“Rồi… Giờ giải thích cho tôi được chưa?”
Sau khi Shiori ném ngã gã đàn ông giống thủ lĩnh, cô ấy đi về phía tôi đang nằm bẹp một chỗ, vừa đi vừa hỏi nữ sinh kia.
“Là, là….. là hắn ! hắn là đứa đã đe dọa em chị ơi!!!”
Tới nước này, ả còn cố chỉ vào tôi để nói mấy câu vô lý như thế, không có tác dụng đâu.
“Có đúng thế không, Ibuse-kun?”
“Vớ vẩn!! Chị bị ngốc à!?”
Sự thật sờ sờ ngay trước mặt mà cô ấy còn hỏi vậy, khiến tôi buột miệng quát lớn, thấy thế Shiori khúc khích cười khẽ.
“Xin lỗi... Tôi đùa đấy.”
“Như thế này mà chị còn đùa được....”
Shiori chắc phải bình tĩnh lắm mới đùa được trong tình huống thế này.
Còn tôi chẳng khác nào một tên ngốc chỉ biết lo lắng.
“Cô biết từ bao giờ vậy... Khốn kiếp... đừng có lại gần! Tôi sẽ giết tên này đó!”
Trái ngược hẳn với vẻ điềm tĩnh của Shiori, ả rác rưởi kia trèo lên lưng tôi, rồi rút dao dí sát vào cổ tôi để đe dọa.
“Kìa Ibuse-kun, cần tôi giúp không?”
“Hội trưởng hơi lợi dụng người khác quá rồi nha”
“Hả, giọng của mày như vậy là có ý gì... Á!!!?”
Từ lúc quát Shiori ban nãy, Tôi đã cảm nhận thấy cơ thể mình có thể cử động được.
Nhân lúc ả vẫn nghĩ tôi bất động và biết ả chẳng dám xuống tay, Tôi vùng dậy trong lúc gạt bàn tay run như dẽ đang cầm dao của ả.
“Á đau......, Á”
Ả bị ngã dập mông và đánh rơi mất con dao, khi bật được dậy, tôi nhanh chóng đá con dao về phía Shiori.
“Tự tin trong túi còn gì, lôi hết ra tao xem.”
“……Chết tiệt….”
Trong lúc ả đang đay nghiến, gần công viên vang lên tiếng phanh kít của xe ô tô. Ngay lập tức, có vài cảnh sát ập tới, quát nạt và yêu cầu tôi giải thích những gì đang xảy ra ở đây. Cũng dễ hiểu thôi, khi mọi thứ đã lắng xuống, thì tôi là kẻ giống lưu manh duy nhất còn sót lại, bị họ nghi ngờ là phải.
Ai đó đã báo cảnh sát về cuộc ẩu đả ở đây, và người đó có lẽ là Shiori.
Vừa hay tôi cũng có việc cần giải quyết với họ. Trước mắt cứ ngoan ngoãn hợp tác với phía cảnh sát, vì tôi đã có đủ bằng chứng để buộc tội những kẻ kia. Nếu may mắn, tôi có thể được họ thả sau vài ngày.
Ngay khi tôi đi ngang qua Shiori, để lên xe cảnh sát cùng lũ cặn bã, Shiori đã lén ghé sát vào tai tôi thủ thỉ.
“Trưa thứ hai, tôi đợi cậu ở phòng hội học sinh.”
“……..”
Thứ hai mà được thả để đi học thì tôi cũng mừng. Dù vậy, tôi không tỏ vẻ gì ra bên ngoài, mà chỉ lẳng lặng đi theo họ tới đồn cảnh sát gần đó.
…
…
…
Ngày 1 tháng 7, Trước phòng hội học sinh.
“Senpai! Em sẽ đợi anh ở ngoài này! Có gì cứ hét lên một tiếng, em sẽ lao vào ngay!”
“Rồi Rồi….”
Bất ngờ thay, tôi nhanh chóng được cảnh sát thả, để kịp quay trở lại trường vào đầu tuần.
Tôi đã trình bày với họ về những việc bọn chúng đã làm. Cứ tưởng sẽ phải giải thích chi tiết về cả những chuyện khác nữa, nhưng tất cả chỉ mất của tôi đúng một hôm thứ 6 ngày hôm sau.
Do tôi vắng mặt ở trường hôm đó, nên Akari đã sốt ruột, lo lắng cho tôi rất nhiều. Thậm chí hôm nay còn theo chân tôi tới tận phòng hội học sinh.
“Xin phép chị nhé.”
“Ồ, cậu được thả rồi đó à.”
Phía trong phòng, Shiori đang chăm chú làm việc trên bàn. Sau khi thấy tôi, cô ấy liền cười rạng rỡ hỏi thăm.
“Là nhờ tôi được họ nhân nhượng thôi. Nên mong chị tóm tắt ngắn lại mọi chuyện.”
“Hiểu rồi. Vậy tôi nói nhanh nhé...”
