Phần 1
"Guuu...! ......!"
Đã 5 giờ sáng, vầng dương vẫn chưa hoàn toàn ló dạng. Trong sân vườn mù sương của một chung cư.
Một cậu bé mặc bộ đồ thể thao màu nâu đỏ đang luyện tập thể lực với một khúc gỗ trong tay.
Cậu di chuyển với tốc độ có thể nói là cực hạn của não bộ. Cậu ta tùy hứng múa may trong sân.
Cậu bé đó, Kusanagi Takeru lấm tấm mồ hôi trong khi đang đuổi theo hình bóng của một địch thủ tưởng tượng.
Kẻ thù to gấp 5 lần cậu. Là Anh Hùng cậu từng chiến đấu trước đây, Vua Arthur, động tác của hắn được tái hiện bên trong đầu cậu.
Tốc độ chuyển động, tốc độ tấn công, áp lực đòn đánh của hắn, cậu tránh né hết và đẩy lùi từng đột tấn công của hắn.
Cậu được cấu thành từ máu từ thịt. Dù chỉ một đòn cậu cũng không được phép để cho kẻ địch đánh trúng.
Hết lần này đến lần khác, cậu không ngừng phản đòn kẻ địch.
Tất nhiên là cậu đã giải phóng tuyệt kỹ cho phép cậu kiểm soát giới hạn não bộ, Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao.
Cậu đã giảm thiểu tác dụng của nó đến mức thấp nhất, nhưng sự kiệt sức và tải trọng đè lên cơ thể vẫn rất lớn. Đây là bài rèn luyện mà trước đây cậu đã tập đi tập lại nhiều lần, nhưng lại lơ là kể từ khi bắt đầu học cao trung. Cậu bắt đầu tập trở lại sau khi nhận ra sự cần thiết của nó.
Liên tục tập đi tập lại từ khi còn nhỏ tuổi cho đến lúc vào trung học, cậu đã gắng sức tới mức nôn ra máu.
Nhưng vẫn chưa đủ. Vẫn chưa đâu ra đâu cả.
"———!!"
Vung kiếm xuống bằng toàn lực cơ thể, cậu đánh nứt đầu Anh Hùng. Định là rèn luyện bản thân, nhưng cơ thể Takeru dần bị thúc đẩy bởi sự giận dữ.
Cơn giận đang phát ra từ lưỡi kiếm, tinh thần cậu xáo trộn khiến tứ chi Anh Hùng biến mất, chúng không còn ở đó nữa. Tuy nhiên, một cái bóng khác xuất hiện trước cậu.
Hắn đang nhấp nháy, hắn giữ một thanh liễu kiếm, hắn cười nhếch mép, rồi cười vang.
『"Ngươi quá nông cạn——!"』
Hắn đột ngột xuất hiện, lấy đi mọi thứ của Mari. Mang đi đồng chí của cậu, Kyouya, và giết Yoshimizu, hắn đứng ngay trước mặt cậu.
Có gì nó bùng nổ bên trong Takeru.
"AaaaaaaaaaaaaAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!"
Cậu vung thanh kiếm sắc bén của mình, từ trên cao bổ xuống hắn.
Bổ thẳng vào đứa con của tuyệt vọng, thẳng vào não Haunted——
"——Chủ thể."
Đột nhiên bị gọi, Takeru bình thường trở lại.
Ánh sáng đã trở lại với không gian tối đen quanh cậu, quang cảnh mù sương buổi sớm mai hiện trong tầm mắt.
Và, đang đứng bên dưới lưỡi kiếm của cậu, là Lapis trong tay đang cầm một cái khăn lau.
“...anh dần hơi bị hung dữ nhỉ?”
Lapis nghiêng đầu như thường lệ và thẳng thừng hỏi.
Takeru vội thu thanh kiếm gỗ lại và cúi đầu.
"X-xin lỗi, là lỗi của anh. Anh đã không để ý đến em. Anh không đánh trúng em... phải không? Em có sao không?"
“Không thành vấn đề. Không có một vết thương nào tại chỗ thịt Chủ thể đánh trúng.”
“Không, không phải thế đâu. Anh thật sự xin lỗi.”
Cậu chắp tay trước trán và lại cúi người xuống.
Đôi mắt Lapis vẫn như thường lệ, không để lộ bất cứ suy nghĩ nào của cô. Cô khẽ nheo mắt khi Takeru vỗ nhẹ vào đầu cô.
Cậu chẳng rõ làm thế với cô là tốt hay không.
“Mỗi ngày, anh làm gì vào buổi sáng sớm vậy?”
Cô bé hỏi vậy khi cậu lấy khăn lau từ cô bé.
Cậu thì muốn hỏi ngược lại chuyện bị đặt dưới sự theo dõi liên tục như vậy, dường như cô bé luôn quan sát Takeru từ chỗ nào đó. Cô bé lúc nào cũng tự dưng xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất. Cứ như thể cô hồn vậy, cô bé đứng đó trước cả khi cậu nhận ra.
Takeru cũng dần quen với chuyện đó, và gần đây cậu cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa.
“Ah… đây là luyện tập. Ít ra là trong lúc này.”
“Luyện tập?”
“Vốn dĩ không định tập hằng ngày đâu, nhưng vì anh đã bỏ vụ này từ khi vào cao trung mà. Gánh nặng của Kiếm Trừ MaTảo Ma Đaolà rất lớn, nếu anh không động tay động chân hằng ngày thì sau này cơ thể sẽ không phản ứng như nó vốn phải thế.”
“Ra vậy. Thế đây là thói quen hằng ngày của dân M[note1075]?”
"............ Sai rồi.”
Em lầm rồi, anh sao là dân M được. Rồi Lapis với khuôn mặt tỉnh bơ nói với Takeru.
“Ngay cả khi không tập luyện, Chủ thể vẫn đủ mạnh rồi.”
“Không có chuyện đó đâu. Các trận chiến từ đó tới giờ anh chỉ tổ ngáng đường cản lối. Cho đến giờ anh vẫn chỉ dựa vào công năng của em. Cứ mỗi lần thoát khỏi dạng Thợ Săn Phù Thủy là anh lại thấy rã rời, anh cần phải trở thành chủ thể mạnh hơn.”
Với nụ cười khổ, Takeru bỏ tay ra khỏi đầu Lapis.
Lapis lặng lẽ nhìn chằm chằm Takeru lần nữa, cô bé nhẹ nhàng nhắm mắt lại rồi đặt tay lên ngực mình.
"Em hiểu trái tim Chủ thể như thế nào. Sự hỗn loạn trong kiếm của Chủ thể không giống thanh kiếm trong tay hắn. Chủ thể đang nói dối phải không."
“K-không có chuyện đó đâu.”
“Không. Em biết mà.”
Nói như thể biết hết mọi thứ xong, cô bé tiến lên một bước.
Takeru lau mồ hôi và ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác.
