Phần 1
Mari cùng Ouka đi về, 5 phút sau.
"Ở lại nhà tớ?! Tại sao?!"
Takeru hét lên sau khi nghe hoàn cảnh của hai người họ.
“Bởi vì việc tiến hành thủ tục bị thiếu sót nên không còn phòng nào trống trong ký túc nữ. Với cả Nikaido Mari đang đeo Gleipnir, vậy nên có đi ra ngoài thì cũng không sao… ít ra thì Chủ tịch bảo vậy.”
Ouka giải thích với vẻ bất mãn. Đồng thời trông cô cũng có vẻ không cảm thấy thuyết phục cho lắm.
“Vậy tại sao lại là phòng của tớ?”
“Saionji thì đang sống với bố mẹ, và nhà của Suginami thì chẳng có chỗ nào để ngủ cả. Nhỏ này thì không muốn về phòng tớ. Mà tất nhiên là tớ cũng chẳng muốn nhỏ này tới đó luôn.”
“... hai người quan hệ gì mà tệ dữ vậy.”
“Đừng lo gì cả Kusanagi, tớ sẽ không để cậu một mình với con phù thủy này đâu. Tớ sẽ đi cùng và giám sát để chắc chắn rằng cậu không bị tấn công.”
“Tôi sẽ không tấn công cậu ta!”
Mari từ phía trái bước lên, vặn lại.
Takeru nhìn Ouka, vẻ mặt cậu có chút căng thẳng.
“Ootori, cậu sẽ…. đến nhà tớ luôn sao?”
“...không ổn à?”
Ouka hỏi lại, cảm thấy có chút khó chịu.
“...khô-không phải là không ổn! Hoàn toàn không phải!”
“Mmm. Vậy, tớ xin làm phiền cậu nhé. Đừng lo, tớ có mang túi ngủ theo cùng rồi.”
Cậu cuối cùng cũng biết được thứ gì nằm trong cái túi xách tay to đùng mà Ouka đang mang.
“Ờ thì tớ không cản hai cậu… Mà tớ hơi nghèo vậy nên phòng thật sự nhỏ đấy?”
“Ổn thôi mà, tớ đã biết là cậu nghèo nên đã chuẩn bị hết rồi.”
...thực ra thì chuyện cô sẽ dọn tới chỉ được quyết định mới lúc nãy mà thôi, vậy thì tại sao cô ấy lại có thông tin đó chứ.
Tâm trạng Takeru chuyển sầu một tí.
“Kusanagi sống một mình...đó là một căn hộ chung cư à?”
“Ừ. Diện tích 6,5 tấm tatami, có một nhà bếp và một phòng tắm.”
“? Chẳng phải là cũng khá thông thường đó sao, nơi ở vậy cũng không tệ… nhân tiện, tiền thuê bao nhiêu?”
Nghe Ouka hỏi, Takeru giơ 5 ngón tay lên.
“... Năm vạn? Tiền thuê đó khá thông thường.”
“...không, là năm ngàn.”
“”Năm ngàn!?””
Bất kể nhìn kiểu gì đi nữa thì giá thuê vậy là quá thấp, cả hai người đều nghĩ vậy.
Nhìn thấy hai người họ ngạc nhiên, Takeru trông có vẻ khá tự hào.
“Fufufu, một giao dịch ngon lành đúng không? Tớ cuối cùng cũng tìm ra nó sau một tuần tìm đi tìm lại khắp mọi nơi.”
“Umm… mà chẳng phải so với mấy căn khác thì nó rẻ tới mức bất thường hay sao?”
Mari hỏi.
“? Ừ, giờ cậu nói ra tôi mới thấy là mấy căn khác giá khoản sáu vạn phải không nhỉ.”
Tại sao vậy ta? Takeru nghiêng đầu suy nghĩ.
Mari cười méo miệng. Mặt Ouka thì trắng bệch ra và cô lặng thinh luôn.
“Cậu, cái phòng đó… chắc chắn có nguy hiểm. Chắc chắn là một căn phòng từng có người tự tử hoặc là có yêu ma quỷ quái xuất hiện trong đó.”
“Hahaha! Làm gì có mấy thứ đó. Cậu xem phim kinh dị nhiều quá rồi đó. Những thứ như ma quỷ sẽ không xuất hiện trừ phi sử dụng phép triệu hồn.”
Takeru phá lên cười trước những tưởng tượng ma quái của Mari.
Mari trong lúc đi theo Takeru vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Ouka thì không nói bất kỳ lời nào kể từ khi cô nghe được vụ tiền thuê chỉ có năm ngàn, cô lê bước cách phía sau một chút trong khi dán mắt xuống đất.
“Chúng ta đến rồi. Đây là chỗ tớ ở.”
Cả hai nhìn theo hướng Takeru chỉ.
Ấn tượng đầu tiên là nó trông như một căn hộ chung cư thông thường. Tổng thể bề ngoài cũng khá bình thường. Chỉ có một thứ; một trong các căn phòng. Căn phòng tận cùng ở tầng hai trông có vẻ kỳ quái.
———*wooooooooooo—gyaa!!* *gyaaa!!* *creaak...* *creaak...*
Khí tức từ đó phát ra nghe thật quỷ dị, lũ chim đậu trên mái kêu réc réc. Mặc dù chẳng có ai ở trong, vẫn có thể nghe thấy thứ âm thanh cót két từ trong phòng phát ra.
"——Chẳng phải rõ ràng có nguy hiểm sao!?"
“Là gì?”
“Cái khí tức hắc ám đó là sao chứ?! Chẳng phải là nó đang phát ra tiếng ‘wooooooooo’ kinh dị rồi còn gì!?”
“Đó là quạt thông gió của hàng xóm chăng?”
“Và lũ chim sao lại kêu ***gyaa*** ***gyaa***
“Đó là bọn quạ. Chúng làm tổ trên đống rác ở đây. Hàng xóm gần đây hành động khó chịu quá.”
“Quạ làm sao có vảy như thế hả?! Với cả không có ai trong phòng nhưng sao vẫn có thể nghe thấy tiếng cọt kẹt vậy, đó là gì?!”
“Tòa nhà này lắc khá kinh đấy.”
Takeru ngượng nghịu giải thích.
Mari sửng sốt nhìn Takeru, cô lẩm bẩm “Thần kinh cậu loại gì vậy…”,
“? Ootori, chuyện gì vậy? Tại sao cậu đứng đó? Lại đây nào.”
Ouka đã nhận ra thứ mà Takeru đang chỉ và dừng lại ở đằng sau. Bị gọi nên quay lại, trong lúc di chuyển hình như cô có nghe mấy tiếng cọt kẹt và chút chít.
“Cái zì zậy, cái zì zậy?”
“...ngôn ngữ tuổi xì tin hả?”
“Làm gì có cái đóa. Tất cả đều ổn. Tôi không sợ zì hết!”
Nhìn cô ấy kìa, cô đang run rẩy và răng thì đánh lập cập. Một đứa ngu ngu như Takeru thì không nhận ra, chứ một người khá sắc sảo như Mari thì ngay lập tức hiểu ra phản ứng của Ouka, rồi cô mỉm cười hiểm ác.
Đồng thời, cô bám chặt vào cánh tay Takeru.
“Nếu sợ thì cô có thể quay về đấy? Tôi ở đây một mình với Takeru là được, không thấy phiền gì đâu.”
"Guh....!"
“Nhưng một học viên danh dự như cô mà lại sợ ma——. Thật sự bất ngờ luôn ấy——”
“C-cô! Cô đang nói cái gì vậy hả! Tôi… nhiêu đây… c-c-chẳng là cái đinh gì với tôi!”
Nói vậy rồi, Ouka bắt đầu tự tin sải bước tiến vào chung cư.
"....uuu——...! Uuu〜...!"
Nhìn thấy Ouka run rẩy và lảo đảo không thể leo lên mấy bậc cầu thang của chung cư, Mari cười thích thú.
"Pufufu, không thể thì đừng cố. Nếu thấy sợ thì cứ về đi, nhanh nào, về đi."
“...Tôi không hiểu lắm, là cả hai cậu sẽ ở trong phòng tôi? Hay chỉ có Mari? Là thế nào?”
Takeru vừa hỏi Mari vừa xem đồng hồ.
Mari cảm thấy ngạc nhiên chốc lát, rồi cô một tay chống cằm bình tâm suy nghĩ một lát.
Không có Ouka. Ở một mình với Takeru. Một thân một mình ngủ với một cậu con trai. Mặt Mari hơi đỏ lên.
“Kh-không… có chút… ph-phải làm gì? T-tôi không có kinh nghiệm… ch-chúng ta vẫn chưa sẵn sàng mà… bất ngờ làm chuyện như vậy, thì có hơi…”
“? Tôi không hiểu lắm, nhưng Mari ở lại đây đúng không? Vậy thì vào nhà đi nào.”
Takeru lôi từ túi áo ra cái gì đó và đặt nó vào tay Mari.
“...chìa khóa? Tại sao?”
“Cứ tự nhiên trong nhà nhé. Nếu cậu muốn ăn, thì rẽ phải vào hẻm đó có một siêu thị, với cả cậu sẽ tìm thấy nhà bếp và phòng tắm dễ dàng mà thôi...nếu cậu không muốn dùng khăn tắm của tôi thì cứ mua ở siêu thị. Cậu có tiền không?”
“C-chờ đã. Tại sao? Vậy là tôi phải ở lại đây một mình sao? Còn cậu thì sao? Chẳng phải đây là nơi cậu ở ư?”
“Tôi phải đi làm thêm. Tới 2 giờ khuya mới về được, vậy nên cậu có thể đi ngủ luôn mà khỏi để ý đến tôi.”
“Làm thêm?! Tới tận 2 giờ… lối sống như vậy có sao không thế? Cơ thể cậu vẫn ổn chứ?”
“Thân thể tôi cũng khá cứng cáp nhờ luyện kiếm pháp mà. Mà tôi cũng quen như vậy rồi.”
Takeru cười khổ nói vậy.
Cậu là một học viên tự túc. Cậu cần tiền để trả nợ cho gia đình và vì em gái cậu. Lý do cậu gia nhập Ban Thanh Trừng Dị Giáo vốn dĩ chính là vì tiền bạc.
Takeru xem đồng hồ với vẻ nôn nóng và quay ra sau.
“Xin lỗi, tôi sẽ trễ mất. Nếu thấy vừa ý phòng tôi thì cứ dùng thoải mái!”
Takeru vừa chạy biến đi vừa vẫy tay. Mari bị bỏ lại đó, đứng yên một chỗ luôn.
"............"
Sau khi nghe cuộc trò chuyện của hai người họ, Ouka cũng quay đi.
Thế rồi Mari bắt chặt vai cô.
