"Cái gì? Ngươi nói Mỹ Mỹ luôn miệng nói thích tên sư phụ kia! Ông trời ơi! Rốt cuộc là tên khốn nào bắt cóc nữ nhi thương yêu của ta, lại còn cho nàng uống thuốc mê! Thật đáng bị chém hàng ngàn đao, chết không tử tế!" Đặng phu nhân nghe Cúc Tâm nói xong thì giận đến mức ác miệng mắng to lên.
"Phu nhân xin bớt giận! Trước mắt việc cấp bách cần xử lý là phải nghĩ ra cách ứng phó! Xem ra cô nương rất thích "Sư phụ" đó, mỗi ngày đều hỏi nô tỳ nhiều lần, lão gia phái người ra ngoài xem có thể giúp nàng tìm được sư phụ hay không. Bây giờ đã biết rõ tâm ý của cô nương, có còn tìm "Sư phụ" của cô nương nữa không?" Cúc Tâm đứng sau lưng Đặng phu nhân, trấn an nói.
"Tất nhiên là không thể tìm về được! Nếu tìm được rồi thì sẽ càng hơn thế nữa! Trúc Tâm, ngươi đi kêu quản gia thông báo với lão gia, kêu lão gia cho người đi xé hết những thông báo giải thưởng tìm người đi, hơn nữa nói cho Quận trưởng đại nhân biết, tạ ơn Quận trưởng đại nhân có lòng tốt, Quận trưởng đại bận rộn nhiều chuyện, không cần phái người giúp một gia đình nhỏ như chúng ta tìm người nữa!" Tim Đặng phu nhân đập rất mạnh, lập tức dặn dò đại nha hoàn Trúc Tâm đi làm chuyện này. "Dạ, phu nhân, nô tỳ sẽ đi xử lý ngay." Trúc Tâm khom người, chạy chậm ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại Cúc Tâm và Đặng phu nhân, Cúc Tâm quan tâm hỏi: "Phu nhân, nếu không giúp cô nương tìm "Sư phụ" kia thì có khi nào cô nương sẽ náo loạn lên không? Hoặc là, tương tư quá lâu sẽ điên điên khùng khùng..."
"Câm miệng! Mỹ Mỹ nhà ta có phúc tinh phù hộ, bình an trường thọ, bệnh gì cũng sẽ khỏi!" Đặng phu nhân cắn răng nói từng chữ, diễn dafnlê quysdôn tức giận ngắt lời Cúc Tâm. Mặc dù có đầy khí thế nhưng trong lòng Đặng phu nhân cũng có chút sợ hãi. Tương tư thành bệnh, bà cũng có nghe nói qua. Bà chỉ có một nữ nhi bảo bối, bà không muốn trơ mắt nhìn nữ nhi nỗi khổ tương tư!
Chậm rãi tỉnh táo lại, Đặng phu nhân sửa sang lại quần áo, nói với Cúc Tâm: "Rót chén trà cho ta."
Cúc Tâm nghe lời rót chén trà, đưa cho Đặng phu nhân.
Một hơi uống cạn, trong lòng Đặng phu nhân đã có cách đối phó. Mở mắt nhìn Cúc Tâm, hỏi: "Lúc ngươi đến đây Mỹ Mỹ đang làm những gì? Bên cạnh có người chăm sóc nàng không?"
"Khi nô tỳ tới đây thì cô nương đang ăn dưa mật. Cô nương còn nói chờ sau khi lão gia trở lại sẽ chia sẻ một quả cho lão gia và phu nhân. Lúc ấy còn có Lan Tâm ở bên cạnh cô nương, cho nên nô tỳ mới viện cớ ra ngoài tìm phu nhân." Biết rõ thái độ phu nhân nên sợ lỡ nhắc tới việc cô nương muốn để dành một quả dưa mật cho sư phụ thì sẽ chọc cho phu nhân tức giận lần nữa. Cúc Tâm thông minh không nói tới điều này, chỉ nói chuyện khiến phu nhân vui vẻ.
