Ngày xửa ngày xưa, có ba vị ma pháp sư vĩ đại từng xuất hiện ở thế giới này.
Hắc Ma vương là một thanh niên tuấn tú với mái tóc đen.
Ngài ấy trị vì vương quốc quỷ phủ tuyết cùng với tòa lâu đài đầy kiêu hãnh của bản thân.
Bạch Hiền nhân là một ma pháp sư tóc trắng rất được sự kính trọng của mọi người.
Với sự đồng hành của các Đại Tinh linh, ngài ấy có thể dễ dàng thao túng được thiên nhiên theo ý muốn của mình,
Xích Phù thủy là một phù thủy tóc đỏ khoác trên mình một bộ đầm màu đỏ tươi cùng chiếc mũ nhọn đầu.
Cô ấy rất kiêu ngạo nhưng cũng rất tàn bạo, tóc, nước mắt hay cả máu đều được sử dụng để tạo ra hay phá hủy rất nhiều thứ.
Ca ba người họ tranh đấu với nhau suốt trong khoảng thời gian đó, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa họ là một thứ gì đấy tệ hại.
Bọn họ thừa nhận sức mạnh của nhau và đôi khi họ thậm chí còn khuyên bảo hay tán dương những người còn lại.
Và rồi một ngày, Bạch Hiền nhân nói với hai người kia rằng.
“Bởi vì chúng ta là những ma pháp sư mạnh mẽ như vậy, tại sao chúng ta ngoài việc cạnh tranh lẫn nhau thì hãy cùng nhau tạo nên một thứ gì đó thật tráng lệ?”
Ban đầu, cả Hắc Ma vương và Xích Phù thủy đều chẳng mấy mặn mà với ý tưởng đó, thế nhưng Bạch Hiền nhân đã khiến họ phải hợp tác bằng nhiều cách như lừa gạt, đe dọa, và cả nhiều cách khác.
Thế là một tòa lâu đài cát dần dần hình thành. Một thứ không tưởng của riêng bọn họ.
Cứ như những đứa trẻ chơi đùa với cát trên bãi biển vậy.
Họ đã xây dựng nên một pháo đài hùng vĩ trên một hòn đảo cô độc ở phía nam.
Khi nó hoàn thành, mọi người đều vui vẻ ăn mừng và tán tụng sức mạnh cũng như công sức của nhau.
Và thế là cả ba người bọn họ cũng chẳng còn lý do gì phải hợp tác với nhau nữa.
Tạm biệt nhỉ. Có lẽ đây chính là điểm kết thúc.
Thêm những ngày tranh đấu. Nhưng hãy giữ xung đột ở mức vừa phải.
Tạm biệt nhé, những người bạn của tôi. Tạm biệt nhé, người hàng xóm trong trái tim của tôi.
Cuộc chia tay của các nam pháp sư diễn ra rất suôn sẻ, nhưng cớ sao Xích Phù thủy lại chẳng hề biết được liệu bản thân đang buồn bã hay cô đơn, hạnh phúc hay vui vẻ nên đã rơi nước mắt.
Người ta nói rằng những giọt nước mắt đó đã thấm đẫm vào mê cung dưới lòng đất mà bọn họ xây dựng, thậm chí tầng đầy tiên còn chất đầy những viên ngọc nước mắt tạo nên một mê cung muối bất khả xâm phạm.
Bọn họ đã lập một lời thề.
Rằng một ngày nào đó, họ chắc chắn sẽ dùng pháo đài này để bảo vệ những gì quan trọng của nhau.
Vậy thì tại sao một nhóm bạn thân thiết đến mức có thể cãi vã được như vậy lại gây nên một cuộc đại chiến lớn đến mức trung tâm của thế giới cũng chỉ còn là tro bụi?
Mà đó là vì.
Một Đấng Cứu thế tàn bạo ở thế giới khác đã xuất hiện.
