Trans: wiee
Edit: Tamm
-----------------------------------------------
21:30.
Tôi nằm quằn quại trong chăn như con nhộng sâu bướm đang cố phá kén, vì không thể ngủ tiếp nên tôi bỏ chiếc mặt nạ ra.
Ánh sáng màn hình điện thoại tôi sáng lên trong bóng tối.
Chưa có thông báo đã đọc...
"Hahaha, mình sốt ruột quá rồi."
Ý tôi là, không hẳn ai đó sẽ trả lời tin nhắn của bạn chỉ trong 30 phút đâu!
Chắc cậu ấy đang đi tắm hoặc ăn tối hơi trễ, hay cậu ấy là kiểu người sẽ tắt nguồn điện thoại khi học chăng?
Hoặc thậm chí... không lẽ cậu ấy ngủ sớm?!
Chắc gì cậu ấy là kiểu người luôn mang theo điện thoại bên mình chứ?!
Ah!? Không lẽ cậu ấy cũng đang chuẩn bị cho ngày mai!?
Tuy Majima-kun chỉ nói "Chỉ mua sắm thôi" cơ mà... nó làm mình... háo hức quá!
Chắc cậu ấy sẽ trả lời lại sớm thôi ha.
Giờ thì đi ngủ nào! Chúc ngủ ngon...
22:00.
Tôi úp mặt xuống nệm và nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Miếng mặt nạ làm mát mặt tôi nãy giờ.
Và đương nhiên, vẫn chưa có thông báo đã đọc.
"...Haha."
Lúc này, mồ hôi chảy dọc lưng tôi.
Tại sao chỉ vì thấy hai chữ 'chưa đọc' mà tim mình lại thấp thỏm thế này?
"Không, không, không,... 1 tiếng, mới chỉ một 1 tiếng thôi mà, chắc cậu ấy bận gì thôi, bình thường mà..."
Mình đang nói gì vậy?
Mình bận tâm quá rồi, thật sự là... bận tâm quá rồi!! Quá nhiều luôn!
Thật đáng sợ là tuy biết mình đang bận tâm quá mức về nó, nhưng ngón tay thì cứ liên tục đóng mở MINE, ahhh!!
"A, phải rồi! Tắt chế độ im lặng!"
Tuyệt, ý tưởng này không tồi!
Vậy là dù có đang đeo mặt nạ thì tôi vẫn có thể lập tức biết khi nào cậu ấy trả lời thông qua tiếng chuông!
Được rồi, đi ngủ thôi! Lần này chắc chắn mình sẽ ngủ tới 6 giờ sáng mai luôn!
Chúc ngủ ngon...
22:30.
Khó chịu quá...
Cảm giác buồn ngủ dễ chịu sau khi tắm đã biến mất, giờ tôi chỉ thấy cái cảm giác bồn chồn khắp mình.
"Không lẽ mình đã làm gì khiến Majima-kun khó chịu...?"
Tuy biết là không phải, nhưng cái cảm giác bất an này cứ đeo bám lấy mình.
Nghĩ lại thì, hình như tin nhắn của mình không được tốt cho lắm phải không..?
Nếu để ý kỹ, mình đã lặp lại một câu hỏi hai lần, lần đầu tiên dường như mình đang muốn tìm hiểu xem cậu ấy làm gì vào ngày nghỉ, đó chỉ là câu nói đùa nhạt nhẽo, nó cứng nhắc, dài dòng và ở khía cạnh nào đó trông nó còn giống như lời cầu xin hơn.
Ban đầu trông có vẻ hoàn hảo, nhưng giờ nhìn lại tôi thấy nó là đoạn nhắn tin tệ nhất từ trước tới nay, một đống chỗ không ổn!
Tôi không thể đếm được đã bao nhiêu lần mà bản thân cố dừng những ngón tay gửi một tin nhắn khác cho Majima-kun nữa!!
Tôi đang cố gắng kiềm chế bản thân một cách tuyệt vọng bằng cách nhớ lại lời của Imamote rằng tiếp tục nhắn tin khi đối phương không phản hồi là tệ hại thế nào.
"Urhh, vô vọng rồi..! Mình chẳng nghĩ được gì cả, mình mất trí mất!!"
Nãy giờ tôi đã tốn thời gian chỉ để tắt và mở điện thoại trong bóng tối!
"A!"
Tôi đá tung chăn ra, bật người dậy và cố với tay đến công tắc đèn.
Dù sao tôi cũng không thể ngủ nữa, nên tôi sẽ dành thời gian làm mấy việc khác để đánh lạc hướng bản thân khỏi MINE!
Bằng cách này, có lẽ chút nữa Majima-kun sẽ trả lời thôi... Phải, đúng vậy! Tuyệt vời!
Đầu tiên, xem lại trang phục nào!
Tôi không thường xuyên thay đồ giờ này nên nó sẽ thú vị đấy!
23:00.
"Ah! Mình quên băng y tế rồi!"
Tôi nhìn vào điện thoại, màn hình hiển thị trang "Vật cần thiết cho những cô gái! Danh sách những thứ cần mang theo khi hẹn hò".