“Ca-cái gì thế… Tôi sẽ quay về theo như lời cô bảo, để tôi đi.”
“Đ...đừng bỏ tôi một mình mà.”
Mari bấu víu Ouka bằng đôi mắt đẫm lệ. Đôi mắt Ouka cũng ươn ướt nốt.
“Đây là nhiệm vụ phải không, cô đúng ra phải bảo vệ tôi!”
“Tại sao chỉ tới lúc này cô mới nói như thế! Tôi muốn rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt!”
“Tôi cũng đâu muốn trú trong cái chỗ thế này đâu chứ! Nhưng tôi không thể tìm nơi nào khác ngoài chỗ này vì tôi được giao chìa khóa rồi!”
“Vậy thì cứ ở một mình đi! T-tôi đi về đây!”
“Đồ nhẫn tâm! Tôi nhất quyết không để cô chạy đâu!”
“Để! Tôi! Đi!”
Hai người họ làm ầm lên dưới bầu trời hoàng hôn.
Cuối cùng thì cả hai người họ phải ở lại nhà Takeru.
Phần 2
Takeru tạm biệt Mari và Ouka rồi đi làm thêm.
Kế hoạch sử dụng Nikaido Mari làm mồi nhử đang diễn ra đằng sau hậu trường.
Một chiếc xe tải đang đỗ phía trước căn hộ của Takeru.
Bên trong chiếc xe tải đó là bộ phận chỉ huy kế hoạch. Một lượng lớn các màn hình được đặt bên trong không gian mờ ảo, và vũ khí được treo đầy tường.
Có vài người đang gõ gõ máy tính, một người đàn ông trông như một Thanh Tra Dị Giáo nhìn qua họ và quan sát một màn hình với vẻ nghiêm trọng.
《"Đây là đơn vị giám sát số một của đội Điệp ViênBanshee. Một trong số các thành viên của ta đã va phải một người qua đường. May là nhờ có lớp ngụy trang quang học nên anh ta không bị phát hiện. Chúng tôi vẫn đang tiếp tục theo dõi."》
“Tiếp tục cái gì. Loại tên đó khỏi nhiệm vụ ngay lập tức. Loại bỏ tên vô dụng đó đi.”
《"...vâng thưa sếp!! Tôi xin lỗi!"》
Sau khi chỉ thị đội Điệp ViênBanshee, Kurogane Hayato gỡ chiếc microphone trên mặt mình ra.
Kế bên Hayato, người đang chăm chú quan sát màn hình, là thuộc cấp của anh ta, một thành viên khác của đội Thợ Săn Phù ThủyDullahan vừa mới đến đây với hai cốc cà phê trên tay.
“Anh chủ tâm để chúng rời khỏi học viện, nhưng có vẻ bọn kia sẽ không tấn công đâu… Bọn Ảo Mộng GiáoValhalla ấy.”
Người phụ nữ đó đặt một cốc cà phê trước mặt Hayato và lặng lẽ lẩm bẩm.
“Đừng lơi là cảnh giác. Chuẩn bị bắn trả bất cứ lúc nào.”
Hayato không rời mắt khỏi màn hình bảo người phụ nữ như vậy.
“Anh lo lắng thái quá rồi? Ảo Mộng GiáoValhalla đâu nhất thiết phải hành động tại đây đâu. Tôi không hiểu tại sao anh lại thận trọng như thế.”
“Cô, cô là tân binh chuyển sang đội Thợ Săn Phù ThủyDullahan từ đội Điệp ViênBanshee. Đã bao giờ đương đầu với Ảo Mộng GiáoValhalla chưa?”
“? Không, tôi vẫn chưa.”
Người phụ nữ tóc đen đó đứng bên cạnh Hayato sau khi đặt đống tài liệu lên bàn làm việc.
“Đừng đánh giá thấp chúng. Chúng có thể sử dụng các phương pháp vượt qua cả tưởng tượng của cô để giết đối tượng.”
“...là thế sao, nhưng có lẽ chúng sẽ bỏ qua cô ta…”
Hayato không cần dời mắt đi trả lời người phụ nữ chưa bị thuyết phục kia.
“Cô có biết vì sao nhân loại có thể thắng Đại Chiến Săn Phù Thủy không?”
“...bởi vì súng đạn mạnh hơn ma thuật?”
“Sai. Có vài lý do. Chúng ta lúc đó có lợi thế áp đảo về số lượng. Súng gần như là cách duy nhất chúng ta có thể dùng để đương đầu với bọn chúng. Mà cũng như cách chúng ta dùng lực lượng quân sự của mình, chúng cũng tạo ra kiến thức và sức mạnh.”
“Nhưng đó là chuyện của 150 năm trước mà? Ở thời hiện đại này, sức mạnh của phù thủy đã suy vong. Tất nhiên sức mạnh của một phù thủy là tương đương một chiếc xe tăng, nhưng chỉ đến mức đó mà thôi.”
“Bọn quái vật sống sót cách đây 150 năm, đó chính là Ảo Mộng GiáoValhalla.”
Nói thế với người phụ nữ xong, Hayato dời mắt vào đống tài liệu.
“Báo cáo từ Mistilteinn?"
“Đó là từ 20 phút trước. Không có gì bất thường cả.”
“Có có kiểm tra lại lý lịch của đám học viên đứng cùng Kusanagi Takeru chưa? Chúng cũng có mặt lúc bắt giữ Nikaido Mari.”
“Vâng. Kirigaya Kyouya, Yoshimizu Akira, Kitakami Heiji, Ishibashi Shinya, Mizuhara Ai, gần đây chúng gặp chuyện. Chúng vừa bị phạt hôm trước. Hình như chúng đang thấy buồn vì bị mất đi một người, nhưng dường như vẫn tiếp tục hoạt động như thường lệ.”
“Tiếp tục cảnh giác.”
Người phụ nữ rời đi sau khi nhận lệnh.
Hayato bị bỏ lại một mình tiếp tục quan sát màn hình, thầm than thở thựcc tế rằng Ban Thanh Trừng hiện tại thiếu mất cảm giác nhạy bén trước nguy hiểm.
“Tất cả các thành viên hãy chuẩn bị tình thần. Đừng nghĩ rằng kẻ thù sẽ không tấn công. Cứ hành động như thể tình huống tệ nhất đang diễn ra. Hiểu chưa?”
《"""——Rõ!"""》
Sau khi nghe được câu trả lời chắc nịch, anh không khỏi cảm thấy lo lắng.
Kurogane Hayato là một trong số ít Thợ Săn Phù ThủyDullahan biết được bọn Ảo Mộng GiáoValhalla khủng bố như thế nào.
Hai giờ khuya, Takeru kết thúc ca làm thêm tại cửa hàng tiện lợi và lặng lẽ đi bộ quay về căn hộ của mình.
Sau khi làm việc tệ hơn cả ngày thường và bị quản lý mắng nhiếc, tinh thần Takeru đã chạm đáy. Với một người không biết gì khác ngoài kiếm pháp như Takeru, làm việc cũng giống như bị tra tấn. Nếu cậu đánh mất sự tập trung dù chỉ trong giây lát, cậu sẽ làm hỏng việc, vì thế thần kinh của cậu phải căng ra gắp năm lần một người bình thường.
“Haa… cuộc sống thật khổ quá.”
Vừa nói những lời lẽ quá sức nặng nề như ứa gan ứa ruột với một cậu học sinh cao trung, cậu tiến về phía căn phòng trong cùng.
Trong khi nhìn các hóa đơn tiền điện tiền nước đặt trong hòm thư, cậu mở cửa ra.
"Tôi về rồi〜" cậu lẩm bẩm tự thoại; cởi giầy và mở cửa trượt như thường lệ.
""............cái.""
Đôi mắt cậu bắt gặp đôi mắt Mari.
Vì cậu về nhà như thường lệ, nên cũng quên mất Mari đang ở đây.
Điều cậu nhìn thấy đốt cháy tâm can cậu. Mari hình như vừa tắm xong và đang dùng khăn tắm lau mái tóc của mình. Cô chẳng mặc gì cả.
Thân hình cô mảnh mai nhưng nữ tính, làn da hồng hào, và tóc thì ướt.
Và trên hết, chỗ đó rất khiêm tốn… hai chỗ phình ra vẫn đang thời kỳ phát triển ấy (hay có vẻ là thế). Khoảnh khắc cậu nhìn thấy cảnh này, trái tim trong lồng ngực cậu gào lên.
“K-không… c-chuyện này, umm.”
"......〜〜〜〜"
Tệ rồi đây. Cậu sẽ bị tẩn mất. Theo thường thức mà nghĩ thì sẽ không có chuyện cậu không bị đập.
Nghĩ như thế, Takeru chuẩn bị tinh thần bấm nút bất cứ lúc nào.
“...c-cậu về k-khá sớm…”
Mari vội giấu mình trong chiếc khăn tắm, cô cúi đầu xuống và bẽn lẽn nhìn cậu trong lúc nói thế.
Cậu không bị đập sau khi đụng mặt cô trong nhà tắm. Nhưng nếu không bị đánh, thì cậu phải phản ứng ra sao. Cậu không thể không thấy ngượng cho được.
"U-umm..."
"......"
“C-cậu… có thể r-ra ngoài không. Thế này khá là.... ngượng.”
Ngoảnh đôi mắt ướt át của mình đi chỗ khác, Mari——
“Đừng… nhìn nhiều như vậy… Tôi không tự tin lắm đâu.”
Nghe thấy những lời như thế, những lời lẽ chết người và cử chỉ ấy. Mặt Takeru chuyển màu đỏ thẫm.
Giữa bầu không khí siêu cấp khó xử này, Takeru lùi lại vài bước chuẩn bị rời phòng.
Ngay lúc đó,
"——Kyaaaaaaaa."
Có tiếng hét ầm ĩ vang lên, không phải của Mari.
Trong khi cậu đang nghĩ xem có chuyện gì đang diễn ra, thì cửa phòng tắm bật tung và một người phụ nữ nhảy ra ngoài như một con thú hoang.
Cô ấy đã đến. Là Ouka. Cô nhảy ra khỏi phòng tắm với đôi mắt đầy nước và lao vào Mari ở đằng trước, thế là cả hai ngã nhào ra.
"Bah...! Cô đang——hyaa!"
"?! Chờ đã, đừng có đến đây——guh!"
Hai người họ vướng vào nhau và ngã về phía Takeru, rồi cả ba người đâm sầm vào nhau ngay trước lối ra vào. Takeru ngã xuống úp mặt vào hai người phụ nữ khỏa thân.
Trong lúc bụi bay tứ tung, gương mặt Mari biểu lộ sự giận dữ.
“Này cô kia…! Tư dưng nhảy ra khỏi phòng tắm là thế nào!”
