Taimadou Gakuen 35 Shiken Shoutai

sự tương thích tồi tệ nhất.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

"Umm——...... Lần thứ hai trong tháng này chúng ta có thêm học sinh chuyển trường——"

Các học viên đang đợi bài giảng trong lớp liền lặng hết cả người sau khi nghe giáo viên bảo vậy.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái có vẻ chán chường đang đứng trên bục giảng.

Cô gái mặc đồng phục của Học Viện Phòng Chống Ma Thuật, ngoài ra còn đội mũ và đeo khăn choàng cổ mặc dù đang ở trong nhà. Vẻ mặt cô khá là sưng sỉa, như thể mọi người trước mặt cô đều là kẻ thù vậy.

"Đây là Nikado Mari-kun. Hãy chào đón em ấy nhé. Vậy em tự giới thiệu đi."

Giáo viên khuyến khích cô giới thiệu bản thân.

Mari bước lên phía trước sau khi liếc nhìn giáo viên mà chẳng cần quay đầu.

"Hân hạnh được gặp các bạn."

Sau khi quay mặt đi chỗ khác và hơi cúi đầu xuống, cô bước tiếp.

Nghe thấy lời tự giới thiệu gọn lỏn đó, các học viên đều nhìn cô với vẻ thắc mắc.

"Ah——, Kusanagi."

"...dạ?"

Nghe giáo viên gọi, Takeru vội vã đứng dậy khỏi ghế.

"Chủ tịch nói rằng em là người chiếu cố cho Nikaido. Vậy nên em ấy sẽ ngồi cạnh em."

Vụ bàn tán về Lapis đã phiền lắm rồi.

Giờ đây ánh mắt của những cậu trai xung quanh trở nên tối đen.

Tại sao chỉ mình mày được hết ưu đãi vậy.

Trừ kiếm pháp ra mày chẳng làm được gì, vậy thì tại sao chứ?

Thằng khốn nạn dâm tiện.

Những ánh mắt cáo buộc vô cớ đè nặng lên đôi vai Takeru.

Nhưng không chỉ có thế.

Từ hai người ngồi sau lưng... sự oán giận phát ra vượt xa những kẻ khác.

Cậu co rúm người lại sau khi liếc nhìn về sau. Một con vật nhỏ nhắn tóc vàng, và một người có mái tóc màu hoàng hôn, họ đang nhìn cậu đằng đằng sát khí và tóc tai họ dựng ngược lên chống lại cả trọng trường.

Được giáo viên động viên, Mari, với một tay đút túi áo, vẫn tỏ vẻ chán nản tiến về chỗ của mình. Cô dừng lại trước mặt cậu Takeru đang rơi nước mắt và nhìn về phía Ouka đang ngồi ở ghế sau.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong khoảng không như xuất hiện tia lửa điện.

"......fuun."

Với một thái độ khó chịu, Mari dời ánh mắt mình khỏi Ouka và ngồi xuống.

Vì vụ cãi vã bên cạnh cái máy bán hàng tự động, sự ganh đua giữa Ouka và Mari bùng nổ.

Bọn họ đã dành hai tiết để giới thiệu này nọ, và tất cả thành viên tiểu đội đã quay về để tham gia tiết thứ ba.

Tiết thứ ba là tập thể dục cơ bản. Chạy và nhảy cao.

*kyaa* *kyaa*, những tiếng hô to và âm thanh ồn ào phát ra từ nhóm con gái. Ouka đang mặc đồng phục thể dục lườm Mari.

Mari, đứng xa xa một chút với chỗ các học viên tụ tập, nhìn Ouka với vẻ chán ghét.

"............"

Ouka lườm Mari xong thì nhìn về phía trước.

Cùng lúc với hồi còi của giáo viên vang lên, Ouka bắt đầu chạy thật nhanh.

Và cô nhảy cao vọt qua thanh xà ngang, đẹp như một nàng tiên cá phóng khỏi mặt nước.

Những tiếng hò reo vang dội, các học viên nữ sôi động hẳn lên.

Ouka vuốt lại mái tóc và đứng dậy khỏi nệm với vẻ mặt thật ngầu.

"Tiếp theo, Nikado Mari."

Sau khi được gọi, Mari tiến lên phía trước.

Mọi sự chú ý đều dồn vào cô. Ngoài ánh mắt của những học viên nữ đang tập trung vào cô, cô thậm chí còn cảm thấy ánh mắt của các học viên nam đang nhìn mình từ đằng sau hàng rào phía xa xa.

Mari chỉnh lại cái nón của mình và vào thế.

Tư thế cô trông khá ổn. Cô nhìn cũng có vẻ ngầu. Chuyển động của cô trông rất hoa lệ, đặc biệt khi ăn mặc giống con trai như vậy.

Ngay lúc giáo viên nổi hồi còi, Mari bắt đầu chạy xé gió.

Cô lao thẳng đến thanh xà. Và——*gachin*.

Khi Mari chuẩn bị nhảy lên, gáy cô đập vào thanh xà trong lúc cô còn chưa rời khỏi mặt đất và cô lao sầm vào tấm nệm. Các học viên thấy cảnh này đều lặng thinh. Ánh mắt của mọi người đều lộ vẻ thất vọng.

"〜〜〜"

Mari cố gắng trườn ra khỏi tấm nệm trong lúc xoa xoa gáy mình, mắt cô ngấn lệ.

Và cô nhận ra đôi chân của một ai đó đang ở trước mặt mình.

"............"

Người đang nhìn xuống Mari hiện đang bò bằng tứ chi, chính là Ouka.

Ouka nở nụ cười chế giễu rộng đến mang tai.

Mari biệu lộ vẻ mặt thất vọng và gầm gừ.

Sau một tiếng tập thể dục, chuyện Mari thiếu rèn luyện thân thể đã bị lộ.

Tiết bốn, lớp nghiên cứu phòng chống ma thuật.

"Chúng ta hãy nói về thuộc tính ma thuật mà các phù thủy sở hữu. Trước hết, thuộc tính là một loại phương diện ảo sản xuất ra ma lực, ví như hỏa hệ hoặc thủy hệ. Ma lực, trừ phi được chuyển đổi thành một phép thuật nhờ vào ma pháp thức, thì không là gì ngoài năng lượng. Nói theo cách người thường, nó chảy trong cơ thể như máu vậy."

Đứng trên bục giảng, giáo viên đang cầm các tập tài liệu trong tay.

"A là người có phương pháp nhưng thiếu quyết đoán, O là loại cẩu thả, nhưng lãnh đạo giỏi, quả là cách đánh giá tính cách không rõ ràng nhỉ? Nó hoàn toàn vô căn cứ, và chuyện này cũng thế, thuộc tính hỏa chỉ thích hợp với ma thuật hệ hỏa, sự tương thích giữa nó và ma thuật hệ thủy rất dở. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa rằng phù thủy mang thuộc tính hỏa thì không thể sử dụng ma thuật hệ thủy. Tôi muốn các em phải ghi nhớ chuyện này mỗi khi đối phó với phù thủy. Có thể nói ma thuật cũng là một loại vật chất linh hoạt, nó có thể hình thành nên bất kỳ loại vật liệu, hạt hoặc công năng nào, bất kể thuộc tính là gì. Bất kể thuộc tính là gì, nó cũng có thể trở thành ma pháp thức phức tạp hơn nhiều. Cho dù tính tương thích kém, nhưng vẫn có thể dùng ma thuật đối lập. Đừng lơi là đề phòng chỉ vì các em biết thuộc tính của đối phương là gì."

