Ngay lúc này, phía sau nàng truyền đến tiếng động nhỏ, Thẩm Dao Chu kinh hãi, nắm chặt tiên khí quay đầu lại, lại thấy một đệ tử mặc trang phục Tàng Tượng Môn.
Hắn không nhìn thấy Thẩm Dao Chu, đang ngây ngốc đi về phía trước.
Thẩm Dao Chu lập tức nhận ra có điều không ổn, đệ tử này như bị thứ gì đó khống chế.
Thẩm Dao Chu sau khi chữa khỏi Chiếu Tâm Cổ đã tìm hiểu về các loại trùng cổ, cho nên rất dễ dàng nhận ra những đệ tử này đều trúng cổ.
Nàng phát hiện trùng cổ sẽ không làm hại đệ tử này, chỉ khống chế hành động của hắn, vừa khéo, hướng đi của đệ tử này trùng với nàng, nàng liền không vội giải cổ, chỉ cẩn thận đi theo đối phương, xem hắn rốt cuộc muốn đi đâu.
Nhưng càng đi vào sâu, nàng lại phát hiện, đệ tử như hắn càng ngày càng nhiều, đều đi về cùng một hướng.
Cảnh tượng trước mắt thật kỳ quái đến rợn người.Bỗng nhiên, phía trước vang lên một tiếng động trầm đục.
Một đệ tử của Tàng Tượng Môn bỗng nhiên gục đầu xuống đất.
Tiếp theo đó là mấy tiếng động trâm đục khác, mấy đệ tử khác cũng lần lượt ngã xuống.
Trái tim Thẩm Dao Chu bỗng nhiên đập mạnh, nhưng ngay lúc này, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc. 9fdtc
Yến Phi thở hổn hển, tức giận nói: "Giang Phỉ Tĩnh điên rồi! Thật sự hạ cổ cả Tàng Tượng Môn sao?!"
Sau đó là giọng nói của Thẩm Túy An: "E là vậy, may mà lối vào chỉ có một, chỉ cân không để bọn họ vào trận pháp, ít nhất có thể kéo dài thời gian giải trừ phong ấn..."
Thẩm Dao Chu không ngờ tìm mãi không thấy, vậy mà lại dễ dàng tìm được bằng cách này, nàng vội vàng gọi: "Lục thúc! Yến tỷ tỷ!"
Yến Phi và Thẩm Túy An đang đánh ngất những đệ tử kia đều sửng sốt.
Yến Phi do dự hỏi: "Ngươi... có nghe thấy gì không?”
Thẩm Túy An có chút mơ hồ: "Hình như là giọng của Dao Chu, nhưng chẳng phải nàng đã đi theo Nhân Thánh Môn rồi sao?"
Biểu cảm của hắn đột nhiên nghiêm túc: "Không thể nào là nàng được, nhất định là ma khí nơi đây đang xâm thực tâm trí chúng ta, khiến chúng ta sinh ra ảo giác!"
Yến Phi: "..."
Bị ma khí quấy nhiễu nhiều năm như vậy, nàng ta còn chưa từng nghe nói ma khí lại có tác dụng này.
Thẩm Dao Chu nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, vừa tức vừa buồn cười, thấy bọn họ vừa mất tập trung, suýt nữa để một đệ tử trúng cổ chạy thoát, liền lấy kim gây mê ra, vô cùng thành thạo vào cơ thể đối phương.
Theo một tiếng "Phịch", đối phương ngã xuống, Yến Phi và Thẩm Túy An đồng thời nhìn lại.
Thẩm Dao Chu cầm dạ minh châu, nhịn không được xúc động muốn nhào vào lòng bọn họ: "Lục thúc, Yến tỷ, ta đến cứu hai người đây!"
Trên mặt Thẩm Túy An thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại biến thành kinh sợ: "Ai cho phép ngươi đến nơi này! Có biết là rất nguy hiểm không? Phó Sinh Hàn đâu? Chẳng phải đã để hắn bảo vệ ngươi sao? Hắn bảo vệ ngươi kiểu gì vậy?"
Thẩm Dao Chu nhìn thấy bọn họ, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhưng sự bất an trong lòng đã sớm tan thành mây khói, nàng thè lưỡi, chuyển chủ đề: "Lục thúc, người kia sắp vào rồi!"
Có sự giúp đỡ của Thẩm Dao Chu, những đệ tử kia đều không bị đưa vào trận pháp, tất cả đều nằm bên ngoài.
Điều này làm chậm đáng kể tốc độ giải trừ phong ấn nhưng mặt đất vẫn không ngừng bốc lên ma khí, không ít đệ tử đã có triệu chứng bị ma khí xâm thực, một khi ma khí xâm nhập vào đan điền hoặc thần phủ thì ngay cả Thẩm Dao Chu cũng không thể cứu được.