Một Đấng Cứu thế tàn nhẫn với mái tóc vàng và đôi mắt hồng lựu——
〇
Một sự hoài niệm đến kỳ lạ khi tôi có cảm giác như mình vừa có một giấc mơ mà chẳng khác gì một câu chuyện cổ tích cả.
“Em tỉnh rồi sao, cô Makia?”
“…Giáo sư Ulysses?”
Giọng nói của Giáo sư Ulysses lớp Ma pháp Tinh linh vang lên, thế những phía trước tôi lại là một màn đen.
Tôi đặt tay lên mắt của mình. Có một thứ gì đó như tấm vải đang bọc quanh nó.
Ai đó chậm rãi nâng người tôi lên. Có thứ gì đó mềm mại như vải và tóc đì kèm với một mùi hương dễ chịu, và rồi mảnh vải che mắt tôi rơi ra. Chắc hẳn là Giáo sư Ulysses đã tháo nó ra.
Đó là một mảnh vải nhuốm đầy máu khiến tôi nhớ lại ma pháp mà mình đã dùng hôm qua cũng như hậu quả của nó.
“Em…đã khóc ra máu rất nhiều nhỉ?”
“Em bình tĩnh hơn thầy nghĩ rất nhiều, cô Makia.”
Giáo sư Ulysses mỉm cười cùng với một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt.
Có vẻ như đây là bệnh xá của hoàng cung vì tôi nhớ rằng hôm qua Thor đã đưa tôi đến đây để chữa trị và nghỉ ngơi. Thế nhưng lúc này cơn đau đầu vẫn điên cuồng như thế.
“Lẽ nào em lại ngủ li bì suốt mấy ngày như lần trước ạ?”
“Không, chỉ mới qua một đêm mà thôi. Thầy thực sự xin lỗi khi em rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy mà thầy không thể có mặt ở đó…”
Giáo Ulysses cúi đầu nhận lỗi.
Nhưng tôi chỉ lắc đầu rồi nhìn vào giáo sư và hỏi thầy ấy những chuyện về ngày hôm qua.
“Sau đó…đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Đúng vậy. Tôi đã rất tò mò về việc đó.
Giáo sư ngẩng đầu lên và bắt đầu kể cho tôi.
Cái chết của Eugene Batiste đã được công bố sau khi cái xác hóa đá của thầy ấy được tìm thấy ở Thánh đường Diemo.
Theo báo cáo của những hiệp sĩ phụ trách điều tra phòng thí nghiệm, nhà ở và nhưng nơi xung quanh Eugene Batiste thì họ đã tìm thấy rất nhiều bức ảnh của thầy ấy với hôn thê của mình – Lira Pisket, hồ sơ bệnh án của cô ấy, kết quả của vô số thí nghiệm và rất nhiều sách về ma pháp cấm.
Ngoài ra, họ còn phát hiện ra một cuốn nhật ký mà thể hiện rõ sự ăn năn hối hận của thầy ấy trong những ngày che giấu việc bản thân là một Thủ hộ trong khi chăm sóc cho Đấng Cứu thế Airi,
Cuốn nhật ký được viết đầy đủ mỗi ngày những lại đứt mạch vào một ngày.
Đó là hôm sinh nhật của tôi. Đúng vậy, là cái ngày mà tôi nhận được dấu ấn Thủ hộ.
“Vậy…hóa ra ngày đó, Giáo sư Batiste đã…”
“Đúng vậy. Cơ thể của cậu ấy đã bị chiếm hữu bởi ma pháp cấm ‘con rối’.”
Chưa dừng lại ở đó, còn rất nhiều bằng chứng khác cũng được đưa ra đã giúp minh oan cho Beatrice và Nicholas.
Tuy nhiên cái chết của ma pháp sư Eugene Batiste lại là một tổn thất rất lớn với Vương quốc Ruschia, đến cả giáo sư Ulysses cũng đang tỏ rõ sự u sầu khi vừa mất đi một người bạn cùng tuổi với mình.
