Ngày 27 tháng 6, lúc nửa đêm tại một công viên.
“A, oi Reo-kun, ở đây.”
Tôi đã tới một công viên vắng vẻ theo lời hướng dẫn của ả kia.
“Vậy mà em còn lo anh không tới nữa á, HAHA. Tại dạo gần đây em nghe nói anh hiền hơn trước nhiều.”
“....Nếu thực sự em dụ được ả kia, dĩ nhiên anh sẽ đến rồi.”
“Cũng đúng, HAHA, gái nuột thế bỏ đi chả tiếc HAHA.”
Tiếng cười đinh tai của ả làm tôi nhức hết cả óc.
Tôi chỉ muốn đấm thẳng vào cái mõm của ả ngay bây giờ. Nhưng nín chặt cảm xúc, tôi quay sang nói mấy gã đàn ông xung quanh.
“Hôm nay phiền chúng mày rồi.”
“Ờ, mà mày hỏi con nhỏ đó chưa đấy? Anh em tao chơi gái là sòng phẳng nha mày.”
“Có gì giới thiệu tao cả con ghệ mày với nhé, Ké Kè Kẹ.”
“Tao sẽ xem xét.”
Chúng la hét ầm ĩ, ăn nói cợt nhả. Nhìn sơ qua thì có năm đứa ở đây. Nhiều khả năng có cả ở trong xe ô tô đỗ phía xa… chắc chỉ thêm khoảng 1, 2 đứa là cùng. Tất cả đều không quá vạm vỡ. Nhìn chung, không cậy đông thì chỉ toàn loại phế vật.
“Thế… bao giờ hội trưởng-san kia đến?”
“Ờ ha, tí em sẽ đón ả ở ga tàu gần đây, cho đến khi em gọi, thì mọi chuyện cứ để em giải quyết.”
“Oke…..Vậy là còn thời gian rảnh nhể. Ê, mày có video quay lại cảnh lúc phang em nào không?”
Lần này, tôi quay sang hỏi gã trông ra dáng thủ lĩnh nhất trong cả đám.
“Có thì có… nhưng đừng sóc lọ ở đây nhé? KEKE.”
“Sóc cái mẹ gì. Tí nữa còn phải xài với em kia mà.”
“Đúng đấy KAKAKA!”
Mới gặp nhau lần đầu mà hắn dễ dàng nghe lời tôi như vậy. Chả lẽ Reo ác tới thế sao? Hay đơn giản, hắn chỉ là một thằng ngu không thể ngờ những gì sẽ xảy ra kế tiếp?
Thế nào chả được. Lợi dụng một mình nó là đủ để xử cả đám rồi.
“Để tao tìm cho mà xem. Đây rồi, Em này ngon lắm đó. Đã đủ làm mày phấn khích chưa?”
“Đúng đấy, đúng đấy, Kẹ kẹ kẹ, lúc bọn nó khóc là ngon nhất, cảm giác sướng tê người.”
“......Ê…..Đứa nào biết con ả này không?”
Trên điện thoại của hắn đang chiếu một cảnh chẳng kém gì dưới địa ngục, nó khiến người bình thường khi xem phải cảm thấy buồn nôn. Đây rõ ràng, không phải lần đầu tiên chúng dùng thủ đoạn này để hãm hiếp người khác.
“Hử.....Ai?”
“À là nó, là nó đó. Chủ nhiệm lớp em đó. Con ả đấy tịch thu điện thoại của em, cay vãi.”
“À, thế hả, Senko là chủ nhiệm lớp mày à, HAHA, mà ả kia vẫn chưa đến sao? HAHAHA!”
“Con giáo viên đó bị tao dọa không dám bỏ chạy luôn mà, HAHA, Giờ thi thoảng tao vẫn hay chơi nó trong nhà vệ sinh.”
“…..Cũng ghen tị đấy.”
Chưa được, chưa đến lúc. Tôi cần bình tĩnh lại.
“Gửi tao cái video đó đê. Nếu được ném thêm mấy video khác nữa… Cái nào gái nó càng kháng cự càng tốt.”
“Thôi được… Nhưng mày cũng phải gửi riêng cho tao một cái của mày ok không?”
“………Được.”
Tôi tìm trong mục hình ảnh một bức hình chụp Reo với bạn tình của hắn, rồi gửi cho gã kia để trao đổi.
…..Tại sao mày chưa xóa ảnh lúc làm “chuyện ấy” với bạn tình vậy Reo?
……Nghe thấy tao không hả Reo?
“Ái chà, nhìn em ghệ của mày thở dốc trông phởn kinh…. Dâm vãi…..”
“Nhìn ẻm mà tao nóng lòng cho hôm nay ghê… Mà sao cây dùi cui của mày to khiếp thế……”
Dùng “di sản” Reo để lại, tôi đổi được khá nhiều video của gã kia. Tất cả đều là video hiếp dâm, nạn nhân ai cũng đang khóc lóc, la hét thảm thiết, một số còn bị đánh đập tàn bạo.
