Tales of Reincarnation in Maydare

chương 9: sự thật xanh thẳm (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đôi mắt xanh sâu thẳm như ở dưới đáy đại dương mang đến cho tôi cảm giác rằng bản thân sẽ chẳng thể nào trở lại một khi bị nó nuốt chửng.

Màu mắt xanh lục của giáo sư Batiste… đã biến mất hoàn toàn.

“Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi, Makia O'Drielle.”

Hắn cởi bỏ găng tay phải của mình ra rồi giữ cằm tôi bằng bàn tay to lớn và thô ráp của mình rồi thì thầm.

“Nhưng vẫn thật tiếc khi phải giết một người như ngươi. Thế nên ngươi nghĩ sao về việc đầu quân cho Đế quốc Thiên đường bọn ta nhỉ?”

“…Ý ngươi là bảo ta phản bội và đứng sang phe kẻ thù là Đế quốc Thiên đường ư?”

“Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Dù gì thì Đấng Cứu thế Airi cũng đâu hề tin tưởng ngươi? Cô ta xem ngươi như là kẻ thù, một ả phù thủy đã lên kế hoạch cho mọi chuyện. Ta này từng là gia sư riêng của Đấng Cứu thế thế nên chuyện đó ta biết rất rõ đấy?”

“Gì cơ…?”

Ý hắn là sao?

Airi xem tôi như là kẻ thù ư? Một phù thủy xấu xa?

“Tất cả những Thủ hộ khác cũng vậy. Vừa nãy chẳng phải ngươi vừa chứng kiến sao? Đến cả Thor Bigreitz cũng bảo vệ Đấng Cứu thế trước. Hắn là người có thể sẽ bỏ mặc cô chết đi để cứu lấy Đấng Cứu thế.”

“...”

Những lời thì thầm đường mật của hắn đang lọt vào tai tôi.

Hắn đã tìm ra kẽ hở trong tâm trí tôi để rồi xoáy sâu vào nơi đó và tìm ra nỗi lo của tôi.

Chắc chắn đây cũng chính là cách mà hắn dùng để có được tâm trí của giáo sư Batiste.

“Đó chính là ý nghĩa của việc rằng các Thủ hộ sẽ được những vì sao lựa chọn. Cơ thể của ngươi cũng sinh ra để làm việc đó mà thôi. Rồi sớm hay muộn thì trái tim của hắn cũng sẽ trở thành tù nhân của Đấng Cứu thế, hắn sẽ yêu cô gái đó cho đến tận xương tủy của mình. Khoảnh khắc tên đó bỏ rơi ngươi sẽ là thứ không thể nào tránh khỏi…”

Hình như đã từng có ai đó nói với tôi điều này trước đây thì phải.

Thủ hộ là những tồn tại được sinh ra để bảo vệ Đấng Cứu thế một cách vô điều kiện.

Đó là khái niệm đã sinh ra cùng với dấu ấn khi nó được khắc lên.

“Ồ, ngươi đang khóc đấy? Đúng là một ả phù thủy đáng thương tội nghiệp mà. Thế nên hãy cùng nhau lấy lại những gì đã mất thì sao? Nếu như ta nhớ không nhầm thì đó chính là điểm mạnh của Xích Phù thủy mà nhỉ…?”

“…Chắc là vậy nhỉ.”

Ở đâu đó thẳm sâu trong tâm trí, tôi tin rằng Thor đã bị cướp đi…

Cảm giác đố kỵ cũng như nỗi buồn của một mối tình đơn phương ập đến trong cùng một khoảnh khắc rất tình cờ khiến tôi nhận thức được rất rõ.

“Nhưng ngươi là một tên ngốc.”

Tôi lẩm bẩm.

“Không phải là ta muốn được Thor bảo vệ. Và Thor cũng không hề bỏ rơi ta.”

Khoảnh khắc tôi bị kéo vào thứ ánh sáng của phép dịch chuyển thì đúng là tôi đã thấy Thor ôm lấy Airi.

Thế nhưng lúc đó trên khuôn mặt cậu ấy cũng hiện rõ sự tuyệt vọng.

