Phần 1
Ngày tiếp theo. Giải Đấu Giả Chiến Học Viện Phòng Chống Ma Thuật; vòng hai.
Hôm nay là một ngày đầy nắng, thời tiết cũng đẹp. Quả là một ngày tuyệt vời với giải đấu, âm thanh phát ra từ microphone của bình luận viên vang lên náo nhiệt.
Các thành viên Tiểu Đội Trẻ Trâu đã tập trung và ngồi trên trường kỷ phía trước.
Ba cô gái đang ngồi trên trường kỷ, Ikaruga ngồi phía bên phải, Mari ở giữa, Usagi bên trái, ngay cả Lapis cũng đang ngồi trên một góc ghế.
Takeru đang sửa soạn trang bị đằng sau trường kỷ, cậu nhìn vào sân đấu.
Hiện tại, đang có một buổi biểu diễn tại đó.
Trong khi vào ngày đầu tiên là buổi hòa nhạc của một thần tượng nhạc pop nổi tiếng, thì đến ngày thứ hai là buổi ra mắt của mẫu trọng giáp đánh bộ exoskeleton mới nhất được tạo ra bởi các giả kim thuật sĩ. Chúng không giống con mà Takeru và đồng bọn đụng độ trong vụ 『Bài Thánh Ca Vô Danh』, những con ở đây là các bản mẫu mới nhất.
Nhìn thấy cảnh mấy chiếc Dragoon diễu hành lả lướt ở tốc độ cao, Ikaruga đang ngồi phía bên phải thở “Haa haa” hổn ha hổn hển.
"Ohho! L-lớp orichalcon mỏng quanh cơ thể... lưỡi đao rung cường độ cao?! Nghe như thể ngang giá một chiếc máy bay nhỉ?! Và những chuyển động như-con-người nhờ vào các khớp truyền động mượt mà đó, đó không phải là thứ mà các cậu có thể sản xuất đại trà được! Vô lý!! T-tớ-tớ không thể chịu nổi nữa, thiết kế bản mẫu này thật là quá khêu gợi..."
Với nước dãi lủng lẳng chảy ra từ miệng, cô hào hứng quan sát các cơ thể đang được trưng bày trên sân đấu.
“Có gì mà hứng thú ghê vậy…? Chỉ là mấy con búp bê thôi mà.”
Mari phàn nàn trong khi xem mấy chiếc Dragoon, thấy nó chán chán.
“Không hiểu sự tuyệt vời của Dragoon, Mari coi như mất đi 12% cuộc đời.”
“Không biết về nó thì cũng có sao đâu…”
“Hình dạng đó, âm thanh đó, hình thức và độ bóng bẩy của nó! Robot cũng có sự khiêu gợi của riêng chúng mà con người không thể nào bắt chước được!”
"...thật là biến thái."
“Biến thái?!”
Cô toàn lực đáp lại. Thấy Ikaruga như vậy, Mari liền giãn khoảng cách giữa họ.
Mari trượt sang bên, và tại đó vai cô đụng phải Usagi.
Và Usagi đang…
*RATTLE* *RATTLE* *RATTLE* *RATTLE* *RATTLE* *RATTLE*......
"Uwaa..."
Cô đang vừa ôm khẩu súng vừa run lấy bẩy. Mặt xanh lè, môi thì tím ngắt.
“Tôi đã được nghe về chứng hoảng loạn của cậu, nhưng cậu thật sự đã làm tốt khi sống sót cho đến giờ đấy.”
“I-ii-iii-im lặng đi. B-b-bây giờ, t-tôi đang cố t-tâm thể tương liên. Đ-đừng có nói chuyện với tôi.”
“Nếu ý cô là tập trung tinh thần thì tôi sẽ nổi điên lên đấy.”
"Tôi không biết liệu có sao không nữa đây… cái tiểu đội này... thì, miễn là có tôi đây, nhắm đến chiến thắng không phải là điều không thể——nè Takeru, cậu cũng nghĩ vậy, phải không?-"
Cô giơ khẩu súng máy của mình lên một cách kỳ cục, và chĩa mũi súng vào Takeru đằng sau.
Tuy nhiên, người được hỏi là Takeru thì lại đang đứng ngồi không yên. Cậu không hề nhìn lại Mari. Sau khi cố gắng tạo dáng thật ngầu nhưng lại bị lờ đi, Mari bĩu môi bực mình.
"......tại sao cậu cứ nhìn quanh nhìn quẩn thế hả."
"Không có gì, chỉ là vì tôi nghe Ouka bảo rằng cậu ấy có lẽ sẽ đến trễ một chút, giờ thì đã trễ rồi. Mà sáng nay cậu ấy cũng không đến trường, tôi có chút lo lắng."
"...gì mà cứ 'Ootori, Ootori' hoài. Cậu không hài lòng về tôi à?"
Takeru sau khi hoàn thành việc chuẩn bị thì đứng dậy, và xoay cánh tay vài vòng.
"Không phải là tôi không hài lòng với cậu, nhưng Ootori là át chủ bài của chúng ta. Nếu không có cậu ấy thì sức chiến đấu của chúng ta giảm tới 80%."
Tính luôn cả cậu và ba người còn lại thì sức chiến đấu chỉ đạt 20%.
Mari liền tiến sát lại và nghiêng người về phía Takeru, người vẫn đang quay tay.
"Chuyện đó là sao! Cậu thực sự là một đội trưởng à? Tin tưởng đồng đội mình hơn dùm cái!"
"C-cậu gần quá. Tôi tin cậu, nhưng tôi nghĩ rằng cũng cần phải thực tế."
“Tại sao mà cậu lại nói về thực tế trong khi cậu là một thằng ngốc kiếm pháp hả.”
Mari chĩa nòng súng vào ngực Takeru.
Cô vừa nháy mắt, vừa cười vui vẻ.
“Sau khi tham gia vụ này thì tôi muốn thắng. Trông cậy vào cậu đấy, Đội Trưởng-san.”
Nghe thấy lời của Mari, Takeru mỉm cười yếu ớt.
Vì có nhiều chuyện xảy ra, nên kể từ khi tỉnh lại thì Mari khá là căng thẳng. Chắc chắn rằng dù họ thắng hay là thua thì cũng không thực sự là vấn đề với cô.
Nhưng vì đã tham gia, cô muốn chiến thắng. Thấy cô vui vẻ thế này, Takeru cũng cảm nhận như thế. Vốn dĩ thì cậu miễn cưỡng tham gia, nhưng khi thấy Mari tươi cười thế này, cậu nghĩ rằng tham gia cũng là một chuyện hay.
“Nhưng nhỏ đó, thực sự lâu quá. Hay là sợ rồi?”
“Không đời nào có chuyện đó, dù có chuyện gì đi nữa.”
Takeru cười khổ trước sự thiếu tin tưởng của Mari.
Ngay lúc đó, như thể đã có hẹn từ trước, cánh cửa phía sau họ mở ra.
“... xin lỗi, tớ đến trễ.”
Người vừa xuất hiện quả nhiên là Ouka.
Ouka đang kéo theo một cái vỏ đựng súng trường rất lớn, và cô đi đến trước mặt Takeru. Mari dõi theo bóng dáng Ouka, và cũng trừng mắt khiêu khích như thường lệ.
“Ôi trời, học viên danh dự quả nhiên khác hẳn với mấy đứa bình thường. Tôi mới đây còn nghĩ là cô sợ quá và chạy mất rồi chứ.”
Nghe Mari chọc ngoáy, Ouka lườm lại thật sắc lạnh.
"Cái… cái gì vậy... tôi đùa thôi. Đừng có mà nghiêm trọng thế."
"............"
Ouka dời mắt khỏi Mari, lần này cô nhìn Takeru.
“Xin lỗi, Kusanagi… chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Đột nhiên bị bảo rằng có gì đó muốn nói, Takeru tự hỏi không biết đó là gì.
Ouka đứng đó với vẻ mặt nghiêm trọng. Nhìn kỹ hơn, có thể thấy tóc cô không còn bóng bẩy nữa, và dưới đôi mắt có những vệt thâm quầng.
Có thể nhìn thấy sự mệt mỏi đang tràn ra từ người Ouka.
"Chuyện gì vậy, Ootori... chuyện gì đã xảy ra?"
“Không còn thời gian đâu. Chúng tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể.”
Takeru thì bối rối, còn Mari thì dùng cả hai tay làm thành dấu hỏi.
Trong khi cậu đang không rõ chuyện gì, thì Ouka lẩm bẩm nói thẳng.
"——Đó là về Nikaido Mari."
Nghe thấy giọng nói nhỏ xíu bảo vậy, Takeru nhìn Mari.
“? Chuyện gì vậy?”
Bị hai người họ nhìn chằm chằm, Mari lộ vẻ thắc mắc.
Takeru cảm thấy một sự lo ngại không thể lý giải, liền bảo các thành viên còn lại đợi một chút và đi theo Ouka.
Sau khi mở cửa, họ đi ra hành lang.
Ouka sau khi rời phòng thì dựa lưng vào tường và khoanh tay lại.
“...cậu muốn nói chuyện về Mari, đó là chuyện quái quỷ gì thế?”
Takeru sợ hãi hỏi cô, Ouka nhắm mắt lại trả lời.
Ouka nhỏ nhẹ bảo cậu về chuyện Mari.
........................
....................................
"——————Chuyện đó... không thể nào..."
Sau khi Takeru lắng nghe mọi điều mà cô nói, mọi biểu hiện trên khuôn mặt cậu đều biến mất.
Phần 2
Hàng ghế khán giả trong Đấu Trường của Học Viện Phòng Chống Ma Thuật.
Giữa đám đông, Kurogane Hayato đang lặng lẽ ngồi trên hàng ghế khán giả.
Thay vì mặc đồng phục của Ban Thanh Trừng Dị Giáo, anh mặc một bộ thường phục màu đen. Anh không muốn bị tai mắt của kẻ thù chú ý đến.
Nhưng nhìn anh không giống một con người bình thường gì cả.
"...tất cả các Hiệp SĩSpriggan, hãy báo cáo tình hình."
《"Không có vấn đề gì tại cổng chính dành cho khán giả. Cho đến giờ cũng chưa có dấu hiệu của chất độc."》
《"Tai cổng khóa phía sau, bên ngoài các bức tường, tháp phong ấn các Thánh Bảo Ma Thuật hay khu vực cách ly đều không có gì bất thường. Chúng ta cũng bố trí các đội canh gác trong tòa nhà học viện, nhưng đến giờ vẫn chưa có báo cáo nào."》
Nghe thấy báo cáo của các thuộc cấp từ tai nghe, Hayato nheo mắt.
“Tiếp tục thận trọng. Hôm nay chính là ngày đó. Hôm nay là ngày ma thuật lãng quên hết hiệu lực. Kẻ thù chắc chắn sẽ đến. Đừng mất tập trung.”
Hayato kết thúc việc xác nhận tình hình, và khoanh tay chuyển sự chú ý của mình vào đấu trường.
"——Nè, Kurogane-kun. Anh cảm thấy thế nào?"
