Phần 1
Phòng thử nghiệm và phát triển vũ khí số năm của Hội Giả Kim tọa lạc tại vùng biên giới.
Lý do chính thức để xây dựng nó tại cái khu ổ chuột thời nay là vì mỏ khai thác vật liệu kháng ma pháp nằm gần biên giới, vậy thì sẽ tiện lợi hơn vì không cần phải vận chuyển chúng.
Tuy nhiên, sự thật là tại biên giới chẳng có vật liệu kháng ma pháp nào được khai thác cả. Mặc dù có một cái mỏ thật đấy, nhưng kể từ khi dựng lên tới giờ nó không hề hoạt động đúng chức năng.
Mục đích thực sự chính là ngăn ngừa sự can thiệp của Ban Thanh Trừng Dị Giáo càng nhiều càng tốt.
Biên giới là khu vực có nhiều hoạt động tội phạm diễn ra; ngay cả Ban Thanh Trừng cũng gặp khó khăn và không thể thực sự khống chế được nó. Bọn mafia và các cộng đồng phù thủy nhỏ lẻ đã được hình thành bên trong nơi này.
Tại lối vào vùng biên giới có một trạm kiểm soát, người thường muốn vào cần phải có giấy phép.
Muốn giấu gì đó khỏi Ban Thanh Trừng thì đây là nơi tốt nhất.
Phòng thử nghiệm và phát triển số năm thực ra quá lớn để có thể gọi là phòng.
Tuy không lớn như trụ sở chính, nhưng cũng to cỡ một công viên giải trí.
Các khu vực bên trong được chia thành nhiều level, level càng cao, nghiên cứu tiến hành bên trong khu vực đó càng nguy hiểm.
Cơ chế đó nhằm từng bước gia tăng tính bảo mật.
Các khu vực được chia thành 5 level, các level này biểu hiện sự nguy hiểm của các vũ khí được nghiên cứu, và level 5 là nơi nghiên cứu vũ khí hủy diệt hàng loạt.
Chỉ một số ít người trong Hội Giả Kim biết về sự tồn tại của level 5.
Nó tọa lạc bên trong một tòa tháp thuộc phần sâu nhất của cơ sở.
Trên tầng cao nhất của nó, là một khoảng không gian với các bức tường trắng tinh.
Đó, chính là khu vực level 6 không tồn tại trên giấy tờ.
Các bức tường trắng bao phủ bên trong phát ra thứ ánh sáng mờ mờ. Đó là vật liệu kháng ma pháp mạnh nhất, Weiss Crystal. Không loại ma thuật nào có thể xuyên qua các bức tường được phủ loại vật liệu hiếm có này.
Chính giữa không gian này có một cột hình trụ, là một lồng ấp chứa thứ chất lỏng đỏ sẫm.
Bên cạnh, là một cô gái đang nhìn vào lồng ấp.
Cô có một mái tóc luộm thuộm màu đỏ; và trông có vẻ như dạo gần đây cô có khóc. Mặc dù cô mặc áo khoác thí nghiệm như một nhà nghiên cứu nhưng màu của cái áo khoác lại là đỏ sẫm.
Một thứ trang phục khác với loại áo khoác thí nghiệm màu trắng. Giữa các Giả Kim Thuật Sư, áo khoác có màu ngụ ý cấp bậc khác với áo khoác trắng, nghĩa là cô là một Thiên Tài Nhân Tạo『Designs Children』, một 『Suginami』.
Cô trông có vẻ hơi ngái ngủ, tỏa ra không khí như thể đêm đen bao phủ, với cảm giác trống vắng không thể tồn tại nơi con người.
"——Một nhà nghiên cứu có khuôn mặt u sầu, khá hiếm đấy. Tôi thật sự rất tò mò không biết những người mang tên 『Suginami』 có cảm xúc bình thường hay không.”
Ở đằng sau cô gái, là một người đàn ông mặc đồ đen tương phản với màu trắng tinh của nơi đây.
Hắn có mái tóc vàng óng và mặc đồ linh mục, hợp với điệu cười kinh tởm.
Sĩ quan của Ảo Mộng GiáoValhalla, vu thuật sư Haunted.
Sau khi nghe thấy lời hắn, người con gái đó quay lại nhìn hắn với cử chỉ nhàn nhã.
“...u sầu? Là gì?”
“U sầu thì là u sầu chứ sao. Nó thực là một cảm giác quyến rũ đấy. Nó là thứ xúc cảm tuyệt vời khiến phụ nữ đẹp hơn. Nó thật sự tuyệt vời.”
“Tôi không hiểu những điều đó.”
“Kiểu như là quan sát một cô gái bị làm nhục xong rồi bị bỏ rơi. Nó khiến người ta muốn ôm cô ấy. Mạnh tới mức bóp chết cô ấy.”
“Anh muốn ôm tôi?”
Nghe thấy đối đáp thẳng thừng như vậy, Haunted đột nhiên á khẩu.
Cô gái thậm chí còn mở rộng vòng tay và nói, “đến đây đến đây”, mời gọi Haunted.
“Tôi không phiền đâu. Tôi có thể hiểu được ý nghĩa của tình dục.”
"............"
“Tôi không có kinh nghiệm, vậy nên nhờ cả vào anh. Tôi cần học hỏi.”
Cô nói điều đó trong khi vẫn hoàn toàn tỏ ra vô cảm. Haunted đột nhiên nuốt nước bọt rồi chùn vai.
“...thôi, được rồi. Tôi hoàn toàn khô héo rồi[note1189]. Với cả, tôi không thực sự ám chỉ đến tình dục.”
“Tôi không có sự hấp dẫn giới tính ư? Sự cân đối của Suginami là hoàn hảo. Hay anh là một tên ấu dâm?”
“Không. Đó là vì cô là một người chán ngắt. Trêu chọc người như cô là đi ngược lại cảm quan của tôi, không có ý nói xấu cô đâu.”
Đôi mắt họ chạm nhau, và Haunted từ tốn tiến đến chỗ cô gái.
“Tất cả Suginami đều thế này à? Từ tận đáy lòng tôi rất muốn phàn nàn về việc các cô bị thiếu cảm xúc. Isuka-san này, sao cô không sống cho giống con người hơn đi? Dù rằng sở thích của tôi là hủy hoại những cuộc sống hạnh phúc như vậy.”
Haunted nói với cô gái có tên Isuka.
“Thứ duy nhất khiến chúng tôi hứng thú là nghiên cứu.”
Cô trả lời một cách dứt khoát, rồi nhìn chằm chằm vào Haunted.
“Chuyện gì vậy. Anh trông hơi bị gớm.”
“Oh, ý cô là cái này? Ufufu, khá hay phải không? Nó kiểu như một cái huân chương vậy.”
Hắn nói vậy và *pan* *pan*, hắn nhè nhẹ vỗ vào người mình.
Quần áo Haunted thì mới toanh, nhưng cơ thể hắn thì bị bó trong một đống băng gạc.
Giữa những chỗ băng gạc bị hở, có gì đó như tro rỉ ra, bên trong rõ ràng là đã bị thiêu cháy.
“Dù đã thay thế phần lớn cơ thể rồi, nhưng thuộc tính ma pháp cực quang quả nhiên đáng sợ. Thương tổn linh hồn cũng ảnh hưởng đến cơ thể vật chất, và hóa ra tơi tả thế này đây. Ngay cả Nacht của tôi cũng đang bực bội vì trận thua đầu tiên này và không chịu ra khỏi vỏ.”
“Oh, là vụ tấn công giải đấu tháng trước. Tôi rất hứng thú về những việc anh đã làm ở đó.”
"Ufufu, cũng lâu rồi mà. Bọn trẻ đó thật tuyệt vời. Vì thế nên tôi sẽ không kể cho cô đâu. Cô sẽ không thể ngăn được bản thân mình khỏi việc muốn chia cắt bọn chúng đâu.”
“Đó là ý định của tôi.”
“Phải không? Thế nên tôi không kể đâu. Chúng là báu vật của tôi.”
Haunted cười nhăn nhở.
Nụ cười đó không khiến Isuka hứng thú và cô tiếp tục nhìn lồng ấp.
“Thế nào rồi? Việc hồi sinh elf thành công không?”
"Không. Thất bại rồi. Nó phát triển khi vẫn còn là bào thai, nhưng sau đó nó hoại tử và phân rã. Cách dùng tế bào con người để thay thế không hoạt động."
“Có thử thụ tinh trứng của phù thủy bằng nhân tế bào loài elf không?”
“Con người và elf, hai loài hoàn toàn khác biệt. Cho dù có thành công, thì cũng chỉ là thứ lai tạp. Vậy thì không đẹp chút nào. Lai tạp là không được.”
“Có là lai tạp thì chúng tôi cũng không phiền, cô biết mà?”
Haunted nói vậy, Isuka phản hồi bằng cách lắc đầu.
“Tôi không muốn tạo ra thêm thứ thất bại nữa. Thứ tôi muốn tạo ra là một Dark Elf hoàn hảo.”
“...có điều này tôi muốn hỏi, sao cô lại nhấn mạnh việc tái tạo Dark Elf vậy?”
"............"
“Tôi cảm thấy gì đó như thể sự chán ghét hướng vào mình vậy.”
Isuka không cảm xúc nên thông thường không cảm thấy chán ghét gì cả.
“...chán ghét?”
“Ừ. Có thể nói là tôi hứng thú với cảm xúc của người khác.”
Haunted hơi mở mắt ra và cười.
Hắn tập trung vào vẻ đẹp của xúc cảm con người, ấp ủ những xúc cảm mạnh mẽ đó, yêu chúng, và phá hủy chúng là niềm vui tột cùng của hắn.
Haunted thăm dò cảm xúc của Isuka.
Theo lý luận của hắn, loại người vô cảm không tồn tại.
