Không làm gì mà tự dưng ông ta thành ra như vậy?
Thẩm Xuyên hơi nhíu mày nhìn Huyền Mặc, nhưng hắn đã không nói thật cậu cũng không vạch trần ra làm gì. Nhìn lão đạo sĩ mặt mũi be bét máu, miệng không ngừng ú a ú ớ muốn bò lại gần bám lấy chân mình, Thẩm Xuyên nhảy dựng lên chạy ra sau Huyền Mặc lắp bắp nói: "Ông ta thành như vậy rồi nên xử lý thế nào đây?"
"Cứ mang ném ra ngoài đường là được, sáng ngày mai mọi người tự khắc sẽ nhìn thấy."
"Chúng ta cứ thế lôi ông ta đi?"
"Không cần ông ta khác tự đi." Thẩm Xuyên nhìn lão đạo sĩ lăn lộn như vậy, còn không biết ông ta tự mình đi như thế nào thì Huyền Mặc vừa dứt lời, lão đạo sĩ bình tĩnh hơn hẳn, đôi mắt trở nên vô hồn ngoan ngoãn cầm con cóc to bằng đầu người bế lên trên tay lững thững đi ra ngoài.
Thẩm Xuyên há hốc mồm, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng lo sợ nhìn Huyền Mặc, tính ra ở hiện đại cậu cũng đã xem nhiều phim, trong đó khi muốn thuần phục ma quỷ không phải cần đánh nhau rất ác liệt hay sao? Tại sao Huyền Mặc lại làm đơn giản như thế, cậu còn không nhìn thấy hắn vung tay đến một cái, rốt cuộc người này thân phận thế nào?
"Ca ca làm sao vậy?"
"A." Thẩm Xuyên còn đang suy nghĩ thất thần thì bị một bàn tay lạnh ngắt chộp lấy, cả người giật mình như muốn nhảy dựng lên vô thức lùi về sau vài bước. Nhìn nét mặt hoảng sợ của cậu, Huyền Mặc sững người lại, bàn tay cũng khựng lại giữa không trung, nghi hoặc nhìn Thẩm Xuyên: "Ca ca?"
Nhận ra lúc nãy mình biểu hiện hơi quá, Thẩm Xuyên thấy sau lưng mình mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn cố gượng nở nụ cười, cậu chạy đến đứng cạnh hắn nói: "Huyền Mặc ta sợ ở chỗ này, chúng ta về thôi được không?"
"...Ừ. Ta đưa ca ca về." Huyền Mặc muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ tiến đến gần, muốn như trước cầm lấy tay Thẩm Xuyên nhưng cậu tránh né, coi như không nhìn thấy bước nhanh hơn về đằng trước.
Thẩm Xuyên cố nén hơi thở dồn dập đi nhanh ra bên ngoài, lúc nãy trong đầu cậu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ. Người mà có thể để yêu ma vừa nhìn thấy đã kinh hãi như vậy, chỉ có thế là một kẻ cực kì đáng sợ, không lẽ Huyền Mặc lại là...?
"Ca ca còn chưa ăn tối có đói không?" Trên đường đi vì Thẩm Xuyên mang tâm sự riêng nên vẫn luôn im lặng, khi bước về đến trấn Huyền Mặc là người lên tiếng hỏi trước. Cậu sờ sờ bụng, hồi trưa cậu đã ăn nhiều mì nhưng đó đã là chuyện của lúc trưa, bây giờ đã là nửa đêm còn bị Huyền Mặc dẫn đi một vòng về dĩ nhiên là đã đói. Thẩm Xuyên nhìn thiếu niên trước mặt, tuy gương mặt lạnh tanh nhưng ánh mắt đó nhìn cậu rất ấm áp, làm Thẩm Xuyên mỗi lần nhìn thấy càng muốn nhìn lâu hơn.
Thôi bỏ đi, dù hắn có là ai chỉ cần đối xử tốt với cậu không phải là được sao? Ở nơi quỷ quái này cậu vốn dĩ cũng không có bạn bè thân thích gì.
Nghĩ đến đây Thẩm Xuyên thấy lòng mình bình tĩnh hơn, gật gật đầu nói: "Ta đói."
"Vậy ca ca đứng đây chờ ta."
Nhìn thấy Huyền Mặc muốn đi, Thẩm Xuyên vội níu tay áo hắn lại nói: "Đã nửa đêm rồi, đệ nói ban đêm ở đây ai cũng đều đóng cửa đi ngủ, đệ kiếm đâu ra đồ ăn chứ, hay là thôi đi?"