Shiori ngừng tay làm việc, đứng dậy và tiến đến chỗ tôi. Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêng đầu ngây ngô trong giây lát, rồi cất giọng dịu dàng nói.
“.......Cậu cũng cao to phết nhỉ, tôi tự tin về chiều cao của mình lắm, vậy mà.”
“........Đó là những gì chị muốn nói sao?”
“Hả, à không phải..... è hem!”
Mặt Shiori hơi ửng đỏ, cố tình hắng giọng rồi cúi đầu xuống để cảm ơn tôi.
“Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”
“.......Về chuyện gì. Tôi mới là người được cứu mà.”
Tôi tạm nói dối như vậy cho có. Chứ đa số mọi người khi thấy trận ẩu đả ấy, cũng đều đã có thể ngờ ngợ ra chuyện gì đó rồi. Nên có lẽ, phản ứng của tôi lúc này, chỉ là để cố gắng che đi sự ngượng ngùng mà thôi.
Trở lại một chút về buổi trưa ngày 27 tháng 6.
Sau khi ả kia nói cho tôi biết chi tiết về chuyện Shiori.
...
...
...
“Yo”
“…….Là cậu hả. Sao thế ? “
Dù đã phải mất công chạy lên 3 tầng lầu, bất chấp những ánh nhìn soi mói từ những học sinh năm ba, tôi vẫn quyết tâm tìm bằng được Shiori và cất tiếng gọi cô ấy.
“Tuần trước, có phải Kakizaki đã nói chuyện với chị đúng không?”
“......Tôi không biết.”
Hôm ấy, Shiori trông khá mệt mỏi, không còn giữ được thần thái mạnh mẽ vốn có.
“Thật ra, tôi với con bé đó là bạn tốt. Cũng được nhỏ xin tư vấn về chuyện này. Nhỏ có nói là bị một thằng bạn cũ uy hiếp.”
“.........”
Shiori bất ngờ trước những gì tôi nói, bởi chúng vốn dĩ là thông tin chỉ có mình cô ấy biết, nên cô ấy đã giữ im lặng và tiếp tục lắng nghe.
“Cơ mà, chuyện đó được giải quyết rồi. Nghe nói tên kia bị bắt vì chuyện khác... Con bé được giải thoát nên cũng mừng lắm.”
“.........Vậy à.”
“Nên là chị cứ yên tâm nhé. Chắc nhỏ sẽ bận một thời gian, có gì lần sau đích thân nhỏ sẽ quay lại cảm ơn chị.”
Đó thực sự là một lời nói dối lộ liễu. Tôi cứ tưởng Shiori sẽ bị lừa dễ dàng… Có lẽ tôi đã đánh giá thấp cô ấy quá rồi.
…
…
…
Và rồi hôm nay, Shiori gọi tôi tới để trả lời cho những câu nói của tôi mấy hôm trước.
“……Có lẽ tôi sẽ phải thay đổi cách nhìn về cậu. Cậu là một người thông minh, dũng cảm và tốt bụng. Không rõ điều gì khiến cậu thay đổi nhiều như vậy… Phải chăng là nhờ, cậu đã có một cuộc gặp gỡ tích cực với cô gái ấy?”
“……Cảm ơn chị.”
Tôi mỉm cười trong lúc liếc về phía cửa phòng hội học sinh.
Hình như cô ấy đang hiểu nhầm gì đó, nhưng tôi cũng chẳng thể giải thích là nhờ ký ức từ tiền kiếp được, đành giữ im lặng vậy.
Tôi biết tất cả là nhờ kiến thức từ game và cơ thể đi mượn, nên tôi thấy hơi sai trái khi được khen trực tiếp như thế này.
“Tôi xin lỗi, vì hành xử thiếu tôn trọng với cậu trong suốt quãng thời gian vừa qua, tôi thật sự xin lỗi.”
Shiori lại chuẩn bị cúi đầu lần nữa, nhưng tôi đã đặt lên vai cô ấy để ngăn lại.
“….Chị chỉ làm việc của hội trưởng hội học sinh thôi. Đừng bận tâm, bởi… tôi cũng không muốn được xin lỗi.”
“….Thực ra…”
Shiori vừa ngưng không cúi đầu nữa, thì lại tỏ ra e thẹn.
Cô ấy có điều gì khó nói chăng?
“Thực ra lý do tôi hay nghi ngờ cậu… không hẳn vì tôi là hội trưởng hội học sinh… mà vì một lý do cá nhân….”
“…..Ý chị là sao?”
“…..Cậu đừng nói gì với người ta nhé,… chả là Kaede… nhầm, Miyano học cùng lớp cậu, có nhờ tôi một chuyện. Cậu ấy nói bạn của em gái cậu ấy dạo gần đây đang gần gũi với một tên đầu gấu, nên muốn nhờ tôi can thiệp…”
“..........Haaaa?”
Lại là hắn.
Tại sao hắn cứ cố lan truyền mấy thứ hạ thấp uy tín của người khác như vậy?
Sao hắn không tự thân vận động đi... Chẳng trách các nữ chính mới...