“N-n-nó, nó xuất hiện! M-m-m-ma…! M-một người phụ nữ tóc dài… từ bồn tắm!”
Ouka với khuôn mặt xanh lè lắc lư bám lấy Mari và Takeru. Mari thì kinh ngạc nhìn Ouka đang run rẩy đến mức bất ngờ.
Trong tình huống này.
"Uh... umm....... chuyện này, chuyện này không phải lỗi tớ phải không? Hoàn toàn không phải lỗi tớ đúng không?"
Mari và Ouka đã nhận ra rằng Takeru đang nằm dưới ngực họ.
Vì Takeru đã giơ cả hai tay để cố ngăn hai người này ngã, giờ tay trái cậu đang túm ngực Mari, còn tay phải thì nắm ngực Ouka.
Thật sự là một cảm giác tương phản với cậu, *funifuni* bên tay trái và *munimuni* bên tay phải.[note553]
Cảm giác sướng như nhau, nhưng Takeru không có thêm thời gian tận hưởng niềm hạnh phúc này.
Hai người họ nhận ra rằng ngực mình đang bị mò mẫm, và trừng mắt với Takeru. Bị nhìn như vậy, mặt cậu ngay lập tức đỏ lên, và cậu cười méo miệng trong khi cầu nguyện thần linh ơi…
Quả nhiên là lần này cậu bị hai người bọn họ tẩn một trận.
"Fuu..."
Sau khi tắm xong, lúc cậu mở cửa phòng thay đồ thì Ouka đã ngáy o o bên trong túi ngủ rồi.
Kể từ khi Takeru quay về thì các hiện tượng siêu nhiên cũng biến đi luôn, nên Ouka ngủ thẳng một mạch.
Ouka quả thật sợ ma, thật ngạc nhiên khi cô lại có mặt này.
Còn Mari thì đang ngồi trên mép cửa sổ đang mở, đôi mắt u buồn hướng về nơi nào đó ngoài kia.
Dù rằng cô có mua đồ lót mới tại siêu thị, nhưng cô không có quần áo, vì vậy cô đã mượn áo sơ mi của Takeru.
Vì cỡ áo không vừa, nên chiếc áo sơ mi trắng lại quá dài và lùng nhùng, nó khiến cô trông như thể không mặc bất cứ gì cả , làm người ta kích động đến lạ.
Takeru bối rối đảo mắt liên tục, rồi cậu lấy từ tủ lạnh ra hai chai nhựa và ném một chai cho Mari.
“Đa tạ…”
Mari cười nhạt và cám ơn.
Takeru ngồi xuống tấm chiếu cạnh cửa sổ và đặt chai nhựa lên môi trong khi ngắm nhìn Mari đang được vầng trăng chiếu sáng.
“Vậy… thấy thế nào? Ngày đầu tiên ở học viện ấy.”
“...thì cũng không có gì đặc biệt. Thấy mệt. Cấp độ lớp học thì thấp. Và tôi bị bắt phải thực hiện mấy bài tập thể lực chẳng vì lý do gì, thật dã man! Chỉ thấy toàn điều tồi tệ thôi.”
Mari bắt đầu dẫu môi phàn nàn.
“Vậy thì Tiểu Đội Trẻ Trâu thì sao? Cậu có cảm thấy quen được chưa?”
Takeru hỏi. Mari nheo mắt và cúi mặt xuống.
“.......Tôi làm sao biết cảm giác đó.”
Nghe câu trả lời không phải tích cực nhưng cũng không phải tiêu cực, Takeru mỉm cười vẻ chua chát.
“Nhưng mà, cậu và Ootori nhìn có vẻ hơi thân mà đúng không?”
“Haa? Cậu nhìn đâu ra vụ đó thế? Chúng tôi không hợp nhau đến mức vô vọng luôn.”
Nhìn thấy cô bực bội phủ nhận, Takeru cười khúc khích.
“Thì cậu không cần phải vội đâu. Dù là một bài kiểm tra chạy, cậu biết rằng cậu chỉ được tham gia một khi đã được hoàn toàn chấp thuận có phải không?”
Nghe câu hỏi của Takeru, Mari lặng thinh.
“Tôi thì không bận tâm đến việc cậu là một phù thủy, nếu cậu vẫn đang thắc mắc chuyện đó. Những người còn lại cũng không phải là kiểu người như vậy đâu.”
"............"
“Ootori cũng thế. Sự căm ghét của cô ấy hướng vào bọn tội phạm chứ không phải phù thủy. Cậu nghĩ rằng điều tôi đang nói thì thật kỳ quặc phải không? Nếu cô ấy thật sự nghĩ rằng cậu độc ác, cô ấy sẽ không lao đầu vào tranh cãi với cậu như thế đâu.”
"............"
“Usagi và Suginami cũng thế, sau khi nói chuyện với cậu đôi chút thì họ sẽ cư xử với cậu như bình thường thôi. Sau tất cả thì tôi đã làm quen mọi chuyện theo cách đó mà.”
"............"
“Họ là những người bạn đặc biệt, khi thời gian trôi đi thì họ chắc chắn sẽ——"
"——Dừng lại đi.”
Bất ngờ bị chặn lại một cách dữ dội, Takeru ngạc nhiên nhìn Mari.
“Làm ơn… đừng nói về chuyện đó nữa…”
Mari nói vậy với khuôn mặt như có gì đó đang đè nặng lên.
“Xin lỗi. Nhưng cậu đang dần trở nên quá thân thuộc. Cậu như một loại thuốc độc với tôi… khiến tôi lơi là cảnh giác. Cậu thật đáng sợ, Takeru.”
“C-cậu đang nói gì vậy?”
“Tôi là phù thủy. Cậu là con người. Thế giới hai ta sống quá khác biệt nhau.”
“...tự nhiên lại nói như vậy, có chuyện gì thế?”
Đầu cô đau nhói, và cô đặt một tay lên trán trong khi nhắm mắt.
“Tôi không biết… nhưng tôi… tôi không phải là loại người cậu nghĩ đâu.”
Vì đau đầu nên gương mặt Mari xanh xao, đôi mắt cô nhợt nhạt không ánh sáng.
“Tôi vẫn… chưa thực sự nhớ ra, nhưng tôi có cảm giác…”
“Cậu không thể nhớ ra… cậu đang nói cái gì vậy?”
“Tôi chắc chắn… sẽ làm hại cậu.”
Đôi mắt ươn ướt của Mari đang nhìn Takeru liền đảo đi chỗ khác, và cô đứng dậy.
“Xin lỗi… quên hết chuyện tôi đã nói đi. Tôi đi ngủ đây. Cậu cũng đi ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”
Mari chui vào futon[note554] mà không cần quay đầu lại.
“......ngủ ngon, Takeru.”
Mari ngủ quay mặt khỏi cậu.
Vẫn còn sững sờ, Takeru nghe thấy hơi thở của Ouka và Mari trong khi đang ngủ.
Cậu liếc nhìn ra bên ngoài, bầu trời bắt đầu hửng sáng vì bình minh sắp đến. Có cơn đau chạy xuyên qua đầu Takeru khi cậu nhớ đến thứ gì đó trong trí nhớ mình. Và trong tâm Takeru không có nơi nào sáng sủa dễ chịu như bầu trời bình minh kia.
Mari cuộn chặt mình trong futon, và nhìn lưng Takeru.
Tại sao đột nhiên...mình lại làm như vậy...
Cô cau mày, cơn đau đầu vẫn còn dồn dập.
Cơn đau cứ một chốc lại tăng lên, như thể tâm trí cô đang nhớ ra điều gì đó.
Mỗi khi cơn đau tăng lên, cô lại trông thấy một đoạn hồi tưởng kỳ lạ như thể đang xem một đoạn băng.
Đoạn băng truyền tải từng chút từng chút điều gì đó cho cô. Lửa, đốt cháy. Các xác chết chất chồng.
Trong đoạn băng đang lướt qua trong đầu ấy, Mari đối diện với ông ta.
『"Ma thuật là——nó tồn tại để giúp con người hạnh phúc."』
Một giọng nói vang lên hòa vào cùng đoạn băng. Giọng nói ấy nghe cũng rất hoài niệm, nhưng cũng rất khắc nghiệt nằm sâu thẳm trong tim Mari.
Đây là gì.... là ký ức của mình ư…?!
Mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa của các đoạn hồi ức đó, nhưng cơ thể cô bắt đầu run rẩy. Răng cô đánh lập cập, cũng không hiểu vì sao lại đáng sợ đến thế.
『"...Ma...ma."』
Một đứa bé kỳ lạ nhợt nhạt, một giọng nói gọi cô là mẹ.
Giọng nói đó nghe như thể đang đổ lỗi cho Mari vì một chuyện nào đó.
Cô không có tư cách sống một cuộc đời bình thường. Cô là phù thủy. Bị nghiền nát bởi tội lỗi.
Rất nhiều những thứ vô hình khinh bỉ nhìn xuống cô.
Mari đảo mắt và tự ôm lấy bản thân mình.
Cô đã nhớ ra một mảng ký ức, nhưng dù chưa nhớ ra được mình là ai, cô lại thấy rằng mình không muốn nhớ ra điều đó.
Đó có phải là chuyện không thể tha thứ…? Không nhớ ra gì cả, thân thiết với bọn Takeru, những điều đó thực sự có thể được tha thứ?
Bất kể làm gì đi nữa, Mari cũng không thể thoát khỏi cảm giác khó chịu mà cô đang mang.
Giải Đấu Giả Chiến Học Viện Phòng Chống Ma Thuật lần thứ 195.
Cuộc thi đấu thường niên diễn ra hai lần trong năm gồm các vòng loại và vòng cạnh tranh chính thức. Được chia thành ba bảng từ năm nhất đến năm ba. Đây là cuộc thi nơi các tiểu đội tập sự giả chiến với nhau.
Súng bắn tỉa, súng trường, súng máy hạng nhẹ, mỗi người chỉ được chọn một khẩu và đạn được dùng là đạn sơn. Có giới hạn số đạn. Không có Friendly Fire[note555]. Vũ khí cận chiến gây sát thương bị cấm, một con dao nhựa phủ sơn được cho phép sử dụng. Cho phép dùng võ thuật hạ gục đối phương. Việc đánh vào nòng súng đối phương cũng được phép. Tuy vậy khả năng bị thương vẫn rất cao.
Cuộc thi đấu diễn ra trong khoảng một tuần, 100 điểm thăng hạng giành cho đội nào vượt qua vòng loại, và quán quân của giải quốc gia được nhận vào Ban Thanh Trừng Dị Giáo một cách vô điều kiện.
Mỗi trận mười phút. Năm nhất chiến đấu theo thể thức Team Deathmatch[note556].
Địa hình chiến trường mỗi năm đều thay đổi. Địa hình chiến trường của giải thứ 195 này mô phỏng chiến tranh trong đô thị.
