Takane-san, chẳng phải là thích cậu rồi sao

chương 4.1: pov takane saki

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: wiee

Edit: Tamm

-------------------------------------------

....Tôi nghe thấy tiếng gõ kì lạ trong bóng tối.

Tiếng gõ lặp đi lặp lại một hồi lâu, nó dần làm tôi tỉnh giấc.

Bên phải mình thấy mềm mại quá... là da ư? Ấm quá...

Hình như mình đang nằm trên ghế, và được đắp chăn nữa.

Và, gì thế nhỉ? Một mùi hương đặc biệt. Mình nghĩ đã ngửi thấy mùi này trước đây rồi... Karaoke ư?

Đúng thật, mùi này giống với mùi của quán karaoke khi mình đi chơi cùng Yuka.

"...?"

Tôi từ từ mở mí mắt nặng trĩu.

Trước mắt tôi là một chiếc bàn và bóng tối bao quanh.

Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy và... chạm mặt với một người phụ nữ ngay trước mắt.

"Cái này... 6 chữ à...?"

Cô ấy khá trẻ trung, nhưng có thể nói đã ngoài 30 rồi..?

Lần đầu thấy vẻ ngoài của cô ấy làm tôi khá sợ hãi.

Mái tóc nhuộm vàng, chân tóc đen sẫm, trông như một chiếc pudding vậy.

Đôi mắt sắc bén của cô ấy lộ ra từ mái tóc khiến tôi bất giác thu mình lại ngay cả khi cô không nhìn vào tôi.

May quá, cô ấy còn chẳng buồn nhìn vào tôi nữa, thay vào đó là cô nhìn chằm chằm vào các cuốn sổ trong khi gõ nhẹ cán bút vào bàn...

"Này, cô bé cao trung."

"Dạa?!"

Trong một khắc tôi không kịp lấy lại giọng khi bất ngờ bị hỏi.

Cô gái pudding mà tôi không biết tên tiếp tục hỏi với một giọng nhỏ.

"Cô bé nghĩ miếng thịt bò được kẹp giữa 2 lát bánh mì gọi là gì...?"

"Hể...?"

"Nó có 6 chữ đấy."

Chuyện này là sao?

Tuy không hiểu tình hình hiện tại lắm,... nhưng tôi vẫn trả lời.

"Em nghĩ chắc là hamburger[note60845]...?"

"Phải rồi! Cái câu đố mẹo chết tiệt, làm mình tốn thời gian quá..."

Sao cô ấy lại bị làm khó bởi mấy thứ thế này nhỉ?

Bỏ qua vẻ mặt hoài nghi của tôi, cô ấy nhanh chóng điền 6 chữ "Hamburger" vào ô trống.

...Có vẻ đó là một trò giải ô chữ trúng thưởng.

"Hôm nay giải 2 câu đủ rồi, rèn luyện trí não hoàn tất..."

Cô ấy gập cuốn sổ lại và duỗi người.

...Có vẻ cô ấy không đáng sợ như tôi nghĩ, nhưng hiện tại tôi muốn biết cô ấy là ai hơn.

"Cô là...?"

"Majima Kaoru, cô bé muốn gọi thế nào cũng được."

"Ha, Kaoru-san..."

...Huh? Majima?

Chờ chút đã, vậy thì...

"Không lẽ cô là... dì của Majima-kun?"

"Hửm, đúng hơn thì Kengo gọi tôi là chị gái đấy."

"Hân hạnh được gặp chị! Em là Takane Saki ạ!"

Đầu tôi lập tức chuyển sang chế độ "Saki chào hỏi".

Khi vội vàng cố gắng đứng thẳng dậy thì lại có gì đó rơi từ chăn xuống.

"Ah, cái gì thế?!"

"Hahaha, chỉ là túi giữ nhiệt thôi, túi giữ nhiệt dùng một lần."

"Túi giữ nhiệt dùng một lần...?"

Sắp tới hè rồi, mà sao nhiều vậy...?

Kaoru-san cười khúc khích khi thấy tôi bối rối.

Ngược lại với Majima-kun, cô ấy cười rất nhiều.