Bất kể họ có vẻ vô cảm thế nào đi chăng nữa, phải luôn có gì đó ẩn giấu bên trong.
Hắn cố gắng lôi ra thứ gì đó ra khỏi Isuka.
Không nghi ngờ gì nữa, đó phải là một thứ tuyệt vời.
Nhất định là có gì đó, phải có thứ xúc cảm mạnh mẽ nào đó bên trong người con gái lạnh lẽo này——
"Tôi không thể đáp ứng kỳ vọng của anh, tôi không có những thứ như vậy."
Isuka phủ nhận phê bình của hắn, và chăm chú nhìn vào vẻ mặt đang thăm dò của hắn.
Cô đặt một tay lên bờ má của hắn rồi bằng cách dùng cơ mặt mình mà tạo thành một nụ cười méo mó.
“Tôi đã nói với anh rồi, Suginami chúng tôi chỉ hứng thú với nghiên cứu và phát triển. Chúng tôi được tạo ra chỉ vì mục đích đó. Để tạo ra được những loại vũ khí đặc biệt, những thứ tốt hơn, chúng tôi không hứng thú với những thứ không dẫn chúng tôi đến việc tạo ra những vũ khí mạnh hơn. Đó là kết quả của cái cách chúng tôi được tạo ra, chỉ có thế. Cảm xúc duy nhất tồn tại bên trong các Suginami, là thứ cảm xúc dẫn lối chúng tôi đạt lấy thành tựu.”
“...châm ngôn Suginami à. Vậy sao lại phản bội Hội Giả Kim và quyết định sát cánh với Ảo Mộng GiáoValhalla? Hội Giả Kim có các cơ sở nghiên cứu tốt nhất. Cô muốn làm gì thì làm mà không cần lo lắng vụ tiền nong hay đám nhân viên trong đó.”
“Đến cuối cùng thì Hiệp Hội chỉ là một công ty. Kiểu như tôi chỉ có thể tạo ra các thứ theo yêu cầu. Nếu tôi không được tạo ra những thứ tôi muốn chế tạo thì đó là đạo lý gì?”
Chắc chắn, sâu bên trong đôi đồng tử tăm tối ấy, có thể nhìn thấy dục vọng.
Nhà nghiên cứu cũng là con người. Ai lại không muốn đạt được kỳ công vô tiền khoáng hậu, có rất nhiều người nhắm đến những thứ cao xa, nhưng họ luôn bị kiềm lại bởi 『Đạo Đức』.
Những nhà nghiên cứu vĩ đại trong quá khứ cũng từng nghĩ đến những thứ như là tính độc hại, sự nguy hiểm, các ảnh hưởng có hại song song lợi ích nếu họ tiến hành công cuộc nghiên cứu. Những ai ngại nguy hiểm đã đi đến quyết định khó khăn là không tiếp tục nghiên cứu nữa và nhiều nhà nghiên cứu chìm vào tuyệt vọng khi nhìn thấy nghiên cứu của họ bị sử dụng làm vũ khí.
Tuy nhiên, nếu bạn thoát ly khỏi vấn đề đạo đức, nếu chỉ có loại người chỉ biết mỗi việc nghiên cứu.
Nếu bạn là một trong những thiên tài được sản xuất hàng loạt không ngần ngại bước chân vào những lãnh thổ cấm kỵ.
Nhân loại sẽ có thể tiến lên phía trước.
Đó là lý do bắt đầu chương trình Thiên Tài Nhân Tạo『Designs Child』.
“Vậy thì, việc cô ra lệnh tôi giết hết mọi nghiên cứu viên trong này, là đến từ một quyết định có tính toán chứ không phải là do hận thù hay dục vọng?”
“Dĩ nhiên là vậy, đến cuối cùng thì họ chỉ là nhà nghiên cứu. Có sự phân biệt rõ ràng giữa họ và các Suginami. Với những người không có những cảm xúc thừa thãi như chúng tôi, không có sự lười biếng hay mệt mỏi. Vì thế mà hiệu suất và sự hữu ích của họ kém hơn chúng tôi. Vậy nên tôi muốn anh giết họ, không cần phải dùng đến họ nữa.”
"............"
Nghe Isuka nói vậy, Haunted nhắm đôi mắt đen của mình lại.
"Giờ thì họ hữu dụng rồi. Dù chỉ còn là những con rối, nhưng năng suất lại tăng lên. Họ làm đúng như chỉ dẫn, anh làm tốt lắm. Nhờ vào anh mà cuộc thử nghiệm này sẽ sớm thành công."
Cô đặt một tay lên vai hắn và nói lời cảm ơn.
Nhưng đôi mắt Haunted lại nhuộm đỏ, hắn đánh vào tay cô và đẩy nó sang một bên.
"——Cô, cô nghĩ cuộc sống của con người không là gì hết à?!”
Dụng lực đẩy tay cô ra rồi, Haunted la lên với vẻ kích động rõ rệt.
Vẻ ngoài của hắn bây giờ hệt như một linh mục thứ thiệt đang tức giận vì ai đó xem thường luân lý.
Isuka vừa xoa bàn tay vừa nghiêng đầu.
“...tuy tôi không hiểu lắm, nhưng anh thực sự có ý đó à?”
“Phải, tôi có ý đó! Đương nhiên là tôi có giết người, tôi chà đạp lên cuộc sống quý giá của họ! Nhưng tôi không giống như cô, tôi không giết người chỉ bởi vì có một lý do để làm thế!”
Hắn nổi nóng và nói thế với khí thế hùng hồn, gần giống linh mục rồi.
“Tôi giết vì tôi muốn giết! Tôi không có mục tiêu nào để làm thế, tôi chỉ là giết người thôi! Tôi yêu con người! Tôi thực sự yêu họ! Và hơn hết thảy mọi điều, tôi yêu xúc cảm mãnh liệt mà họ biểu lộ ra khi đứng trên bờ vực của cái chết! Chính vì thế tôi mới giết!”
“Chờ đã, tại sao anh lại tức giận?”
“Tôi đang nói với cô là cô nên cảm thấy gì đó khi giết người! Giết người có mục đích là một sự xúc phạm, là bất kính với cái chết! Hận thù cũng được, yêu thương cũng được, thậm chí là giận dữ cũng được! Nếu cô giết… thì xin hãy cảm xúc được cái gì đó… nếu không, những người đã bị giết… thật đáng thương thay cho họ.”
Haunted giảng đạo với những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt tơi tả.
Cô không rõ liệu có phải hắn bị điên hay không, cô không rành sự lành mạnh về tinh thần cho lắm.
Tuy vậy, đây hẳn là những cảm xúc thật sự của hắn. Sau tất cả những chuyện này thì người thường sẽ hoảng sợ.
Nhưng Isuka thì khác.
Vừa đáp lời Haunted, Isuka vừa đi vòng vòng quanh hắn.
“Tôi thực sự không hiểu cho lắm——nhưng người giết họ đâu phải tôi, mà là anh phải không?”
Haunted quả như mong đợi, mở rộng miệng chết trân. Đó không phải là điều hắn muốn ám chỉ, không phải là điều hắn muốn nói.
Nhưng Isuka vẫn nghiêng đầu với vẻ vô cảm. Cô đặt tay lên cằm và cố gắng thấu hiểu. Haunted khi nghe thấy cái cách nói chuyện ấy, hắn quả quyết rằng đằng ấy vô vọng rồi.
Với vẻ mặt lạnh lùng, Haunted dùng tay áo lau nước mắt rồi nhìn vào đôi mắt của cô.
“...tôi thật là một thằng ngu khi cố gắng giảng giải đạo lý cho cô. Tôi ghét cô, có vẻ giới nghiên cứu và phù thủy không hợp nhau gì cả.”
“Tôi hiểu. Thật đáng tiếc. Nhưng tôi cần các anh, và các anh cũng cần tôi, phải không?”
Bị hỏi vậy, Haunted thở dài.
Isuka với vẻ vô lo tiếp tục.
“Tôi sẽ giữ lời hứa của mình. Thề trên cái tên Suginami, tôi nhất định hồi sinh loài elf.”
Nghe lời tuyên bố của Isuka, Haunted lấy lại trạng thái cảm xúc như lúc đầu.
“Chúng tôi cũng vậy. Nếu cô thành công trong việc hồi sinh loài elf, và giúp đỡ chúng tôi về mặt vũ khí, chúng tôi sẽ chào đón cô gia nhập Ảo Mộng GiáoValhalla. Các Dragoon Ma Pháp mà cô đang phát triển sẽ cho phép chúng tôi sử dụng Giả Triệu Hồi Anh Hùng, vậy là đủ để giúp đỡ cấp trên. Mà chỉ khi cuộc thử nghiệm này thành công thôi nhé.”
“Đừng lo. Cuộc thử nghiệm sắp hoàn thành rồi.”
"Tôi có nghe được rằng những Pha Lê AjinLost Matrix cô có, không cái nào có tình trạng tốt cả. Và vì sao đó mà vài năm trước đã có người trộm mất một viên Pha Lê AjinLost Matrix của cô?”
“Làm sao anh lại biết chuyện đó?”
Isuka hỏi lại vẫn giữ vẻ vô cảm, Haunted mỉm cười đáp.
“Nghe phong phanh đâu đó thôi. Nhưng ảo diệu thật đấy, một tên trộm cuỗm mất viên pha lê đó từ cái phòng thí nghiệm giống pháo đài này, hẳn là một tên trộm cực kỳ xuất chúng.”
Nghe Haunted nói vậy, mắt Isuka trong một thoáng vô thức co giật rồi cô đặt tay lên trán. Tuy không nhiều lắm, nhưng vẫn thấy mồ hôi xuất hiện hai bên thái dương.
“Đau nửa đầu hay gì? Tôi có thuốc tốt đây.”
“...không, không sao cả. Không có gì.”
Cô nhắm mắt và bỏ tay khỏi trán.
“Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô lấy lại nó.”
"Không cần thiết. Gần đây, thông tin về viên Pha Lê AjinLost Matrix ấy đã được tiết lộ."
“...ohh, thông tin đó có đáng tin không vậy?”
“Không cần phải tin hay không tin gì cả. Nó bị tiết lộ bởi chính kẻ đã trộm nó.”
“Từ người đã trộm nó, tại sao lại… có lẽ nào, là người cô quen biết?”
Haunted tò mò hỏi, và Isuka ngoảnh mặt nhìn theo hướng khác.
“...phải, là đồng liêu cũ của tôi.”
Cô khẽ nheo mắt và một lần nữa đặt tay lên trán.
Năm phút sau, Haunted rời khỏi tầng 6 và dùng thang máy để đi xuống.
“...từ kẻ đã trộm lấy nó… vậy sao. Nghe có chút khả nghi.”
Trong lúc còn ở trong thang máy, hắn đặt tay lên cằm, và đôi vai run lên vì cười.
Thang máy tốc độ cao trong chớp mắt đã chạm mặt đất, cửa thang máy mở ra cùng với thứ âm thanh chói tai.
Khi đó… hắn nhận thấy thứ mùi chua chua kinh tởm đang tràn lan.
Thứ mùi gợi lên hình ảnh xác chết thối rửa.
“Mùi vẫn còn tốt, nhưng sắp chạm giới hạn rồi. Có vẻ chỉ dùng ma pháp để duy trì thì vẫn chưa đủ.”
Haunted lấp đầy hai lá phổi mình với thứ mùi thối rửa đó, và với những bước chân thật kêu, hắn tiến bước đi ra khỏi tòa tháp.
Trong khi bước đi, hắn đi ngang qua vài nhà nghiên cứu.
“Yahoo, mọi người, làm việc chăm chỉ mà không cần ngủ nghỉ!”
Hắn vừa lướt qua họ vừa vui vẻ chào hỏi và nhoẻn miệng cười với họ.
“Bỏ sức cho một công ty hắc ám và một người chủ hắc ám thật là điều khó khăn nhỉ… tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu có ai tự tử đâu. Nhưng đừng lo, công việc sắp hoàn thành rồi! Chỉ cần làm việc nhiệt tình thêm một thời gian nữa thôi!”
Hình dạng này, trông như một hình nhân.
Haunted tiến đến chỗ cô gái tại quầy tiếp tân trong sảnh chờ, rồi quăng ra một chiếc thẻ nhận dạng như thể hắn đang chơi bài vậy. Tấm thẻ bị kẹt giữa trán cô nhân viên tiếp tân.
"Xx-xi-iii-in l-lỗ-i vì-s-ự chờ-đ-đợi-n-ày."
Cô nhân viên tiếp tân với con mắt trái đang thối rửa mỉm cười kỳ dị, và vừa gật đầu vừa phát ra thứ âm thanh kinh tởm.
——Haunted dùng nơi này làm thành trì của mình từ lúc hắn được gửi đến thành phố này.
Hắn triệu hồi và điều khiển Anh Hùng đi giải cứu bọn VIP từ nơi này.
Hắn đang đợi để mang kết quả thành công việc hồi sinh loài elf về cho Ảo Mộng GiáoValhalla. Cho đến lúc đó, hắn sẽ nghe theo chỉ thị của Suginami Isuka.
Isuka lệnh hắn giết mọi người.
Vì thế hắn giết bọn họ. Hắn vui vẻ giết họ. Hắn giết họ cho đến lúc tình yêu của hắn khô cạn.
Mọi người đang “sống” tại nơi này, tất cả các nhà nghiên cứu ngoại trừ Isuka.
Những người làm việc tại đây, trừ lính gác và lính đánh thuê đến từ các công ty tư nhân, đều là tử thi.
Các tử thi đều được khắc ghi mệnh lệnh 『Chuyên tâm tiến hành nghiên cứu』, vì vậy họ nhất mực vâng lời.
Tất cả những chuyện này có thể diễn ra là vì vùng biên giới là nơi mà Ban Thanh Trừng Dị Giáo khó can thiệp.
Bên ngoài cánh cửa tự động, sau khi Haunted đã rời khỏi tòa tháp, hắn nhàn nhã giang rộng vòng tay ngay trên các bậc thang phía trước đại sảnh.
“Ngứa ngáy hừng hực thế này. Là điềm báo có chuyện sắp xảy ra chăng?”
Trong lúc nói vậy, hắn gãi làn da bị bỏng của mình.
“Aah… cứ như thể trở lại lúc đó vậy, ta muốn lao vào một cuộc chiến ngọt ngào hấp dẫn không thể cưỡng.”
Như thể một kẻ tuyệt vọng trong chuyện yêu đương, hắn nhìn lên bầu trời và run rẩy[note1190].
Phần 2
Sau khi nhận được bức thư đáng ngờ, Takeru liền đi đến ký túc xá để nói chuyện với cô về nó, nhưng sau khi khi thấy cô buồn bã đi ra ngoài, mọi người không ai dám ra mặt.
Và sau đó cả bọn tiếp tục bồn chồn lo lắng…
“Tôi thấy là cậu ta đang hành động kỳ lạ rồi, tại sao… cậu không ngăn lại?”
Ouka núp sau tường lén nhìn ra và thì thầm với Takeru.
“Cậu nói gì đi chứ Kusanagi. Cậu không phải là đang lo lắng cho Suginami ư? Nhận được bức thư như vậy sao chúng ta có thể để yên được.”
Ouka từ bên dưới vừa dùng ống nhòm vừa nói vọng lên với Takeru bên trên.
Kế tiếp là Mari đang ở phía dưới Ouka, cô nhìn lên Ouka và trêu chọc cô ta.
“Chính vì thế mà cậu mới nghĩ ra cái trò bám đuôi nhỉ…? Mà lá thư đó không chừng chỉ là trò đùa?”
Sau khi Mari nói vậy, Usagi đang ở phía dưới cô liền ngước mặt lên.
“Dù là thế cũng vẫn không thay đổi được sự thật là cậu ta đang hành xử kỳ lạ. Nhất định là có chuyện gì đó đang xảy ra.”
Usagi quả quyết nói, cô là người ủng hộ việc theo dõi này.
Usagi dưới cùng, kế đến là Mari ở trên cô, trên Mari là Ouka, và Takeru ở trên cùng, tất cả đều đang núp sau tường mà lén nhìn ra. Nhìn từ góc độ nào đó, cả bọn giờ nhìn như chả cá xiên que vậy.
Hiện giờ thì cả bọn đang bám đuôi Ikaruga.
Ikaruga rời khỏi Học Viện và bắt xe bus đi ra ngoại ô. Takeru và đồng bọn đang quan sát nhất cử nhất động của cô từ chỗ xa đến mức có thể.
“Hội trường đua Dragoon rõ ràng là ở địa điểm khác… tại sao cậu ấy lại nói dối.”
Usagi nhớ lại lá thư có viết ‘phản bội’, nhưng rồi cô lắc đầu phủ nhận chuyện đó.
Ouka dừng quan sát bằng ống nhòm và lộ vẻ khó chịu.
“Tôi không định là để bức thư đó lừa phỉnh, tôi dù gì cũng không biết nhiều về Suginami lắm. Nhưng vẫn có khả năng… này.”
"Uwaa... thật là〜 Ootori-san...cái đồ đa nghi nhà cậu đi nghi ngờ đồng đội〜 mà, ngay từ đầu thì cậu đã là loại người đa nghi rồi—"
Mari vừa nói vừa làm vẻ mặt đầy khinh miệt, và rồi,
*bang*, bị cằm của Ouka đập vào.
"O-ouchhhhhh! Cậu làm cái gì vậy!”
“Vì cậu nói chuyện nghe bực mình quá.”
“Nhưng mà, đó là sự thật mà.”
“Tôi thấy nghi ngờ không phải là chuyện xấu. Cần phải thế để xác minh sự thật rồi chứng tỏ sự vô tội của cậu ta. Khi chúng ta chắc rằng cậu ta vô tội, tôi sẽ xin lỗi. Dù có bị ghét thì tôi vẫn sẽ tiếp tục xin lỗi, tôi nghĩ vậy là ổn rồi.”
“...vậy thì, nếu cậu bị thuyết phục rằng cậu ta có tội, giống như chuyện xảy đến với tôi…”
Mari, cô gái có món nợ của riêng mình, biệu lộ vẻ mặt có chút bi ai.
Ouka với khuôn mặt mình lơ lửng trên đầu Mari lộ vẻ khó chịu và cô từ trên lườm xuống Mari.
Và——*bang*.
“Đ-đauuuuu quá! Cái gì nữa?!”
“Vì cậu nói cái chuyện nghe chán ngắt.”
“Gì hảảảả? Tôi chỉ đang nói là tôi cảm thấy hơi có lỗi mà!”
“Tội lỗi? Nghe thiệt là nông cạn.”
“C-cậuuuuuu…!”
“Nếu cậu dư thời gian để cảm thấy như vậy, cậu tốt hơn hết là nên dùng thời gian đó để cứu người như cậu từng hứa đi.”
Mari thu người lại và run rẩy, còn Ouka thì hừ mũi.
Họ biết nhau chưa lâu, nhưng Takeru và Usagi cũng đồng tình với cảm nhận của Ouka.
Cậu ta ngượng rồi… Nhất định là đang ngượng...
Cả Takeru và Usagi đều nghĩ vậy.
Cô ấy nhất định là đang muốn nói “cậu không phải là người có lỗi”.
Dù vậy… tại sao cậu ấy lại nói dối chúng ta?
Tuy không tin lá thư đó, nhưng cậu không biết tại sao cô ấy lại nói dối khi muốn nghỉ vài ngày. Tọc mạch cuộc sống riêng tư của cô ấy là không hay, nhưng xét đến sự khó chịu cậu cảm thấy sáng nay, lá thư đó vẫn ám ảnh trong đầu cậu.