"Ahh......chết tiệt......!"
*swish* *swish* Takeru vừa di chuyển vừa ẩn mình sau đống đổ nát trong khi hàng loạt đạn sơn lao tới cậu.
Vòng loại năm nhất; vòng đầu tiên. Tiểu Đội Tập Sự số 10 vs Tiểu Đội Tập Sự số 35.
Sau khi trận đấu bắt đầu, thế trận của Tiểu Đội Trẻ Trâu ngay lập tức tan nát khi đối phương sử dụng chiến thuật chia cắt tuyệt vời.
Vì đối phương cắt cử hai người trên tháp chuông nhà thờ bỏ hoang, cho nên Takeru không thể bất cẩn di chuyển xung quanh quảng trường có đài phun nước mà cậu đang trốn được.
“Usagi, cậu không thể tìm được cách bắn từ chỗ đó à?”
《"Đ-Đây là điểm mù rồi... một-một chút... cần phải di chuyển xa hơn một chút."》
Giọng Usagi có thể nghe thấy trên điện đàm.
Đây đúng là tình huống tồi tệ nhất với Usagi. Một đám đông khán giả và hình ảnh của cô đang được hiển thị trên màn hình, dẫn tới việc chứng hoảng loạn của cô lên tới mức thảm họa. Quan trọng hơn cả, cô phải hạ hai tiên phong đối phương trước khi chúng có thể tiến tới.
Cô giỏi khoản bắn tầm xa, nhưng tầm trung và gần lại không phải sở trường.
Đối phương nhằm vô hiệu hành động của xạ thủ nhanh chóng tiến đến chỗ cô với tốc độ rất nhanh và luôn ẩn mình.
《"Uu...uuu〜〜〜, Ku-Kusanagii〜〜〜, cứu tớ〜〜〜."》
“Đừng khóc… Tớ cũng đang lâm vào tình huống muốn khóc luôn đây.”
Cậu cười khổ làm dịu Usagi.
"Ootori, thế nào rồi?"
《"Tớ đã thoát khỏi hai tên canh gác."》
“Ooh, quả không ngoài kỳ vọng.”
《"Giờ không phải là lúc khen này nọ đâu tên ngốc. Để cứu Saionji thì tớ cần băng qua khu quảng trường đài phun nước bằng bất cứ giá nào. Tớ không thể bắn hai tên trên tháp chuông được... tức thật, nếu không phải vì mỗi người chỉ được mang một loại vũ khí, tớ đã hạ tên bắn tỉa đó rồi."》
Nếu Ouka có một khẩu súng trường trong tay thì cô cũng chỉ tỉa được đối phương trong cự ly trung bình mà thôi. Chỉ có súng bắn tỉa mới dùng đạn sơn đặc chế, chứ đạn sơn dùng cho súng trường thì quá giòn nên không thể dùng để bắn xa được.
“...Mari, cậu thế nào?”
Cậu rụt rè kiểm tra tình hình bên Mari.
Sau vài giây, Mari mới phản hồi.
《"...Tôi đã nói với cậu từ trước khi bắt đầu cơ mà, chẳng lẽ cậu quên rồi?"》
Cô lạnh lùng trả lời khiến Takeru lặng thinh.
Cậu nhớ lại những lời cô nói trước trận đấu, khi cả bọn tụ tập.
『"Tôi dù gì cũng nhất định sẽ không giúp các cậu, nếu muốn làm gì thì tự đi mà làm."』cô quyết liệt nói vậy.
Các thành viên nhìn nhau, và mỗi người phản ứng khác nhau. Ouka chỉ khịt mũi và phun một bãi nước bọt với khuôn mặt nhăn nhó, Usagi thì giận dữ nói “Dù cô không nói thì bọn tôi cũng chẳng kỳ vọng gì ở cô đâu.”. Ikaruga thì chỉ giơ tay lên đồng tình còn Takeru chỉ cảm thấy rất thất vọng.
Có vẻ như suy nghĩ rằng cô không thể mở lòng với họ, nhưng rồi sẽ cởi mở với họ theo cách riêng của cô rõ ràng là một sai lầm.
Mari hình như tránh việc phát triển mối quan hệ bền vững với họ.
Hoặc là một ngày là vẫn chưa đủ để cô gần gũi với họ. Hoặc là họ đã nói điều gì đó không nên.
Không ổn… bây giờ mình cần tập trung vào giải giả chiến.
Cậu lắc đầu thay đổi tâm trạng.
Takeru không nghĩ ra được cách nào để đột phá, cuộc liên lạc với Ouka cũng chìm vào yên lặng.
Chuyện này không ổn… Tớ không hy vọng chúng ta chiến thắng, vốn dĩ chúng ta không nên tham gia mới phải… nhưng mà...
Trong lúc đang náu mình sau các vật cản và vân vê con dao nhựa trong tay, cậu lẩm bẩm phàn nàn.
“Tuy vậy, cũng có chút xấu hổ…”
《"Tớ cũng hiểu cảm giác này chứ... tớ không phải loại thùng rỗng kêu to đâu."》
《"Uuu〜〜〜!! V-vẫn chưa phải là hết đúng không?!"》
《"Nếu chúng ta biết trước thì chúng ta đã có thể nghĩ ra nhiều đối sách và chiến lược rồi. Nếu có thời gian thì tớ đã phát triển các loại vũ khí đặc thù cho tình hình này."》
Có vẻ như họ đều chung cảm nhận.
Mặc dù biết rằng sẽ thua, mọi người vẫn muốn thách thức và chiến thắng, cho dù họ chính là những đứa tệ nhất khối, một nhóm có tên gọi ‘Tiểu Đội Trẻ Trâu’.
Chờ hết giờ, hoặc tiến hành tấn công liều chết.
Chỉ có hai lựa chọn như vậy.
...thế nhưng, đột nhiên từ điện đàm phát ra một giọng nói chói tai khiến cả bọn lại tập trung.
《"Nè, Tiểu Đội Trẻ Trâu! Nếu không chịu ló đầu ra thì trò chơi này sẽ không chấm dứt đâu! Các ngươi không thể trốn mãi như thế!"》
《"Ha ha ha, mấy người nghĩ gì mà lại tham gia giải đấu vậy! Hay chỉ muốn làm cho mình mang nhục? Mấy đưa khổ dâm các người chỉ cần bước ra và để bọn này headshot bằng súng máy——"》
Điện đàm của họ bị ngăn chặn bởi đối phương, Tiểu Đội 10.
Cái này có thể gọi là chế nhạo khiêu khích. Chỉ vì cả bọn cứ đứng núp nên mới thành ra có những hành vi khiêu khích này. Nghe thì có vẻ hèn mọn, nhưng những kỹ thuật thế này cũng rất có ích trong giải đấu giả chiến.
Tiểu Đội Trẻ Trâu.... mặc dù kết quả chẳng ra gì nhưng lòng tự tôn vẫn rất lớn, rất là lớn.
《""""............""""》
“...n-nè, mọi người, các cậu có thể chịu đựng chuyện đó được không? Nếu chờ đợi có khi sẽ có cơ hội, chúng ta không nên tấn công liều ch——"
Takeru cố gắng làm dịu mọi người lại.
Nhưng ngay sau khi cậu nói với mọi người như vậy, một nhận xét khác đến từ đối phương—.
《"Anh Đội Trưởng ơi——! Làm ơn cho tôi thấy vài đường kiếm pháp cực ngầu của anh đi——! Mà dù gì thì nó chỉ ngầu chứ không làm được gì phải không——."》
《"Đó là một cuộc báo thù thần thánh -degozaru! Hắn là một người tùy tùng của hoàng tộc-degozaru! Đó là một cuộc tập kích-degozaru!"》[note557]
《"Đùa hả trời, một thứ như một thanh kiếm thì vô dụng! Chỉ là một thứ kinh tởm và lạc hậu; cổ lỗ——!"》
Gương mặt Takeru không còn biểu lộ cảm xúc gì.
《"Ku-Kusanagi? Cậu lại... thế à...?"》
“Ổn cả mà. Không sao đâu. Tớ không nổi cáu. Vẫn chưa nổi cáu đâu.”
Chỉ có miệng cậu là đang cười mà thôi, còn đôi mắt cậu mở to.
Đôi mắt ấy trông như đôi mắt tỏa sáng trong đêm của một con thú.
"Không sao cả... fufufu tớ bình tĩnh lắm. Tớ sẽ không chạy ra chém giết đâu. Tớ chỉ trốn thôi. Chỉ tránh bị bắn trúng thôi. Nhưng mà, chỉ một ít thôi thì cũng không——"
《"""............"""》
"——Tớ nghĩ rằng đập cả đám đó ra bã cũng OK.”
Takeru đã hoàn toàn bước vào chế độ cuồng nộ rồi.
Ouka hơi ngạc nhiên vì sự thay đổi đột ngột của Takeru, còn hai người kia thì không ngạc nhiên gì cả.
《"Không ngờ có ngày tớ lại cho phép Kusanagi mất kiểm soát. Dù gì thì mấy lời khiêu khích phiền phức đó cũng làm tớ mất bình tĩnh."》
《"Chỉ lần này thôi thì không sao đâu. Nếu cơ thể cậu đau đớn sau vụ này thì onee-san đây sẽ mát xa cho cậu——dốc toàn lực lao tới chúng, nghiền nát chúng đi."》
Takeru đứng dậy sau khi được hai người kia phê chuẩn.
“Nghe đây các bạn hữu… chúng ta nhấtttttt địnhhhhh thắng trận này.”
Với bộ dạng như quỷ dữ, cậu siết chặt chuôi kiếm.
"...Ootori."
“?! Chuyện gì vậy?”
“Tớ sẽ làm mồi nhử và câu chút thời gian, đi quét sạch hai tên yếu đuối gần chỗ Usagi đi.”
“C-có ổn không vậy? Chẳng phải kiếm pháp của cậu gây nên một sức nặng to lớn lên cơ thể cậu còn gì?”
“Không sao. Cứ tin ở tớ.”
Nghe thấy Takeru nói như một một cách mạnh mẽ khác thường, Ouka thở hổn hển.
Takeru vung lưỡi kiếm nhựa và nói với Ouka,
“Chạy đi.”
《"R-rõ!"》
Làm như được bảo, Ouka bắt đầu chạy và lộ diện trong không gian mở của quảng trường đài phun nước.
Đồng thời, Takeru chậm rãi rời khỏi vật che chắn.
《"——Bọn ngu! Lũ khốn rẻ tiền!"》
Họng khẩu súng bắn tỉa trên tháp chuông sáng lên, và âm thanh súng nổ khô khốc vang lên.
Viên đạn sơn bay thẳng đến Takeru và——Nó bị chém thành hai nửa trong không trung.