Cậu không biết nhiều lắm về các Relic Eater, nhưng nếu kết ước = chia sẻ vận mạng, thì không thể phủ nhận khả năng truyền tải ý nghĩ cho nhau.
Lẽ nào Lapis biết hết mọi suy nghĩ của Takeru?
Bản chất của Takeru là gì, cô bé hẳn cũng biết.
Trong lúc cậu lo lắng suy nghĩ, thì Lapis đút tay vào túi và lôi ra cái gì đó.
Đó là——anpan.
“Không nói tới nữa. Anh hẳn là đói rồi.”
............
Vẫn với vẻ vô cảm, bằng sự tin tưởng tuyệt đối với tất cả con tim của mình, Lapis giơ ngón cái với cậu. Khi nhận anpan từ cô bé, cậu buông thõng cả đôi vai, và cả mớ suy nghĩ nữa.
“Cơn đói là kẻ thù.”
“Em thực sự không hiểu rồi… mà tại sao em lấy cái lớn vậy.”
Mà cậu đâu có được chọn lựa bữa ăn, cậu vừa phàn nàn vừa mở bịch anpan và cắn một miếng.
Vụ đói bụng là sự thật.
“Khi dạ dày được lấp đầy, phiền muộn cũng lắng xuống, đó là điều em học được từ vị chủ thể trước.”
“? Lắng xuống, ý em là sao… chờ đã, tại sao em lại nghĩ là anh buồn——"
Ngay khi Takeru định hỏi cô bé, tất cả cửa phòng của chung cư đều lách cách mở hết cả ra.
Từ trong đó, một người phụ nữ và một người đàn ông vừa trực ca đêm với vẻ mặt gắt gỏng đi ra.
“Im đi Kusanagi! Cậu thật là phiền phức, mới sáng đã bắt đầu cái trò lách cách ù ù đó.”
“Ta vừa về nhà lúc 5 giờ sáng và phải đi làm lúc 7 giờ đây. Này, cậu muốn chết hả? Muốn chết hả? Hả?”
“Thôi nào, cái tiếng ồn bất thường phát ra từ nhà cậu là đã đủ lắm rồi, tha cho bọn tôi với…”
“Việc đầu tiên cậu ta làm lúc sáng sớm là ve vãn con nít…!”
Đó là những người ở các căn hộ khác. Ai cũng gân máu lồ lộ nổi trên thái dương. Hàng xóm của Takeru không tệ, nhưng vì sao đó mà có vẻ như cậu đã làm phiền họ.
Cậu líu ríu xin lỗi hết lần này đến lần khác, và rồi quay về căn phòng đã nhuộm ánh bình minh để làm bữa sáng nhạt nhẽo cho Lapis.
Phần 2
Hai tuần sau vụ tấn công giải đấu của Vu Thuật Sư Haunted.
Giải đấu đã bị hoãn lại, và sẽ được tổ chức lại một khi đấu trường được sửa chữa. Vụ này xảy ra ngay sau vụ Anh Hùng tấn công, ngay lập tức làm chất chồng thêm nhiều vấn đề cần giải quyết, và lòng người rối loạn. Sự nghi ngại dần lan ra khắp thế giới. Tại sao họ cần phải thao túng giới truyền thông. Tại sao Ban Thanh Trừng lại giấu đi vụ tấn công của kẻ thù. Trên các tờ báo nhỏ và các tạp chí mạng, đủ thứ suy đoán xuất hiện.
Giả thuyết xuất hiện nhiều nhất, nỗi sợ lớn nhất của công chúng.
Có khả năng Đại Chiến Săn Phù Thủy Lần II sẽ bùng nổ.
Mặc dù số lượng phù thủy đã giảm, nhưng vẫn còn hàng vạn phù thủy đang ẩn núp, giấu mình khỏi Ban Thanh Trừng.
Sẽ thế nào nếu mối đe dọa không xác định đó, bè lũ ấy quyết định tấn công nhân loại.
Tên phù thủy tấn công giải đấu, mối đe dọa đến từ Anh Hùng, sau những cuộc tấn công ấy, dân chúng bắt đầu nghi ngờ Ban Thanh Trừng.
Sự sợ hãi bắt đầu lan dần ra khắp thế giới.
Phần 3
Giờ học sáng đã kết thúc, khi đã vào giờ nghỉ trưa, dãy hành lang trước văn phòng hội học sinh đột nhiên đông đúc.
"Gununu...!"
Cơ hội kiếm điểm đã trôi đi mất, *thud*, Saionji Usagi siết nắm đấm, đấm vào tường rồi xoay xoay nó.
Các học viên xung quanh tất cả đang hân hoan, và trò chuyện về điểm số của tiểu đội mình, bầu không khí thật khó xử.
Những tiểu đội được cho là đã đạt 200 điểm và trở thành học viên năm hai ít nhiều đã được xác định, nói tới Tiểu Đội Trẻ Trâu thì họ…
Hiện tại là 55 điểm.
Nhân tiện, vị trí thứ hai từ dưới đếm lên là 110 điểm.
Đứng chót với số điểm ít gấp đôi. Chỉ cần liếc sơ thôi cũng đủ thấy tình trạng tồi tệ mà Tiểu Đội Trẻ Trâu đang gặp phải.
“Này, vẫn còn đội có điểm hai con số.”
“Tiểu Đội Trẻ Trâu, như thường lệ, chúng vẫn ở vị trí đó.”
“Không, không. Tôi ngạc nhiên khi thấy chúng có nhiều điểm đến thế.”
“Đó là nhờ Ootori Ouka.”
“So với cô ta, thì cái đám còn lại…”
Đám học viên đồng loạt nhìn một trong các thành viên của Tiểu Đội Trẻ Trâu, Saionji Usagi.
Nhưng sau khi thấy dáng vẻ của Usagi, mái tóc bù xù cùng gương mặt đỏ chót, bọn họ ngay lập tức ngoảnh chỗ khác.
Đám học viên tản ra mọi hướng bỏ đi, Usagi dẫm chân xuống sàn thật mạnh và cất cao giọng the thé.
“Tớ không thể chịu nổi nữa! Vị trí của chúng ta có lẽ tệ hại thật nhưng tớ không thể chịu đựng việc bị cười vào mặt như vậy! Đám các người còn sống là nhờ bọn tôi đó!”
“Này, cậu lớn tiếng quá… là bí mật, bí mật đó.”
Takeru từ bên cạnh phòng học bước ra, và nói để làm bình tâm Usagi lại.
Mặc dù lúc đầu cô lườm Takeru, nhưng rồi cũng nhanh chóng chán nản.
“Ah, là Kusanagi… chúc một ngày tốt lành.”
“Chúc cậu một ngày tốt lành luôn. Tình trạng mắt trái của cậu ra sao rồi? Nó sẽ sớm khỏi chứ?”