Suginami Ikaruga đã phản bội Học Viện.
Phản bội? Với ai?
Sự nghi ngờ bao phủ tâm trí Takeru, và rồi cậu đi theo Ouka mà không hỏi thêm gì cả.
Sau khi rời khỏi vùng ngoại ô, Ikaruga tiếp tục đi trên con đường vắng vẻ hơn.
Cảnh quan dần dà đơn điệu đi, và sự tàn phá dần rõ ràng hơn.
Khi bọn họ đang di chuyển phía sau một tòa nhà, thì Mari đột nhiên dừng lại.
“Eh… lối này, không thể nào.”
Mari vừa nhìn quanh vừa nói vậy.
“Chờ đã, Suginami dừng lại rồi.”
Ikaruga khi đến một giao lộ thì dừng hẳn lại, đứng ngay bên cạnh cột đèn tín hiệu giao thông.
Cả bốn người bọn họ quan sát vẻ bối rối của cô.
Thế rồi những chiếc xe tải to lớn lướt qua trước mặt bọn Takeru, chắn hết tầm nhìn của họ. Sau vài giây, tiểu đội mất dấu Ikaruga.
"——Gì vậy?!”
Takeru ngạc nhiên thốt lên.
Sau khi đám xe tải chạy qua, Ikaruga không còn ở đó nữa. Takeru chạy vội đến chỗ đèn tín hiệu, và đứng lại tại nơi Ikaruga đã đứng trước đó.
“Cậu ấy đi đâu rồi?!”
“Ở đây chẳng có con hẻm nào. Và với phản xạ của Suginami mà muốn thoát khỏi mắt chúng ta là chuyện không thể nào.”
“L-lẽ nào cậu ấy thực sự biến mất… chuyện đó là không thể, nhỉ?”
Takeru và đồng bọn bối rối nhìn quanh.
Họ tìm kiếm khoảng 10 phút, cuối cùng vẫn không thể tìm ra Ikaruga.
Chỉ có Mari nhìn xuống đất.
“...Suginami… có lẽ, đã đi đến vùng biên giới.”
Cô lẩm bẩm, rồi ngay lập tức nói tiếp.
“Toàn bộ khu vực quanh đây, rõ ràng là chẳng có nhiều người phải không? Ngay cả các tòa nhà cũng trông giống nhau. Đó là minh chứng nói lên rằng gần tới biên giới rồi. Hẳn là phải có trạm kiểm soát gần đây.”
“Vùng biên giới… nhưng cậu không thể băng qua trạm kiểm soát khi không có giấy phép phải không? Tôi có nghe nói rằng không thể vào đó mà không có giấy phép.”
“Cậu ngây thơ quá Takeru. Nếu không thể đi qua, thì làm thế nào những người buôn bán Thánh Bảo Ma Thuật như tôi có thể vào thành phố hả?”
Mari đang ngồi xổm trên mặt đất, rồi cô dùng nắm tay đập lên cái nắp cống.
“...dưới đất.”
Ouka lộ vẻ chua chát.
"Chắc là thế rồi. Dù tôi không chắc lắm, nhưng hình như dưới nơi này từng có hệ thống tàu điện ngầm, có số lượng hầm ngầm nhiều không đếm xuể. Vì mục đích chuyển hàng hóa trong chiến tranh, nó đã được mở rộng thêm nữa. Hiện giờ dưới đây như một cái mê cung.”
Nghe thấy lời của Mari, Ouka chán nản khoanh tay lại.
“Thiết lập trạm kiểm soát trong đường ngầm dưới lòng đất là điều không thể. Gửi một đội tuần tra xuống đấy là hết mức rồi, nhưng chuyện đó cũng bị giới hạn.”
“Nó là tuyến vận chuyển thông dụng được nhiều người tin dùng, vì chẳng có cách nào để phong tỏa nó cả.”
“Thật là tệ. Nếu nơi này được bảo vệ đúng đắn, thì con nhỏ quấn khăn này hiện giờ sẽ không có mặt ở đây.”
“Nếu Ban Thanh Trừng mà biết có ai như tôi đây thì——này, chờ một chút?!”
"Lại là cậu...!"
Hai người họ lại sắp cãi nhau, Usagi thì đứng trước cái nắp cống úp một tay lên mặt.
“R-rồi, vậy là hoàn toàn mất dấu Suginami phải không?”
“...cái bản đồ mê cung này nằm trong đầu tôi nè, nhưng không biết cậu ta đi đâu thì sẽ không thể bắt kịp được. Trường hợp tệ nhất là chúng ta phải chia nhau ra.”
“Không thể thế được…”
Phản ứng trước lời của Mari, Usagi nhìn như chực khóc.
Đưa ánh mắt nghi ngại nhìn Mari và Usagi đang chán nản rồi, Ouka đặt tay lên vai Takeru.
“Chúng ta làm gì đây Kusanagi? Có đuổi theo cậu ta không?”
Nghe Ouka hỏi vậy, Takeru cau mày.
Giờ đây cậu đang hối tiếc chuyện cậu đã không ngăn cản và hỏi han cô ấy khi cậu cảm thấy khó chịu lúc ở phòng tiểu đội.
Có khả năng là Ikaruga đang theo đuổi một thứ gì đó ghê gớm lắm, đủ để sử dụng đường ngầm mà chỉ bọn tội phạm sử dụng để tiến ra biên giới. Nếu không có lý do cô sẽ không đời nào đi ra đó.
Có lí do nào để cô ấy phải nói dối Takeru cùng những người khác?
...không, chuyện đó chẳng quan trọng.
Chỉ có thể đưa ra một kết luận duy nhất.
"——Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đuổi theo cậu ấy, chúng ta không thể để cậu ấy một mình ở vùng biên giới được."
Cậu nói vậy với Ouka bằng khuôn mặt nghiêm túc.
Nếu cô đang quậy gì đó, hay là bị lôi kéo vào chuyện gì đó, thì họ chỉ có thể đi theo mà thôi.
Đi theo, rồi xác nhận. Và nếu họ xác định đó là chuyện rắc rối, với tư cách là đồng đội thì cả bọn sẽ cùng nhau gánh vác.
Ouka vốn mong đợi câu trả lời đó, rồi nhè nhẹ gật đầu.
“Tôi cũng đồng ý, tuy nhiên… có chuyện tôi phải nói trước.”
Ouka dồn sức lên bàn tay đang đặt lên vai Takeru.
“Lỡ như Suginami dính líu đến những chuyện xấu, tôi sẽ thực hiện trách nhiệm của mình.”
“...ý là, cậu sẽ bắt giữ cậu ấy?”
Ouka nhìn thẳng vào đôi mắt của Takeru.
Bản tính của Ouka là thế, vậy nếu Ikaruga nhúng tay vào chuyện xấu, thì cậu sẽ không ngăn cản Ouka. Không có lý do nào để cản cô.
“Được rồi. Nếu cậu ấy chạy trốn thì tớ sẽ không ngăn cản cậu, tuy nhiên, cậu hoàn toàn không được giết cậu ấy. Với tớ mà nói, Suginami là… umm, đó là…”
Ouka đảo mắt, rồi lại nhìn cậu, rồi lại hoảng hốt nhìn trước nhìn sau.
“C-cậu ấy là người đồng đội quan trọng với cậu phải không? Tôi hứa sẽ không bắn cậu ấy.”
"Đúng vậy. Nhưng mà phải đợi cho đến khi chúng ta có bằng chứng… hoặc ít ra phải cho đến khi nghe được sự thật từ cậu ấy.”
“Dĩ nhiên, tôi định làm thế mà.”
Ngay sau khi nghe câu trả lời của Ouka, Takeru quay sang Usagi. Cô đang cúi mặt xuống, đôi môi thì mím chặt.
Ikaruga và Usagi hai người có quan hệ tốt với nhau nhất trong tiểu đội. Tuy cô sẽ không thừa nhận chuyện này, nhưng Takeru nghĩ rằng hai người họ là bạn thân.
Takeru đặt tay lên đầu của Usagi đang lo lắng, và nhẹ nhàng vuốt ve.
"Đừng lo gì cả. Tớ dám chắc rằng cậu ấy chắc là đi mua kim loại hiếm gì đó, đại loại là mấy thứ đồ tinh chỉnh bất hợp pháp chỉ có bán tại biên giới.”
“...nhưng Suginami, cậu ấy chưa bao giờ rời khỏi Học Viện, một lần cũng chưa.”
Nói đến đó, Takeru nhớ lại rằng cậu chưa bao giờ trông thấy cô ấy bước ra khỏi sân bãi của Học Viện.
Cô luôn đảm nhiệm vai trò điều hành nhiệm vụ, và sống trong ký túc xá thuộc khuôn viên nhà trường.
Mặc dù chính mình cũng đang nghi ngờ, nhưng Takeru cũng mỉm cười chua chát và nói ra một lời nói dối nho nhỏ.
“Tớ chơi chung với cậu ấy cũng được 4 năm rồi, cậu nên biết rằng trước đây cậu ấy đã từng đi xem đua Dragoon đấy? Cậu cả nghĩ rồi Usagi.”
“...vậy sao, vậy thì không sao rồi.”
Sự suy sụp của Usagi cũng là chuyện cậu quan tâm.
Trong lúc Takeru đang an ủi cô, Mari đang đứng chống nạnh và nhìn mọi thành viên.
“Thôi hết cách. Tôi sẽ giúp các cậu tìm Suginami. Dù gì tôi cũng nợ các cậu.”
Mari ưỡn căng bộ ngực phẳng của mình lên.
Ouka trong lúc đang kiểm tra lại trang bị thì trừng mắt nhìn Mari.