《"...cái——"》
Có thể nghe thấy phản ứng bối rối của tên xạ thủ trong điện đàm.
Hắn nhìn qua nòng nhắm kiểm tra lại, viên đạn không chạm được Takeru.
Thay vào đó, thứ hắn nhìn thấy là một con quỷ đang chậm rãi tiến tới tháp chuông.
Người ta thấy ảo giác như thể chiến ý của cậu đang phát ra khí tức màu đỏ và cuồng bạo. Đôi mắt mở to, tay cầm thanh kiếm sáng bóng còn mồm thì tru tréo như chó sói.
《"H-hiiiiiiiiii!!"》
Tên xạ thủ bất giác hét lên.
Với hắn mà nói Takeru trông như một con quỷ khủng khiếp.
“Môn đồ của Kusanagi Song Nhận Phái, Kusanagi Takeru. Khi ta bảo vệ bản thân thế này——đừng mong có gì chạm tới ta được, bọn sâu bọ.”
Nói thật, giờ cậu trông như một Asura[note558], phải chịu sự căng thẳng lớn đến vô lý.
《"B-bắn! Bắn hắn——!"》
《"Đừng do dự! Đừng dễ dãi với hắn! Tận dụng mấy viên đạn hạt đậu đó bắn hắn tới chết đi——!"》
《"Đạn không chạm được vào hắn! Đ-đừng đến đây, đừng đến đừng đến đừng đến!!!"》
《"Ahahahaha! Vui lắm! Không phải sao?! Không vui sao?! Ahahahaha!"》
Mari đang ngồi trên một đống đổ nát tại điểm khởi đầu có chút thay đổi vẻ mặt khi cô nghe thấy giọng nói vui tươi hết mình của Ikaruga trên điện đàm.
《"Trông tuyệt đấy. Tôi không ngờ cậu có một nhân cách khác nữa."》
《"Đ-đó là bản chất thật của Kusanagi sao?"》
《"Đã từng là thế... rất nhiều chuyện thế này xuất phát từ sự thất vọng trong cuộc sống hằng ngày... cậu không cảm thấy có lỗi nếu không để cho cậu ta thế này ư?"》
《"Đó là vấn đề à?"》
《"Nhưng mà, những lúc thế này thì không kéo dài được lâu được. Ootori, cậu cũng nhanh lên đi. Cậu ấy sắp kiệt sức rồi."》
《"Kiệt sức?"》
Một dấu chấm hỏi lơ lửng trên đầu Ouka, và ngay sau đó.
《"——Ghaan!"》
Đột nhiên, có thể nghe thấy tiếng la thất thanh của Takeru.
Chuyện gì vậy?! Sự rối rít của Ouka được trả lời bởi giọng nói như rên rỉ của Takeru.
《"...k-kh...khớp vai......bị trật......ngh..."》
*bashyan* *bashyan*, ngay sau đó có thể nghe ra tiếng đạn sơn nổ tung.
《"Đ-đồ ngốc! Sao mà nhanh quá vậy! Cố giữ thêm chút nữa đi! Chuyện gì sẽ xảy ra với tớ ở vị trí này sau khi đã tin vào lời cậu chứ?! Tên xạ thủ đã chuyển mục tiêu sang tớ này!"》
《"X-xin lỗi… Tớ không thấy gì cả vì vừa bị một viên đạn sơn va vào mặt."》
《"Cậu đúng là tên vô dụng như mọi khi!"》
Cô có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Takeru mếu máo sau khi trở lại bình thường.
Thay vì giúp tình hình đảo chiều, thì giờ còn tệ hơn.
《"Chỉ chút nữa là tới chỗ Saionji... chỉ cần thêm chút nữa...!"》
Ouka sau khi ngay lập tức ẩn mình thì lầm bầm thất vọng.
《"Tớ-tớ cũng không cầm cự lâu thêm được nữa... Tớ sắp hết đạn rồi."》
Cùng với việc liên lạc của Usagi, có thể nghe ra tiếng súng và tiếng cười của bọn tiên phong.
Điện đàm trở nên yên lặng.
Mari thở dài nho nhỏ.
“Bọn này… đang làm gì vậy chứ.”
Thật lòng thì, Mari không thể nói ra rằng cô bị sốc.
Vốn dĩ, trừ Usagi thì chẳng có ai có động lực tham gia cả, và khi gặp sự khiêu khích đáng khinh thì cả bọn lại quay ngoắt như vậy, cô nghĩ rằng họ thật tầm thường.
Ngay cả Trẻ Trâu cũng có lòng tự trọng trẻ trâu? Không chịu bỏ cuộc vì một thứ như thế ư?
Nực cười. Ngu xuẩn. Chuyện đó chẳng có nghĩa gì với cô. Cô không phải đồng đội của họ, vốn dĩ cô còn không muốn gia nhập Ban Thanh Trừng nữa kìa.
Dù vẫn chưa nhớ về bản thân mình, cô vẫn mơ hồ hiểu rằng cô đến từ một thế giới khác với họ. Đó là điều mà trí nhớ đã mất bảo cô biết.
Vì thế mà cô chỉ lạnh lừng trừng mắt theo dõi từ xa, có một đường biên vô hình giữa cô và họ. Nhưng mà…
"M———......mình đang... mình đang làm gì vậy."
...tại sao, tại sao cô lại rất muốn chạy ngay đến chỗ bọn họ.
"Thật là... mình đang..."
Thật lòng mà nói, cô thấy ghen tị. Cô ghen tị về việc họ liều lĩnh đến vậy vì một chuyện vô nghĩa,
Cô đơn giản là thấy ghen tị với họ.
Là một phần của Tiểu Đội Trẻ Trâu, bị Tiểu Đội 10 đem ra làm trò cười và phỉ nhổ. Bọn trẻ trâu ngu ngốc ấy đang đau khổ nhưng vẫn muốn thắng.
Quan trọng hơn hết là cô cảm thấy thú vị. Nói một cách hợp lý, cô hiểu vì sao tim mình đập rộn lên.
Những giây phút cuối cùng này, lúc gay go nhất này.
Nếu tìm ra được lối thoát, cô sẽ cảm thấy thực sự vui sướng. Nhận ra như vậy, Mari cười khổ.
"Mình chỉ đơn giản là một đứa ngốc... geez!"
Mari tiếp tục tự vấn bản thân trong khi cầm một khẩu súng máy hạng nhẹ đã được đưa từ trước, và sau khi thở ra một hơi thì nhảy ra chỗ quảng trường đài phun nước.
Cô chĩa mũi súng lên cao trong khi nhìn lên bầu trời, và dừng lại trong giây lát.
"——Biết ơn tôi đi, Tiểu Đội Trẻ Trâu! Chỉ lần này, Chỉ duy nhất lần này! Chỉ lần này, Nikaido Mari-sama đây sẽ giúp các cháu một tay!"
Trong thời khắc liều lĩnh này, cô siết cò súng.
Sau khi nổ súng, đạn sơn vãi lên bầu trời, điều này hướng sự chú ý của tên xạ thủ sang Mari.
Đạn sơn bắn ra từ khẩu súng bắn tỉa trúng vào người Mari.
Mari đứng yên một chỗ, người phủ sơn vàng.
《"Mari đang làm mồi nhử! Đi đi, Ootori!"》
《"Tớ đã hạ bọn tiên phong phía bên này rồi——Saionji!"》
Có thể nghe ra âm thanh Usagi đang chạy.
《"——Tớ thấy chúng! Hai tên trên tháp chuông, hạ chúng đây!!"》
Tiếng súng gầm lên từ xa.
Mọi thứ trở nên yên ắng, Mari nhìn trời thở dài. Toàn trường cũng hoàn toàn yên lặng.
Âm thanh thông báo kết thúc trận vang lên, đồng thời tiếng hò reo của khán giả cũng dậy sóng.
『"Đội chiến thắng vòng đấu loại đầu tiên của Bảng C năm nhất đã được quyết định! Đó chính là Tiểu Đội Tập Sự số 35! Mọi người hãy dành cho họ một tràng pháo tay!"』
Nghe thấy thông báo đó từ các học viên đang làm công việc bình luận trực tiếp, toàn thể các thành viên của Tiểu Đội Trẻ Trâu liền hò reo vui sướng trong điện đàm.
Không ai có thể đoán trước được chiến thắng của Tiểu Đội Trẻ Trâu.
"......gì đây......khẩu súng này có vẻ... khá tốt."
Mari hạ chiếc mũ của mình xuống giấu đi khuôn mặt lấm lem sơn.
Đôi môi cô không hoàn toàn bị che mất, nó cong lên tạo thành một nụ cười vui vẻ.
“Thấy không? Xem đi! Chúng ta có thể thắng, đúng như tớ bảo! Hãy biết ơn vì tớ đã ép cả bọn tham gia đi!”
"Ohohohoh.", giọng cười ngạo nghễ vang dội trong căn phòng của tiểu đội.
Tiểu Đội Trẻ Trâu đã xuất sắc (?) giành được chiến thắng trong vòng đầu tiên, và quay về phòng nghỉ ngơi thư giãn.
Giải đấu giả chiến diễn ra suốt cả tuần. Vòng hai vào ngày mai đã được lên lịch xong, lượt của Tiểu Đội Trẻ Trâu là lượt cuối cùng của ngày.
“Chúng ta chỉ mới thắng vòng đầu. Trừ phi thắng bảng năm nhất chứ không thì chẳng có điểm nào đâu. Cứ nói chuyện hư cấu hoài.”
Takeru nằm dài trên ghế sofa đang được Ikaruga điều trị, cơ bắp cậu đau kinh khủng và toàn thân đầy vết tím xanh. Cậu lắc đầu bác bỏ Usagi.
“Không! Đây là bước tiến to lớn của tiểu đội này! Tớ chính là người đã hoàn thiện bước cuối cùng để đi đến chiến thắng! Coi nào, coi nào, các cậu nên biết ơn tớ!”
*huu*, Usagi hít sâu một hơi và ưỡn ngực lên.
"Phải, phải, tuyệt diệu. Usagi-chan thực sự đã làm rất tốt."
"Đ-đ-đừng gọi tớ là Usagi-chan! Tớ thấy không giống được khen ngợi tí nào cả!"
Usagi cố đánh Ikaruga đang ngồi trên sofa, nhưng không thể với tới vì Ikaruga đã kịp giữ khoảng cách rồi.
Takeru cười khổ trước cảnh chuyện trò của hai người họ và xoa xoa lớp băng đã được thắt chặt vào phần trên cánh tay.
"Hôm nay mọi người đã làm rất tốt."
"Tất cả mọi người, chỉ trừ có Suginami là sai thôi!"
“...nếu cậu cứ thế thì tớ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bóp cặp vếu cậu đâu.”