Lắng nghe bài giảng dông dài của giáo viên, Takeru gật gà gật gù gục đầu xuống bàn.

"Giờ có vấn đề thế này. Trong số các thuộc tính ma thuật, có một kiểu thuộc tính không thể được dùng bởi bất kỳ kiểu ma thuật nào khác. Thuật ngữ miêu tả loại ma thuật đặc biệt đó là gì... có ai biết câu trả lời không?"

Khi giáo viên hỏi, tất cả học viên đều nhìn lên. Takeru cũng vội vã ngẩng mặt lên, giả vờ còn tỉnh táo.

Không ai giơ tay cả, không phải là vì các học viên không biết câu trả lời cho câu hỏi kia. Vấn đề không nằm ở chỗ họ chưa được cung cấp kiến thức đó trước khi bước vào học viện này.

Người giáo viên này nổi danh khó chịu. Các học viên mà trả lời một câu hỏi dễ như vậy sẽ bị thách thức bằng các câu hỏi tiếp theo.

"............"

Ouka thấy không ai giơ tay cả, thế là miễn cưỡng giơ tay lên.

"Vậy thì Ootori."

"Đó là Thuộc Tính Cổ Đại."

"Là — vậy — đó."

Tới rồi đó, mọi người thầm nghĩ."

"Em có biết tại sao lại gọi nó là cổ đại không?"

"Đó là thuộc tính mà các phù thủy ngày xưa từng nắm giữ, nhưng đặc tính của nó dần mờ nhạt bởi vì cứ lặp đi lặp lại chồng chéo với những người nắm giữ thuộc tính khác, nên hoặc là đã biến mất, hoặc là biến thành thứ gì đó khác hẳn. Nói vậy có nghĩa là, người nắm giữ nó chỉ xuất hiện nhờ vào đột biến."

"Ồ... đúng thế. Và biệt danh của nó là gì?"

Biệt danh, khi nghe giáo viên nói vậy, cơ thể Ouka khẽ run lên.

Các học viên khác phản ứng với cái "Biệt danh" đó, và nó hiện rõ lên mặt của họ.

Trong khi ánh mắt mọi người đổ dồn vào mình, Ouka làm vẻ khổ sở ra mặt. Biệt danh của thuộc tính cổ đại, chẳng có lý do gì phải nhớ cái đó cả. Tất cả các kiến thức mà Ouka biết đều là dùng để sử dụng 『Vlad』 và đi điều tra. Chứ cái kiến thức này nào thích hợp để sử dụng hằng ngày đâu. Mà vốn dĩ, cái vấn đề điên khùng này cũng không nằm trong tài liệu mà các học viên có được.

"...x-xin lỗi, em không biết."

Ouka bặm môi và nhìn xuống dưới với vẻ thất vọng.

"Hmph. Còn ai trả lời được câu này?"

Thấy ai ai cũng im lặng, giáo viên chuẩn bị giảng bài tiếp. Thế rồi...

"Vâng! Vâng vâng!"

Học viên ngồi kế Takeru, Nikado Mari giơ tay lên trước khi chuyện đó xảy ra.

Với vẻ không hy vọng gì cho lắm, giáo viên chỉ vào Mari.

"Thuộc Tính Thuần Huyết."

"! Hoo, chính xác. Em cũng biết nhiều thứ không có trong tài liệu học tập nhỉ."

Các học viên cất tiếng ngưỡng mộ.

"Vẫn chưa xong đâu—— trong trường hợp này, kể tên tất cả các Thuộc Tính Cổ Đại mà em biết đi."

"Bạch Diễm, Hư Vô, Thiên Thanh, Hỗn Nguyên, Thần Long, Trọng Trường, Thạch Huyết, Tinh Thạch, Bá Vương... có lẽ có thêm Nhật Nguyệt nữa? Chúng được cho là truyện cổ tích... nhưng dù thế, vẫn còn nhiều lắm, không đủ thời gian kể tên tất cả."

"Còn thuộc tính Tháp?"

"Thuộc Tính Cổ Đại Tháp có thể được tái hiện bởi hai người hệ thổ và hai người hệ hỏa, tuy mất thời gian, nhưng có thể tái hiện được. Chuyện đó có nghĩa rằng nó không hoàn toàn là một Thuộc Tính Cổ Đại?"

"...hmm, thế thôi, ngồi xuống đi."

Oooh〜〜 những giọng nói đầy ngưỡng mộ vang lên khắp lớp học. Ngay cả giáo viên cũng phải nở ra một nụ cười vui vẻ nho nhỏ.

Mari trong lúc ngồi xuống ghế thì mạnh dạn quay ra sau nhìn về phía ghế của Ouka, và cười vào mặt cô.

Ouka lộ vẻ tiếc nuối và tức tối.

Giờ học buổi sáng kết thúc, giờ là lúc nghỉ trưa.

Tất cả các thành viên của Tiệu Đội Trẻ Trâu đều đi đến nhà ăn, tất cả mọi người tụ tập lại chỗ thường ngồi và chuẩn bị dùng bữa trưa......

"Một học viên giỏi như cô đây〜, chắc phải có lý do cô mới không trả lời được vấn đề đó hả?"

"Còn cái phản xạ của cô thì sao hả? Trông như thể đang xem một con rùa thối hoắc vậy."

"Rùa?! C-ô-cô, chẳng phải rõ ràng cô làm được như vậy vì cô đã được huấn luyện quân sự còn gì?!"

"C-chẳng phải là giống như cô sao! Lĩnh vực duy nhất cô rành rọt là ma thuật mà!"

Ouka và Mari đứng lên mặt đối mặt và lại lần nữa to tiếng với nhau.

Takeru lúc đó kẹt giữa hai người và luống cuống.

Mặc kệ sự khổ sở của Takeru, Usagi với vẻ mặt nghiêm túc đang nhìn chằm chằm một số tờ rơi và Ikaruga đang đọc một quyển tiểu thuyết BL[note552].

"Umm các cậu này, tớ sẽ không bảo các cậu làm hòa, nhưng hãy cố kiềm chế bản thân xuống một tí..."

Cơn thịnh nộ như cuồng hỏa xông thẳng vào Takeru khi cậu thử can thiệp vào.

"Không đời nào tớ làm hòa với con nhỏ quấn khăn này!"

"Cái khăn của tôi đã làm cái gì hả?! Tôi từ chối làm hòa với con nhỏ não phẳng này! Thấy tôi thông minh như vậy thì tỏ ra ghen tị!"

"Tôi không ghen tị! Tôi chỉ ghét cô, có thế thôi!"

"Ồ, trùng hợp ghê, tôi cũng ghét cô!"