Có một giọng nói phát ra bên cạnh, Hayato liếc mắt nhìn về nơi đó.
Đứng đó là một người đàn ông đang mặc comple trắng và đang giữ một phần bắp rang trong tay… đó là Ootori Sougetsu.
“Nơi này rất nguy hiểm. Xin ngài hãy quay về phòng Chủ tịch. Tôi sẽ báo cáo từ xa.”
Sougetsu không để tâm đến lời khuyên của Hayato, cứ thế ngồi xuống cạnh anh.
“Anh cứ luôn cứng nhắc như vậy. Táo bạo thêm chút cũng tốt mà?”
“Nếu ngài nghĩ thế thì xin hãy gia tăng lượng nhân lực. Nếu làm thế thì tôi cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
“Chẳng có ai trong Ban Thanh Trừng ngoài cậu là dùng được cả. Khó chỗ đó đấy.”
Vừa nhai bắp rang, Sougetsu cười thầm.
“Nhân tiện, cậu có báo cáo gì không?”
“Thưa Chủ tịch, con gái ngài hình như đã biết sự thật về Nikaido Mari, cô ấy đã đi đánh hơi xung quanh hiện trường tội ác vào đêm qua.”
"Ồ, vậy à? Hmm... chà, chắc không sao đâu. Cho dù Ouka có nói chuyện đó với Kusanagi-san, cậu ta cũng sẽ không dao động đâu."
Nói chuyện cứ như thể mọi chuyện đều đã được lên kế hoạch, Sougetsu tọng bắp rang vào miệng trong khi làm mặt ngầu.
Không chớp mắt lấy một lần, Hayato bên cạnh cứ nhìn chằm chằm Sougetsu.
“Ngay cả khi ngài nói chuyện đó với cậu ta ngay từ đầu, thì cũng sẽ chẳng có vấn đề gì đúng không?”
“Kế hoạch lợi dụng phù thủy mất trí nhớ chắc chắn sẽ bị cả Kusanagi-kun và Ouka phản đối. Thuyết phục chúng cũng phiền phức lắm. Chi bằng cứ bảo rằng đây là nhiệm vụ hộ tống, Kusanagi-kun sẽ bảo vệ Mari-kun cho dù có bị gì tấn công đi chăng nữa, chẳng có lý do gì phải nói sự thật cho chúng biết cả.”
“Vì nhiều sự việc trong quá khứ, cậu ta sẽ không thể từ bỏ tấn bi kịch trước mặt mình được.”
Sougetsu đang cực kỳ kích động.
“...không biết bọn Ảo Mộng GiáoValhalla có đến không ta.”
“Tôi không biết.”
“Vậy à. Chà, nếu chúng không đến thì thật xấu hổ thay cho chúng. Mà nếu vậy thì chúng ta chỉ còn phải quậy tung đầu óc của Mari-kun lên một chút thôi.”
"............"
“Kẻ thù sẽ không đến… anh không thật sự nghĩ thế phải không?”
"......chỉ là trực giác thôi. Tôi không có chứng cứ nào cả."
Nghe thấy vậy xong Sougetsu cười to một cách quái gở, vẻ cực kỳ hài lòng.
“Trực giác của anh luôn chính xác.”
Ông ta tiếp tục tọng bắp rang một cách vui vẻ hơn nữa.
Trận đấu vòng thứ hai của giải giả chiến bắt đầu, và đồng thời với việc Sougetsu la lên 'hoan hô—!'.
Một lần nữa, Hayato lại quay mặt về phía trước với vẻ cảnh giác.
Phần 3
Tiếng còi thông báo bắt đầu trận đấu vang lên.
Các thành viên Tiểu Đội Trẻ Trâu tản ra, di chuyển vào các vị trí đã định trước.
Mari mạnh mẽ lao đi như kế hoạch đã định, đột nhiên Takeru nắm lấy vai cô.
"——ummm, chuyện gì vậy? Chẳng phải trận đấu bắt đầu rồi sao?"
"...Mari, đừng tách khỏi tôi."
"Eh? Chẳng phải vậy là khác với kế hoạch sao? Lẽ ra giờ tôi phải——"
“Không sao đâu, đi thôi!”
Cậu nhấn mạnh, Mari nghiêng đầu.
Takeru trông có vẻ nghiêm trọng không bình thường, sau đó cậu nói ngắn gọn trên điện đàm.
“Usagi, hành động theo kế hoạch. Đi đến vị trí cách xa bọn tớ.”
《"Tớ hiểu rồi! Đó là cách xạ thủ hành động, quá rõ ràng."》
Kế tiếp, Takeru nhìn Ouka đang đứng gần mình.
Cô hồi đáp bằng một cái gật nhẹ.
"Có-có chuyện gì vậy? Kế hoạch thì sao?"
“Cậu chị cần đi sát tôi thôi. Sẽ ổn thôi.”
Sẽ ổn thôi… ổn cái gì? Mari lườm lại Takeru như thể muốn nói thế.
Trong khi mồ hơi lấm tấm trên trán Takeru, cậu nhìn xung quanh với vẻ căng thẳng.
“Kusanagi, đứng đó thì toàn bộ khán giả có thể nhìn thấy cậu đấy, nấp sau vật nào đó đi.”
“Đã rõ…!”
“C-chờ chút đã?!”
Ouka đẩy lưng Mari, và dốc toàn lực mà chạy.
Mari theo sau Takeru đang tỏ ra cực kỳ cảnh giác, cô chỉ đi theo vậy chứ không biết vì sao.
Năm phút trôi qua kể từ khi trận đấu bắt đầu. Bọn họ xông vào sân đấu, và ẩn mình khỏi khán giả bằng cách nấp vào các điểm mù sau lưng các vật che chắn. Takeru tiến vào khu quảng trường đài phun nước quen thuộc.
“...họ ở đây. Xác nhận sự có mặt của tiểu đội tập sự 15.”
Ouka báo cáo tình hình khu vực từ điểm nấp.
“Tại tòa nhà mô phỏng nhà thờ bên kia đường… một người trên tháp chuông, có lẽ là xạ thủ. Một người gần lối vào… tớ đoán là một tên xạ thủ khác. Một tên đứng gần đài phun nước, hai tên trong các đống đổ nát bên sườn.”
“Chúng ta không có dư thời gian điều tra. Không có kế hoạch nào đáng bàn cả. Nếu có thể, tớ muốn chúng ta cố tình để bị đối thủ bắn nhằm sớm rời khỏi đây…”
Nhìn về phía Ouka, Takeru mồ hôi đầm đìa nắm lấy chuôi kiếm.
“Lúc này mà Ảo Mộng GiáoValhalla tấn công… tệ thật, chúng ta không có vũ khí.”
“Mang vũ khí sát thương vào trường đấu bị cấm. Vì có hệ thống kiểm tra cơ thể nên không thể giấu đem vào được. Nếu bọn chúng tấn công, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc triệu hồi Relic Eater. Mặc dù chúng ta có để vũ khí trên trường kỷ để đề phòng, nhưng nó lại nằm khá xa cho nên muốn lấy chúng là chuyện không thực tế.”
Takeru và Ouka với vẻ biểu hiện sợ hãi trên mặt kéo Mari vào trong.
Và Mari bị kẹp giữa hai người họ, tỏ vẻ không thoải mái.
“...umm. Tại sao tôi lại bị hai cậu ép chặt như vậy? Mà cuộc thảo luận về vũ khí sát thương, nghe khá là đáng lo, có chuyện gì vậy?”
Mari không biết có chuyện gì hỏi họ.
Takeru không trả lời, mà nhìn chằm vào cô.
“...cậu không cần nghĩ ngợi bất cứ chuyện gì cả. Chúng tôi nhất quyết bảo vệ cậu.”
Mari không biết gì và lo lắng hỏi vậy. Nhưng Takeru lại cố tình lờ đi câu hỏi của cô.
Không có thời gian để nói với cậu ta sự thật… biết thì chỉ thêm buồn thôi.”
Sự thật Ouka đã kể cho cậu nghe ngày hôm nay là quá nặng nề với Mari.
Nếu tình hình khác đi, thì bọn họ có thể bình tĩnh giải thích nó......
Nghĩ như vậy, nên Takeru không hành động. Những tiếng la ó vang lên từ khán giả.
“Đang làm gì vậy! Chiến đi!”
“Nếu cứ ngồi lỳ ra như thế thì chẳng thú vị gì sất!”
“Không có động lực hả?!”
Nghe nhiều lời khiêu khích như vậy, Takeru và đồng bọn dần mất bình tĩnh.
Chuyện tệ rồi đây. Họ cần phải ngay lập tức đổi chỗ khác nhằm đảm bảo an toàn cho Mari.
Ngay khi Takeru vừa nghĩ thế.
"Kusanagii!! Mày có thấy tao không?! Haa?!"
Tại trung tâm của trường đấu, đằng sau đài phun nước, đội trưởng tiểu đội 15, Kirigaya Kyouya xuất hiện.
Kyouya đang giữ một khẩu súng trường trừng mắt với Takeru, có thể thấy gân máu nổi trên thái dương cậu ta.
“Mày còn muốn chiến đấu ư? Tao thách mày ra đây để tao có thể đè bẹp mày công minh luôn! Hay mày muốn chờ tới lúc bọn tao chà đạp bọn khốn chúng mày như lũ bọ!?”
Cậu ta cố ý lộ diện nhằm kích động bọn họ.
Kirigaya Kyouya hay nổi nóng và nghiêm túc đến mức đáng kinh ngạc. Thái độ này chính là bản tính của cậu ta.
Công bằng công minh, không chơi trò mưu mô gian lận, đó là bản tính của cậu ta.
......cảm giác căng thẳng dịu đi một chút.
"Cũng tốt nếu chúng ta bị bắn và đi sớm... nhưng chuyện đó có lẽ là không được rồi."
"Không thể tránh khỏi được rồi... chúng ta ít ra cũng phải vờ rằng mình đang chiến đấu."
Takeru cười khổ——và ngay lúc đó.
Một thứ âm thanh xa lạ mơ hồ vang đến tai cậu…
"——Chờ đã!"
Takeru ngăn Ouka lại và nheo mắt.
Mặc dù vì tiếng ồn từ khán giả nên không nghe rõ, nhưng Takeru chắc chắn rằng đã nghe thấy gì đó.
*splsh splsh*... thứ âm thanh như thể có gì đó đang nhầy nhụa.
Cậu nhìn xung quanh trường đấu, và kiểm tra các vị trí Ouka đã đề cập trước đó, nhưng cậu không còn thấy bóng dáng kẻ địch nào nữa,
...họ không có ở đó.
Trừ Kyouya ra, không còn nhìn thấy thành viên đối thủ nào của tiểu đội 15.
"Thật khó chịu! Nè, tiểu đội 15! Đừng bắn vội! Tôi sẽ hạ thằng này!"
Kyouya hét vào điện đàm.
Nhưng khi không thấy các thành viên đội mình hồi đáp, cậu ta cau mày.
“Này, các cậu, có nghe tôi không?! Trả lời tôi nào bọn quỷ này!”