“Eugene Batiste. Chẳng có ma pháp sư nào vừa tài năng, chăm chỉ, ngay thẳng, trung thực, không bao giờ dèm pha người khác như cậu ấy cả. Cậu ấy chính là niềm tự hào của Vương quốc Ruschia.”
“…Vâng.”
“Chính vì thế mà mọi người đều tin tưởng Eugene Batiste. Bọn ta luôn nghĩ rằng cậu ấy sẽ không bao giờ phản bội, rằng những gì cậu ấy nói luôn luôn đúng. Đáng lẽ ta nên cảnh giác hơn khi cậu ta không hề được chọn để trở thành một Thủ hộ. Bởi vì cậu ta đặc biệt đến vậy cơ mà.”
Không biết một ma pháp sư đặc biệt như vậy đã phải tuyệt vọng đến mức nào khi nhận ra bản thân cũng chẳng thể cứu được người duy nhất mà mình yêu thương nhỉ?
Là một Thủ hộ, một ma pháp sư và là một người đàn ông, thầy ấy đã phải cân đo đong đếm tất cả lựa chọn, đấu tranh, dao động và cả đau khổ.
Và một kẻ xảo trá với cái tên “Blue Jester” đã lợi dụng điều đó.
Tôi đã nhìn thấy rất rõ sự méo mó trong ma pháp của hắn.
“Thưa thầy, em đã gặp một tên hề xanh tự gọi mình là ‘Blue Jesster’. Vậy chính xác hắn là ai ạ?”
Hắn là kẻ khác biệt nhất, độc ác nhất trong số những ma pháp sư mà tôi từng chạm trán.
Thái độ của giáo sư có chút thay đổi.
“Đúng thế… Cái tên đó vốn rất nổi tiếng trong những câu chuyện cổ tích xưa cũ, nhưng nếu nhìn từ góc độ của lịch sử ma pháp thì hắn là một trong những ma pháp sư vĩ đại đã thực sự tồn tại, nhưng người ta đồn đại rằng hắn chỉ xuất hiện vào những thời điểm chuyển giao trong lịch sử khi sử dụng ‘Ma pháp con rối’ đặc biệt của mình để trà trộn vào rất nhiều người, tước đi địa vị và quyền lực của họ cũng như gây ảnh hưởng đến thế giới từ trong màn đêm.”
Giáo sư tiếp tục nói khi đặt ngón tay lên cằm với ánh mắt đầy bí ẩn.
“Chúng ta không hề biết rằng Eugene rơi vào ‘Ma pháp con rối’ của hắn từ khi nào. Nhưng có một thứ chắc chắn rằng ‘Blue Jester’ là một thành viên của Đế quốc Thiên đường Hermedes ở phía bắc. Đất nước đã bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh bằng cách tung ra những con bài ở đây là các ma pháp sư vĩ đại.”
Những ma pháp sư vĩ đại…
Hắn đã nói với tôi rằng những ma pháp sư vĩ đại của thế giới này đang tản ra khắp nơi nhưng giờ đây họ đang trở về…
“Có vẻ như mục tiêu của hắn chính là em đấy Makia.”
“Vâng… ạ. Ngoài ra hình như hắn nhận nhầm em thành ‘Xích Phù thủy’…”
Tôi đã mình của lúc đó chỉ có 2 lựa chọn: hoặc là đứng vào hàng ngũ của Đế quốc Thiên đường, hoặc là chết.
Nỗi sợ khi suýt chút nữa bị cái ‘thứ’ tăm tối ấy hút lấy vẫn còn sót lại.
Chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra một khi tôi bị nó hút vào.
Tôi liếc nhìn giáo sư Ulysses và chứng kiến được biểu cảm nghiêm trọng nhất mà tôi được thấy ở thầy ấy.
“Makia, đứng có nghe những gì mà tên hề đó nói. Hắn đã để mắt đến em bởi vì ai ai cũng biết rằng ma pháp của Xích Phù thủy có sự ‘hủy diệt’ to lớn hơn bất cứ loại vũ khí hủy diệt nào.”