“Tôi mong cậu đừng trách Miyano-kun. Tôi mới là người dễ dàng đồng ý yêu cầu của cậu ấy. Lần sau, tôi sẽ nói chuyện để cậu ấy thay đổi cách nghĩ về cậu.”
“.......Không sao đâu. Tôi cũng không để bụng.”
“Tôi, tôi cũng nghĩ vậy....”
“Quan trọng hơn. Tôi có thể hỏi chị vài điều được không?”
“.....Dĩ nhiên rồi, cậu muốn hỏi gì?”
Tôi bắt đầu có những câu hỏi cá nhân, như là một cách để thay đổi chủ đề.
Nếu còn nghe thêm về chuyện tên nam chính nói linh tinh nữa, chắc tôi sẽ nổi cáu tới đấm cho hắn một phát mất.
“Đầu tiên, tại sao chị lại ở đó?”
“.........Thì ai đấy đã dặn tôi, “đừng tin người quá” đó thôi.”
“Ra là vậy......”
“Tôi biết người ấy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng thực chất trong lòng vẫn luôn quan tâm tới người khác....”
“Rồi rồi, tôi không tò mò tới mức đó đâu.”
Ai ngờ lại vì những lời thừa thãi tôi nói vào hôm đó.
“Chị lại đi tin câu “đừng tin người quá” của người đã nói ra câu đó à.”
“.................Hử?”
Tôi bỗng dưng nổi hứng muốn trêu chọc cô ấy, nên đã nghĩ một lý do hơi cùn. Shiori nghe xong, nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi…
“……Lẽ nào cậu gạt tôi thật à!!?”
“Ahaha…!? Tôi gạt gì chị chứ…!”
Nhìn Shiori nghiêm túc suy xét cái trò đùa vô nghĩa đó đến mức phải tỏ ra lo âu, làm tôi chỉ biết bật cười.
“Thì tại… tôi đã tin cậu vậy mà…”
“Rồi rồi, xin lỗi. Cảm ơn vì đã tin và nghi ngờ tôi cùng lúc như vậy.”
“Không có gì ??….Ơ, hể?..... ủa là sao??”
Trông cô ấy mông lung như người từ trên trời rơi xuống. Có lẽ Shiori vẫn còn kém về khoản nhạy bén lắm. Một khía cạnh đối lập hoàn toàn với cô ấy thường ngày, nhưng chính ra trông lại đáng yêu đấy chứ.
“Tôi hỏi một chuyện nữa được không?”
“À, ừ! Được!”
“......Chị đã làm việc với bên cảnh sát à?”
“.....Cái đó thì tôi không biết.”
TÍnh khí lúc nãy của cô ấy biến đâu mất rồi? Tự dưng mặt cô ấy nghiêm túc hẳn. Tôi cứ tưởng mình có thể được nghe tuần tự mọi chuyện,.... nhưng e rằng không dễ như vậy.
“Tôi không biết, nhưng đúng, ba mẹ tôi là cảnh sát. Nên tôi cũng có chỗ đứng nhất định trong chuyện này. Ở nhà vào bữa sáng, gia đình chúng tôi có hay bàn về chuyện ở trường. Phải rồi, hôm trước tôi chỉ kể với họ về một người bạn mới quen thôi.”
“Chị đề phòng hơn tôi tưởng.”
“……..Chịu, tôi không biết gì đâu.”
Trong game, tôi chưa từng được trải nghiệm sự trưởng thành trong tính cách của Shiori, đến giờ thì tôi cảm nhận rõ được nó rồi. Nhiêu đó là đủ giúp tôi thấy, những công sức mình bỏ ra thật xứng đáng.
“Senpai ơi! Hết giờ nghỉ trưa rồi ạ!!!!”
*Rầm rầm rầm!!*
Hai chúng tôi đang tận hưởng giây phút yên bình đến mức quên đi mọi thứ, thì đột nhiên Akari đập cửa ầm ĩ.
“Fufu…. Thời gian trôi qua nhanh quá. Thôi cậu mau đi đi.”
“…..Được, thế nhé.”
Tôi đặt tay lên nắm cửa, vừa định trở lại với cô bé đã vâng lời đứng chờ ở ngoài.
“À phải rồi, Ibuse-kun. Tôi hỏi cậu một chuyện được không ?”
“Được, ngắn gọn nhé.”
“Kính ngữ đâu? Tôi là đàn chị năm cuối đấy.”
Lý do tôi không dùng kính ngữ với Shiori, cũng là vì tôi đang vào vai gã du côn Ibuse Reo... Chưa kể, tôi còn sợ khi mình dùng kính ngữ, bản chất con người cũ sẽ bộc lộ, và đó không phải điều tôi muốn.
Nhưng thôi kệ đi...
“..........Em hiểu rồi.”
“Ừ, tốt lắm.”
Tới nước này, tôi nhận ra mình không thể thuyết phục được Shiori nữa, nên đành chấp nhận ngoan ngoãn trở thành đàn em của cô ấy.