Ở trong phủ nhiều ngày, A Sửu không được ra ngoài. Ngồi không yên nên mới muốn ra ngoài đi dạo.
"Cúc Tâm, ta khó chịu, ta muốn ra ngoài chơi." A Sửu trơ mắt nhìn Cúc Tâm.
Cúc Tâm vừa nghe thấy thì trong lòng cả kinh, lập tức nói: "Cô nương, lão gia phu nhân đã dặn dò không để cho người ra khỏi cửa, bên ngoài người xấu nào cũng đều có, rắp tâm hiểm ác, không an toàn. Chúng ta ở trong phủ là tốt nhất, ung dung thong thả chờ đợi, muốn ăn cái gì thì nô tỳ dặn dò phòng bếp lập tức làm cho người. Nếu nhàm chán thì nô tỳ có thể kể chuyện xưa cho cô nương giải buồn." Cúc Tâm đang thử đánh lạc sự chú ý của A Sửu. Nếu cô nương ra cửa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này cô nương sẽ thật sự mất mạng. Lần trước để lạc cô nương nên lão gia phu nhân đã phạt nặng nàng. Nếu không phải vì thấy cô nương thích nàng, sợ cô nương trở về không nhìn thấy nàng thì sẽ khóc nháo thì đã sớm loạn côn đánh chết nàng. Cho nên khi vừa nghe thấy cô nương muốn đi ra ngoài thì Cúc Tâm liền căng thẳng.
A Sửu vừa nghe đã biết ý của Cúc Tâm, nàng ta không muốn cho nàng ra ngoài! A Sửu có chút mất hứng, nghẹn miệng rầu rĩ nói: "Nhưng ta muốn đi ra ngoài xem thử một chút. Mặc dù sư phụ không thích ta đi chơi nhưng lúc ta muốn đi ra ngoài thì sư phụ cũng sẽ gác lại mọi chuyện mà đi theo ta." Nhắc tới Đoạn Thần, đôi mắt A Sửu lập tức đỏ ửng. Nàng nhớ sư phụ, muốn ôm sư phụ, muốn sư phụ nựng nàng...
Thấy cô nương đỏ mắt, vẻ mặt như muốn khóc thì Cúc Tâm liền luống cuống. Vội vàng ôm lấy A Sửu, trấn an: "Cô nương đừng khóc! Cô nương đừng khóc! Nô tỳ để hoa Lan Tâm đến hỏi phu nhân, nếu phu nhân đồng ý thì nô tỳ lập tức đưa cô nương ra ngoài." Nói xong thì liền nháy mắt với Lan Tâm.
A Sửu nghe vậy thì mở mắt ra, lông mi ướt nhẹp. Nói với Cúc Tâm: "Vậy ngươi mau kêu Lan Tâm đi hỏi nương ta đi. Nương ta yêu thích ta như vậy, nhất định sẽ cho ta ra ngoài." " Lan Tâm, còn không mau đi hỏi phu nhân!" Cúc Tâm gọi Lan Tâm đang đứng ở một bên, nhướng mi hai cái.
"Dạ, nô tỳ sẽ đi hỏi phu nhân ngay." Lan Tâm gật đầu, chạy ra ngoài.
Sau khi Lan Tâm rời khỏi đây, Cúc Tâm vỗ nhẹ lưng A Sửu, dịu dàng nói: "Cô nương, Lan Tâm đã đi hỏi phu nhân rồi. Chúng ta ăn một chút gì đó trong lúc chờ đợi đi, sẽ có tin tức ngay." Cúc Tâm cầm lấy cái lồng cơm (cà mên) còn đậy kín, mở nắp ra lấy hai đĩa điểm tâm. Đưa đến trước mặt A Sửu rồi nói: "Cô nương, đây là bánh bí đỏ, rất ngọt và mềm, người nếm thử xem có thích không."
A Sửu vươn tay cầm thấy một miếng, bỏ vào trong miệng cắn hai cái, đôi mắt lập tức sáng lên, gật đầu khen: "Ăn ngon, rất ngọt! Ta thích!" Ưm, cái bánh ngọt này có hai đĩa, có thể để lại hai miếng cho sư phụ, không biết sư phụ có thích cái này không.
Thấy cô nương ăn đến hài lòng, Cúc Tâm bắt đầu kể chuyện xưa cho A Sửu, ý muốn dời lực chú ý của A Sửu, để A Sửu quên đi chuyện muốn ra ngoài.
A Sửu liên tục yên lặng ăn bánh bí đỏ, nghiêm túc nghe Cúc Tâm kể chuyện xưa. Khi ăn đến miếng điểm tâm cuối cùng thì A Sửu nhíu lông mày lên tiếng nói: "Cúc Tâm, có còn bánh bí đỏ không, ta còn muốn ăn nữa, ngươi lấy cho ta thêm hai đĩa nữa được không?"
Cúc Tâm cho là mình đã thành công khiến cô nương quên mất chuyện muốn ra ngoài nên hài lòng gật đầu: "Được, cô nương chờ một chút, nô tỳ đi xem coi phòng bếp còn hay không, nếu không thì kêu bọn họ lập tức làm thêm."
"Vậy ngươi đi nhanh đi! Ta cảm thấy bánh bí đỏ này ăn rất ngon, ăn một lần liền không dừng lại được." A Sửu chép miệng một cái, liếm liếm miệng.
Cúc Tâm thấy thế cũng không dài dòng nữa mà lập tức đi ra ngoài.