Đúng vậy, tổ tiên của tôi là một phù thủy mạnh đến mức ma pháp của cô ấy đã tạo ra một lỗ thủng ở trung tâm của thế giới. Và thầy ấy nói không hề sai chút nào, ai cũng biết chuyện đó cả.
“Em…chỉ là một trong những Thủ hộ mà thôi. Mà thậm chí còn chẳng thể làm tốt việc của mình nữa.”
“Em nói đúng rồi đấy. Tại sao em lại được chọn để trở thành một Thủ hộ…”
“...”
Có lẽ đến cả giáo sư Ulysses cũng không hề nghĩ rằng tôi sẽ là người phù hợp cho vị trí đó.
Điều đó khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ và nắm chặt lấy tấm chăn của mình.
“Một điều nữa. Hình như em có biết về thế giới của Airi nhỉ.”
“Vâng?”
Chủ đề đột ngột bị thay đổi khiến tôi đơ ra mất một lúc.
Giáo sư Ulysses nhìn tôi bằng ánh mắt có chút thăm dò.
Hẳn thầy ấy đã nghe được những gì mà tôi nói với Airi tối qua từ những Thủ hộ khác hoặc cũng có thể là từ chính cô ấy. Thế nên tôi nhăn mặt rồi cúi xuống.
“Thầy đã nghe kể về những chuyện xảy ra đêm qua. Thầy hiểu tại sao em lại tức giận như vậy vì dù sao Airi cũng có chút tự phụ.”
“...”
“Tuy nhiên, bản chất của Airi lại rất dễ dao động khi giờ đây cô ấy đang nhốt mình trong phòng. Thầy không biết liệu cô ấy có hoàn thành được vai trò là Đấng Cứu thế của mình trong tương lai hay không. Thế nên thầy cần phải biết được tình cảnh giữa hai người.”
“Em…xin lỗi.”
Đến cả giáo sư Ulysses thì cũng là người đứng về phía Đấng Cứu thế mà. Có lẽ thầy ấy thất vọng về tôi lắm.
Kể cả thế thì liệu thầy ấy có tin những lời tôi nói không.
“Có thể nghe hơi khó tin, nhưng mà…”
Tôi chẳng còn cách nào khác với Airi cả.
Thế nên tôi cảm thấy mình vẫn nên nói ra thì hơn.
“Thưa giáo sư Ulysses, em vẫn còn ký ức về ‘tiền kiếp’ của mình.”
“...”
“Ở tiền kiếp thì tên của em là ‘Oda Kazuha’. Em đã ở cùng một thế giới với cô Airi và còn là bạn học của cô ấy. Nhưng rồi bọn em rốt cuộc cũng trở thành tình địch của nhau.”
“…Tình địch sao?”
“À không có gì đâu ạ, chuyện đó không quan trọng.”
Tôi lỡ buột miệng nhưng cũng chẳng thành vấn đề lắm nên đã nhanh chóng xua tay để che giấu.
“Tóm lại… đến một hôm, em bị giết bởi một người đàn ông tóc vàng mắt đỏ. Đó là ngày đầu tiên của tháng Năm. Ở trên sân thượng của trường, cùng với cậu bạn thuở nhỏ của mình…”
Tôi ngập ngừng kể trong khi nhớ lại những sự kiện đó.
“Cô Airi cũng có mặt ở đó thế nên em đã nghĩ rằng cô ấy cũng đã bị tên đó giết chết. Nhưng hóa ra cô ấy vẫn sống và được triệu hồi đến Maydare như là Đấng Cứu thế…”
Đến cả tôi cũng chẳng còn hiểu mình đang nói gì nữa rồi.
Chắc hẳn là giáo sư Ulysses cũng đang há hốc miệng.
“Tóc vàng…mắt đỏ…ta hiểu rồi.”
Nhưng trái lại thì thấy ấy lại tin tưởng một cách kỳ lạ.
Trong một thoáng, một nụ cười ẩn ý không giống bản thân chút nào nở trên môi thầy ấy.