Tôi nhớ là mình đã từng thể rằng sẽ không bao giờ khiến cậu ấy phải cảm thấy như vậy nữa.

Chính vì vậy mà tôi…

“Nhìn cho rõ nhé. Ta sẽ đánh ngươi ra bã đấy!”

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào tên hề xanh.

Cùng lúc đó, những cảm xúc mạnh mẽ trào dâng bên trong tôi trào ra từ khóe mắt cùng với ma lực. Chẳng biết đó là giận dữ hay u sầu, thế nhưng chung quy lại đều lại những giọt lệ nóng hổi tràn ngập ma lực.

Tuyết…

Trước mắt khuôn mặt đẫm lệ của tôi là một nàng phù thủy mang bộ đầm đỏ đang đứng ở trên một ngọn núi tuyết.

Nước mắt cũng đang trào ra từ đôi mắt của cô ấy, và rồi người đó đã dạy cho tôi cách sử dụng phép.

Như một lời thì thầm. Như một lần ngâm thơ.

Đúng thế. Đó là một ma phép rất tĩnh lặng nhưng cũng rất tàn nhẫn…

“Hỡi vương miện của muối, nghiền nát màn đêm. Che đi những giọt lệ của ta.”

Che đi những giọt lệ của ta. Thế nhưng ánh mắt của và Jester vẫn hướng vào nhau.

Ánh mắt phía sau lớp mặt nạ đó đã bị tôi giam lại bằng những giọt nước lăn dài trên khuôn mặt nên chẳng thể nào trốn thoát được.

Đúng vậy. Mãi đến khi những giọt những nước mắt nóng hổi của tôi nhẹ nhàng rơi lên bàn tay của hắn.

“Cái gì…”

Với âm thanh răng rắc, những giọt nước đã rơi đó của tôi bắt đầu kết tinh như thể những bông hoa pha lê đang bung nở vậy.

Trắng muối và lấp lánh. Thứ ma pháp đó đang lặng lẽ xâm chiếm cơ thể hắn.

“Đây là một trong những ma pháp chỉ huy của Xích Phù thủy. Một kĩ thuật giả kim cổ đại sử dụng phần cơ thể như là trung gian…”

Giọng nói của tên hề run rẩy khi hắn mê mẩn nhìn vào đôi tay đang xuất hiện những bông hoa đá bung nở của mình,

Thực ra thì tôi đã mong đợi rằng đây sẽ là một ma pháp hào nhoáng như cái mà tôi đã từng dùng ở buổi vũ hội, thế nhưng đây cũng là một ma pháp tuyệt đẹp nhưng cũng rất tàn nhẫn, thậm chí đến cả thứ âm thanh đang lặng lẽ vang lên cũng hiện rõ sự huyền bí.

Lẽ nào loại đá này chính là đá được lấy từ Rừng Muối?

Không, lúc này thì sao cũng được. Tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức khi vẫn còn có thể!

Trong khi hắn vẫn còn đang chìm đắm trong cánh tay đang hóa đá của mình, tôi gắng ngồi dậy và dùng hết sức chạy thẳng theo lối đi trung tâm của thánh đường.

Nhanh lên. Tôi phải nhanh chóng bao cho cung điện chuyện này…

“!?”

Tuy nhiên, cánh cửa đang khép chặt cùng với một lớp rào chắn xung quanh cả thánh đường.

“Không còn nghi ngờ gì nữa, Makia O'Drielle. Ma pháp của Xích Phù thủy chính là mối đe dọa còn lớn cả Đấng Cứu thế…”

Hắn kéo tóc tôi từ phía sau khiến khuôn mặt tôi méo đi vì đau đớn.

Những sợi dây leo màu xanh biếc như những cánh tay dài đang xoắn lấy tay và cả tóc tôi khiến cả cơ thể tôi bị vướng vào rồi bị nhấc bổng lên.

Khi tôi nhìn xuống thì tên hề xanh còn chẳng thèm bận tâm ngăn cản sự hóa đá của bản thân mà chỉ vui vẻ điều khiển đám dây leo khi chúng liên tục phóng ra từ bể ma lực dưới chân hắn.

