Sự trỗi dậy của sĩ quan gốc dân thường: Nghiền nát mấy thằng quý tộc bất tài!

chương 06: tập huấn ngày 2 (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tối ấy, Hazen chìm vào giấc mơ. Giấc mộng về tiền kiếp. Trên mặt nước, cậu thấy ảnh phản chiếu của tay chân, gầy guộc đến mức gần như không thể chống đỡ được cơ thể. Cậu nhận ra đây là khoảnh khắc trước khi lìa đời ở lục địa khác vào tuổi 200.

“Đây là kết cục của người được ca tụng là pháp sư mạnh nhất lịch sử sao? Thảm hại thật” giọng nói đầy hoài niệm từ người đệ tử vang lên trong khi Hazen nằm trên mặt đất, một tay ôm ngực. Cậu co giật, thở hổn hển, cố gắng lấy thuốc.

Có vẻ là một cái chết đau đớn. Nhưng cũng không vấn đề gì cả. Đây là quá trình tự nhiên của sự sống. Mọi thứ đều già đi và lìa đời. Quy luật của vạn vật là vậy.

Tuy vậy, vào khoảnh khắc cuối đời, Hazen quyết định thử nghiệm. Một thử nghiệm liệu rằng cậu chỉ mất đi sự sống hay còn cả linh hồn.

Dù thử nghiệm ấy có ra sao cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu. Kết quả thế nào không quan trọng.

Liệu cậu có khuật phục trước số phận?

Hoặc....

Quỷ dữ hay chúa trời sẽ mỉm cười với cậu?

Kết quả sao?

Quỷ dữ đã chiến thắng.

Và rồi, Hazen tỉnh dậy trong thân thể trẻ trung.

Việc này diễn ra vào ba năm trước.

*

*

*

Ngày hôm sau, lúc 5 giờ sáng, Hazen tỉnh giấc. Cậu đến bồn rửa, đánh răng, tạt nước lạnh lên mặt, rồi nhanh chóng chỉnh trang. Chưa đầy 5 phút, cậu hoàn tất chuẩn bị và hướng đến phòng ăn.

Ở phòng ăn, mỗi trung đội đều có đầu bếp riêng đề phòng trường hợp ngộ độc tập thể. Nguyên liệu vì thế cũng được tách riêng. Hazen đến nơi đầu bếp của trung đội 8.

“C-Chào buổi sáng thưa thiếu úy Hazen!” Những đầu bếp tức khắc ngừng nấu, đứng nghiêm chào.

“Cứ tiếp tục làm nhiệm vụ đi, đừng để tôi làm phân tâm.”

Chắc hẳn họ đã nghe về sự việc hôm qua, Hazen có thể thấy rõ sự lo lắng từ các người đầu bếp. Những cậu chẳng mảy may quan tâm, cứ thế quan sát quá trình họ nấu ăn.

“Phân chia thức ăn như nhau, bất kể cấp bậc.”

“Rõ!”

“Cho phép mỗi người lính tối đa hai phần ăn thêm. Còn nữa, cung cấp cho họ ba chai rượu mỗi tối. Nếu có ai đòi thêm quá mức, lập tức báo cáo cho tôi.”

“Rõ!”

“Duy trì cảnh giác cho đến khi phân phát thức ăn xong. Nếu thực phẩn bị đánh tráo và cả trung đội 8 bị ảnh hưởng, tôi sẽ buộc anh chịu trách nhiệm.”

“R-Rõ!”

“Còn thắc mắc gì nữa không? ”

“...Rõ!”

“Vậy là không à?” (?)

“...”

Im lặng một hồi, và rồi một người đầu bếp giơ tay. Ông là một lão trung niêm bụ bẫm.

“T-Tôi là Gadzhi, bếp trưởng ở đây thưa ngài. Chúng ta thường không cấp thêm phần phục vụ ngoài, theo như yêu cầu của ngài có thể chúng tôi cần chuẩn bị thêm thức ăn. Chúng tôi phải làm sao nếu vượt quá ngân sách ạ?”

“Sửa lại thực đơn và gửi cho tôi bản báo cáo dự tính. Nhớ là dinh dưỡng cũng cần thiết như tập luyện vậy. Tôi sẽ phê duyệt tăng ngân sách miễn là hợp lí.”

“Rõ thưa ngài. Liệu tôi có thể hỏi thêm một câu không? Ngài có đặc biệt thích món gì không ạ?

“...Không có. Bất kì món nào đầy đủ dưỡng chất là được. Hết rồi chứ?”

“Rõ.” Bếp trưởng Gadzhi gật đầu. Ông có vẻ rất tận tâm với công việc. Hazen mỉm cười và vỗ vai ông lão, mừng là ông là người đảm nhiệm thức ăn cho trung đội. Sau cùng, với quân nhân, thức ăn cũng quan trọng không kém huấn luyện, việc quản lí phải được thực hiện đúng cách.

“Ngay khi thức ăn sẵn sàng, để phần của tôi ở trong phòng. Vậy thôi, tiếp tục làm việc đi.”

Đưa ra chỉ dẫn, Hazen nhìn đồng hồ. Giờ là 5h30. Cậu quay về phòng và nghiên cứu tấm bản đồ treo tường, làm quen với địa thế xung quanh.

Lực lượng biên phòng Garna nằm ngay gần biên giới Công quốc Diord. Đế chế và Công quốc luôn tranh giành lãnh thổ, thành ra xung đột diễn ra cả ngày lẫn đêm. Hơn nữa, Đế quốc cũng phải đối mặt với mối nguy từ tộc Cumin, cũng thường xuyên tới tàn phá lãnh thổ.

