Đám trung sĩ giờ trông giống đang đứng trên bục hành quyết hơn là giữa buổi tiệc chào mừng. Ấy vậy Hazen chỉ mỉm cười, bơ luôn dáng vẻ đau khổ của chúng.
“Nào, uống đi. Rượu càng để lâu ngoài trời càng mất vị đấy.”
“C-Cái đó, thưa ngài. Tôi cảm thấy không kh-”
“Hay là có lí do gì mà mấy người không uống được?”
“....Hiyaaaaaa!”
Trung sĩ Chomo đột nhiên đứng phắt dậy, tung nắm đấm về phía Hazen. Hazen bình thản né cú đấm và khiến đầu tên trung sĩ lìa khỏi cổ. Máu tóe ra từ cơ thể không đầu, còn thủ cấp thì lăn tròn như quả bóng, đập vào cánh tay tái nhợt của tên trung sĩ Vass, miệng há rộng.
“Pháp sư có thể mang nhiều trượng cùng lúc. Mà, hầu hết là chỉ có một mà thôi, thế nên cũng dễ hiểu khi mấy người hiểu lầm tôi cũng thế. Cứ coi đây là một bài học đi, mà, chắc trừ Chomo ra, chết rồi còn đâu.” Hazen vừa lau vết máu dính trên mái tóc đen vừa cười tươi. Trên tay còn lại của cậu, là cây pháp trượng thon gọn như cành cây. Cậu cắt phăng đầu trung sĩ Chomo chỉ bằng một cú vung trượng.
Cây pháp trượng này là Liễu Phong, Hazen luôn mang nó bên mình. Mỗi cú vung, cậu có thể phóng ra một nhát chém bằng gió. Với kích thước nhỏ gọn dễ mang theo, cây pháp trượng này cực kì tiện dụng trong các trường hợp khẩn cấp mặc cho hỏa lực bị thiếu hụt.
Tiến tới đám trung sĩ hoàn toàn mất ý chí kháng cự, Hazen yêu cầu họ uống rượu. “Nào, uống chút đi chứ.”
“Éc..”
“Mấy người cũng không uống được sao?” Cậu nghiêng đầu hỏi.
Trung sĩ Samiua ngay lập tức quỳ xuống đất. “X-xin ngài hay tha cho tôi! Tất cả là mưu đồ của tên Chomo bỏ độc vào rượu! Hắn ép chúng tôi phải làm theo ý mình!”
“Ý cậu là trong rượu có độc à? Không thể nào!” Hazen tỏ vẻ ngạc nhiên như thể bản thân bị sốc trước sự thật ấy. “Để tôi làm rõ. Tôi trừng phạt trung sĩ Chomo bởi ông ta tấn công cấp trên, một hành vi nghiêm trọng theo quy định của quân đội, đáng xử tội chết. Nếu mấy người thừa nhận trong rượu có độc, theo quân luật, tất cả mấy người sẽ nhận... án tử hình.”
“...K-k-khôngggg!” Trung sĩ Zerega hét lên, nước mắt nước mũi tèm nhèm.
“Để tôi hỏi lại lần nữa. Mấy người có bỏ độc vào rượu không?” Cậu trai trẻ khẽ hỏi.
“Chúng tôi... không bỏ độc.”
“Là vậy à? Tôi rất mừng khi nghe vậy.” Hazen mỉm cười.
Trung sĩ Vass vừa trả lời câu hỏi, thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ bản thân đã lách qua khe cửa hẹp.
“Vậy thì, cậu uống được chứ nhỉ?”
“Hử?”
“Rượu làm gì có độc đâu, đâu có lí do nào để cậu từ chối?”
“T-t-tôi...” trung sĩ Dikett tiết ra đủ loại chất dịch. “L- Làm ơn thưa ngài! Tôi còn có gia đình! Tôi cầu xin ngài, xin tha tội cho tôi!”
“Bỏ hoàn cảnh qua một bên. Chúng ta sẽ nói chuyện trong lúc ăn- không phải thường là vậy sao?”
“X-Xin ngài.”
“Giờ thì chọn nào. Tuân lệnh tôi và uống rượu, hay là trái lệnh tôi và chọn án tử.”
“...Tôi xin ngài tha tội. Làm ơn, tôi xin ngài.”
“Cậu nói cậu có gia đình nhỉ. Để xem nào, trong trường hợp cậu gặp tai nạn sau khi uống rượu, theo quy định quả quân đội đế quốc, cậu sẽ được tính là chết khi thi hành công vụ. Đế quốc sẽ hào phóng đền bù cho gia đình cậu, cả tôi nữa, tôi là người rất quan tâm cấp dưới mà.”
“....”
“Nhưng nếu cậu từ chối uống cốc rượu này, tôi sẽ coi như cậu thừa nhận có ý định hạ độc tôi. Trong trường hợp đó, gia đình cậu sẽ không được bồi thường, cũng như cậu chung số phận với trung sĩ Chomo đây.” Hazen nhặt cái đầu của Chomo lên rồi tươi cười nhìn đám trung sĩ trước mặt.
“...Tôi thật sự được tính là chết khi thi hành công vụ chứ?”
“Tất nhiên rồi cấp dưới yêu quý Samiua của tôi.”
“....”
“Được rồi, ăn thôi chứ nhỉ? Làm một hơi luôn nhé.”
“..”
Cả bốn người cầm cốc rượu, run rẩy.
“Cạn ly!”
Vass, Samiua và Zeraga đưa cốc lên miệng, uống sạch rượu, trong khi Dikkett vẫn run rẩy, không cử động.
“Xin ngài! Xin ngài hãy tha cho tôi! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi không m-”
Trước khi Dikket kịp nói câu thứ ba, đầu hắn lìa khỏi cổ rồi rơi xuống sàn.
“Cậu không đủ tiêu chuẩn làm lính. Cậu dám lấy đi mạng sống của người khác nhưng lại không sẵn sàng cho cái chết của bản thân? Nực cười.”
Hazen đổ cũng loại rượu ấy vào cốc và nhấp miệng trong khi nhìn đám trung sĩ run rẩy khóc lóc.
“Trời ạ, mấy người là diễn viên hay gì. Chỉ là rượu thường thôi.”
“Hic, vậy- eh... ehhhh!?”
Đám trung sĩ ngạc nhiên nhìn Hazen.
“Vài thủ thuật đơn giản mà mấy người không nhận ra sao? Tôi đổi chai có độc với trai rượu thường khi mấy người vẫn tập trung vào cốc của tôi. Nhớ để ý kĩ vào.”
Hazen cầm chai rượu độc vùa lắc vừa mỉm cười.
“...”
“Mồm đâu?”
“Rõ thưa ngài!” Cả đám đồng thanh đáp lại.
“Tiêu chuẩn của tôi là tuân thủ nghiêm quân luật. Không có khoan nhượng với mấy tên phá luật. Ngày mai, mấy người đem hai cái đầu kia tới các thành viên trong trung đội và bảo với họ những gì tôi vừa nói. Đảm bảo tất cả đều hiểu hậu quả của việc phạm quy... rõ chưa?”
“R-Rõ thưa ngài!”
Cả ba đứng phắt dậy chào, lưng thẳng tắp.
“Tốt. Giờ thì tôi đi rửa sạch đống máu này đây. Cứ thoải mái thưởng thức rượu thịt đi. Để vậy lãng phí thức ăn lắm.
Nói rồi, Hazen rời đi.
-----------------------------------
I’m back nhưng chắc lại sủi tiếp 1 tuần *Tehe*