“Thưa thầy? Em biết là chuyện này nghe có hơi kỳ lạ…”
“Không hề. Nếu như có một sự kết nối như vậy giữa em và Airi thì ít nhất thầy cũng sẽ tìm được hi vọng ở trong đó?”
“Hi vọng ạ?”
Lẽ nào thầy ấy đang hi vọng rằng bọn tôi sẽ khôi phục lại mối quan hệ như là Đấng Cứu thế và Thủ hộ?
Điều đó khiến tôi cảm thấy có chút rối bời nhưng giáo sư chỉ lặng lẽ đứng dậy và đi đến bên cửa sổ.
Rồi thầy ấy quay lại với tôi và nói trong khi vẫn nhìn ra ngoài đó.
“Sự thực thì có một vìa người ở trên thế giới này cũng có kí ức về ‘tiền kiếp’ của họ.”
“Tiền kiếp ạ? Như em sao ạ?”
Điều đó có nghĩa là cũng có những người chuyển sinh từ thế giới khác như tôi sao?
Giáo sư Ulysses không đáp mà chỉ im lặng một lúc.
“Xin lỗi, em đang dưỡng bệnh mà thầy lại nói về mấy chuyện kỳ lạ như vậy. Chúng ta sẽ bàn về vấn đề này sau nhé.”
“Nh-nhưng…”
Tôi rất tò mò về những gì thầy ấy vừa nói. Ai là người cũng có ký ức về tiền kiếp giống như tôi vậy?
Tuy nhiên giáo sư chỉ quay đi và thì thầm để khiến tôi bình tĩnh trở lại.
“Đừng lo. …Em không được phép mất kiên nhẫn.”
Cứ như thể thầy ấy nói những lời đó cho chính mình vậy.
Giáo sư Ulysses mỉm cười dịu dàng như mọi khi nhưng cũng đượm buồn trong khi tôi vẫn đang bối rối ngồi trên giường. Và rồi…
“Tôi đã luôn chờ đợi ngày cô trở về đấy.”
***
Mùa thu dần cập bến Vương quốc Ruschia khiến thời tiết trở nên có phần mát mẻ hơn.
Bản Báo cáo Khoai tây cũng đã dần đi đến hồi kết.
Trong suốt một tháng, bọn tôi đã cùng với khoai tây trở thành hai mặt đối lập vừa thống nhất vừa đấu tranh với nhau.
Thế nhưng dạo này tôi lại là người duy nhất tỏ ra lơ đãng…
“Này~, Trưởng nhóm~?”
Frey đang búng tay trước mắt tôi nhưng tôi lại thả hồn đi đâu mất trong khi chống tay lên cằm. Thậm chí tôi còn vô thức ăn luôn những hạt hướng dương để dành cho hamster của mình.
“Makia đã như thế mấy ngày nay rồi, cô ấy dạo này cứ lơ đãng suốt.” Lapis lên tiếng.
“Lẽ nào chuyện của cô Beatrice đã ảnh hưởng đến em ấy ư? Cô ta đã được chứng minh là vô tội và vẫn vô tư như mọi khi rồi mà.” Frey cũng góp giọng.
“Chúng ta cần phải hoàn thành bài báo cáo trong vài ngày tới nên nếu Makia vẫn vô dụng như vậy thì đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng đấy,” đến lượt Nero.
Mọi người vẫn chỉ toàn nói những điều mà họ muốn~.
Nhưng cũng đành chịu vậy. Bởi vì tôi là người duy nhất biết rõ sự thật về ngày hôm đó mà.
Cái chết của giáo sư Eugene Batiste được thông báo là một vụ tai nạn, cả vương đô và trường học chìm trong nỗi buồn của những người kính trọng hay từng được thầy ấy giúp đỡ, thế nhưng chuyện đó đã chỉ còn là dĩ vãng khi giờ đây mọi người đang ngóng chờ lễ hội thu hoạch sắp được tổ chức trong vài ngày tớ. Mà như vậy cũng chẳng có gì là sai cả.
