Phần 1
Phòng nghiên cứu số năm của Hiệp Hội Giả Kim, tòa tháp trung tâm, tầng cao nhất.
Bên trong cái nơi được gọi là level 6, Isuka sau khi xong cuộc nói chuyện với Ikaruga thì đặt tay lên lồng ấp.
"Bốn năm... lâu hơn mình từng nghĩ."
Cô nói vậy rồi úp tay trái lên mặt.
Ký ức về sự phản bội bốn năm trước sống dậy trong đầu cô.
Nơi cô từng thuộc về đã sụp đổ, đó là một mảng ký ức đáng hổ thẹn.
Nhưng nét mặt Isuka không để lộ ra gì cả.
Cô chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu, tất cả chỉ có thế. Đó là cách cô được dạy dỗ.
Cô đã ném đi những cảm xúc thừa thãi.
Cô bị buộc phải thế.
“Với thứ này, sự khổ sở của ta cuối cùng sẽ chấm dứt.”
Dù cô đang khóc hay đang cười, tất cả biểu cảm đó đều có thể dùng bàn tay che đi.
“Địa ngục của ta cuối cùng sẽ kết thúc.”
Isuka lẩm bẩm một mình, và vuốt ve cái lồng ấp.
Hé nhìn ra từ sau bàn tay ấy, là đôi mắt chứa đầy sự điên loạn, và cô dốc hết ruột gan cười thật lớn.
“Nè, có phải vậy không hả? Ikaruga.”
Thanh âm thật khủng khiếp, như thể tiếng thở hổn hển của thần chết từ tận đáy vực.
Phần 2
"——Vậy, vụ náo loạn này tất cả là do phòng nghiên cứu vũ khí số năm đơn phương gây ra?"
Bên trong văn phòng Chủ Tịch, Sougetsu vừa châm lửa một điếu xì gà loại hiếm, vừa dùng âm giọng mạnh mẽ nói chuyện với người phía bên kia đầu dây.
Sau khi nhận được báo cáo nhiệm vụ thất bại từ Hayato, chẳng còn thêm vấn đề nào có thể làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Sougetsu nữa. Ông ta cũng đã có được thông tin từ những tên lính đánh thuê bị bắt giữ.
Sougetsu đã tạo được cơ hội tấn công và làm ô danh Hiệp Hội Giả Kim, và được nắm toàn quyền quyết định.
Sau khi kết luận được rằng Hiệp Hội Giả Kim muốn hồi sinh loài elf. Việc chứng minh họ có quan hệ với Ảo Mộng GiáoValhalla chỉ còn là vấn đề thời gian.
Để ngăn chặn việc hồi sinh ấy, trước mắt là chiếm lấy công nghệ của Hiệp Hội Giả Kim.
Và mục đích thứ hai, là đạt được công nghệ chế tạo vật liệu kháng ma pháp hạng nhất.
Bọn Dragoon. Hồi sinh loài elf. Ban Thanh Trừng có thể dựa vào đó để hành động bất cứ lúc nào.
Sougetsu sẽ có thể đạt được tất cả những thứ sức mạnh đó.
Cuộc bố ráp có thể biến thành chiến tranh, nhưng ông không quan tâm.
Tuy vậy, không phải mọi chuyện đều thuận lợi.
Dù là Ban Thanh Trừng hay là Hiệp Hội Giả Kim, những người đứng đầu hai tổ chức này toàn là những kẻ tinh quái.
Người mà Sougetsu đang trò chuyện, chính là Giám Đốc Đại Diện từ trụ sở chính của Hiệp Hội Giả Kim.
《"Đúng thế. Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng tôi có cho phép tiến hành nghiên cứu loài elf, nhưng chúng tôi không dung dưỡng cho nghiên cứu đang được tiến hành tại vùng xám."》
"Không chỉ có vụ loài elf. Những chiếc Dragoon được sử dụng trong vụ tấn công giải đấu, chúng cũng là thứ mà các vị phát triển đúng chứ? Bằng chứng thu được từ mấy đống sắt vụn ấy chứng tỏ rằng Hiệp Hội Giả Kim cũng có dính líu đến vụ lùm xùm đó.”
《"Ngài nói cũng đúng, tuy nhiên nên nhớ. Chúng tôi là một công ty. Chúng tôi bán hàng hóa liên tục, chúng tôi còn buôn bán Dragoon hợp pháp với các bên tư nhân nữa. Chúng tôi không chịu trách nhiệm về những gì mà khách hàng làm với Dragoon sau khi chúng tôi đã bán chúng."》
“Xin đừng lạc đề. Những chiếc được mời đến lễ chào mừng không phải là của công ty nào khác ngoài Hiệp Hội Giả Kim các vị.”
《"Dù ngài nói vậy nhưng chúng tôi cũng không biết gì về những thứ đó. Ngài đã đặt những con Dragoon được đem ra trưng bày trong giải đấu tại đâu vậy?"》
"............để cho gần, nên chúng tôi đã đặt hàng chúng tại phòng nghiên cứu phát triển vũ khí số năm.”
《"Ufufu."》
Khi nghe thấy tiếng cười sexy từ bên kia đầu dây, Sougetsu trở nên bực bội. Chuyện này không hay, ông ta bí mật chậc lưỡi.
Tới nước này, bọn họ sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu phòng nghiên cứu số năm. Trụ sở chính có thể phủi tay sạch trơn chỉ bằng việc nói rằng họ chẳng biết gì cả.
Ông ta sẽ không để họ làm thế. Sougetsu tung đòn phản công.
"Tuy vậy, nếu các vị nhìn từ góc độ khác, cho dù đó là một quyết định của riêng phòng nghiên cứu phát triển vũ khí số năm, thì các vị cũng không thể thoát khỏi việc nhận trách nhiệm. Không trôi đi dễ vậy đâu. Vậy các vị định chịu trách nhiệm ra sao cho chuyện đó đây?”
《"Hmm, mm. Chúng tôi cũng thừa nhận như vậy đó. Vì sự bất tiện chúng tôi gây ra lần này, ngài nhận được lời xin lỗi từ tận đáy lòng của tôi."》
“Chỉ xin lỗi suông thôi à.”
《"Không, không phải vậy đâu. Để xin lỗi... oh phải rồi, chúng tôi sẽ cung cấp miễn phí cho ngài 250 mẫu Dragoon mới nhất 『Circular OrbitEnkidou』."》
Sao nghe nhún nhường quá… có vẻ bọn họ vẫn đang giữ thận trọng.
Ông đã đạt được thứ giá trị rồi. Nhưng vì người phía bên kia là loại người khó chơi, nên điều đó khiến một người cũng thuộc loại khó chơi như Sougetsu đây thấy không yên tâm.
“Những chiếc Dragoon đó cũng là những chiếc được chỉnh sửa kỳ quái phải không?”
《"An toàn và đảm bảo, đó là lên phương châm của chúng tôi cùng với nụ cười."》
“...đáng nghi quá.”
《"Lấy danh dự dòng họ tôi ra đảm bảo, chúng tôi đảm bảo với ngài sẽ không có những thứ như thế."》
Danh dự hả. Nói chuyện nghe xạo sự gì đâu. Sougetsu thầm nghĩ.
“Tôi biết rằng ngài cũng rất buồn phiền vì chuyện đó. Và tôi chấp nhận những thứ dùng để xin lỗi. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ dùng tất cả các biện pháp cần thiết để nghiền nát phòng nghiên cứu phát triển vũ khí số năm.”
《"Tôi hiểu mà. Chúng tôi sẽ sớm chuyển các cỗ máy như đã hứa. Xin hãy nghiền nát và tiêu diệt sạch bọn chúng cho đến khi chẳng còn lại gì."》
Nghe thấy bên kia nói chuyện nhẹ nhàng mà quả quyết như vậy, khiến Sougetsu nheo mắt.
Giờ hai bên không cần phải kiềm chế bản thân. Để chấm dứt trò vờn qua vờn lại này, Sougetsu ngửa bài.
"Sau khi chúng tôi nghiền nát nó xong, chúng tôi đương nhiên sẽ tiến hành kiểm tra trụ sở của ngài. Nếu chúng tôi tìm thấy gì ở đó, chúng tôi sẽ ngay lập tức truy tố ngài.”
Sougetsu tuyên bố, biểu lộ mọi thứ ra cho bàng dân thiên hạ.
《"Vâng. Cứ làm điều ngài muốn, chúng tôi không phiền đâu."》
"............"
《"Chúng tôi ổn với chuyện đó mà, chúng tôi hy vọng trong tương lai sẽ tiếp tục nhận sự bảo trợ của Ban Thanh Trừng. Vì vậy đây là cơ hội tốt để chứng minh sự trong sạch của chúng tôi và cải thiện mối quan hệ nữa. Các ngài được chào đón tiến hành việc điều tra."》
Và sau lời nói đó, cuộc gọi ngay lập tức chấm dứt.
Sougetsu chết lặng, ngây ra như đóng băng.
Sau khi nghe thấy âm thanh báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc, những tràng cười điên cuồng thoát ra khỏi cổ họng ông ta.
"Mình đã đoán được ngay từ đầu rồi mà. Con hồ linh tinh đó… dù có kiểm tra thì chắc chúng ta cũng sẽ chẳng tìm ra được gì.”
Ông ném chiếc điện thoại đi và đứng dậy.
"Dựa theo cách đáp trả, chắc là chẳng còn thứ gì chứng tỏ sự liên quan của trụ sở phía họ với bọn Ảo Mộng GiáoValhalla sót lại cả.”
Kế hoạch điên hết cả lên rồi, mà thôi cũng chẳng sao. Dù gì chúng ta cũng đạt được nhiều điều rồi.
Ông đi đến giá treo đồ bên cạnh bàn làm việc, và khoác vào bộ đồng phục hào nhoáng màu trắng của Ban Thanh Trừng.
“...mọi chuyện thuận lợi chứ?”
Viên thư ký trong bộ đồ tây tiến vào mang theo trà và hỏi.
“Ngay bây giờ, tập hợp toàn bộ Hiệp SỹSpriggan và Thợ Săn Phù ThủyDullahan sẵn có tại cổng trước.”
“...điều đó có nghĩa là gì vậy?”
“Ngoài ra, khoảng 30 phút nữa sẽ có những chiếc Dragoon từ trụ sở Hiệp Hội Giả Kim chuyển tới, tinh chỉnh chúng càng sớm càng tốt, bảo các Thợ RènRegin hãy sẵn sàng bất cứ lúc nào.”
"Umm... chuyện đó, ngài đi đâu ạ?"
Viên thư ký hỏi
Sougetsu mở một chiếc vali đen, và từ bên trong lấy ra một khẩu súng hỏa mai tuyệt đẹp được trang trí các họa tiết màu bạc.
“Không, không có gì cả.”
Ông ta xoay mạnh khẩu súng được gắn lưỡi lê ấy, và nắm chặt nó.
"Chỉ là một cuộc chiến nho nhỏ thôi〜"
Mặc bộ đồng phục trắng, Sougetsu nói chuyện nghe như thể ông ta sắp sửa đi shopping vậy.
Trông ông ta giống như đang vui nữa là đằng khác.
Phần 3
Phòng nghiên cứu phát triển vũ khí số năm, cơ sở thử nghiệm tái tạo các sinh vật huyền thoại.
Tại nơi này, nhiều con người và sinh vật huyền thoại được thu thập để làm nguyên liệu cho các cuộc thí nghiệm sinh học.
Đó là chuyện bất hợp pháp. Trong vài năm gần đây, phòng thí nghiệm số năm tiến hành nghiên cứu nhiều điều bí ẩn một cách bí mật sau lưng Ban Thanh Trừng. Trong các lồng giam được làm từ pha lê, có rất nhiều con Gremlin và Goblin[note1290] đang kêu la.
Một trong số những cái lồng giam chứa những thứ khác với những cái con lại. Bên trong đó, là ba cô gái.
Cả ba người đó đều bị lột truồng sạch sành sanh, họ đang ngồi và ôm chằm lấy cơ thể mình.
Ba người đó là Ouka, Mari, và Usagi.
“C-c-c-c-chuyện gì… sẽ xảy đến với chúng ta.”
Usagi vừa che ngực vừa run rẩy hỏi.
"Để xem. Chúng ta có thể sẽ bị nhét vào máy nghiền khoai tây và trở thành thức ăn cho bọn sinh vật thần thoại, hoặc thành nguyên liệu nghiên cứu các bí ẩn chăng… tôi cũng không biết nữa.”
"Hiiiiiiiii..."
Mari đang ngồi xếp bằng lưng dựa vào tường, và nói với Usagi về những mối nguy hiểm. Usagi run bắn người lên như một con nhỏ chịu đựng cái rét cắt da vậy.
"Uuu...*híc híc*... bị lột truồng, rồi mọi ngóc ngách còn bị kỳ cọ như đồ vật nữa... đây là lần đầu tiên tôi bị đối xử như thế này. Vậy là không thể trở thành cô dâu nữa rồi..."
"Eeh, cậu bận tâm cái chuyện đó hả? Trước tiên chúng ta cần phải sống sót rời khỏi đây, rồi mới nói đến chuyện làm dâu được nhé."
"Thật nhục nhã... thật xấu hổ... tôi đã từng quyết định rằng cái ngàn vàng mình sẽ dành cho người mình yêu mà."
"Cậu đã mất cái khỉ gì đâu! Cậu vẫn chưa mất cái ngàn vàng mà! Đi đâu vậy Usagi-chan!"
"Tôi đã bị vấy bẩn... uu... uwaaaaaaaaaannnnn."
“...cậu là trinh nữ được bao nhiêu đâu mà bày đặt.”
"Ni-Nikaido-san thật chẳng biết tế nhị là gì. Tại sao cậu khỏa thân mà còn ngồi xếp bằng hả?”
"Không phải... dù gì cũng chẳng có thằng đàn ông nào ở đây, chỉ có đám con gái chúng ta. Tại sao cứ che che vậy chi? Cứ tỏ ra thoải mái hơn đi.”
“*híc*... đừng gộp tôi vào chung với đám con gái dâm đãng.”
“Tôi không có dâm đãng! Cậu làm tôi tức điên lên rồi đấy! Nếu cậu che nhiều như vậy thì cái bụng của cậu sẽ lòi ra đấy!”
"...uu, *híc*."