Kyouya hét lên lần nữa, và trong khi cậu ta đang nhổ một bãi nước bọt, ngay lúc đó.
*splrtt*
———Từ bụng của Kyouya, những cái gai đen bật ra.
"...eh?"
Kyouka nhìn xuống bụng mình và chứng kiến chuyện xảy ra.
Ngay lúc cậu nhìn thấy những cái gai đen méo mó trồi ra từ bụng mình, cậu ta hộc máu.
Những cái gai mọc ra từ bụng Kyouya bắt đầu xoắn lại và nhanh chóng phát triển, nhắm thẳng vào Mari.
———『Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao』!
Takeru ngập lập tức kích hoạt Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao, đồng thời rút thanh kiếm giả ra.
Lưỡi kiếm chặn quỹ đạo của lũ gai một cách tuyệt đẹp, và tấn công chúng bằng một lực to lớn.
Lũ gai nhảy múa trong không trung, và hét lên như thể một loại côn trùng gì đó.
"...cái...gì... thế này..."
Nhìn thấy thứ khó tin này, Takeru bối rối. Cậu thấy rằng Kyouya đã gục ở đằng xa.
Và từ đằng sau đó có một bóng dáng khác tiến đến.
Đằng sau Kyouya, lộ diện từ trong cánh cổng rộng mở của nhà thờ——
“Mình… chuyện đó… không phải do mình.”
Người phụ trách chăm sóc y tế tiểu đội 15, Yoshimizu Akari.
Takeru không thể hiểu tình hình này là sao, chuyện gì đang diễn ra.
Yoshimizu đang khóc. Tiếng khóc của cô tại nhà thờ vang đến tận đây.
Từ cơ thể của cô——đám gai lũ lượt lao ra.
"...Yoshimizu...cậu...!"
“Mình-mình không biết! Không phải mình! Mình không làm gì cả!”
“Vậy đó là gì?!”
“Mình không biết! Cứu mình, Kusanagi-kun…!”
Nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Yoshimizu như vậy, không có vẻ cô đang nói dối.
Nhưng đám gai đó… rõ ràng là mọc ra từ người cô.
“Mình nên làm gì đây…!”
“Kusanagi, giúp Nikaido tránh chúng!”
“Nhưng còn Yoshimizu?! Và Kyouya?!”
“Ưu tiên hàng đầu lúc này là bảo vệ Nikaido!”
Cậu bị Ouka la như vậy, nhưng vẫn không dời mắt khỏi Yoshimizu. Trông thấy cô tìm kiếm sự cứu rỗi như vậy, cậu không thể bỏ mặc cô được.
“C...ứu… Kusa....nagi...kun…!”
Yoshimizu yếu ớt với tay về phía cậu.
Nhưng rồi, cơ thể cô bắt đầu dần dần phát sáng và phát ra âm thanh kỳ lạ.
Ánh sáng bùng nổ ngay lập tức, xâu xé cơ thể Yoshimizu.
"Kusa......nagi......ku..."
"——Yoshimizu!"
Takeru không biết phải làm gì, chỉ còn biết cố gắng chìa tay mình về phía cô.
Ngay lập tức, cơ thể Yoshimizu vỡ ra. Đúng theo nghĩa đen, tan vỡ thành từng mảnh, bị nghiền nát.
Khoảnh khắc cơ thể ấy tan nát, đám gai từ bên trong tràn ra.
Chỉ có thể gọi cảnh tượng ấy bằng từ quỷ dị. Nào gai nào dịch trào ra từ cơ thể Yoshimizu.
Tứ chi cô đan vào nhau và tiếp tục tạo thành hình dạng một nụ hoa khổng lồ.
Như thể trên thế giới chẳng còn chuyện gì khác nữa, Takeru và đồng bọn, ngay cả khán giả cũng hoàn toàn lặng thinh.
Vài giây sau, nụ hoa ngừng phát triển.
Và cái nụ ấy, như thể những cánh hoa đang hứng lấy ánh dương, bùng nở rực rỡ.
Và từ nụ hoa nở rộ ấy.
Giữa những cánh hoa, một người đàn ông mặc đồ đen——
"HAAAAAALLLLLEEEEEEEEELLLLLLLLLUUUUYAAAAAAAAAAA!"[note607]
Hình bóng của một tên phù thủy, có lẽ là tên chủ mưu, xuất hiện.
Một gã đàn ông mặc đồ linh mục tạo dáng khoa trương, như thể diễn viên trên sân khấu.
Hắn nhìn quanh đấu trường với khuôn mặt tràn ngập vẻ đê mê.
Được tô điểm bằng những cây gai, hắn cúi chào đám khán giả, và sau cùng là cúi chào Takeru và đồng bọn.
“Hân hạnh được gặp mặt. Tôi là đội trưởng đội trinh sát của Ảo Mộng GiáoValhalla, Haunted. Rất hân hạnh được gặp mặt. Lần này tôi muốn tham dự vào giải đấu giả chiến do Học Viện Phòng Chống Ma Thuật tổ chức! Nếu mọi người cho một tràng pháo tay thì tôi sẽ biết ơn lắm.”
Takeru, không thể chấp nhận chuyện đang xảy ra, không nghĩ ngợi gì nữa.
Khán giả cũng như vậy. Ngay sau khi hình dáng của cái gã tự gọi mình là Haunted xuất hiện, họ hiểu rằng hắn là một phù thủy.
Hỗn loạn nổ ra tại địa điểm thi đấu, cùng với những tiếng la hét khiếp sợ.
Chứng kiến một tên phù thủy xuất hiện khiến khán giả bắt đầu bỏ chạy; cố gắng trốn thoát.
Haunted nhìn họ và cười như điên.
"Cám ơn—! Cám ơn! Cám ơn mọi người—!!"
Và rồi, hắn từ từ quay về phía Takeru.
"Chà, tôi đến cứu cô đây——Mari-san bé bỏng của tôi!"
Hắn mỉm cười dịu dàng.
Mặc dù hắn đang cười, nhưng Takeru vẫn cảm thấy cực kỳ ớn lạnh sống lưng.
"...a-ai... tại sao... ngươi biết... tên ta..."
Mari bước lùi lại, cố giữ khoảng cách với Haunted.
“Tại sao… chuyện này… là sao… cái gì đang diễn ra vậy?”
Bằng một giọng nói đầy sợ hãi, nhìn như thể sắp chạy bất cứ lúc nào, Mari nói thế với vẻ lo lắng.
Takeru lấy lại sự tỉnh táo khi nghe thấy giọng Mari, cậu trừng mắt sắc lạnh với Haunted.
Haunted tiến đến gần họ, tiến đến gần Mari.
“Có chuyện gì sao? Mari-san. Cô không cần sợ hãi đến thế. Tối đến để cứu cô.”
“Không… đừng có đến đây…!”
“Vẻ hoảng sợ của cô thật tuyệt vời. Thật không thể chịu nổi mà. Tôi muốn ôm cô quá. Tôi chưa bao giờ làm thế, nhưng tôi muốn quá. Tôi muốn em sẽ hoảng sợ hơn nữa khi tôi ôm lấy em.”
Trước nụ cười lạnh lẽo của hắn, Mari lùi lại với đôi mắt đầy nước.
Với vẻ khủng khiếp như thể thần chết xuất hiện ngay trước mắt họ, tên phù thủy bước tới. Takeru không thể bỏ qua chuyện đó được. Cậu đứng chắn trước Mari.
Để bảo vệ cô.
"Ufu...ufufufufufufu! Vui quá. Tôi hạnh phúc quá. Lần đầu tiên thấy Mari-san sợ tôi như vậy. Nó kích thích quá nên tôi không tự dừng lại được."
Nhưng Haunted không dừng bước.
Như thể hắn ta không nhận thấy sự tồn tại của Takeru vậy.
“Đến đây, hãy sợ hơn nữa đi. Từ giờ trở đi, ở trên sân khấu của tôi——."
Haunted vươn tay mình về phía cô.
Lúc đó.
———*kan!*
Tiếng súng vang lên, và xuyên thẳng qua đầu của Haunted từ phía bên hông.
Haunted trong khi loạng choạng thì mỉm cuời kỳ dị.
Bắt đầu từ tiếng súng đó, một lượng lớn đạn trúng vào người Haunted.
"Gah...! Ughh...! Geh...!"
Cơn bão đạn không dừng lại. Nó trúng vào cơ thể Haunted, biến nó thành mớ hổ lốn.
Takeru nhìn về phía khán đài để xem chuyện gì đang xảy ra.
Ở đó là một nhóm các Thanh Tra đang giương súng của họ lên.
Phần 4
“Tiếp tục bắn. Đừng dừng lại dù chỉ một chút. Dù hắn ta có biến thành đống thịt vụn thì vẫn cứ tiếp tục bắn.”
Từ khán đài, Hayato ban bố mệnh lệnh cho các Thanh Tra.
Cơ thể Haunted giữa đấu trường đang co giật dữ dội, nó vẫn đang liên tục bị những viên đạn xuyên thủng.
《"Tai sao chứ?! Chẳng thấy vấn đề gì với Yoshimizu Akari cả!"》
Từ tai nghe phát ra giọng nói hoang mang của đồng sự.
Hayato, trong khi quan sát Haunted liên tục bị bắn, trả lời đồng nghiệp của mình.
“Kẻ địch là một tên Vu Thuật Sư. Yoshimizu Akari hẳn là đã bị hắn giết từ trước rồi. Thứ mà mọi người thấy cho đến giờ chỉ là một bản sao được hắn tạo ra thôi.”
《"Bản sao—...?"》
"Một nhân bản, homunculus[note608]. Được bọn Vu Thuật Sư sử dụng để xâm nhập, đây là thói quen thường thấy của chúng. Đó là một nhân bản của cơ thể Yoshimizu Akari, nó đã được gửi quay lại học viện trong khi bị nhiễm hạt giống sinh thể ma thuật, những hạt giống đó nảy mầm cùng lúc khi giải đấu bắt đầu."
《"Sinh thể ma thuật... tạo ra chúng với quy mô như thế...?! Rồi còn biến đổi một con người bằng sinh thể ma thuật... đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện như vậy!"》
“『Khu Vườn Tuyệt VọngBelladone Garden』. Đó là thứ ma thuật dị giáo nhất. Đáng ra mọi người phải biết về nó chứ.”
Hayato nheo mắt.
“Tôi đã bảo rồi. Tôi đã bảo rằng chúng sẽ đến giết đối tượng theo cách mà chúng ta không thể ngờ tới.”
《"............"》
“Đó vốn dĩ chính là cách dùng của ma thuật.”
Hayato chuyển kênh liên lạc, và ra lệnh cho các thành viên khác.
“Bên an ninh tập trung sơ tán thường dân. Đừng để ai chết cả.”
《"Đã rõ."》
Lắng nghe Hayato ra lệnh cho thuộc cấp, Sougetsu bên cạnh vừa nhàn nhã ngồi xem vừa nhai bắp rang.
“Không sơ tán dân thường cũng được mà nhỉ. Ưu tiên là bắt hắn ta.”