Gì vậy chứ…

“Giờ thì đến đây nào, Xích Phù thủy. Máu, nước mắt, xương, thịt và cả tóc của ngươi đều sẽ được ta này tận dụng triệt để.”

“Không… thả ta ra, thả ta ra!”

Tôi rất sợ, sợ rằng nếu như bản thân bị kéo vào thứ méo mó đó thì sẽ không còn là chính mình nữa, và rồi tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại như trước kia.

Tuy nhiên, ma lực của tôi đã cạn kiệt. Sức mạnh từ [Hỏa] ban phước cũng bị vô hiệu và không thể nào sử dụng được.

Việc tôi sẽ bị kéo vào trước hay tên hề sẽ bị hóa đá hoàn toàn trước cũng là việc không thể đoán được.

“!?”

Đúng lúc đó, tiếng kính vỡ vang lên và cửa sổ bị phá tan từ bên ngoài.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc lớp rào chắn đã bị phá bỏ. Và qua những mảnh kính đầy sắc màu đang bay khắp nơi thì bóng hình của một chàng hắc hiệp sĩ hiện ra.

Chàng hiệp sĩ đó vung kiếm vào đống dây leo xanh lam đang níu giữ tôi rồi băm nát chúng trong nháy mắt.

“Tiểu thư!”

Và rồi cậu ấy quăng thanh kiếm của mình đi để đỡ lấy tôi đang rơi tự do.

“Thor...cậu đến rồi nhỉ.”

“Tất nhiên rồi. Thần đã nói với người rồi mà nhỉ? Ma lực của người thực sự rất dễ nhận ra. Chỉ cần tiểu thư niệm phép là thần sẽ đến ngay.”

Đúng như lời cậu ấy đã nói, Thor có thể cảm nhận được ma pháp của Xích Phù thủy mà tôi đã giải phóng, định vị nó và lao đến đây.

Thứ ma lực mà chỉ có Thor mới có thể lần ra của tôi. Nếu phải dùng một màu sắc để tượng trưng thì đó chắc hẳn sẽ là màu đỏ tươi…

“Chà. Không phải là Thor Bigreitz đây sao? Ta cứ tưởng là ngươi đã không cần cô Makia đây nữa rồi chứ?”

Thor là người vốn rất điềm tĩnh thế nhưng lại đang bừng bừng tức giận, cậu ấy đặt tôi xuống sàn rồi nhặt thanh kiếm của mình lên. Và khi tôi ngước nhìn lên thì đó là một ánh mắt tối tăm lẹnh lẽo nhất mà tôi từng thấy trên người cậu ấy.

“Lúc đó… Ngài Batiste đã cố tình ném cô Airi về phía tôi… để cản tôi di chuyển nhỉ. Điều đó khiến tôi không thể nào bảo vệ được tiểu thư…”

Thor nhận ra kẻ địch chính là tên hề nên đã chậm rãi tiến về phía hắn.

Bầu không khí đông cứng lại khiến tôi nổi cả da gà. Đó chính là thứ ma lực rung chuyển của Thor.

Tên hề xanh cũng vậy, khi hắn đã hoàn toàn hóa đá với những vết nứt trên cơ thể.

“Mà thế thôi nhỉ. Có vẻ như cơ thể này sẽ hoàn toàn hóa đá do lời nguyền của phù thủy? Ngoài ra thì những rắc rối khác cũng đang đến chăng? Thưa quý vị, hôm nay đến đây thôi…”

Sau khi nói ra những lời cuối cùng, hắn bọc mình lại bằng những sợi dây leo xanh lam.

Khi thanh kiếm của Thor bay đến chỗ hắn cũng là lúc hắn đã hoàn toàn biến mất.

Những sợi dây leo nhanh chóng mục rữa rồi tan biến vòa hư vô chỉ để lại cái xác đã hóa đá và bị một thanh kiếm xuyên qua bụng của Eugene Batiste. Và ngoài ra còn có cả một chiếc mặt nạ hề sơn trắng nữa…

Tên hề nói những lời đáng sợ với tôi lúc nãy đã không còn ở đây nữa rồi.