Nghe nói vậy, Usagi nhớ lại chuyện cũ và đưa tay chạm vào mắt trái.
Trên mắt trái Usagi, là một miếng bịt mắt.
“Nếu là 20 năm trước thì tớ mù luôn rồi, nhưng ngày nay thì có vẻ nó sẽ khỏi thôi.”
“...có đau không?”
“Không, không. Gần như không đau đớn gì, cậu không cần phải lo lắng đâu.”
Không để cậu phải lo lắng, Usagi mỉm cười.
Mặc dù cả tiểu đội 35 không có ai lành lặn cả. Nhưng mắt bị thương phải nói là loại vết thương chí mạng với xạ thủ.
Mặc dù chẳng giúp được gì, Takeru vẫn cảm thấy có trách nhiệm.
"...thôi nào, cậu có thể đừng làm cái vẻ mặt đó không. Tớ đã nói là nó sẽ lành mà. Giờ tớ thậm chí còn chớp mắt được nữa."
“X-xin lỗi.”
“Thay vào đó, còn nhiều thứ khác đáng để buồn hơn đây này! Nhìn đi, hãy nhìn vào đây!”
*bam* *bam*, Usagi chỉ vào cái chỗ ghi tên bọn họ trên tường, cậu nhìn vào đó.
Vẻ mặt Takeru thay đổi và cậu bắt đầu chớp chớp mắt.
“Điểm tăng đều đều… thật là chuyện mới mẻ với tiểu đội chúng ta.”
“Xin cậu đừng có tỏ ra tích cực kiểu kỳ cục như vậy.”
Mặc cho sự phẫn nộ của Usagi, Takeru mỉm cười cay đắng.
Nhìn theo hướng ngược lại, với các học viên năm nhất, số lượng tiểu đội đang hoạt động là rất thấp. Vụ tấn công của Haunted theo ngay sau vụ Anh Hùng. Số lượng người bỏ học và chết không thể bỏ qua được.
Tiểu đội 15, mặc dù vẫn còn được ghi điểm, thì Kyouya là thành viên duy nhất sống sót. Hình ảnh về việc Yoshimizu Akira tan vỡ, và bụng của Kyouya bị đâm thủng xoẹt qua trí óc, làm Takeru phiền não.
"Trời, trời. Vẫn lẹt đẹt thế à? Ngu thật. Có phải là vì không có tôi tham gia không?"
Cậu cảm thấy sức nhấn trên vai trái của mình rồi quay lại nhìn, Nikaido Mari đang đặt tay lên đó và vỗ nhè nhẹ.
"Pupupu." Cô đặt một tay lên miệng và cười vang.
*puu*, nhìn thấy Mari trêu chọc, Usagi phồng má lên.
"Cô chắc là vô tư lắm. Dù cho bọn tôi đang tuyệt vọng... gì đây? Cô đến đây trêu bọn tôi à?"
“Đúng, tôi đến để ghẹo mà.”
Mari nói thế với nụ cười láu cá.
Usagi bắt đầu dẫm chân và hét lên lần nữa.
"Cô khiến tôi giận rồi! Cô thật sự khiến tôi giận rồi! Cô khiến tôi giận tới mức không chịu nổi nữa!"
*pshoo* *pshoo*, đầu Usagi xịt khói và cô thở phì phò.
Mari đang mang vẻ mặt phê phê hệt như Ikaruga, và cơ thể cô run rẩy.
“Usagi-chan dễ thương quá. Làm tôi muốn ghẹo cô rồi. Đã hiểu vì sao Suginami lại muốn chọc cô đến thế.”
"Mugyaaah!"
Mari hành xử như thể chị cả, cô chống tay lên đầu gối và nhìn vào mặt Usagi.
“ufufu”, cô mỉm cười ra vẻ tao nhã.
"Rồi. Vậy để Onee-san đây bí mật giúp các cậu sau lưng Chủ tịch nhé? Các cậu cũng biết đó, tôi sống ở biên giới nên biết nhiều thông tin lắm〜"
“Bọn này không cần mượn sức của một đứa ngực nhỏ!”
"——Ngực nhỏ thì làm gì có liên quan đến chuyện này!?"
Usagi phản đồi, và rồi lần này cả hai người họ cùng to tiếng! Họ hét vào mặt nhau như thể mấy con khỉ vậy.
Đây chính là kết quả khi mà hai nhân cách dễ bị trêu ghẹo lại đi lộn xộn với nhau, Takeru thầm nghĩ. Cậu thấy cảnh này giống như hai con vật nhỏ nhắn đang cố gắng dọa nạt nhau vậy. Cậu phải quan sát cảnh này cả phút rồi mới bình tĩnh lại được.
"Umm? Phải rồi, Mari. Không phải hôm nay cậu có buổi thử nghiệm sức chịu đựng vật liệu mới sao?"
“Ừ, xong rồi. Tôi được bảo là cứ đánh hết sức đi, thế là tôi một hơi làm nó tiêu tán luôn.”
Vẻ mặt Takeru chuyển hơi tái.
“M-ma thuật gì mà có thể làm tiêu luôn vật liệu kháng ma pháp…”
“Cậu biết ma lực của tôi mà phải không? Chuyện đó dễ ợt.”
Cô khoe khoang và ưỡn ngực một cách tự hào, và vừa sửa lại cái nón trên đầu vừa nháy mắt.
Quả là một cô gái đáng sợ, Takeru thầm nghĩ.
"Hà, tôi có lẽ đã hơi quá tay một chút〜. Đám Thợ RènRegin sốc toàn tập luôn.”
“...cậu, trông vui nhỉ?”
"Thú vị hơn tôi tưởng đó. Không ngờ tất cả họ đều là người tốt. Tôi không thích đám Bác SỹSeelie, nhưng mấy người Thợ RènRegin thì khá thú vị. Tôi đã phá hủy hết đống vũ khí và áo giáp mà họ hết lần này đến lần khác tạo ra để chống lại tôi mà."
Chuyện đó thật sự vui lắm, Mari nói vậy.
Thấy Mari vui vẻ nhiều như thế này, cậu cảm thấy tốt hơn hẳn.
Cô ấy giờ đây là một học viên của Học Viện Phòng Chống Ma Thuật. Sau vụ đó, dù cậu đề nghị cô ấy đừng tiết lộ thân phận phù thủy, nhưng Mari từ chối làm vậy.
Giờ đây cô đi học với danh tính của một phù thủy thực sự.
Cô chủ yếu học về nghiên cứu phòng chống ma thuật, và được tham gia vào các cuộc thí nghiệm. Mặc dù là bị nhà trường yêu cầu, 『"Tôi muốn dùng ma thuật để cứu người. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì chuyện đó."』, nó trở thành hy vọng của cô.
Không may là cô không được cho phép tham gia vào các hoạt động tiểu đội, cô không thể tham gia vào các hoạt động của Takeru và đồng bọn, nhưng hễ cứ có thời gian rãnh là cô lại đến chỗ họ chơi.
