Cùng lúc đó tại Hà Nam.....
Nam tử mặc thường phục màu trắng thanh nhã nhưng toát lên vẻ quyền quý đi cùng một vài người xông vào phủ của Thái thú.
Đám gia nhân trong phủ sợ hãi chạy vào bẩm báo với chủ nhân:
- Hồi bẩm Đại nhân. Có.... có một đám người đang đòi gặp Đại nhân.
Vị được gọi là Đại nhân kia mang theo vẻ mặt nhàm chán, xua tay:
- Nếu là đám dân đen thì sai lính đuổi chúng đi.
- Nhưng..... đám người này không phải dân của Hà Nam.
Tên Thái thú nghe được tiếng động bên ngoài liền chạy ra xem thử:
- Ê! Tên kia ngươi là ai mà lại dám xông vào đây? Muốn chết phải không?
( Ê! Ăn nói cẩn thận lại đi ông ơi. Không là chết đấy )
Nam tử kia vẫn điềm nhiên nói:
- Ngoài kia lũ lụt triền miên. Thân là Thái thú nắm giữ lúa gạo sao không mở kho phát lương thực cho dân.
- Hơ! Hiện giờ giá lúa gạo đang tăng, ta đâu có ngu mà lại xả bạc của mình đi.
Hắn chống tay vào hông nói tiếp:
- Hơn nữa, thúc phụ của ta là Thừa tướng đương triều. Đến cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt ông ấy vài phần.
Nói đến đây, Minh Trạch không chịu được nữa liền đấm cho hắn một cái.
Lực khá mạnh. Khóe môi tên Thái thú kia liền chảy máu. Hắn tức giận, quát lớn:
- Người đâu bắt tên này lại cho ta!
Đám gia nhân định xông vào thì Minh Trạch rút lệnh bài trên đai lưng giơ lên trước mặt tên kia.
Đám thị vệ hộ giá chàng cũng rút kiếm ra. Không ai dám đụng vào họ.
- Trẫm ra lệnh cho ngươi: lập tức mở kho lương phát cho người dân.
Khôn Ninh cung.....
- Ngươi đã làm theo những gì bổn cung giao phó chưa?
- Nô tỳ đã làm rồi! Đã sai người đóng cửa Tử Hoa điện. Nói với bên ngoài rằng: Kỳ Tần đang chép kinh phật cầu phúc cho nương nương.
Bạch Trân Ly gật gù hài lòng:
- Làm tốt lắm. Sai người đến nói với nàng ta: không sao chép xong thì đừng mong có một giọt nước nào được đem vào Tử Hoa điện.
Trái ngược với vẻ hả hê, vui sướng của Hoàng hậu, Liên Hoa lo lắng hỏi lại:
- Vậy... ngộ nhỡ nàng ta xảy ra chuyện gì thì làm sao ạ?
- Hừ... Thế thì càng tốt! Nếu nàng ta mà chết trước lúc Hoàng thượng quay trở về thì chúng ta sẽ tạo ra một tai nạn. Coi như số mệnh nàng ta không may mắn.
Vài ngày trôi qua.....
Lúc Hoàng thượng trở về cung, Vương công công vội chạy đến hầu giá.
Vì đường sá xa xôi, nên Vương công công không tiện đi theo, ở lại cung quan sát mọi việc:
- Hoàng thượng. Mọi thứ đều thuận lợi cả chứ ạ?
- Mọi thứ đều ổn. Mà trong lúc Trẫm đi có xảy ra việc gì không?
Vương công công trầm mặc một lúc:
- Thực ra.... Trong lúc Hoàng thượng rời đi, Hoàng hậu đã cấm túc Kỳ Tần và bắt chép phạt... Và còn...
Minh Trạch dừng bước, lạnh nhạt nói:
- Hoàng Hậu còn làm cái gì nữa?
- Hoàng hậu còn không cấp thức ăn cho Kỳ Tần. Đã gần ba ngày rồi Kỳ Tần chưa hề uống một giọt nước.
Bị cấm túc? Bắt chép phạt? Không ăn không uống trong ba ngày?
Hắn nghe vậy liền di giá ngay đến Tử Hoa điện.
Bước qua cửa cung đã thấy vài tên cấm vệ quân đứng canh ở đó.
Thấy Hoàng thượng bước vào liền quỳ xuống hành lễ:
- Vi thần tham kiến Hoàng thượng.
Minh Trạch không thèm để ý đến mấy tên đó liền trực tiếp xông vào điện.
Bước vào bên trong, Minh Trạch nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhưng nàng đang gục trên bàn. Tay vẫn còn cầm chiếc bút lông.
Hắn vội chạy đến bên cạnh nàng lay mạnh:
- Phượng Nhi à.... Mau.... Nàng mau tỉnh lại đi.
Trong phút chốc hắn bỗng có chút sợ hãi.
- Trẫm đã về rồi. Tỉnh lại đi....
Nàng từ từ mở mắt. Có lẽ vì mệt quá nên mới thiếp đi. Minh Trạch vui sướng, nói:
- Giờ Trẫm đã về rồi. Nàng không cần phải chép sách nữa.
Nàng không để ý đến hắn, tiếp tục viết. Tay phải nàng cứng đơ nhưng vẫn cố gắng viết từng chữ.
Thấy nàng như vậy, hắn vô cùng xót xa:
- Nàng nói đi: Trẫm có thể làm gì cho nàng....
Hắn chưa nói hết câu, Kỳ Phượng Nhi liền cắt lời:
- Hoàng thượng có thể làm gì giúp thần thiếp? Người sẽ chép nốt chỗ sách này.... Hay là sẽ rửa sạch tội danh cho thiếp... Hoặc dùng quyền lực của mình để đuổi đám người đó đi?