Nhìn thấy lão đạo sĩ kia, Thẩm Xuyên bất ngờ suýt nữa kêu lên thành tiếng, cũng may Huyền Mặc nhanh tay bịt miệng cậu lại. Lúc này Thẩm Xuyên mới lấy lại bình tĩnh khẽ gỡ tay trên miệng mình ra, lại tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài.
"Tốt nhất là nhanh nhanh lên, ông đây vài ngày nay phải ăn tạm mấy con chuột này thực sự là ngán, rất ngán rồi!" Con cóc tinh kia lẩm bẩm tỏ vẻ khó chịu xong, lôi từ trong miệng ra một khúc xương chuột ném xuống dưới đất. Lão đạo sĩ bèn lùi một bước tránh khúc xương bay về phía mình, ông ta cau mày nói: "Ngươi cũng đâu phải hàng ngày đều được ăn thịt người, một năm một lần năm nay mới chậm có một ngày than vãn cái gì?! Hàng ngày thức ăn không phải chuột thì là đám rắn rết bọ nhặng kia, giờ lại dở chứng muốn chê?"
Lão đạo sĩ nói xong cóc tinh cũng biến sắc, gã đứng dậy nhìn khuôn mặt còn vặn vẹo hơn lúc ngồi, tiến đến gần lão đạo sĩ. Nhưng ông ta cũng không có nửa điểm sợ hãi, cóc tinh chỉ tay vào mặt lão đạo sĩ nhổ một ngụm xuống dưới đất: "Lão già này, bao năm qua theo ta ngươi cũng kiếm chác không ít tiền từ đám ngu dân kia đi? Không phải nhờ ta, cái đám đó mới tôn xưng ngươi lên như thần tiên sao, giờ tiền tài đủ rồi lại muốn cuốn gói chạy? Ngươi có tin ta không có tân nương sẽ mang ngươi ra thay thế làm bữa ăn không?"
Quả nhiên nghe xong lão đạo sĩ cũng nhường nhịn vài phần, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Ta không có ý đó! Ngươi xem chúng ta hợp tác với nhau, ngươi có tân nương của ngươi, ta có tiền của ta bao năm nay đều thuận lợi. Ai ngờ đến lượt Tịnh gia, con nha đầu này lại dám bỏ trốn! Hay là ngươi hạ thấp mắt nhìn xuống một chút, tạm thời chọn dân nữ nhà khác, đợi bắt được con nha đầu kia rồi ta lại ép chúng dâng lên ngươi sau có được không?"
"Không được! Ta lần này chỉ muốn lấy tiểu thư nhà đó, ngươi xem da dẻ nàng trắng trẻo mềm mại như vậy thơm ngon biết chừng nào."
Thẩm Xuyên nghe đến đây tóc gáy như muốn dựng hết.
Con mẹ nó đúng là đã xấu còn biến thái!
Cảm nhận được người bên cạnh mình từng đợt run lên, Huyền Mặc càng nắm chặt tay cậu hơn, trong lòng Thẩm Xuyên ấm áp đến lạ quay qua hắn hỏi: "Ta không hiểu, nếu hắn đã là yêu tinh thì cứ trực tiếp đi bắt người về chẳng nhanh gọn hơn, sao phải nhờ một tên phàm nhân giúp đỡ? Mà tại sao hắn chỉ dám một năm bắt một người không hơn?"
"Tên này pháp lực yếu không có khả năng tự xông vào thôn trang bắt người, vì đa số người ở thôn này ban đêm đều không ra khỏi cửa, trước cửa thì có bùa trấn áp. Vậy nên hợp tác cùng lão đạo sĩ này là tốt nhất, vừa không mất công sức hai bên đều có lợi."
"Gã thường bắt những cô gái trẻ tuổi vì tầm đó thuận lợi cho việc tu luyện nhất, còn mỗi năm chỉ dám bắt một người chính là không muốn náo động quá lớn đến tai của mấy môn phái tu tiên, tất sẽ bị diệt trừ."
Thẩm Xuyên hiện tại nhìn Huyền Mặc hoàn toàn bằng con mắt sùng bái, đúng là cái gì cũng biết! Cậu cười cười đưa ngó tay cái lên tán thưởng, dĩ nhiên là Huyền Mặc không hiểu ý nghĩa của hành động này nên nhíu hai mày lại.
Dường như hai người nói chuyện hơi lớn nên đã bị chú ý, lão đạo sĩ nhìn sang nơi hai người trốn rồi hô lớn: "Kẻ nào?!"