Với tư cách phù thủy, cô bị mọi người xung quanh liếc mắt một cách khắc nghiệt, và trừ các thành viên Tiểu Đội Trẻ Trâu thì không ai nói chuyện nói cô.
Cứ như thể cô là không khí vậy, hẳn là cô ấy cô đơn lắm.
"Bất kể chất liệu họ mang đến là gì thì cũng đều thành vô dụng hết. Khi tôi đã nhúng tay vào, ngay cả Pha Lê Xanh mà ai đó đã sử dụng cũng dễ dàng bị phá hủy〜. Không, nếu nhỏ đó là kẻ thù của tôi thì——"
Cô vừa giơ hai tay lên vừa nói "đắng thật" rồi thở dài,
Đột nhiên cái khăn choàng trên cổ của cô siết chặt lại, vì bị nắm giật cả hai đầu.
“Hohoo, ra là cậu nhắm đến cuộc sống của tôi ngay cả trong những ngày yên ổn thế này à, con chồn cái khốn kiếp.”
Phía sau Ouka là một cô gái với mái tóc bồng bềnh màu hoàng hôn, CalamityHồng Liên Công Chúa, Ootori Ouka.
"Hahyuu?! Ootori Ouka... thả tôi ra ngay, nghẹt-nghẹt thở."
"Dĩ nhiên là nghẹt rồi. Đây gọi là tiên phát chế nhân, giết cậu trước khi bị cậu giết."
"C-ậuuuuu, cái đồ phụ nữ không nhạy cảm không biết xem tình huống...!"
“Không đâu, chỉ là cái khăn này thật sự tốt để siết cổ.”
"Hyuu!"
Trong lúc vẫn đang siết cổ Mari bằng cái khăn choàng cổ, thì Ouka buộc nút nó rồi nhìn lên bảng ghi điểm. Cô nhìn chằm chằm vào số điểm hệt như cái cách Takeru nhìn nó.
“Mmm. Vẫn còn chưa tốt…”
“Nhục quá…”
“Tại sao Kusanagi lại xin lỗi?”
“Trong vụ Anh Hùng tấn công, tớ đã từ chối lời đề nghị ám muội của Chủ tịch… Đáng lẽ ít nhất phải xin điểm chứ…”
"Oh, chuyện đó à. Nếu là tôi thì cũng làm vậy thôi. Người đàn ông đó không đáng tin, mà vốn dĩ việc thăng cấp chính là mồi nhử. Chúng ta là học viên, cứ từ từ mà kiếm điểm——"
""Cậu sao có tư cách nói thế.""
Usagi và Mari cùng lên tiếng.
“Xem coi cái đứa con gái được nhảy lớp nhờ vào quan hệ gia đình nói gì này.”
“Cậu ta cũng từng tỏ ra thanh cao quý phái thuyết giáo tôi. Gì mà tôi được đối xử đặc biệt〜, hay đại loại thế〜"
“Tôi trở thành Thợ Săn Phù ThủyDullahan là vì khả năng và nỗ lực của tôi được công nhận! Tôi chẳng dùng cách thức bất chính nào cả, toàn là cáo buộc sai!”
Ờ ờ chắc rồi. Hai người họ nhìn Ouka với vẻ khinh khỉnh, và mắt cô ngấn nước.
Takeru thấy cô thật đáng thương và quyết định can thiệp.
"Chà, nếu cậu ấy đã nói thế thì thôi bỏ đi. Có cả đống chuyện khiến gần đây chúng ta không thể tổ chức bất cứ hoạt động tiểu đội nào, tớ thấy chuyện này khá tệ. Gần đây chúng ta đã vướng vào vài chuyện."
“Là tôi đã tự quyết định dây vào. Chuyện chúng ta không kiếm được điểm cũng một phần tại tôi. Gần đây để xoa dịu dư luận, các Thợ Săn Phù ThủyDullahan cũng đang tiến hành điều tra ;uôn các Thánh Bảo Ma Thuật hạng C, nên việc kiếm điểm sẽ khó khăn hơn.”
Ouka với vẻ mếu máo tiếp lời Takeru.
Nhưng khi liếc qua sắc mặt của Takeru, thì cô lo lắng hỏi.
“...Kusanagi, cơ thể cậu không sao chứ?”
“? Sao? Nếu là về những vết thương thì đã lành cả rồi.”
"Không phải là chuyện thương tích. Khi dùng Relic Eater thì phải đền bù gì đó. Với Vlad thì là máu... với Mistilteinn thì là gì?"
Ouka hỏi vậy khiến Takeru đứng đần cả ra.
“Tôi không bị yêu cầu điều gì đặc biệt cả… mặc dù nó quả thực tiêu thụ sức mạnh thể chất khá nhiều, nhưng không có gì khác cả.”
“...là vậy sao. Hãy cẩn thận. Relic Eater là Thánh Bảo Ma Thuật. Chúng là kẻ thù, chứ chưa bao giờ là đồng đội của chúng ta cả.”
Như thường lệ cô ấy đang biểu lộ sự kỵ ma thuật của mình, mà khi đã nói đến vụ này rồi thì cậu định là sẽ hỏi trực tiếp Lapis. Rồi cậu nhìn quanh.
Và nhận ra.
“Eh? Suginami không đến?”
Mặc dù Tiểu Đội Trẻ Trâu đã quyết định đi cùng nhau trong giờ nghỉ trưa, nhưng lần này không thấy Ikaruga đến.
"Suginami hôm nay không đến?"
Mari hỏi Usagi.
“Nhân tiện mà nói, tôi cũng không thấy cậu ấy từ sáng đến giờ.”
Usagi nghĩ ngợi một lát rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho cô ta.
“Kusanagi.”
Phía bên kia của hành lang có một giọng nói yếu ớt gọi cậu.
Sau khi nhìn về phía đó, cậu thấy Ikaruga trong chiếc áo choàng thí nghiệm màu trắng, đang nhai một cây kẹo bạc hà và bông đùa với mái tóc.
"C-cậu đến trễ. Có chuyện gì vậy?"
Takeru hỏi, và Ikaruga,
Nhìn chằm vào mặt Takeru với vẻ vô cảm.
"............"
"...Suginami? Chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy cách phản ứng lạ lùng của cô, Takeru bước một bước tiến tới cô.
Mà hình như lo lắng của cậu là không cần thiết.
Ikaruga nheo mắt và chợt nở nụ cười quyến rũ.
“Cậu tò mò à? Cậu muốn biết những thớ tớ giấu diếm cho đến giờ phải không? Muốn biết mọi thứ về Ikaruga-oneesan này phải không?”
"Không, tớ không có ý đó——"
“Biến thái.”
Không hợp lý. Mô típ này không bình thường.