Để đáp trả, Usagi hai hàng nước mắt trừng mắt lại Mari.
Trông có vẻ đường hoàng thoải mái thật.
Usagi nhìn thấp xuống chút nữa và nhìn vào ngực Mari.
Quả thật là trông chúng nhỏ xíu.
“Nếu tôi nhỏ như thế… nếu tôi nhỏ như thế thì tôi sẽ không thấy xấu hổ thế này đâu. Uuu…”
“Cậu nói vậy là ý gì hả?! Kích cỡ thì liên quan gì chứ?! Mà đừng có khóc lóc sau khi nhìn ngực người khác!”
Mari tức giận và bắt đầu hét toáng lên, còn Usagi tiếp tục khóc lóc.
Đứng cạnh hai người họ, là Ouka với thái độ nghiêm túc, và liếc mắt sang bên.
“Các cậu ồn ào thật. Nếu có thời gian nói chuyện nhảm nhí, chi bằng nghĩ cách thoát khỏi đây đi.”
Mặc dù cô nói vậy, cô cũng che ngực mình giống như Usagi đang làm.
Thấy vậy, Mari nói “Mấy đứa ngực lớn chết tiệt…” với vẻ ghen tị và căm hờn.
“...cái gì hả, vậy cậu nghĩ ra được gì chưa?”
“Tôi chưa nghĩ ra, thế nên tôi mới tiếp tục suy nghĩ đây.”
"Không hay đâu〜... khi không suy nghĩ được gì thì tốt hơn hết là cứ thả lỏng〜"
"Tôi từ chối. Thay vào đó thì cậu, cậu từng trao đổi thông tin với vùng biên giới đúng không? Tại sao Hiệp Hội Giả Kim lại cố bắt Suginami, có ý kiến nào không?"
Cô hỏi vậy, còn Mari thì cố tình ngước nhìn lên trần lồng giam.
“Yup, vì Hiệp Hội Giả Kim hắc ám vô cùng mà.”
“Họ luôn ngồi yên tại biên giới, không ngờ là thối nát thế này. Thí nghiệm với các sinh vật huyền thoại là việc bị pháp luật nghiêm cấm.”
Ouka biệu lộ vẻ cay đắng và đấm vào tường pha lê.
“Nhất định là phải có mối liên quan giữa cơ sở này và Suginami… nhưng mà tại sao.”
"............chỉ là có lẽ thôi, nhưng mà.”
Ouka quay lại vì thái độ như muốn gợi ý của Mari.
"Khi tôi quyết định về phe Ban Thanh Trừng, tôi đã nói hết với họ toàn bộ thông tin tôi có nhớ không? Trong số những thông tin tôi nói với họ, có vài thông tin về việc Hiệp Hội Giả Kim âm mưu hồi sinh loài elf. Chỉ là tin đồn thôi, nhưng Chủ tịch lại liên tục xoáy sâu vào chuyện đó.”
“...loài elf?”
“Đúng. Giống như trong thời kỳ Đại Chiến Săn Phù Thủy ấy, muốn sử dụng chúng làm vũ khí như thời đó.”
"Thật ngu xuẩn, elf là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm, chúng sẽ không trở thành thứ mà các nhà giả kim mong muốn đâu. Bọn họ đánh giá thấp thực lực của chúng rồi.”
“Vì thế mà tôi mới bảo cậu đó chỉ là tin vỉa hè thôi nhớ không? Nếu có thể thì bọn Ảo Mộng GiáoValhalla đã phục sinh bọn chúng rồi. Ngay cả bọn vu thuật sư cũng không thể hồi sinh sinh vật huyền thoại được. Đó chỉ là một giấc mơ——"
Ngay khi Mari nói vậy, thì bất ngờ thay.
"——Không, không phải là một giấc mơ đâu. Phục sinh loài elf là chuyện có thể."
Họ không để ý rằng có một người phụ nữ đang đứng ngoài lồng giam.
Đó là một người trông có vẻ xa xăm mặc áo choàng thí nghiệm đỏ, cô ta trông có vẻ quen quen với Ouka và những người còn lại.
"Su... Suginami?"
Họ thốt lên giọng kinh ngạc.
“Quả thật tôi là Suginami. Nhưng tôi hơi khác với Suginami các người biết.”
Người phụ nữ đỏ sẫm ấy vừa phủi mái tóc vừa bình thản nói với họ.
Đúng như cô ta đã nói, sau khi nhìn kỹ thì thấy vẻ ngoài của cô có hơi khác Ikaruga. Mặc dù phong cách và gương mặt giống nhau, nhưng đây là người hoàn toàn khác.
Màu tóc cô ta không phải màu đen ánh xanh giống Ikaruga, mà là màu nâu đỏ. Màu da cô ta cũng có vẻ tối hơn màu da Ikaruga.
“Cô là...đứa quái nào vậy?”
Ouka trừng mắt ra chiều thù địch với cô ta. Cô ta nhún vai và tiếp tục nói bằng giọng thờ ơ.
“Tôi là Suginami Isuka. Ikaruga mà các người biết là một trong các đồng liêu của tôi.”
“? Suginami là… ý của cô, cậu ấy là một nhân viên của Hiệp Hội Giả Kim?”
“Không phải nhân viên. Các tạo vật tên gọi 『Suginami』 là 『kết tinh』 của Hiệp Hội Giả Kim. Con người gọi chúng tôi là các 『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child』.”
『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child』, Ouka đã từng nghe nói về họ.
Dùng trứng và tinh trùng của các cá thể con người xuất sắc, rồi sản xuất một cách có hệ thống và nhân tạo các thiên tài bằng việc thao tác gien di truyền. Tuy không dính líu gì đến ma thuật, nhưng nó phá vỡ sự cân bằng của thế giới, và nó bị cấm, bị xem là thứ công nghệ gây phân biệt đối xử.
Nhưng nó thực sự tồn tại, không phải chỉ mỗi Ouka biết thế.
“Các người sẽ được dùng làm vật đảm bảo. Tôi đảm bảo là sẽ không giết các người đâu, nên đừng lo lắng.”
Bởi vì thái độ thờ ơ của Isuka, Mari khịt mũi khó chịu.
“Cô nghĩ là chúng tôi sẽ tin cô sau khi bị cô lột trần truồng ư?”
Isuka lờ đi lời phản đối của Mari và nhìn ba người bọn họ.
“Tôi nghe nói các người là bạn học của Ikaruga, có thật vậy không?”
“...thế thì sao?”
Ouka trừng mắt với cô ta.
"Tôi rất tò mò. Tôi ngạc nhiên khi thấy một người với tính cách hư hoại như cậu ta lại xoay sở hòa đồng được với những người bình thường như các người.”
"............"
“Các người thực sự là gì vậy? Là bạn cậu ta? Hay là những con tốt thí bị cậu ta sử dụng?”
Ouka và Mari cau mày lại.
Dù hai người họ chưa biết Ikaruga được lâu, nhưng vẫn tức giận trước những lời của Isuka.
Và có một người còn giận dữ hơn hai người họ nữa,
"——Chúng tôi là bạn thân, và chúng tôi hiểu cậu ấy hơn cô nhiều."
Đó là Usagi.
Cô run lên vì tức giận, và bằng chất giọng the thé của mình cô dõng dạc tuyên bố bọn họ là bạn bè.
Isuka nghiêng đầu.
“Cô hiểu Ikaruga nhiều hơn tôi? Cô nói thật đấy à?”
“T-tôi nói thật.”
“Cô chẳng biết gì về cậu ta hết.”
Để tránh phải cười lớn, Isuka thở mạnh qua mũi.
“Cậu ta không đơn giản như các người vẫn nghĩ đâu. Cậu ta giống hệt tôi. Giống như tôi, là một vật điên khùng chỉ biết tìm tòi nghiên cứu.”
Isuka đặt một tay lên lồng pha lê, tay còn lại úp lên trán.
“Cậu ta không có hứng thú với những thứ không có sự mạnh mẽ. Nếu không mãnh mẽ, thì có nghĩa rằng vô giá trị. Cậu ta luôn tiến tới, tiến tới, tiến tới, tiến tới, luôn nhắm đến đỉnh cao nhất. Đạo đức. Nhân văn. Ngay từ đầu những khái niệm đó đã không được tích hợp vào bên trong Suginami bọn tôi rồi. Toàn những khái niệm không còn thiết. Tận tâm nghiên cứu là tất cả những gì chúng tôi có, đó là điều duy nhất khiến Suginami chúng tôi hành động. Bên ngoài có ảnh hưởng gì đến việc nghiên cứu và phát triển cũng không tạo nên sự khác biệt nào cả. Chúng tôi chỉ quan tâm đến kết quả. Chỉ có kết quả mới khiến chúng tôi sung sướng. Cậu ta là loại người đó đấy.”
"——Đừng gộp cậu ấy chung với cô!!"
Mặc cho Usagi trách mắng, Isuka vẫn không tỏ ra bối rối.
Isuka thả bàn tay đang đặt lên trán xuống, và liếc nhìn Usagi bên kia tường pha lê bằng đôi đồng tử đen láy của mình.
"Thôi được rồi. Tôi sẽ nói cho cô nghe cậu ta là loại người gì. Con đường nào Suginami chúng tôi theo đuổi. Tôi sẽ nói ra tất cả cho cô biết.”
Isuka trầm giọng nói, từ cô toát ra vẻ đe dọa đến nghẹt thở.
Ouka và những người khác đã hiểu được thế nào là sự điên loạn của Suginami.
Phần 5
Khi mở mắt, cậu nhìn thấy một cái trần nhà xa lạ.
Vòng vòng vòng, chiếc quạt trần đang xoay tít.
Trước khi nghĩ đến chuyện đây là nơi nào, cậu buộc mình phải nhớ lại chuyện gì đã xảy ra lúc trước.
Cậu không nhớ rõ cho lắm. Cũng dễ hiểu vì đầu cậu vẫn còn khá mụ mẫm. Chỉ cảm thấy một nửa cơ thể mình ấm áp đến kỳ lạ (đặc biệt là cánh tay phải). Cậu cảm tưởng như mình sắp sửa thiếp đi lần nữa vậy.
“...cậu đã tỉnh rồi à?”
Và, cậu nghe thấy giọng nói đến từ phía bên phải.
Takeru ý thức còn mơ hồ quay đầu nhìn sang phải.
——Cậu cứng hết cả người.
Bên phải cậu, là một mỹ nữ cậu quen biết.
Mỹ nữ ấy đang ôm chặt Takeru, có vẻ như họ đã ôm nhau trong lúc ngủ.
Vì lý do nào đó ai biết, cô ấy chỉ mặc đồ lót đen, và quấn người trong một tấm chăn.
Cánh tay phải mà cậu thấy rất ấm lúc nãy, đang bị kẹp chặt giữa bộ ngực của cô ấy.
"...u-uu-u-umm, c-c-có lẽ nào, m-m-m-mình đ-đã…”
“Chào buổi sáng. Hôm qua… dữ dội thật đấy.”
Cô ta mỉm cười sexy với khuôn mặt đỏ ửng, mỹ nữ đó, chính là Ikaruga.
Không thể hiểu được tính huống này là thế nào, cậu nhỏm người định phóng ra khỏi giường.
Cần phải xin lỗi. Bây giờ cậu cần phải xin lỗi ngay.
“X-xx-x-xxx-xin lỗi——o-oouuuuuuchhhh."
Cơn đau xé thịt lan tỏa khắp thắt lưng Takeru, cậu vừa rên rỉ vừa cố gắng nhỏm dậy.
Cậu đặt tay lên vùng hông gần chỗ đau, tại chỗ vết thương đã có một miếng gạc và băng quấn quanh.
Và rồi cậu cuối cùng cũng nhớ lại được điều gì đã xảy ra.
Trong khi cậu quằn quại vì đau đớn trên giường, Ikaruga bên cạnh cậu nằm úp người xuống, và nhìn Takeru với vẻ thích thú trên gương mặt.
“Tớ chỉ đùa thôi mà. Cậu mà còn cử động nữa là lại chảy máu đấy.”
“......cái này, là cậu làm ư?”
“Đúng thế. Người kéo cậu đi hết quãng đường đến đây và tiến hành tiểu phẫu cho cậu chính là tớ.”
Sau khi nghe nói vậy, Takeru nâng nửa cơ thể mình dậy và xác định lại nơi này.
Đây là một phòng khách sạn. Giường đôi, tủ lạnh. Tường đính những thứ đồ trang trí quái đản, rồi còn đèn màu hồng màu vàng.
Khách sạn gì mà… đáng nghi thấy rõ.
“Tớ từng ở đây trước khi đi học, nơi ẩn náu của tớ đấy. Khá thú vị phải không?”
“...tớ không chắc lắm đâu, nhưng mà, cậu có nhiều hiểu biết y khoa nhỉ.”
“Cũng không hẳn là hiểu biết, chỉ là kiến thức phổ thông thôi. Tuy nội tạng của cậu có vẻ không bị tổn hại, nhưng cậu lại mất nhiều máu. Thật may là ở đây có điện, vì thế tủ lạnh vẫn chạy và trở thành nơi thích hợp để trữ các túi máu. Tớ có nguyên cả bộ dụng cụ.”
*pitter-patter*, Ikaruga liên tục gõ chân xuống giường và đút một cây kẹo bạc hà nữa vào miệng.
"Umm… nhân tiện, Suginami-san này, tại sao cậu lại không mặc đồ?”
"Oh? Cậu thấy vui vì tớ ăn mặc thế này ư? Không ngờ cậu quái đản đến thế.”
"............"
“...vì cậu mất máu, nên thân nhiệt trở nên quá thấp. Chính vì vậy mà tớ phải ôm cậu rồi ngủ luôn.”
Sau khi liếc nhìn cậu ra vẻ châm chọc, Ikaruga mới ngoan ngoãn nói ra nguyên do thật sự.
Takeru thấy rằng trang thiết bị của cậu đang được đặt cạnh bức tường, và định đứng dậy.
Định là, *clank*, có gì đó lôi cậu trở lại.
Sau khi nhìn lại, cậu nhìn thấy trên cổ tay trái mình là một chiếc còng tay móc nối vào lan can giường.
“Đây không phải là một phần của cuộc chơi. Vì Kusanagi không nghe lời tớ, mà lại muốn chạy đi giúp Ouka và những người khác ngay khi vừa tỉnh dậy, thế nên tớ phải trói cậu lại.”