“Với tất cả sự kính trọng của mình, tôi không muốn hy sinh bất kỳ dân thường nào. Miễn là tôi còn ở đây, thì tôi sẽ không để cho thảm họa như vụ Anh Hùng tấn công xảy ra.”
“Chà, lúc đó anh đang đi công tác mà… ờ thì, miễn là anh bắt được hắn.”
“Bắt giữ là chuyện không thể. Trừ phi chúng ta giết hắn luôn, chứ không thể thắng hắn được.”
“Chúng ta chưa nói về chuyện này trước đây à? Ngay cả anh cũng không thể sao?”
“Đó là chuyện không thể.”
“Mm… chúng ta cũng có thể moi thông tin từ xác chết, anh có thể giết hắn nhưng nhớ là phải giữ nguyên tình trạng ban đầu của hắn nhé.”
“Cám ơn sự xem xét của ngài.”
Sougetsu lộ rõ sự vui vẻ trong khi nói.
Ông ta quan sát Haunted đang khụy gối bị dội bão đạn và cuối cùng cũng gục ngã tại chỗ.
Xác định rằng hắn đã gục, các Thanh Tra dừng bắn.
“Ai bảo các anh dừng bắn!”
Hayato mở to mắt hét lên.
《"N-nhưng hắn gục rồi——"》
"——Mọi người chuẩn bị phòng thủ! Sắp tới rồi!"
Hayato la lớn, và rút súng ra.
Súng của Hayato là một khẩu ổ xoay rất lớn, tỏa ra thứ không khí hắc ám, dùng đạn 0.50 mili. Số đạn là 5 viên. Nó có màu đen và đẹp, trông khá góc cạnh.
Trên vỏ súng, có khắc 『The Malleus Maleficarum I "Caligula"』.
Hayato chĩa súng vào Haunted trong khi cơ thể hắn đã nâng lên được một nửa.
Cùng lúc đó,
"——Kuuuuuuuurooooooooogaaaaaaaaneeeeeeeeeeeeeeeee!!"
La lên bằng một giọng như thể say rượu, Haunted nâng cái cơ thể mình lên từ nơi hắn vừa gục ngã.
Ngay lập tức, các Thanh Tra được chứng kiến cảnh tượng không tuân theo bất kỳ định luật nào, và không thể cử động.
Haunted với khuôn mặt và cơ thể đầy lỗ, cười lớn với Kurogane Hayato.
Khi đó dưới chân Haunted, từ 『Khu Vườn Tuyệt VọngBelladone Garden』, các xúc tu đầy gai phóng ra.
Có tất cả 5 cái. Tất cả chúng đều phát triển nhanh đến chóng mặt và thay vì bay về phía Hayato, lại nhắm đến các Thanh Tra và công chúng đang đào thoát.
Hayato bằng một động tác uyển chuyển bắn hết các xúc tu đó.
Năm viên đạn được khai hỏa ngay lập tức. Năm viên đạn cỡ 0.50 mili bắn trúng vào các xúc tu. Hỏa lực đó không phải là của một khẩu súng thông thường. m thanh phát ra nghe như pháo chống tăng, tạo ra một tác động cực lớn.
Những viên đạn va vào các xúc tu dù sức mạnh đó vẫn không đủ giết chết chúng, nhưng cũng đủ thổi chúng bay đi hướng khác thay vì lao thẳng vào đám khán giả.
"———!"
Tuy nhiên, một trong các xúc tu lại bị thổi bay về phía tháp điều hành kế bên đấu trường.
Cái xúc tu đó va thẳng vào trung tâm của tháp điều hành, khiến nó bắt đầu đổ thẳng vào trung tâm đấu trường.
“Rút lui!”
Anh hét lên với các Thanh Tra.
Tháp điều hành đổ thẳng vào sân đấu.
*RUUMMBLE*
Khi tháp điều hành đổ xuống, một lượng lớn bụi bẩn bay lên và tiếng ầm ầm có thể nghe thấy từ bên trong đấu trường.
Sau khi chịu đựng và cố gắng không để cho chấn động và đám bụi bẩn thổi bay đi, Hayato ngay lập tức hét vào micro.
"Báo cáo thiệt hại...!"
《"Cánh trái đây, *hụ* *hụ*... chúng tôi có người bị thương nhưng khán giả đã tránh được cú đổ trực tiếp."》
《"Cánh phải đây, rất nhiều người bị thương. Còn số thương vong... chúng tôi vẫn chưa rõ."》
“Ai bị thương thì cứ đi ra ngoài với công chúng, ngay sau khi rút lui thì đóng cổng lại. Tình hình của tiểu đội tập sự 35 sao rồi?”
《"...chưa rõ. Liên lạc đã hoàn toàn bị cắt đứt. Hệ thống liên lạc không hoạt động... hoặc là..."》
Lắng nghe báo cáo, Hayato nheo mắt.
Anh ta liền nhìn vào đám mây bụi. Chuyện ở mức độ này chắc chắn không thể giết nổi Haunted.
Tin chắc rằng có điều không hay, Hayato chĩa súng vào sân đấu.
“...hắn đâu rồi…”
Tầm nhìn rất tệ, chẳng thấy nổi bóng dáng người nào.
Không. Có một hình dáng đang cúi mình trên mặt đất. Chỉ có một mà thôi.
Hayato giương súng chĩa vào hình dáng đó.
"———『Area 666Number of The Beast』"
Khi anh nghe thấy một giọng nói phát ra từ sân đấu, bên dưới hình bóng đó xuất hiện một ma pháp trận khổng lồ.
Đồng thời, anh nhìn thấy Haunted giơ ngón tay thối với anh.
"...Haunted...!"
"Chào anh, Kurogane Hayato."
Ngay lúc đó, từ ma pháp trận xung quanh Haunted, một đợt sóng ma thuật bùng lên.
Ngay sau đó, anh nghe tiếng ù ù trong tai mình——*bashiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiin*.
Một bức tường màu đen khổng lồ xuất hiện bao lấy sân đấu của đấu trường.
Mặc dù Hayato đã ngay lập tức siết cò súng, nhưng ma pháp đó đã khởi động nhanh hơn một chút.
Viên đạn chạm vào bức tường đen và rơi xuống đất, còn xa lắm mới chạm vào được Haunted.
Hayato nghiến răng và miễn cưỡng hạ súng xuống.
“...kết giới ma pháp kiểu mới.”
Sougetsu bên cạnh một tay chống cằm ra chiều hứng thú quan sát cái kết giới vừa xuất hiện.
Cái kết giới Haunted căng ra trông như thể một cái bóng, trên bề mặt của nó là các ma pháp trận màu trắng đang di động.
“Ma pháp đó rất chắc chắn. Nó liên tục tự tinh chỉnh và ma pháp thức cũng liên tục duy trì. Chúng ta không thể phá nó theo cách thông thường được. Để phá cái thứ chết tiệt này… có lẽ phải có Vlad.”
“...Ootori đang bên trong kết giới. Hẳn là triệu hồi cô ta từ trong đó ra là điều không thể rồi. Có lẽ là phải tắt đi nguồn ma lực can thiệp mới được.”
“Đó là phân tích của Caligula sao?”
“Vâng. Nhưng để duy trì một kết giới dày đặc thế này, ngay cả là Haunted cũng không thể làm lâu được. Tôi cho rằng là khoảng 10 phút.”
Trong khi cau mày, Sougetsu ném đi đống bắp rang bị cát bụi bao phủ. Khi đống bắp rơi xuống đất, đồng thời nghe thấy những tiếng la hét từ đám khán giả.
"?!"
Hayato nhìn về phía nguồn cơn tiếng hét, anh thấy gần đó là một Hiệp SĩSpriggan đang lơ lửng.
Nhưng nhìn kỹ hơn thì thấy anh ta không phải đang lơ lửng.
Bụng anh ta bị đâm thủng, và anh ta bị nâng lên.
Thứ đâm xuyên qua bụng Hiệp SĩSpriggan đó.
Là mẫu Dragoon mới được trưng bày trong chương trình mở màn của giải đấu.
"——Ai đang lái nó.”
《"T-tôi không biết! Sau khi lễ mở màn kết thúc, không còn ai động tới nó cả!"》
"......có lẽ nào."
Hayato thất kinh. Anh có hơi có linh cảm. Viễn cảnh tồi tệ nhất.
Không thể nào, Dragoon, vũ khí của Ban Thanh Trừng Dị Giáo——
《"——Đã xác định được tình trạng của Dragoon! Không có ai lái nó cả! Hệ thống đã bị tiếm quyền!"》
Ngay khi anh nghe được như vậy từ điện đàm, viên Thanh Tra bị đâm bị ném đi, chiếc Dragoon gồng cơ thể của nó lên.
——*VUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!*
Tiếng gầm đó không giống như xuất phát từ một cỗ máy. Đôi mắt nhân tạo của cái máy chuyển sang màu đỏ, có gì đó trông như gân máu nổi lên trong đó. Thực tế, ngay cả bộ giáp đang kêu răng rắc này cũng trông như có mạch máu nổi lên.
Bộ dạng của nó không còn là của một cỗ máy nữa rồi, nó trông như một sinh thể sống, có xương thịt; thật kỳ quái. Rõ ràng nó có sự can thiệp của ma thuật.
Số lượng Dragoon là một chiếc bên cánh trái, và một chiếc bên cánh phải.
"Lạ thật... mẫu mới này được bao phủ bởi Orichalcum loại nhẹ, là vật liệu kháng ma thuật. Can thiệp ma thuật từ bên ngoài là điều không thể trừ phi phá đi lớp giáp."
"............"
"Trong số tất cả các khả năng, thì hoặc là các thiết bị bên trong đã bị can thiệp trong quá trình lắp ráp... hoặc giả, lớp giáp vốn dĩ không phải là orichalcum, chỉ có thể là thế. Mà không cần nghĩ nhiều nữa, chuyện đó để sau."
"...Chủ tịch, xin hãy cho phép tôi sử dụng Relic Eater."
"Ta không phiền đâu. Phá hủy nó đi. Mà vì cái kết giới đó nên giờ ta không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, đành để tên phù thủy cho Kusanagi-kun vậy."
Cảm thấy không vui, Sougetsu lắc đầu thở dài.
Sau khi nhận lệnh, Hayato đi về phía chiếc Dragoon.
Gương mặt anh bị ẩn sau mớ tóc mái dài; không thể nhìn thấy nét mặt anh.
Hayato nói vào tai nghe.
“Tất cả lực lượng đồng loạt rút lui.”
《"N-nhưng mà——"》
“Rút lui. Tôi sẽ lo liệu một mình.”
Hayato sau đó cắt đường truyền ngay lập tức, rồi nâng khẩu súng ổ xoay trong tay. Anh vặn ổ đạn xoay ra và nhét từng viên đạn một vào trong.
Sau khi nạp đạn xong, anh lăn lòng bàn tay mình lên làm ổ đạn xoay nhanh. Ổ đạn của khẩu súng xoay lớn tiếng.
Hayato nâng cánh tay đang giữ khẩu súng lên và ngước lên. Ẩn đằng sau mái tóc dài, đôi mắt anh ngập đầy sát khí như một tên bạo chúa. Anh nhìn Dragoon bằng đôi mắt đó, và tuyên bố.
