"Công tử, thuộc hạ đã điều tra xong. Cô nương hôm qua là khuê nữ duy nhất của Đặng lão bản Đặng Nguyên Cửu ở phố Thanh Thủy, khuê danh là Mỹ Mỹ. Nổi tiếng là kẻ ngốc của phố Thanh Thủy, là quỷ tham ăn. Hai tháng trước ra ngoài du ngoạn bị mất tích, mấy ngày trước đây mới được tìm về. Thân phận bình thường, không có vấn đề gì cả." A Cửu bẩm báo tình huống với Tô Ngọc.
"Kẻ ngốc? Một kẻ ngốc sao có thể nhận ra ta? Một kẻ ngốc mà có thể quản được cái miệng của mình, nói được một nửa liền ngậm miệng sao?" Tô Ngọc nhẹ đong đưa chén trà trong tay, nước trà trong chén lắc dập dờn.
"Công tử không tin Đặng Mỹ Mỹ là người ngu sao? Nhưng tất cả mọi người đều nói Đặng Mỹ Mỹ ngốc, không thể nào là do nàng ta giả bộ ngốc nhiều năm nay chứ? Người ngốc nhiều năm không thể đột nhiên liền trở nên thông minh được?" A Cửu nhìn cô nương ngày hôm qua đã cảm thấy nàng rất ngốc, hơn nữa hắn dò la tin tức từ miệng của nhiều người khác nhau, bọn họ đều không hẹn mà nói Đặng Mỹ Mỹ chính là kẻ ngốc. A Cửu cảm thấy công tử bọn họ đã suy nghĩ nhiều rồi.
"Có phải là ngốc thật không thì thử dò xét mới biết. Đặng Mỹ Mỹ sao? Nữ nhi của Đặng Nguyên Cửu? Đặng Nguyên Cửu chính là Đặng lão bản người trông bắt mắt nhất trong bữa tiệc hôm nay? Đặng gia làm tơ lụa đúng không? Ta nhớ năm ngoái tam bá đặc biệt đến Bình Châu tìm ta, chính là vì việc làm ăn với Đặng gia. Nếu Tô gia và Đặng gia có một lĩnh vực làm ăn với nhau thì ngươi giúp ta đưa thiệp mời tới cho Đặng gia, ngày mai ta muốn tới cửa Đặng gia thăm hỏi." Tô Ngọc thong thả ung dung đặt chén trà xuống, đứng lên.
"Công tử muốn đến Đặng gia sao? Chỉ vì muốn dò xét Đặng Mỹ Mỹ thôi sao? Không đến mức đó chứ công tử! Mặc dù bây giờ thân thể người đã rất tốt nhưng vẫn nên chú ý thân thể một chút! Không cần vì một nữ tử bé nhỏ không đáng giá mà đến đó một chuyến." A Cửu cảm thấy công tử tự làm khổ mình, diễn dafnlê quysdôn chỉ là một nữ nhân thôi, vì để biết rõ nàng có ngốc thật không mà phải tự làm khổ mình như vậy thật không đáng giá.
"Sao? Bổn công tử không thể sai khiến ngươi được sao?" Tô Ngọc bình tĩnh ngước mắt nhìn A Cửu, giọng nói bình thản, nghe không ra đang tức giận.
Nhưng A Cửu lại biết công tử nhà mình đang mất hứng nên ngượng ngùng nói: "Không phải, công tử, thuộc hạ chỉ sợ người quá vất vả thôi. Hôm nay mới vừa tham gia một bữa tiệc, ngày mai lại muốn đến Đặng gia thăm hỏi, thuộc hạ lo lắng cho thân thể người!"
"Thân thể ta tự ta biết rõ, ngươi đi đưa thiếp mời đi!" Tô Ngọc lười phải nhiều lời với A Cửu, phất tay đuổi hắn rời đi.
"Dạ..." A Cửu cúi đầu đi ra ngoài.
Đặng lão gia đang ở trong tiệm kiểm toán thấy quản gia đầu đầy mồ hôi đến mời hắn trở về thì cho rằng đã xảy ra đại sự nên sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Phu nhân và cô nương không sao chứ?" Những cái khác Đặng lão gia không quan tâm, ông chỉ quan tâm đến hai mẹ con họ thôi.
"Lão, lão gia mau trở về! Tô gia Tô công tử, Tô Ngọc đến trước cửa Đặng gia thăm hỏi!" Quản gia thở phì phò, che ngực, hô to với Đặng lão gia.
"Cái gì! Tô Ngọc đến Đặng gia thăm hỏi? Chuyện lớn như vậy sao không có ai nói cho ta biết!" Đặng lão gia trừng to mắt, giật mình.
"Thiệp mời được đưa đến Đặng gia đêm, tiểu nhân cầm đến cho phu nhân xem. Bởi vì trên thiệp mời chỉ viết công tử Tô gia, hôm qua đã gặp lão gia một lần, hôm nay muốn tới cửa nói chuyện với lão gia một chút. Không hề viết thân phận cụ thể, phu nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra, nên bảo tiểu nhân không cần coi trọng, không cần để ý. Nào ngờ hôm nay Tô công tử đến thì mới biết được người này là Tô Ngọc công tử!" Quản gia cũng hết sức buồn bực, chuyện này không thể trách hắn, hắn nhận được thiệp mời thì liền báo cho phu nhân biết, là phu nhân nói không cần để ý tới.