"Kyaaa! Tớ đã bảo cậu là không được đụng vào chúng——!"
Ngực Usagi thì đang bị bóp một cách bạo lực ngay bên cạnh, nhưng Takeru thì chỉ nhìn Mari đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện thôi. Cô đã đi tắm để rửa sạch lớp sơn, và vì không có quần áo để thay nên giờ đang mặc áo sơ mi của Takeru.
"Chà, MVP[note559] của ngày hôm nay là Mari phải không."
Mari ngạc nhiên ngẩng lên, và ngay lập tức quay đi chỗ khác.
"Tôi thực sự đã không... Tôi chỉ bị bắn thôi. Nó không giống như tôi đã làm được gì đó."
Mặt Mari đỏ lên một chút khiến mọi người đều nhìn cô. Rồi mặt cô đỏ thêm nữa, đôi mắt ươn ướt.
“Nhanh đấy.”
Ikaruga nói.
“C-cái gì nhanh?”
“Cô đấy, chuyển sang dere rồi.”
“Tôi không có dere!!”
“Vậy thì tôi không hiểu hành động như thế trong trận đấu là sao?”
Mari không cố gắng phủ nhận chuyện đó, thay vào đó cô cố dùng mũ giấu mặt mình đi.
Nhìn thấy vậy, "mufufu", Ikaruga cười.
“Mặc dù chính cô cũng mỉm cười tự đắm mình trong hào quang chiến thắng.”
“T-tôi không có!!”
“Tsundere nhỉ… không phải hàng hiếm, nhưng cũng tốt. Dù sao thì bọn tôi cũng thiếu một đứa ngực nhỏ trong tiểu đội.”
"Cái——! Thô lỗ quá! Ai nhỏ!"
Bị gọi là ngực nhỏ, Mari cúi mặt xuống trong khi phản đối lời của Ikaruga. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Mari, hay nói đúng hơn — là vào ngực của Mari.
Vì cô đang ngả người cho nên có thể nhìn thấy chỗ đó đang hơi phình ra trên chiếc áo sơ mi.
"............"
"......chẳng phải nhỏ sao."
"——Im đêêêêê!!"
“T-tôi nghĩ chúng ổn. Nhìn xem, kích cỡ nói lên địa vị là chuyện của quá khứ rồi.”
"D-dừng lại đi không tôi đánh cậu...!"
Đôi mắt Mari bắt đầu rơm rớm, cô kiểm tra ngực của các thành viên của Tiểu Đội 35.
Ouka→Bự. Suginami→Khủng. Usagi→Loli ngực bự.
"Uuu〜〜〜〜〜〜ngh...!"
Trong khi đang chắp tay trước chỗ phình nho nhỏ của mình, cô quay nhìn về hướng tủ lạnh, nơi niềm hy vọng cuối cùng của cô đang đứng.
Đột nhiên, hình bóng của Lapis, người vừa xuất hiện mà chẳng ai để ý, đang đứng kế bên tủ lạnh và nhai nhóp nhép một miếng thịt giăm bông.
Mari nhìn ngực Lapis,
Lapis→Đồng minh.
Cô rơi nước mắt vinh quang. Ikaruga đang ngồi kế bên Mari và vỗ vào lưng cô kêu *pop* một cái.
“Có đồng minh rồi thấy hạnh phúc chưa.”
Sự thánh thiện của nữ thần cầu may hiện ra từ nụ cười của Ikaruga.
“Cô khiến tôi tức điên! Thực sự khiến tôi tức điên! Tại sao cô lại như đang tỏa sáng vậy! Đừng cố an ủi tôi!”
“Tất cả phù thủy đều ngực nhỏ à?”
“Mà phù thủy chắc cũng chẳng cần ngực làm gì nhỉ?”
“Thì có ngực cũng chẳng để làm gì ngoại trừ để quyến rũ Kusanagi. Nên không có cũng ổn thôi phải không?”
“Đừng có nói chuyện như thể tôi không có tí ti ngực nào vậy!”
“Thì trông như thể cô không có tí ngực nào mà.”
“Tôi có một chút!! Tôi khá tự hào về kết cấu và độ đàn hồi của chúng!!”
Ikaruga trở nên hứng thú với đặc tính bộ ngực nhỏ của Mari và bắt đầu trêu chọc cô.
Mari rõ ràng cũng là loại Tsukkomi[note560] Chắc chắn ‘ngực nhỏ’ là từ ngữ cấm kỵ khiến cô vặn lại.
“Đúng như Suginami nói đó! Mấy thứ đó chỉ tổ cản trở thôi! Chúng khiến vai đau mỏi và cản trở khi cô bắn tỉa! Nó cũng đau mỗi khi khẩu súng vì độ nảy mà đụng vào…”
“Đừng có khoe!”
Trông cô khá là chua chát.
Ba người Ikaruga, Usagi và Mari cãi nhau thêm một lúc nữa.
Takeru hơi mỉm cười trước cảnh này. Nhìn cô như thế này, hệt như một cô gái bình thường vậy. Những chuyện như là phù thủy, hay sống trong một thế giới khác họ dù gì cũng chẳng phải là vấn đề. Những chuyện đó chẳng là gì ở nơi này. Bọn họ rồi sẽ quen thuộc với Mari nhờ vào cách xử sự thế này và sẽ không còn nảy ra những suy nghĩ đáng sợ nữa, đây là điều Takeru nghĩ đến từ tận đáy lòng.
Các thành viên tiểu đội này rồi sẽ tự nhiên mà thân nhau thôi, ngay cả Ouka bằng cách nào đó cũng sẽ thế…
Takeru liếc nhìn Ouka. Cô khoanh tay đứng dựa lưng vào tường.
“...gì vậy, Kusanagi.”
“Cậu, tại sao lại đứng phía sau như thế. Lại đây.”
“...t-tại sao.”
“Chúng ta đã rất nỗ lực để thắng vòng đầu đúng không? Phải ăn mừng thôi, đến đây.”
Takeru lấy cốc nước cam trên bàn đưa cho Ouka.
Cô thoáng chút bối rối, nhưng rồi cũng bước chân ầm ĩ đến và nhận lấy cái cốc.
Khi đó đôi mắt Ouka chạm đôi mắt Mari.
“...gì đây.”
Mari lườm Ouka.
Ban đầu, Ouka cũng lườm lại Mari, nhưng đột nhiên cô dời mắt đi chỗ khác và lộ vẻ mặt như thể muốn nói lên rằng cô cảm thấy khó chịu.
“...gì chứ, umm… tôi sẽ thừa nhận cô… mặc dù tôi… không muốn thế. Về chuyện cô lao ra làm mồi nhử… thật tình thì, cô đã cứu tôi.”
Nói một cách lắp bắp và rời rạc, cô cảm ơn và cúi đầu.
Với một người có khí khái samurai như cô, ngay từ lúc đầu, nếu cô không nói lời cảm ơn thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Chuyện được cám ơn là điều Mari không ngờ tới, cô đảo mắt đi, gò má hơi ửng đỏ.
"Đ-đó không phải tôi làm vì cô. Đừng có hiểu nhầm, buồn nôn."
Nghe thấy Mari thẳng thừng nói vậy, vẻ mặt Ouka ngay lập tức thay đổi.
“...à phải, cô làm mồi nhử khá giỏi đấy. Thật tình, cô đã thực sự cứu tôi. Ngay cả một người không làm được gì như cô cũng có thể giữ vị trí một con bù nhìn, thật ấn tượng.”
"Nghh... là vậy sao, tôi phải đứng ra che chắn cho đứa mắc dịch nào đó, bởi vì đứa đó chỉ phí phạm thời gian làm mồi nhử của Takeru? Tôi không thể không hành động tại đó——"
"Cô...!! Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận cô! Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận sự tham gia của một phù thủy như cô!"
“Ha? Tôi cũng từ chối! Bởi vì chứa một đứa siêu cấp thối nát như cô thì cái nhóm này rồi cũng thối nát luôn thôi!”
Tia lửa bắt đầu nổ tanh tách và bay tứ tung giữa Ouka và Mari.
Sau một lúc thì cậu bắt đầu nghĩ không khí vầy cũng khá hay.
“Tớ...tớ…! Chúng ta sẽ chiến đấu sau. Giờ hãy thay đồ và đi dạo quanh đấu trường đi. Các cậu chưa ăn gì nên đói rồi phải không? Học viện cho bày biện nhiều gian hàng đồ ăn suốt cả giải đấu đấy. Tất cả đều là đồ chùa nên chúng ta cùng nhau đi ăn thôi.”
Người nhanh nhẹn phản ứng với từ ‘đồ ăn’ là Lapis, người vừa xử xong miếng thịt giăm bông bên tủ lạnh. Cô nhanh nhẹn bước lớn tiếng đến và nhẹ nhàng nắm lấy áo khoác của Takeru.
Nghe thấy các gian hàng, đôi mắt Mari rực lên vẻ tò mò.
“Miễn phí… tất cả đều miễn phí?”
“Ừ, mọi năm Chủ tịch đều mời những người buôn bán đến. Bọn họ tái hiện lại các gian hàng thực phẩm truyền thống như trước chiến tranh vậy, chúng là các gian hàng kiểu cũ độc đáo mang phong cách Nhật Bản. Có rất nhiều thứ, chẳng hạn như vớt cá vàng này.”
Đôi mắt Mari sáng lấp lánh. Hẳn đây là lần đầu cô tham gia một lễ hội như vậy.
Khi mà Takeru nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, thì Ouka quay đi.
“Xin lỗi, cứ bỏ tớ mà đi trước đi. Tớ cần phải gửi báo cáo cho Chủ tịch. Dù gì thì chúng ta vẫn đang làm nhiệm vụ hộ tống, vì thế chúng ta cần gửi báo cáo.”
Nghe thấy lời tuyên bố cứng nhắc đó, Ikaruga xen vào.
“Cậu có thể làm chuyện đó sau mà đúng không? Giờ mà cậu làm thế thì sẽ làm xáo trộn hoạt động của đội đấy.”
“Không thể như thế được. Đây là một nhiệm vụ, vì vậy mà phải làm thế thôi.”
"...vẫn cứ như vậy, cậu không đọc được tâm trạng phải không."
"Guhh... N-nếu tớ bảo là không ổn, thì tức là không ổn! Là như thế đó. Để tớ đi."
Rũ bỏ lưỡi câu mà Ikaruga giăng ra, Ouka đứng dậy và đi ra khỏi phòng của tiểu đội. Cô dừng lại ngay ngưỡng cửa trước khi rời đi và nhìn Takeru.
"Umm... Kusanagi, sau khi tớ xong việc báo cáo thì tớ sẽ liên lạc với cậu bằng e-mail... về chi tiết nơi đến và làm gì... umm… tớ muốn cậu nói cho tớ mấy chuyện đó."
