Huyền Mặc bị ôm chặt đến không thở nổi, hắn lấy tay xoa xoa lưng Thẩm Xuyên rồi trấn an: "Ca ca nhìn nhầm rồi, ở đây làm gì có ai."
"Có! Ta nhìn thấy rõ ràng con ma mặc váy đỏ hai mắt chảy đầy máu, nó còn bắt ta mua hoa!" Thẩm Xuyên vẫn siết chặt lấy cổ hắn không buông. Huyền Mặc thở dài vòng tay qua ôm chặt lấy Thẩm Xuyên, nhẹ giọng nói: "Không có thật, không tin ca ca tự mình nhìn xem."
Nhìn thấy cậu vẫn không nhúc nhích, Huyền Mặc lại tiếp tục khuyên: "Đừng sợ có ta ở đây."
Nghe giọng nói này nỗi sợ hãi kia như bay sạch tim Thẩm Xuyên đập liên hồi, giờ mới nhận ra vậy mà mình đã ôm chặt lấy Huyền Mặc, động tác thân mật thế này làm hai má cậu đỏ ửng lên luống cuống nhảy xuống. Đúng như lời hắn nói, trước mặt cậu hiện giờ ngoài màn đêm ra xung quanh chẳng còn gì cả, Thẩm Xuyên biết mình lại làm ra hành động mất mặt cúi gằm đầu xuống lí nhí nói: "Lúc nãy ta thật sự đã thấy..."
"Chắc ca ca nhìn nhầm rồi." Huyền Mặc đưa vào tay cậu một thứ gì đó ấm ấm, Thẩm Xuyên mở xem hóa ra là một củ khoai nướng được bọc trong tờ giấy.
"Đáng nhẽ ta không nên để ca ca ở đây một mình, làm ca ca hoảng sợ rồi thật xin lỗi."
Thẩm Xuyên vội lắc đầu: "Không phải, là do ta vô dụng quá nhát gan."
"Được rồi lần sau ta sẽ không để ca ca lại một mình nữa, ca ca cũng đừng có đi cách xa ta được không?"
Nhìn ánh mắt ấm áp của Huyền Mặc làm Thẩm Xuyên thẫn thờ, liệu có phải cậu ảo tưởng không trong ánh mắt đó là sự quan tâm của người yêu dành cho nhau. Nhưng không lẽ Huyền Mặc hắn cũng thích cậu sao? Thẩm Xuyên vội lắc đầu, làm sao có thể thích mình chứ nhìn hắn bí ẩn như vậy, tốt nhất đừng suy nghĩ linh tinh làm mình tự thêm đa tình đi.
"Được." Thẩm Xuyên mỉm cười đáp lại, điều đó cậu muốn còn chẳng kịp. Không rời xa hắn nửa bước một phần vì cậu thực sự sợ, một phần là vì đó là người cậu thích.
Khi trở về căn nhà gỗ lụp xụp, Thẩm Xuyên ăn xong không có gì làm cũng chỉ đành đi ngủ, cổ đại thật là chán ti vi không có điện thoại cũng không, cậu muốn thật nhanh chìm vào giấc ngủ nhưng hình ảnh con ma nữ kia cứ hiện lên trong đầu làm cậu không rét mà run.
Thẩm Xuyên lăn đi lăn lại cuối cùng cũng gây ra động tĩnh.
"Ca ca khó ngủ sao?"
"Ta sợ." Thẩm Xuyên mím chặt môi trả lời.
"Ta đến nằm cạnh ca ca nhé?"
"Hả?" Thẩm Xuyên hoảng hốt, còn chưa kịp trả lời thì đã có một người nằm ngay xuống sau lưng, cậu giật mình xoay người lại cả gương mặt không cẩn thận đập thẳng vào lòng người đằng sau. Nghe thấy hơi thở đều đều của hắn phả lên đầu mình, Thẩm Xuyên trợn trừng mắt tim như muốn nhảy ra ngoài, cái gì đây? Huyền Mặc là đang chủ động nằm cạnh cậu sao? Khoảng cách gần thế này...
Thẩm Xuyên còn chưa kịp hoàn hồn thì lại có một bàn tay vòng qua kéo cậu lại gần, giọng Huyền Mặc trầm ấm bên tai: "Ca ca ngủ đi..."
"Ta..." Thẩm Xuyên muốn nói nhưng đột nhiên hai mắt nặng trĩu, cậu không biết tại sao trong hoàn cảnh này cơn buồn ngủ có thể kéo đến nhanh như vậy. Chẳng mấy chốc không cản nổi đã thoải mái chìm vào trong giấc ngủ.