Chúng làm con người ta phải xót xa khi xem… Nhưng nhiêu đây là đủ bằng chứng rồi.
“……….Sao mãi không thấy gì vậy? Hay ả kia lẩn mất rồi?”
“Hả? Làm sao lại thế được… Oi con kia, gọi cho nó xem nào.”
Trong lúc mấy gã đàn ông đang vui vẻ, ả kia nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ bực bội. Gã giống thủ lĩnh vội chạy tới.
Nhìn tình hình này, có vẻ Shiori sẽ không tới rồi. Thật mừng khi cô ấy hiểu được những gì tôi cố nói, và tránh được nguy hiểm.
“Thôi thôi, mày cứ bình tĩnh lại đi...”
“Bình bình cái mẹ gì, tụi tao đến đây vô ích à?”
Khi tôi càng cố trấn an hắn, hắn lại càng nổi giận. Chỉ cần thế đã đủ khiến hắn sôi máu, tới mức phải mất kiên nhẫn.
.......Suy cho cùng, cũng chỉ là một đám ích kỷ.
Bằng chứng đã có, Shiori thì không đến.
Giờ thì chỉ còn một việc phải làm.
“Ê. Bố mày bảo, bình...... tĩnh!!!”
*Cốp*!!!!!!
“ẶC.........!?”
Tôi tóm lấy cổ áo gã, rồi dồn hết sức, húc đầu vào mặt hắn.
“Mày…. Mày… làm gì vậy….”
“Nào, bị cắn lưỡi giờ.”
*Cốp*!!!!
Nhân lúc hắn còn ngơ ngác, tôi tiếp tục húc thêm phát nữa, với một lực đủ để làm nứt hộp sọ hắn.
Trong chớp mắt, gã giống thủ lĩnh đã gục ngã hoàn toàn, máu me chảy lênh láng từ mũi.
Đám còn lại cũng ngỡ ngàng, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
“Anh, anh làm gì thế…”
Nữ sinh đó kinh hãi trước hành động của tôi, nên ả ngã phịch xuống đất.
“Hử? Làm gì à… Tao ghét thôi có được không? Tụ tập hãm hiếp phụ nữ… chắc thú vị lắm nhỉ. Tụi mày ngon vào hết đây.”
Tới nước này thì không cần kiếm chế nữa. Cơn thịnh nộ tích tụ bấy lâu nay trong lòng tôi, bắt đầu bùng cháy.
Có cảm giác, tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy.
Hình như, đây cũng chính là cảm xúc của Ibuse Reo gốc đang muốn tiếp sức cho tôi.
Có lẽ cái đó là do tôi tưởng tượng.
Nhưng đứng trước những thứ cặn bã này, tôi không thể kiềm chế sự phẫn nộ hơn được nữa.
“Giờ sao? Tụi mày tính sủi à? Được, nhưng với đống video này. Mang cho cảnh sát thì sẽ thế nào đây?”
“Thằng chó này.........!!”
“Đừng coi thường tụi tao! Oi! Tụi mày, lên!”
Bốn tên còn lại giận dữ lao tới. Chưa bao giờ tôi đánh nhau với nhiều kẻ thù cùng lúc như thế này. Vậy nhưng, đầu tôi vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
“Tới đây lũ khốn. Tao sẽ đảm bảo tụi mày không xài được cái thứ trong quần lần nữa luôn.”
Bởi đây là kẻ phản diện mạnh nhất.
Ibuse Reo.
...
...
...
“Giờ sao.... thấy thế nào, con ranh.”
“Đừng giết em mà...... xin anh......”
Bốn gã kia bị tôi hạ gục dễ dàng, chỉ còn lại ả đầu sỏ đã gây ra chuyện này.
“Nghĩ khóc là tao tha à? Bao nhiêu người từng khóc lóc cầu xin tụi mày rồi?”
“Em cũng chỉ là... bị bọn này đe dọa thôi ạ.”
Ả với tên thủ lĩnh kia vốn đã quen nhau từ trước. Bấy lâu nay, ả luôn lừa dụ những cô gái mình ghét tới để những gã kia hãm hiếp họ. Xong còn tiếp tục đe dọa nạn nhân và tống tiền. Quân khốn nạn.
Tôi biết điều đó, vì tất cả đều đã được kể lại trong Route của Shiori. Trong game, bằng cách tăng thiện cảm với cô ấy, người chơi có thể biết được nội dung trao đổi giữa Shiori và ả này, từ đó có thể tạm thời ngăn được sự kiện xảy ra.
Còn nhiều thông tin khác nữa,… Nhưng giả sử Shiori mà có bị hãm hiếp thật, thì kết cục chỉ có một.
Đó là cô ấy sẽ bỏ học, mất tích và một ngày trên bản tin sẽ đưa tin, cô ấy…
“……. Với tao ấy mà. Nam nữ bình đẳng.”