Cả thánh đường rơi vào tĩnh lặng. Thor rút thanh kiếm đang găm vào cơ thể của giáo sư Batiste ra rồi nhìn nó một lát.

Tôi cũng nhanh chóng chạy đến chỗ Thor để kiếm tra tình trạng của giáo sư Batiste.

“Thầy ấy vốn là Thủ hộ thứ tư nhưng lại giấu chuyện đó trong một khoảng thời gian rất dài. Hắn đã lợi dụng điều đó để chiếm lấy cơ thể của thầy ấy. Lúc mà dấu ấn Thủ hộ được truyền sang cho ta thì thầy ấy đã chết rồi. Thế nên…”

“Vậy thì cuối cùng ngài ấy cũng được giải thoát rồi.”

Thor hiểu được tình hình và đáp lại. Sau đó cậu ấy tra kiếm vào vỏ rồi quay sang phía tôi.

“Xin hãy thứ lỗi cho thần, thưa tiểu thư. Thần lại khiến người sợ hãi nữa rồi.”

Cậu ấy quỳ một bên gối xuống trước mặt tối và cúi đầu mà không hề có ý định ngẩng lên.

Máu đang rỉ ra từ chân của cậu ấy khi chúng giẫm lên những mảnh kính vỡ.

Cậu ấy đang bị dằn vặt với cảm giác hối hận cực độ đến mức không thể giấu được sự thất vọng về bản thân.

“Đứng dậy đi Thor. …Cậu hãy đứng dậy đi.”

Thor ngoan ngoãn nghe theo lời tôi và đứng dậy.

Tôi đặt tay lên má của cậu ấy. Trước đây tôi đã chữa trị cho cậu ấy nhưng giờ vết thương lại xuất hiện, có lẽ là lúc mà cậu ấy nhảy qua lớp kính.

“Cậu lại tìm thấy ta rồi nhỉ. Sợi chỉ ma thuật mỏng manh đó.”

“…Không đâu. Nó rất dày và dễ thấy đấy, cứ như là dây thừng vậy.”

“Thor, đọc bầu không khí là việc quan trọng lắm đấy. Cậu có hiểu không vậy?”

Cậu ấy vẫn là mình như mọi khi, nhưng nhờ thế mà những lời giả dối mà tên hề xanh nói với tôi đã biến mất đi đâu.

“Cảm ơn nhé, Thor. Ta không biết phải diễn tả sự nhẹ nhõm này như thế nào khi cậu đến đây… nhưng ta xin lỗi. Ta lại khiến cậu bị thương nữa rồi.”

Một giọt nước mắt lớn đọng ở khóe mắt tôi cuối cùng cũng lăn xuống. Thor cởi bỏ găng tay của mình để định gạt nó đi, thế nhưng tôi lại nhanh chóng lắc đầu và không để cậu ấy chạm vào nó.

“Đừng, Thor! Những giọt nước mắt đó nguy hiểm lắm. Chúng đã khiến ngài Batiste hóa thành đá đấy. Ta lại học thêm một ma pháp tàn độc khác nữa rồi.”

“...Tiểu thư.”

Thor dừng tay lại.

Tuy nhiên cậu ấy lại không chút do dự mà hôn nhẹ lên đôi mắt đang ướt đẫm của tôi.

Đôi môi chạm vào tôi có phần lạnh lẽo và run rẩy nhưng lại khiến tôi có thể cảm nhận được rất rõ nỗi sợ mà cậu ấy gánh chịu trước khi tìm thấy tôi. Đó chính là một sự tuyệt vọng đến bất lực.

“Thor…?”

“Tiểu thư. Xin người đừng quan tâm đến những vết thương của thần làm gì. Thế nhưng thần đã rất sợ.”

Và rồi Thor dùng vai của tôi để chôn giấu đi khuôn mặt của cậu ấy khi để trán vào đó.

“Lúc đó thần rất muốn cứu người trước nhưng cơ thể thần lại không thể hành động được cứ như bị dây xích trói lại vậy. Thần không thể làm được gì theo ý của bản thân. Dấu ấn khắc trên ngực… đã trói buộc thần. Thế thì có khác gì một con thú được nuôi để bảo vệ Đấng Cứu thế đâu chứ.”