Sau khi đã nỗ lực lôi kéo sự chú ý của họ như vậy, chỉ một lát sau là cả hai lại mặt đối mặt nhau. Nhìn thấy cảnh hai người họ ám ảnh nhau đến vậy, Takeru không khỏi nghĩ rằng liệu bọn họ có thực sự là không hợp nhau hay không.

"Tớ đã bảo cậu rằng không cần phải làm hòa cơ mà. Ootori, nhiệm vụ của chúng ta là gì? Bảo vệ Mari phải không? Thế tại sao cậu lại đi ganh đua với mục tiêu mà đáng lẽ chúng ta phải bảo vệ vậy."

"...ugh, đúng vậy... nhưng mà..."

Quả nhiên là một Ouka nghiêm túc, sau khi bị nhắc nhở bởi Đội Trưởng (trong lúc này thôi) liền thừ người ra. Đây cũng là lời khiển trách khá to tiếng của Takeru.

"Cậu nữa, Mari. Cậu không muốn đi cùng chúng tôi cũng không sao. Nhưng đừng kích động mọi người nhiều như vậy. Ngoài ra, nếu cậu muốn đi đâu đó thì hãy nói với chúng tôi."

"T-tôi không thực sự muốn kích động ai... T-tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ngoan ngoãn và im lặng."

Takeru làm sao đó mà cảm thấy khá nhẹ nhỏm khi nghe vậy.

Nhìn thấy phản ứng của Mari, người bất ngờ trở nên ngoan hiền như vậy, Ouka lộ ánh mắt nghi vấn.

"Chờ chút đã......... Kusanagi....... tại sao cậu gọi thẳng tên cô ta...?"

"Mm? Cũng không có ẩn tình gì cả. Cô ấy nói làm vậy cũng được——"

Takeru chỉ đơn giản là cố giải thích cho câu hỏi của Ouka, thế rồi.

Cậu bất ngờ bị cái gì đó ấn vào, là Mari bất thình lình choàng lấy cánh tay cậu và đang cười cười.

"Đ-điều đó có nghĩa là, chuyện nó là th-thế này này."

Tay của Mari và Takeru bắt chéo nhau như thể người yêu.

"C-ch-chúng tôi có quan hệ th-thế này cho nên chúng tôi gọi nhau b-bằng t-tên, ph-phải vậy k-k-không?! Ta-Takeru〜〜?"

Cô nép chặt cơ thể rạng ngời của mình vào cậu, và lắp bắp nói như vậy. Từ bộ ngực phẳng như đồng bằng của cô, cậu cảm nhận được nhịp tim của cô đập mạnh *thình thịch* *thình thịch*, và mặt cô đỏ như táo chín.

Tại sao cô lại khoác tay cậu chặt đến vậy, câu trả lời thật đơn giản. Đó là để chọc tức Ouka.

Nhìn thấy cảnh tay họ đan chặt nhau, mặt Ouka liền nhăn nhó và cô chậm rãi tiến đến sát Takeru.

"Kusanagi... hóa ra cậu là một tên khốn nạn như vậy à! Tôi thất vọng về cậu! Đánh mất mình trước cám dỗ của phù thủy!"

"Hiểu lầm rồi! Tớ gọi thẳng tên cô ấy vì như thế dễ hơn mà thôi!"

Mari nhấn ngực mình vào người cậu sâu thêm nữa, như thể điên cuồng phản đối lời của cậu. Thật bất ngờ khi Takeru lại có cảm giác thoải mái nơi cánh tay.

"Ganh tị hả? Thật là khó coi——. À, đúng rồi. Nói tới mới nhớ, chẳng phải Takeru gọi cô là 'Ootori' sao?"

"T-thì sao chứ! Tôi cũng đã từng được cậu ấy gọi thẳng tên trước đây!"

"Heeee〜"

"L-lúc đó đang ở giữa trận chiến...chỉ một lần thôi...nhưng mà."

"Heeeee, funn, là vậy haaaaaaa, có một lần thôi, pfftt hahaha."

Mari nhìn Ouka với vẻ mặt đắc thắng.

Ouka cảm giác như mình đã thua cuộc, cô gầm gừ *guhhh*

Hai người định đánh nhau ngay bây giờ sao... Takeru hoàn toàn chẳng biết phải làm gì.

"Nhưng mà tôi có lời hứa của Kusanagi! Kusanagi hứa rằng cậu ấy sẽ sát cánh cùng với tôi!"

"...ch-chuyện đó là sao hả Takeru, cậu có hứa như vậy hả?! Hay là cậu gián tiếp——"

"GAAAAH!! Đừng có lôi tớ vào cuộc cãi vã vô nghĩa của các cậuuuuu!!"

Ngay từ đầu, cậu không rõ vì sao cách cư xử của họ lại quá thể như vậy. Quan hệ của cậu với Ouka là đồng đội tin cậy lẫn nhau, và với Mari, họ chỉ vừa mới tới bước tự giới thiệu bản thân. Cậu không hề có ngụ ý gì với cả hai người họ.

Thật lòng mà nói, cậu không hề muốn bị lôi vào chuyện tranh cãi của hai người này, thứ đang dần trở nên nghiêm trọng và vô nghĩa vì cả hai không muốn thua dù trả bất cứ giá nào.

Khi cậu nghĩ đến đây.

"Làm ơn nghỉ dùm cái đi——!!"

Bất thình lình, Usagi đang nhìn chằm chằm vào mấy tờ rơi đứng dậy và to tiếng.

Thật là uy lực, đến độ tất cả thành viên tiểu đội đều tập trung vào cô.

"...g-gì vậy, Usagi?"

Takeru hỏi.

Usagi hít một hơi thật sâu để bình tâm lại, *kishi*, cô nhìn Takeru.

"Cái chuyện chúng ta cần suy nghĩ ngay lúc này không phải là làm hòa cũng không phải là cách chúng ta gọi lẫn nhau!"

Cô nói vậy với vẻ nghiêm túc đến bất ngờ. Takeru không hiểu vì sao mà cậu luôn là đứa bị sỉ vả không lý do mỗi khi gặp chuyện.

Ikaruga đóng cuốn tiểu thuyết BL lại, và nhẹ nhàng cốc vào đầu Usagi đang phồng mang trợn má.

"Vậy thì Usagi-chan muốn nói về việc gì——?"

"Đừng! Gọi! Tớ! Là! Usagi-chan! Thì rõ ràng là về việc Tiểu Đội Trẻ Trâu chúng ta sẽ làm gì tiếp theo."

"Tiếp theo à? Chẳng phải chúng ta đang tham gia nhiệm vụ hộ tống sao? Dù có hơi miễn cưỡng."

"Phải có gì đó quan trọng hơn đúng không!"

Khi đang nói cái gì đó về nhiệm vụ Chủ tịch giao cho, Usagi đập bàn.

"Một tháng đã qua kể từ khi Ootori Ouka gia nhập. Mặc dù chỉ có một chút, chúng ta cũng đã có điểm. Nhưng tình hình vẫn tệ lắm."

Nghe thấy ý kiến thẳng thừng của Usagi, Ouka đặt tay lên cằm và gật đầu với vẻ hối tiếc.