Vì luôn bị trêu chọc, Takeru thỉnh thoảng cũng nghĩ tới chuyện trả đũa cô.
Với Takeru mà nói, bị trêu chọc chẳng thú vị gì cả.
"Chà, có lẽ ta nên thử qua chuyện nằm ngủ trên sân thượng nhỉ?"
"............"
"Vì cậu có lối sống không lành mạnh nên chắc sẽ dễ ngủ thôi. Cậu nên noi theo tớ và di chuyển cơ thể chút chút."
Takeru giơ ngón trỏ lên mà giảng giải, Ikaruga thì nhìn chằm vào gương mặt đần thối của cậu ta.
"............eh?"
Kỳ quái. Phản ứng của cô ấy dở hơn thường lệ. Cô ấy nghiêm túc hơn thường lệ, như thể là cô đang đợi chờ điều gì vậy…
Khi cậu định nghiêm túc hỏi xem chuyện gì xảy ra với cô vậy, thì Ikaruga mỉm cười một cách vô tư.
“Làm gì đây… tớ thấy không sao, nhưng còn cậu sẵn sàng chưa?”
Cô liếc dòm cậu bằng ánh mắt ma mị, và rồi nhìn cậu chằm chằm.
“...sao cậu cư xử lạ vậy?”
“Lạ hơn nhưng gì cậu tưởng tượng đó——hiện thực chẳng ngọt ngào gì cả.”
“...tại sao mà cậu nói ra mấy lời như thể chuyện trọng đại vậy?”
“Vì cậu gánh vác quá tốt, vì cậu là người duy nhất sẵn sàng gánh lấy gánh nặng của tớ.”
“Cậu đang nói gì vậy?!”
“Ngay cả khi cậu tuyên bố gánh lấy một nửa gánh nặng của tớ, cũng đừng tưởng tớ sẽ dễ dàng đổ y như hai người kia!”
*bishin*, Ikaruga chỉ vào Ouka và Mari.
Mặt Ouka và Mari ngay lập tức đỏ lựng.
“Aa-aaii, ý-ý cậu đổ là sao hả? T-tôi không hiểu nhưng sao nghe thấy bực mình quá!”
“C-cậu bị ngốc à? Làm gì có chuyện đó!”
Thấy họ vội vàng bào chữa, "ufufu", cô nở nụ cười xấu xa.
Ikaruga chọc vào bụng Takeru.
“Yaa, thật đáng ngưỡng mộ quá đi mà, Quý Ngài Sát Gái.”
Nói vậy rồi, Ikaruga nhìn vào bảng điểm.
Cô nhìn thấy Tiểu Đội Trẻ Trâu bét bảng, nheo mắt và cười vang.
“...các cậu chẳng bao giờ thay đổi cả.”
“Đừng có nói chuyện như thể là chuyện của người khác. Cậu cũng là thành viên, ý thức cơn khốn khó này đi.”
Takeru nhăn nhó nói, Ikaruga liếc nhìn cậu, mái tóc cô đu đưa.
Ánh mắt cô nghiêm túc đến lạ khiến Takeru rùng mình một chút.
“...c-cái gì vậy, cậu hôm nay có vẻ lạ lắm? Có bị sốt không?”
“Nnn, chẳng có gì đâu.”
Cô nói xong, rồi quay lại nhìn bảng điểm và cười.
Takeru cảm thấy chút không thoải mái, từ nãy tới giờ cô có vẻ là lạ. Mà cậu lại không biết lạ chỗ nào, nó rất mơ hồ.
“Đúng như Kusanagi nói, cậu cũng nên làm chuyện gì đó khác hơn là biến cậu ta thành thứ vũ khí biến thái.”
Usagi đứng giữa hai người và ngã gần hơn tới Ikaruga.
Ikaruga có vẻ yếu ớt hơn thường ngày.
“Thôi bó tay rồi… vậy thì, tớ sẽ hack vào hệ thống dữ liệu của Thợ Săn Phù ThủyDullahan và tìm vài vụ nguy hiểm.”
“...th-thật là đáng sợ khi cậu thực sự có thể làm thế.”
"Cần vụ nào lớn phải không? Vậy thì chúng ta nên nhắm vào vụ nào lớn nhất."
“Vậy chúng ta sẽ biến thành kẻ bị săn đuổi mất! Với cả, sao cậu trông vui vậy?!”
“Vậy thì, lập tức bắt đầu hack thôi… hay đúng hơn là crack——"
"Ngưng lại đi!"
Nhằm ngăn không cho Ikaruga bắt đầu thao tác với cái thiết bị dạng đồng hồ đeo tay, Usagi lao vào cô.
Sau đó là cảnh quen thuộc hằng ngày.
Sau khi xong bữa trưa, là các hoạt động tiểu đội thường lệ.
Tiểu Đội Trẻ Trâu hôm nay cũng bế tắc như mọi ngày, cả bọn quyết định lắng nghe các thông tin về Thánh Bảo Ma Thuật mà Mari biết như là phương sách cuối cùng.
Mari đến từ vùng biên giới, có vẻ cô thu thập thông tin sau khi gia nhập Ảo Mộng GiáoValhalla, hình như cô cũng rất quen thuộc với thế giới ngầm.
Hình như vậy thôi. Chứ chuyện của cô.
“Umm, umm… vụ lớn phải không? Đầu tiên… là cái này, có người trông thấy một con thuồng luồng khổng lồ bên trong hệ thống thoát nước cổ. Đâu đó dưới đây hình như có nguyên một mạng nhện? Ở đây thì có Mossie[note1076]! Với cả, xung quanh đây người ta thấy——"
“...về vụ này. Một ông thợ sửa ống đã khiến cho mấy cái ống lọc chất thải nào xanh nào đỏ lộ ra khỏi cống thoát nước. Còn vụ này, đôi anh em nhân chứng đã ăn quá nhiều nấm[note1077]——"
“Chẳng có liên quan gì tới ma thuật. Toàn bịp bợm.”
"............thế còn cái này? Một cậu bé tóc bạch kim có cánh đã cứu nhiều thế giới song song——"
“Chỉ là một tên cosplayer đáng thương bị mát dây! Mọi thứ cậu nói không phải là hiểu lầm thì cũng toàn xạo, bộ cậu là một cuốn tạp chí lá cải hả?!”
“Bó tay! Gần như đó là toàn bộ thông tin tôi có, tôi đã tiết lộ hết trong cuộc chất vấn này rồi!”
Các thành viên đang ở trong phòng tiểu đội vừa ăn bánh vừa trao đổi đống thông tin nghèo nàn với nhau.
“Đó là tất cả thông tin mà chúng ta đã thu thập phải không… các tiểu đội khác và đám chuyên gia đã thầu hầu hết các vụ trong thành phố… quả nhiên là chúng ta phải tìm mấy vụ ở biên giới rồi.”
Usagi đề xuất ý kiến với vẻ chán nản, Mari thì nói “Không không không” xen ngang vào.