Chắc chắn sẽ có khả năng bị trẹo chân hoặc trầy xước khi đi những đôi giày cao gót, hơn nữa nếu Majima-kun bị thương, mình có thể chăm sóc cậu ấy nữa!
"Mà, với tính cách của Majima-kun có lẽ cậu ấy cũng sẽ mang theo bên mình thôi... fufufu."
Cũng có khả năng đấy chứ.
Và nếu xảy ra điều đó thì tôi nghĩ mình mới sẽ là người bị thương.
.......
Ngay khi vừa nhắc tên... Majima-kun, tôi lại muốn đi kiểm tra MINE... nhưng tôi đã kiềm lại được.
Hãy tiếp tục chuẩn bị đến khi buồn ngủ nào!
Và nếu mình đi ngủ trước nửa đêm, mình sẽ có ít nhất 6 giờ để ngủ... Tuyệt! Và ai biết được, có thể mình sẽ quên vài thứ mình vừa chuẩn bị chứ! Tiếp tục thôi nào...
00:00
Xem nào, cái gì đây...
Tốt nhất, buổi hẹn hò tiếp theo nên được sắp xếp trong khoảng một tuần kể từ buổi hẹn hò đầu tiên.
Thời điểm đẹp nhất khi nói về điều đó là trong bữa ăn của buổi hẹn hò đầu tiên.
Ngoài ra còn có một thuật ngữ tâm lý gọi là "Hiệu ứng Chạng Vạng", trong đó nói rằng khả năng suy nghĩ và đưa ra quyết định của con người ở mức chậm nhất vào khoảng 6 giờ chiều.
Nói cách khác, hẹn ăn trưa sớm sẽ có tỷ lệ thành công cao nhất.
"Hiểu rồi... hiểu rồi..."
Vậy đó là sự kết hợp của kỹ thuật ăn trưa à.
Tâm lý tình cảm thật là một chủ đề sâu sắc.
"Xem nào, thời điểm tốt nhất để tỏ tình là vào buổi hẹn hò thứ ba... thứ ba?! Không, không, không, còn quá sớm! Mình và Majima-kun vẫn còn..."
Tôi vừa cười khúc khích một mình trong khi đọc Imamote.
1:00 A.M.
Trong khi lướt Minsta, tôi tìm được một quán cà phê đầy phong cách chỉ cách ga Kamimura vài phút đi bộ! Hiện tại món đặc trưng của họ là pudding trứng.
Trông ngon thật nhỉ.
Trông nó thật xứng đáng với món kem tươi và quả anh đào bên trên! Chiếc cốc thủy tinh cũng được trang trí những họa tiết chấm bi màu cam trông rất dễ thương nữa...
Tôi tưởng tượng cảnh Majima-kun cũng thích phong cách thế này, và mình có thể hỏi cậu ấy tới đây vào buổi hẹn thứ hai...?
2:00 A.M.
Mình thấy buồn ngủ khi nói... buồn ngủ, và lại không buồn ngủ khi nói không.
Nhưng một điều chắc chắn là giờ mình không thể ngủ được.
Cơ thể mệt mỏi quá, nhưng ý thức thì vẫn tỉnh bơ.[note60569]
Người mình tê quá... nặng nữa... như kiểu.
Như kiểu... kẹo ngọt?
Mình nói gì thế này... Suy nghĩ trong đầu mình biến thành đất sét hết rồi sao...
Thậm chí mình còn chẳng nghĩ ra được một từ phù hợp để miêu tả nó...
Dù sao thì, mình chưa từng thức khuya thế này bao giờ.
Đây là lần đầu của mình...
...Lạnh quá...
....
...Bụng mình...đau quá....
....
...Mình vẫn chưa thấy Majima-kun trả lời...
4:00 A.M.
...Tin nhắn từ... MINE...
...Ngay từ đầu...
...Lẽ ra mình không nên gửi tin nhắn... chắc vậy...
5:15 A.M.
Một buổi sáng tồi tệ, cơ thể mình nặng trĩu.
Khi tôi đứng ngắm tia sáng sớm nhợt nhạt qua cửa sổ, lặng nghe không khí mát mẻ và tiếng chim hót.
Một âm thanh nhẹ, khác hẳn với ảo giác khi ngủ, vang lên dưới gối tôi.
"HUH!!!"
Tôi nhảy tới và cầm lấy chiếc điện thoại.
Đây rồi, câu trả lời tôi đang mong chờ.
"..."
Tim mình đập nhanh quá.
Cổ họng khô khan nghẹn lại, tôi run rẩy đưa những ngón tay lên màn hình.
Tôi lấy quyết tâm và chạm vào cuộc trò chuyện.
[Tới Takane Saki.]
[Xin lỗi vì trả lời cậu muộn, tôi vừa ngủ dậy.]
[Tôi thường ngủ sớm hơn người khác vì tôi có tiết học vào giờ này.]
[Hôm qua, tôi đã đi mua sắm với Arakawa và Iwwasawa. Hôm nay cậu thế nào? Còn tôi vẫn ổn.]
[Đây cũng là lần đầu tôi ra ngoài với một cô gái vào ngày nghỉ.]