“...... Cậu đã dự tính trước mọi chuyện luôn rồi à.”
“Cậu sẽ chết nếu đi ra ngoài với những vết thương đó. Tốt hơn hết là cậu nên bỏ cuộc đi.”
Ikaruga nâng cơ thể lõa lồ của mình dậy, bò tới bằng bốn chi và đặt tay lên vai cậu.
Nhờ làm thế, mà chiếc chăn tuột khỏi người Ikaruga, cậu không thể chịu nổi và ngoảnh đi chỗ khác.
Vì chẳng thể làm gì khác nữa, cậu lặng lẽ đặt lưng lại lên giường.
Và Ikaruga nép mình vào ngay bên cạnh cậu.
“Tớ đảm bảo Ouka và những người khác vẫn còn sống… thế nên cậu không cần phải lo lắng đâu.”
Cô nói chuyện như thể người mẹ dỗ dành con mình.
Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, hoàn toàn khác hẳn với Ikaruga ngày thường.
“...đó là cách sống của tớ. Chúng tớ đến đây vì lo lắng cho cậu.”
“Tớ đã nói với cậu trước khi cậu bất tỉnh rồi mà, đây không phải là chuyện của cậu. Đây là vấn đề của tớ và tớ sẽ tự mình giải quyết. Các cậu có thể sẽ chết nếu dính líu vào chuyện này.”
Cậu tuy cứng đầu, nhưng Ikaruga còn cứng đầu hơn, Takeru biết rõ chuyện đó.
Chính vì thế mà cậu không nói cho cô biết sự thật vì sao bọn họ lại đuổi theo cô ấy, và tiếp tục giữ yên lặng.
Tuy vậy, để nắm được tình hình hiện tại, cậu có rất nhiều câu hỏi.
"Chúng tớ dù gì cũng đã đâm đầu vào rồi còn gì… cậu hãy kể hết, về bản thân mình đi.”
“Oh? Trước đến giờ không hỏi, tới tận lúc này thì mới hỏi à?
“Tớ không hề muốn xen vào đời tư của cậu, trừ phi có chuyện xảy ra. Nếu cậu muốn kể, thì tớ luôn sẵn lòng nghe.”
"............"
“Nhưng giờ không phải là lúc cho những điều đó nữa.”
Cậu cau mày và nhìn lên trần phòng.
“Tớ sẽ nói thế này… tớ đã sẵn sàng gánh vác gánh nặng đó rồi.”
“... tớ, tớ thích Kusanagi cũ hơn, là loại người không bận tâm tới chuyện của người khác.”
“Thằng tớ cũ đã là chuyện quá khứ. Đó không còn là tớ nữa.”
Lúc cậu nói vậy, Ikaruga ôm chặt cánh tay Takeru.
“... nếu được thì tớ muốn là sẽ giữ bí mật cho đến lúc chết, nhưng có vẻ không thể làm thế nữa rồi.”
Ikaruga từ từ nhắm mắt, và bắt đầu kể chuyện về mình.
Phần 6
Những người được gọi là Suginami thì không có cha mẹ.
Nhờ vào công nghệ di truyền, bọn họ, theo nghĩa đen, được tạo nên từ các lồng ấp.
Trong một thời gian dài, các nhà giả kim thuật và các nhà khoa học làm việc trong Hiệp Hội Giả Kim lúc nào cũng truyền lại tinh trùng và trứng của họ cho các thế hệ tương lai, nhằm để các thế hệ đó kế thừa các sở trường công nghệ của họ.
Thứ mà các nhà giả kim sợ nhất, chính là đánh mất đi kiến thức và công nghệ.
Cơ sở huấn luyện các 『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Children』 đơn giản mà khắc nghiệt. Trong một căn phòng được bao quanh bởi những bức tường trắng tinh, có hằng trăm người kế thừa cùng nhau phát triển các loại vũ khí tân tiến. Toàn tâm toàn ý, chỉ có thế. Hoàn toàn không giống người bình thường, họ toàn tâm toàn ý hướng đến các tiến bộ công nghệ.
Những người không đạt được thành tựu thì bị xem là sản phẩm lỗi và bị đào thải ra thế giới bên ngoài. Để sống sót, các thiên tài phải làm việc cả ngày lẫn đêm.
Ikaruga và Isuka cũng đứng trong hàng ngũ Suginami.
Tất cả các vũ khí cả hai phát triển đều có hiệu suất cao, nhưng lại mỏng manh nên mất đi sự cân bằng.
『""Tôi không hứng thú với những thứ không mạnh mẽ.""』
Khi nghe người Giám sát phàn nàn, cả hai cùng trả lời như vậy.
Viên giám sát nhìn từng người, miệng ông ta nhăn lại, tạo thành nụ cười méo mó.
Vào lúc đó, Ikaruga và Isuka sáu tuổi.
Hai người chính thức được chào đón vào Hiệp Hội, và được cắt cử đến phòng nghiên cứu số năm.
Và đạt được nhiều thành tựu tại đó.
『"——Hôm nay tôi đã thành công trong việc cấy ghép biến con người thành một con Griffon[note1291] đó, thật tuyệt vời đúng không?"』
Ikaruga và Isuka vui vẻ báo cáo như thường lệ.
『"Hôm nay tôi đã tạo ra loại khí gas giết con người và cho ta thấy linh hồn của họ. Khen tôi đi, khen tôi đi?”』
Đó là vì, nếu mấy đứa bé gái này đạt được thành tựu, họ sẽ được thưởng.
『"Nhìn xem, nhìn xem. Tôi đã tạo ra loại bom chỉ phá hủy gien di truyền của con người này. Rất thân thiện với môi trường xung quanh. Tuyệt thật? Nè, tuyệt vời đúng không?”』
Và phần thưởng dành cho họ, là được phép phát triển vũ khí mới.
Tạo ra những vũ khí tốt hơn, giết người hiệu quả hơn.
Mấy đứa có giá trị như những vũ khí mấy đứa tạo ra.
Bọn họ được dạy dỗ như vậy, họ không biết ngần ngại, cũng không biết thương xót, họ tạo ra những thứ vũ khí vô nhân đạo trong khi vẫn còn ngây thơ như tờ giấy trắng.
Đúng như những gì được dạy bảo, chế tạo chính là ý nghĩa cuộc sống đối với 『Suginami』.
『"Hãy tạo ra một vũ khí có thể giết nhiều người hơn với giá thành thấp hơn.”』
Đó là chính sách giáo dục của Hiệp Hội Giả Kim.
Tài năng của họ khiến Hiệp Hội cũng cảm thấy sốc.
Những thứ mà chưa ai làm được kể từ khi Đại Chiến Săn Phù Thủy kết thúc, ngay cả việc phục sinh loài elf, cũng là điều có thể.
『"Nè, Isuka. ’Mẹ’ là cái gì vậy?"』
Trong căn phòng của họ, Ikaruga vừa ngồi dựa lưng vào tường vừa đọc một cuốn sách vào hỏi Isuka.
Isuka đang quan sát thứ gì đó qua kính hiển vi, và trả lời với vẻ khó chịu trên gương mặt.
『"Chẳng phải đó là người hiến trứng sao?"』
『"Hmm. Tớ có thể gặp người hiến đó không?"』
『"Bà ấy chắc đã chết cách đây hằng thập kỷ rồi. Mà vì người hiến trứng của cả hai ta là cùng một người, nên chúng ta có một nửa ruột thịt đấy.”』
『"Còn ‘Cha’?"』
『"Người hiến tinh tạo ra tớ là Trismegistos, của cậu là Paracelsus[note1292]. Tớ nghe nói họ chết cách đây mấy trăm năm rồi"』
『"Hmm."』
『"Sao cậu lại hỏi chuyện đó? Đâu có quan trọng gì nhỉ?"』
Isuka hỏi sau khi dời mắt khỏi kính hiển vi.
Ikaruga đang đọc một quyển sách tranh cũ. Trên bìa sách là hình một đứa trẻ tươi cười đang nắm tay những người có vẻ là cha mẹ nó.
Thứ sách ấy không phải là thứ được mang một cách bình thường vào phòng thí nghiệm này. Nó đi theo xác của một đứa trẻ được gửi vào đây để nghiên cứu.
Tiêu đề của quyển sách là 『Canary’s House[note1293]』, là một quyển sách giảng dạy đạo đức.
『"Tớ thắc mắc nãy giờ rồi, cuốn sách đó là sao vậy?"』
『"Nn? Chỉ là lúc nó, nó nằm trong cặp của mẫu vật."』
『"...hmm, thật hay khi chẳng ai tìm ra nó trước đó, thú vị lắm. Nội dung là gì?"』
『"Câu chuyện về một chú chim bạch yến biến thành người."』
『"Ooh, quả thật thú vị đấy. Là sách về kỹ thuật di truyền à? Hay là hình mẫu về việc làm thế nào cấy ghép não chim vào con người?"』
『"Không phải thế. Con chim này đơn độc vì không có mẹ từ khi được sinh ra, rồi biến thành người và tạo ra một gia đình. Một câu chuyện cổ tích, hay nói cách khác là sách dạy đạo lý.”』
Khi nghe thấy vậy, sắc mặt Isuka thay đổi.
『"Tệ thật. Nhanh ném nó đi, nếu họ tìm thấy nó, sẽ không có chuyện chỉ bị đánh đòn thôi đâu."』
Isuka cau mày và cố gắng tịch thu quyển sách từ Ikaruga.
Trong khi Isuka cố gắng giật lấy quyển sách, Ikaruga lại lăn người đi cố giữ khoảng cách.
『"Isuka, tớ muốn trở thành nhím biển[note1294]."』
『"...ha?"』
『"Một con nhím biển. Không chỉ sắc cạnh, mà còn có gai nhọn chĩa mọi hướng. Tuyệt."』
『"Vậy có nghĩa là cậu muốn trở nên hiểu biết trong nhiều lĩnh vực?"』
『"Tớ muốn biết rất nhiều thứ."』
『"...những người làm nghiên cứu chỉ nên tập trung một thứ. Rốt cuộc thì những thiên tài chúng ta cũng chỉ là con người. Tài năng của chúng ta rồi sẽ tản mác hết. Thứ duy nhất chúng ta cần làm chính là phát triển vũ khí."』
Ikaruga dời mắt khỏi quyển sách tranh ảnh và nhìn lên trần phòng.
『"Nè Isuka."』
『"Chuyện gì?"』
『"Gia đình là gì? Bạn bè là gì? Tình yêu là gì? Đồng đội là gì?"』
『"Tớ không biết. Những điều đó nằm ngoài hiểu biết của tớ. Nhưng tớ nghĩ rằng chúng ta không cần biết những khái niệm đó."』
『"Con chim bạch yến này, cuối cùng nó bị tách khỏi gia đình con người của mình, biến trở lại thành chim rồi chết trong cô độc. Điều nó suy nghĩ trước khi chết, không phải là người mẹ chim của nó, mà là cha mẹ con người của nó. Tớ không hiểu tại sao lại vậy?”』
『"Là sao hả."』
『"Vì mẹ của con chim này là Passeriformes Fringillidae[note1295], vậy nên nó là chim luôn nhỉ? Tớ không hiểu vì sao một con chim lại nghĩ rằng con người chính là cha mẹ nó?"』
『"Tớ không biết. Hình như chim non mới sinh có tập tính tin rằng thứ đầu tiên chúng thấy chính là cha mẹ ruột của chúng, nhưng cũng không có căn cứ nào chứng minh chuyện đó cả. Mà vốn dĩ, việc chim biến thành người là chuyện không thể. Cuốn sách này nhất định sai rồi.”』
『"Tớ thắc mắc lắm. Vì vài nguyên nhân không rõ nữa. Cuốn sách này, tớ thấy nó thú vị lắm."』
『"Đừng đọc nữa. Nếu họ tìm ra nó thì cậu sẽ bị tống cổ đấy. Đó là thứ khái niệm mà cậu không cần phải biết."』
『"Thay vì không hiểu gì, thì sẽ thú vị hơn nếu hiểu về nó."』
『"Miễn là cậu ở đây với tớ thì tớ thấy tốt rồi. Tớ không cần gì khác cả."』
Isuka nghĩ rằng Ikaruga đang ở trong tình trạng kỳ lạ, và nhìn cô.
Với đôi mắt dán lên trần phòng, trông như Ikaruga đang nhìn về nơi nào đó xa xôi lắm.
『"...Isuka, với tớ nơi này quá nhỏ bé."』
Sự khao khát ánh lên trong đôi mắt Ikaruga khi cô nói vậy.
『"Đó là một ý tưởng truyệt vời. Tớ muốn cả hai ta nhận ra nó."』
Để đáp ứng yêu cầu hồi sinh loài elf, Isuka và Ikaruga vui vẻ bắt đầu nghiên cứu, và được ngợi khen trong giai đoạn xây dựng lý thuyết.
Trong khi Isuka chỉ mày mò nghiên cứu về việc hồi sinh elf, và tiến hành thử nghiệm, thì đối với Ikaruga, cô lại còn hướng đến nghiên cứu khác nữa.
Tất cả là bởi vì cuốn sách tranh đó.
Thực tế là các nhà giả kim thuật bị cấm tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Họ không nên học cách cảm xúc. Các thiên tài sẽ chết mòn nếu họ mang trái tim con người.
Hứng thú với thế giới bên ngoài, nhiêu đó là đủ để loại cô khỏi hàng ngũ Suginami.
Khi lên 10 tuổi, Ikaruga càng lúc càng hứng thú với con người hơn việc nghiên cứu.
Hiệp Hội Giả Kim dạy cô thái độ tìm tòi tạo ra kết quả. Họ không dạy cô đạo đức và nhân tính. Gần đây, cô dần dà mất đi cảm giác hạnh phúc mỗi khi cô chế tạo được thứ gì đó.
Chính vì vậy cô lại nghỉ ngợi về thế giới bên ngoài.
Cô muốn đi ra ngoài. Cô muốn nhìn thấy thế giới. Cô muốn biết có loại người nào ngoài đó. Muốn biết cảnh quan như thế nào. Và nhiều nữa.
Cái tâm nghiên cứu của một 『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child』, đã rời bỏ Ikaruga.
Cô không thể chịu đựng được nữa, và nghĩ về lối thoát.