Hazen cầm báo hoạt động của thành viên trung đội và đọc qua.

“....”

Có vẻ chẳng có nhiều thông tin hữu ích lắm. Số lượng báo cáo cũng không khớp với số lương thành viên. Mà đành vậy thôi. Nhiều sĩ quan cấp thấp là thường dân, tỉ lệ biết đọc viết cũng không quá cao. Ngay khi Hazen thở dài đọc đống báo cáo, cậu để ý một bản.

“Kaku’zu.” Cậu gọi phía bên kia cửa phòng.

“C-Chuyển gì thế? Tôi không ngủ gật hay gì đâu!” cô nàng cự nhân bối rối đáp.

“Bào chữa để sau đi. Bảo trung sĩ Zerega đưa người viết bản báo cáo này đến đây.”

“Được thôi.”

Vài phút sau, trung sĩ Zeraga và một quân nhân trung tuổi bước vào phòng Hazen, hổn hển.

“T-tôi đến theo lệnh thưa ngài.”

“Nhưng tôi không bảo anh đi cùng, trung sĩ Zeraga. Mà, kệ đi. Tên cậu là gì?”

“Tên tôi là Edal, binh nhì thưa ngài!” người lính trung tuổi bối rối trả lời.

“Edal. Trong báo cáo, anh có viết thời gian và địa điểm các cuộc xung đột với công quốc Diord và cuộc tấn công từ tộc Cumin. Ở đây có phải là tất cả không?”

“Không thưa ngài. Chỉ là những gì tôi nhớ thôi.”

“Hiểu rồi. Vậy thì, tôi muốn anh hỏi các thành viên còn lại và ghi lại những gì đáng chú ý. Anh có vẻ giỏi tóm tắt các điểm quan trọng.”

“R-Rõ thưa ngài!”

“Trung sĩ Zeraga”

“Vâng!”

“Báo cáo không mục đích chẳng có tác dụng gì. Ngoài ra, nếu chỉ có người viết duy trì chúng, chúng ta sẽ không nắm bắt được thông tin cần thiết. Từ giờ, loại bỏ việc viết báo cáo. Thay vào đó mọi người hãy báo lại cho Edal. Áp dụng cho trung sĩ và cấp dưới.”

“Rõ thưa ngài!”

“Do trách nhiệm của Edal tăng lên, điều chỉnh lương cho anh ta dựa theo khối lượng công việc, hoặc giảm thời gian luyện tập đi.”

“Rõ!”

“Vậy thôi. Nếu không còn câu hỏi gì nữa, hai anh có thể rời đi.”

“Rõ”

Nhận lệnh, trung sĩ Zeraga và binh nhì Edal rời khỏi phòng.

15 phut sau, thức ăn được đưa đến phòng Hazen.

“Kaku’zu.”

“Mm? Gì dợ?’

Tiếng nhai nghe rõ từ phía kia cửa phòng.

“Đi kiểm tra xem lượng thức ăn của tôi có ngang với trong nhà ăn không.”

“Ực, nhưng tôi đang ăn mà!”

“Cô sẽ được thêm phần khi xong. Tôi cho thêm cả phần bánh mì của tôi nữa.”

“Hửmm. Cậu cứ nài nỉ vậy thì tôi đi.”

Kaku’zu vui vẻ bước xuống tầng. Cùng lúc, Hazen nhìn chỗ đồ ăn. Gia vị trên đĩa thịt ổn, nhưng phần sữa mùi hơi lạ, thế nên cậu quyết định để cho Kaku’zu.

“Bảo quản không ổn.”

Chất lượng thực phẩm nghèo nàn làm tăng khả năng ngộ độc. Ăn vào, cậu đoán rằng đây không phải lỗi của đầu bếp- từ những gì cậu thấy- và vấn đề có lẽ nằm ở bên cung cấp.

“Tất cả đều có cùng lượng thức ăn.”

“Vậy à? Đã hiểu, cảm ơn cô.”

Sau khi Kaku’zu quay lại, Hazen đưa bánh mì và sữa của mình cho cô nàng háu ăn.

“Nhưng nếu mỗi người nhận lượng thức ăn khác nhau thì không ổn sao?”

“Cực kì không ổn. Đặc biệt là khi chia theo cấp bậc.”

“Tại sao? Có gì sai khi hạng cao hơn nhận được nhiều hơn đâu?”

“Phân biệt như thế chẳng dẫn đến đâu cả. Sĩ quan cấp thấp phải hoạt động rất nhiều, nên họ thường thiếu dinh dưỡng, trong khi cấp trên lại không vận động mấy lại nhận nhiều hơn. Cô thấy bụng mấy trung sĩ không?”

“Oh, đã hiểu.”

“Điều cấp dưới mong nhất từ cấp trên là sự bình đẳng. Trong hầu hết trường hợp, sự bình đẳng này tương xứng với công sức họ bỏ ra. Vì thế, là cấp trên, tôi hướng đến bình đẳng.” Hazen tuyên bố.

Càng nhiều việc thì lợi ích cũng tương đương. Nghe thì có vẻ đương nhiên, nhưng cũng nhiều lúc lại không thực tế. Mỗi người đều có vai trò khác nhau, cũng như yếu tố may mắn có thể xảy ra.

“Haa. Tôi nghĩ Emma sẽ bảo rằng miễn là mọi người tận hưởng bữa ăn cùng nhau thì vẫn ổn thôi.”

“...Heh, đúng vậy thật.” Cậu trai trẻ mỉm cười hoài niệm.

--------------------------------

Kaku’zu: trai -> gái

Sẽ sửa các chương trước sau

Truyện Chữ Hay