Chỉ cần nhớ lại đến cái kết đó thôi, tôi đã tức điên lên rồi.
“Đừng, đừng…. đừng mà….”
Tôi vừa tóm lấy ngực áo ả, định gồng toàn bộ cơ tay để tung một đòn, thì đúng lúc đó…
Nya………
Miệng ả nhếch mép.
Gì vậy, trong tình huống thế này mà ả còn cười ư……
“………….ỰA!!!?”
Đột nhiên, một dòng điện phóng dọc qua cơ thể tôi. Hình như sườn tôi bị thứ gì đó dí vào, nó gây ra một cú sốc cực mạnh, đủ khiến tôi ngã lăn ra đất và gần như ngất xỉu.
“Ahaha HAHA, đồ ngu, HAHAHA thích tỏ ra ngầu à HAHA!!!”
Tiếng cười đó không phải của ả. Vậy có nghĩa là…
“…….Mày… tỉnh nhanh… đấy.”
“Đừng coi thường tao thế…. Phải trả giá đắt con à…”
Gã đầu tiên bị tôi đánh ngất, đang đứng sau lưng tôi với một cái súng điện.
“Vậy mà hắn không ngất, Haha đúng là quái vật HAHA!”
“Làm gì với hắn giờ. Cứ để thế à?”
“Xóa hết dữ liệu trong điện thoại hắn đi… Tao không muốn rắc rối nữa, rồi báo công an hắn gây chuyện là xong.”
Chết tiệt… Tôi lại để bất cẩn vào phút cuối.
“Thằng này, điện thoại mày để đâu rồi?”
“Im đi con ranh… Mày nghĩ mình là ai.”
“Rồi rồi, chỉ được cái gáy to.”
Hỏng rồi……Cứ thế thì….. Chúng sẽ……
“Các người đang làm gì đó?”
Ngay lúc ấy, khi xung quanh chỉ có tôi và bọn chúng, một giọng nói quen thuộc cất lên. Một giọng nữ trầm ấm, lạnh lùng và nghiêm nghị.
“…….Tại sao…. Tại sao cô…”
Không còn khoác trên mình bộ đồng phục thường ngày, nay cô ấy chọn cho mình một chiếc áo khoác thể thao trắng gọn gàng, nhiều khả năng là vì tính cơ động của nó. Cô ấy đang đứng đó, nhìn thẳng về phía bọn tôi.
“….Sao chị lại đến rồi. Em tưởng chị không đến vì không thấy liên lạc gì.”
“Xin lỗi về chuyện đó. Do tôi gặp nhiều chuyện, nhưng tóm lại, tôi hỏi các người đang làm gì?”
Trước câu hỏi của Shiori, bọn chúng nhìn nhau thở dài, sau đó ả kia nháy mắt ra hiệu cho tên còn lại.
Thấy ả ra hiệu, hắn rời khỏi chỗ tôi và lại gần về phía Shiori, trong tay vẫn cầm cây súng điện.
“ĐỒ NGỐC….. CHẠY ĐI……..!!!”
“Hóa ra em là hội trưởng-san đó à… Vì em đã tùy tiện thích đến thì đến như thế… anh sẽ ưu tiên cho em thấy cách anh tàn phá một người như thế nào, biết ơn đi. HAHAHA!”
“..............”
Dù thấy gã đang ngày một tiến gần, nhưng Shiori không hề nao núng, cô chỉ chăm chú nhìn một thứ gì đó.
“Oa..... Em có ngực to thế này..... phá thì tiếc quá, HAHAHA.”
“Thì sao? Chả lẽ cậu chưa phát triển hết à? Mà hình như cậu còn thấp hơn tôi một chút, thế này khác nào.......... đã xấu còn bé à?”
“..........Con chó!!!”
“SHIORI...........!!!!”
Khoảnh khắc ấy.
“Hư!!!”
Ngay khi gã điên tiết lao tới tấn công, Shiori hạ thấp trọng tâm, áp thẳng vào ngực hắn trong khi xoay lưng, rồi xoáy hắn qua không trung và quẳng thật mạnh xuống đất tạo ra một âm thanh lớn.
“ẶC………”
“Ể….. Không thể nào……”
“Quả đó nằm luôn là cái chắc……..”
Một cú ném vai hoàn hảo và đẹp mắt tới mức, nó in sâu vào mắt tôi. Lần này gã kia có vẻ nằm bất động thật rồi.
“Tôi đã được học cách tự vệ từ ba, và học Judo từ khi còn nhỏ, không đời nào tôi để thua một gã du côn như thế này.”
Nhìn Shiori hiên ngang nói lời định đoạt, mọi lo toan trong tôi từ trước đều biến mất. Ấn tượng trước vẻ đẹp hoàn mĩ ấy, trong vô thức tôi buột miệng thốt lên một điều chẳng mấy liên quan.
“……….Đỉnh!”