Đúng vậy… Mình chỉ cần bị ném ra ngoài.
Ikaruga bày mưu. Về việc hồi sinh loài elf, nếu chuyện ấy thất bại, cô sẽ bị xem là rác rưởi và bị tống cổ khỏi Hiệp Hội Giả Kim.
Cô sẽ có thể đến được với thế giới bên ngoài.
Một năm sau. Đúng như Ikaruga tiên liệu, việc hồi sinh loài elf thất bại.
Bằng cách xào xáo trình tự gien di truyền và sử dụng tinh trùng con người, những bán elf được sinh ra. Trứng được dùng không phải của Dark Elf, mà là của Wood Elf với đặc tính thể chất đáng kinh ngạc nhưng không có phép thuật. Biết vậy nhưng Ikaruga vẫn tiến hành các cuộc thử nghiệm.
Thứ mà Hiệp Hội Giả Kim tìm kiếm, là một thứ vũ khí sử-dụng-phép-thuật. Và vì là bán elf, nên năng lực cũng bị giảm một nửa.
Vì thế, cuộc thử nghiệm thất bại. Họ nhận ra rằng việc nghiên cứu nên nhanh chóng dừng lại. Và vì đã lãng phí quá nhiều tiền bạc và thời gian, nên khi cuộc thử nghiệm kết thúc thất bại đã khiến cấp trên vô cùng chán nản.
Với chuyện này mình có thể đi ra ngoài. Mình có thể tự do tung cánh ngoài đó, và tìm thấy nhiều thứ thú vị hơn nữa.
Cô đã đạt được kết quả mong muốn.
Vậy thì đi khám phá thế giới thôi. Không còn là chim trong lồng nữa, hãy học thêm nhiều thứ, hãy nhắm đến thứ mạnh mẽ hơn nữa.
Với trái tim đầy kỳ vọng, Ikaruga như nhìn thấy ngày mai.
『"——Ikaruga!"』
Ngay khi cô đang gói ghém hành lý trong phòng.
Sau khi bị gọi, Ikaruga ngẩng mặt lên. Isuka đã ném thứ gì đó vào cô.
Ikaruga vội vã bắt lấy nó bằng cả hai tay.
Đó là, một đứa bé có đôi tai dài.
Đứa bé không khóc, nó im lặng nhìn Ikaruga.
Có vẻ nó mới một tuổi. Ikaruga ghé sát mặt mình vào và chạm vào nó, kiểm tra nó.
『"Cậu âm mưu gì vậy! Sao lại tạo ra thứ lai tạp này...!"』
Isuka run lên vì giận dữ và tiến sát đến Ikaruga.
Ikaruga hết nhìn đứa bé lại nhìn Isuka, cô thấy buồn.
『"Đ-đây là, đứa Wood Elf tớ tạo ra?"』
『"Tớ lôi nó ra khỏi lồng ấp trong khi nó đang tăng trưởng nhanh chóng. Vậy là cậu làm đúng không?! Sao lại tạo ra thứ thế này?!”』
Mặc dù đang bị Isuka hỏi, Ikaruga vẫn nhìn chằm chằm đứa bé. Đây là lần đầu tiên cô ẫm một đứa bé.
Đầu nó cứ nghiêng nghiêng, cô có cần giúp nó không?
Chẳng hiểu vì sao mình lại khẩn trương như thế, Ikaruga ôm lấy đứa bé như hình ảnh trong cuốn sách đó. Khi cô ôm nó đúng cách, nó cười.
『"............"』
Thật là một cảm giác khó tả.
Có gì đó, có gì đó ấm nóng bên trong lồng ngực của cô…
『"Cậu có nghe không vậy, Ikaruga!"』
『"C-Có. Tớ làm thế là có chủ đích. Lý do là, vì tớ muốn đi ra thế giới bên ngoài."』
『"............cậu."』
『"Nếu cuộc thử nghiệm thất bại, tớ sẽ bị đuổi đi phải không? Nhờ thế mà tớ sẽ tự do.”』
Ikaruga nhìn vào gương mặt sốc toàn tập của Isuka, và cô nghiêng đầu.
『"Mặc dù đầu cậu tốt hơn đầu tớ thật, nhưng cậu đang nói cái chuyện ngu ngốc gì thế hả, cậu...!"』
Thật bất thường khi Isuka bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy.
Chẳng hiểu cô ấy đang nói gì, Isuka xóa sạch cảm xúc trên mặt mình.
『"Cậu cuối cùng rồi sẽ cùng chung số phận với thứ lai tạp này...!"』
『"Ý cậu là sao?"』
『"Tự đi mà xem đi."』
Isuka đưa tay xoa gáy sau khi ngồi xuống giường.
Ikaruga thì muốn đặt đứa bé mà cô đang ôm xuống, nhưng khi đứa bé tươi cười sờ vào má cô, cô không thể di chuyển được nữa.
Chung số phận với đứa bé elf này?
Cô đã biết được số phận đó sau vài tiếng.
Theo lời của Isuka, Ikaruga đã đến cơ sở xử lý bên trong phòng thí nghiệm.
Vốn dĩ cơ sở này là nơi xử lý xác các sinh vật thần thoại bằng cách hòa tan chúng khi chúng không còn được sử dụng nữa.
Ikaruga lẻn vào phòng điều khiển, và nhìn vào nơi xử lý qua lớp cửa kính.
『"...vậy ra đây là ý của cậu ấy."』
Có một lượng lớn áo khoác thí nghiệm đang nổi lềnh bềnh trong thứ dung dịch hòa tan.
Chúng đều là cỡ nhỏ, là cỡ cho trẻ em. Các bảng tên cũng nổi lềnh bềnh cùng đống áo.
Những cái tên được trao cho các Suginami đều có cùng quy tắc là dựa theo các loài chim. Heron, Parrot, Cuckoo, Kuina[note1296]… Điều đó có nghĩa rằng chủ sở hữu của những chiếc áo khoác đang nổi trong đó, tất cả đều là những 『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child』.
Mà, dĩ nhiên là phải thế này rồi.
Dù có là tạo vật thất bại, họ cũng là các Suginami, những người nắm giữ công nghệ của Hiệp Hội Giả Kim, làm sao mà bọn họ có thể bị ném ra ngoài dễ dàng được.
『Thiên Tài Nhân TạoDesigns Child』 là thành tựu của Hiệp Hội Giả Kim.
Điều đó có nghĩa rằng, với Hiệp Hội Giả Kim mà nói, Ikaruga cũng giống như là mẫu vật thử nghiệm mà thôi.
Cũng hệt như việc Ikaruga hi sinh các con vật thử nghiệm từ đó cho đến giờ, cấp trên cũng sẽ có quyền tùy nghi quyết định khi họ đánh giá Ikaruga không đủ năng lực.
Vào cái ngày trước khi mình được xác định là cần phải bị xử lý, Ikaruga đi đến trước cái lồng giam đứa bé con.
Hẳn là Ikaruga sẽ không tránh khỏi việc bị xử lý. Cô đã phạm phải thứ sai lầm mà bình thường sẽ không thể nào mắc phải.
Isuka đã cố gắng lựa lời thuyết phục cấp trên, nhưng quyết định vẫn không thay đổi.
Cuối cùng cô đã trở thành mối phiền muộn của Isuka, và cô sẽ bị giết.
Nhưng cô không thấy buồn. Ikaruga vẫn chưa hiểu cảm giác đó.
Chỉ là, cô thấy có chút đáng tiếc. Cô sẽ không thể thõa mãn sự tò mò của mình được nữa,
Thật đáng xấu hổ.
『"............"』
Chính Ikaruga cũng chẳng hiểu vì sao mà mình lại đi đến cái lồng được bao quanh bởi pha lê này nữa.
Bên trong đó, là đứa bé elf đang bò.
『"Giờ ngươi sẽ bị giết. Cùng với ta."』
Ikaruga nói với đứa bé.
『"Nè, nỗi buồn là như thế nào hả? Những mẫu vật thử nghiệm, chúng nghĩ gì khi chúng chết đi?"』
Cô hỏi, đứa bé chỉ trả lời ‘aaa’ rồi ‘uuu’ mà thôi, chỉ có thế. Thật là sinh linh nhàm chán. Ikaruga định bỏ đi.
Khi đó.
『"Ma-ma..."』
Khi đứa bé thốt nên những lời đó, đôi chân Ikaruga dừng lại.
Sau khi quá trình phát triển nhanh bị gián đoạn, việc học hỏi đáng lẽ cũng phải dừng lại. Ấy mà nó lại nhớ từ mẹ, thậm chí còn theo bản năng mà nhận ra Ikaruga là mẹ. Cô không phải là người hiến trứng, càng không có quan hệ di truyền gì với nó, nhưng việc Ikaruga là người tạo ra nó… nó biết điều đó.
Mama. Mẹ. Cô đọc thấy mấy từ đó trong sách. Cô không hiểu rõ nghĩa lắm, cô chỉ là biết từ đó vậy thôi. Nhưng có gì đó thắt lại trong lồng ngực cô.
Cô quay người lại, và nhìn vào bên trong lòng với biểu cảm phức tạp.
Đứa bé bò đến ngay trước cửa để thực phẩm vào, và cười vui vẻ.
Nó giơ bàn tay nhỏ xíu về phía cô.
Đột nhiên cô cảm thấy tội lỗi.
——Mình, đã làm gì thế này.
Mặc dù cảm xúc của cô vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng khái niệm tội lỗi đã lan tỏa bên trong Ikaruga.
——Mặc dù không biết mẹ là gì, cô lại trở thành mẹ.
Cuối cùng thì, Ikaruga là một Suginami.
Cô tìm kiếm kết quả để bị đuổi ra, đó là thất bại có chủ đích, vì mục đích đó mà cô sử dụng tài vật do Hội Giả Kim cung cấp.
Cô không xứng đáng được gọi là mẹ. Cô cũng không biết gì về những người mẹ cả.
Nhưng đó vẫn là thứ tội lỗi kinh khủng——cô biết như vậy. Vì sao đó mà cô lại biết như vậy.
"...ma-ma..."
Ikaruga tiến đến đứa bé elf đang đưa người ra ngoài cửa để thức ăn, cô không biết sau khi tiếp xúc với nó thì phải làm gì. Nếu cô là một người mẹ, cô sẽ phải làm gì? Mà cha mẹ là gì?
Cô có thể làm được gì?
............
Phải rồi, một cái tên… cô đọc thấy trong quyển sách ảnh đó, đầu tiên, cha mẹ sẽ đặt tên cho đứa trẻ. Cô cần phải cho nó một cái tên.
Ikaruga nói ra một cái tên hiện ra ngay trong tâm trí cô.
『"Kanaria..."』[note1297]
『"Kana—...ria〜?"』
『"Phải rồi. Kanaria. Tên ngươi đó."』
Nó run run nói Kanaria và cười thật vui vẻ.
『"Kanaria—, Kanaria〜...aa."』
Ikaruga chẳng biết mình đang tìm kiếm điều gì nơi Kanaria.
Trong lúc đang suy nghĩ, cô lấy ra thanh kẹo bạc hà từ trong túi áo, và đặt một tay vào trong cửa sổ để thức ăn.
Kanaria với đôi bàn tay bé nhỏ của nó về phía thanh kẹo.
Khi đó, chỉ trong thoáng chốc, Ikaruga và Kanaria chạm nhau.
Một cảm giác thật ấm áp. Ikaruga ngay lập tức rút tay về.
『"............!"』
『"Ma-ma?"』
Không thể chịu nổi ánh mắt kinh ngạc của Kanaria đang nhìn mình, Ikaruga bỏ chạy khỏi đó.
Khi cô chạy đi, cô nghe thấy tiếng khóc sau lưng.
Giọng nói đó gọi Ikaruga.
Cô bịt tai lại, và cứ thế mà chạy.
Cô không thể phủ nhận rằng mình vừa làm điều tồi tệ.
Mọi thứ cô đã làm từ đó đến giờ, đều là trách nhiệm của cô.
『"Cậu không ngủ được à? Ikaruga."』
Ngay lúc cô định bước ra khỏi phòng, Isuka trườn ra khỏi chăn và lộ mặt ra. Ikaruga ngay lập tức giấu mớ hành lý và liếc nhìn Isuka.
Isuka chỉ lặng lẽ nhìn Ikaruga, và nói một cách lạnh lùng.
『"Không sao đâu. Tớ đã cố hết sức đảm bảo rằng họ sẽ không xử lý cậu. Cấp trên không ngu ngốc tới mức sử lý những người tài năng như chúng ta."』
『"............"』
『"Cậu là nửa kia của tớ. Tớ cần cậu, và cậu cũng cần tớ. Phải không?”』
Ikaruga cắn môi.
Và cô đưa tay về phía Isuka đang nằm trên giường.
『"Nè, Isuka... cậu sẽ cùng tớ bỏ chạy chứ?"』
『"...t-tại sao chúng ta phải làm chuyện như thế?"』
『"Không sao đâu. Tớ đã lên kế hoạch ra trò rồi. Cứ để tớ lo."』
『"...tại sao lại trốn? Cậu muốn sống ở thế giới bên ngoài sao?"』
『"Đúng thế... nhưng nguyên do chính, là vì nơi này... sai rồi."』
『"Từ nãy đến giờ cậu đang nói cái gì thế...? Người sai ở đây là cậu, nhỉ? Làm cái chuyện… cố ý thất bại… tớ không muốn bỏ trốn khỏi nơi này!”』
Isuka tránh xa khỏi Ikaruga.
Ikaruga với vẻ mặt nghiêm túc vẫn giơ tay ra với Isuka.
『”Nếu ở đây, chúng ta sẽ khô héo. Tớ phát bệnh với cái lồng chim này rồi. Tớ muốn thoát ra, nghĩ về thứ tớ muốn nghĩ, sống theo cách tớ thích."』
『"Chúng ta cứ ở đây thì có sao đâu! Ở đây chúng ta có thể nghiên cứu nhiều như chúng ta muốn, và chẳng có gì là không thoải mái cả! Cậu đang phàn nàn cái gì vậy?!”』
『"............Isuka, cậu vẫn chưa hiểu. Nhưng tớ chắc rằng, rồi có ngày cậu sẽ hiểu ra."』
『"Im đi! Cậu không hiểu tớ! Mặc cho tớ tốn nhiều nỗ lực để cứu cậu, tại sao cậu lại tách khỏi tớ?!"』
『"Không phải vậy đâu, tớ——"』
Cô chưa kịp nói hết câu, đột nhiên tiếng chuông báo động vang ra từ loa trong phòng.