Những lời nói đầy đau khổ vang vọng lại trong trái tim của tôi.

Thor từ từ rời khỏi người tôi rồi nhìn vào đôi tay run rẩy của mình mà chẳng thèm chớp mắt lấy một lần.

“Nếu như thần không thể bảo vệ người trong tương lai thì sao? Nếu như thần bỏ rơi người vào lúc quan trọng? Thần không muốn làm điều đó, thần không muốn phải đưa ra lựa chọn. Dù cho phải giật bỏ sợi xích này thì thần cũng sẽ…”

”Thor!”

Tôi choàng tay quanh cổ Thor và ôm cậu ấy thật chặt.

Bằng cách nào mà mối quan hệ của bọn tôi lại trở nên méo mó như vậy?

Bọn tôi từng là cô chủ và hiệp sĩ rất thẳng thắn với nhau khi mối quan tâm chỉ xoay quanh việc chăm sóc người kia.

Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Đến mức không để Thor phải cảm thấy như vậy.

Nhưng mà, chỉ lúc này thôi, hãy để bọn tôi trở lại là hiệp sĩ và cô chủ như trước đây, khi mà cả hai chỉ có những suy nghĩ dành cho nhau.

Cầu xin người nào đã khắc những dấu ấn này lên cơ thể bọn tôi——

“Eugene!”

Là giọng của Airi nên tôi nhanh chóng đẩy Thor ra.

Không chỉ có mỗi cô ấy mà những Thủ hộ khác cũng đã đến nơi.

Thân xác vụn vỡ vì hóa đá của Eugene Batiste đang nằm ngay giữa thánh đường. Airi ứ họng môt lúc khi thấy người mình cần tìm đã hoàn toàn biến đổi.

“Eugene đã hóa thành đá ư…? Đây là Eugene ư? Tại sao?”

“Tôi… tôi đã dùng một ma pháp hóa đá.”

“Makia làm ư? Huh? Anh ấy...chết rồi sao?”

Trước khi tôi kịp giải thích chi tiết thì Airi đã trừng mắt nhìn tôi với những giọt lệ.

“Tóm lại là Makia đã giết Eugene ư?”

Thor cũng định nói gì đó nhưng tôi đã cản cậu ấy lại và bình tĩnh đáp lời.

“Airi. Giáo sư Batiste mới là Thủ hộ thứ tư đầu tiên. Thầy ấy đã giấu cô điều đó suốt quãng thời gian vừa qua.”

“…Gì chứ? Thủ hộ thứ tư? Anh ấy giấu chuyện đó sao?”

“Đúng thế. Từ trước đến nay, cơ thể của thầy ấy đã bị một ma pháp sư từ Đế quốc Thiên đường chiếm giữ. Thế nên dấu ấn mới được truyền sang cho tôi. Có lẽ giáo sư Batiste đã chết từ lâu rồi.”

Ngài Lionel và Hoàng tử Gilbert đều phản ứng lại, có lẽ là do tôi đã nhắc đến “Đế quốc Thiên đường.”

Đó là một sự tồn tại mà chắc chắn sẽ là kẻ địch dù sớm hay muộn.

Tuy nhiên, kẻ địch đã hành động từ lâu, thậm chí còn tìm ra cả Thủ hộ thứ tư trước bọn tôi và thao túng người đó từ phía sau. Đó là điều quả thực rất rất đáng kinh ngạc.

“Không thể nào. Thật điên rồ. Nếu là vậy thì tại sao Eugene phải giấu đi chuyện đó với ta chứ? Không thể nào, không thể nào… trở thành một Thủ hộ chính là vinh dự cao quý nhất.”

Airi khuỵu gối và ngồi xuống sàn. Sau đó cô ấy chạm vào bàn tay đã hóa thành đá của giáo sư Batiste và quan sát nó không chút chớp mắt hay làm nó vỡ vụn ra.