"Ca ca?" Huyền Mặc khẽ gọi một tiếng, thấy người không có phản ứng mới cẩn thận buông Thẩm Xuyên ra lặng lẽ đi ra ngoài. Hắn đứng ở ngoài một lúc, sau lưng từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người. Mà có thể cũng không phải là người.
"Thành chủ người thấy lúc nãy thuộc hạ làm có tốt không?" Nữ nhân y phục màu đỏ khuôn mặt diễm lệ, trên tay còn cầm thêm bông hoa hồng tiến đến gần Huyền Mặc hỏi.
Huyền Mặc nhìn lướt qua cô một cái, lôi từ trong người ra một viên đan dược màu đen, nữ nhân cười tươi vội vàng xòe hai tay ra đón lấy, nhanh chóng đưa vào trong miệng. Một lúc sau mới ngắm nghía bàn tay trắng nõn của mình cất giọng nói: "Đúng là đồ của thành chủ thật tốt, ta như trẻ ra cả chục tuổi."
Huyền Mặc vẫn như cũ lạnh lùng không nói gì, mãi một lúc sau thấy nữ nhân áo đỏ kia vẫn chưa rời đi hắn mới nhíu hai mày lại quay qua hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
Cô hơi ngập ngừng đưa một bông hoa ra trước mặt Huyền Mặc lí nhí nói: "Thành chủ tặng người..."
"Cút!"
"Tiểu nữ đi ngay!" Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn nữ nhân áo đỏ không dám nói thêm nửa lời vội vàng rời đi, khi đi còn không quên giận dỗi nói chỉ đủ mình nghe thấy: "Bao năm rồi thành chủ vẫn không chịu nhận hoa của ta, thật là đau lòng quá mà..."
Xung quanh bỗng chốc lại trở nên im lặng, Huyền Mặc chắp tay sau lưng nhìn về một gốc cây không xa lạnh lùng nói: "Đường đường là danh môn chính phái, đi theo ta cả ngày không thấy chán sao?"
Từ sau cây có một người tầm hai mươi tuổi bước ra, trên người gã có đeo một thanh kiếm khảm ngọc, y phục là một bộ đồ trắng thuần khiết, dung mạo xuất thần mang đậm tiên khí. Vừa nhìn đã biết là đệ tử của môn phái tu tiên nào đó, gã nhìn Huyền Mặc cười nụ cười nửa miệng: "Đã lâu không gặp Thượng Quan Huyền Mặc."
"Người còn sống trên đời này biết họ tên ta chắc chỉ còn duy nhất ngươi thôi Nhiễm Cảnh." Huyền Mặc xoa xoa vành tai nhìn Nhiễm Cảnh một lượt rồi nở nụ cười tà mị: "Ta cũng có thể khiến người duy nhất trên đời này lập tức biến mất."
"Ngươi đừng có ngông cuồng, đừng nghĩ ta không dám đánh với ngươi!"
"Ngươi có muốn đánh với ta chưa chắc ta đã thèm động vào. Sư phụ ngươi đến ta còn chẳng để vào mắt, dựa vào ngươi? Nhãi nhép."
Nhiễm Cảnh bị lời hắn nói tức đến đỏ bừng mặt, tay siết chặt thanh kiếm nhưng lại không dám rút ra khỏi vỏ, gã biết kẻ đứng trước mặt mình không hề dễ động.
"Ngươi tốt nhất nên cút xa ta ra nếu không..." Huyền Mặc nói đến đây trong giọng nói lộ ra vài phần sát khí, quả thật rất bức bách người đối diện: "Ta cho ngươi nếm thử sức mạnh của Thanh Trừng."
Huyền Mặc vừa dứt lời cây to sau lưng Nhiễm Cảnh đột nhiên bị gãy thành hai, gã giật mình trừng mắt nhìn chằm chằm Huyền Mặc nhưng lại không dám ý kiến gì thêm. Huyền Mặc như sợ liếc nhìn gã thêm một cái sẽ làm bẩn mắt, hai tay khoanh trước ngực ung dung trở về. Để lại Nhiễm Cảnh đứng đó tức giận nghiến răng nghiến lợi, bàn tay bị hắn gồng lên nổi đầy gân xanh.
"Thượng Quan Huyền Mặc, ngày nào đó nhất định ta sẽ giết chết ngươi!"