Tiếp theo là thông báo khẩn.
Nghe thấy nó, Isuka lộ vẻ nghi ngờ.
『"Pha Lê AjinLost Matrix đã bị đánh cắp? Không thể nào, nếu không qua được cổng xác thực của hầm chứa——"』
Isuka trừng mắt với Ikaruga.
『"Ikaruga, không thể nào, chẳng lẽ cậu."』
Với vẻ thù địch lộ rõ, Isuka đẩy tay Ikaruga đi.
『"...đừng chạm vào tôi, tôi sẽ không cứu cậu nữa đâu... thật là ngu ngốc."』
『"............"』
Ikaruga bất động, chỉ biết nhìn vào bàn tay bị đẩy của mình.
Cô từ từ quay về phía cánh cửa, và chỉ nhìn Isuka thêm một lần.
『"Xin lỗi——Bye bye, Isuka."』
Ikaruga nói lời từ biệt, rồi bỏ chạy như bay trong hành lang.
Chuông báo động vang lên không ngừng, Ikaruga chạy không kịp thở.
Cô đã chuẩn bị trước lối thoát khỏi phòng thí nghiệm, nhưng không lường trước được tình huống huyên náo thế này.
Có chuyện này chắc là do cô đã trộm Pha Lê AjinLost Matrix đây.
Cô trộm nó, vì cô cảm thấy thật kinh khủng. Khi cô chạm vào Kanaria, cô như bị ám ảnh bởi cảm giác mình đã gây ra chuyện không thể tha thứ, thế là cô muốn làm gì đó để chuộc lại lỗi lầm.
Khi nghĩ đến đó, cô lại thấy hối tiếc.
『"Haa... haa.."』
Vừa ẩn mình trong màn đêm, Ikaruga vừa lao đến địa điểm mục tiêu của cô.
Không có ai ở đây, đây là nơi đặt các lồng giam các sinh vật thần thoại.
Kanaria đã gọi Ikaruga là mẹ nó.
Đến đúng nơi đúng chỗ, Ikaruga đã trở thành mẹ của Kanaria.
Cha mẹ thì phải bảo vệ con cái. Điều này đã được viết trong quyển sách ảnh.
Chính vì thế mà mong muốn bảo vệ con bé là chuyện bình thường mà thôi. Bảo vệ con bé, chính là trách nhiệm của người tạo ra nó. Tuy không tin tưởng cho lắm, nhưng vì cô vẫn chưa bị giết, nên con bé hẳn là vẫn còn ‘nguyên vẹn’ ở đây.
Chính vì thế mà Ikaruga quyết định mang Kanaria đi theo.
Thật cô đơn khi không có Isuka, nhưng ít nhất thì cô cuối cùng cũng thoát ra khỏi ngục tù này, đến được với thế giới ngoài kia.
Ngay cả khi cuộc đào tẩu thất bại, thì cũng còn tốt hơn là ở lại đây.
『"Kana...ria...?"』
Nhưng, cái lồng giam mà Kanaria đáng lẽ phải ở trong, lại trống rỗng.
『"............Chuyện đó............cái."』
Cô đập tay vào tường pha lê, không thể thấy gì bên trong cả.
Nhìn kỹ hơn, đoạn cuối của cái lồng, có một cây kẹo bạc hà mà cô đã cho con bé.
Cô đã đến quá trễ.
Thức tỉnh với cảm giác tội lỗi. Hiểu được đạo đức. Sự tiếc nuối. Mọi thứ, đều đã quá trễ.
Chuyện này giống hết trong quyển sách ảnh ấy. Không, thậm chí còn tệ hơn thế. Chú chim bạch yến trong quyển sách ảnh còn có thể trải qua những ngày hạnh phúc cùng với cha mẹ nó, dù họ chỉ là giả mạo. Còn Kanaria của Ikaruga lại chết mà chưa kịp biết được điều gì cả, và chết trong cô độc.
Kết thúc này thật quá bất công, Ikaruga giờ đã có thể hiểu được.
Cô nhớ lại cách bọn họ nắm tay nhau trong tấm hình minh họa cùng với nụ cười. Và cô như nếm thấy cảm giác mất mát cực kỳ to lớn.
Cô rất khao khát hình ảnh đó.
Được cười vui vẻ, giống như những người trong quyển sách ảnh.
Và chết trong hạnh phúc, giống như chú chim bạch yến trong sách.
Ngay từ lúc bắt đầu, hạnh phúc đã trượt khỏi tay cô rồi. Ikaruga lòng tràn ngập sự hối tiếc.
『"............"』
Cô cắn môi đấm vào tường thêm một lần nữa, và rồi bỏ chạy, phủ bỏ mọi thứ.
Ikaruga không thể lý giải thứ cảm xúc gì đang ở trong tim cô.
Trong khi cảm thấy muốn khóc, cô chạy theo lộ trình tẩu thoát.
Những lời của Isuka vụt qua tâm trí, chú chim bạch yến nghĩ gì.
Cô bỏ cả hai ở lại, và chạy đi.
Vẫn chưa biết được thứ gì, cô đã bỏ lại cả hai người không biết gì đó, và là người duy nhất tìm được tự do. Trong thế giới mới, cô quyết định tìm bản ngã mới của mình.
Ikaruga đã vứt bỏ mọi thứ.
Quên sạch mọi thứ. Cô bịt tai lại, và sống theo cách chỉ nghĩ đến bản thân. Và rồi, Ikaruga đã giang cánh tại thế giới mới.
Cô tràn ngập những xúc cảm mới mẻ.
Phần 7
"...thế đó, cậu biết mọi thứ về tớ rồi."
Trong khi rúc người vào bên cạnh Takeru, Ikaruga kể với cậu mọi thứ.
Cô kể bằng giọng điệu dửng dưng, như thể cô chẳng có cảm xúc nào cả.
Takeru cũng chẳng lộ ra phản ứng nào, cậu chỉ yên lặng lắng nghe.
“Để thoát khỏi chỗ đó, tớ đã tạo ra bán elf. Tớ đùa giỡn với sự sống. Chà, không chỉ có elf thôi đâu. Trước đó còn có nhiều biến thể nữa.”
Cô hành xử như thể mình chẳng làm gì sai cả, và cô làm vẻ mặt khó chịu nhìn Takeru.
“Tớ vào Học Viện là vì không muốn giao cho họ Pha Lê AjinLost Matrix. Ngay cả Hiệp Hội Giả Kim cũng không dám bước chân vào cơ sở của Ban Thanh Trừng mà.”
Nghe thấy vậy thì cậu tỉnh ra. Thế ra đó chính là lý do giải thích vì sao Ikaruga không bao giờ bước chân ra khỏi Học Viện.
"...lần đầu tiên tớ nghe cậu kể về bản thân đấy."
Takeru trầm giọng nói.
Ikaruga nâng người dậy và mở một mắt.
“Cậu chẳng hỏi gì cả. Mà có hỏi thì tớ cũng sẽ không nói.”
“Tớ biết mà.”
“Tớ thì lại biết đủ thứ về cậu, tớ thậm chí còn nghĩ rằng chuyện đó cũng thật bất công đấy, cậu biết không?”
Takeru lắc đầu đáp lại.
Ikaruga lấy tay tì vào gò má rồi nhìn chằm chằm Takeru.
“Chà, giờ thì cậu biết rồi nhỉ? Tớ là loại người thế nào. Về những người có tên Suginami.”
"............"
“Đã từ lâu lắm rồi, tớ sống vì chính bản thân mình. Tớ làm những gì tớ muốn. Chẳng có gì thay đổi cả.”
Điều Ikaruga vừa nói không có vẻ như là lời dối trá.
“Những thứ như cảm giác tội lỗi, mong muốn chuộc lỗi… nói thật là tớ chẳng hiểu gì cả. Tớ đâu có được dạy mấy cái đó. Tớ lấy viên Pha Lê AjinLost Matrix là vì tớ bắt chước theo những thứ đạo đức từ quyển sách ảnh đó, chắc thế.”
Ikaruga đang hành xử tệ bạc với chính bản thân mình, một hình hài nhân tạo.
Tuy nhiên, Takeru không thể không phản đối. Làm sao có chuyện cô không cảm thấy tội lỗi cho được.
"Thế tại sao mà cậu lại một mình đi đến đây.”
"............"
"Nếu các nhà giả kim lại thử hồi sinh Dark Elf thêm lần nữa, tại sao cậu lại muốn thỏa thuận bằng cách dùng Pha Lê AjinLost Matrix?”
"............"
“...mục đích thật sự của cậu là gì?”
Khi Takeru hỏi vậy, Ikaruga cười khổ.
"Tớ đây không giống như Kusanagi, không cố đấu tranh để đổi mới đâu. Tớ không đến đây vì bất cứ mục đích đáng ngưỡng mộ nào cả. Tớ cũng chẳng đến đây vì ai cả, tớ chỉ đến vì bản thân mà thôi.”
“Đừng né tránh câu hỏi. Tớ muốn biết tại sao cậu đến đây.”
“Và nếu biết rồi thì cậu sẽ làm gì?”
“Giúp cậu.”
“Và nếu đó là chuyện xấu?”
“Vậy tớ sẽ dùng hết sức mình mà cản cậu.”
Dù cậu muốn biết thêm nhiều chi tiết hơn nữa từ cô, nhưng cậu sẽ thất bại mà thôi. Cứ lặp đi lặp lại mãi.
"Hmm. Cậu, đối xử với tớ giống hệt như với Ootori và Nikaido vậy, mặc dù là tớ cơ đấy.”
"...cậu cũng giống họ mà. Cậu là đồng đội của tớ."
“Nhưng tớ không hài lòng khi bị đánh đồng như vậy. Bình đẳng không hay ho gì đâu, đứng trên tất cả thì được. Tớ muốn đứng trên đỉnh cao nhất.”
Ikaruga đột nhiên ghé sát mặt Takeru.
Cơ thể và khuôn mặt cô ấy ngay bên cạnh cậu, thật hấp dẫn.
"Nè, trước đây, tớ đã từng nói là tớ thích cậu đúng không? Tại sao lại không nói ra lý do cho cậu biết nhỉ.”
"...cái gì, tự dưng lại."
"Kusanagi cũ cũng giống tớ. Vì thế mà tớ thấy thoải mái khi bên cạnh cậu. Tinh thần vẫn chưa chín chắn này, thiếu cảm xúc này, chúng ta đã gặp nhau tại nơi ẩn nấp đó. Cậu có hiểu vậy là có nghĩa gì không?
"............?"
“Mặc dù là xuất phát từ động cơ ngầm của tớ, nhưng tớ vẫn cảm thấy nhẹ nhỏm khi bên cạnh cậu. Với tớ, Kusanagi chính là viên đá góc tường[note1298]
của thế giới bên ngoài.”
Takeru biết rằng Ikaruga vẫn đang cư xử khác mọi khi.
Tuy nhiên, vẻ mặt cô vẫn cứ luôn như thế, đôi mắt cô không biểu lộ sự dối trá, cũng chẳng cười gì cả.
“Nhưng rồi Kusanagi thay đổi. Là vì Ootori.”
“...không thật sự là lỗi của cậu ấy đâu. Tớ chỉ là dùng chuyện thua cuộc trước cậu ấy để tạo cơ hội…”
“Vậy sao? Chà, tớ ổn với chuyện đó.”
Cô đặt một tay lên ngực Takeru, và khuôn mặt cô tiến sát cậu hơn nữa.
Cô di chuyển bộ ngực lớn của mình, xoay lại và choàng lấy cánh tay Takeru.
“N-nãy giờ cậu có hơi gần đấy? Cơ thể tớ ấm lên rồi, tình huống này là sao…”
“Nè, nói về Ootori, cậu có thích cậu ta không?”
“Sao tự nhiên đang nói chuyện nghiêm túc lại thành vụ này?!”
“Đang nói chuyện nghiêm túc đó.”
Bị đôi mắt sáng hoắc của cô nhìn chằm chằm, Takeru cứng hết cả người.
“Tớ ghét Ootori. Không phải là nói cậu ta bị làm sao. Cậu ta nghiêm túc nhưng cũng có chút ngây thơ, đáng yêu. Tớ thích người như cậu ta. Nhưng không thích nhiều như thích Usagi được.”
“Cc-cậu, tt-tức là sao.”
“Nhưng tớ ghét cậu ta. Biết tại sao không?”
Bị hỏi vậy, Takeru cũng ngoảnh mặt đi và suy nghĩ.
Cậu không biết. Đột nhiên bị hỏi vậy, làm sao mà cậu biết được. Mà quan trọng hơn, cái tình huống này là sao chứ? Giờ đâu phải là lúc hỏi vậy phải không? Ootori và những người khác đã bị bắt rồi đó.
Nhưng hiện tại cậu lại không thể đối mặt với thực tế được, làm vậy thì thật là lỗ mãng, và quan trọng hơn hết là cậu không muốn.
Cậu không ngừng suy nghĩ, nhưng chẳng thể tìm ra lý do.
Mùi hương ngọt ngào có tí vị kẹo bạc hà của Ikaruga lọt vào mũi cậu, làm sự tỉnh táo của cậu dao động.
Đột nhiên, Ikaruga ngồi dậy và trèo lên người Takeru.
“C-cc-cậu đang làm cái gì vậy?!?!”
“Cậu có thể thấy được mà?”
“Tớ không hiểu gì cả!!”
“Đây có thể là kết thúc rồi, vậy chắc là tớ nên nỗ lực hơn để trải nghiệm chuyện đó.”
“Trải nghiệm cái gì?!”
“Tình dục.”
"?!?!?!?!?!?!"
Takeru người cứng lại như đá, toàn thân run rẩy.
Cái người này đang làm gì thế.
Cậu thầm hỏi đi hỏi lại như đứa bé.
“Tớ không thật sự biết nhiều về những thứ như tình yêu chẳng hạn, nhưng tình dục thì có biết chút xíu. Tớ thấy thú vị lắm.”
“Cậu không biết mà lại trông hứng như vậy hả!”
Mặc kệ Takeru xoắn lại, Ikaruga đã cởi áo nịt ngực ra.