Nghe thấy lời yêu cầu có vẻ áy náy của cô, Takeru mém nữa làm đổ đồ uống của mình.
"Được thôi. Tớ sẽ gặp cậu tại chỗ hẹn."
“T-tớ hiểu rồi… cám ơn.”
Được yêu cầu theo cách vụng về như vậy, khiến Takeru vô cùng hạnh phúc.
“Vậy thì đi một vòng thôi. Lapis, em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn bóng nước.”
“...em không thể ăn cái đó được. Với cả, em thật sự cứ muốn thoắt ẩn thoắt hiện vậy à.”
“Em không bận tâm nếu anh có nghĩ em là một người phụ nữ kỳ quái đâu.”
Takeru lộ vẻ khó hiểu, cậu không rõ ý cô bé là gì nhưng rồi vẫn để cô bé đi.
“Tớ muốn ăn kẹo bông. Từ hồi vào trung học tới giờ tớ vẫn chưa thể ăn bất cứ cây nào.”
"Usagi, đừng có ăn kẹo bông... đó chẳng phải là thứ chỉ có trẻ con và mấy nhân vật anime muốn ăn thôi sao?"
“Tại sao cậu cứ luôn tự quyết định mọi chuyện vậy hả?”
Mang theo tư trang tối thiểu, Tiểu Đội Trẻ Trâu trong khi to tiếng chuẩn bị cùng nhau rời đi.
"Mari? Nhanh đến đây, chúng ta sắp đi rồi."
Sau khi mở cửa, Takeru nhận ra Mari vẫn đang đứng trong phòng và gọi cô.
Mari chỉ đứng đó, nhìn ánh mắt của cô là rõ rằng cô không biết phải làm gì.
"Liệu có thực sự... ổn... khi tôi đi chung với các cậu?"
“Này… giờ cậu đang nói cái gì vậy.”
Đi nào, Takeru giương tay ra.
“Cô có nhanh lên được không! Tôi ghét con gái lề mề!”
“Chỉ đi thôi mà ngực nhỏ.”
Ba người +1 đứng cạnh cửa chờ Mari.
Mari mỉm cười vui vẻ khi nắm lấy bàn tay to lớn của Takeru.
Phần 3
Vầng dương đã ẩn sau đường chân trời. Đấu Trường đã được thắp sáng rực rỡ. Ouka nghe thấy tiếng ồn xa xa khi đang gõ cửa phòng Chủ tịch.
“Có ai ở trong không?”
Không có phản hồi, vì thế Ouka không cần cho phép đã xoay nắm đấm và mở cửa ra.
Có vẻ Sougetsu vốn dĩ không có trong phòng, mà Ouka cũng không thực sự quan tâm liệu ông ta có đang ở trong hay là không.
Ánh sáng lờ mờ đang soi rọi căn phòng, cô đặt đống văn kiện lên vị trí dễ thấy trên bàn làm việc.
“Được rồi, giờ thì… eh?”
Sau khi thở ra một hơi thoải mái vì đã làm xong việc chuyển báo cáo, cô chú ý đến một văn kiện khác đang nằm trên bàn.
Ouka thực ra không quan tâm đến các văn kiện thông thường như vậy, tuy nhiên, trên văn kiện này lại đính ảnh của một người mà cô biết.
Cô kiểm tra lại xem có ai ở quanh đây không, rồi cầm nó lên.
Mặc dù khá tối, nhưng cô vẫn đọc được.
Vẻ mặt Ouka dần tệ lên khi đọc những dòng chữ đó.
Đôi mắt cô mở to, chân mày thì cong lên.
“Phù Thủy… Cực Quang… mất trí nhớ? Thuộc Tính Cổ ĐạiPháp Sư Cổ Đại?”
Cô tiếp tục đọc.
【"Nikaido Mari (họ là giả), bị buộc tội giết người, khủng bố, và một số tội nhẹ khác. Ngày X, Tháng X. Trong khi các Thợ Săn Phù ThủyDullahan đang được phái đến nơi gặp mặt của bọn Ảo Mộng GiáoValhalla, một học viên thuộc tiểu đội 15 đã ra tay trước. Học viên này đã trộm thông tin Ban Thanh Trừng thu thập được. Chuyện này đã từng xảy ra trước đây. Học viên này mất mạng khi các Thợ Săn Phù ThủyDullahan tiến vào, Nikaido Mari lúc đó có mặt tại hiện trường đã bị bắt giữ. Dựa vào các chứng cứ, chắc chắn rằng Ảo Mộng GiáoValhalla có dính líu đến. Ngày X, Tháng X, phán quyết có tội.】[note561]
Bên cạnh đó, còn có thông tin về môi trường giáo dục Mari, và lý do cô hợp tác với Ảo Mộng GiáoValhalla.
Mọi thứ đều được viết chi tiết.
Và bên dưới đó, là các văn kiện khác xếp lớp.
Tóm gọn lại các hoạt động mà Nikaido Mari đã tham gia.
Sau khi đọc qua hết, Ouka không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Gương mặt cô biểu lộ vẻ giận dữ, cực kỳ tức giận. Cơn giận đó như thể có người vừa phản bội cô.
"Chuyện này… không thể nào! Chuyện thế này——không thể tha thứ được!"
Ouka không do dự siết chặt mớ văn kiện trong tay, và nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng Chủ tịch.
Phần 4
Giờ là 7 giờ tối. Mặt trời cũng đã khuất bóng được một lúc lâu rồi. Và Đấu Trường đang được thắp sáng rực rỡ dù đây mới chỉ là ngày đầu tiên của giải đấu.
Một lượng lớn gian hàng được dựng lên.
Tại nơi những ánh đèn rực rỡ đó, là các gian hàng vớt cá vàng, gian bắn súng trúng thưởng, kẹo bông, kẹo caremen táo, yakisoba, takoyaki, và nhiều thứ nữa. Đồ ăn và các trò giải trí của Nhật Bản ngày xưa, giờ hiếm thấy trong thời đại này nay lại được dựng lên.
Năm rồi là phong cách Châu u, năm nay người ta lại có hứng thú hơn với phong cách Nhật Bổn ngày xưa. Huyết mạch của những người tị nạn chạy trốn thảm họa khi xưa đã trộn lẫn với nhau, những thứ như chủng tộc không còn tồn tại nữa. Nhưng vì vùng đất này khi xưa chính là Nhật Bản, người ta cũng có xu hướng thích thú hơn với các phong tục tập quán Nhật Bản.
Chốn hội hè này rất đông.
"Cái gìììì!! Gì đây! Ngay cả khi tớ bắn trúng thì nó cũng không ngã!"
"Thật khó coi. Cậu thực sự là xạ thủ à? Nhìn đây này, cậu nên nhắm vào thứ nhỏ thôi, như cái này này..."
*bonk*
"............"
“...khẩu súng này là hàng lỗi. Tớ đi phàn nàn gã làm ra cái này đây.”
"Đừng có đổ thừa khẩu súng!"
“Im đi không tớ sờ soạng cậu.”
"Kyaa!"
Bốn thành viên Tiểu Đội Trẻ Trâu cùng nhau đến chỗ gian hàng bắn súng trúng thưởng. Sau khi loạt đạn nút bần hụt hết lần này tới lần khác, Usagi bị Ikaruga lôi ra làm trò bằng cách bóp vếu. Lapis không có hứng thú với trò bắn súng này, đang nhấm nháp món Yakisoba ở đằng sau.
Bên cạnh hai người đang cãi cọ trong gian hàng bắn súng, Takeru đang chĩa súng nhắm vào giải thưởng.
———*clank*
Takeru nheo mắt, rồi siết cò.
*bosun*
Đường đạn nút bần tuyệt đẹp bắn trúng ông chủ gian hàng, một gã hói, vào đúng ngay cặp bi của ông ta.
Ông già chủ gian hàng trừng mắt với Takeru.
"...đ-đó không phải là cố tình đâu!"
Takeru lại nhét một viên đạn khác vào, và nhắm vào giải thưởng nằm cách xa chỗ ông chủ gian hàng nhất.
*bosun*
Nòng súng của cậu nhắm vào chỗ xa nhất, ngay phía đối diện.
Tuy nhiên, viên đạn lại trúng vào quả đầu hói của ông chủ gian hàng[note562].
Ông chủ rút cây tăm đang ngậm ra khỏi miệng, và nắm lấy cổ áo Takeru. Gân máu nổi rần rần trên cánh tay đã được xắn tay áo của ông ta.
“Không phải cố ý đâu!”
Cậu van xin tha thứ với đôi mắt đẫm lệ. Kỹ năng dùng súng của Takeru – hay còn được gọi là một ‘lời nguyền’, vẫn trong tình trạng hoàn hảo dù đây chỉ là bắn chơi trúng thưởng.
Bên cạnh cậu, Mari đang tạo dáng thích hợp và nhắm vào con búp bê to nhất.
"Eii!"
*bosun*———*batan*
“... không thể nào, ngã rồi.”
Mari đứng đó lộ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt mở to.
Ikaruga và Usagi đang đứng cạnh đó liền nhoài người sang với vẻ không thể tin nổi.
“Tại sao?!! Làm sao cô có thể làm được khi làm kiểu tư thế đó chứ?!”
“Súng này được tùy chỉnh… để bọn ngực nhỏ sử dụng?”
“Cái kiểu tùy chỉnh gì vậy hả!”
Trong khi vặn lại, Mari nhận lấy con búp bê từ tay của một bà dì trông có vẻ là vợ chủ gian hàng.
Đó là một con búp bê thú ăn kiến[11] khổng lồ, bự cỡ một mét.
“Thật không công bằng! Tôi sẽ cho cô thấy, chắc chắn tôi cũng sẽ bắn được giải thưởng to!”
“Dì ơi, đưa cháu một khẩu súng tốt hơn đi. Đưa cháu một thứ giống shotgun ấy.”
Cả hai người lại bắt đầu bắn tiếp.
Sau khi chắc chắn rằng cả Usagi và Ikaruga đang không nhìn mình, Mari quay mặt khỏi họ và ôm chặt lấy con búp bê to lớn.
Cô trông rất, rất vui vẻ.
Takeru dù đang bị người ta túm cổ áo, sau khi nhìn thấy điệu bộ Mari như thế, cũng mỉm cười nhẹ nhỏm.
“Hai người kia cũng thân quá.”
Trong khi đang rảo bước trên con đường bày biện các gian hàng, Mari đột nhiên nói vậy với Takeru.
Cậu nhìn theo hướng Mari đang nhìn, ở đó là hình dáng của Usagi và Ikaruga đang bày trò đùa nhau.
“Usagi và Suginami vốn dĩ quan hệ cũng tệ như cậu với Ouka vậy.”