"Ừ, mặc dù đứa bé Mỹ Mỹ này không cơ trí nhưng trong lòng nàng lúc nào cũng nhớ đến ta và lão gia, là đứa bé ngoan. Chao ôi, không ngờ chỉ trong nháy mắt mà đã mười lăm năm. Mỹ Mỹ cũng không còn nhỏ nữa, qua một tháng nữa là sẽ cập kê. Ta và lão gia luôn không muốn gả Mỹ Mỹ ra ngoài, sợ nàng bị bắt nạt. Đã từng có suy nghĩ chiêu mộ con rể trong đầu, nhưng mấy năm nay liên tục không tìm được người thích hợp, chỉ trong chớp mắt mà Mỹ Mỹ đã lớn rồi. Cúc Tâm, ngươi đi nói với quản gia một tiếng, kêu hắn nghiêm túc chuẩn bị một chút, tháng sau là lễ cập kê của cô nương!" Đặng phu nhân khôi phục vẻ đoan trang của ngày thường, dặn dò Cúc Tâm.
"Dạ, phu nhân." Cúc Tâm gật đầu, xoay người rời đi.
Khi Cúc Tâm đi tới cửa lại bị Đặng phu nhân gọi lại.
"Cúc Tâm, nếu đã phát hiện cô nương kỳ lạ thì những ngày này ngươi quan sát nàng một chút, nói nhiều lời tốt hơn để dẫn đường cho Mỹ Mỹ." Đặng phu nhân dặn dò.
Cúc Tâm xoay người, hành lễ đáp: "Nô tỳ biết rõ!"
Ban đêm, sau khi dùng cơm tối với A Sửu, người trong nhà đang hoà thuận vui vẻ nếm qua dưa mật xong thì Đặng lão gia và Đặng phu nhân nắm tay nhau trở về Tây Uyển.
"Lão gia, ngươi nghe xong cũng đừng nóng giận. Ta đã nghĩ kỹ, chờ tháng sau vào lễ cập kê của Mỹ Mỹ thì mời một ít người có địa vị, đến lúc đó hỏi thăm nhân phẩm của công tử nhà bọn họ một chút. Ta nghĩ đây là lần đầu tiên Mỹ Mỹ thích ai đó nên tình cảm còn không sâu, còn có thể cứu vãn. Chúng ta giới thiệu một công tử có phẩm chất tốt, dung mạo thật tốt cho Mỹ Mỹ, không chừng Mỹ Mỹ có thể quên được tên sư phụ kia thì sao! Hơn nữa Mỹ Mỹ không còn nhỏ nữa, cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi, chúng ta chỉ có một khuê nữ, cũng không thể để nàng bị người ta lừa, nhất định phải chọn một người mà chúng ta hài lòng để hắn chăm sóc thật tốt cho Mỹ Mỹ!" Đặng phu nhân nói xong chuyện của A Sửu, Đặng lão gia đứng bên cạnh hài lòng, chậm rãi nói ý của mình ra.
Đặng lão gia im lặng, ngồi xuống, thật lâu sau mới gật đầu."Ngươi nói không sai, Mỹ Mỹ lớn rồi, nên tìm một nơi khá giả. Mỹ Mỹ đơn thuần ngây thơ, chúng ta phải chọn một vị hôn phu và nhà chồng thật tốt cho nàng. Chỉ cần nhân phẩm, tính tình tốt thì không cần quan tâm đến gia thế." Đặng lão gia xuất thân thấp bé, phu nhân hiện tại là tiểu thư của chủ hắn, tiểu thư không chê xuất thân của hắn nên trốn song thân, mang theo đồ đạc châu báu bỏ trốn với hắn, sau đó hai người cùng nhau nỗ lực mới có địa vị như bây giờ. Vì vậy Đặng lão gia cảm thấy gia thế không quan trọng, nhân phẩm mới là quan trọng nhất. Chỉ có người không tệ, chịu đối xử tốt với khuê nữ của hắn thì cho dù nhà nghèo thì hắn cũng nguyện ý gả nữ nhi.