Hai cái khối to đùng đó nảy qua nảy lại như mấy trái banh trước mắt cậu.
Takeru vô thức lấy tay che mắt lại.
“Hứng hả, thật là vô duyên. Dù sao thì đây là lần đầu của tớ, không phải ai tớ cũng cho làm đâu. Tớ nghĩ rằng nếu là Kusanagi, thì được thôi. Kiểu cảm giác đó đó?”
“Cái đó là hứng tình đó!”
“Đừng có nói nhảm, nếu cậu là một người đàn ông thực thụ thì cậu đã ôm lấy tớ rồi. Cậu là trai tân phải không?”
“T-tt-trai tân… có liên quan gì hả?!”
“Tớ cũng còn trinh. Ngon cho cậu rồi.”
“Ngon dở gì cũng đâu phải vấn đề!”
“Hay là cậu không muốn ôm tớ? Tớ không hấp dẫn à?”
Cô khẽ nghiêng đầu, và hỏi như đang đánh đố. Cô có chút lo lắng, hay đúng hơn là cô cảm thấy có chút sờ sợ.
Với chừng đó biểu hiện như vậy trên mặt… câu hỏi đó thật chẳng thành thật gì cả.
"Eh, không, um, cái đó... umm."
"Bufuu. Cậu xấu hổ kìa."
“Thì ra là cậu đang trêu tớ?! Hay là cậu đang nghiêm túc, là thế nào hả?!”
Cậu vô thức đáp trả như thường lệ. Con tim Takeru mỏng manh hơn người ta đoán nhiều.
Tuy nhiên,
“Xin lỗi. Tớ không có trêu chọc cậu. Tớ nghiêm túc mà, vì thế mà tớ.”
Khi cậu nghe Ikaruga cô ấy nói mình nghiêm túc, cậu lại lần nữa cảm thấy bối rối.
“Tớ làm trò với cậu là vì tớ căng thẳng.”
Căng thẳng? Ikaruga căng thẳng?
Không thể tin nổi những lời đó, Takeru chăm chú nhìn cơ thể của Ikaruga.
“Vậy… chúng ta làm gì đây? Ôm hay là nhìn thôi?”
Cô đảo mắt và hỏi thế với giọng điệu tin tưởng. Cô thật đẹp, cậu nghĩ vậy. Là thằng đàn ông thì sao có thể chối từ.
Giữ việc muốn ôm cô ấy và không ôm cô ấy. Rõ ràng là cậu muốn ôm rồi.
Nhưng mà, cũng giống như Ikaruga mới bộc bạch lúc nãy, cậu cũng không biết gì về tình yêu. Mặc dù cậu mến Ikaruga, nhưng trước giờ cậu chưa bao giờ nhìn cô theo cái hướng này cả.
Liệu có ổn không khi ôm cô ấy trong tình huống này?
Takeru đang rất bình tĩnh, và đột nhiên nhớ lại lời của Ikaruga.
——Đây có thể là kết thúc rồi.
Đó là lời của Ikaruga khi cô cưỡi lên người cậu.
...ý cậu ấy là gì?
Lúc Takeru nghĩ về chuyện đó, bầu không khí thoải mái biến mất.
Cậu đột nhiên nghe thấy âm thanh chói tai từ xa. Nghe như tiếng cánh quạt trực thăng.
Kèm theo đó là ánh sáng chiếu qua cửa sổ, Takeru che mắt khỏi nó.
“Hội Giả Kim…?!”
“...oh, sớm 30 phút so với kế hoạch. Cậu thật thiếu kiên nhẫn quá, Isuka.”
Trong khi đang cưỡi trên mình Takeru, cô nhìn về phía cái bóng của một cỗ máy đang bên kia kính cửa sổ.
“Thật không may khi lần đầu của tớ bị hoãn lại thế này. Mà có lẽ tớ không còn cơ hội nào nữa, nên tớ muốn làm cho xong.”
Trong tình trạng khỏa thân, cô lấy cả hai tay giữ mái tóc, và ghé sát mặt Takeru.
“Tớ là người đã gọi bọn họ đến đây. Đây là nơi Kusanagi và tớ chia tay.”
"...ha?"
“Tớ đã bảo cậu rồi nhỉ, rằng đây có thể là kết thúc.”
Ikaruga mỉm cười và đột nhiên,
Cô đặt đôi môi mình lên môi Takeru.
Nụ hôn ấy chỉ như một cái chạm thoáng qua, nhưng cũng khiến Takeru dừng suy nghĩ, đôi mắt cậu mở to.
Nó chỉ kéo dài trong giây lát. Nhưng cái cảm giác mềm mại ấy lại đang bùng cháy dữ dội trong đầu Takeru.
Khi đôi môi họ tách ra, Ikaruga liếm môi và mỉm cười tinh nghịch.
"Cám ơn vì bữa ăn."
"............"
“Với những người không có kinh nghiệm như chúng ta, thì vầy là được rồi.”
"...Ika...ruga?"
“Tớ thích cậu, Takeru. Thích hơn một chút so với việc tớ thích Usagi.”
Ikaruga đặt một tay lên cổ cậu và vòng quanh nó, cô nhìn cậu một cách âu yếm.
Ngay sau đó——cậu thấy nhói đau nơi cổ.
Bị cơn đau làm bất ngờ, cậu nhìn Ikaruga, cô đang cầm cái gì đó.
Cái đó, là ống tiêm?
Trước khi kịp nhận ra, cậu đã không thể di chuyển được nữa. Bất kể cậu dụng lực cỡ nào, cơ bắp cậu chỉ run lên mà thôi.
“C...ậu, cậu… làm… gì… vậy…”
“Chỉ là chất độc thần kinh thôi. Cậu sẽ sớm cử động lại được.”
Ikaruga đứng dậy, mặc quần áo để trên ghế sofa vào và nâng túi xách lên.
“Giờ tớ sẽ đi phá hủy phòng nghiên cứu số năm.”
"...cậu... cậu đang nói gì vậy?"
“Tuy tớ không như Kusanagi, nhưng ngay cả một đứa như tớ cũng có tàn dư tiếc nuối trong lòng. Để loại bỏ nó, tớ sẽ phá hủy nơi ấy.”
"............ku."
“Nếu các cậu không đến thì tớ đã làm xong xuôi rồi… mà cũng chỉ chệch đường một chút thôi.”
Takeru không tin, cậu thấy ngạc nhiên.
Ikaruga tiến đến cửa, rồi quay lại nhìn Takeru.
“Tớ sẽ không để Kusanagi gánh vác nó. Đây là vấn đề của tớ.”
"............cậu, không thể... làm chuyện như vậy... một mình được...!"
“Cậu biết rồi mà. Nếu tớ nói là làm thì tớ sẽ làm, tớ là loại phụ nữ có năng lực mà phải không?”
Ikaruga mở cửa.
“Tớ đã viết nơi Ootori và những người khác sẽ được thả ra vào giấy ghi nhớ rồi, và tớ để nó trong quần áo cậu đấy. Cùng mấy nhỏ đó quay về học viện đi.”
“...c...ậu…”
“Đừng dây vào vấn đề này nữa. Tớ là nguyên nhân của nó, và tớ không muốn làm các cậu liên lụy thêm nữa.”
“...chờ đã——"
"Bye, bye. Takeru."
Cuối cùng, cô gọi tên riêng của cậu, rồi đóng cửa.
Cô ra khỏi khách sạn, đứng phía trước đó là người phụ nữ khoác áo đỏ sẫm, Suginami Isuka.
Ikaruga nheo mắt, rồi đứng trước mặt cô ta và cười giọng mũi.
"Không phải là sớm hơn nhiều so với những gì đã hứa ư?”
“Đến trước bất kỳ ai khác chính là bản chất của Suginami. Người đến đây trước đúng ra phải là cậu.”
Hai người họ nhìn nhau với vẻ vô cảm.
“Cậu trở nên hống hách thật nhỉ Isuka. Ngày xưa cậu dễ thương hơn nhiều.”
“Cậu thì vẫn cứ y như trước đấy Ikaruga. Cũng giống như khi phản bội tôi vậy.”
Ngay sau khi Isuka đáp trả Ikaruga, từ trực thăng vận chuyển đang lơ lửng trên không, bốn chiếc Dragoon được thả xuống bằng dù, và cày nát mặt đường khi chúng đáp xuống.
Ngoài ra còn có các xạ thủ đang chờ trên trực thăng, ống nhắm của họ phản chiếu ánh sáng.
“Thật thái quá. Làm đến mức này vì một đứa con gái yếu đuối à?”
"Yếu đuối? Cậu đang nói về ai vậy? Vậy cậu nói gì về việc trễ nãi thế này hả. Cậu đúng là loại người quỷ quyệt."
“Cậu nói vậy cho dù chẳng hiểu quỷ quyệt là gì nhỉ.”
“Giống cậu thôi.”
Ikaruga mệt mỏi trong việc kiềm chế bản thân, thốt ra tiếng thở dài.
"...lời hứa đó, cậu sẽ thực hiện ngay chứ?”
“Miễn là cậu——"
“Isuka.”
*rinn*... giọng nói như chuông ngân vang lên, và không khí dao động.
Isuka trừng mắt với Ikaruga.
Mái tóc tung bay trong gió, Ikaruga thoáng thấy con ngươi đen láy của Isuka.
“Nếu cậu phá vỡ lời hứa, tôi sẽ dành toàn bộ cuộc đời này để hành hạ cậu. Tôi sẽ cho cậu nếm mùi địa ngục vô tận cho đến khi sinh lực cậu biến mất.”
Lúc đó, Ikaruga không hề tỏ ra nao núng dù có những chiếc Dragoon xung quanh cô.
Isuka không tỏ ra bối rối. Với vẻ trầm tĩnh, cô nheo mắt.
"...đừng lo gì cả. Tôi đã thả hết con tin rồi. Với cả, nếu cậu đi cùng chúng tôi với viên Pha Lê AjinLost Matrix ấy thì sẽ ổn thôi. Ban Thanh Trừng đang chuẩn bị lực lượng… phòng nghiên cứu sẽ sớm bị tấn công. Nhanh lên nào.”
“Tên tóc trắng khốn kiếp hành động nhanh thật… lẽ nào Hiệp Hội Giả Kim đã bỏ rơi cậu?”
“Rốt cục Hiệp Hội cũng chỉ là một công ty. Tôi đã gần hoàn thành mục tiêu rồi. Vì vậy cũng chẳng thành vấn đề đâu.”
“Ah, đúng thế. Miễn chúng ta hoàn thành nghiên cứu loài elf là ổn hết cả. Vậy thì đi thôi.”
Ikaruga nói vậy rồi leo lên chiếc trực thăng nhỏ đã hạ cánh trong hẻm.
"——chờ đã."
Tại cửa ra vào của khách sạn vắng tanh đó, có một thiếu niên đang đứng.
Mặc dù cái còng tay vẫn còng vào cổ tay trái của cậu, nhưng xích đã bị đứt.
Vì dụng lực thoát ra. cổ tay cậu nhỏ máu.
Ikaruga không quay lại, Isuka thì nhìn cậu với vẻ hứng thú. Những chiếc Dragoon xung quanh tỏ ra cảnh giác với cậu.
“...tớ sẽ không để cậu đi.”
"............"
“Lệnh của Đội Trưởng đấy. Đừng đi.”
Ikaruga không hề quay lại. Takeru đang đứng đó và nắm thanh kiếm, cậu đang cưỡng bách cái thân thể không hợp tác của cậu phải di chuyển, và đồng tử của cậu nhuộm đỏ.
Mũi dùi của cơn giận ấy hướng vào Ikaruga.
“Cậu không thích hợp làm người hy sinh đâu. Nếu cậu đi thì hãy dẫn tớ theo.”
"............"
“Tớ tuyệt đối sẽ không để cậu đi một mình.”
Cậu giương kiếm, và tỏa ra chiến ý mãnh liệt.
Cảm nhận được thái độ thù địch ấy, bốn chiếc Dragoon đã sẵn sàng giao chiến.
《"Chúng ta nên làm gì đây?"》
“Cứ đánh trả. Chúng ta không dư thời gian bận tâm.”
Isuka ra lệnh cho những người điều khiển Dragoon rồi leo lên trực thăng.
Chậm hơn một chút, Ikaruga đi theo cô ta.
“Cậu không nghe tớ nói là đợi hả?!”
Đồng thời lúc đó, Takeru bắt đầu chạy, và một trong những chiếc Dragoon di chuyển.
《"Thằng này điên rồi, nó định chống lại Dragoon bằng một thanh kiếm!"》
Tên điều khiển đã hoàn toàn đánh giá thấp cậu, và thay vì dùng súng trường hạng nặng, là loại trang bị tiêu chuẩn, hắn lại cố táng cậu bằng cánh tay.
Thân hình đồ sộ ấy giơ những cánh tay của nó trước mặt cậu.
Cậu gần như bị làm choáng bởi cơn đau sau lưng, nhưng rồi lấy lại được bình tĩnh.
Cậu dữ dội——nhưng bình tĩnh.
“Tránh đường.”
Cậu giương thanh kiếm lên, đặt nó vào hướng va chạm với đòn tấn công của địch.
Và rồi cánh tay của mẫu Dragoon mới nhất lao vút lên bầu trời cùng với âm thanh chói tai.
《"Cái——"》
Thật là cảnh tượng khó tin. Ngay cả Dragoon hạng nhẹ cũng đã có một lượng giáp đáng kể rồi. Làm sao tin nổi khi máu thịt con người có thể cắt được nó chỉ bằng một thanh kiếm chứ.
Cơ thể cậu không được cường hóa bởi Relic Eater.
Đó chính là nhờ Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao hòa nhịp cùng với tất cả con tim và linh hồn cậu, rồi dùng đòn 『Thiết Thủ』.
Chiếc Dragoon mất tay không hãm lại được đà tấn công của nó, liền lao thẳng vào tường.
Trong khi khói bụi cất cao sau lưng, Takeru lại đang trong tình trạng tỉnh táo nhất.
Cậu thở ra một hơi thật dài, và cố trấn tĩnh bản thân nhằm xoa dịu những cơn co giật cơ bắp.
Khi còn nhỏ, cậu đã được dạy cho biết nên làm gì khi bị đầu độc.
Những tên điều khiển Dragoon nhận ra Takeru là mối đe dọa.