“Không đâu, Airi. Giáo sư Batiste có một vị hôn thê rất yếu ớt thế nên thầy ấy không muốn bỏ rơi cô ấy. Đó chính là lý do tại sao mà thầy ấy giấu việc mình là một Thủ hộ lâu đến như vậy!”

“DỐI TRÁ! Eugene đã nói rằng ta chính là người quan trọng nhất của anh ấy!”

“…Airi. Nghe này…”

“Tất cả là do Makia làm đúng không!? Cuối cùng cô cũng lộ rõ bản chất của mình nhỉ, ta biết ngay mà! Cô đã sai tay chân của mình là Beatrice để dàn dựng ra khung cảnh rồi đưa Eugene vào bẫy!”

Airi đang cực kì hoảng loạn khi thốt ra những lời vô nghĩa trong khi bỏ những lời của tôi ngoài tai.

Nhưng tên hề nói đúng một chuyện là việc cô ấy nghĩ rằng tôi là kẻ đứng sau mọi chuyện. Dù biết rất rõ nhưng nó vẫn khiến tôi sốc hơn dự kiến.

Cuối cùng Thor cũng mạnh mẽ lên tiếng sau khi không thể nào nhẫn nhịn được nữa.

“Cô Airi, người cần phải nhìn lại tình hình một cách thực tế! Cô Makia là người đã khám phá ra sự thật của chuỗi sự kiện gần đây cũng như cứu nguy cho Vương quốc Ruschia!”

Vai của Airi giật nảy lên và cô ấy nhìn Thor đầy lạ lẫm.

“Thor, sao ngươi dám nói như thế với Airi…”

“Thần chắc chắn là người hiểu rõ mà, thưa Điện hạ. Người phải hiểu rằng điều đó có nghĩa là cơ thể của ngài Batiste đã bị chiếm giữ bằng một ma pháp cấm kỵ.”

Và thật bất ngờ khi Hoàng tử Gilbert nín lặng không nói thêm một lời nào nữa.

Đúng vậy. Ngài ấy nên hiểu ra một khi hình dung được rằng chuyện nghiêm trọng đến mức nào.

“Chúng ta nên trở về cung điện ngay bây giờ và điều tra những nơi có liên quan đến ngài Batiste. Nếu như Đế quốc Thiên đường ra tay chống lại Vương quốc Ruschia thì chúng ta không cầm cự được mấy ngày đâu.”

Khuôn mặt của ngài Lionel nghiêm lại khi anh ấy điềm tĩnh đưa ra quyết định.

Ngài ấy đã giúp bọn rôi rất nhiều trong vụ việc lần này. Chính ngài Lionel là người đã lắng nghe Beatrice và tôi cũng như là người đã đưa Airi đến phòng của giáo sư Batiste.

“Các người nói gì vậy? Mọi người tin câu chuyện của cô ta chứ không phải ta ư?”

Tuy nhiên, Airi lại là người duy nhất còn lại vẫn chưa thể chấp nhận được tình hình hiện tại.

Dù cho ai cũng đều biết rằng đây không phải lúc để nói về chuyện đó, thế nhưng Airi vẫn nhắm vào tôi. Vào tôi…

“Một ma pháp sư đã giết Eugene và chiếm lấy thân xác anh ấy ư? Đó chính là những gì mà Makia đã làm. Ngay từ đầu cô ta chính là người đã ra tay sát hại Eugene và cướp đi dấu ấn của anh ấy. Đó chính là lý do tại sao cô ta có thể kiểm soát cơ thể của anh ấy cho đến tận lúc này. Thấy không, mọi chuyện đều hợp lý mà đúng chứ? Ả phù thủy xấu xa trong truyện của ta cũng có sức mạnh tương tự như vậy…”

“...Airi.”

Một lập luận hết sức vô lý.

Không thể nào đối mặt được với thực tại nên cố ấy đang tuyệt vọng viện cớ để biến tôi thành kẻ phản diện.

Đến cả những Thủ hộ cũng choáng váng.

Tuy nhiên, Airi chẳng thèm để ý đến bầu không khí xung quanh mà chỉ nhìn thẳng vào tôi rồi hét lên.