"Cậu nên dừng được rồi đó. Cậu đang đánh giá thấp các khu ở chuột. Tại đó, rời khỏi trạm kiểm soát 30 giây thôi là thế nào cũng gặp cướp, cậu sẽ bị bắt cóc và bị buộc phải làm việc trong nhà thổ."
"...ở-ở nơi như vậy mà cậu vẫn sống khỏe nhỉ."
"Nhờ cô hiệu trưởng mà cách sống của tôi đã được tôi luyện từ nhỏ rồi. Tôi biết được nơi đâu là an toàn, nhưng vẫn cứ nguy hiểm. Các cậu mà ăn mặc gọn gàng quá thì ngay lập tức sẽ bị nhận ra là người lạ. Nếu mà mặc đồng phục Học Viện Phòng Chống Ma Thuật thì ngay lập tức sẽ bị vây quanh."
Nghe thấy vậy, mặt Usagi xanh lè.
Người đứng ngang với cô, Ouka khoanh tay lại và gật đầu thật sâu.
“Tôi cũng không khuyến khích chuyện đó. Ngay cả các sĩ quan của Ban Thanh Trừng ở biên giới khi tiến hành điều tra cũng phải làm thật cẩn trọng. Các tiểu đội thực tập cũng có thể kiếm điểm ở vùng biên nhưng cần phải được cấp phép.”
“Hee, chỗ đó hồi trước xảy ra chuyện gì à?”
“Xảy ra mỗi năm ấy chứ… đám người mới ngu ngốc tiến vào vùng biên giới mà không có kiến thức nào về nó trước đó, rồi bị quét sạch.”
“Chuyện gì xảy ra với họ?”
“Hầu như tất cả họ mất tích. Không có tiểu đội nào nguyên vẹn cả.”
Nghe thấy câu trả lời của Ouka, Mari nhìn Usagi rồi nói “Thấy chưa?”. "gununu", Usagi bắt đầu run rẩy trong lo lắng và *bam*, cô đập bàn.
“Vậy giờ chúng ta làm gì đây?! Còn chưa tới năm tháng nữa là tới hạn thăng cấp rồi?!”
Usagi cau mày làm mình làm mẩy, Mari chìa ra một quyển tuần san đáng ngờ.
“Chính vì thế tôi mới nói, chúng ta hãy đi tìm Mossie!”
“Tự cậu đi mà tìm.”
“Đ-để tôi nói cho cậu nghe nè, lỡ Mossie có tồn tại thì sao? Ai tìm thấy nó được thưởng 10 tỷ ¥ đấy!”
“Cậu là con nít hả? Nếu cậu nói chuyện đó với cái vẻ nghiêm túc như vậy thì cậu nên đến bệnh viện là vừa, để tôi giới thiệu một Bác SỹSeelie giỏi cho.”
“Đừng có làm như tôi bị điên! Có nhân chứng đó! Đây này, xem tấm ảnh này đi!”
Tin sốc, quán quân của những đường cống ngầm! Sinh vật dị thường chưa được xác định Mossie! Chiều dài 400 mét!
............
“Cậu bị ngốc à.” “Cậu đúng là đứa ngốc.”
Ouka và Usagi đồng thanh.
“Gì hả?! Nó cũng có thể là một con rồng!”
Mari phản đối với vẻ mặt mếu máo.
“Bất kể là gì thì con Mossie này, lớn quá thì ai tin cho được—”
“Chỉ có ngu như cậu mới tin vào cái bức ảnh sắp đặt nửa mùa này. Nói là trong cống ngầm, sao lại có rừng núi ở đằng sau hả. Chẳng phải đây là cái xuồng đi câu à?”
“...à, thật vậy.”
""...haa.""
“C-các cậu đang hợp sức biến tôi thành đồ ngu đúng không?!”
“Oh, cuối cùng cũng nhận ra rồi?”
"Khốn kiếppp—!!"
Mari bắt đầu dậm chân như Usagi từng làm.
Từ ngoài mà dòm vào, cảnh này có vẻ như giống với cảnh đám con gái cấp ba đang tám chuyện với nhau tại quán ăn gia đình chứ không phải là cuộc họp của một tiểu đội tập sự.
Takeru, người lãnh nhiệm vụ pha trà, đặt tách xuống trước mặt mọi người và cười gượng.
Cậu đặt tách xuống trước mặt ba người, và nhận ra người thứ tư không có mặt.
Khi cậu nhìn quanh phòng, cậu để ý thấy người cuối cùng đó đang ngồi trên chiếc ghế dựa tường.
Takeru mang trà đến người ngồi cạnh tường đó.
“Cậu không tham gia à?”
"...nn?! Tớ hôm nay không có tâm trạng.”
Ikaruga nhận lấy tách trà từ cậu, thu một chân lên ghế và rúc người thoải mái trên đó mà nhìn các thành viên tiểu đội. Cô không tham gia vào, mà từ xa quan sát họ.
Cảnh này thực ra không phải hiếm thấy, mà là thường xuyên xảy ra.
Ikaruga đôi khi cũng quan sát đồng đội của mình theo kiểu thế này. Cả cái lúc mà ở đây chỉ có 3 thành viên, cô cũng chỉ quan sát các cuộc họp vô bổ mà Takeru và Usagi tổ chức.
Takeru đứng kế bên Ikaruga và nhấm nháp trà trong khi dựa lưng vào tường. Ikaruga cũng uống trà, và cả hai người đồng thời biểu lộ vẻ mặt chua chát.
“...thật kinh khủng.”
“Cậu không chịu cải thiện nhỉ.”
Ikaruga nhìn Takeru với vẻ hối lỗi khi thấy cậu ta chực khóc và cô cười khúc khích.
"Thật ra thì chẳng có gì thay đổi... Kusanagi, Usagi, hay cả tình trạng Tiểu Đội Trẻ Trâu chúng ta."
“Không đâu, đã có gì đó thay đổi mà? Gần đây có hơi nguy hiểm.”
“Ý tớ không phải thế. Ý tớ là cái cảm giác ngu ngu này, cái không khí này.”
Nghe nói thế, aah〜, Takeru nhìn Ouka và những người còn lại.
“Ouka đến, Mari cũng đang bắt nhịp, tớ nghĩ sẽ trở nên khá bận rộn.”
“Nhưng về cơ bản thì chẳng có gì thay đổi cả. Chúng ta chẳng trưởng thành được tẹo nào.”
Nghe thì giống như là buộc tội, nhưng vẻ mặt của Ikaruga lại khá thoải mái.
Vì họ biết nhau đã lâu nên cậu mới chú ý. Cô không muốn cảnh này thay đổi, đó hẳn phải là điều Ikaruga đang nghĩ.
Takeru nở nụ cười đắng và nghĩ về quá khứ.