"Hmm... quả vậy, vì Kusanagi nhập viện nên dạo gần đây chúng ta chưa thể tập trung vào công việc của tiểu đội. Tớ thì không ở trong trạng thái hoàn hảo vì bị thương."

Nói tới đó, "Xin lỗi.", Takeru nói lời xin lỗi.

Usagi khoanh tay, và phồng má rõ kêu trong khi tiếp tục.

"Quá khứ không đáng bàn đến! Vấn đề chính là tương lai! Cứ đà này, chúng ta có thể không tốt nghiệp được!"

"Vậy cũng tốt mà?"

"Đủ rồi! Suy nghĩ như vậy chính là vấn đề đấy! Bắt đầu từ ngày mai chúng ta phải làm hết sức bình sinh."

Usagi chỉ tay vào Ikaruga, và gay gắt chỉ trích cô ta.

"Hiểu chưa?! Chúng ta không còn thời gian đâu. Tớ đã nói trước đây rồi, được ăn cả ngã về không. Chúng ta phải dùng đến các biện pháp thích hợp!"

"? Biện pháp gì? Cậu có cái nào không?"

Đáp trả cho câu hỏi của Ikaruga, "Fufufun", Usagi nở nụ cười đáng sợ.

Cô giở tờ rơi cô đang đọc nãy giờ lên và vỗ hai tay kêu rõ to.

"Hãy nhìn vào đây."

Sau khi nghe cô nói vậy với vẻ cực tự tin, mọi người, bao gồm cả Mari, đều nhìn vào tờ rơi đó.

Viết trên đó là mấy chữ to đùng 『Giải Giả Chiến Học Viện Phòng Chống Ma Thuật』.

Bên dưới mấy chữ đó là ngày giờ, chính là ngày mai.

Cả ba người nhìn nhau, và một lần nữa nhìn Usagi với vẻ ngờ vực.

"""............cái gì thế?"""

Usagi mở to mắt, vẻ mặt như thể không tin nổi.

"C-các cậu có thực là học viên của Học Viện Phòng Chống Ma Thuật không vậy?!"

"Tớ biết giải đấu này, nhưng nó liên quan gì đến tương lai chúng ta?"

Giải giả chiến là một cuộc thi ai ai cũng có thể tham dự được tổ chức hai lần trong năm, vào mùa thu và mùa xuân. Các giải đấu được chia theo khối, và các tiểu đội tham gia cùng nhau. Tiểu đội giành ngôi vô địch có thể được tham dự vào giải quốc gia.

Đại chúng được phép theo dõi cuộc thi, và vì nội dung cực phê nên nó rất nổi tiếng. Cuộc thi thu hút rất đông khán giả mỗi năm.

"Fufufufu... nhìn vô đây. Đây này."

Nói rồi, Usagi chỉ tay vào bảng đấu.

Năm nhất. Từ trái qua phải, Tiểu Đội Tập Sự số 4, 2, 6, 10, 35.

"""............"""

"Tớ đã tự đi đăng ký——và chúng ta đã tham gia rồi đó!"

Fufufu"", Usagi ưỡn ngực mình lên."

"Các cậu biết không? Ngay cả khi chúng ta không tiến tới cuộc thi quốc gia được, nếu các cậu vượt qua vòng bảng thì có thể kiếm được 100 điểm ngay lập tức? Và nếu các cậu thắng giải vô địch quốc gia, các cậu sẽ đủ chuẩn vào Ban Thanh trừng mà không cần thêm điều kiện nào. Nè, ch-ch-chờ chút đã! Tại sao tất cả các cậu tự dưng mất hứng hết vậy!?"

Cô nhận ra rằng cả bốn người kia đều không còn nhìn mình nữa, và đang ăn bữa trưa.

Takeru vừa nhìn chỗ khác vừa nhai anpan vừa nói.

"Ừ. Có hơi không thực tế khi nghĩ rằng chúng ta có thể thắng đó."

Ouka cũng đang nhai anpan.

"Mmm. Tớ không có tự tin thắng được cuộc thi khi phải tham gia cùng các cậu. Ngoài ra tớ ghét cuộc thi đó. Dùng kỹ thuật chiến đấu để làm trò mua vui thì nhục lắm. Rồi trở thành đối tượng bị đem ra cá cược ở sau lưng... thật xấu xa."

Ikaruga, người đang quấn những sợi mỳ vàng đang ngập trong nước sốt mustard quanh nĩa,

"Chúng ta chắc chắn sẽ thua, chỉ cần làm mấy công việc tiểu đội thông thường là được rồi. Với cả tại sao cậu đăng ký cho cả bọn mà chưa hỏi ý ai hả. Rút đơn đi."

Cô nghiền nát hy vọng của Usagi trong khi nhai mỳ.

Còn Lapis đang ngồi cạnh Takeru——thì chỉ nhìn chằm chằm vào chai sữa.

Usagi mất hết động lực, và ngồi phịch xuống ghế.

"C-cái tiểu đội này chẳng ổn gì cả... phải nhanh... cần làm gì đó..."

"Cái ý tưởng thiếu thực tế đó bị phản đối là phải. Cứ ổn định là tốt rồi."

Ouka nói vậy với Usagi đang chán nản.

Usagi đang trong tình thế không có đồng minh, bất ngờ nhìn Mari. Đang đeo bộ mặt chán chường, Mari đang nhồi cơm chiên vào miệng mình thì thấy ánh mắt của Usagi.

"...cái gì rứa."

"Còn cô thì sao? Có ý kiến gì về cách vượt qua tình hình hiện tại không?"

Usagi phồng má trong khi cắm phập con dao vào ổ bánh gato và hỏi cô ta.

"Tại sao tôi phải làm thế. Đây là tiểu đội của các cậu, tự mà làm gì đi?"

"C-cậu cũng là một học viên của Học Viện Phòng Chống Ma Thuật. Cậu có thể hợp tác một ch——"

Trong khi Usagi nói vậy, *kachari*, Mari đặt muỗng xuống đĩa.

"Tôi nghĩ rằng cậu đang hiểu lầm gì đó. Tôi không có nghĩa vụ phải hợp tác với các cậu."

"Cái... nếu chúng ta không kiếm điểm thì chúng ta sẽ không thể tốt nghiệp đúng không?! Chuyện đó với cậu không sao cả ư? Nó không phải là chuyện phải có nghĩa vụ hay là không!"

"Chuyện ngu ngốc như thế không ảnh hưởng gì đến tôi. Bởi vì tôi là phù thủy nên tôi được đối xử đặc biệt. Tôi không cần tham gia vào các hoạt động tiểu đội, đó chẳng phải là nội quy mới của học viện sao?"

Quả thật đúng như Mari nói, có thứ gì đó giống thế đã được đề ra.

"Hmph, thật bất công! Tại sao cậu lại được đối xử đặc biệt chỉ vì là phù thủy hả?!"

"Usagi... cậu ồn quá."

Takeru xen vào để ngăn cô lại. May mắn thay, nhà ăn đã ồn sẵn rồi, và cũng chẳng có học viên nào thèm chú ý đến Tiểu Đội Trẻ Trâu.