Thẩm Xuyên thầm kêu không ổn, cậu không biết đánh nhau càng không biết thu phục yêu ma, bị phát hiện thế này liệu có sao không? Nhưng nhìn sang gương mặt bình tĩnh của Huyền Mặc, không hiểu sao cậu tin tưởng hắn đến lạ.
Huyền Mặc đúng là không có nửa điểm sợ hãi, ung dung dắt tay cậu ra đứng trước mặt một người một quỷ.
"Dám nghe lén bọn ta nói chuyện! Ngươi mau giết hai tên này đi, đừng cho chúng để lộ tin chúng ta ra ngoài!"
Nhưng lão đạo sĩ đâu biết ngay khoảnh khắc Huyền Mặc bước ra kia, con cóc sau lưng mình gương mặt sợ hãi đến thảm hại lắp ba lắp bắp không nói thành lời. Gã như muốn nói gì đó lại bị Huyền Mặc liếc mắt một cái, liền không chút do dự biến thân, một làn khói tỏa ra nguyên vẹn trở về hình hài một con cóc.
"..."
... Đúng là phế vật.
Nhưng Huyền Mặc lại không lấy ngạc nhiên cho lắm, nhìn sang Thẩm Xuyên đang cúi gằm mặt xuống nhẹ giọng nói: "Ca ca xử lý xong rồi."
"Nhanh vậy sao?" Thẩm Xuyên từ khi bước ra luôn nhắm tịt mắt trừ trường hợp xấu nhất, lại không nghĩ Huyền Mặc làm việc nhanh như vậy, chưa nói bàn tay kia chưa từng rời cậu đến một chút, hắn là ra tay lúc nào?
Lão đạo sĩ không biết con cóc kia nhìn thấy gì mà hoảng sợ như vậy, nhưng cũng đủ nhận ra người trước mặt không phải dạng tầm thường. Thường ngày gã chỉ biết làm mấy trò mèo để lừa lọc tiền người khác, nào có thực sự làm được gì. Đến con cóc mình trông dựa cũng bị người này nhìn một cái liền hoảng sợ đến như vậy, ông ta cũng biết đâu là nặng nhẹ, vội quỳ dập đầu xuống đất van xin: "Xin tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng!"
Với hai từ "tiên nhân" này Huyền Mặc có vẻ không thích cho lắm, hai mày hắn nhíu chặt lại lạnh lùng nói: "Ngươi còn rên thêm một tiếng ta liền cắt lưỡi ngươi!"
Thẩm Xuyên giật mình khi nghe giọng điệu này của Huyền Mặc, dù cho hai người gặp nhau chưa bao lâu nhưng hắn chưa từng dùng cái giọng đáng sợ này nói chuyện với cậu bao giờ. Quả nhiên nghe xong lời đe dọa lão đạo sĩ cũng im thin thít, mặt cũng không dám ngẩng lên dí sát xuống dưới đất.
Huyền Mặc lúc này mới nhẹ nhàng quay qua nói với Thẩm Xuyên, dường như giọng điệu đáng sợ lúc trước chưa từng tồn tại: "Ca ca muốn xử lý tên này thế nào?"
"Hả?..." Sao lại hỏi cậu mấy chuyện này, cậu thì biết xử lý cái gì cơ chứ?
Suy nghĩ một lúc cậu đành bắt chước mấy hành động trong phim thường xem, hắng giọng một cái chỉ thẳng mặt lão đạo sĩ dưới đất nói: "Ngươi thông đồng với yêu ma giết hại người vô tội... Hay là lôi về cho hắn thú tội trước mặt mọi người đi, đệ nói được không?"
Huyền Mặc mỉm cười: "Nghe theo ca ca."
Toàn thân lão đạo sĩ chấn kinh, gã cũng hiểu hơn ai hết nếu bây giờ trở về nói trước mặt bao người rằng gã thông đồng với yêu ma, những năm qua việc bắt tân nương đều do gã làm thì chỉ có một con đường chết.
Đằng nào cũng chết chi bằng liều một phen?
Nhân lúc hai người không để ý gã rút trong tay một lá bùa thừa cơ đánh lén, nhưng chỉ một tên đạo sĩ nhỏ nhoi, dù Huyền Mặc không nhìn qua nhưng sao thoát khỏi ánh mắt của hắn. Cánh tay còn chưa chạm vào lá bùa, lão đạo sĩ đã lăn lộn xuống dưới đất thất khiếu chảy máu, kêu la thảm thiết.
Thẩm Xuyên hoảng hốt: "Chuyện gì vậy? Đệ làm gì ông ta sao?"
Huyền Mặc nhún vai: "Ta có làm gì đâu."