"Cậu đi về đi. Người đeo Gleipnir có thể ra khỏi thành phố là đã hết mức rồi, vùng biên giới lại nằm ngoài phạm vi cho phép. Với cả, một phù thủy không thể dùng được ma thuật thì chẳng có ích gì cho bọn này."
Ouka quyết liệt phản đối quyết định của Mari. Mari bị sốc, và sau khi nới lỏng khăn choàng cổ của mình ra thì chọc vào cái vòng trên cổ.
"Cái vòng cổ này được chế tạo đặc biệt, chắc cậu cũng biết mà. Nó có tác dụng ức chế, và tôi không thể tháo nó ra một cách bình thường được, nếu tháo nó ra thì tôi sẽ chết rục trong tù luôn. Nếu tôi bỏ chạy, cậu sẽ đi báo cáo với chủ tịch và tôi sẽ chết khi nó nổ tung.”
Cô tiếp tục nói trong khi cười vang.
“Nhưng tôi tự tin rằng mình có ích hơn cậu. Tôi biết lối vào biên giới bằng đường ngầm. Miễn là còn tôi ở đây, tôi hứa rằng chúng ta sẽ đến nơi an toàn. Vốn dĩ có ai khác ngoài tôi có khả năng chỉ dẫn cho các cậu không?”
"............"
“Oh? Cậu không tự tin hả? Sao lại quay đi chỗ khác thế〜uririri."
“Phiền quá!! Đừng chó chọt vào má tôi!”
Gò má bị chọt, Ouka trả thù bằng cách bẹo má Mari. Lại một trận la hét giữa hai người họ bắt đầu.
Chẳng có gì thay đổi, ngay cả khi đang lâm vào tình huống khẩn cấp này.
"...nhưng mà, cậu lúc nãy đã nói rằng không có cách nào để biết lối Suginami đã đi mà? Chúng ta làm gì đây?”
Với câu hỏi của Usagi, Ouka và Mari dừng cãi nhau.
Takeru cũng để tâm suy nghĩ chuyện đó, nhưng cậu không thể nghĩ ra cách nào.
Thật ra cậu muốn gọi Ban Thanh Trừng giúp đỡ, tuy nhiên chỉ làm thế khi không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu Ban Thanh Trừng biết được bọn họ đi đến biên giới mà không nhận được sự cho phép, họ sẽ bị đình chỉ học, và tệ nhất là có thể bị đuổi học. Nếu dây vào chuyện xấu, thì họ có thể sẽ bị bắt giữ trước cả khi kịp giải thích điều gì.
Takeru tiếp tục suy nghĩ.
Cái lúc mà cậu cúi mặt nhìn xuống đất.
"——Chủ thể, anh gặp rắc rối à?”
Trước mặt cậu, là một đôi mắt trống rỗng không ánh sáng.
Đột nhiên Lapis xuất hiện, Takeru hết hồn bật ngửa ra sau và té đập mông xuống đất.
Phần 3
Đồng thời với việc Takeru và những người còn lại quyết định đuổi theo. Ikaruga đã đi vào hầm ngầm, và đi xuyên qua cái mê cung phức tạp như mạng nhện này một cách quen thuộc.
Đây là lần thứ hai cô đi qua đây.
Mặc dù lần đầu cách đây đã vài năm, cô vẫn nhớ như in hướng đi.
Ikaruga lấy một chiếc điện thoại di động từ phần túi áo nằm trên ngực của cái áo khoác thí nghiệm ra.
“Tôi đây. Hiện giờ tôi đang tiến ra biên giới thông qua đường hầm ngầm.”
《"Hiểu rồi. Tôi sẽ cho người đợi cậu. Cậu có mang theo nó không?"》
Nghe thấy vậy, Ikaruga thở dài.
“Nếu ý cậu là Pha Lê AjinLost Matrix thì tôi có mang đây. Đừng lo gì cả, tôi định là trả nó lại cho phòng thí nghiệm số năm mà.”
《"............"》
“Vì vậy, cậu cũng phải giữ lời của mình đi đấy, Isuka.”
Giọng nói dứt khoát vang lên trong đường ngầm.
《"Để đổi lại việc giao ra Pha Lê AjinLost Matrix thì cậu muốn tham gia nghiên cứu nó, phải không. "》
“Đúng vậy.”
《"...Cậu đã phản bội Hiệp Hội Giả Kim. Dù có quay về bây giờ thì cũng không có chỗ cho cậu đâu."》
“Tôi thực sự không quan tâm về việc lấy lại vị trí của mình. Tôi chỉ tò mò về việc hồi sinh giống elf thôi.”
Sau khi nghe vậy, Isuka im lặng một lúc.
《"Nếu cậu hứng thú như vậy, tại sao lại trộm Pha Lê AjinLost Matrix bốn năm trước? "》
"Nếu tôi cứ ở đó thì tôi chắc sẽ chết vì nhàm chán và thiếu việc làm mất. Ngoài ra, tôi không lấy viên Pha Lê AjinLost Matrix chất lượng tốt đó nhằm ngăn cuộc thử nghiệm, mà vì tôi muốn tiếp tục thí nghiệm bên ngoài mà thôi.”
《"............"》
“Nhưng cuối cùng lại thất bại. Vì thiết bị quá nghèo nàn ít ỏi nên không thể hồi sinh chúng được. Vì thế tôi muốn quay về Hiệp Hội Giả Kim.”
《"——Đừng có nói dối. Ai lại đi tin loại người thấm nhuần luân thường đạo lý như cậu."》
Nghe thấy Ikaruga nói ra cái lý do lông bông như vậy, Isuka lập tức phản đối.
《"Mục đích thật sự của cậu là gì? Cậu đang âm mưu chuyện gì?"》
"............này, trao đổi thế này cũng có mất mát gì đâu? Cậu muốn có Pha Lê AjinLost Matrix, tôi thì muốn quay về phòng thí nghiệm. Chẳng phải là chuyện hay với cậu sao?"
Ikaruga chán chường nói vậy, và bắt đầu bước nhanh hơn.
《"Được thôi. Dù không hiểu cậu định làm gì, nhưng nếu muốn vậy thì cứ làm... tuy nhiên."》
Khi Isuka dường như chấp nhận điều đó, cô lặng lẽ thêm vào.
《"...nếu cậu cố ngáng đường tôi lần nữa, tôi sẽ không nương tay đâu."》
Cô nói lời phũ phàng rồi ngay lập tức chấm dứt cuộc gọi.
Ikaruga tiếp tục giữ chiếc điện thoại bên tai thêm một lúc nữa sau khi âm thanh báo hiệu kết thúc cuộc gọi vang lên.
Đúng như Mari đã nói, hệ thống hầm ngầm này rất phức tạp.
Đây đó vẫn có ánh sáng, chứng tỏ rằng nó vẫn được sử dụng, nhưng lộ trình Mari sử dụng lại hầu như tối đen. Rất nhiều hầm trong số chúng được làm một cách sơ sài nhằm dùng cho việc vận chuyển hàng hóa trong chiến tranh, hoặc đó là các đường hầm đào vội để xâm nhập.
Sau chiến tranh, bọn tội phạm và dân tị nạn từ vùng biên giới nhanh chóng nối các đường hầm lại với nhau, cuối cùng tạo thành mạng lưới mê cung lòng đất này.
“Hướng Tây-Tây-Bắc, đi thẳng 150 mét.”
Phía sau Mari đang đi đầu, là Lapis thờ ơ liên tục thông báo cho họ về vị trí hiện tại của Ikaruga.
Mari đứng lại mỗi khi Lapis làm thế, và tiếp tục đi sau khi mất vài giây chọn lộ trình.
“Thẳng 150m phía trước… chẳng phải là Thành Phố Xám sao… Nhanh lên nào. Tuy không xa, nhưng đường không được đẹp đâu.”
Mari quay lại nói với những đốm sáng phát ra từ những thiết bị dạng đồng hồ đeo. Takeru thốt lên ngưỡng mộ.
“Cậu thực sự rất giỏi khi không để bị lạc dù cho chỉ biết vị trí ước chừng.”
“Tôi đâu phải phù thủy trưng cho có. Nếu nhiêu đây đã khiến cậu ngạc nhiên, thì khi thấy ma pháp thức chắc khiến cậu xỉu mất, Takeru.”
Ueeh, Takeru tỏ vẻ đau khổ. Ouka phía sau cậu hừ mũi phản ứng lại.
“Người khiến tôi ngạc nhiên là Suginami kia. Cậu ấy đã sử dụng lộ trình ngắn nhất có thể để đến vùng biên giới… có thể cậu ta quen với việc đi đến đó rồi, hoặc là đã thuê ai đó dẫn đường.”
Mari vừa đi trên lộ trình gồ ghề vừa thắc mắc.
Trong khi đi theo Mari, Takeru đặt một tay lên vai Lapis.
“Cám ơn em, nhờ có em mà chúng ta mới có thể đuổi theo Suginami.”
“Không, đừng bận tâm. Em chỉ làm những điều trong phạm vi khả năng của mình để giúp Chủ thể.”
Cô bé thờ ơ đáp lại.
“Cô nên vui vẻ hơn khi được khen ngợi đi. Cô là một Relic Eater rất hữu ích. Chẳng có nhiều Thánh Bảo Ma Thuật có nhiều cách sử dụng thế đâu.”
"............"
"...Tôi khen cô mà sao cô không nói gì đi?”
"............"
Dù bị Mari nhắc nhở nhưng Lapis cũng không phản ứng. Cô bé tỏ vẻ vô cảm như thường lệ, những bước chân không phát ra tiếng, cứ như một hồn ma.
Mắt Mari giật giật, và cái cách cô bước đi phát ra sự kích động.
Usagi đang bước đi phía sau cũng quan sát Lapis với vẻ nghi ngờ biểu hiện trên khuôn mặt.