“Là vậy sao?”
“Ừ, hai người họ đã từng chặn họng nhau suốt, thực sự phiền lắm. Cả hai đều có lòng tự tôn lớn, không ai chịu bỏ cuộc cả. Tôi không nhớ rõ mình đã bị đánh bao nhiêu lần mỗi khi đứng ra phân xử cho hai người họ.”
Nhìn theo lưng họ, Takeru nói vậy với giọng tràn đầy xúc cảm.
Mari cũng cười gượng.
“... một ngày nào đó rồi cậu cũng giống như hai người họ, tôi nghĩ thế.”
"...v-với ai?"
“Với Ootori, tôi nghĩ rằng hai cậu kết hợp khá ăn ý.”
“Cho tôi xin đi. Nếu phải với người phụ nữ như thế thì tôi xin kiếu.”
Cô ngoảnh mặt đi, nhưng dường như cô không hoàn toàn bác bỏ ý tưởng đó.
Mặc dù vẫn còn hơi chông gai, nhưng nhờ vào việc cùng nhau chiến đấu trong giải, mối quan hệ giữa họ cũng cải thiện đáng kể.
“Cứ từ từ mà tiến là được rồi. Cậu cũng vừa mới trở thành thành viên của đội thôi mà.”
“...một thành viên?”
“Ừ. Tuy rằng đó là chuyện mà tôi tự tiện quyết định.”
Takeru nói và cười rạng rỡ.
“Điều mà cậu nói ngày hôm qua, tôi cứ suy nghĩ mãi. Về việc cậu sống trong một thế giới khác đấy.”
“......ừ.”
“Tôi nghĩ rằng sau tất cả thì cũng không nên nghĩ thế. Tôi có thể không biết nhiều những chuyện như vậy, nhưng giờ tôi đang trò chuyện với cậu, không khác gì khi tôi trò chuyện với Usagi hay Suginami, cũng không khác gì với Ouka cả.”
"............"
“Vì thế, những chuyện như là phù thủy, là người thường, hãy ngưng dùng những lý do đó để tạo tường ngăn cách đi.”
Cậu nói.
“Tôi sẽ không ép buộc cậu, nhưng…”
Takeru quay mặt đi như thể đang cố kiềm chế. Mari nhìn chằm vào cái dáng vẻ ngượng ngùng của cậu, rồi cô đột nhiên nhìn xuống, và một cái bóng xuất hiện trên mặt cô.
“Nếu mà, lỡ như.”
“Nn?”
"Nếu lỡ như... tôi là kẻ xấu... Takeru vẫn sẽ gỡ bỏ bức tường giữa chúng ta?"
Cảm thấy ray rứt, Mari hỏi vậy với giọng rụt rè.
Takeru với đôi mắt mở to nhìn chằm vào Mari đang cúi gằm mặt xuống, và đột nhiên,
Đột nhiên cậu cười phá lên.
“T-tại sao cậu lại cười?!”
"Buhahahaha! K-không thể nào! Nhìn kiểu gì thì cũng không ra được cậu là kẻ ác cả!"
"C-cậu không biết được đâu!"
“Vậy à? Cậu còn không thể vứt một cái lon rỗng, một người không thể bỏ rơi đồng đội rồi chạy ra làm mồi nhử thì không thể là kẻ xấu."
Takeru lại cười ra nước mắt.
Mari đỏ bừng và phòng má phản ứng với Takeru.
“...gì chứ, tội thậm chí đã nghiêm túc hỏi cậu.”
Với biểu hiện không hài lòng, cô quay đi.
Takeru không rõ liệu có phải cậu đã cười quá nhiều hay không và định xin lỗi, nhưng trước khi kịp làm chuyện đó, cậu quay lại thì thấy Mari đã ngưng bước.
Cô đứng đó, sáng lên bởi ánh đèn từ các gian hàng, người ta từ cả hai hướng đi ngang qua cô.
Với cậu cảnh này như thể đang ở rất xa xôi, tĩnh lặng như tờ.
"Tôi... thật sự không biết nhiều... về bản thân, Tôi không có nhiều ký ức của quá khứ."
Mari lần đầu tiên nói về mình với Takeru.
“Nhưng mà, thỉnh thoảng một chút ký ức lại trở về.”
Đôi mắt cô nhìn về hướng xa xăm, phản chiếu thứ gì đó.
Rồi cô nhìn lại chính mình, và nheo mắt.
“Những ký ức này… không hay chút nào. Lỡ như tôi là một người kinh khủng… tôi sợ chuyện đó lắm.”
"............"
“Tôi không biết rằng… liệu có ổn không khi tôi ở đây… tôi nghĩ rằng có lẽ… mình không đủ điều kiện.”
Bóng đen xuất hiện trên gương mặt Mari và đôi mắt cô không còn ánh sáng. Takeru nhìn bộ dạng của cô…
“Tôi muốn cậu ở đây. Nhiêu đó không đủ là lý do để ở lại hay sao?”
“......ể?”
“Tôi vẫn chưa rõ lắm về cậu, mới chưa được một ngày kể từ khi ta gặp nhau mà… tuy nhiên, tôi hài lòng với việc có cậu.”
Mari sửng sốt nhìn Takeru.
Cậu trả lời bằng nụ cười vô tư lự.
“Đừng lo. Bất kể cậu là con người như thế nào, tôi sẽ không tạo rào chắn nào giữa chúng ta đâu.”
“... và nếu tôi thực sự là người xấu, cậu sẽ làm gì.”
“Vậy tôi sẽ giận dữ. Tôi sẽ giận dữ, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ xem nên làm gì, và tôi nghĩ chúng ta vẫn sẽ là đồng đội.”
Takeru ngượng ngùng nói thế, và chìa tay với Mari.
Cô dường như mất hồn trong phút chốc, đang ôm con búp bê và cúi gằm mặt xuống.
Và,
"............Tôi-tôi hiểu rồi, đa tạ."
Cậu không nghe thấy những gì Mari vừa nói một cách âm thầm bằng đôi môi run rẩy.
"Mm? Cậu vừa nói gì?"
"——Không có gì. Thay vào đó, tiếp theo làm gì đây? Chơi ném dĩa?"
Mari đột nhiên mãnh liệt nắm lấy cánh tay đang giơ ra của Takeru và ghé sát vào người cậu.
"Ch-chờ đã... nè... quàng tay thì..."
"Gì hả. bắt chéo tay với một cô em gái thì là chuyện bình thường mà, vậy cũng ngượng sao?"
"Ngượng chứ!"
“Tôi làm được rồi! Takeru, dễ thương ghê!”
“Cậu lại loại người giống bà ngoại hả?!”
Đôi cánh tay dính lấy nhau, họ rảo bước trên cung đường các gian hàng.
Takeru không để ý rằng, nơi khóe mắt Mari, có hơi chút ươn ướt.
Các gian hàng được xếp thành hàng quanh Đấu Trường.
Ouka dù muốn nhắc nhở và đặt câu hỏi với Mari, cuối cùng lại không làm thế. Lý do là vì cô nghe được cuộc trò chuyện của Mari và Takeru.
Từ đằng sau nhìn họ đang bước vào cung đường các gian hàng, Ouka ngưng bước.
Những lời Takeru nói với Mari, đã khiến cô không muốn nhắc nhở Mari nữa.
『"Nhìn kiểu gì thì cũng không ra được cậu là kẻ ác cả!"』
Cái cảnh Takeru vừa nói vậy vừa cười đã khiến Ouka không muốn làm vậy nữa.
Ouka không thể và cũng không muốn phá vỡ chuyện đó, giờ Takeru đang vui vẻ khi đã thu nhận được đồng bạn khác.
Cô nhìn lại đống văn kiện trong tay mà cô vừa lấy đi lúc nãy.
“... người phụ nữ đó là tội phạm… không thể chối bỏ chuyện đó…”
Lẩm bẩm với sự căm hận, Ouka xoay gót, và rảo bước đi theo hướng ngược lại với chỗ Takeru.
“... nhưng thông tin này rõ thật kỳ lạ.”
Phấn kích, Ouka đập mớ văn kiện cô cầm trong tay vào tay còn lại.
“Mình vẫn… chưa tin. Bị kết án có tội chỉ với nhiêu đây? Nhiêu đây là chưa đủ để phán quyết cô ta, bằng chứng không đủ…”
Ouka bước đi ầm ĩ.
“Phê chuẩn một phán quyết như vậy thì thật hổ thẹn thay cho Ban Thanh Trừng.”
Trong lúc nhanh chóng bước đi, cô lôi điện thoại di động ra từ trong túi áo.
Người nhận trả lời ngay.
《"Bên pháp y đây."》
"Đây là cựu Thợ Săn Phù ThủyDullahan, Ootori Ouka. Tôi muốn mượn vài dụng cụ điều tra ngay lập tức."
《"Đã rõ. Cô cần những gì?"》
Ouka đáp lại những thứ mà cô cần.
《"Tôi rất tiếc. Ootori Ouka không còn là Thợ Săn Phù ThủyDullahan. Những dụng cụ chuyên dụng như vậy thì không——"》
“Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Đừng lo, tôi là con gái Chủ tịch.”
Cô bắt đầu dùng lời ép buộc, nghe như đe dọa, bên kia lặng thinh.
Ảnh hưởng gia đình lại có ích vào mấy lúc này, Ouka hơi mỉm cười thầm trong đầu.
《"......đã rõ. Cô muốn nhận chúng khi nào?"》
“Không còn thời gian nữa, ngay đi."
Trả lời ngắn gọn xong, cô kết thúc cuộc gọi.
Ouka bực bội bước một mạch không do dự, muốn bắt đầu công việc ngay.
"——Mình làm việc này không phải để chứng minh cô ta vô tội, mình làm là để chứng minh cô ta có tội! Hoàn toàn không phải vì cô ta! Đây là chuyện đương nhiên phải làm của một Thanh Tra! Không, chờ đã... tại sao mình phải làm việc này ngay chứ? Mình cũng muốn ăn kẹo mơ... và còn... khỉ thật, chuyện này chuyện nọ, toàn là lỗi của người phụ nữ đó! Và cô ta thậm chí còn hạnh phúc khoác tay với cậu ấy, con nhỏ dâm đãng! M-mình không ghen tị chút nào! Dù chỉ một chút cũng không có ghen tị!"
Giận dữ hét lên với chính mình ngay giữa đám đông trong khi đang bực Mari, Ouka tiếp tục bước đi. Mọi người quay lại nhìn cô như thể cô trông kỳ quặc lắm và cố gắng tránh xa cô.
Không còn thời gian nữa.
Cô phải tìm ra sự thật bằng bất cứ giá nào.
Quyết định như thế trong đầu, cô tiến nhanh về phía trước.