Dấu hiệu tham chiến.
Hayato lắc tay đẩy ổ đạn vào trong.
“Giờ là thời điểm dành cho Caligula Bạo Chúa. Giải phóng kim hỏa.”
......*click*......
Theo lệnh của Hayato, kim hỏa của Relic Eater 『Caligula』 phát ra tiếng động. Tiếng động đó phát ra từ nòng súng đen của khẩu súng anh đang cầm. m thanh nghe như có vật gì đó rơi xuống.
Phần 5
Ngay sau khi tháp điều hành sụp đổ.
Takeru nâng mình lên khỏi đám bụi, và trong khi ho sặc sụa thì cố xác định sự an toàn của Mari.
“Cậu có sao không, Mari?!”
“*khụ* *khụ*, tôi ổn.”
Takeru đỡ Mari đứng dậy và kiểm tra xem cô có bị thương không.
Cậu nhẹ nhỏm bởi vì đến giờ cô ấy trông vẫn ổn, rồi cậu xác định lại tình hình.
Vụ đột kích của tên phù thủy, cuộc thi đấu bị gián đoạn, tòa tháp sụp đổ, bị chia cắt với Ouka.
Lo lắng cho đồng đội mình, cái chết của Kyouya và Yoshimizu.
Cậu nhấn nút trên điện đàm và cố liên lạc với các đồng đội.
“...không hay rồi. Nó hỏng rồi.”
Takeru sau khi kiểm tra điện đàm nói vậy.
Mari cũng kiểm tra điện đàm của mình, rồi lắc đầu.
Takeru thất vọng siết chặt nắm tay.
...chết tiệt, dù lo lắng cho những người khác nhưng mình cần phải tập trung bảo vệ Mari.
Takeru nắm lấy tay cô, cố gắng dẫn cô đến nơi an toàn.
“...hình như không chạy được đâu. Một kết giới đã được dựng lên.”
Nghe bảo vậy, Takeru nhìn lên trời, ở đó là một bức tường màu đen dày đặc chặn hầu hết ánh sáng mặt trời và bao phủ toàn bộ trường đấu.
Vì thế cũng không ngạc nhiên tại sao chỗ này lại tối hù vậy,
Cậu nghĩ vậy, thế rồi,
“Không còn chỗ để chạy đâu——Mari-san.”
Một giọng nói phát ra từ trong đám bụi mù. Takeru nghiến răng, và nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Ở đó——chính là kẻ thù của Kusanagi Takeru.
“Nhìn này, hãy nhìn xem. Người tôi đầy lỗ này. Cậu không nghĩ như thế là quá đáng khi tôi đã cố ăn mặc cho đẹp ư?”
“...tên khốn…!”
“Cậu có biết là kiếm đồ linh mục nó khó thế nào không. Vậy là tôi phải tốn thêm một ngày để vá nó rồi. Hay là Mari-san sẽ vá nó cho tôi nhỉ? Mari-san giản dị quá trời, nên chắc em ấy cũng giỏi vụ này? Ồ, mà khi em làm thế, em có thể vá luôn trái tim tôi không, em có thể khiến nhịp tim tôi đập nhanh hơn không?”
Haunted lờ đi Takeru và nhìn Mari, hắn tiến về phía Mari và giơ tay mình về phía cô.
Takeru đẩy Mari ngồi xuống, và đối mặt với Haunted.
“Cứ cúi xuống như thế. Tôi sẽ giải quyết gã này.”
Không biết phải làm gì, Mari lùi lại vài bước.
Thấy vậy, Haunted dừng bước.
“...tôi thắc mắc nãy giờ… Mari-san, chàng trai trẻ này là ai?”
Trong khi nghiêng đầu và mỉm cười, Haunted hỏi cô.
“Có lẽ nào… cậu ta là bạn trai em? Aha, không đâu, không thể nào có chuyện đó được vì Mari-san luôn nghĩ về tôi mà thôi. Vậy nên không có chuyện đó được. Vì thế nên chuyện đó là không thể phải không, nói đó không phải là thật đi, vì tôi yêu em nên nếu tôi không yêu em nữa thì tôi sẽ khóc và tôi sẽ giết em mặc dù tôi không muốn giết em.”
“Im đi, tên bám đuôi khốn kiếp.”
Takeru ngăn cơn loạn ngôn đó, và trừng mắt như dao cắm vào Haunted.
Nụ cười ma mị của Haunted không thay đổi, nhưng lần đầu tiên, hắn nhìn Takeru.
"...Ta hiểu rồi."
Haunted gãi đầu mình sột soạt và nhìn Takeru.
Hắn chuyển hướng đi, và nhón chân đi về phía Takeru.
“Làm gián đoạn cuộc đoàn tụ của ta và Mari, ngươi nghĩ ngươi là ai?”
Hắn vừa mỉm cười hăm dọa, vừa nghiêng đầu.
Và,
“Đừng tự mãn quá, ta sẽ giết ngươi——con chuột cống chết tiệt.”
Hắn mỉm cười với đôi mắt khép hờ, và nói thế với Takeru như thể đang giải quyết một đống rác.
Takeru không hề bối rối. Và cậu đáp trả.
“Đó là lời của ta mới đúng——tên phù thủy thối tha.”
Thốt ra lời đó với sự căm ghét, Takeru chỉ tay vào hắn nêu rõ lập trường.
——Nhớ lại chuyện đó. Không, nó đã khắc sâu bên trong cậu rồi.
Từ vụ Anh Hùng tấn công, ngôn ngữ tâm hồn đã chảy tràn trong cậu.
Biểu hiện của việc chống lại ma thuật, đó là những lời cảnh báo.
Dấu hiệu triệu hồi đồng sự của mình.
——"Khát khao với nhiệt huyết tối thượngSummis desiderantes affectibus——"
——"——Cây Búa của Phù ThủyMalleus Maleficarum!"
Khoảnh khắc đó, ma pháp trận màu thiên thanh xuất hiện dưới chân Takeru.
Ma thuật đó tỏa sáng và phát ra các hạt màu thiên thanh. Các hạt ấy bao phủ quanh cơ thể Takeru và dần cứng lại như thép, tạo thành một bộ giáp.
Và cuối cùng, sau khi một thứ ánh sáng chói lòa lóe lên, Takeru đã nắm trong tay một thanh kiếm. Relic Eater, Mistilteinn.
Thứ mà Takeru đã kết ước——một thanh gươm cắt xuyên mọi ma thuật.
《"Hệ thống hoạt động. Tỷ lệ tương hợp 100%. 『Thợ Săn Phù Thủy』 hoàn thành. Chào buổi sáng, chủ thể."》
Giọng Lapis vang lên trong đầu cậu.
Takeru đã chuyển thành thiên thanh kị sỹ, và tạo tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“...Lapis. Em có thông tin nào về kẻ thù không?”
《"Là thành viên của lượng lực đối địch, Ảo Mộng GiáoValhalla. Vu Thuật Sư Haunted. Pháp Sư Cổ ĐạiNgười Nắm Giữ Thuộc Tính Cổ Đại, được định mức nguy hiểm Hạng S. Xin hãy lưu ý những điều đó."》
Mức nguy hiểm Hạng S… hay nói cách khác, gã tu sĩ trước mặt cậu ngang cơ với bọn phù thủy và pháp sư trước chiến tranh.
"...chúng ta có thể làm được không?"
Dĩ nhiên, cho dù không thể thì Takeru cũng vẫn sẽ làm.
《"Cơ hội chiến thắng thường là 50%, nhưng mục tiêu hiện tại đang phải duy trì một kết giới dày đặc. Phải chiến đấu trong khi duy trì một kết giới như vậy có nghĩa là mục tiêu không còn nhiều ma thuật sẵn có——cơ may chiến thắng là 100%"》
Nghe thấy vậy, Takeru trừng mắt với Haunted.
Haunted chớp mắt liên hồi và có thể thấy mồ hôi chảy trên gò má hắn.
“Ngươi...lẽ nào ngươi là kẻ đã đánh bại Anh Hùng?”
“...nếu là ta thì sao?”
“Không, umm, ta không nghĩ rằng ngươi có kết giới với Relic Eater...umm, ngươi thấy đấy, không phải là ta muốn làm chuyện tồi tệ và xẻ thịt ngươi ra đâu, ngươi biết mà? Ừ thì ta từng nghĩ thế, nhưng đó là vì lúc nãy ta vẫn chưa biết ngươi là người nắm giữ Relic Eater.”
"............"
"T-thế này, Mari-san trước đây là đồng sự của ta, ta đến đây hoặc là cứu hoặc là giết cô ấy vì đám người trên ta đã bảo ta như vậy... umm, chuyện đó..."
"Ngươi đang nói gì vậy?"
"...umm... ng-ngươi có thể vui lòng bỏ qua cho ta lần này không?"
Haunted nói vậy trong khi mỉm cười khúm núm đến lạ.
Gương mặt Takeru co giật vì tức giận.
Bỏ qua? Hắn vừa nói là bỏ qua?
Bảo cậu bỏ qua… tất cả những chuyện đó?
Mọi thứ trước mắt cậu chuyển đỏ, sát khí cậu vút cao.
"...tiếc thật...nhưng ta không phải——loại người tốt làm chuyện đó đâu."
Bằng giọng nói khàn khàn, như một con thú dữ, Takeru bảo vậy với Haunted.
——Khoảnh khắc tiếp theo, Takeru bùng cháy.
Không có chút thương xót. Không có chút cảm thông. Không cần lý do lý trấu gì.
Cậu giải phóng tất cả mọi thứ cậu có, và cố gắng chém Haunted.
Cậu kích hoạt Kiếm Trừ MaTảo Ma Đao, và toàn bộ thế giới chậm lại.
Cậu chỉ có một mục đích duy nhất. Chém lòi phèo tên phù thủy ti tiện này ra.
Cậu thấy gương mặt hắn. Trông giống của một người đang kinh hãi tột độ, la hét.
Bằng tất cả cơ thể và tâm hồn mình, Takeru cố dùng thanh kiếm của mình bổ từ trên xuống Haunted.
"——?!"
Đột nhiên, Takeru cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Vẻ mặt Haunted chỉ mới một giây trước. Vẻ sợ hãi tột độ. Giờ vẫn không đổi.
Gương mặt đó, dù cậu đã kích hoạt Tảo Ma Đao.
——Đột nhiên, hiện lên nụ cười.
"——Đâm xuyên hắn đi, Dáinsleif."
Trong tích tắc, giọng nói ấy vang lên.
Với một tốc độ mà chính Takeru cũng không theo kịp, thứ gì đó đâm xuyên qua ngực cậu.
"—keru————Takeru! Tỉnh dậy đi! Takeru!"
《"Ch——ủ——Chủ thể. Xin hãy tỉnh dậy."》
Cậu mở mắt. Nhận ra rằng mình vẫn tỉnh táo, dù không biết chuyện gì vừa xảy ra, cậu chỉ mở to mắt.