"Làm gì tùy thích. Tôi không muốn hợp tác với các cậu. Chuyện đó chẳng liên can gì đến tôi."

Cô tiếp tục bữa ăn với thái độ chán ghét.

Thế rồi, Ouka đang ăn anpan liền nhắm mắt lại.

"Vô ích thôi Saionji. Đừng kỳ vọng được khuyên nhủ gì từ con người như thế."

"............"

"Ngày từ đầu cô ta đã lợi dụng chuyện mình không phải người thường để đòi đối xử ưu đãi rồi. La lối bình đẳng này nọ, nhưng thực tế lại muốn được đối xử ưu đãi. Không cần phải dính líu đến hạng người như thế."

"——Tôi không lợi dụng gì cả! Là luật lệ của học viện khiến nó như vậy!"

Mari đập bàn đứng dậy, phản đối tuyên bố của Ouka.

Ouka không hề đổi sắc, chỉ trừng mắt nhìn Mari.

"Như nhau cả thôi. Nếu cô thật sự muốn tham gia Ban Thanh Trừng Dị Giáo, cô nên tham gia cùng chúng tôi, thậm chí nếu cô được bảo rằng cô không cần phải thế. Và cô đang chấp nhận chuyện được chăm sóc như một phù thủy rồi đó."

"Có những điều cô không nên nói ra...! Cô chẳng biết gì về kiểu đối xử mà phù thủy thường nhận lấy...! Lợi dụng vị trí của tôi ư? Đó còn hơn cả xúc phạm!"

"Nếu cô nghĩ thế, vậy đừng bao giờ nói 'Vì tôi là phù thủy' nữa. Đó không phải là ngôn từ mà một người tìm kiếm sự bình đẳng nói ra."

Nghe thấy mấy lời của Ouka, cơn giận cuồn cuộn dâng trào trong Mari.

"Cái gì, muốn bàn tới đó à? Tôi thực sự không thấy phiền đâu. Tôi quen là phù thủy chiến đấu rồi."

"...thật hoàn hảo..."

Nhìn thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, Takeru định chen vào và ngăn họ.

Nhưng khi đó.

"——thì chỉ cần tham gia là ổn rồi."

Bất thình lình, có ai đó nắm lấy vai Mari từ đằng sau.

Cả bọn ngẩng mặt lên, và thấy một người đáng ngờ.

Một người đàn ông tóc trắng đang đứng sau Mari với nụ cười đáng ngờ. Các học viên đã trốn hết khi Chủ tịch bước vào nhà ăn, thật bất ngờ khi cả nhà ăn giờ trống trơn và chỉ có các thành viên Tiểu Đội Trẻ Trâu là còn ngồi lại.

Sougetsu, người nhẹ nhàng nhấn vai Mari, mỉm cười với mọi người.

"Oh-ho, xem ra mọi người cũng hòa thuận ta. Mấy đứa đang ăn trưa hả? Ta tham gia được không!"

"Bấm nút."

Nghe thấy câu trả lời thẳng thừng của Ikaruga, Sougetsu cười to.

"Sự tham gia của các em trong giải được chào đón mà. Hãy làm sâu sắc thêm tình đồng chí trẻ khỏe của mấy đứa đi. Mari-kun cũng tham gia, chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để thắt chặt quan hệ của mấy đứa sao."

"? Mari tham gia có sao không? Quy định của học viện..."

"Đừng để ý đến quy tắc. Ta sẽ bỏ qua nó. Tạm thời là thế. Dù gì cô bé cũng là một trong số các học viên của chúng ta mà."

"...sao có thể được... ông đã nghe cuộc tranh cãi của chúng tôi lúc trước?"

"Ta không có nghe trộm nha. Chỉ tình cờ nghe được thôi. Với cả, những điều Ouka nói, và những điều Mari nói, ta đã từng nghĩ về chúng trước đây rồi."

Souget vỗ vai Mari bằng cả hai tay.

"Ta xin lỗi vì đã ban hành những quy định gây hiểu lầm như vậy. Với cương vị Chủ tịch ta cảm thấy có lỗi. Trong ủy ban tồn tại phe chống đối việc chấp nhận phù thủy. Ta không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp với chuyện đó... Ta từ trước đã định là sửa đổi chuyện này rồi. Cứ để chuyện quy tắc học viện cho ta, đừng do dự mà cứ cùng nhau tham gia vào giải đấu đi."

"...ng-ngay cả khi ông nói như vậy..."

"Không có chuyện em bị cách ly khỏi đồng đội chỉ vì là phù thủy đâu."

Mỉm cười dịu dàng, Sougetsu lần nữa vỗ vào hai vai Mari.

Takeru trong khi nhìn Sougetsu nói chuyện, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ không thoải mái.

Sau khi các hoạt động tiểu đội kết thúc, các thành viên tiểu đội có làm thêm việc bán thời gian liền rời khỏi học viện sớm. Takeru đi đến phòng đặt tủ đựng giầy.

Cậu đặt dép của cậu vào trong tủ giày và thở dài.

"...chuyện chẳng ổn chút nào."

Các hoạt động tiểu đội lúc trưa là một thảm họa.

Cả bọn quyết định luyện tập vì mục tiêu giải đấu ngày mai và tiến thẳng đến thao trường huấn luyện, nhưng mà...

Kết quả của Tiểu Đội Trẻ Trâu vẫn y chang mọi khi.

Cả bọn bị các hình ảnh giả lập ba chiều được thiết lập độ khó ở mức thấp đánh bại. Đầu tiên, vũ khí của Ikaruga bị hỏng. Ngay lúc Usagi bắn, khẩu súng bị kẹt đạn, nó kêu lên loảng xoảng và viên đạn phát nổ bên trong.

『"Nuahh!! Suginamiiiiiiiiiii!”』

『"Oopsie☆”』

Tiếp theo là chuyện Takeru nghĩ rằng mình đang chiến đấu 1 vs 1 với một hoạt ảnh ba chiều, nhưng làm sao đó mà cậu lại theo nó đến nơi có bốn hoạt ảnh khác đang mai phục.

Lính mới Mari, là người hỗ trợ Ouka...

Bắt đầu một cuộc la lối ngay trong lúc phối hợp, rốt cuộc thì hai người quay sang bắn nhau.

『"Côôôôô!! Rốt cuộc cũng phản bội bọn tôi!"』

『"Đồ vu khống! Người đầu tiên nã đạn là cô——!"』

Đây cũng giống như các chiến dịch thường ngày của họ vậy, nước mắt của cậu vì thế sẽ không đổ ra thêm được nữa.

"Ừ... chúng ta có thể ngưng nghĩ rằng chúng ta có thể thắng rồi đó."

Cậu siết chặt nắm tay, đôi đồng tử của cậu ẩn chứa tia ý thức nhiệm bí ẩn khi cậu rời khỏi tủ giày.

Ngày đang dần tàn, tổ hợp tuyệt đẹp màu cam và thiên thanh lan rộng trên trời.

Takeru bị choáng ngợp bởi bầu trời hoàng hôn tuyệt đẹp, rồi bất thình lình,

"——Kusanagiii!"