Takeru nâng cao tinh thần đến mức tối đa, rồi lao về phía trực thăng nhằm bắt lấy Ikaruga.
Cậu kích hoạt Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao rồi dậm chân lao đi.
Tuy nhiên, ngay sau đó, từ trong không trung có một đợt tấn công lao đến.
*pashoon*, một tiếng động khô khốc vang lên.
"——!!"
Vai của Takeru, người đang định nhảy tới, bị một xạ thủ bắn trúng, và một xạ thủ khác trên trời cũng đang chuẩn bị bắn cậu. Chuyển động và giác quan của cậu được tăng cường nhờ vào Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao, nhưng phạm vi hoạt động lại không lớn. Nếu cậu cố mở rộng nó, gánh nặng lên não bộ sẽ là quá lớn.
Những tên xạ thủ ở tuốt trên trời. Cậu không thể với tới chúng.
Sau khi vai trái Takeru bị xuyên thủng, cậu gần như ngã nhào về phía trước.
Nguy cấp hơn nữa, một trong những chiếc Dragoon vung tay vào cậu.
"Gahaa——!"
Cơ thể Takeru văng lên, rồi cậu rơi xuống đất.
Chiếc Dragoon đó chĩa nòng súng vào Takeru đang thở gấp.
Thế rồi.
“Này.”
*zowari*... sống lưng tên điều khiển lạnh buốt.
Có gì đó phía sau hắn. Tên điều khiển xoay cỗ máy quay lại một cách thận trọng, và hắn nhìn thấy cô ấy ở đằng sau.
Đó là Ikaruga.
Cô nhìn về phía chiếc Dragoon đó, bằng cặp mắt trông như miệng vực thăm thẳm, cô đứng đó không biểu lộ chút cảm xúc.
"——Đừng có tự mình quyết định như vậy, tên thuộc hạ. Không ta giết ngươi.”
Thứ trước mặt tên điều khiển, không có vẻ giống một cô gái.
Không, trong thoáng chốc, cô ta còn không giống người nữa kìa.
Cứ như thể cô ta là một con quái vật khủng khiếp vậy, tên điều khiển thầm nghĩ.
“Vậy là không giống với những gì cậu đã hứa.”
Ikaruga cảnh cáo Isuka, người đang ở sau lưng cô.
Isuka vuốt mái tóc, và quan sát Takeru.
“Chỉ nhiêu đó thì cậu ta không chết nổi đâu. Dù gì thì cậu ta cũng là một mẫu vật thú vị nhỉ. Cậu ta gia tốc tốc độ xử lý của não bộ… Hội tụ lại và rồi——"
“Tôi sẽ không giao cậu ta cho cậu. Cậu ta là của tôi. Tôi đã nói rồi, nếu cậu chạm vào cậu ta thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”
Ikaruga quay lại và cảnh cáo Isuka bằng giọng điệu đầy vẻ đe dọa.
Isuka liền thay đổi thái độ, và nhìn Ikaruga với vẻ thắc mắc.
Lại một lần nữa, Ikaruga đi về phía chiếc trực thăng.
Cô không quay lại nhìn.
Và khi chiếc trực thăng cất cánh lên bầu trời, cô thậm chí cũng không nhìn thoáng qua Takeru một lần.
"Ku......thật là...cứng đầu......"
Takeru đang nằm ngửa, miệng chửi rủa trong khi ý thức dần mờ nhạt đi.
Phần 8
Bên trong không gian mờ ảo của một chiếc xe, sự cảnh giác của Ouka đã gần như bùng nổ cho đến khi ánh sáng cuối cùng cũng chiếu vào đôi mắt khép hờ của cô.
“Đi!”
Cô bị đá vào lưng, bay về phía ánh sáng.
Sau ngã đâm sầm xuống đất, cô rên lên vì đau đớn. Những tiếng rên rỉ khác cũng có thể nghe thấy sau lưng cô.
Sau khi quay đầu nhìn lại, cô thấy Usagi và Mari cũng đang nằm dài giống mình.
Có tiếng đập cửa thật lớn từ chiếc xe màu đen bọn chúng đang lái, và sau khi động cơ rồ lên, chúng lái xe bỏ đi.
“Các cậu không sao chứ?”
“H-hơi hơi… bị trầy đầu gối.”
Mari vừa xoa xoa đầu gối vừa trả lời, Usagi thì chẳng nói gì trong khi nhỏm dậy.
“Các cậu này, tại sao bọn chúng lại thả chúng ta…? Chúng ta là người của Ban Thanh Trừng, chúng ta rõ ràng là kẻ địch của chúng.”
Ouka vừa lẩm bẩm vừa bối rối nhìn theo hướng chiếc xe đang lái đi.
Lúc nãy, Ouka và những người khác được trả lại đồng phục và rồi bị chiếc xe đó mang đến đây.
“Nói tới mới nhớ, cô ta có bảo rằng chúng ta là vật đảm bảo…”
Ouka cũng hồi tưởng lại lời của Isuka.
Trao đổi? Với Ban Thanh Trừng sao?
Ouka thậm chí còn không xét đến khả năng họ còn sống là nhờ Ban Thanh Trừng.
Bất kể là gì đi nữa thì ít ra cô phải báo cáo hành động của Hiệp Hội Giả Kim cho Ban Thanh Trừng.
Rằng bọn họ đang âm mưu hồi sinh loài elf.
“...chuyện gì đang diễn ra vậy…”
Cô nheo mắt, tòa tháp của phòng nghiên cứu phát triển vũ khí số năm của Hiệp Hội Giả Kim hiện ra ở phía xa xa.
Thành phố xám gần như không được cung cấp điện năng, vì thế mà nó gần như tối thui khi về đêm.
Chỉ có phòng nghiên cứu số năm là hiện rõ.
Ouka không thể không nhìn ra thứ ánh sáng như một khúc dạo đầu, báo hiệu chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.
Khi cô cảm nhận như vậy trong lồng ngực, Usagi nãy giờ yên lặng cũng đã đứng lên rồi. Giống như Ouka, hướng cô ấy đang nhìn theo, chính là phòng nghiên cứu số năm.
"Saionji?"
Khi Ouka nói, Usagi bắt đầu lặng lẽ sải bước về phía phòng nghiên cứu.
“Cậu đang đi đâu vậy?”
“...tôi sẽ quay lại đó, ở chỗ đó. Nhất định Suginami đang ở đó.”
Usagi tiếp tục xoay lưng với Ouka và bước đi.
“Người đã cứu chúng ta ra chính là Suginami.”
“...làm thế nào mà cậu biết được.”
"Tôi chỉ biết rằng, nhỏ đó biết chúng ta thế nào cũng bị bắt, và đã yêu cầu trao đổi chúng ta với Pha Lê AjinLost Matrix. Tôi, tôi cần phải đi cứu cậu ta.”
Ouka lao đến Usagi, người đang bắt đầu bước đi, để ngăn lại.
“Chờ đã Saionji. Khi cậu nghe được chuyện về cậu ta, cậu nghĩ như thế nào?”
Khi Mari nghe thấy câu hỏi của Ouka, cô làm vẻ mặt như muốn nói ‘nè, nè’. Và nói rằng cô chẳng biết đọc tâm trạng gì cả, nhưng với Ouka thì đây là chuyện quan trọng mà cô cần phải biết.
Isuka đã thành thật kể với ba cô gái về những cuộc nghiên cứu kỳ quặc mà bọn họ đã tiến hành. Họ muốn trốn tránh sự thật, nhưng lại không thể tìm được lời để đáp lại. Họ đã biết được những hành động tàn ác mà Ikaruga đã thực hiện khi còn ở phòng nghiên cứu số năm.
Vì thế mà cô cần phải nghe cho được câu trả lời.
Liệu cô có nên tin vào một Ikaruga đã phạm phải nhiều lỗi lầm như vậy hay không.
“...tại sao cậu lại hỏi tôi như vậy.”
“Tôi đã biết được Suginami trong quá khứ là người như thế nào. Nhưng tôi lại không biết Suginami hiện tại ra sao.”
"............"
“Vì thế mà tôi muốn nghe Saionji nghĩ gì. Vì cậu quen cậu ta đã lâu, tôi nghĩ rằng phải có gì đó xứng đáng mới khiến cậu muốn làm vậy.”
“Cậu định bắt tôi khai hết?”
“Tôi chỉ muốn biết quyết định của cậu.”
"............"
“Saionji, cậu có tin Suginami không?”
Ouka hỏi nghiêm túc.
Usagi quay mặt đi, vai cô run rẩy, cô tự ôm chằm lấy mình thật mạnh.
“Dù có tin… hay không tin… tôi cũng không quan tâm. Bất kể Suginami của quá khứ như thế nào, tôi cũng không có hứng thú. Tôi thấy ổn với Suginami như bây giờ.”
Giọng nói hơi run của cô chạm đến hai người còn lại.
Nước mắt của Usagi thấm ướt mặt đất.
“Nếu Suginami dính vào chuyện nguy hiểm, tôi sẽ đi cứu cậu ấy.”
"............"
“Nếu Suginami làm chuyện xấu, tôi sẽ vả cậu ấy.”
"............"
“Dù là trường hợp nào, Suginami vẫn phải bên cạnh tôi…”
Giọng cô đầy nước mắt, và cô tự ôm lấy bờ vai mình.
Rồi cô mạnh mẽ ngẩng đầu lên, và nhìn về phía trước.
“Tôi muốn bảo vệ Tiểu Đội 35.”
Usagi nói lên cảm xúc thật lòng của mình.
“Dù có lẽ không được hay ho gì, nhưng với tôi thì Tiểu Đội 35 là… nơi tôi thuộc về. Chẳng có nơi nào hợp với tôi hơn Tiểu Đội 35. Tôi chắc rằng Suginami và Kusanagi cũng có cảm giác này. Dù có là người nào biến mất khỏi nó, chúng tôi cũng sẽ đánh mất đi nơi mình thuộc về.”
"............"
“Chính vì vậy, tôi nhất định phải bảo vệ nó. Chỉ có nơi đó… tôi nhất định phải bảo vệ.”
Nghe thấy vậy, Ouka lặng lẽ cau mày.
Cô nhớ lại những lời của Takeru khi cô mới gia nhập.
Khi cô vẫn còn lạ lẫm với các thành viên khác, khi cô hỏi Takeru, cậu đã kể ngắn gọn cho cô nghe về tính cách của Usagi, và còn thêm vào.
『"Trong số các thành viên đội chúng ta, tôi nghĩ người yêu quý tiểu đội này nhất chính là Usagi. Làm sao đó, mà cậu ấy có vẻ như là người lo nghĩ cho đồng đội nhiều nhất.”』
Thật là một khờ khạo và dại dột mà. Ouka thì lại không giống những người khác, cô luôn tìm cách tự cách ly mình khỏi đám đông, nhưng nhiều lúc cô lại cảm thấy sự kết nối.
Ouka cảm thấy ganh tị với Usagi. Mười tháng đã trôi qua kể từ khi tiểu đội định hình, kết nối giữa ba người đó đã bền chặt.
Với ba người đó, Ouka vẫn chưa ràng buộc chặt chẽ với họ.
Cô không rõ Usagi yêu mến tiểu đội này đến đâu. Cũng bởi vì cho đến lúc Ouka gia nhập, tiểu đội chỉ có mỗi 3 người họ thôi.
Gì đây… trong ngực mình có cảm giác đau âm ỉ.
Cảm xúc của Ouka vẫn chưa phát triển đầy đủ, nên cô không nhận ra đó là cảm giác cô đơn.
Tuy nhiên, cảm xúc của Usagi đã đánh động cô.
“Tôi hiểu rồi. Quyết tâm của cậu, đã thực sự lay động được tôi.”
Ouka gật mạnh, Mari vừa bắt hai tay ra sau đầu vừa tiến tới.
“Thật là, hết cách rồi. Tôi sẽ đi với Usagi-chan. Tôi vẫn còn nợ các cậu mà.”
Mari duỗi tay giơ lên và nói “gay go thật”, rồi mỉm cười chua chát.
Ouka và Usagi ngây ra nhìn Mari.
""............""
"Phù Thủy Cực Quang tôi đây sẽ cho các cậu mượn sức mạnh của mình, các cậu tốt hơn hết là nên biết ơ——"
""Một phù thủy không được dùng ma thuật thì có thể làm gì hả?""
Sau khi bị hai người đó chỉ ra, Mari thất vọng khuỵu gối.
Ouka thay đổi kế hoạch, cô đặt tay lên vai Usagi rồi nói ra quyết định của mình.
"Saionji, tôi sẽ cho cậu mượn tất cả sức mạnh của mình. Tôi sẽ mạo hiểm mạng sống vì quyết tâm của cậu."
“Th-thật à?”
"——Nè, nèèè! Tôi muốn khiếu nại tại sao lại có sự phân biệt đối xử thế hả!”
Mari với đôi mắt đẫm nước xen vào, tham gia cùng hai người họ.
"Ootori, cậu có tin câu chuyện về Suginami không?"
Câu chuyện cô nghe được từ Isuka, với một người căm ghét tội phạm đến tận xương tủy như Ouka thì chuyện đó đúng ra là không thể chấp nhận được.
Thiên Tài Nhân TạoDesign Child, hồi sinh loài elf, các thử nghiệm sinh nghiệm, dính líu hết đến mấy chuyện đó. Và nếu cô ta thực sự muốn giao Pha Lê AjinLost Matrix cho Isuka, thì Ouka sẽ cảm thấy bị xúc phạm.
“Không, nguyên tắc của tôi là đưa ra quyết định sau khi biết được sự thật. Tôi sẽ không tin chừng nào tôi được tận mắt chứng kiến hoặc nghe chính Suginami nói ra, tôi sẽ chờ tới lúc đó.”
Cô vẫn nói kiểu kiên quyết như mọi khi, nhưng vì Ouka là người như vậy nên đành chịu thôi.
“Vì thế mà, tôi cần phải gặp Suginami.”
Ouka hai tay chống nạnh, phồng ngực lên.
Thay vì lao thẳng đến phòng nghiên cứu ngay bây giờ, có một vấn đề khác mà bọn họ phải ưu tiên quan tâm.