"Dù cậu nói vậy, chứ cái hồi chỉ có hai chúng ta và Usagi ở đây, thì cũng khó xử."
"...nn〜?"
Sau khi Takeru nói vậy, Ikaruga cuộn người lại và nheo mắt.
Cử chỉ đó hấp dẫn đến lạ.
“Cái lúc chỉ có tớ và cậu thì sao?”
“Ha? Vì chỉ có hay ta……..ah.”
“Tiểu đội 35 bắt đầu từ hồi vào cao trung nhỉ〜? Tớ đã gặp Kusanagi hồi trung học.”
Cái tiểu đội này, vì tình đồng chí của họ đã bền vững từ trước, nên cậu có cảm giác nó có từ hồi trung học lận.
Ikaruga nghiêng đầu về phía cậu Takeru đang đứng, trông như thể cô muốn rúc vào người cậu.
“Đó là cái cách Kusanagi nhìn tớ sao?”
"T-tớ không có ý nói xấu gì đâu. Chỉ là vì chúng ta quen nhau lâu quá nên có chút nhầm lẫn. Lúc đầu chỉ có tớ và cậu… cũng được một thời gian."
Cậu có chút ngượng và ngoảnh mặt đi.
Thấy phản ứng đó, Ikaruga tiến sát hơn nữa và ấn bộ ngực bóng bẩy của mình vào cậu.
“Nghe y như cặp vợ chồng đang tâm sự nhỉ…?”
"Ha?!"
“Usagi sẽ là con gái ruột của chúng ta nhỉ? Còn Nikado là con riêng?”
“Tại sao lại thành ra thế này…”
“Oh, nhưng vợ hợp pháp của cậu là Ootori, tớ là tình nhân… cảm tưởng như là vợ cũ nhỉ?”
“Đừng có nói chuyện như thể chúng ta đã li dị như vậy! Ootori đâu có liên quan gì tới vụ này?!”
“Aah, vì đây là harem nên ngoài Ootori ra thì mọi người đều là tình nhân.”
“Chuyện thành ra như thế vì ngoài tớ ra thì mọi người đều là phụ nữ phải không?! V-với cả về cậu và những người khác, tớ không bao giờ nhìn các cậu theo kiểu đó, một lần cũng không.”
"............"
“Thiệt là, bộ thật sự là rất vui khi cứ liên tục trêu chọc tớ à?”
Với vẻ không hài lòng, cậu khoanh tay nhắm mắt nhăn mặt.
Dù sau khi đã nói cái từ ‘trêu chọc’ quen thuộc, cũng không có gì xảy ra, im lặng kéo dài, Takeru mở một mắt và nhìn Ikaruga.
Ikaruga đang nhìn vào những đồng đội của mình, trông có chút cô đơn.
“...thiệt là, chẳng thay đổi gì.”
Vẻ mặt đó của cô, cậu chưa bao giờ thấy qua.
Takeru chẳng thể nói được lời nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào gương mặt nhìn nghiêng của cô.
“Vậy thì đến lúc rồi. Có chuyện tớ cần nói với các cậu.”
Trời đã tối. Các hoạt động tiểu đội vô bổ sắp đến lúc kết thúc như thường lệ. Ikaruga đột nhiên nhấc hông khỏi chiếc ghế.
Ánh mắt mọi người tụ lại Ikaruga.
“Tớ sẽ nghỉ học một thời gian. Hẹn gặp các cậu sau.”
Cô nói thế.
"...hee? Tại sao?"
Takeru hất hàm hỏi.
"Nói với cậu cũng không sao——nếu cậu đã sẵn sàng cho chuyện đó."
“Tớ đã nói rồi mà.”
“...không, thực ra là tớ.”
Ikaruga bỏ tay khỏi eo và khoanh chúng trước bộ ngực hùng vĩ, nhìn họ với ánh mắt buồn buồn.
"——Ngày mai có một cuộc đua Dragoon được tổ chức, Gaia đang bí mật gọi tớ."
"............"
"Tớ rõ nguy cơ chứ. Đua Dragoon là trò chơi nguy hiểm, đôi khi cả khán giả cũng dính phải tai nạn. Nhưng mà, tớ không thể kiềm chế được, tim tớ đang nhói lên đây——"
“Chỉ vậy thì sao lại nghỉ học!”
Takeru không thể không đáp trả.
Cậu định làm một cú chặt tay vào đầu cô, nhưng cô hơi giữ khoảng cách với cậu.
“Chuyện là thế đó, vậy nên cứ hoạt động mà không có tớ.”
“Này, với tư cách Đội Trưởng tớ không chấp nhận lý do đó!”
“Vậy thì các cậu nhớ làm việc cho ra trò khi không có Ikaruga-oneesan ở đây nhé〜"
Cô với chiếc áo choàng thí nghiệm khoác trên người lướt ngang qua Takeru, và bỏ đi với những bước chân ầm ĩ.
Dĩ nhiên là Takeru cố đuổi theo và ngăn cô lại.
Nhưng mà, Ikaruga trong khi đang mở cửa nửa chừng thì dừng lại và bất ngờ ngoảnh mặt lại.
“Giữ gìn sức khỏe nhé, bye bye.”
Bye bye.
Trong khi cô vẫy tay với họ, cậu dừng bước.
Ouka và Mari trên mặt họ đều có vẻ thắc mắc, chuyện đó sao có vẻ khó tin.
“Thiệt hả trời, chuyện gì vậy. Tớ, như thể tớ vẫn chưa hiểu rõ Suginami vậy.”
“Ừ… tôi nghĩ chúng ta cũng thân rồi, nhưng dường như Suginami lại đặt một bức tường chắn giữa chúng ta. Không biết chuyện đó có phải là vì cậu ta có chuyên môn khác chúng ta, là một kỹ sư hay không… Kusanagi, tại sao cậu không cản Suginami? Là Đội Trưởng thì cậu đáng lẽ phải đập cô ta một cái.”
Giọng nói luyên thuyên quen thuộc của Ouka không đến được với Takeru.
Có gì đó, một cảm giác bứt rứt kỳ lạ đang ẩn sâu bên trong cậu.
Phần 4
Đã vài phút sau khi Ikaruga đi khỏi.
"? Sao vậy, Takeru? Nãy giờ cậu cứ im lặng và vẻ mặt thì cứ ra vẻ gay go lắm."
“Kusanagi, cậu là đội trưởng nên hãy cho bọn tôi chỉ thị đúng đắn đi. Cứ cái đà này chúng ta thực sự sẽ phải học lại cả năm đấy.”
Nghe thấy giọng hai người họ, Takeru nhìn lên và hỏi lại.
“Xin lỗi, xin lỗi. Các cậu vừa nói gì?”
“...cậu thực sự không sao chứ? Vướng mắc gì à?”
Mari cúi xuống nhìn vào mặt cậu.
“...Tớ có chút lo lắng. Tớ nghĩ Suginami đang hành động hơi lạ.”