Nghe vậy Đặng phu nhân gật đầu, nghĩ đến một người rồi do dự nói: "Lão gia, ta đột nhiên nghĩ đến một ứng viên. Đó là con vợ kế của tam phòng Tô gia, tên là Tô Thần, năm nay cũng mười tám tuổi. Bởi vì năm ngoái thi đậu tú tài, cũng rất nổi danh ở quận Thanh Hà. Hơn nữa di nương Tô Thần đã sớm khó sinh mà qua đời, nên hắn luôn được nuôi bên cạnh Tô phu nhân. Đợi sau này Tô lão gia đi, hắn có thể tách nhà ra ngoài, Mỹ Mỹ nhà chúng ta cũng không cần phải nhìn thái độ nhà chồng." "Tô Thần? Tô lão gia cũng đã từng đề cập với ta, hai con trai trưởng của hắn có thể giúp hắn giải quyết việc làm ăn, mà đứa con của vợ kế này lại là một con mọt sách, cả ngày cầm sách đọc, cái gì cũng mặc kệ. Như vậy ngay cả mình cũng sẽ không chăm sóc nổi, chúng ta gả Mỹ Mỹ cho hắn có thể yên tâm sao? Hỏi thăm thêm một chút nữa đi, nhất định phải tìm người có phẩm chất tốt, có thể chăm sóc người khác." Đặng lão gia nhíu nhíu mi lắc đầu, hắn không coi trọng một con mọt sách ngay cả mình cũng không chăm sóc được, người như vậy sao có thể yên tâm gả khuê nữ cho hắn chứ!
"Ngay cả mình cũng không chăm sóc được sao? Vậy thì không được, nam nhân không biết chăm sóc người như vậy thì không thể gả cho hắn! Lão gia, hay là chúng ta mời một bà mối, kêu bà ta đi hỏi thăm giúp chúng ta một chút được không?" Đặng phu nhân vừa nghe Tô Thần là một con mọt sách thì lập tức không có hảo cảm.
"Bà mối sao? Tin tức từ miệng bọn họ có bao nhiêu điều đáng tin. Chúng ta phải dựa vào chính mình, chúng ta tự quan sát mới biết được phẩm chất thế nào. Việc này ta sẽ sai người mau chóng âm thầm thăm dò rõ ràng, để ý một nam tử nào đó có phẩm chất tốt. Đúng rồi, ba ngày sau gia chủ Tô gia đến quận Thành Hà. Nhà chúng ta có làm ăn với bọn họ, đến lúc đó ta sẽ đến chào hỏi Tô gia. Phu nhân giúp ta chuẩn bị xiêm y để mặc hôm đó đi." Đặng lão gia kéo tay Đặng phu nhân, dịu dàng khẽ vuốt. "Hả? Gia chủ Tô gia muốn tới quận Thành Hà sao? Gia chủ hiện tại của Tô gia không phải là Tô công tử đại danh đỉnh đỉnh, Tô Ngọc sao! Sao hắn lại đích thân đến quận Thành Hà? Ta nghe nói hiện tại Tô gia ở quận Thành Hà, Tô Ngọc công tử là con thứ ba của Tô lão gia. Hắn ta chỉ đơn thuần đến thăm Tô lão gia hay là còn có mục đích khác?" Đặng phu nhân cảm thấy ngạc nhiên.
"Không rõ lắm. Tóm lại, vị kia không dễ trêu chọc, cũng không phải là người tốt để đeo bám. Đến lúc đó cũng chỉ khách sáo nói chuyện thôi. Chỉ cần không làm gì sai thì trên phương diện làm ăn Tô công tử sẽ không làm khó nhà chúng ta." Đặng lão gia lắc đầu, xoa bóp ấn đường, mặt mũi đầy mệt mỏi.
Đặng phu nhân thấy thế thì đau lòng xoa đầu cho Đặng lão gia, quở trách: " Ông cũng thật là, đừng có lúc nào cũng chỉ lo làm ăn, phải chú ý thân thể! Nếu quá mệt rồi chết đi, để lại hai mẹ con chúng ta thì phải làm sao bây giờ! Ta là một bà lão yếu đuối, Mỹ Mỹ là một khuê nữ ngốc nghếch, không có nam nhân bao bọc, bị ức hiếp thì làm sao bây giờ!"
"Yên tâm, phu nhân, ta có chừng mực, sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Sao ta có thể cam lòng rời bỏ các ngươi sớm như vậy. Ta phải xem Mỹ Mỹ vui vẻ lập gia đình, hạnh phúc sống qua ngày, sau đó sinh hạ cháu ngoại. Ta còn muốn cùng bà chăm sóc cháu ngoại nữa, ta nhất định sẽ không đi trước!" Đặng lão gia nghiêm túc cầm tay Đặng phu nhân, khuôn mặt mập mạp, mắt nhỏ híp lại, trong mắt đầy kiên nghị. Đặng phu nhân đỏ mặt cúi đầu xuống, nắm chặt bàn tay mập mạp của Đặng lão gia.