Không còn nhiều thời gian. Không còn cách nào khác ngoài việc tự mình đi vào phòng nghiên cứu, việc liên lạc với Ban Thanh Trừng phãi hoãn lại. Ban Thanh Trừng phải tự mình ngăn chặn việc hồi sinh loài elf thôi. Ưu tiên của họ là cứu Ikaruga, và nhường lại việc ngăn chặn cuộc nghiên cứu cho Ban Thanh Trừng là quyết định hợp lý.
Nếu đúng theo lời của Usagi đã nói, tức là Ikaruga đã thực hiện một cuộc trao đổi để giải phóng con tin, thì nếu Takeru bị bắt, cậu cũng đã được thả ra rồi.
Có lẽ chỉ là mơ mộng hão mà thôi, nhưng trước hết bọn họ cần liên lạc được với Takeru. Điều đó có nghĩa rằng, họ cần phải tìm được cách nào đó để liên lạc với Takeru.
Khi Ouka nghĩ đến đó với vẻ khó chịu trên mặt.
Ouka nhận thấy rằng mặt đất nơi cô đứng đang run lên nhè nhẹ.
"...gì vậy?"
Những hòn sỏi nằm trên đất đang lăn tròn và phát ra tiếng rào rạo.
Khi cơn run chấn mạnh lên và lan đến chỗ mình, cô nhìn thấy thứ gì đó trên đại lộ chính.
Ngay sau đó, từ phía sau góc đường, vô số Dragoon nhảy ra.
“K-kẻ địch?”
“Không… nhìn vào vai chúng kìa.”
Hình ngôi sao năm cánh nằm trên một cây thánh giá được vẽ lên trên một trong những chiếc Dragoon.
Chúng là Dragoon của Ban Thanh Trừng.
Số lượng dần dần tăng lên, và Ouka cùng những người khác cảm thấy chấn động dữ dội.
Ngoài những chiếc Dragoon, còn có những người trông như là thành viên của đội Hiệp SỹSpriggan đang lái những chiếc moto 4 bánh với tốc độ chóng mặt.
“Số lượng này… tệ nhất cũng cỡ một tiểu đoàn[note1299].
Đứng giữa đám khói bụi dày đặc, Ouka chết lặng trong khi từng đợt Hiệp SỹSpriggan đi ngang qua cô.
Thật đúng là viện quân không ai ngờ tới. Dù rất là biết ơn họ, nhưng với chừng này sức mạnh thì trông như là họ đang chuẩn bị tham chiến vậy.
Tuốt hàng sau cùng, là một chiếc Limousine trông chẳng liên quan gì đến chỗ này đang thong thả tiến tới.
Chiếc Limousine dừng lại trước Ouka, và cửa sổ mở ra không một tiếng động.
"——Oh không, mấy đứa đang làm gì ở đây vậy! Ba đứa con gái đi tham quan chỗ này là nguy hiểm lắm! Mà ta nhớ là đâu có cấp giấy phép cho mấy đứa?!” .” Một người đàn ông khả nghi mặc bộ đồ trắng xuất hiện, đó là Sougetsu. Sougetsu giả bộ ngạc nhiên một cách cường điệu, và mỉm cười với ba cô gái.
Ba người bọn họ nhìn ông bằng ánh mắt như muốn nói họ khinh thường ông từ tận đáy lòng.
“...chuyện quái quỷ gì đây?”
"——Con không thấy à? Chúng ta sắp có chiến tranh.”
Sougetsu trả lời thẳng, gương mặt Ouka biểu hiện sự căng thẳng.
“Chuyện là chúng ta phát hiện ra phòng nghiên cứu số năm đang tiến hành các cuộc nghiên cứu bất hợp pháp. Giờ chúng ta đang tiến hành đột kích chúng.”
Vì mới nãy ông ta bảo với Ouka đây là một 『Cuộc chiến』, giờ đã hơi bị muộn để gọi là đột kích rồi.
“Nếu Chủ tịch đã thân chinh, thì có nghĩa rằng chuyện sẽ chẳng có gì hay ho.”
“Nếu ông chủ cũng ra mặt thì tinh thần mọi người sẽ tốt hơn, phải không?”
Dù nghe thấy lời mỉa mai của Ouka, ông ta vẫn vừa gõ cửa xe vừa cười toe.
Ouka càng lúc càng cảm thấy khó chịu hơn.
“...Đội Trưởng Kurogane có biết gì về cuộc đột kích này không?”
“Hiện giờ thì anh ta đang viết một núi văn bản xin lỗi. Nếu người của anh ta không thất bại trong nhiệm vụ, thì sẽ chẳng có cuộc chiến vô nghĩa này. Anh ta đã nhận trách nhiệm rồi.”
Ouka nghĩ rằng nếu Kurogane Hayato có tham gia vào chuyện này, thì anh ta sẽ ngăn bọn họ sử dụng nhiều vũ lực thế này.
Nếu họ động binh nhiều thế này, sẽ khiến kẻ thù cảm thấy khủng hoảng.
Nếu nhận ra nhiêu đây lực lượng chính là để hủy diệt phòng nghiên cứu số năm, lực lượng địch có thể sẽ chạy về trụ sở chính. Nếu có chuyện đó, chiến tranh sẽ nổ ra.
Chủ trương của Hayato là cố gắng giảm thiểu tổn thất nhân mạng. Anh ta sẽ cố gắng tránh chuyện va chạm giữa Ban Thanh Trừng và Hiệp Hội Giả Kim.
"...Chủ tịch, ông thật sự muốn chiến tranh với Hiệp Hội Giả Kim à? Nếu chuyện như thế xảy ra, thường dân vô tội sẽ——"
"Đừng hiểu nhầm. Ta đã nói chuyện với trụ sở chính của Hiệp Hội Giả Kim rồi. Có vẻ phòng nghiên cứu số năm đã tự ý quyết định, nên bọn họ cũng sẽ tham gia cuộc đàn áp.”
“Trụ sở chính…? Chủ tịch, ông tin bọn họ à?”
"Chúng ta hành động là vì họ đã cho phép, giờ muốn rút quân cũng muộn rồi nhỉ? Ta đã quyết định sau khi biết được sự thật.”
Ouka vừa thừa nhận mình đã thất bại trong việc ngăn chặn vừa thầm nghĩ cái ông này thật là bệnh hoạn.
“Kẻ địch chỉ có phòng nghiên cứu số năm. Lỡ có ai bị liên lụy vào thì chỉ có bọn tội phạm ở thành phố xám thôi. Sẽ không có chuyện công chúng làm om sòm vì chuyện này. Ngoài ra, dù quả thật là ta muốn gây chiến với trụ sở chính bọn chúng lắm, nhưng chẳng có lợi ích gì để làm thế cả, hahahaha!”
Mặc dù đang cười vui vẻ, nhưng đôi mắt ông ta thì không cười.
Tuy vậy, nếu đã có được sự đồng ý của Hiệp Hội Giả Kim, coi như việc động binh đao lần này đã được giải quyết. Cứ thế này, thì việc đánh chiếm phòng nghiên cứu số năm sẽ hoàn thành mà không cần phải có chiến tranh.
Tuy không tin lắm về việc không làm liên lụy đến thường dân, nhưng vì người dân khu vực quanh đây đã quá quen với cảnh chém giết loạn lạc rồi. Nếu họ thấy nhiều Thanh Tra thế này, họ chắc là sẽ nhận thấy sự nguy hiểm và bỏ chạy ngay.
“Thay vào đó, hãy để ta hỏi trước, mấy đứa làm gì ở biên giới vậy? Chuyện này không hay đâu, mấy đứa không nên tiến hành điều tra ở vùng biên giới.”
Ông nói nhăng nói cuội gì thế, trong khi ông chính là người khích bọn tôi đến đây… Ouka thầm nghĩ, nhưng cô vẫn tiếp tục im lặng.
“Ta tự hỏi, chuyện gì đã xảy ra với Kusanagi-kun và Suginami-kun vậy?”
Ouka không biết có nên kể cho ông ta nghe về chuyện Ikaruga hay không. Cô phải tự mình tai nghe mắt thấy chuyện đó trước khi báo cáo lại cho ông ta, nhưng nếu sự thật không được tiết lộ thì có khả năng cao cô sẽ bị bắt giữ.
Ouka hoàn toàn không thể tha thứ việc đó.
Người đã gửi lá thư nói cho họ biết rằng Ikaruga là kẻ phản bội có lẽ chính là Sougetsu. Ngay từ đầu cô đã mơ hồ nghi ngờ như vậy, nhưng cô không nghĩ rằng ông ta sẽ gửi lá thư đó mà chẳng hề có lý do nào.
Ông ta thậm chí còn biết về các cuộc thử nghiệm loài elf, chắc là vì Ikaruga đã bị theo dõi. Sougetsu tiếp tục mỉm cười như mèo Cheshire[note1300].
Ouka ghét cái điệu cười đó.
Cô cũng ghét cái kiểu hay tỏ vẻ giấu diếm của ông ta.
“Không biết. Chúng tôi bị lạc đường.”
Nhưng trước khi khám phá ra sự thật, thì việc phản bội đồng đội còn tệ hại hơn.
“Con không thể liên lạc với cậu ta qua radio ư?”
Ông ta nói vậy, rồi ra hiệu cho một người đi cùng xe giao ra điện đàm. Ouka nhận lấy cái điện đàm mà người đó ném tới, và gắn nó vào tai cô.
“Bọn ta có thể giúp con đi tìm không?”
“Không sao. Vốn dĩ cũng là lỗi của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự đi tìm họ.”
“Nhưng nếu xảy ra một trận chiến và con có thể bị cuốn vào đó?”
“Vậy đó sẽ là một trải nghiệm bổ ích. Chúng tôi có thể mượn vài thứ vũ khí không?”
Miệng Sougetsu vặn vẹo biểu lộ sự vui sướng.
“Con có thể mượn bất cứ thứ gì con muốn trong mấy cái xe phía sau. Vì đây là trường hợp khẩn nên ta cũng giải trừ sự hạn chế trong việc dùng Relic Eater. Dùng cho tốt vào nhé.”
"............"
“Thế là để đi cứu Suginami-kun, nhỉ?”
Vì cái thái độ như muốn nói ta đã biết hết mọi chuyện rồi của ông ta, Ouka cảm thấy muốn giết chết Sougetsu.
Ouka cúi người xin lỗi, rồi xoay gót quay về với các đồng đội của mình.
“Không còn thời gian để đứng đây đâu. Đi thôi… chúng ta cần cứu Suginami ra trước khi Ban Thanh Trừng chinh phạt phòng nghiên cứu.”
Ouka nói với hai người kia rồi nhắm mắt.
Đây là trường hợp khẩn cấp, một người đồng đội của họ đang gặp nguy hiểm, cô giang rộng vòng tay.
Thời điểm đó, một ma pháp trận màu đỏ sẫm xuất hiện dưới chân cô.
“——Khát khao với nhiệt huyết tối thượngSummis desiderantes affectibus——”
Usagi và Mari giật mình không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không có thời gian đâu mà lo nghĩ chuyện đó.
Ouka, nhằm giải cứu đồng đội mình, tìm kiếm sự trợ giúp từ thứ tạo vật cô ghét nhất.
“——Cây Búa của Phù ThủyMalleus Maleficarum!”
Với sự miễng cưỡng trong giọng nói, cô loại bỏ mọi thứ, và gọi ra một thứ dị giáo.
Sougetsu bụm miệng cười, nhưng vẫn rỉ ra tiếng.
“Tuyệt vời, đó chính là bản chất khi trở thành đồng đội. Thật sự, những đứa trẻ đó, bọn chúng rất hữu dụng.”
Tràng cười thích thú của Sougetsu dần tăng âm lượng, những người ngồi trong xe phản ứng đủ kiểu.
Trừ lái xe ra, thì trong xe có 3 hành khách.
Bọn họ mặc đồng phục đen của đội Thợ Săn Phù ThủyDullahan, ngực áo đều được thêu họa tiết kỵ sĩ không đầu.
Bọn họ là thành viên của Đội Điều Tra Khu Vực 1 Học Viện Phòng Chống Ma Thuật, Cảnh Sát Chống Bạo Loạn Zeroth, 『EXE』.
“Chủ tịch thật xấu xa. Chẳng phải có cách đỡ vòng vo hơn sao?”
Một thành viên với diện mạo của một thiếu niên nói trong khi hai tay đang vòng ra sau đầu.
“Nếu ngài muốn họ phải chiến đấu như đội tiên phong, ngài có thể chỉ cần ra lệnh cho họ thôi mà.”
“Cậu thật ngốc quá, làm thế sẽ khiến ta trông giống kẻ xấu ngay.”
"...haha, vào lúc tàn cuộc thế này thì ai rồi cũng sẽ nghĩ cho bản thân mình, không có chuyện bọn họ sẽ cứu cô ta đâu.”
Chủ tịch cười một cách mỉa mai.
Hai người còn lại là một tên khổng lồ nãy giờ giữ im lặng, và một người phụ nữ tóc đỏ vừa tự lẩm bẩm với chính mình vừa cắn móng tay.
Sougetsu nhìn bọn họ, rồi vừa lắc đầu vừa nói “khổ quá đi”.
“Mọi người cần biết rằng, hành động lần này là vì chiến thắng của loài người. Chúng ta sẽ khiến bọn xấu xa đó khóc tiếng mán.”
“Tôi nghĩ rằng sự thức tỉnh của Twilight Type sẽ dẫn lối đến sự chiến thắng của loài người mà… phải không vậy, nó vẫn đang say ngủ phải không?”
Nghe thấy hai người đó nói, Sougetsu vuốt mái tóc sang bên.
“Nếu chúng ta dùng vũ lực để khiến nó thức tỉnh, tình huống cách đây 150 năm sẽ tái diễn. Cứ tiến hành chậm rãi và cẩn thận là thích hợp cho sự thức tỉnh của Mistletoe[note1301] rồi."
“Hỏi thật, thứ nào là quan trọng hơn vậy, vụ Hiệp Hội Giả Kim, hay là sự thức tỉnh của Twilight Type?”
Để trả lời cho câu hỏi của thiếu niên, Sougetsu nhìn qua cửa sổ ra ngoài.
Bầu trời của thành phố xám đầy mây, như thể bắt đầu rơi nước mắt khóc than cho một tương lai ảm đạm.
“Dĩ nhiên là cả hai rồi, nhỉ.”
Trong bóng tối, đôi mắt khép hờ của Sougetsu phát sáng như phản chiếu ánh trăng.