"Ta đi vào căn nhà ngay trước mặt thôi, ca ca đứng yên ở đây chờ ta một chút nhé?"
Thẩm Xuyên còn muốn giữ Huyền Mặc lại nhưng người đã đi mất không để cậu kịp trả lời, hắn đi rồi cậu mới quan sát xung quanh, chỗ này gần một cây cầu nhỏ bên dưới là hồ nước. Lão đạo sĩ ôm con cóc ngồi dưới chân cầu không ngừng lẩm bẩm: "Ta câu kết với quỷ vương bắt tân nương... Ta câu kết với quỷ vương bắt tân nương."
Có lẽ là Huyền Mặc giở trò làm gã liên tục nói ra tội danh của mình như thế, nhưng mấy âm thanh khàn khàn này làm Thẩm Xuyên sợ đến mức muốn nổi da gà. Cậu muốn bịt tai lại để không nghe thấy, nhưng âm thanh cứ thế tràn vào như tiếng rên rỉ kêu khóc bên tai.
"Công tử mua hoa không?"
Đột nhiên một tiếng nói trong trẻo kéo cậu về thực tại, Thẩm Xuyên nghi hoặc nhìn về nơi phát ra âm thanh kia, nhưng ngoài khoảng không đen tối ra xung quanh không có lấy một bóng người, đang lúc cậu tưởng mình nghe nhầm thì âm thanh đó lại cất lên ngay sát bên cạnh mình: "Công tử mua hoa không?"
Là âm thanh của một cô gái, nhưng nó không còn trong trẻo như lần trước nữa mà the thé như giọng của bà già, Thẩm Xuyên cả người run lên nhưng âm thanh đó cứ văng vẳng bên tai nói liên hồi không dứt. Thẩm Xuyên bịt tai lại nhưng nó vẫn lọt qua một cách dễ dàng.
"...Công tử mua hoa không?"
Thẩm Xuyên bị những âm thanh đó quấn lấy làm đầu óc choáng váng, khó chịu, thực khó chịu! Cậu chỉ muốn âm thanh này ngừng ngay lập tức! Thẩm Xuyên cuối cùng không nhịn được hét lên: "Cút đi! Ta không mua!"
Ngay khoảnh khắc hét lên âm thanh cũng ngừng, cậu còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên nhớ ra Huyền Mặc từng nói: "Đừng tùy tiện nói chuyện với bất kỳ ai... Vì có thể 'người' đó không phải là người."
Như minh chứng cho lời nói, Thẩm Xuyên phát hiện vậy mà từ bao giờ trước mặt mình xuất hiện một cô nương y phục màu đỏ, tóc xõa dài qua lưng trên tay cũng cầm một bông hồng màu đỏ. Thẩm Xuyên muốn bỏ chạy nhưng hai chân cứng đờ không thể nhúc nhích, cậu chắc chắn thứ trước mặt không phải thứ tốt lành gì nhưng... nhưng cậu không thể chạy nổi!
'Cô nương' đó bờ vai run lên, tuy người không nhúc nhích nhưng đầu đột nhiên quay ngoắt lại độ đối diện trực diện với Thẩm Xuyên! Gương mặt kia từ từ ngẩng lên để lộ ra hai con mắt đỏ lòm không ngừng chảy máu, 'nó' đưa tay dơ lên trước mặt cậu rên rỉ, giọng nói như từ địa ngục vọng lại: "Tại sao... lại không mua?"
Thẩm Xuyên hai mắt rưng rưng muốn khóc, lúc này cậu chỉ nhớ đến một người. Huyền Mặc, Huyền Mặc đâu rồi?!
Thẩm Xuyên không nhớ mình còn khả năng hét lên, nhưng nghĩ đến Huyền Mặc làm người cậu lắt léo thêm tia hy vọng, Thẩm Xuyên nhắm tịt hai mắt lại không dám nhìn thêm con ma đang tiến gần về phía mình, dùng hết sức gào lên: "Huyền Mặc cứu ta!!!"
"Ca ca có chuyện gì vậy?" Một giọng nói quen thuộc cất lên ngay đằng sau lưng, Thẩm Xuyên thấy mình như được sống lại không nghĩ ngợi gì vừa quay lưng, nhìn thấy Huyền Mặc đã nhào đến ôm chặt lấy cổ, hai chân thì vắt ngang eo ghì chặt lấy hắn.
Huyền Mặc bị cậu bất ngờ vồ lấy nên chân lùi lại về sau một bước suýt ngã, Thẩm Xuyên thì rưng rưng ôm chặt lấy hắn không buông nói trong nước mắt: "Có ma, có ma, ta nhìn thấy ma!"