“Thấy ghê thật. Tại sao cô ta không phản ứng khi chúng ta nói chuyện với cô ta chứ, nhìn lại một cái cũng không có? Ootori cũng có Relic Eater đúng không? Tất cả chúng đều vậy à?”
“Tôi không biết, mà cũng không hứng thú muốn biết. Tôi làm sao hiểu được ma thuật nó nghĩ gì.”
Ouka, người dị ứng với ma thuật, hoàn toàn lộ ý thù ghét với Lapis.
Mặc dù cô đang trực tiếp lộ rõ sự thù địch của mình, nhưng vẻ mặt của Lapis vẫn chẳng thay đổi gì hết trơn.
Trừ Sougetsu và Takeru ra, Lapis hiếm khi phản ứng lại khi người khác nói chuyện với cô bé. Mặc dù cô bé luôn bên cạnh Takeru, vị thế của cô bé trong tiểu đội này là rất đặc biệt và ảo diệu.
Cô bé không phải thành viên thông thường, chỉ là thường đi bên cạnh Takeru thôi. Nếu có thể thì cậu cũng muốn cô bé hòa nhập với các thành viên khác… đó là điều Takeru suy nghĩ.
"Đến nơi rồi. Chỗ này ra ngoài được. Trên đó hẳn là khá an toàn."
Mari chỉ lên cái nắp cống bên trên.
So với thành phố toàn Cảnh Sát và Ban Thanh Trừng, vùng biên giới trông như một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Những người đến đây sẽ nhận ra điều này ngay khi họ rời khỏi trạm kiểm soát. Nhiều con đường không còn tồn tại nữa vì chiến tranh, chỉ còn những mảng nhựa đường tan nát, và với những tòa nhà vẫn được sử dụng toàn là được xây dựng từ trước chiến tranh, tạo thành khung cảnh khiếp đảm.
Có thể thấy được rất nhiều người vô gia cư đang ngồi ôm đầu gối bên vệ đường.
Đi tới trước, họ gặp một khu trong như hang ổ băng đảng, rồi một khu tị nạn của con người. Cuối cùng họ đi vào một khu buôn bán trông có vẻ hoa lệ.
Khu buôn bán này được gọi là Phố Tội Lỗi, là địa điểm cờ bạc và gái điếm, nơi mà bọn mafia hành xử như nhà cầm quyền.
Và, xa hơn nữa về phía trước.
Là khu vực nằm gần nhất với vùng Thảm Họa Vô HìnhAkashic Hazard, 『Thánh Địa』.
Nơi đó được gọi là Thành Phố Xám, một khu vực không có luật pháp, đến độ cả Thanh Tra cũng sợ phải vào đó, nghe nói đó là nơi ở của rất nhiều phù thủy.
"............"
Ikaruga đi vào vùng biên giới như đã định trước, và bước đến trước một tiệm bán đồ cũ nào đó.
Cô không bước vào cửa tiệm, thay vào đó cô đứng giữa đường và nhìn lên trời.
“...không cần phải cảnh giác. Các người không cần phải cưỡng ép tôi đi đâu.”
Khi cô nói vậy và thở dài, trong khu vực liền có động tĩnh.
Từ con hẻm và những cánh cửa sổ vỡ nát của cửa tiệm đồ cũ, có một cơ số người trang bị súng trường và áo chống đạn tiến ra và chĩa mũi súng vào Ikaruga.
Ikaruga đặt hai tay lên đầu và không di chuyển, chờ đợi.
Tất cả họ đều trang bị những dụng cụ tốt nhất do Hiệp Hội Giả Kim chế tạo.
Từ cách họ hành động và cách họ ăn mặc mà suy luận, họ hẳn là đến từ một công ty quân sự tư nhân.
"...Suginami Ikaruga?"
“Đúng vậy.”
“Cho chúng tôi xem ID card của cô.”
Tên lính đánh thuê ra lệnh cô trong lúc tìm kiếm xem có dấu hiệu mang vũ khí không, và cô từ từ lấy ID card trong túi của áo choàng thí nghiệm rồi ném vào tên lính đánh thuê.
Một tên lính đánh thuê dùng một tay nhặt nó, và sau khi nhìn chằm chằm Ikaruga một cách sắc bén, hắn chuyển sang nhìn ID card trong giây lát.
Và ngay sau đó,
“...xác nhận. Cho tôi xem vật phẩm trao đổi.”
“Không được. Nếu tôi cho anh xem, anh sẽ giết tôi ngay tại đây phải không? Thứ này giá trị hơn cả trăm lần số tiền mà các anh được thuê. Tôi chẳng có lý do nào để lộ nó ra cho đám kền kền hám tiền các anh.”
“Đem ra. Tôi không phải đang hỏi, mà là tôi đang ra lệnh.”
“Để đổi lấy Pha Lê AjinLost Matrix này, tôi được hứa rằng sẽ được đưa đến đó. Tôi sẽ bảo vệ nó, và sẽ không giao nó cho các anh.”
Ikaruga với thái độ cương quyết nói vậy với tất cả bọn họ.
Đám lính đánh thuê xung quanh cô đột nhiên biểu lộ sự khát máu.
Ikaruga nhìn chúng mà như thể đang nhìn thứ gì đó ngu xuẩn lắm.
“...đáng chán và thô bỉ.”
Cô thầm thì với thái độ cực kỳ bình tĩnh.
Phần 4
Cả bọn trong khi theo dấu Ikaruga thì đã rời khỏi đường hầm, Takeru và đồng bọn đã lên mặt đất sau khi thành công băng qua biên giới.
"——Tại sao lại thành ra thế này?!"
Cuộc truy đuổi giữa chừng bị kết thúc.
Lên được mặt đất là chuyện hay, nhưng nơi họ đi lên lại là địa điểm mua bán Thánh Bảo Ma Thuật của bọn mafia.
Rất hiển nhiên rằng, vì đang mặc đồng phục Học Viện Phòng Chống Ma Thuật nên cả bọn bị cho là đang tiến hành điều tra, và bị chặn lại trước khi kịp giải thích ra ngô ra khoai. Kẻ địch trang bị nghèo nàn, nhưng đông quá nên cả bọn cũng không thể cân hết được.
Cả bốn chạy như bay vào một con hẻm, kẻ địch trong lúc vô vọng tìm kiếm cũng tản ra.
“Cái quái gì thế! Cậu nói rằng mình quen thuộc với vùng biên giới, và cái đầu ra đó là an toàn! Không an toàn chút nào cả!”
Ouka vừa đứng đằng sau nã đạn vừa hét toáng lên với Mari.
“Thì chịu thôi chứ sao!? Lúc tôi còn ở biên giới tới giờ cũng nửa năm rồi! Lâu vậy thì nó phải thay đổi chứ! Mà tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại có một vụ trao đổi diễn ra ngay chỗ đó nữa!”
“Dù gì thì cậu vẫn vô dụng!”
“Cả cậu nữa sao Usagi-chan—! Chỉ vì tôi không biết chuyện đó thì không có nghĩa rằng tôi vô dụng nhé!”
Mari phản pháo những lời cáo buộc trong khi chạy muốn đứt thở.
Takeru giảm tốc rồi dừng lại sau khi đến một ngã ba, rồi lập tức hỏi Lapis.
“Lapis! Suginami đang ở đâu?!”
“Đông-Đông-Nam, bên trái.”
Cậu quẹo trái theo chỉ dẫn của Lapis, người đang chạy bên cạnh cậu mà không cần thở lấy một hơi.
Tuy nhiên, một người trong số họ, Mari không thể theo kịp sự lanh lẹ của bọn họ và khom người xuống, gần như ngã đến nơi.
“Con kì đà này…!”
Ouka định quay lại sau khi thấy cô ta dừng chạy, nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, Takeru đã kích hoạt Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao và phóng tới chỗ Mari.
Cậu ôm cô vào lòng và bắt đầu chạy về nhập bọn với Ouka.
"Aaa, uueeh?!"
“Đừng cử động! Ráng chịu một chút đi!”
Cậu khuyên nhủ Mari đang đỏ bừng, và nhắm đến lối ra khỏi con hẻm.
Bị hai tay cậu ôm chặt và phải đối mặt với cậu, có vẻ cô đang cực kỳ ngượng ngùng, tiếng “awawawa" khẽ thoát ra khỏi miệng cô.
Vì đây là tình huống khẩn cấp nên cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
Mặc dù cả bọn đều biết vậy, cậu vẫn cảm thấy thứ cảm giác căm ghét và bất mãn kỳ lạ từ hai bên cạnh mình.
""...cậu nên bỏ cậu ta lại đó.""
“Các cậu thật là không biết khoan nhượng là gì nhỉ?!”
“Đừng nói chuyện nữa, nhanh lên! Chúng ta phải cắt đuôi chúng trước khi nhập bọn với Suginami!”
Takeru ra lệnh và vừa ôm lấy Mari vừa chạy về phía cuối con đường.
Phía trước, cậu thấy ánh sáng.
"Chạy về hướng đó, bên phải có chút phản ứng."
"——Được rồi!!"
Takeru hạ thấp hông và tăng tốc.
Và lúc đó, từ phía ánh sáng đằng đó,
Takeru hơi trễ trong việc nắm bắt tình hình.
Gần như cùng lúc với bên này, trên tầng hai của một tòa nhà nằm bên kia đường, có một người phụ nữ giữ một khẩu súng bắn tỉa đang quan sát Ikaruga và bọn lính đánh thuê.
Cô là một Thợ Săn Phù ThủyDullahan của Ban Thanh Trừng, cấp dưới trực tiếp dưới quyền của đội trưởng EXE, Kurogane Hayato.
Tên cô là Onogi Kanata, cô đóng vai trò là trợ lý của anh ta trong suốt khoảng thời gian vụ tấn công giải đấu xảy ra.