Bây giờ nghĩ lại sau khi mọi chuyện đã lắng xuống thì đó quả là một câu chuyện rất bi thảm.
Tội lỗi duy nhất mà Giáo sư Batiste thực hiện chỉ là giấu đi việc bản thân là Thủ hộ còn tất cả những việc khác chỉ là do sự thao túng của tên hề xanh. Suy cho cùng thì tôi cũng chưa hề được gặp giáo sư Batiste hàng thật…
Ngoài ra, tôi còn đối mặt với Airi sau khi nói ra một sự thật chấn động.
Lúc đó, tôi đã cảm thấy rất nhẹ nhõm khi có thể nói ra nhưng sau đó thì lại cảm thấy đau khổ…
“Ai đã khiến Makia ra nông nỗi này?”
Ah, Lapis giận mất rồi.
Cô ấy trừng mắt nhìn Frey và Nero và bắt đầu tìm manh mối của thủ phạm. Cánh tay giả của cô ấy mạnh đến mức cái bàn đang móp xuống và kêu cót két liên tục.
“Anh, anh không hề liên quan! Anh thề.”
“Tớ cũng chẳng làm gì cả. Hah… lẽ nào cô ấy giận vì tớ lỡ lắp máy phát điện vào bánh xe hamster sao?”
Frey thì đang run lẩy bẩy trong khi Nero thì đưa ra một lời nhận xét có phần… bí ẩn?
“…Không sao đâu. Các cậu chẳng làm gì sai cả. Chỉ là có rất nhiều chuyện trong đầu nên tớ có hơi choáng ngợp thôi. Đó là chỉ một trong số chúng mà thôi.”
Tôi thở dài rồi gục đầu xuống bàn.
“Hmph, sao mình phải quan tâm đến cô gái đó nữa chứ. Với cô ấy thì mình chỉ là một ả phù thủy xấu xa thôi mà.”
“...?”
Những thành viên trong nhóm của tôi nhìn nhau.
Có vẻ như trong số mọi người thì Frey lại cho rằng tôi đang dỗi vì một lý do nào đó nên đã lẻn ra sau, đặt tay lên vai tôi và bắt đầu mát xa,
“Được rồi, được rồi, Nhóm trưởng. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng đừng có xuống tinh thần như vậy. Mọi người đều biết rất rõ rằng hóa ra em là một người rất tốt bụng mà.”
“...”
“Đúng thế, Makia. Kẻ địch của cậu cũng là kẻ địch của tớ.
“Makia, Nhóm 9 sẽ không thể đi được đến mức này nếu thiếu đi sức mạnh của cậu. Bọn tớ rất cần cậu.”
Có vẻ như không phải chỉ mỗi Frey mà cả Lapis và Nero đều đang cố an ủi tôi.
Ban đầu thì tôi còn có vẻ giận dỗi nhưng dần dần đôi mắt lại ướt đi.
Tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi có những người luôn luôn giang rộng vòng tay cho dù tôi có là ai đi chăng nữa.
“Cô có ở đây không, Makia O'Drielle?”
Đúng lúc đó, cánh cửa của xưởng bật mở và những giọt nước mắt của tôi rút vào ngay lập tức.
“Beatrice!?”
Không ngờ lại có người đến để tìm tôi, và còn ngạc nhiên hơn nữa khi biết người đó là ai. Đó là Beatrice và quản gia của cô ấy.
Cùng với vẻ mặt nghiêm nghị bất thường, Beatrice đi vào xưởng của bọn tôi và trịnh trọng đứng trước mặt tôi. Ch-Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Makia O'Drielle. ta đến để trả lại cho cô thứ mà ta đã mượn.”
“Hm? Tôi có cho cô mượn thứ gì sao?”
“Đồ ngốc này. Ta đến để trả ơn vì những gì cô đã làm cho ta!”
