Trans: wiee
Edit: Tamm
-----------------------------------------------
"Haha, em hãy đối xử tốt với thằng nhóc nhé! Nó là kiểu người sẽ không quen tiếp xúc với con gái xa lạ. Mà không đời nào Saki-chan thích Kengo lại bị coi là người lạ đâu phải chứ! Nên đừng ngại, cứ nói ra đi!"
"P-Phải rồi nhỉ? Ehehe..."
Đây chính là "Được phụ huynh bật đèn xanh" mà người ta thường nói tới hay sao. Má tôi giãn chảy ra ngay khi nghĩ vậy.
...Hửm?
Hình như Kaoru-san mới nói gì đó kỳ lạ thì phải...?
"Nói thật với em, việc cưa đổ thằng nhóc là chuyện dễ nhất thế giới! Dễ ợt luôn, cực kỳ dễ."
"Thật thế ạ?...Haha."
...Với mình thì nó chẳng khác nào bức tường thành kiên cố.
Tôi thấy thật tuyệt khi Kaoru-san có thể nói thoải mái về Majima-kun như vậy, như thể Majima-kun là con trai chị ấy vậy.
"Ừm, nếu là Saki-chan thì sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Với tư cách là người từng trải, để chị lên cho nhóc một vài chiến lược nhỏ."
"M-một vài chiến lược!?"
Tôi bất giác nghiêng người về phía trước.
Ngay cả có dùng bất kì loại chiến lược nào trong cuốn sách hướng dẫn tình yêu bất khả chiến bại Imamota thì tôi vẫn không thể tìm ra sơ hở nào hết cơ mà!?
"Dễ ợt, cứ nhìn thẳng vào mắt nó và nói những gì nhóc muốn nói. Nó là kiểu người cực đoan nên nếu không nói bằng lời thì sẽ chẳng truyền đạt được gì đâu, nhưng một khi đã nói thì chắc chắn nó sẽ lắng nghe đầy đủ."
"Ưw..."
...Kaoru-san như nhà ngoại cảm đúng nghĩa ấy, mà có lẽ cô ấy đã đoán được mọi thứ ngay từ đầu rồi...
"...Thật sự, thật sự cảm ơn chị vì mọi thứ."
"Haha, không có gì đâu."
Kaoru-san nói với giọng đùa vui vẻ và đứng dậy với chiếc bút bi cài trên tai.
...Nghĩ lại, Kaoru-san luôn quan tâm và đối xử một cách tự nhiên với mình dù mới gặp lần đầu....
"Uwah, buồn ngủ thật rồi, giờ chị sẽ chợp mắt đến giờ làm..."
"...Heh? Sao thế ạ?"
"Chị còn vài cái mà bạn trai cũ chị để lại... Có muốn vài cái áo mưa[note61275] k-..? À không, chắc nhóc không cần nó đâu..."
"...Ý chị là sao chứ!!"
Lần đầu tiên trong đời tôi nổi giận với ai đó.
Thấy tôi tức giận, Kaoru-san cười tinh nghịch như một tiểu quỷ, "Heeheehee..." và rời đi nhanh như thoắt.
...Tôi rút lại lời nhận xét lúc nãy của mình.
Haiz. Sau cùng thì cô ấy cũng giống kiểu người thích trêu chọc nhỉ?...
"...Cậu đã thân với chị tôi trong thời gian ngắn đấy."
“Hi-yaaaa!?”
Tôi hét lớn khi bất chợt nghe thấy giọng Majima-kun từ phía sau, không phải cậu ấy đang ở trong bếp sao!?
Có lẽ tôi đã hét hết nửa phần đời còn lại chỉ trong riêng hôm nay rồi!
"Ma...ma..Majima-kun, không lẽ cậu nghe thấy hết rồi...?"
"Hử? Không, tôi mới từ bếp ra thôi."
"Ah, tớ hiểu rồi..."
Tim mình vẫn còn đập thình thịch... Điều này thật sự không tốt cho tim mình chút nào...
"Dù sao thì, bữa trưa đã xong rồi. Tuy nó chỉ là những món đơn giản thôi."
Nói xong, Majima-kun bưng một cái tô bốc khói lên bàn.
Mùi thơm bốc lên theo hơi nước, mùi hương nhẹ nhàng vừa ngửi đã kích thích vị giác này là...
"...Là Ochazuke[note61273] ư?"
"Ochazuke cá hồi, xin lỗi vì tôi đã ngẫu hứng làm nó. Đây, mời cậu."
Majima-kun đưa chiếc muỗng cho tôi.
Sao cậu ấy có thể tử tế với mọi người được như vậy nhỉ?
