hắn.
“Còn có một đứa trẻ khác mà tôi cũng đang tuyệt vọng đánh thức dậy nên tôi sẽ tự mình lo phần đó.”
“Aah. Là cậu ta sao?”
Tôi quay mặt đi và nhớ lại hình bóng trẻ thơ của hai người đã đi khuất tầm mắt.
Một cô gái tóc đỏ liên tục khóc trong tay của một chàng trai tóc đen là hình ảnh tương phản đến mức khó chịu.
“Bọn chúng thực sự là ‘Đỏ’ và ‘Đen’ sao? Với ta thì trông chẳng khác gì trẻ con cả.”
Khi tôi thở dài than phiền thì bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng đến mức như thể nó đang xuyên qua cơ thể tôi.
“Không có chuyện tôi nhận nhầm hai người họ được.”
Cái tên xấu xa đã đứng ngay bên cạnh tôi kia hạ giọng tuyên bố.
Và như để đáp lại dòng ma lực đó, những cơn gió đêm bắt đầu thôi tung mái tóc của hắn.
Tôi liếc nhìn sang tên khốn tâm địa đen tối kia và cười mỉa.
Thú vị rồi đây. Khi tôi đang nghĩ đến việc trêu chọc tên này nhiều hơn nữa theo cách đó thì hắn ta nở một nụ cười có phần gượng ép.
“Mà này, thưa anh rể.”
“Đừng có gọi ta là anh rể. Đừng có gọi ta là anh rể.”
“Như vậy có ổn không? Tên “Blue Jester” mà cậu cực kì căm ghét đã bỏ chạy rồi đấy? Chẳng phải cậu là người xem thường thứ đó đến mức muốn giết hắn sao?
“…Hah. Ngươi cũng thật can đảm khi dám hỏi ta một câu kinh tởm như vậy!”
Tôi đứng dậy và nhìn vào bầu trời cũng như đại dương tăm tối của Vương quốc Ruschia ở phía xa, và khi những cơn gió đang thổi mạnh thì tôi quăng đống giấy trên tay đi.
“Lần tới gặp lại thì ta sẽ không để chắn chạy thoát đâu! Ta sẽ hoàn thành vận mệnh của kiếp trước ở chính kiếp này. Đó chính là lý do tại sao mà chúng ta được tái sinh ở thời đại này…!”
Khi tập giấy tung bay trên bầu trời đêm, tôi cảm nhận được thứ mùi kinh tởm đáng ghét còn sót lại của “Lam” nên đã nhảy xuống con hẻm phái sau thánh đường trong khi vẫn đội chiếc mũ miện ở trên đầu.
Tôi theo dấu mùi hương đó và nhìn thấy một chieehcs mặt nạ hề trắng đang lén lút bò đi trên mặt đất. Đó là một phần của tên “Blue Jester” đã chiếm hữu Eugene Batiste.
Vẫn còn một chút ma lực còn sót lại trong đó.
Cái mặt nạ cười toe toét đó khiến tôi rất bực mình vì cứ như thể nó đang diễn một trò lửa nào đó vậy.
Tôi lấy một khẩu súng từ trong túi áo ngực ra, vận những vòng tròn ma pháp ở nòng súng rồi không chút thương tiếc khai hỏa về phía chiếc mặt nạ vô số lần cho đến khi nó chỉ còn là những mảnh vụn.
“Mea Dea. Hãy để cây búa của công lý giáng xuống sự xấu xa của thế giới này.”
Tên của tôi là Eska.
Nếu như cái ác tuyệt đối có tồn tại trên thế giới này thì tôi chính là thứ công lý tuyệt đối.