"Cô bé không nhớ sao? Khi em bị đau bụng, thằng ngốc đó bắt đầu lấy đầy túi sưởi từ khắp nhà và nhét vào chăn cho nhóc đấy. Buồn cười quá nên chị chỉ ngồi xem thôi."

"Majima-kun ư..?"

"Thằng nhóc nghiêm túc đó bỗng dưng tới đây với cái vẻ mặt hốt hoảng. Trên lưng lại còn cõng theo một cô gái nữa chứ! Nghe nói cô bé đột nhiên bị ngất. Cũng may là nhà chị gần đây."

"Ồ..."

Phải rồi, mình đã bất tỉnh trước ga tàu...

...Và Majima-kun mang mình tới đây...

"Nhân tiện thì đây là quán bar chị mở tên là "Leo", đó là tên con mèo chị từng nuôi ấy mà."

"Em không biết nhiều về bar, nhưng nó là nơi dành cho người lớn đúng không ạ?"

Đương nhiên rồi, tôi chưa bao giờ tới mấy nơi như này, nhưng nếu được hỏi thì tôi sẽ lờ mờ tưởng tượng ra một quầy dài với những chai rượu đẹp đẽ xếp thành hàng.

"Chị biết chỗ này không dành cho học sinh trung học, nhưng mà nó vẫn chưa mở cửa nên là không sao đâu... À phải rồi, em đừng nói với giáo viên[note60846] hay ai khác đấy, nếu không chị sẽ gặp rắc rối mất."

"Giáo viên...?"

Kaoru-san... đúng là kiểu phụ nữ bí ẩn.

Nhưng hơn hết, tôi vừa nhớ lại những gì đã làm với Majima-kun và thấy vô cùng hối lỗi.

"...Um, cho em hỏi Majima-kun...?"

"Thằng nhóc nói đi mua sắm rồi, chắc nó cũng sắp về rồi đấy."

"Vậy ạ..."

"Có việc gì à?"

"Em đã... làm việc tồi tệ với Majima-kun. Và thậm chí còn gây thêm rắc rối với cả Kaoru-san... nên là..."

"Chị chẳng bận tâm đâu, và thằng nhóc đó cũng không phải kiểu người quan tâm mấy chuyện như này."

"...Em xin lỗi ạ."

Tôi biết rất rõ Majima-kun là kiểu người như vậy.

Vì thế tôi không được phép lợi dụng lòng tốt của cậu ấy.

"Cô bé không cần phải lo lắng quá về nó đâu. Đây nè."

"Cái này là...?"

"Thuốc giảm đau đấy, và nước ấm đây."

"Em xin lỗi vì mọi thứ..."

"Chị chỉ ngồi đây để luyện trí não thôi. Kengo mới là người chăm sóc nhóc."

Ban đầu, tôi đã không khỏi ngạc nhiên khi biết người này là người nuôi dưỡng Majima-kun, nhưng bây giờ thì tôi có cảm giác như đã hiểu được phần nào.

"Em sẽ cảm ơn Majima-kun khi cậu ấy trở lại."

"Cười lên đi! Saki rất xinh đẹp mà, nhưng so với Kengo thì trông em còn vô cảm hơn... Chờ đã, Takane... Saki?"

"Vâng? Sao vậy ạ...?"

Kaoru-san nghiêng người về phía trước trên bàn và nhìn tôi chăm chú.

Sau đố cô nhíu mày lại.

"Takane Saki, phải chăng nhóc là Takane Saki đó?"

"...Ah."

Và đột nhiên tôi nghĩ ra gì đó.

...Vì cô ấy là người thân của Majima-kun.

Nên chắc chắn cô ấy biết về sự việc đó.

Sự việc đã kiến Majima-kun bị đình chỉ học một thời gian...

"Ah, em rất xin lỗi vì điều đó!!"

"Ha-ha-ha, nhóc lại xin lỗi rồi, hay đúng hơn, sao nhóc lại phải xin lỗi chứ? Saki à, nhóc chả làm gì sai cả."

"Tại vì em mà Majima-kun bị...!"