“Ta sẽ không bị lừa đâu, cô chính là kẻ địch! Cô ta không phải là bạn bè hay Thủ hộ gì cả!”

“...”

Tôi định nói gì đó nhưng đã quyết định im lặng.

Cô gái này quả thực là vô vọng mà.

Dù cho cô ấy được nghe như thế nào, mọi chuyện xảy ra làm sao thì Airi cũng sẽ chỉ nhìn thấy một câu chuyện diễn ra theo cách mà cô ấy đã tưởng tượng và những nhân vật hành động theo cách cô ấy muốn mà thôi. Miễn là cô ấy vẫn còn tin rằng thế giới này chính là thế giới trong câu chuyện mà cô ấy viết ra.

“Cậu vẫn luôn ghét phù thủy như vậy nhỉ, Airi. …Không, Tanaka-san.”

“...Huh?”

Ban đầu, Airi nghi hoặc nhìn tôi khi nghe thấy cái tên đó.

“Cậu nghĩ tớ là một phù thủy xấu xa. Bởi vì câu chuyện lý tưởng của cậu cần một người như vậy.”

Tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao lúc đó cậu lại tức giận như vậy rồi.

Bởi vì vai trò mà cậu giao cho tôi diễn là một phù thủy xấu xa với những âm mưu đen tối. Cậu lo cho tôi không phải là bởi vì chúng ta là bạn…

“Đó chính là định mệnh, đó là những gì phải xảy ra! Ta biết mà. Thế giới này chính là…”

“Đừng có nói nữa!”

Tôi cũng cao giọng để khiến Airi phải im lặng.

“Cậu nói mình biết cái gì chứ? Đây không là thế giới trong ‘Câu chuyện nơi tôi sẽ hạnh phúc’ mà cậu đã viết đâu. Bọn tớ không phải là những ‘nhân vật’ sẽ hành động theo cách mà cậu mong muốn.”

Mắt của Airi mở to khi tôi nhắc đến cái ‘tiêu đề’ đó bằng chính miệng của mình.

Bởi vì chỉ có một người duy nhất biết được câu chuyện mà cô ấy đang viết.

“Thế giới này là ‘Maydare’. Từng người ở đây đều đang sống và phải vật lộn với cuộc sống, họ có quá khứ, cảm xúc của riêng mình mà cậu chẳng hề hay biết. Eugene Batiste đã chết sau khi cơ thể bị chiếm đoạt. Thế thì chính xác cậu biết được những gì về thầy ấy…?”

Cậu thì biết được bao nhiêu về thế giới này?

Có những lý do rất rõ ràng giải thích cho việc tại sao giáo sư Batiste lại không nói ra việc mình là một Thủ hộ. Đó là bởi vì có một người phụ nữ mà thầy ấy phải bảo vệ bằng mọi giá. Vậy cậu có biết chuyện đó không hay là đến việc tin thôi mà cậu cũng không muốn?

Không phải ai cũng sẽ kiêu hãnh vì được trở thành Thủ hộ và yêu Đấng Cứu thế một cách mù quáng.

Tất nhiên Airi vẫn là một người rất cao quý và quan trọng, thế nhưng cô ấy phải hiểu rằng mỗi người trong số chúng tôi đều có những hoàn cảnh không thể nào thương lượng được cũng như người quan trọng của riêng mình.

Ah, vì lý do nào đó mà lại cảm thấy muốn khóc quá.

Bởi vì Airi hay Tanaka-san vẫn mù quáng như vậy.

Dù cho tôi có nhìn chằm chằm vào như để cầu xin thì những lời nói của tôi vẫn không hề chạm đến cô ấy, thậm chí cô ấy còn chẳng buồn nhìn ra xem tôi thực sự là ai.

Cậu chẳng biết gì cả, không biết một chút nào về tớ.

“Tanaka-san. Cậu vẫn không biết tớ là ai sao?”

“C-Cậu là…”

“Tớ là——”

Ngày đó, ở trên sân thượng của một trường học ở thế giới khác.

Một cô gái ngốc ngếch và đáng thương đã mất đi cả bạn thuở nhỏ và bạn thân của mình cùng một lúc.