"——Onogi đây, mục tiêu đã tiếp xúc với ai đó trông có vẻ là một bên mua bán. Dựa theo vào trang bị của họ, họ có lẽ là lính đánh thuê do Hiệp Hội Giả Kim thuê.”
《"Hiểu rồi. Tiểu Đội Thực Tập 35 đang làm gì?"》
“Chắc chắn là chúng đã lạc đường.”
《"Tiện thật. Giờ thì cứ để chúng một mình đi. Chúng ta sẽ cứu chúng sau."》
“Có được không? Rõ ràng Chủ tịch đã…”
《"Chỉ cần theo lệnh của tôi là được."》
Nghe thấy chỉ thị của Hayato đang ở đâu đó, cô hít một hơi sâu, ra vẻ không hài lòng.
“Hôm nay đáng lẽ tôi phải được nghỉ chứ… tại sao lại là tôi… tôi thậm chí đã đặt chỗ tại Cake Viking nữa… thật là.”
《"Đừng phàn nàn gì khi điện đàm vẫn đang mở."》
"Bộ không còn thành viên nào khác của EXE đủ trình làm chuyện này à? T-tôi vẫn là người mới mà."
《"Chẳng có người nào có kỹ năng hơn một người từng ở đội Điệp ViênBanshee như cô."》
"...? Vậy có nghĩa rằng anh chọn tôi là vì các kỹ năng của tôi?"
Cô hỏi vậy vào điện đàm, nghe có chút vui vẻ.
《"Không, chọn cô vì cô là người rãnh nhất."》
Lời lẽ phía bên kia truyền tới không phải là thứ cô muốn nghe khiến cô cau mặt lại lần nữa. Cô tiếp tục quan sát kẻ địch bằng mắt trái thông qua ống ngắm.
“Kẻ địch có 5 tên lính đánh thuê, tận dụng lợi điểm tôi có thể dễ dàng giải quyết hết chúng.”
《"...Nhường phần căn giờ cho cô. Trước khi Suginami Ikaruga bị bắt đi, hãy quét sạch bọn chúng và chỉ chừa cô ta lại."》
“Đã hiểu.”
Cô chuyển kênh liên lạc, và thử liên lạc với một người đồng đội. Trong nhiệm vụ này, ngoài cô còn có thêm thành viên khác của EXE tham gia, họ đã tản ra với nhiệm vụ theo dõi Ikaruga và thu hồi Pha Lê AjinLost Matrix. Ba người kia đang vây quanh mục tiêu của họ trong khi nấu mình bằng đồ ngụy trang quang học tại các vị trí cho phép họ lao vào bất cứ lúc nào.
Hayato nắm quyền ra lệnh từ trụ sở chính, còn Kanata là người ban bố chỉ thị tại hiện trường. Để ra lệnh cho những người còn lại, cô chờ đợi họ hồi âm.
“Onogi đây, mọi người chuẩn bị chưa?”
《"""............"""》
“? Onogi đây, trả lời đi. Việc chuẩn bị tấn công đã…”
Không có câu trả lời. Thật kỳ lạ.
Ngay khi cô vừa nghĩ vậy, cô nhìn thấy thứ gì đó ngay trên rìa tầm quan sát của mình, rồi liền dời mắt khỏi ống ngắm.
Trong tầm mắt, khoảng 10m cách chỗ mà bọn lính đánh thuê và Ikaruga đang đứng, trong góc một con hẻm là hình dáng quen thuộc của một thiếu niên đang ôm lấy một thiếu nữ bằng cả hai tay.
“B-bọn nhóc này——sao đúng lúc quá vậy!”
Kanata ngay lập tức chĩa nòng súng vào tên lính đánh thuê đứng gần Ikaruga nhất.
Bên phải hắn, là Ikaruga đang bị vây quanh bởi vài tên lính đánh thuê có vũ trang. Ikaruga bị đấm vào má và ngã xuống đất.
Một tên đang chĩa mũi súng vào cô sắp sửa đá cô một cú. Takeru tròn mắt nhìn cảnh đó.
Ikaruga cũng vậy, cô không rõ vì sao mà Takeru lại có mặt tại nơi đây.
Lúc Takeru hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơn giận đã lấp đầy cậu từ bên trong trước khi cậu kịp nhận ra. Thứ cảm xúc này cũng giống như lúc thanh kiếm của cậu bị đem ra làm trò hề vậy, không thể ngăn lại được.
Cậu ngay lập tức đặt Mari xuống và đặt tay lên thanh kiếm.
Và như một con linh dương, cậu chuẩn bị dậm nhảy khỏi mặt đất.
———*bang* *bang*
Có ai đó đã bắn hai phát đạn từ sau lưng cậu.
Cậu không cần phải quay lại kiểm tra, đó hẳn là Ouka. Khẩu súng của cô hiện rõ cạnh vai phải của cậu.
"——Lao vào đi!”
Ouka bảo cậu.
Chỉ với nhiêu đó, Takeru đã tỉnh táo trở lại. Thay vì hủy diệt kẻ địch ngay bây giờ, ưu tiên là cứu Ikaruga.
Ngay sau đó, cậu tra kiếm vào vỏ và dậm chân nhảy tới.
Cậu hạ tên định đá Ikaruga, và vì cậu đang sử dụng Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao, nên hắn ta bị thổi bay đi.
Thanh âm của xương sườn bị gãy vang lên, và hắn ta bị thổi tung đi như thể một con chó nhỏ bị xe hơi tông phải vậy.
Dù khớp vai Takeru gần như bị trật, nhưng kẻ địch vẫn không hoàn toàn buông lơi cảnh giác.
“Cái——eeh?!"
Một trong số những tên lính đánh thuê trông thấy đồng đội mình bị đánh bay đi, liền tỏ ra mất bình tĩnh chĩa mũi súng vào Takeru.
Takeru mặc kệ chuyện đó và đỡ Ikaruga, miệng cậu nhếch lên trong khi nhìn vào tên lính đánh thuê đang chĩa súng.
Trước khi hắn kịp hiểu vì sao cậu lại cười, hắn đã khuỵu xuống vì một viên đạn gây mê trúng vào thái dương.
Takeru không cần quay lại nhìn, lại một lần nữa dậm chân chạy đi.
Cậu có thể tin tưởng Ouka. Với chỉ còn bất nhiêu người ở đó, bọn họ có thể thoát đi an toàn.
Takeru dừng lại dưới bóng của một cao ốc rồi xem xét Ikaruga có ổn không.
“...cậu đi theo tớ…?”
Dù cô đã đoán trước, nhưng cô vẫn không hoan nghênh hành động này.
Tách ra khỏi Takeru rồi, như thể đang thất vọng, cô đặt một tay lên trán.
“...tớ sẽ phê bình các cậu sau. Giờ thì các cậu chỉ cần phải——"
“Tốt hơn hết là các cậu nên dừng lại đi. Chuyện này là không thể với các cậu.”
“Cậu đang nói gì vậy, chỉ bấy nhiêu đó thì một mình Ootori…”
Takeru chưa kịp nói xong, thì có liên lạc đến từ điện đàm.
《"Kusanagi! Đừng quay lại! Mang Suginami chạy điiiiiii!"》
Giọng nói vang lên như tiếng hét.
"Ah—thôi nào!!"
Bọn họ chạy đến tòa nhà đó có nghĩa rằng họ đã nằm ngoài tầm quan sát của Kanata, thế là cô quay sang bắn hỗ trợ cho Ouka.
Cô chẳng còn quan tâm đến chuyện có bị lộ vị trí hay không. Kanata không thể không bắn được.
《"Onogi."》
"Tôi xin lỗi, nhiệm vụ thất bại rồi. Tôi biết là tôi xứng đáng bị kỷ luật. Nhưng tôi không thể yên lặng trong tình huống thế này——"
《"Tôi không phiền đâu. Cô làm tốt lắm. Hỗ trợ bọn trẻ đi."》
"Eh?!!"
《"Nhớ là đừng giết bọn lính đánh thuê. Chung ta sẽ bắt chúng và khiến chúng phải nôn ra tin tức. Cứ để Suginami cho Kusanagi lo.”》
“Vậy có ổn không?”
《"Tôi đã bảo rằng tôi không phiền đâu."》
Kanata đương nhiên biết rằng cô lúc nào cũng phải tuân theo chỉ thị từ trên xuống của Hayato, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy bối rối vì câu trả lời bất ngờ của anh ta.
Cô sẽ là một người ngu ngốc nếu hành xử kiểu nũng nịu vào lúc này, giờ cô đã được sự chấp thuận của Đội Trưởng, không có lý do gì để chần chừ cả.
"——Đã rõ!"
Kanata nhắm chính xác vào những tên đang chĩa súng vào Ouka. Cô có thể hạ hết chúng bằng một khẩu súng trường trang bị ống giảm thanh.
Khi đó.
Từ phía sau Ouka, người đang bắn bằng súng ngắn, có thể nghe thấy một thứ âm thanh lớn gây ra bởi một động cơ hoặc một cái máy cày nào đó. Ouka cũng nhận ra, và liền nhảy vào chỗ bóng râm nơi đồng đội đang nấp.
Ngay sau đó, hai chiếc Dragoon nhảy vào chiến trường.
Không chỉ hai. Còn ba chiếc nữa đang đứng trên một tòa nhà, chúng là mẫu mới được trang bị súng phóng hõa tiễn.
Thật khinh suất. Hóa ra cô không thể liên lạc được với các đồng đội Điệp ViênBanshee là vì bọn này đây.
Kanata kinh hãi, những ý nghĩ xoay như chong chóng trong đầu cô.
Làm gì đây? Trang bị hiện tại của cô không đủ để chống lại Dragoon.
Mình cần phải nhập bọn với Tiểu Đội 35——
Khi vừa nghĩ đến chuyện đó, mọi biểu cảm trên mặt cô biến mất.