Giọng điệu sặc mùi đe dọa đến từ phía trước.

Trên sân trường nhuộm màu vàng cam là một vài hình dáng. Những hình dáng mà Takeru quen biết.

Một học viên nam trông có dáng vẻ đầu đàn dắt theo năm học viên khác đi cùng cậu ta.

"Yoo Kusanagi........ hôm nay mày có một màn trình diễn thật sự kinh khủng đấy."

Cậu ta nở một nụ cười mỉa mai trong khi nắm hờ khẩu súng trên đai lưng mình.

Cậu ta là một người quen từ hồi trung học.

Kirigaya Kyouya, từng học cùng lớp và điểm số cũng tốt.

"Kyouya hả, lâu rồi không gặp."

Dù rằng Takeru nói vậy với giọng điệu như lúc nói chuyện với bạn bè, và theo cách tương tối thân thiện, thế nhưng đôi mắt của cậu trai tên gọi Kyouya lại giật giật và cậu ta chậc lưỡi.

"...đừng gọi thẳng tên tao, thằng khốn đần độn này."

Cậu ta nở nụ cười ngạo mạn và vác khẩu súng trường tấn công lên vai.

"Tình hình của Tiểu Đội Trẻ Trâu thế nào rồi? Tao có nghe vài tin đồn về việc mày có một người giúp sức xuất sắc? Khiến tao ghen tị quá."

"Ờ... cũng có thể nói là khó khăn."

"Tao hiểu. Tao hiểu mà. Thì cũng là chuyện không thể với mày mà. Làm đội trưởng ấy."

Kyouya vừa cười vừa nhìn xuống Takeru như thể cậu là một con kiến bên vệ đường vậy.

Takeru lại chẳng mảy may bận tâm.

"Tiểu đội 15 thế nào rồi? Vẫn top 3 như thường lệ à?"

"Rõ ràng là thằng đần mà. Tao đây là đội trưởng, đừng có gộp tao chung với mày."

Cậu trước đây từng tự hỏi không biết thằng này nó lấy tự tin đâu ra thế... Takeru có chút ganh tị chuyện đó.

"Chà, với một thằng khốn kiếp chỉ biết xài kiếm như mày làm đội trưởng, kết quả quá rõ ràng rồi. Tao có chút thông cảm với các thành viên của đội mày đấy."

Kyouya sỉ nhục Takeru. Tiếp đó, cậu ta lấy một tờ giấy từ trong túi ra.

"Nhân tiện, Kusanagi... hình như Tiểu Đội Trẻ Trâu cũng tham gia vào giải đấu, hay tao nhìn nhầm? Ha?"

Thứ Kyouya cho cậu xem chính là tờ giấy giới thiệu giải giả chiến mà Usagi cho họ xem suốt cả ngày hôm nay.

"À... không đâu, thì, chúng tôi sẽ tham gia giải lần này."

"Ngu dốt như mày? Giải đấu? Nè mấy cậu, có nghe chưa hả?"

Nghe Kyouka đặt câu hỏi, năm người còn lại của tiểu đội cậu ta liền cười rộ lên.

"Mày thật sự gan lắm đó! Não mày chắc tàn lắm!"

"Im đi... không cần cậu nhắc chúng tôi cũng biết. Tôi cũng không định tham gia đâu. Với cả mấy thằng này là thành viên đội cậu à? Trước đây cậu cũng bị ghét lắm mà nhỉ."

Hồi trung học Ikaruga cũng học chung với Kyouya và cô cũng biết thằng này luôn.

Nghe Takeru gợi đến tên của Ikaruga khiến Kyouya tỏ ra ngờ vực.

Cậu ta căng thẳng nhìn quanh kiểm tra xem Ikaruga có ở quanh đây không.

Thằng này vẫn dở hơi trước Ikaruga như thường lệ...

Có chuyện này là vì hồi trung học, cậu trai tên gọi Kirigaya Kyouya này vì lý do gì đó mà rất yếu đuối trước Ikaruga.

Ngoài ra, Takeru không ghét Kyouya. Tuy cũng khá mới mẻ khi thằng này lại công khai ghét bỏ bọn họ như vậy, nhưng âu cũng dễ hiểu. Và quan trọng hơn cả, thằng này là đứa con trai duy nhất nói chuyện với cậu.

Hay nói cách khác, người như thằng này khá hiếm.

"................ ờ thì! Tao không ngăn mày tham gia giải đấu đâu. Nhân tiện, thằng khốn mày có biết sẽ gặp tiểu đội 15 trong vòng hai không?"

"Là vậy sao? Xin lỗi, không biết đấy."

Bị nói thẳng mặt như vậy, trên thái dương Kyouka nổi đầy gân máu. Takeru không có ý công kích gì cả, nhưng cậu nổi tiếng là người không biết đọc tình huống. Đến mức mà cậu chẳng thể lên lớp Ouka được.

Kyouya tức điên lên khi nghe câu chữ của Takeru, tới mức muốn bung nóc đấm cậu luôn rồi. Khi đó, "Ummmmmmm, bỏ chuyện này đi được không, đội trưởng?"

Một nữ thành viên của tiểu đội 15 can Kyouya và Takeru. Cô gái phụ trách việc chữa trị cho tiểu đội 15.

Tên cô là Yoshimizu Akira. Một cô gái hy vọng trở thành Bác SĩSeelie, tuy không có vẻ gì là đặc biệt, nhưng luôn là người ngăn cản những cuộc ẩu đả giữa Kyouya và Takeru.

Kyouya chậc lưỡi chùn vai.

"Vòng hai, tao mong lắm nhé Kusanagi...!"

Kyouya để lại lời lẽ lạ lùng như vậy rồi bỏ đi. Hình dáng cậu ta nhìn từ sau y chang một thằng du côn.

Tuy là thế, Kyouka vẫn khá tài năng. Cậu ta không đặc biệt xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó, nhưng sự thể hiện của cậu ta đủ tốt để có thể gọi là cái gì cũng ok. Giống như Usagi, đây là kiểu siêng ngầm. Nội việc các thành viên chịu đi theo cậu ta mặc cho cái tính cách độc đoán đó cũng đã chứng minh cậu ta xuất sắc rồi.

Akiri nắm chặt hai tay xin lỗi Takeru.

"Mm—— xin lỗi, Kusanagi-kun. Hôm nay đội trưởng khó ở."

"Cũng giống như thường lệ thôi, tôi thật sự không bận tâm đâu... mà tại sao hôm nay cậu ta khó ở vậy, có gì xảy ra à?"

Nghe Takeru hỏi, Akira nở nụ cười bi ai và gãi đầu mình.

"Không có gì, chỉ là lúc nãy một thành viên đội mình xin nghỉ."

"Có lẽ nào, sau vụ khủng bố tháng trước...?"

"Không đâu, lúc đó bọn mình không có mặt ở học viện. Vấn đề này không liên quan gì đâu, là kết quả của việc vi phạm các nguyên tắc thôi, cậu ta tấn công phù thủy và phải chịu trách nhiệm. Chúng mình đã có ngăn lại nhưng cậu ta không nghe..."

"...là vậy sao."