“Tớ chính là chuyển sinh của ‘Oda Kazuha’ đấy, Tanaka-san.”

Tôi đặt tay lên ngực mình và tuyên bố.

Cậu không thể nào đánh giá mọi thứ chỉ qua vẻ bề ngoài của nó được. Đó là cái tên của một tôi khác, một tôi đang đứng ở phía sau tôi.

Đó là thứ mà tớ sẽ chia sẻ với cậu – người bạn thân nhất cũng như là tình địch từ kiếp trước.

“Huh...Oda...san?”

Đôi mắt mở to của cô ấy sáng lên vì nhuốm màu ngạc nhiên còn lớn hơn trước và Airi đông cứng tại chỗ đến mức cả việc chớp mắt cũng bị quên đi.

Khuôn mặt của Thor ở bên cạnh tôi cũng đanh lại.

Hẳn những Thủ hộ còn lại cũng không hiểu tôi đang nói gì đâu. Nhưng tôi đã chạm đến giới hạn của mình rồi.

Hơn cả việc bị vu oan là một phù thủy xấu xa thì tôi chẳng thể nào chấp nhận việc cô ấy diễn giải cuộc sống của những người ở thế giới này theo ý định riêng của bản thân.

Thế nên tới phải nói cho cậu biết sự thật, dù rằng điều đó sẽ cậu rất bất ngờ.

Vì giáo sư Batiste, vì Thor và những Thủ hộ khác, và cả vì Airi…vì chính lợi ích của cậu.

Dù cho cậu không xem tớ như là một người bạn đi chăng nữa, dù cho cậu có xem tớ là kẻ địch của mình cũng không sao, vì đây chính là thứ duy nhất mà tớ - người từng là bạn thân nhất, có thể nói cho cậu.

“...ah.”

Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng và chóng mặt, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên.

Có lẽ đó là do đây chính là lần đầu tiên mà tôi có thể nói ra một bí mật mà mình đã giấu suốt bấy lâu nay.

Như để làm nguội cái đầu của mình đi một chút, tôi quay lưng khỏi Airi và tự mình mở cánh cửa nặng nề ra rồi loạng choạng bước ra khỏi thánh đường.

“Tiểu thư!”

Thor đang đuổi theo tôi.

“Không sao đâu, Thor. Cậu không cần phải đi theo ta đâu. Cậu vẫn nên ở lại với Ai…”

Thor nắm chặt lấy vai rồi nhìn thẳng vào tôi. Trông cậu ấy có vẻ đang rất hoảng loạn.

“Tiểu thư, người có sao không? Người đang khóc ra máu đấy!”

“Sao cơ?”

Những lời nói đầy bất ngờ của Thor.

Tôi nghiêng đầu bối rối trong khi không biết chuyện gì đang diễn ra rồi nhanh chóng chạy đến đài phun ở quảng trường trung tâm và nhìn vào mặt nước.

“U-Uwah, chuyện này…”

Tôi trông cực kì đáng sợ khi hai mắt đỏ rực với những giọt lệ màu máu.

Lẽ nào đây chính là tác dụng phụ từ ma pháp của Xích Phù thủy ư?”

Ai nấy đều không nói gì còn đầu tôi thì đang quay cuồng. Ý tôi là như thế này thì có khác gì nhân vật trong phim kinh dị đâu chứ.

“Tiểu thư, người cần phải làm gì đó ngay! Sẽ rất tồi tệ nếu người mất đi thị giác đấy!”

Không đợi tôi trả lời, một người bao bọc thái quá như Thor đã bế tôi lên và nhanh chóng đi đến bệnh xá của cung điện.

Trong vòng tay của cậu ấy, tôi gạt đi những giọt huyết lệ và nhìn vào thánh đường thêm một lần nữa.

Ở bên kia cánh cửa, Đấng Cứu thế Airi vẫn đang thẫn thờ ngồi trên sàn.

Này, Tanaka-san.

Có vẻ như chúng ta phải tiếp tục cuộc chiến còn đang dang dở rồi…

======================

Diaaaaaaaaaa, 1 like để chị tôi sút vào mặt Airi

Truyện Chữ Hay