Dù mặt đang rất đỏ nhưng Beatrice vẫn búng tay và quản gia của cô ấy – Nicholas Harbury, người đứng ở sau suốt từ nãy đến giờ đã đặt một cái hộp lớn xuống trước mặt tôi.
“Cái này là gì vậy?”
“Tôi khá chắc là cô Makia sẽ thấy vui với món quà này.”
Nicholas Harbury mỉm cười và mở hộp.
“!?”
Ôi trời! Đó là món yêu thích của tôi, bánh nướng chanh được phủ thêm một lớp bánh trứng đường mềm mịn. Chưa kể đến việc là nguyên một cái bánh!
“Chuyện gì thế, Beatrice! Huh? Gì thế này? Tôi được phép ăn nó sao??”
“Tất nhiên rồi. Đó là lý do ta đã ủy thác cho thợ làm bánh của nhà Asta chuẩn bị nó.”
Beatrice hất mái tóc ra sau vai trong khi vẫn cố tỏ ra nghiêm nghị.
Nero là người đọc được bầu không khí rất nhanh và nhẹ nhàng đưa cho tôi một cái nĩa bạc.
“Eh, mọi người không ăn sao? Tớ ăn nhé?”
“Cậu cứ thoải mái đi.”
Trước những lời thúc giục của đồng đội, tôi bắt đầu thưởng thức món bánh chanh.
Quả là một sở thích xấu hổ khi tự mình ăn hết một chiếc bánh chanh lớn như vậy mà.
“Wow, lớp bánh trứng đường này dày quá đi. Nó còn rất giòn và xốp nữa chứ.”
Bề mặt chín vàng rất giòn và thơm vậy mà cấu trúc của lớp trứng đường lại bông xốp và có độ mềm rất vừa phải. Sự cân bằng của nó cùng với sữa chanh vốn là thứ có hương vị mạnh tạo nên một món ăn tinh tế đến mức hoàn hảo. Ngoài ra thì lớp vỏ ở dưới đáy vẫn đang còn nở ra như thể vừa mới lấy ra khỏi lò vậy, cộng kèm thêm với đó là vị mặn của bơ đã hỗ trợ rất tốt cho hương vị chính.
“Quả đúng là thợ làm bánh của nhà Asta! Hương vị này đúng là thượng hạng mà!”
“Đó là do cô đã giúp ta và Nicholas. Ta còn nghe rằng sau đó cô đã phải trải qua rất nhiều khó khăn nữa.”
“Đúng thế. Nhưng tôi cũng nghe rằng cô và Nicholas đã chứng minh sự trong sạch của mình bằng một cách không ngần ngại hay lùi bước cơ mà. Cũng không tệ đâu.”
“…Tất nhiên rồi.”
Beatrice ngoảnh mặt đi có chút bồn chồn như thể cô ấy còn điều gì đó để nói vậy. Tuy nhiên tôi lại đang mải mê với chiếc bánh chanh mất rồi…
“Makia.”
Ồ. Hiếm có thật đấy khi Beatrice lại chỉ gọi mỗi tên của tôi.
Khi tôi nhìn lên với kem trứng đường chất đầy trong miệng thì cô ấy cũng nhìn sang tôi với ánh mắt rất nghiêm túc.
“Có vẻ như số mệnh mà cô phải đối mặt trong tương lai rất nặng nề nhỉ.”
“...”
Cô ấy biết rằng tôi là một Thủ hộ.
Có lẽ cô ấy cũng biết rằng sau này tôi sẽ rơi vào những tình huống khó xử với tư cách là một Thủ hộ.
“Rất nhiều người sẽ nói những chuyện thừa thãi. Nó có thể khiến cô tổn thương. Nhưng ta, Beatrice Asta sẽ luôn ra tay giúp đỡ nếu như cô cần.”
Beatrice đặt tay lên ngực rồi tiếp tục.
“Lần tới, chắc chắn bọn tôi sẽ giúp đỡ cô… Makia.”
Những lời nói đáng đáng tin cậy được thốt ra khiến tôi phải dừng việc thưởng thức bánh lại mà chằm chằm nhìn vòa cô ấy.