"Kengo không phải trẻ con, chẳng ai xui nó làm vậy hết, nó chịu trách nhiệm về việc nó làm, đó mới là điều quan trọng."

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà Saki nè! Chị nghe nói ở cao trung Kamimura có cô gái xinh lắm! Là em phải chứ? Trông làn da mịn màng trắng muốt của em kìa, nhìn em như búp bê ấy! Lại còn dễ thương nữa chứ!"

"Hể, dạ, ưm...!"

"Tức thật, thằng nhóc đó chẳng bao giờ kể cho chị!"

Vai tôi rung lên.

"...Vậy, Majima-kun có nói gì về những chuyện ở trường không ạ?"

"Không hỏi thì nó sẽ chẳng bao giờ nói đâu, thằng nhóc đó là kiểu hay nói mấy câu như, "Hôm nay em thay bảng thông báo" hay "Hôm nay em trực nhật" hoặc "Em vừa có bài kiểm tra giữa kì", thế đó.

"...Em hiểu rồi... haha..."

"Phải rồi! Ưm, em xin lỗi! Sẽ thế nào nếu Majima-kun..."

"Em về rồi đây."

"Mừng em về nhà, Kengo."

“Hyaaaaaaaaaaaaa!?!?”

Tôi hét lên một cách vô thức và ngay lập tức giấu viên thuốc giảm đau mà Kaoru-san đã đưa cho.

May là Majima-kun không để ý.

Cậu ấy mở to mắt khi thấy tôi.

"Cậu tỉnh rồi sao?! Sắc mặt cậu... trông khá hơn rồi, nhưng cơ thể cậu sao rồi? Có gặp vấn đề gì không?!"

"Ah, ưm, chỉ là... tớ bị thiếu máu thôi!"

"Ahhh, chỉ là thiếu máu thôi, em ấy vừa dậy nên đừng có hối thế."

"Tôi hiểu rồi, may quá..."

Majima-kun thở phào nhẹ nhõm.

Chắc hẳn vì thấy tôi tốt hơn nên cậu ấy đã bớt lo lắng.

Majima-kun là kiểu người thực sự lo lắng cho người khác và luôn trấn an họ mà...

"Cậu có muốn ăn gì không?"

"À, vâng."

"Vậy chắc cậu đói rồi. Giờ hơn muộn nhưng tôi sẽ làm bữa trưa ngay. Em mượn bếp của chị chút nhé?"

"Cứ thoải mái đi, chị đi ngủ đây."

"Được rồi, vậy Saki, cậu cứ chờ đó đi."

"Ah! Để mình giúp cậu Majima-kun."

"Cậu cứ ngồi yên đi."

Khi đang định đứng dậy theo Majima-kun, người đã ra sau quầy với túi đựng đồ ăn trên tay thì Kaoru-san ngăn tôi lại.

"Nhà bếp ở đây chật lắm, không đủ chỗ cho hai đứa đâu. Với lại nhóc đang ốm nên ngồi nghỉ chút đi."

"Nhưng em không thể để cậu ấy nấu một mình được..."

"...Em thích điểm gì ở Kengo?"

Tôi giật nảy mình.

"D-dạ? Không, s-sao cơ?"

Không phải lo đâu, tiếng quạt thông gió lớn lắm nên thằng nhóc không nghe được em nói gì dù có hét lên đâu."

"Sao chị biết? Sao chị biết ạ? Chưa có ai... phát hiện ra, dù chỉ một người...!"

"Nhìn là biết ngay mà, không phải sao? Đây gọi là phán đoán của phụ nữ đấy."

Tôi tự hỏi mình dễ đoán đến thế sao.

Nếu giờ có cái lỗ, tôi chỉ muốn chui vào đó thôi...!

...Ahh, dù sao thì, đã đi xa đến mức này rồi thì không còn cách nào trốn chạy được nữa.

Đây là... một loại... tư duy cởi mở à..?

"Hu-hu-hu."

Kaoru-san trêu chọc tôi làm tôi lập tức nóng lên cả người.

Mình mới chỉ gặp chị ấy mới đây thôi mà, giờ phải nói gì đây?

Truyện Chữ Hay