Sau khi Cúc Tâm đi được một lát thì A Sửu đứng lên, xoa xoa đôi bàn tay, bộ dáng có chút bỉ ổi. Cười ha ha hai cái, cầm lấy hai miếng bánh bí đỏ, dùng khăn tay bọc lại rồi đi đến bên giường vứt xuống dưới giường.
Ừm, để lại một cái bánh ngô lên men cho sư phụ, một quả dưa mật, hiện tại lại có thêm hai miếng bánh bí đỏ, đến lúc đó sư phụ thấy có nhiều đồ ăn như vậy thì nhất định sẽ rất vui mừng. Phủi tay xong A Sửu đi ra ngoài cửa. Thò đầu ra ngoài như kẻ trộm, nhìn không thấy ai thì mới bước chân ra ngoài.
Trèo qua hai bức tường, cuối cùng A Sửu cũng ra khỏi Đặng gia. Cũng may mặc dù đổi cơ thể nhưng võ công mà A Sửu luyện vẫn có thể dùng được, lúc leo tường ra ngoài khá dễ dàng, không có chút khó khăn.
Vỗ vỗ y phục, A Sửu nghênh ngang đi trên đường, hiếu kỳ quan sát mọi thứ trên đường. Lúc trước đã đến nhân gian một, nhưng vì xảy ra chuyện nên nàng không thể đi dạo thật tốt, bây giờ cuối cùng cũng có thể đi xem thật kỹ, trong lòng A Sửu tung tăng như chim sẻ.
Nhảy nhảy dạo chơi trên đường cái, A Sửu chậm rãi dừng lại. Thấy người đến người đi trên đường phố thì đột nhiên có cảm giác nao nao khó hiểu, khiến A Sửu đặc biệt không thoải mái.
"Ai nha, nếu bây giờ sư phụ có thể đi dạo với ta thì tốt rồi. Có thể kéo tay sư phụ, nghe giọng sư phụ..." Chậm chạp đi về phía trước, A Sửu có chút thất thần, nhẹ nhàng thấp giọng lầm bầm. Không để ý đường nên đụng phải một người, A Sửu đột nhiên ngã về phía sau. Khi ngẩng đầu nhìn lại thì liền nhìn thấy A Cửu đang hung dữ trừng mắt nhìn nàng. Mà sau lưng A Cửu chính là một nam tử ôn nhuận như ngọc.
"Tô Ngọc!" A Sửu kinh ngạc kêu lên.
Nghe vậy Tô Ngọc nhìn qua A Sửu, sắc mặt bình tĩnh đánh giá một người, Tô Ngọc chắc chắn mình chưa từng gặp qua nữ tử này.
A Cửu vừa nghe thấy nữ tử xa lạ này dám gọi thẳng tên công tử nhà mình thì nhất thời đề phòng. Dùng thân thể cường tráng ngăn trước mặt Tô Ngọc để bảo vệ Tô Ngọc.
A Sửu đứng lên khỏi mặt đất, cười hì hì nói: "Tô Ngọc, chúng ta lại gặp mặt rồi! Ta còn tưởng rằng sau này sẽ không thể nhìn thấy ngươi nữa, không ngờ lại có thể nhìn thấy ngươi ở chỗ này!"
Thấy cô gái này nói như thể đã biết mình lâu rồi, Tô Ngọc không khỏi nhăn mày lại. Lại nghiêm túc hồi tưởng lại một chút, diễn dafnlê quysdôn nhưng vẫn không thể nghĩ ra mình đã gặp nữ tử này ở đâu. Tô Ngọc cực kỳ khẳng định là chính mình chưa gặp qua nữ tử này.
"Ngươi là người phương nào! Đừng tưởng rằng biết công tử nhà ta thì có thể tùy tiện lôi kéo làm quen!" Tô Ngọc không lên tiếng, nhưng A Cửu ngăn cản trước mặt hắn lại lên tiếng trước, hơi kinh sợ nhìn nữ tử đang lôi kéo làm quen này.
"Ta, ta là..." Vốn đang muốn nói tên của mình, nhưng nghĩ đến trong mộng cảnh Linh hộ pháp đã từng nói sư phụ kêu nàng không được nói thân phận của mình cho người nào biết nên A Sửu lập tức ngậm miệng. Che miệng lại, không nói gì nữa.
Thấy thế, A Cửu cho rằng A Sửu đang sợ nên chột dạ, cười lạnh nói: "Không nói ra được đúng không! Nữ tử thấy sang bắt quàng làm họ! Còn dám quấy rầy công tử nhà ta thì đừng trách ta không khách sáo!" Nói xong, A Cửu che chở Tô Ngọc đi qua A Sửu.
Sững sờ nhìn Tô Ngọc được A Cửu hộ tống đi xa, A Sửu muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng lời nói đến bên miệng thì lại nuốt xuống. Hơi hé miệng, đưa mắt nhìn Tô Ngọc rời đi.
Trước khi lên kiệu, Tô Ngọc hơi liếc mắt về nơi xa nhìn cô nương kia một cái, thấy vẻ mặt nàng uất ức hắn lại có cảm giác như đã từng gặp ở đâu. Nhưng Tô Ngọc lại cực kỳ chắc chắn hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"A Cửu, ngươi lưu ý vị cô nương vừa rồi một chút, cho người đi điều tra coi thân phận nàng là gì." Suy nghĩ một chút, Tô Ngọc thấp giọng dặn dò A Cửu.
"Dạ, công tử!" A Cửu gật đầu.
"Đi thôi, về khách sạn, ta có chút mệt mỏi." Tô Ngọc mệt mỏi dựa vào thành xe, dặn dò phu xe.
"Giá!" Ngoài xe, A Cửu giương cao roi đánh xe đi.