Còn tôi thì bản thân còn không giữ được lời hẹn với người mình thích nữa... Mình đúng là... thảm hại quá...
Lòng tốt của cậu ấy thật sự làm tôi cảm động, và một lần nữa cảm giác ghê tởm bản thân không thể kiểm soát lại trào dâng trong tôi.
"Vậy ăn trưa thôi, tôi sẽ ngồi đây."
"Mình xin lỗi..."
"Gì vậy?"
"Mình thật sự... xin lỗi vì hôm nay."
Khi tôi nói xin lỗi, mắt tôi lại lập tức hoen đỏ.
Ahh, mình kìm chế cảm xúc... tệ quá.
Hôm nay tôi thực sự rất tệ.
Tôi không muốn Majima-kun thấy mình thế này chút nào.
"Tớ đã hứa với cậu... Lại còn nói rất to và giờ lại không giữ lời... Chỉ toàn là nói dối... Tớ thật sự xin lỗi..."
Majima-kun không bao giờ nói dối.
Còn tôi thì đã nói dối Majima-kun.
Tôi đã phản bội lại sự tin tưởng của cậu ấy...
Thế mà... cậu ấy vẫn...
"...Có gì quan trọng hơn sức khỏe của cậu chứ?"
Majima-kun nhìn thẳng vào mắt tôi và nói như thể đó là sự thật duy nhất trên thế giới.
"Tôi đã nghe đủ những lời xin lỗi rồi. Tôi không giận cậu chút nào cả, việc mua sắm đã hoàn thành và như vậy là xong."
Cậu ấy gói gọn tất cả trong một câu nói.
"Nào cậu hãy ăn đi, nó nguội hết bây giờ."
"...Cảm ơn cậu."
...Ah, mình vẫn chưa thể xứng với cậu ấy.
Tôi chắp tay lại, nhẹ nói nhỏ "Itadakimasu" rồi lấy một muỗng đưa lên miệng.
Mùi thơm của gạo lứt kích thích sự thèm ăn, bên cạnh là miếng cá hồi chiên béo ngậy mặn vị tan chảy trong miệng.
Hương vị vừa nhẹ nhàng lại vừa ấm áp làm tôi như được chữa lành từ bên trong.
"...Lần đầu tớ ăn Ochazuke tự làm như vầy đấy."
"Về gạo, đương nhiên là gạo Koshihikari được trồng ở Niigata rồi, sao lại không ngon được."
"Món này ngon nhất thế giới luôn."
"Như vậy không phải hơi quá sao?"
...Không, không, không.
Nó ngon nhất thế giới luôn.
"Hẳn cậu thích nấu ăn lắm nhỉ?"
"Không biết nên nói thế nào, chỉ là chị tôi thích nấu ăn, nên đã chỉ cho tôi kha khá."
"Mình hiểu rồi."
"Nhân tiện thì tôi đã pha một ít trà Kamimura, vì dùng với nước ấm nên sẽ tăng được vị ngọt nên ngon lắm."
"...Cậu có thích trà không?"
"Hừm, không phải tự hào lắm nhưng tôi đã đạt được trình độ đầu tiên của trà đạo Nhật bản. Thực ra thì mục tiêu của tôi muốn mình trở thành giảng viên về trà đạo.
"Tuy mình không biết rõ lắm, nhưng nghe vậy mình thấy nó ấn tượng thật."
"Chưa đến mức đấy đâu."
Trông cậu ấy khá hào hứng khi nói về điều này.
"..."
Tôi cầm lấy tách trà và nhấp một ngụm trà xanh trong vắt.
Như những chiếc lá đâm chồi vào đầu hè, một mùi hương tươi mát, ngọt dịu xộc vào mũi tôi. Và bất giác tôi chợt nghĩ "Quả nhiên là mình chưa biết gì về Majima-kun cả."
"...Majima-kun."
"Sao vậy?"
"...Mình muốn nói chuyện với Majima-kun."
"Không phải ta vẫn trò chuyện với nhau ở trường sao?"
"Không phải việc đó. Tớ muốn... hiểu về cậu hơn nữa."
"Tôi á?"
Majima-kun lúc này trông bối rối lạ thường.
"Cuộc sống của tôi chẳng có gì thú vị đâu."
"Không sao cả. Tớ muốn nghe mọi thứ cậu muốn bàn luận, mọi thứ cậu thích, và cả mọi thứ cậu nhớ nữa, bất cứ điều gì~!"
"Nhưng tôi không giỏi nói về bản thân lắm..."
Majima-kun bối rối đến mức không nói nên lời.
Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi dường như đang do dự điều gì đó, nhưng sau một hồi đắn đo...