[Vậy thì, hẹn cậu 9 giờ sáng tại ga Kamimura ]
Cảm giác ngập tràn trong lòng tôi lúc này thật khó để miêu tả bằng lời.
Nhưng nếu phải diễn tả nó, nó sẽ là "Nhẹ nhõm".
"Hah.. ổn rồi..."
Giờ mình có thể thả lỏng và chìm vào tấm nệm.
Giờ thì mình có thể... đi hẹn hò... mà không cần lo lắng rồi.
11:17 A.M.[note60570]
".......Ể?"
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Đầu mình,.. nặng như chì,.. lại quay vòng vòng nữa.
"......?"
Tôi không thể ngồi dậy mà chỉ nhìn lên trần nhà.
....Buổi sáng, hay chiều rồi...?
Hể? Chờ đã, sao mình lại ở trên giường.
Hôm nay, mình có hẹn với Majima-kun cơ mà...
...Hẹn hò...?
Tôi lập tức thoát khỏi chế độ ngái ngủ và với lấy chiếc điện thoại...
Tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực khi thấy lịch sử các cuộc gọi từ Majima-kun cứ mỗi 30 phút một lần.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa────────!!!!!!!”
Sai lầm lớn nhất, to nhất tôi mắc phải trong thế kỷ này!!
“Hah... hah...!”
Người mình nặng quá. Không nghĩ được gì hết.
Tóc tôi rối bời, đầu thì đau nhức, muốn khóc quá, ngực tôi như bị đè nén bởi những cảm giác tội lỗi...
"...Majima-kun!"
Tôi có thể nhận ra cậu ấy ngay lập tức, kể cả cách xa hàng chục mét, kể cả cậu ấy không mặc đồng phục như thường.
Cậu ấy đã đứng đó hơn hai tiếng chỉ để chờ đợt mình...
"Ồ... đợi đã, Takane Saki đến rồi, tôi sẽ gọi lại sau!"
Khung cảnh ngay khi Majima-kuin thấy tôi, cậu ấy lập tức tắt cuộc gọi với ai đó, và chạy tới chỗ tôi.
Trong lúc Majima-kun hỏi thăm những lời đầu tiên và tôi cố lấy lại hơi thở, tâm trí tôi tràn ngập những suy nghĩ khác nhau.
Mình xin lỗi... mình xin lỗi...
Mình xin lỗi, Majima-kun... dù mình đã là người hẹn cậu trước...
Chắc cậu ấy đang giận lắm... cậu sẽ không thích mình nữa... đương nhiên rồi....
Xin lỗi vì đã phá hỏng ngày nghỉ của cậu... mình xin lỗi...
Tất cả là lỗi của mình... lỗi của mình... thực sự...
Dù sao thì... mình phải xin lỗi.
"Này, cậu ổn chứ?!"
Cậu ấy luôn hành động quyết đoán như vậy, nhưng ngay khi thấy khuôn mặt tôi thế này...
Có lẽ cậu ấy sẽ mất kiên nhẫn trước khi tôi kịp xin lỗi mất.
"Hả...?"
"Cậu chảy nhiều mồ hôi quá đó! Trông cậu thậm chí còn không ổn..! Chờ chút, để tôi lấy khăn tay! Cậu vẫn đi được chứ? Để tôi mua gì đó uống... À, tốt hơn thì tìm chỗ nào nghỉ trước đã?"
Cậu ấy bắt đầu tìm chỗ nghỉ.
Bất ngờ thật, sau khi chờ hơn 2 tiếng đồng hồ như vậy mà cậu ấy không hề tức giận hay hụt hẫng sao...
Cậu ấy thực sự lo cho sức khỏe của mình.
"Cậu không đến và đột nhiên tôi không liên lạc với cậu được, nên tôi đang cố liên lạc với những người có thể nghĩ ra, cứ tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi chứ..."
...Đêm qua mình cảm thấy thế nào trước khi thấy Majima-kun trả lời nhỉ?
Mình đã làm cậu ấy buồn ư? Hay mình đã khiến cậu ấy ghét mình?
Có lẽ tin nhắn của mình không được tốt?
Nếu vậy thì ngay từ đầu lẽ ra mình không nên gửi tin nhắn trên MINE...?
Mình là một kẻ khờ.
Đó là tất cả về mình nhỉ?
Cậu ấy lo lắng cho mình vì không thể liên lạc được...
"...Xin lỗi..."
Trong khi còn thở hổn hển, tôi nói lời xin lỗi một cách lúng túng.
"Mình xin lỗi..."
"Xin lỗi? Tôi không cần một lời xin lỗi. Giờ cậu nên cần một nơi ngơi nghỉ chân trước đã."
"Mình xin lỗi."
Tôi vẫn lặp lại lời xin lỗi dù Majima-kun đã ngăn lại.
Thật sự, mình ghét bản thân mình.
Mình không nghĩ có thể khiến cậu ấy tốt hơn chỉ bằng cách lặp đi lặp lại lời xin lỗi như thể niệm phật như này.
"Mình xin lỗi-i..."
Và
ý thức của tôi bất chợt sập nguồn.