“? Với tớ thì cậu ta có vẻ vẫn vậy.”
Ouka đang khoanh tay nghiêng đầu.
Takeru vừa nhìn trần phòng vừa nhớ lại chuyện đó, rồi gãi gãi gò má.
“Tớ không hiểu lắm, nhưng khi tớ nói chuyện với cậu ấy thì thấy có vẻ hơi quái? Có chút kỳ lạ gì đó. Hay đúng hơn là thấy hơi căng thẳng.”
Nghe thấy Takeru nói vậy, Mari và Ouka thực ra cũng chẳng hiểu lắm và nghiêng đầu.
“Với cả cậu ấy… mỗi khi đi đâu thì thường sẽ nói ‘gặp các bé sau’ hoặc đại loại vậy.”
“? Thì sao?”
“Hôm nay cậu ấy lại nói ‘bye bye’ phải không? Đây là lần đầu tiên cậu ấy nói lời tạm biệt đúng chuẩn như vậy.”
“...chẳng phải cũng bình thường sao? Cậu đang lo nghĩ chuyện như thế à?”
Dù Mari nói vậy, Takeru vẫn thấy không thoải mái.
Takeru không có cơ sở chắc chắn nào cả, nhưng dù gì từ lần đầu gặp Ikaruga tới giờ cũng 4 năm rồi.
Nhờ vào mối quan hệ lâu dài mà cậu có thể cảm thấy chuyện gì đó.
Và Takeru không phải là người duy nhất cảm nhận như vậy.
“Rõ ràng là có gì đó kỳ lạ.”
Usagi có vẻ cũng có suy nghĩ giống Takeru, cô im lặng từ nãy đến giờ.
“Bởi vì cậu ta——cả ngày hôm nay chưa bóp vếu tớ lấy một lần.”
""............""
Cô nói vậy mà khuôn mặt tỉnh như ruồi luôn, Mari và Ouka biểu lộ vẻ bối rối.
"............vậy chẳng phải chuyện tốt với cậu sao, là cậu ta đã không làm thế nữa.”
“Không phải là nói chuyện đó tốt hay xấu gì. Lần này giống như Suginami đang âm mưu gì vậy.”
Usagi đặt một tay lên bàn, cúi người và nói vậy.
Takeru gật mạnh, đồng ý với Usagi.
“Quả vậy. Quả nhiên là kỳ lạ.”
“Ừ, nhất định phải có chuyện gì đó.”
Hai cựu binh đã kết luận.
Mari và Ouka không có ý kiến, không ai trong bọn họ có thể xác định chuyện đó.
"Nghĩ được vậy là vì các cậu đã quen nhau lâu rồi. Vì các cậu đùa giỡn với nhau từ lâu rồi nên mới chú ý đến những chuyện mà bọn tôi không thể tìm ra."
"K-không không, giờ nghĩ lại, tôi cũng thấy có chút là lạ? Phải, phải rồi."
"...tại sao cậu lại thay đổi ý kiến. Đừng cố gắng hùa theo họ! Đừng bỏ tôi một mình!"
"V-vì cậu là đứa không biết đọc vị tình hình. Còn tôi là đứa có thể làm chuyện đó!"
"Không biết đọc tình huống thì liên quan gì!"
Vậy à?! Ouka biểu lộ vẻ bị sốc trên mặt. Cậu không biết có phải hai người này thật sự ghét nhau hay không, rồi lại bắt đầu nghĩ về Ikaruga.
Có vẻ đúng như Mari đã nói, mối quan hệ kéo dài 4 năm của họ hẳn là đã tạo nên sự khác biệt khó thấy. Ikaruga có thể nói là người bạn đầu tiên của Takeru. Từ bé cậu đã chẳng quen biết nhiều bạn bè. Cậu qua lại với người khác cực kỳ dở từ khi còn nhỏ, ngay cả sau khi lên thành phố thì cậu cũng bị cô lập vì lúc nào cũng ôm theo thanh kiếm.
Với hoàn cảnh như vậy, người duy nhất nói chuyện với cậu là Ikaruga.
『"Cậu thú vị thật. Tôi thích cậu. Tôi thích người loại người mạnh mẽ."』
Sau khi nói vậy với Takeru, Ikaruga bắt đầu dính lấy cậu. Ouka chính là người đã hướng Takeru thành con người như bây giờ, nhưng người dạy cậu cách ứng xử chính là Ikaruga.
Học cách ứng xử từ người điên nhất tiểu đội này nghe có vẻ lạ, nhưng Takeru đã từng vướng vào nhiều rắc rối với các học viên khác, và nếu không có Ikaruga thì cậu đã bị đuổi rồi.
Mặc dù Takeru không nhận ra, nhưng từ góc độ khác mà nhìn vào, Ikaruga giống như một người chị của cậu. Với Usagi cũng như vậy.
"............nếu không có gì lạ thì chắc không sao đâu."
Trong lúc Takeru lo lắng cho cô ấy, có ai đó gõ cửa văn phòng của đội.
Usagi đang ăn bánh quy liền nhanh chóng phản ứng, đứng lên và chạy lon ton đến cửa.
“Ai đó?”
Và khi cô mở cửa.
“Ể?”
“Usagi? Gì vậy?”
"............rõ ràng là có ai đó gõ cửa nhỉ? Tớ chẳng thấy ai cả."
Usagi lộ vẻ thắc mắc.
Takeru cũng tiến ra cửa và dòm hành lang.
Rõ ràng là không có ai ngoài này. Cậu nghe tiếng của các tiểu đội khác, nhưng không thấy ai cả.
“Gì vậy? Chơi khăm à?”
"Tớ không nghĩ là có ai trong trường này lại nghĩ tới trò đó, và... eh?"
Lúc Takeru định đóng cửa, cậu nghe thấy tiếng gì đó là lạ bên dưới.
Nhìn xuống, cậu thấy một một phong bì được đặt tại đó.
Cậu nhặt lên và nhìn vào phần địa chỉ, ‘Gửi Kusanagi Takeru-sama’, chỉ viết có nhiêu đó.
“Một...bức thư?”
Cậu cố nghĩ, nhưng không biết người nào sẽ gửi thư cho cậu.
"Gì đó gì đó...? Một bức thư tình—?!"
"T-thư tình hả...?!"
“Mặc dù nó khá đơn giản… phong bì màu nâu.”
Mari và Ouka cũng tiến ra cửa, và lối ra vào trở nên ồn ào.
“Không, nhìn kiểu gì đi chăng nữa đây không thể nào là thư tình…”
Trong khi nói vậy, cậu cẩn thận mở phong bì và lấy lá thư bên trong ra.
Với vẻ thoải mái, cậu xem qua bức thư.
Trong đó viết,
Suginami Ikaruga đã phản bội Học Viện.
Chỉ ngắn gọn bấy nhiêu đó.