Nhưng dù vậy, cũng chưa từng có ai nghĩ rằng yêu ma sẽ lại xuất hiện trên thế gian này.
Thẩm Dao Chu vừa nghe tin đã lập tức đến Tàng Tượng Môn.
Lúc này, Tàng Tượng Môn đã hoàn toàn thay đổi, linh hoa dị thảo ban đầu đều bị ma khí ô nhiễm, héo úa tàn lụi, một số đệ tử tỉnh táo lại sợ hãi co rúm lại nhưng cũng không tránh khỏi bị ma khí xâm nhiễm, chỉ có thể liều mạng dùng Tịnh Ma Đan để áp chế.
Thẩm Dao Chu vừa nhìn thấy cảnh tượng này, nghĩ đến Yến Phi và Thẩm Túy An vẫn còn ở bên trong, vội vàng muốn xông vào nhưng bị Phó Sinh Hàn kéo lại.
Thẩm Dao Chu lúc này mới phát hiện, tình trạng của Phó Sinh Hàn rất không ổn, tia trong mắt xuất hiện rồi lại biến mất.
Nàng bỗng chột dạ nhớ đến hắc vụ trong cơ thể Phó Sinh Hàn, ma khí trên người yêu ma e rằng sẽ khiến hắn khó chịu hơn, vội vàng nói với hắn: "Phò Sinh Hàn, ngươi mau rời khỏi đây trước đi."Phó Sinh Hàn lắc đầu: "Nàng bình tĩnh một chút, đừng làm chuyện dại dột.
Thẩm Dao Chu: "Ta không làm chuyện dại dột, những ma khí này tuy không ảnh hưởng đến ta, nhưng lục thúc và Yến tỷ ở trong ma khí nồng đậm như vậy e rằng không thể chống đỡ được bao lâu! Ta phải đưa bọn họ ra ngoài."
Phó Sinh Hàn: "Vậy ta đi cùng nàng."
Thẩm Dao Chu lại trực tiếp từ chối: "Những ma khí này ảnh hưởng đến ngươi lớn thế nào, ngươi rõ hơn ta, ta biết ngươi có thể chống đỡ, nhưng đừng lãng phí tinh lực của mình vào chuyện này, ta biết ngươi lo lắng cho ta, tương tự như vậy, ta cũng lo lắng cho ngươi."
Phó Sinh Hàn còn muốn nói gì đó, Thẩm Dao Chu lại đột nhiên nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Đôi môi mềm mại như còn mang theo chút hương thơm của mật ong, từng sợi từng sợi len lỏi theo khóe môi hắn chui vào, tựa như mang theo đóa hồng mới nở, khuấy động lòng hắn.
Phó Sinh Hàn ngây người, đến khi hắn hoàn hồn, Thẩm Dao Chu đã chạy vào trong ma khí, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng "Đợi ta trở về."
Tâm nhìn trong ma khí rất kém, Thẩm Dao Chu cũng không dám tùy tiện phóng thần thức ra, nếu không thần thức yếu ớt sẽ dễ bị ma khí xâm nhiễm hơn cơ thể.
Trên người nàng có tiên khí do Nghiêm Tri để lại, có thể bảo vệ nàng không bị ma khí xâm thực, nàng lại lấy ra một viên dạ minh châu, đây là lúc trước lục thúc lo nàng thiếu đồ dùng nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ, đều đưa cho nàng.
Nhớ đến lục thúc, lòng Thẩm Dao Chu lại chua xót.
Với hiểu biết của nàng về lục thúc, hắn chắc chắn sẽ không một mình chạy trốn, mà sẽ chọn đi cứu Yến Phi và Lạc Tiên.
Nàng căn bản không biết Yến Phi và Lạc Tiên ở đâu, chỉ có thể dựa vào cảm giác đi về phía nơi ma khí nồng đậm nhất.
Nhưng Thẩm Dao Chu biết, nếu Giang Phỉ Tĩnh muốn hiến tế Yến Phi bọn họ để giải phong ấn yêu ma thì trận pháp này sẽ không cách xa yêu ma quá, mà trận pháp mở ra sẽ có động linh lực, nàng nhất định có thể cảm nhận được, nhanh chóng cứu bọn họ ra.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.
Ma khí nông đậm như bao phủ toàn bộ Tàng Tượng Môn trong sương mù, Thẩm Dao Chu chỉ có thể nhìn thấy một khoảng nhỏ phía trước được dạ minh châu chiếu sáng, còn sau sương mù, không biết còn có thứ gì sẽ đột nhiên nhảy ra.
Lúc này, Thẩm Dao Chu mới chậm chạp cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng đã không còn đường lui, ngược lại dân dần bình tĩnh.