Cùng với đó, một lượng lớn máu trào ra từ miệng cậu.
“...tôi...chuyện gì...xảy ra vậy…”
《"Chúng ta đã trúng đòn công kích của địch. Lỗi của em, phân tích của em đã sai. Em đáng lẽ phải xem xét đến khả năng này."》
"...a-anh... bi cái gì...đánh...trúng..."
《"Giải thích cho đúng, thì đó chỉ là một 'cú thọc', nhưng mà..."》
Nghe thấy lời của Lapis, Takeru hơi ngẩng lên. Phía trước. Trong tầm mắt của cậu.
Đó là… một người đàn ông đang mặc một bộ giáp như thể màn đêm.
Hình dạng đó giống như…
“Đây là lần đầu tiên ta thấy Relic Eater dạng kiếm đó. Mà dù ta cũng mong đợi nhiều. Nhưng chẳng phải cũng không có gì hay ho sao.”
——Giống như Takeru trong dạng 『Thợ Săn Phù Thủy』, nhưng gương mặt thì khác hẳn, mặt của Haunted.
"Phù thủy dở cận chiến chỉ xuất hiện trong mấy cái game mà thôi... Nacht, cũng lâu rồi cô mới biến dạng 『Anh Hùng』, thấy thế nào hả?"
《"Không có vấn đề với các hạt tạo giáp, không có sự mất cân bằng ma lực, mà xác nhận hoài kể cũng mệt ass nên thôi cứ nói là ổn hết đi. Điều kiện rất tốt, cực kỳ tốt."》
Cậu nghe thấy một giọng nói trong đầu mình, một giọng nói ngây thơ, gọn ghẽ và khác lạ.
Nó cũng có vẻ giống với Lapis. Takeru choáng váng đưa ra giả thuyết.
"...có lẽ nào, gã này cũng… một Relic Eater..."
《"Không, đó là một loại Thánh Bảo Ma Thuật thất truyền. Có tên là 『Dáinsleif 』... hình dáng có khác biệt, nhưng nó từng thuộc quyền sở hữu của một anh hùng Bắc u, và còn được gọi là Sword of Ruin."》
Nghe thấy thông tin từ Lapis, Takeru kinh hãi.
Một thanh kiếm? Vì một thanh kiếm? Cậu thua khi chống lại một thanh kiếm khác?
"......!!"
Với cảm giác cực kỳ mất mát, Takeru cố gắng đứng dậy.
《"Anh không nên đứng dậy đâu. Lá phổi bên phải của anh bị tổn thương rồi."》
“Em có thể...chữa nó không?”
《"Một trong những đặc tính cố hữu của Dáinsleif là gây ra vết thương không thể lành. Mặc dù chữa lành là không thể, nhưng tái tạo thì được. Phải thừa nhận là có một vấn đề, đó là..."》
“...cần có thời gian.”
《"...vâng. Một lần nữa, em xin lỗi, có chuyện này cũng vì hiệu năng tồi tệ của em."》
"Haa... em đang nói gì vậy, anh mới là người bị nó... đánh trúng......!"
Takeru tự nhắc nhở chính mình, cố gắng đứng dậy lần nữa.
“Cậu không thể đâu, Takeru! Cậu sẽ chết mất!”
Mari chạy đến và choàng lấy cậu với lời gọi đầy cay đắng, cô cố ngăn không cho cậu đứng lên. Cô đang khóc.
“Đừng...có làm...vẻ mặt đó…”
“Nhưng mà...cơ thể cậu…”
“Tôi đã hứa...là...tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Mari nhìn Takeru người đầy thương tích, và làm vẻ mặt như thể đó là lỗi cô gây ra, cô khóc lóc và run rẩy.
Thấy chính mình trở nên thảm hại như vậy, Takeru cắn môi dưới.
Mỗi khi cậu siết chặt nắm đấm, cậu lại nôn ra máu.
Ý thức cậu nhạt dần, chỉ với một cú đánh, đã khiến cậu không thể làm gì nữa.
Mặc cho con tim và trí óc cố gắng thực hiện điều đó, nhưng cơ thể cậu vẫn phản ánh sự thật.
Trong khi Takeru đang liên tục tự động viên bản thân, Haunted giờ đang trang bị Thánh Bảo Ma Thuật một lần nữa mỉm cười với Mari.
"Mari-san. Cùng về nào. Em là phù thủy, em không thể ở một nơi như thế này được."
"......"
“Đây là đất của con người phải không nào? Em nên ở cùng với chúng tôi, những phù thủy như em.”
Haunted nhẹ nhàng giang tay với Mari.
Mari bằng cơ thể run rẩy của mình đứng che chắn bảo vệ Takeru.
"Đi với kẻ như ngươi ư... đừng gộp ta chung với ngươi...! Ta không phải là thứ giống như nguơi!"
Cô phẩy tay hắn ra, chối từ Haunted.
Haunted chớp mắt ba lần sau khi nghe Mari nói.
"Em không biết tôi? Haa? Aah, đúng rồi. Tôi hoàn toàn quên mất! Mari-san đã quên tất cả mọi thứ vì ma thuật mất trí mà!"
《"Bất cẩn làm sao."》
“Quả là bất cẩn, thật là bất cẩn. Chờ chút, để tôi giải trừ nó đi cho em.”
Cười khổ một cái, Haunted giơ tay phải lên.
Và, như thể đang gọi bồi bàn, hắn búng tay một cái. *clank*... Trong đầu Mari, như thể có công tắc gì đó được bật lên.
Ngay lập tức, tất cả những xúc cảm tiêu cực tới lúc nãy vẫn còn hiện trên mặt, cơn sợ hãi khiến cô run rẩy, tất cả mọi thứ, đều biến mất khỏi Mari.
Và, một đợt sóng ký ức dữ dội ùa về, nuốt chửng lấy nhận thức của Mari.
Phần 5
——Ma thuật không dùng để làm tổn thương người ta, nó là thứ khiến người ta hạnh phúc. Đó là điều hãnh diện mà Mari từng có.
Nikaido Mari, xuất thân từ trại trẻ mồ côi ở biên giới.
Tại đường biên giới chính là khu ổ chuột hiện đại. Bởi vì ảnh hưởng của Thảm Họa Vô HìnhAkashic Hazard trong Đại Chiến Săn Phù Thủy, thế giới trở thành nơi không thể sống được vì sự xuất hiện của các khu vực gọi là Thánh Địa.
Các đống tàn tích nằm rải rác gần Thánh Địa, và không người thường nào chịu sinh sống bên trong chúng.
Tuy nhiên, do sự gia tăng người tị nạn do chiến tranh và hỗn loạn, khoảng cách giàu nghèo trở nên khá lớn. Không còn chỗ cho người nghèo sinh sống, và họ buộc phải sống trong các tàn tích nằm gần Thánh Địa.
Thậm chí ở thời điểm này, sau 150 năm, đây vẫn là nơi những gì tối tăm tụ tập.
Trại trẻ mồ côi mà Mari lớn lên, mặc dù tọa lạc cạnh biên giới, vẫn là nơi dành cho con người.
Mặc dù Mari là một phù thủy hết sức mạnh mẽ, hiệu trưởng trại trẻ vẫn chấp nhận cô. Bà ấy biết Mari là phù thủy, nhưng vẫn chấp nhận cô. Tất cả trẻ con trong này đều nhỏ hơn Mari, dù có chút hỗn láo, nhưng chúng vẫn quý mến Mari.
Tuy nhiên, trại trẻ rất nghèo.
Nhằm giúp đỡ mọi người, Mari đã dùng ma thuật làm chuyện xấu. Để kiếm tiền, cô thỏa hiệp với những kẻ độc ác, và kiếm tiền bằng những cách thức nguy hiểm. Khi làm những điều này, cô chẳng cảm thấy chùn tay gì cả.
Khi hiệu trưởng biết được chuyện đó,
Bà không đồng ý chuyện đó, và với khuôn mặt buồn bã bà thủ thỉ vào tai Mari.
『"Làm chuyện xấu cuối cùng con sẽ bị quả báo. Điều quan trọng chính là không làm tổn thương chính minh. Nếu con dùng ma thuật, đừng dùng nó cho cái ác, mà dùng nó cho việc tốt."』
『"............"』
『"Con hiểu không, Ma thuật không tồn tại để làm tổn thương người ta. Nó tồn tại để khiến người ta hạnh phúc."』
Từ đó trở đi, Mari luôn thấy tự hào về những lời này.
Mặc dù vẫn nghèo khó, cô đã kiếm ra được chút tiền. Chuỗi ngày hạnh phúc tiếp tục thêm một thời gian. Tuy nhiên, cuộc vui nào cũng có lúc tàn.
Trong một vụ việc, Mari đánh mất tất cả.
Vì cô thực hiện các vụ phạm tội mà không để lộ danh tính, nên một trong các khách hàng cô từng giúp đã quay lại đốt trại trẻ (?).
Khi Mari đến nơi thì đã quá muộn, trại trẻ đã chìm trong biển lửa.
——Là lỗi của mình.
Mari trách cứ bản thân.
——Là lỗi của mình.
Mari tiếp tục đổ lỗi cho chính mình.
Trong khi hình ảnh trại trẻ trong ngọn lửa phản chiếu trong đôi mắt cô, khi khát vọng sống của cô, mọi thứ cô có sắp mất đi.
Thì có một người xuất hiện… là Haunted của Ảo Mộng GiáoValhalla.
『"Những đứa trẻ trong trung tâm này hiện nằm dưới sự bảo hộ của Ảo Mộng GiáoValhalla chúng tôi. Nếu cô muốn chúng tôi thả chúng ra, thì hãy giúp chúng tôi."』
Đây rõ là một dạng hăm dọa. Haunted nói rằng bọn trẻ vẫn an toàn, để chứng minh hắn cho cô nghe giọng của chúng, và nếu cô muốn gặp chúng thì phải gia nhập Ảo Mộng GiáoValhalla.
Không có lựa chọn nào khác, Mari không thể chối từ.
Vì bọn trẻ, trừ giết người ra Mari làm tất cả mọi chuyện. Cô đã làm tổn thương rất nhiều người. Bao nhiêu người đã bị cô lừa dối, Mari cũng chẳng nhớ nổi nữa.
Vì cô luôn tránh mắt đi chỗ khác khi làm thế.
Tuy nhiên, cuối cùng cô cũng không thể tránh mắt khỏi một chuyện.
Đó là vài ngày sau khi cô được Ảo Mộng GiáoValhalla chỉ dẫn thu thập các mảnh di tích của Excalibur,
Ngày Anh Hùng tấn công… thành phố bị bao phủ trong những tiếng la hét và sự tuyệt vọng.
『"Nó... không phải là thế này...!"』
Bất kể dùng lý do gì đi nữa, thì ánh mắt của những người sắp chết thật không thể quên được.
『"Mình cần phải giúp họ... vì mình mà nhiều người đã...!"』
Người lớn, lão niên, trẻ nhỏ, và cả trẻ sơ sinh. Tất cả đều bị tàn sát vô tội vạ.