"Đội trưởng cũng thấy phiền lòng lắm. Cậu ấy quá liều lĩnh. Rốt cuộc thì liều lĩnh chẳng hay chút nào. Cứ từ từ là tốt nhất〜"

Akira nở nụ cười thật đẹp, Takeru cũng mỉm cười theo.

Cô ấy là một cô gái tốt, cậu nghĩ thế đó. Cô chắc chắn là người giải tỏa tâm trạng của tiểu đội 15. Mỉm cười vô tư ngay lúc như thế này... cô hẳn là đã trải qua thời gian khó khăn lắm.

"Thì đội trưởng đã nói rồi đó, mong gặp cậu trong hai ngày nữa. Sẽ không có nhân nhượng với cậu đâu, chúng mình sẽ dốc toàn lực."

"...đ-đúng thế. Mà trước khi chuyện đó xảy ra, vượt qua vòng một cũng là một vấn đề rồi."

"Coi nào—— Cậu sẽ vượt qua được đối thủ yếu như thế mà——"

Cô vỗ vào lưng cậu, khiến Takeru cười khổ.

Akira nói "Chúc cậu may mắn trong cuộc đấu!", chào tạm biệt cậu rồi bỏ đi.

"...cô ấy là một cô gái tốt."

Takeru nheo mắt và lẩm bẩm một cách chân thành.

Sẽ thật hay nếu có một cô gái như thế trong đội. Nếu là vậy thì cô ấy sẽ chữa trị cho cậu... cậu vừa bước qua cổng học viện vừa nghĩ vậy.

"...Takeru."

Bất ngờ thay, tên cậu được xướng lên.

Đứng bên cạnh cột đá gắn bảng tên học viện trên đó, là một người với khăn choàng quấn quanh cổ.

"Mari? Chẳng phải cậu về sớm rồi sao?"

"...Tôi đang đợi."

Mari đang cầm cặp học, hình dáng ôn nhu ấy trông nữ tính và duyên dáng đến lạ khiến cho tim cậu lỡ nhịp.

Mari vui vẻ áp sát Takeru, và nghiêng người nhìn lên cậu.

"Cùng về nhà thôi."

Một nụ cười có thể gây chết người, khiến Takeru gần như không nghĩ ngợi được gì nữa.

Gì đây. Tim cậu đang đập rộn lên. Cảm giác buồn vui lẫn lộn.

Hoàng hôn. Đi từ trường về nhà. Sự hối hả và nhộn nhịp xung quanh. Gió thu mơn trớn gò má cậu. Cùng nhau về nhà thôi. Chỉ vì được bảo như thế, tuổi thanh xuân của cậu đã đạt được điều gì đó không ngờ tới...

"T-tôi không phiền đâu... mà cậu đi hướng nào? Hướng đi của chúng ta có thể sẽ khác nhau."

Cậu nói chuyện một cách khờ khạo và gãi gãi má, gần như để lộ ra chuyện cậu không thể đọc tâm trạng người ta. Bình tĩnh, bình tĩnh đi thằng tôi ơi, cậu nói đi nói lại với chính mình.

Có lẽ là vì ánh mặt trời đang lặn và tình hình hiện tại mà Mari trông dễ thương lạ.

"Cậu đang nói cái gì vậy? Dĩ nhiên là chúng ta đi chung đường rồi."

"L-là vậy sao?"

"Đúng rồi, bởi vì."

Mari xoay một vòng, và đối mặt với cậu nói.

"Bởi vì bây giờ tôi sẽ về nhà của Takeru."

Mái tóc và khăn choàng của cô tung bay trong gió. Takeru sững sờ, cô ấy trông thần tiên quá.

Takeru bị sốc và sắp sửa hồi đáp lời chào mời của cô,

———*kachin*

Bất thình lình, có ai đó giơ tay nắm lấy đầu.

Không phải đầu của Takeru. Là đầu của Mari.

"Ôi đau! Cá-cô đang làm gì vậy!"

"Cô, tại sao không giải thích đi, tại sao lại đi quyến rũ Kusanagi.......!"

Đó là Ouka. Toàn thân phát ra khí tức đỏ thẫm, cô quyết định dùng thiết trảo công chụp đầu Mari từ phía sau.

"Cái gì hả! Tôi chỉ đang trêu chọc anh ta chút xíu mà! Mấy tình huống thế này vẫn thường có trong manga!"

"Đừng có xạo. Ma lực hẳn là đang phát ra từ đâu đó. Một phép thuật quyến rũ... Tôi không thể để Kusanagi một mình với một đứa dâm đãng như cô.......!"

"D-dâm đãng?! Tôi không sử dụng ma thuật nào cả! Bất kể cô đào xới kiểu nào, thì đây vẫn là cách tiếp cận lành mạnh nghe chưa?!"

"Im đi. Kusanagi là một tên dâm ngầm, vậy nên cậu ta sẽ gặp nguy hiểm với bùa mê mạnh thế này."

"Mạnh thế này? Cô vừa nói 'mạnh thế này'?! Cô nghĩ cô là ai hả!"

Quên đi chuyện Takeru, Mari và Ouka lại bắt đầu cãi nhau.

Tại sao quan hệ của hai người này lại xấu vậy hả. Takeru nghĩ rằng dù là người thường hay phù thủy, thì chuyện kiểu vậy cũng không nên để ảnh hưởng đến quan hệ mới phải. Và quan trọng hơn nữa, cậu thấy sốc khi mình bị người ta mặc định là một tên dâm tặc ngầm.

Part 2

Khi Takeru và những người khác kết thúc các hoạt động tiểu đội, rồi quay về nhà cùng Mari và Ouka.

Relic Eater, Lapis Lazuli một mình băng qua học viện.

Không có ai ở xung quanh đây cả. Nơi đến là lò đốt rác phía sau học viện.

Mái tóc màu thiên thanh của Lapis phát ra ma lực nhàn nhạt.

《”Bắt đầu quét. Phản ứng ma thuật trong học viện——không có."》

Cô hiện đang truy tìm ma thuật trong khu vực. Tuy không xuất sắc trong chuyện này, nhưng là một Thánh Bảo Ma Thuật cô có thể tự mình dò tìm.

《”Chuyển sang quét khu vực rộng. Xây dựng đích đến——phát tán."》

Cô giải phóng các hạt ma thuật ẩn bên trong cô.

Đồng thời, ánh sáng thiên thanh như đom đóm xuất hiện xung quanh Lapis, và trong giây lát tỏa rộng ra.

Từng hạt từng hạt chạy xuyên qua học viện, tìm kiếm nguồn ma lực.

Tất cả thông tin mà các hạt đó cảm nhận được đều chảy ngược về cơ thể Lapis.

《"Khu vực cách ly, tòa tháp phong ấn các Thánh Bảo Ma Thuật, không có——nhà thi đấu thể thao của học viện, không có——Không có phản ứng. Tòa nhà giảng viên——bãi tập mục tiêu——thao trường huấn luyện chiến đấu——không có phản ứng ở những nơi đó. Sân trường và dãy tủ đựng giầy của học viên năm nhất——"》

Lúc mà một trong số các hạt đó đến gần đấu trường, Lapis chớp mắt.