Cô ấy cũng nhìn tôi.
Thế nhưng trong những ánh mắt đan xen đó lại không có một chút thù địch hay đối đầu nào mà lại là một cảm giác kết nối với nhau, đồng cảm đến kì lạ.
Như vậy là sao cơ chứ?
“Fufu. Cô chủ Beatrice đã lo lắng suốt không biết nên làm gì để cảm ơn cô Makia mấy ngày nay rồi. Điều duy nhất mà cô ấy biết là cô Makia rất thích ăn bánh nướng chanh.”
“N-Này, Nicholas, cậu đang nói cái gì vậy!”
Khoảng lặng hồi lâu đã bị phá vỡ khi cậu quản gia cất tiếng.
Beatrice đang kéo cà vạt của cậu quan gia trong khi đỏ bừng mặt vì thẹn.
Trong khi đó những người khác trong đội của tôi chỉ lặng lẽ dõi theo câu chuyện suốt từ nãy đến giờ cũng không nhịn được mà cười phá lên.
Về phần tôi thì như có một cảm giác ấm áp đang tỏa ra ở lồng ngực
Nỗi lo, sự cô đơn và cả sự mơ hồ mà tôi luôn cnah cánh trong lòng đã nhẹ nhàng tan chảy đi như lớp trứng đường của bánh nướng chanh vậy.
Chính vì thế mà tôi có thể cảm nhận được ý chí mạnh mẽ trong lời nói và ánh mắt của Beatrice.
Có lẽ giữa bọn tôi đã hình thành nên một sợi dây liên kết.
“Uuuu, cảm ơn nhé, Beatrice, Beatrice~~~~~”
“!? M-Makia? Sao cô lại khóc nữa vậy!?”
Có là do tôi bắt đầu mếu máo nên cô ấy càng trở nên bối rối hơn nhưng khi nghĩ đến những việc đang hành hạ mình trong khi bản thân chỉ biết khoanh tay đứng nhìn càng làm tôi thấy mình vô dụng hơn.
Tuy nhiên chính sự khích lệ nhiệt tình của Beatrice – người duy nhất nắm rõ tình hình đã tạo nên một nguồn động lực to lớn.
Nhưng không phải chỉ mỗi Beatrice.
Mà còn cả những người đồng đội luôn lo lắng cho tôi nữa.
Đã đến lúc Makia vui tươi năng động tái xuất để tận hưởng tuổi học trò của mình rồi.
Đó vốn là mục đích ban đầu của tôi khi tôi đã luôn mơ đến ngày được đi học và đã rất nỗ lực để có thể đến được nơi đây.
“Nhưng đừng có hiểu lầm nhé, Makia. Ta không hề có ý định từ bỏ vị trí hạng nhất của Bản Báo cáo Khoai tây cho cô đây. Nhóm Garnet 1 sẽ đoạt lấy nó thêm một lần nữa.”
“Ôi trời, có khi thế thật đấy. Sẽ xứng đáng lắm nếu một tiểu thư như cô đây có thể xử lý được đống khoai tây đó đây. Lần này, hạng nhất chắc chắn là của nhóm Garnet 9 rồi!”
Dù những điều tốt đẹp đã xảy ra nhưng rốt cuộc ánh nhìn giữa bọn tôi vẫn đang tóe lửa và sau cùng thì cả hai cùng quay mặt đi với một tiếng hừ.
Đúng vậy. Phải như thế này mới là bọn tôi chứ.
Bằng cách này, chúng tôi sẽ thấu hiểu nhau hơn, động viên lẫn nhau và giúp nhau phát triển…
Dù cho ai mới là người ở cuối con đường đi chăng nữa nếu như bọn tôi có thể tương trợ lẫn nhau vào những lúc cần thiết thì chắc chắn rằng bọn tôi sẽ trở thành những người bạn đúng nghĩa mà thôi.
==============
hết chương này là drop được rồi <(")