"...Không, không có gì. Được rồi, sẽ tốt hơn nếu cậu có thể đặt dưới dạng câu hỏi đấy."
"Vậy thì, câu hỏi đầu tiên, món ăn yêu thích của cậu là gì?"
"Là món bánh Bandai Taiko, một đặc sản của Niigata được bán tại Osakaya. Vào những mùa nhất định, sẽ có các hương vị mới như dâu tây, lê, chanh, xoài. Nhưng tôi chưa bao giờ được ăn thử loại nào khác ngoài loại thường. Quả nhiên, dù gì đi nữa thì hương vị gốc vẫn là đỉnh cao nhất."
"Cậu thích chương trình TV nào?"
"Tôi thường xem NHK, và mấy kênh tài liệu động vật. Tôi thích cái cách họ chỉ chăm chăm trình bày một cách máy móc mà không hề có chút chủ động trong rao giảng kiến thức. Tương tự thì tôi cũng thích đọc sách minh họa. Khi còn nhỏ tôi thường tới thư viện để đọc chúng."
"...Trông cậu rất đẹp khi mặc quần áo thường ngày đó."
"Cái này? Hôm qua tôi đã nhờ Iwasawa và Arakawa đi cùng để chọn. Áo sơ mi, quần dài và giày thể thao đều là những thiết kế đơn giản và có nguồn gốc chất liệu rõ ràng. Chúng rất thoải mái."
"Cậu hay tắm ở nhiệt độ nào?"
"40 độ... Khoan đã, hỏi như này thật sự vui vậy sao?"
"Vui lắm."
"Nhưng..."
"Phải, nó rất thú vị mà."
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy và nói một cách dứt khoát. Majima-kun nhìn tôi một lúc rồi cuối cùng thở dài như thể đã bị đánh bại.
"...Được rồi, tiếp theo là gì?"
"Vậy thì... tiếp theo là."
Chúng tôi đã nói về rất nhiều thứ.
Cậu thích đi du lịch ở đâu?
Mùa yêu thích của cậu là gì?
Cuốn sách đầu tiên mà cậu ấy đọc?
Chà, cơ bản thì tôi chỉ đưa ra câu hỏi và Majima-kun thì trả lời chúng...
Dù vậy thì tôi cũng rất thích khoảng thời gian này.
Những tin đồn ở trường, những ánh mắt soi mói của người khác, tâm lý của tình yêu, và vô vàn thứ khác...
Tôi thực sự rất thích khoảng thời gian được trò chuyện cùng Majima-kun trong không gian nhỏ bé này, nơi đây chỉ có 2 chúng tôi... và tôi thật sự rất vui.
Tôi chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi thôi.
"Bài hát cậu yêu thích là gì?"
Và khi tôi hỏi cậu ấy không biết đây là câu hỏi thứ bao nhiêu...
"...Bài hát yêu thích."
Lần đầu tiên, Majima-kun không nói ra câu trả lời.
Nãy giờ cậu ấy có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào mà không chút do dự, nhưng giờ đột nhiên lại trở nên im lặng.
"Cậu sao vậy?"
"...Cậu chờ ở đây một chút nhé."
Majima-kun đột ngột đứng dậy và đi thẳng tới quầy.
Sau đó, cậu ấy dùng chiếc bút cảm ứng trên một thứ trông giống máy tính bảng đang được dựng trên bàn.
Trên màn hình hiện ra tiêu đề của một bài hát.
"Cậu biết đấy...!"
Đã lâu lắm rồi, có lẽ là khi tôi còn học mẫu giáo.
Bài hát đang chạy là bài trên một chương trình âm nhạc dành cho trẻ... Nó dài khoảng 5 phút và nó được chiếu cùng chương trình hoạt hình ca nhạc cho thiếu nhi vào buổi tối...
Nó nổi tiếng đến mức trở thành một hiện tượng xã hội khi được đưa lên chương trình này vào thời điểm đó...
"Wow!! Tớ nhớ ngày xưa quá!"
Chất lượng hoạt hình trên TV vẫn giống như hồi đó, làm tôi rất phấn khích!
"Thật sự thì... tôi không biết mấy bài nhạc thịnh hành bây giờ, nhưng có bài này đã làm cho tôi ấn tượng mãi."
Vừa nói, Majima-kun lấy gì đó từ dưới kệ TV ra.
Là hai chiếc Micro.
"Ngày trước chị thường hát cho tôi ở đây. Vì hồi đó tôi hay khóc nhè lắm, nên chị ấy đã phải hát đi hát lại cho tôi rất nhiều lần..."
"Cậu khóc ư..? Majima-kun?"