"Vậy bây giờ sao rồi? Tình huống thế nào?" Đặng lão gia đã đoán được nguyên nhân phu nhân nhà mình không cho quản gia để ý, có lẽ bà ấy cho là con mọt sách của Tô gia đến cửa thăm hỏi cho nên phu nhân mới không muốn để ý. Không ngờ lại là Tô Ngọc! Tô Ngọc lại tới cửa thăm hỏi Đặng gia! Đặng lão gia cảm thấy nhất định là có vấn đề, sao Tô Ngọc lại đưa thiếp mời tới cửa, làm đủ lễ nghi cho thấy rất nể mặt hắn, muốn dụ dỗ một con kiến nhỏ bé như hắn sao?
"Hiện tại, hiện tại phu nhân đang chiêu đãi Tô công tử. Phu nhân kêu lão gia mau trở về."
"A Thủy, ngươi thu dọn sổ sách đi, ta có việc về nhà một chuyến." Đặng lão gia nói với chưởng quỹ rồi cùng quản gia ra ngoài.
Mồ hôi chảy như mưa chạy về Đặng gia, còn chưa đi vào chính đường đã nghe thấy phu nhân nhà mình cười ha hả. Đặng lão gia điều chỉnh hơi thở một chút rồi đi vào.
Nhìn tướng công nhà mình chật vật, Đặng phu nhân đau lòng, vội vàng đi tới dùng khăn tay lau mồ hôi cho Đặng lão gia. Quở trách nói: "Sao lão gia lại chạy vội như vậy! Ông xem thân thể đều ướt đẫm rồi!" Nói xong Đặng phu nhân áy náy quay đầu nói với Tô Ngọc: "Tô công tử, ngươi xem lão gia nhà ta thật sự quá thất lễ, thật là làm cho ngươi chê cười. Có thể cho phép ông ấy đi thay y phục sạch sẽ trước được không? Nếu không thì cả người đầy mùi mồ hôi sẽ làm Tô công tử ngạt thở."
"Không có gì đáng ngại, Đặng lão gia mặc quần áo ướt sũng thì thân thể cũng không tốt, nên nhanh chóng đi thay đồ đi." Tô Ngọc cười nhạt, tỏ vẻ rất thông cảm.
"Đa tạ Tô công tử thông cảm, lão gia còn không mau đi thay quần áo!" Đặng phu nhân cười với Tô Ngọc một tiếng rồi quay đầu nháy mắt với Đặng lão gia.
"Thật sự thất lễ, Tô công tử xin chờ một lát, ta thay xong lập tức sẽ trở lại." Đặng lão gia lúng túng cười nói.
Tô Ngọc cười ôn hòa, không nói gì nữa.
Đặng lão gia đi rồi, Đặng phu nhân không thể chờ nổi nữa liền bắt đầu chọn đề tài tán gẫu với Tô Ngọc."Tô công tử, y thuật Mạnh lão thật sự lợi hại như vậy sao? Nếu như người có chút ngu ngốc thì có thể trị khỏi được không?"
"Cái này phải để Mạnh lão xem qua thì mới biết được, Tô mỗ cũng không phải là thầy thuốc, không dám liều lĩnh khẳng định." Tô Ngọc lắc đầu.
Đặng phu nhân có chút thất vọng, nhưng cũng không nhụt chí, cười hỏi: "Tô công tử, chuyện là vậy, thiếp thân có một nữ nhi, từ nhỏ đầu óc đã không được nhạy bén. Nghe Tô công tử nói y thuật Mạnh lão như thế thì thiếp muốn nhờ hắn giúp xem bệnh cho cô nương nhà ta một chút, không biết Tô công tử có thể giúp thiếp thân gặp mặt một lần..."
Tô Ngọc nhíu mày, trên mặt có chút khó khăn, chậm rãi nói: "Mạnh lão nhiều quy củ, tính tình cổ quái, người mà hắn thấy vừa mắt thì hắn mới bằng lòng xem thử. Dẫn đến gặp mặt thì rất dễ dàng, nhưng Mạnh lão có chịu giúp hay không thì đây là một chuyện khác."
"Cái này thiếp thân hiểu! Tô công tử chịu dẫn chúng ta tới gặp đã là đại ân rồi, đa tạ Tô công tử!" Đặng phu nhân cảm kích thi lễ với Tô Ngọc.
"Đặng phu nhân cần gì phải như thế, chỉ là một chuyện nhỏ, mở miệng nói hai câu là được rồi, không cần đa lễ!" Tô Ngọc thoáng nhìn A Cửu đang đứng bên cạnh, A Cửu lập tức đỡ Đặng phu nhân đứng dậy.
Thấy Đặng lão gia tiến vào, Đặng phu nhân nói: "Lão gia thay quần áo xong rồi, vậy ông nói chuyện với Tô công tử đi!"
"Ừ." Đặng lão gia cười toét miệng với Đặng phu nhân.