Cô nhặt một đứa bé từ trong thi thể mẹ nó, nó vẫn còn thở, cô vẫn còn có thể cứu được nó. Cô hy vọng thế, nhưng rồi nó sớm biến thành tuyệt vọng.
Đôi mắt của đứa bé được mẹ nó ôm trong ngực quay sang cô. Da nó không còn có màu sắc của người sống nữa, các mạch máu nổi đầy trên cơ thể nó.
『"———Ma...ma..."』
Đứa bé trở thành một con quỷ ăn xác. Và vì nó vẫn gọi mẹ nó, điều đó làm trái tim Mari tan vỡ.
Phần 6
“Là… lỗi của mình.”
Lẩm ba lẩm bẩm sau khi phục hồi lại trí nhớ, Mari đứng dậy.
“Thế nào rồi? Em nhớ ra chưa?”
Haunted lo lắng hỏi han.
Mari không trả lời. Trí nhớ của cô đã quay về, và cô nhìn vào khoảng không.
Và với đôi mắt vô định, cô khụy xuống tại chỗ.
Cô giơ hai tay lên ôm mặt, cô có thể cảm thấy sức nặng của những chuyện cô đã làm đang chà đạp cô.
“Tôi vui rồi. Vậy là em đã nhớ ra phải không! Coi nào, tôi và Mari giống nhau mà, phải không?”
"......uuu......aaa......"
“Em đã giúp tôi triệu hồi Anh Hùng. Khi tôi thu thập xác chết thì em đứng ở hậu phương. Em phải cùng tôi chịu trách nhiệm vụ thảm sát đó.”
"......aAAaa......"
“Không sao đâu, tôi không đổ lỗi cho em đâu nào, em biết mà? Vì em muốn cứu bọn trẻ khỏi tổ chức, chính vì thế em hợp tác với tôi.”
"Tôi... tôi đã làm gì thế này..."
“Mari-san, em tuyệt vọng à. Để cứu gia đình mình, em đã làm việc chăm chỉ. Em hại người khác để giúp những người quan trọng với mình. Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời.”
Haunted nhẹ nhàng ca ngợi Mari.
Hắn tỏ vẻ nhân từ, hệt như một linh mục thứ thiệt.
"Nhưng, chính vì thế mà Mari-san cũng giống tôi. Em đong đếm một bên những người không liên quan đến em và một bên những người quan trọng với em, và em chọn bên những người quan trọng. Em bỏ qua những ai không liên quan, trong khi tôi thu thập xác chết. Mari-san đã chuẩn bị chạy trốn khỏi tôi."
Cái gã với vẻ mặt nhân từ ấy đang đâm sâu thêm vào trái tim Mari.
“Chẳng phải là thế sao? Thấy không? Chúng ta giống nhau cả.”
Mari nở nụ cười nhuốm màu tuyệt vọng. Trong cơn tuyệt vọng, Mari liên tục nói "Tôi xin lỗi."; là lời xin lỗi đến tất cả mọi người.
Khi cô lớn lên, hiệu trưởng trại trẻ đã chỉ cô con đường đúng đắn để sử dụng ma thuật.
Hãy tin và đợi chị nhé, bọn nhóc.
Và cô thực hiện điều đó bằng cách làm tổn thương người vô tội.
Khi cô hợp tác với chúng, cô đã thực sự làm thế.
Cô đã tự quyết định. Dù có độc ác, cô cũng vẫn tin tưởng bản thân.
Nhưng...sau khi mất trí nhớ, rồi gặp Takeru cùng những người khác, có gì đó đã thay đổi.
Vì đã từng quên hết, giờ đây sự thật lại quá sức nặng nề; không thể chịu nổi. Cô là kẻ phản diện, không còn khả năng nào khác. Hoàn cảnh của cô không phải là của một nạn nhân.
Vì người thân bị đem làm con tin nên cô làm thế. Nhưng cô không bao giờ nghĩ thế. Những nạn nhân bị lấy đi mọi thứ nào có biết gì.
"Mari-san thật sự quý giá... với tôi, xem trái tim em tan nát thật vui, và cũng như đau đớn nữa. Vậy để loại bỏ những đau đớn ấy... em sẽ về Ảo Mộng GiáoValhalla với tôi chứ?"
Gương mặt nhăn nhó vì tuyệt vọng của Mari quay sang Haunted.
Haunted giang tay mời gọi Mari.
“Dù chuyện này tức là chống lại mệnh lệnh cấp trên, nhưng chúng ta sẽ gặp lũ trẻ ngay khi trở về. Nếu ở đây lâu hơn thì sẽ có chiến đấy. Ngoài ra, thằng nhóc kia, nếu em đi theo tôi thì tôi sẽ không giết nó đâu. Mọi người đều sẽ được cứu.”
"............"
“Nếu em quay về với tôi thêm một lần nữa.”
Với nụ cười của thiên thần, hắn một lần nữa chìa tay cho cô.
"Em không muốn——có bất cứ người nào vì em mà mất mạng nữa phải không?"
Mari sững sờ với vẻ tuyệt vọng. Nếu chống lại tên này, Takeru không thể thắng. Nếu là vậy thì một phù thủy giống cô sẽ giết hết Tiểu Đội Trẻ Trâu.
Tên này sẽ dùng mọi cách để làm thế một khi Mari từ chối. Đó chính là vì hắn đã được Ảo Mộng GiáoValhalla ra lệnh như vậy.
Hắn thích thú quan sát người ta đấu tranh, hắn coi tiếng than khóc của con người là lý do để ăn mừng, và sẽ giết bạn trong sự vui thích điên loạn.
Mari loạng choạng đứng lên, và bước đi như muốn từ bỏ mọi thứ.
Cô bắt đầu bước đi về phía nguồn gốc sự tuyệt vọng của mình.
Cuối cùng, vẫn quay lưng với Takeru, cô nói.
Với dòng nước mắt chảy dài, và một nụ cười buồn.
“Cuối cùng thì tôi không phải là người đó… loại người mà cậu nghĩ rằng tôi thuộc về.”
Cô không hỏi xin sự giúp đỡ, và tiếp tục.
“Tôi xin lỗi, Takeru… Tôi đã phản bội lại kỳ vọng của cậu… Tôi thật sự xin lỗi.”
Đó là những lời chia tay tốt nhất mà Mari có thể nghĩ ra.
Phần 7
Takeru, người không còn tỉnh táo, đang nhớ lại những chuyện quá khứ.
Lúc đó, trước khi cậu được sư phụ mình dạy Song Nhận Phái.
Đó là lúc Takeru chỉ biết đến thứ kiếm pháp được tạo ra để giết người.
Khi đó cậu vẫn còn gia đình.
——Takeru, con chọn đi.
Khi đó cha cậu bảo thế.
Không biết gì cả, cũng chẳng được dạy gì, chỉ có cơ thể được mài dũa sắc bén cùng thanh kiếm.
Cậu đã sống. Tùy chỉnh cơn giận bên trong cậu. Thay đổi cơn giận bên trong cậu.
Đặt tất cả chúng vào bên trong thanh kiếm, và dùng nó đập nát đầu kẻ thù.
Điên loạn, nhưng vẫn bình tĩnh.
Đó là lời dạy của cha cậu. Đó là điều mà cậu học được từ người cha.
Giết, hoặc bảo vệ, đó là lựa chọn của cô.
Tùy thuộc vào con mà thôi. Đó là những lời cuối cùng mà cha cậu để lại.
Takeru chẳng rõ. Ý của cha là gì. Cậu không rõ, nhưng có kẻ địch trước mặt. Vì thế chỉ cần phải giết chúng.
Cậu chỉ việc vung kiếm, và xả nó vào cổ chúng.
Ngay từ khi mới sinh, cậu đã được dạy như thế.
——Onii-chan...
Thế nhưng,
Takeru chẳng thể chọn gì cả. Cậu chỉ đứng ở khoảng giữa đó.
Thế giới trước mắt chìm trong lửa, còn Takeru chỉ than khóc trong lòng.
Người quan trọng với cậu bị mang đi ngay trước mắt, Takeru bàng hoàng.
Cậu nên chọn cái gì, cái nào đúng cái nào sai.
Nếu quyết định thì không hối tiếc.
Trong khi tự vấn bản thân, Takeru cũng suy sụp.
Dù chọn gì thì cậu cũng sẽ hoàn toàn hối tiếc.
Tuy vậy.
Không chọn gì mới chính là tội lỗi lớn nhất. Đó chính là suy nghĩ của Takeru trong khi đang phơi mình trong ánh dương buổi sáng.
Liên tục xin lỗi những người đã chết.
Một người tên Kusanagi Takeru tiến bước về phía cái kết.
Phần 8
Trong khi đang mơ mộng, Takeru vẫn nghe hết mọi thứ.
Mari đi về phía nỗi tuyệt vọng của cô.
Làm thế thì cô sẽ không phải hy sinh ai nữa; cô bước đi trên con đường cô đã chọn.
Tuy nhiên, đó là một sai lầm, chẳng có lựa chọn nào cả. Cậu hét lên như vậy trong đầu, và khứ của cậu và quá khứ của Mari đang chồng lên nhau. Chuyện gì đã xảy ra với Mari, chuyện gì đã xảy ra với cậu. Tất cả chúng chồng chéo và đan vào nhau.
...sai rồi.
Takeru trong khi ý thức còn mờ nhạt liền di chuyển ngón tay mình về cạnh sườn.
Mari và mình… khác nhau.
Cậu dồn sức vào các ngón tay và nắm lấy thanh kiếm.
...cậu ấy khác hẳn một người như mình, một người không thể lựa chọn.
Vì phổi bị thủng một lỗ, không khí theo đó xì ra ngoài, cơn đau đớn tột cùng xuyên suốt người cậu.
Để đứng dậy, Takeru cố thở dù nó làm cậu đau. Cậu ra quyết định và bắt đầu thở, rồi dồn sức vào chân.
Với cơn giận dữ lồng lộn trong lồng ngực, Takeru đứng dậy trong khi vẫn đang chảy máu.
“Làm như ta để ngươi đi vậy…!!”
Cậu cắm thanh kiếm xuống đất, bằng mọi giá cậu phải đứng được.
Cơ thể cậu tả tơi. Thương tích xuất hiện khắp cơ thể, nhưng đôi mắt cậu không chết.
Đôi mắt đỏ tươi biểu lộ sự tức giận ngay thẳng, cậu vẫn chưa mất ý chí chiến đấu.
“...Mari, có chuyện này tôi cần nói với cậu…”
Nghe cậu thốt ra những lời này, Mari dừng bước.
“...sự thật này...có thể khiến cậu đau đớn…”
"............"
“...nhưng mà, trừ phi cậu biết được sự thật…”
Cậu cắm thanh kiếm sâu hơn, và kéo lê cơ thể của mình đi.
“...bọn trẻ ở trại mà cậu muốn cứu…”
Cậu nghiến răng và nói với cô sự thật. Sự thật mà ngay cả khi đã lấy lại trí nhớ Mari vẫn không biết.
“Bọn trẻ mà cậu muốn nhìn thấy đã…!”
Cậu ngẩng khuôn mặt đầy đau buồn của mình lên.
