Trong đêm, tiếng gió cùng tiếng thú dữ gào rú trong rừng làm Thẩm Xuyên sợ đến run người, tuy cậu không muốn thân thiết quá mức với Huyền Mặc lại làm bản thân tự mình đa tình, nhưng cơn sợ hãi đã khiến cậu quên đi tất cả. Hiện tại đang là bộ dạng hai nam nhân bước đi trên đường, xung quanh là bạt ngàn rừng rậm không bóng người, một người tuy nhìn còn trẻ nhưng gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, người còn lại bám lấy chặt tay thiếu niên nhắm tịt hai mắt, đến nhìn cũng không dám nhìn để mặc người kia lôi đi.
Thẩm Xuyên cũng biết nhìn bộ dạng sợ sệt của mình trông rất thảm hại, nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, Huyền Mặc sau vài lần định đẩy tay cậu ra nhưng bất thành đành bất lực, mặc kệ cậu muốn nắm thế nào thì nắm. Nhưng Thẩm Xuyên nắm chặt quá nên vô tình kéo luôn áo hắn, lại không biết ngoại bào của hắn đã bị cậu kéo trễ xuống đến phân nửa.
Huyền Mặc thở dài: "Ca ca hay là thôi đi?"
"Hả? Thôi cái gì?" Thẩm Xuyên đang mải quan sát xung quanh xem có con gì đột ngột nhảy ra vồ lấy cậu không, nghe Huyền Mặc hỏi nên chưa hiểu ý tứ của hắn lắm.
Bước chân Huyền Mặc dừng lại, đứng im nhìn chằm chằm người đang hoảng sợ trước mặt.
"Sao không đi tiếp?" Thấy hắn ngừng lại Thẩm Xuyên ngước mặt lên hỏi.
"Ca ca nếu sợ thì chúng ta quay về?"
Thẩm Xuyên lúc này không quay trái quay phải ngó xung quanh nữa cơ mặt hơi cứng lại, có phải là hắn thấy cậu quá vô dụng không? Nghĩ đến đây bỗng cậu thấy hai má nóng lên lòng tự trọng bắt đầu trỗi dậy, không biết lấy can đảm ở đâu mà trả lời: "Đi tiếp!"
Không thể để Huyền Mặc coi thường cậu như vậy được!
Thế nhưng cái khí thế này chẳng được bao lâu Thẩm Xuyên đã hối hận đến tột cùng, Huyền Mặc lại dẫn cậu đi qua một bãi tha ma. Nếu là bãi tha ma bình thường thì không vấn đề gì, nhưng nơi này lại khác. Nói chính ra ở đây quan tài còn không được chôn xuống dưới đất, chỉ được đặt thành từng hàng từng hàng một chịu mưa chịu nắng.
Có những quan tài bị bật nắp, Thẩm Xuyên có thể tượng tượng được bên trong đó là bộ xương khô hay là một thi thể đang thối rữa? Đến đây mùi tử thi nồng nặc quỷ dị làm cậu liên tục che miệng lại nôn khan, bàn tay nắm lấy Huyền Mặc cũng run lên. Cậu thực sự rất muốn bỏ về!
"Chỉ là những cái xác vô tri vô giác ca ca không cần sợ."
Thẩm Xuyên không dám bỏ tay ra khỏi miệng, sợ ngửi thấy mùi kinh dị kia cậu sẽ không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo nên chỉ gật gật đầu.
"Ca ca... sợ ma quỷ đến vậy?"
"Dĩ nhiên là sợ rồi! Ta cực kỳ sợ!" Thẩm Xuyên bịt miệng nhưng gắng trả lời nên thanh âm có vài phần không rõ, thế nhưng cũng đủ cho Huyền Mặc nghe thấy. Vì Huyền Mặc đi trước lại trong đêm tối nên Thẩm Xuyên không hề nhìn thấy, trong mắt hắn hiện lên vài phần u ám.
Thoát khỏi nghĩa địa kia cậu như sống lại, vội xoa xoa ngực để lưu thông khí phổi, nếu ở đó lâu thêm một chút chỉ sợ bản thân mình sẽ chết ngạt luôn mất.
"Không sao chứ?" Huyền Mặc cũng thuận thế vỗ lưng cho cậu vài cái, Thẩm Xuyên bình tĩnh đứng thẳng lưng lên cười gượng nói: "Ta không sao."
"Hang động của con cóc kia ở phía trước rồi, ca ca nếu không muốn nhìn thấy cảnh chết chóc có thể đứng đây đợi."