《"Phát hiện một lượng nhỏ ma thuật——. Thu hồi tất cả thiết lập, tập trung quét vào một điểm."》

Theo lệnh Lapis, các hạt phát tán liền tụ lại trong sân trường và phòng đặt tủ đựng giầy.

Các hạt đang tụ lại đó lại lần nữa lan rộng trong không khí. Chúng từ sân trường bay đi, và chạy ra khỏi cổng.

《"...Phản ứng biến mất. Tìm phản ứng nhiệt———Sân trường, 10 học viên nói chung, các thành viên của tiểu đội 15, Kusanagi Takeru, Ootori Ouka, Nikaido Mari, 8 『Điệp ViênBanshee』 của Ban Thanh Trừng——2 『Thợ Săn Phù ThủyDullahan』——Bắt đầu đối chiếu cơ sở dữ liệu học viện để nhận diện khuôn mặt——Không nhìn thấy vấn đề nào. Dựa theo đích đến, có khả năng là sai số hoặc ma thuật tự nhiên diễn ra——Thông tin cảm nhận được nằm trong vùng sai số. Chấp nhận được. Không nhận diện được mối đe dọa nào. Kết thúc quét."》

Lapis hờ hững kết thúc việc thăm dò sân bãi học viện và hủy lệnh với các hạt đang phát tán, kết thúc một ngày như vậy.

Part 3

Tại một khu phố buôn bán, đang dùng chân để vẽ một vòng tròn ma thuật lên mặt đất, Haunted lau mồ hôi một cách khoa trương.

"Nguy hiểm thật. Không tệ đâu, cô bé màu thiên thanh ơi. Mặc dù chỉ kết nối trong một thời gian ngắn thôi vậy mà nó vẫn ngay lập tức bị phát hiện."

《"Tôi không thích thế. Mức độ rò rỉ ma thuật như vậy không thể dễ dàng mà cảm nhận ra được. Tôi có linh cảm, một mối nghi ngờ. Cô ta giống như một cỗ máy vậy, kinh tởm."》

Haunted đứng lên và cười ngây ngất.

"Cô ta giỏi đấy. Cô ta có trực giác nhạy bén với những thứ vô cơ. Tôi hơi muốn có được cô ta."

《"............"》

"Ghen tị à? Nacht!"

《"Tôi giết anh."》

Cảm nhận được sát khí từ Nacht, Haunted chỉ cười thôi.

"Tuy vậy, sự bảo vệ là có thực đấy. Không chỉ tiểu đội thực nghiệm, mà các Điệp ViênBanshee và Thợ Săn Phù ThủyDullahan cũng ngụy trang quang học để luôn bám theo họ. Tôi hy vọng có chút may mắn, vì tôi muốn tránh chuyện đối phó với Kurogane Hayato."

Khi Haunted thốt ra cái tên Kurogane Hayato, một Thợ Săn Phù ThủyDullahan, Nacht liền có cảm giác khó chịu.

《"...Kurogane... tên đó."》

"Khi nhắc đến những người tôi không muốn chiến thêm một lần nào nữa, hắn ta là ví dụ điển hình. Một kẻ thù ghê gớm, một đối thủ khi đối đầu chẳng thấy vui vẻ gì cả."

Haunted vừa một tay chống cằm vừa hoàn thành nốt đánh giá của mình.

《"Đi cửa trước thì sẽ bị bắt ngay. Thế mà chúng lại mang Mari ra khỏi khu vực cấm rồi nhất quyết hòa cô ta vào chung với đám học viên, không biết có phải chúng đang đánh giá thấp anh không. "》

"Nếu có thể, tôi muốn nhằm vào lúc hàng phòng ngự càng mỏng và tốt..."

Hmmm, Haunted tiếp tục suy nghĩ, cảm thấy khó khăn.

Tuy nhiên, sau khi nghĩ ngợi một lúc, với đôi mắt nhắm hờ điên loạn, hắn bất thình lình cười lớn.

"——Chúng ta cứ làm ầm lên. Phải, phải, chúng ta sẽ làm vậy, thật là một kế hoạch hay."

Cực kỳ vui sướng, hắn lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần.

《"Chẳng phải là anh đã định làm thế ngay từ đầu còn gì... Mà không phải là tôi không tin anh, anh rất giỏi chuyện đặt bẫy và cản trở, cả mai phục và xâm nhập nữa, nhưng chẳng phải anh rất yếu khi chủ động tấn công sao? Anh sẽ làm gì nếu chuyện này trở thành một cuộc chiến?"》

"Tôi không yếu, chỉ là tôi ghét chuyện đó thôi, chuyện đó thật man rợ."

《"Tôi nghĩ man rợ thì còn tốt hơn là trở nên vô vị."》

Nacht lớn tiếng nói ra ý kiến của mình, Haunted nheo mắt lại với vẻ tự tin.

"Tôi ghét ma thuật tấn công, thế nên tôi mới cần cô nhớ không?"

Nghe bảo mình được người ta cần, Nacht lặng thinh.

《"Cũng vậy thôi."》

Nghe thấy giọng điệu ngượng ngùng của Nacht, Haunted cười trông thật buồn nôn.

"Thời điểm tấn công sẽ là... giữa giải giả chiến màu mè ấy. Hình như Mari cũng tham gia vào vụ đó."

《"Bất kể nhìn vào kiểu gì, cũng thấy đó là bẫy."》

"Lựa chọn giữa bẫy và con mồi. Làm gì đây. Tôi muốn nó phải hoành tráng cơ... lần này tôi không có thời gian chuẩn bị lũ Quỷ Ăn Xác, và cũng chẳng có thời gian mà gọi Anh HùngEinherjar..."

Haunted vui vẻ như một đứa con nít, mường tượng về một kế hoạch bẩn thỉu.

"Hmm, hy vọng người đó sẽ hợp tác."

《"Aah, vị khách quen đó?"》

"Đó là quan hệ kiểu cho-và-nhận. Khách hàng đó có nhiều thông tin về Mari-san, nên hợp tác là điều không tránh khỏi được."

Haunted nhìn vào trong cổ tay bộ đồ linh mục của mình, và lấy ra một thứ máy móc hình vuông.

Đó là một cái điện thoại di động, không hợp chút nào với một phù thủy.

Hắn đằng hắng thông cổ hai lần, và nhấn nút.

"—— Ồ, quý cô Giả Kim Thuật Sĩ đó hả? À, tôi à, tên tôi là Haunted đến từ Ảo Mộng GiáoValhalla〜. Vụ lần trước cám ơn nhiều nhé〜. Vâng... vâng đúng vậy——. Xin lỗi vì đã làm phiền cô, nhưng cô có thể liên hệ với bộ phận phát triển được không? Tôi muốn hỏi cô cho tôi xem mẫu Dragoon thử nghiệm mới tại giải giả chiến của Học Viện Phòng Chống Ma Thuật, đây là một vấn đề cấp bách và tôi muốn làm xong càng sớm càng tốt."

Haunted cười hệt như một nhân viên bán hàng mát tay trong khi rời khỏi con hẻm.

Truyện Chữ Hay