Thứ linh cảm được mài dũa từ khi còn ở đội Điệp ViênBanshee giờ đã xóa sạch mọi suy nghĩ khác của cô.
“Đội Trưởng Kurogane, anh có nghe thấy tôi không?”
《"Chuyện gì vậy?"》
“Có vẻ tôi không thể giúp được bọn trẻ rồi.”
《"............"》
Vừa nói vậy, Kanata thu khẩu súng trường lại và đứng lên.
“Có một cỗ máy phía sau tôi.”
Cô kéo bệ khóa nòng của súng và chuẩn bị chiến đấu.
《"Rối tung rồi nhỉ."》
“Tôi xin lỗi.”
《"Chưa có lệnh cho phép dùng Relic Eater. Cô phải chiến đấu với các trang bị thông thường mà thôi."》
“Rõ.”
《"Làm nhiệm vụ thất bại là chuyện không thể tha thứ. Bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải sống sót."》
“Rõ.”
Ngay sau đó, phía sau Kanata bắt đầu phát ra âm thanh động cơ. Với một tiếng điện xẹt vang lên, lớp ngụy trang quang học của nó được tắt đi. Và ngay sau cô một cái bóng đen khổng lồ xuất hiện.
“Thay đổi kế hoạch thôi, Oonogi Kanata, phải lật lại thế cờ.”
——Cô xoay khẩu súng trường bắn tỉa lại, cùng lúc đó chiếc Dragoon cũng giương lưỡi đao của nó lên,
Kanata kéo cò súng.
Takeru lắng nghe báo cáo của Ouka, cậu muốn quay lại đó ngay lập tức, nhưng cậu quá sợ hãi.
Hai chiếc Dragoon.
Không, còn thêm ba chiếc nữa trên đỉnh mấy tòa nhà.
Hai chiếc kia cày nát mặt đường nhựa dưới chân chúng và lao vào hẻm đuổi theo Ouka và những người khác. Và ba chiếc phía trên, dùng tên lửa đẩy nhảy qua các tòa nhà, cũng bám theo họ.
Takeru không thể chịu nổi nữa, cố lao đến chỗ Ouka.
Một trong ba chiếc phía trên nhận thấy chỗ Takeru đang ở, và nhắm súng phóng tên lửa vào cậu.
———Tệ rồi đây!
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Takeru quay ngược lại con hẻm để bảo vệ Ikaruga.
Cùng với âm thanh đặc trưng của việc phóng tên lửa, nó khai hỏa và tên lửa trúng ngay lối vào con hẻm.
Thanh âm vụ nổ vang lên.
Chỉ giây lát sau, vụ nổ trúng vào lưng Takeru.
Tên lửa phá hủy các bức tường quanh con hẻm, và các mảnh vỡ rơi xuống.
"......guh."
Từ dưới đống đổ nát Takeru cố gắng nâng người dậy, nhưng cậu cảm thấy đau dữ dội nơi thắt lưng.
Cậu không than không rên tiếng nào, cố nuốt cơn đau.
"Chúng ta không được phí thời gian. Tuy con đường đã bị chặn lại bởi đống đổ nát, nhưng nó có thể bị phá vỡ bởi sức mạnh bá đạo của bọn Dragoon."
“Vậy chúng ta sẽ chạy, cậu đứng được không?”
"............"
Takeru nắm lấy tay của Ikaruga và kéo cô đứng lên.
Ikaruga nhìn Takeru một cách bực bội vì cậu gần như kéo muốn đứt luôn cánh tay cô.
“Khỉ thật… Ootori và những người còn lại… không liên lạc được.”
Vừa chửi rủa, cậu vừa cố gắng liên lạc với Ouka nhiều lần thông qua điện đàm, nhưng chẳng có phản hồi nào cả.
Thật là tình huống xấu nhất có thể xảy ra, *clap*, Takeru vỗ đầu mình.
Takeru tiếp tục đi với sự chỉ dẫn của Ikaruga, trước hết họ phải cắt đuôi kẻ địch cái đã. Ikaruga cũng giống Mari, quen thuộc với việc di chuyển trong vùng biên giới và có vẻ hay chọn những đoạn đường ít người qua lại nhưng an toàn.
Takeru vô vọng đuổi theo tốc độ của Ikaruga.
Tốc độ cũng không quá lớn, giới hạn vận động của Ikaruga chỉ đến đó thôi mà.
Tuy vậy, Takeru lại thở lạc nhịp nhiều hơn Ikaruga, và cậu bắt đầu lảo đảo.
Cậu trông nhợt nhạt vô cùng, như thể người chết rồi ấy. Cậu đứng lại và hít một hơi thật sâu.
“Xin lỗi… cậu có thể tìm chỗ nào để trốn xung quanh đây không? Cứ ở lại đây chờ tớ.”
"............"
Ikaruga đang đi trước mặt dừng lại, và nhìn Takeru.
Từ biểu hiện của cô mà nói, có vẻ cô đang giận dữ.
“Kusanagi, cậu định làm gì hả?”
“Tớ cần phải đi tìm họ. Từ nãy tới giờ… tớ không thể liên lạc với họ.”
Sau khi cậu nói vậy, Ikaruga đột nhiên tiến sát tới và kéo vai cậu.
Cô dụng lực xoay cậu Takeru đang sửng sốt một vòng, rồi nhìn vào vùng thắt lưng của cậu.
Có nhiều mảnh thủy tinh găm sâu vào thắt lưng cậu.
Một lượng máu lớn liên tục chảy ra từ đó.
Trong lúc cậu còn kinh ngạc, Ikaruga đã vòng tay cậu lên cổ và vai cô.
“Chúng ta sẽ đến nơi ẩn náu của tớ. Nếu thận cậu bị tổn thương thì không đùa được đâu. Nếu không được điều trị thì cậu sẽ chết.”
“Dù vậy… tớ cũng phải đi.”
“Im lặng. Đừng có làm tớ bực thêm nữa.”
“...phải đi, Ootori và những người khác…”
“Im đi. Cậu gieo gió thì gặt bão thôi.”
"?! Cậu——"
“Im.”
Ikaruga rõ ràng là đang tức giận. Cô trừng mắt nhìn cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Ikaruga biểu lộ sự giận dữ.
Trong khi cho Takeru mượn bờ vai của mình, Ikaruga lấy ra khỏi túi và gọi điện.
"...Isuka? Xin lỗi, nhưng kế hoạch lại rối điên lên."
《"Tôi nhận được báo cáo rồi. Bẫy của cậu à? Cậu đã làm chuyện thật ngu ngốc."》
“Đừng hiểu lầm. Đó là sơ suất của tôi thôi. Những người đó đến từ tiểu đội tập sự của tôi. Là… người quen của tôi. Tất cả họ.”
《"Tôi không thể tin cậu được."》
“Nếu là vậy thì tôi sẽ nói thế này. Lần tới nên cử những tay lính đánh thuê tốt hơn đi… suýt nữa là họ giết được tôi.”
《"............"》
“Với cái giá của việc bị trở thành mục tiêu, tôi có yêu cầu.”
《"...nói đi."》
“Nếu đám tay chân của cậu ngẫu nhiên mà bắt được những người của tiểu đội tập sự đó… cậu không được giết bất cứ người nào cả.”
《"Yêu cầu của cậu chỉ nhiêu đó?"》
“Nếu cậu giết họ, thì cậu sẽ phải nhận lấy ‘thứ đó’.”
《"...được lắm. Bọn họ cũng đã bị bắt rồi. Bọn họ sẽ được dùng làm vật bảo đảm vậy. Mà tôi vẫn chưa khôi phục lòng tin nơi cậu đâu. Chỉ là một cuộc giao dịch thôi."》
“Tốt. Tôi sẽ chủ động liên lạc với cậu sau.”
Ikaruga ngay lập tức chấm dứt cuộc gọi sau khi nói vậy.
Takeru có nghe thấy giọng nói của người ở đầu dây bên kia, nhưng cậu không thể hiểu họ đang nói tới chuyện gì. Tiếng súng và tiếng nổ có thể nghe thấy từ xa xa. Nghe như một giai điệu vậy.
Từ đâu đó, giọng nói Ikaruga đi vào trong đầu cậu và vang vọng, nhưng ý thức cậu dần mờ nhạt đi.
“Cậu đã làm chuyện không cần thiết… vì thế mà kế hoạch của tớ hỏng hết.”
Ikaruga thở dài và nói với Takeru.
“Tại sao lại đuổi theo tớ. Đi xa tới mức này rồi thì chẳng còn lý do gì để giữ im lặng cả.”
"...Tớ...lo lắng... cho, cậu..."
“Rốt cuộc đây có lẽ là tác phẩm của tên Chủ tịch thối tha rồi. Chắc là ông ta đã nói đại loại tớ là kẻ phản bội, ông ta nói thế với cậu phải không.”
Ikaruga lạnh lùng nói vậy.
Takeru, gần như không còn ý thức trong khi vẫn dồn trọng lượng mình lên Ikaruga, vừa thở hộc đau đớn vừa bác bỏ.
“Kẻ phản bội, chuyện đó… không phải là thứ tớ quan tâm…”
"............"
“Tớ nghĩ rằng cậu… có thể là đang gặp rắc rối gì đó… với cả…”
"............"
“Vì cậu lúc nào cũng cố gắng một mình giải quyết mọi việc… phải không… nhưng mà.”
"............"
“...Tớ sẽ không để cậu… gánh vác tất cả… một mình đâu.”
“Đủ rồi. Đừng có muốn nói gì thì nói khi mà cậu không biết người khác cảm nhận như thế nào.”
Cô trách cứ cậu, nhưng những lời đó không thể chạm tới tai Takeru nữa. *shhh*. Sức nặng trên vai Ikaruga tăng lên.
Ikaruga vừa kéo theo tải trọng của Takeru vừa tiến vào một con hẻm tối tăm.