Không phải là nỗi đau thể xác, đó là nỗi đau từ trái tim.
Và nói với cô.
“Chúng không còn trên thế giới này nữa…!”
"............?"
Mari sững sờ, và quay lại nhìn Takeru.
“Ý cậu...là sao?”
"Ootori đã kiểm tra mọi thứ về cậu. Trại trẻ tại biên giới, nó nằm trong các báo cáo điều tra của Ban Thanh Trừng… Quả là có một vụ như vậy. Nó đã được ghi lại trong đó."
"............"
“Nhưng mà… chuyện được khám phá tại hiện trường vụ đó khác với điều cậu nhớ.”
Gương mặt Mari dần trở nên biểu cảm hơn khi cô bắt đầu hiểu ra.
Thật khó khăn khi phải nhìn mặt cô, nhưng cậu nhất định phải nói ra.
“Thứ được phát hiện tại đó… là xác một người phụ nữ trông giống phù thủy và.................. năm đứa trẻ… những cái xác đều cháy đen.”
Mari không nói nên lời.
Vì không thể nói được gì, cô lắc đầu.
“N-nói dối… vì, tôi đã nghe giọng của chúng. Nghe thấy chúng, trên điện thoại… tôi đã nghe thấy giọng chúng nói chuyện với tôi… tôi thực sự đã nghe thấy chúng!”
“Đó là sự thật… Ootori sẽ không nói dối một chuyện thế này đâu.”
"Tôi không tin! Tôi đã nói chuyện với bọn trẻ về những thứ chỉ có chúng tôi biết, quan trọng hơn cả là chúng còn gọi tôi là 'Neeyan'!"
“...Mari.”
"Không, không, không, không! Tôi không tin! Chuyện như vậy… tôi làm sao tin chuyện như vậy được!"
Mari cố gắng phủ nhận sự thật mà Takeru đã nói với cô.
Tuy vậy, những lời khổ tâm của Takeru vẫn xuyên qua cô. Vì muốn cứu Mari… cậu không màng đến nỗi đau của cô.
“Nếu cậu không tin… tại sao không hỏi hắn ta?”
Takeru dùng kiếm làm gậy tiến đến chỗ Mari, và đi qua bên cạnh cô.
“Thôi nào——nôn ra đi! Tên Phù Thủy!”
Haunted lắc đầu thở dài.
"Ta đã tự hỏi không biết ngươi định nói gì... hóa ra là thế này. Ta phải từ chối thôi, ta không thể nói đó là nói dối được, vậy nên... Nacht, nói Mari sự thật đi."
Haunted ra lệnh cho thanh kiếm trong tay.
Mari không hiểu hắn đang cố làm gì. Nhưng cô ngay lập tức nhận ra, tất cả đều là thật, sự thật rằng tất cả đều là dối trá.
《"——Nee—yan chị ngây thơ thật!"》
《"Chị không nên dễ dàng tin lời người khác như vậy!"》
《"Neeyan, chị vẫn cứ luôn mềm mỏng như vậy. Ngay cả trước khi chết, em nói dối rằng em bị cảm và khiến chị mua kem cho em."》
《"Neeyan, em iu chị."》
《"Chị cứ luôn hành động mềm mỏng không suy nghĩ như vậy. Em lo cho tương lai của Neeyan lắm."》
《"Neeyan, em muốn đi công viên giải trí lần nữa."》
Phát ra từ thanh kiếm đó là những giọng nói của bọn trẻ mà cô yêu thương. Những giọng nói yêu thương nằm trong trí nhớ của cô. Những giọt nước mắt nhớ nhung trào ra khỏi đôi mắt. Sự yêu thương đủ để khiến cô ôm chầm lấy chúng.
Với Mari mà nói, chuyện này đang phá hủy cô. Hiện tượng không thể lý giải này, phá vỡ cô.
“Tất nhiên đây chỉ là giả giọng thôi. Nó không có thật. Những ký ức được trích ra khỏi xác chúng, và đơn giản là được Nacht tái hiện.”
Haunted lắc đầu cười mỉm.
“Nhưng cũng không phải là nói dối đâu. Tôi đã hứa là tôi chắc chắn sẽ để em gặp lũ trẻ mà.”
"............"
“Bọn trẻ chỉ chết thôi mà?”
"............"
“Tôi là Vu Thuật Sư đúng không? Tôi có thể hồi sinh lũ trẻ. Chuyện đó đơn giản thôi. Mà nhân tiện——người giết bọn chúng, thực ra cũng là tôi luôn.”
Như thể đang ban cho cô phước lành, Haunted nói lên sự thật.
Dù có phạm phải tội lỗi, cô vẫn muốn cứu chúng, nhưng giờ thì cô không còn có thể làm thế nữa. Những ký ức mà cô có, là sự dối trá. Tất cả chúng đã mất cả rồi. Tất cả chúng chỉ là ảo ảnh. Sự là thật, tất cả đều là vô ích. Đó là sự thật, cô chẳng làm được gì cả.
Và tất cả những ai đã chết vì Mari.
Đều đã chết vô ích.
"......KOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO."
Một tiếng thét vang vọng toàn đấu trường.
Nỗi buồn khi mất đi ai đó. Gánh nặng tội lỗi; Mari muốn tất cả chúng kết thúc.
Tiếng thét của cô khiến Haunted rất hài lòng.
"Aahh, Mari-san em là tuyệt nhất! Tôi là tôi muốn nghe cái giọng đó từ em...! Không sao đâu! Hãy ôm lấy bọn trẻ thêm lần nữa đi! Chúng có thể hơi lạnh chút xíu, nhưng nếu em dùng cơ thể mình sưởi ấm cho chúng thì chúng sẽ vui lắm! Nếu cần thì tôi sẽ chuẩn bị những cái xác ấm áp cho em luôn nhé!? Đừng lo, tôi đã lấy DNA của chúng rồi! Tôi có thể nhân bản chúng hoặc tạo homunculus, tôi có thể tái tạo hoàn toàn dáng vẻ của chúng như khi còn sống! Để phục hồi bản ngã của chúng thì cần phải cầu hồn, nhưng không sao đâu! Miễn còn yêu thì chẳng có vấn đề gì cả! Nếu gia đình có bị ngu đi thì cũng không sao, miễn là chúng hạnh phúc! Mọi người đều sẽ hạnh phúc, hih, ihihihiihihihihihiihihihiiihihihiihii."
Tiếng thét và tiếng cười man dại cùng vang lên.
Niềm vui và nỗi bi ai hòa cùng nhau, bữa tiệc hỗn loạn tiếp tục kéo dài mãi.
Lối thoát khỏi tuyệt vọng không xuất hiện. Mari sắp phát điên——và nơi đây chỉ có một người có thể ngăn chặn chuyện đó.
Một tiếng kêu leng keng trong trẻo vang lên, và một thanh kiếm màu thiên thanh vung xuống trước mặt Mari.
Thanh kiếm đó như thể đang cắt đi nỗi tuyệt vọng của Mari, nó thật đẹp, duyên dáng và mạnh mẽ.
“...cậu không làm gì sai cả.”
Chủ nhân thanh kiếm thốt lên những lời như ban phát sự cứu rỗi.
Nhưng nó không lay động. Trái tim Mari không lay động. Chỉ bấy nhiêu không đủ khiến nó lay động.
“Lựa chọn của cậu...có thể đã sai, nhưng ngay cả khi cậu chọn khác đi, nó chắc chắn cũng sẽ là sai lầm. Lựa chọn đưa ra khi gặp áp lực, không bao giờ chính xác cả.”
"............"
“Cậu đã lựa chọn. Chuyện đó không có gì sai trái cả.”
Takeru đứng trước Mari, rút thanh kiếm lại.
"Vậy ai là kẻ xấu? Ai là kẻ tồi tệ nhất? Chuyện đó đã được quyết định ngay từ đầu rồi."
Cậu di thanh kiếm trước mặt Mari, và chĩa mũi kiếm——vào Haunted.
"Cái tên đang cười đằng kia——Đương nhiên là tên Phù Thủy thối tha kia rồi!"
Với con quỷ đang trú ngụ trong tâm trí, Takeru hét lên.
Giọng của cậu chạm tới Mari. Cô cúi mặt xuống, và khóc.
"Nhưng... nói là tôi không làm gì sai... nhất định là không đúng."
“Nếu cậu thực sự nghĩ thế thì tôi sẽ không nói gì nữa.”
“Tôi...cuối cùng… không thể cứu được gia đình, còn khiến nhiều người vô tội phải chết…”
“Nếu cậu muốn tự trách cứ bản thân thì tôi không cản… Tuy nhiên!”
Mari nhìn lên tấm lưng Takeru.
Tấm lưng cậu bên trong bộ giáp màu thiên thanh, nó thật rộng.
“Nếu cậu muốn chuộc tội… thay vì tiếp tục trách cứ bản thân, hãy sử dụng ma thuật để cứu lấy những người sắp chết trước mặt cậu. Đó không phải là điều cậu muốn làm sao?”
"............"
“Có thể cậu không thể tha thứ cho chính mình; những người đã chết có thể cũng không tha thứ cho cậu. Nhưng cậu nhất định có thể chuộc tội cho chuyện đó, tôi nghĩ thế.”
Cậu nói ra những lời đó, cũng là lời nhắc nhở chính mình.
“Nếu điều đó là quá sức cậu. Nếu cậu sắp sửa sụp đổ trước gánh nặng đó.”
"...Take...ru..."
“Nếu dường như cậu muốn từ bỏ, thì lúc đó.”
"...Takeru..."
“Tôi sẽ——gánh vác một nửa cho.”
Nắm thanh kiếm trong tay, Takeru chiến đấu.
Cậu làm thế để đền lại những cái chết trong quá khứ.
Để gánh vác một nửa tội lỗi của Mari.
"Môn đồ Kusanagi Song Nhận Phái, Kusanagi Takeru. Từ giờ trở đi ta sẽ trở thành Asura——
———Hãy chuẩn bị đi, tên Phù Thủy!!"
Hãy bắt đầu cuộc chiến này.
Để kết thúc sự chuộc tội và vì sự cứu rỗi, nhằm để bảo vệ.
"Kehi...hihihi...! Nông cạn quá, nông cạn nông cạn nông cạn quá nông cạn! Kiếm của ngươi chẳng là gì với ta! Định nghĩa cứu rỗi của ngươi thật quá nông cạn!"
Haunted rút lại thanh kiếm của mình, và đứng vào tư thế đâm tới.
Tay hắn mở rộng, vặn vẹo như thể đang nắm gì đó, đôi nhãn cầu chuyển động kỳ quái.
Haunted cười lớn.
Để thõa mãn ham muốn của mình.
Vì muốn nghe tiếng than khóc của con người.
“Hay đấy! Tại sao ta không dạy ngươi thế nào là tuyệt vọng nhỉ!!
———Cùng chơi nào. Thợ Săn Phù Thủy!!"
Hãy bắt đầu tuyệt vọng.
Cả hai cùng hét lên, biểu lộ khát khao của riêng mình.
Kiếm của họ chạm vào nhau.