Sau khi cô thư kí về, cô ta ngay lập tức tố cáo cô với Nam Cung Ngạo. Nam Cung Ngạo cũng đang muốn biết đó là ai mà có gan lớn đến như vậy? Anh cũng đang chửi thầm người nào dám phá chuyện làm ăn. Ngay lập tức cách cửa mở ra. Nam Cung Ngạo hoảng hốt mặt tái méc.
Minh Nhã bước vào mỉm cười thật ngọt ngào với Nam Cung Ngạo. " Ngạo à~ em vừa mới làm gián đoạn cuộc làm ăn giữa công ty. Lát anh cho người qua công ty em ký lại nha". Cô nói dịu dàng rồi còn chớp chớp con mắt với Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Ngạo nhìn hành động dễ thương của cô mà gục ngã ngay trước khi lên sàn. "Được lát anh cho người qua đó ký lại".
"Chủ tịch chính cô ta đã bẻ ngón tay của tôi". Cô thư ký kia lấy bàn tay còn lại của mình chỉ cô.
"Đây là thư ký mới của anh? Sao thấp kém vậy?" Cô nhìn Nam Cung Ngạo rồi lại nhìn cô ta. "Bị bẻ có ngón tay mà băng cục bột bự vậy? Thôi thì để tôi bẻ nguyên cánh tay của cô nha". Cô nhìn cô ta không tia cảm xúc.
"Cô... cô... chủ tịch ngài phải làm chủ cho tôi". Cô ta chạy lại ôm Nam Cung Ngạo.
"Nè... nè cô làm gì mà ôm chồng sắp cưới của tôi vậy? Khôn hồn thì mau buông anh ấy ra". Cô dám giở trò trước mặt tôi thì không yên với Minh Nhã tôi đâu. Tôi sẽ làm cho cô lên bờ xuống ruộng luôn cho biết.
Nam Cung Ngạo thấy có cái gì đó sai sai ở đây nè? Anh nhìn về phía của cô, nhanh chống thoát khỏi ma trảo của cô ta.
"Anh à~ lúc nãy cô ấy dọa sẽ kiện em ra toà, nói em bán cả gia tài cũng không đủ đền bù. Cô ấy làm em sợ, tim của em đau quá Ngạo à~". Cô tỏ vẻ đáng thương rồi lên cơn đau tim.
"Nhã Nhi em đừng làm anh sợ, mau lại kia ngồi". Anh hoảng hốt khi nghe cô nói đau tim.
"Không em muốn ngồi trên cái ghế đó thì em mới hết đau tim". Cô chỉ ngay cái ghế chủ tịch.
Anh giật giật khóe môi, thôi rồi anh hiểu luôn. Anh quên là cô đã qua nước ngoài để trị bệnh tim.
Anh theo ý của cô, anh lại ghế ngồi rồi đem cả người cô ngồi trên đùi của mình.
Cô thuận thế ôm cổ của anh "anh cô ấy làm em xém chút... hay anh đuổi việc cô ấy đi".
"Được. Ngày mai cô không cần đi làm nữa. Còn tiền lương và tiền đền bù hợp đồng cũng như tiền cái ngón tay của cô. Đi xuống phòng kế toán lãnh tiền đi". Anh lạnh lùng ra lệnh, nếu kẻ nào dám làm Nhã Nhi thì anh quyết không tha cho kẻ đó.
"Anh tốt với em nhất. Thưởng cho anh nè". Cô hôn vào má của anh cái. "Em đi nha có việc bận lần sau sẽ đến". Cô bước ra khỏi cửa vẫn không quên hôn gió anh thêm cái nữa.
Người ngọc trên người mình đã mất, anh luyến tiếc. Nhưng không sao vì hôm nay anh được Minh Nhã chủ động hôn. Đối với anh như thế là đủ.
"Chủ tịch..." cô ta vẫn còn níu kéo.
"Cô cút ngay không thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn nghe rõ chưa". Anh thay đổi độ.
Cô ta không biết làm gì ngoài việc ôm nỗi nhục chạy đi.
Ở trên xe Minh Nhã đang suy nghĩ ai sẽ là mục tiêu kế tiếp của cô. Để coi... đường này thuận với Diệp gia. Diệp Hạo Phong chuẩn bị tinh thần đón tiếp tôi đi.
Cô lái chiếc Ferrari màu đỏ mới mua đến thẳng Diệp gia. Cô bước xuống xe lấy tấm thẻ trong túi xách quẹt ngang cái cửa tự động mở. Cô bước vào xe ngồi lại rồi lái xe chạy thẳng vào sân nhà.
Những người làm trong Diệp gia thấy cô họ đều tươi cười chào hỏi. Có cũng đáp lễ lại với họ ngồi ngồi trên ghế salong.
Diệp Dao thấy cô vui mừng hết biết "Nhã Nhã người ta thật nhớ cậu đó nha. Nào hãy để gia thương thương ngươi". Cô nàng đưa tay vuốt mặt cô vì nhớ.
Còn cô nổi lên da gà "mới không gặp bao lâu thì cậu lại biến thái như vậy".
Từ trên lầu Diệp Hạo Phong đang bước xuống. Thấy cô anh quay gót bỏ chạy. Nhưng thật xui cho anh là cô đã nhìn thấy người mà cô cần tìm.
"Đứng lại tiểu Phong lại đây". Cô lấy tay quắc anh đến chỗ mình.
Anh nhìn cô đầy trìu mến. Bước nặng nề về phía cô.