Thẩm Xuyên không muốn nhìn thấy thật, nhưng bảo cậu ở đây một mình cậu dám sao? Thẩm Xuyên vội vàng lắc đầu: "Ta chịu được, đi cùng đệ!"
Huyền Mặc mỉm cười, lần này hắn lại chủ động cầm lấy tay Thẩm Xuyên: "Có đệ ở đây rồi, ca ca đừng sợ."
Trái tim Thẩm Xuyên lại không chịu yên phận đập lên như trống, bàn tay kia tuy lạnh ngắt nhưng khi siết lấy tay mình, cậu thấy thập phần yên tâm hơn cảm giác sợ hãi cũng như hoàn toàn biết mất, cậu vô thức nhìn bàn tay đang nắm lấy mình chằm chằm.
Huyền Mặc nắm lấy tay Thẩm Xuyên đi vào trong một lối nhỏ, nơi đây nhiều vách đá mỗi nơi đều có một cái lỗ đủ để con người chui vào, hình như bên trong chính là hang động. Huyền Mặc dắt cậu vòng qua vài lối nữa, chỗ này xuất hiện một của hang khá lớn đã bị dây leo che khuất, Huyền Mặc cẩn thận gỡ dây ra rồi tự mình đi vào trước.
"Ca ca nắm chắc tay ta đừng đi lạc." Khỏi phải nhắc Thẩm Xuyên cũng đã nắm lấy tay hắn, một phần vì sợ một phần vì không nỡ buông, không hiểu sao tuy thấy sợ nhưng cậu lại thấy trong đó có phần may mắn, đi cùng nhau thế này lại có thể gần người kia hơn.
Thẩm Xuyên theo dòng suy nghĩ mông lung của mình không biết đã bị Huyền Mặc dẫn đi tận đâu, mãi đến khi nghe thấy người nói chuyện cậu mới hồi thần, bị Huyền Mặc kéo ngồi sau một phiến đá có thể ngó ra ngoài quan sát. Không ngó thì thôi vừa nhìn thấy cái "người" đang nói chuyện kia, Thẩm Xuyên đã hít một ngụm khí lạnh.
Cũng may ngày đó cậu quyết định dù bỏ mạng cũng không muốn thành thân với quỷ vương, hôm nay mới thấy đây là quyết định đúng đắn nhất trong đời! Vì sao ư? Cậu có từng nghe đồn quỷ vương xấu rồi nhưng không ngờ lại xấu đến mức này!
Dù ánh sáng mập mờ nhưng Thẩm Xuyên vẫn có thể nhìn ra, da mặt hắn gồ ghề toàn là mụn nước, dường như còn có vài cái vỡ ra nên mặt hắn chỗ thì be bét máu, nhìn nhơn nhớt trông thật buồn nôn. Tóc cắt ngắn dựng lên lởm chởm, chân tay đúng thật đen xì như da cóc, đáng kinh khủng hơn chính là hắn ngồi vắt vẻo chân trên hòn đá, trong mồm đang nhai nhồm nhoàm một con chuột sống.
Con chuột lông lá kêu "chít chít" cứ thể bị nhét thẳng vào mồm, hắn nhai nhồm nhoàm rồi liếm lấy máu vung vãi rơi trên tay. Thẩm Xuyên không chịu nổi nôn khan một tiếng, thật sự là quá kinh tởm rồi!
Huyền Mặc từ đầu đến cuối vẫn im lặng đến mày cũng không nhíu lấy một cái, hắn xoa nhẹ lưng Thẩm Xuyên để cậu bình tĩnh hơn, lúc này giọng nói kia lại cất lên.
"Ta đã gia hạn lại cho Tịnh gia, giờ một ngày đã trôi qua ngày mai tân nương chắc sẽ được đưa đến."
Không hiểu sao Thẩm Xuyên thấy giọng nói này quen quen, cố nuốt xuống cái cảm giác buồn nôn kia thử gượng dậy ngó ra ngoài xem lần nữa. Tuy ngươi kia quay lưng lại nhưng trên người mặc đồ đạo sĩ in hình âm dương bát quái, trên tay cầm thêm cây phất trần. Khoảnh khắc hắn nửa quay mặt lại, Thẩm Xuyên liền nhận ra.
Tên này không phải chính là lão đạo sĩ đã đuổi theo cậu đêm đó hay sao? Thế mà hắn lại ở đây?!