Sử Ma của Zero

chương 4 : fouquet đất vụn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đất Vụn” – đó là danh xưng của một tên trộm Ma Pháp Sư đang khiến tất cả quý tộc thành Tristain khiếp sợ. Tên đầy đủ của hắn là “Fouquet ‘Đất Vụn’”.

Khi Fouquet nghe được tin ở phương Bắc có một quý tộc sở hữu chiếc vương miện nạm ngọc trong dinh thự của mình, hắn lập tức đi trộm lấy nó. Khi nghe nói thanh trượng Ma pháp do tiên đế ban cho quý tộc phương Nam, hắn đã phá hủy cả căn biệt thự rồi trộm đi mất. Nghe quý tộc nơi phương Đông có một chiếc nhẫn ngọc trai do nghệ nhân giỏi nhất xứ Albion chế tạo, hắn trộm. Và khi biết được có một chai rượu quý hơn trăm năm tuổi được cất trong hầm rượu của tên quý tộc phương Tây, hắn ta cũng hứng thú mà trộm lấy nó.

Đơn giản mà nói thì hắn là một tên đại quái đạo xuất quỷ nhập thần, một tên trộm biết sử dụng ma pháp, đấy là lý do vì sao hắn bị người khác là Fouquet ‘Đất Vụn’.

Chiến thuật của Fouquet mỗi khi trộm rất đa dạng, từ lén lút cho đến đạp cửa rồi xông vào rồi cướp. Hắn cướp ngân hàng quốc gia ngay giữa thanh thiên bạch nhật, còn đêm xuống thì lại lẻn vào dinh thự quý tộc. Không thể biết hắn đã làm thế nào, thế nên đội vệ binh Vương Thất của Tristain cũng bó tay chịu thua.

Nhưng chắc chắn một điều, các phương thức trộm của Fouquet đều có điểm chung là sử dụng ‘Thuật giả kim’ để biến cánh cửa hay bức tường của mục tiêu thành đất rồi khoét lỗ lẻn vào.

Tất nhiên quý tộc cũng không phải lũ ngốc, và bọn họ cũng có những biện pháp đối phó thích hợp. Như là đi thuê Ma Pháp Sư cực mạnh về sử dụng ‘Cố định hóa Ma pháp’ để chống lại sự ăn mòn từ ‘Thuật giả kim’… Tuy nhiên sức mạnh của Fouquet quá đỗi lợi hại, khiến cho những Ma pháp họ dùng đều chẳng có chút tác dụng nào.

Cái tên “Đất Vụn” được dựa vào đó mà gọi, bởi một Ma pháp khiến mọi thứ trở thành đất như vậy. Không chỉ lẻn vào mà còn sử dụng vũ lực phá hủy dinh thự, đôi khi Fouquet còn dùng một con golem khổng lồ, với chiều cao gần 30m.

Nó là một con golem đất khổng lồ, đủ sức phá hủy cả tòa thành, ném văng tất cả Ma Pháp Sư chống lại và đạp đổ những bức tường dài đằng đẳng xung quanh Vương Cung. Đó chính là lý do vì sao hắn lại ung dung cắp đồ giữa ban ngày.

Không một ai biết danh tính thật sự của Fouquet ‘Đất Vụn’. Là nam, hay là nữ, chuyện này chẳng ai biết cả. Nhưng mọi người đều biết một điều duy nhất, đó là…

…Một Ma Pháp Sư Triangle với hệ Thổ là nguyên tố chính.

Sau đó, trên bức tường hiện trường vụ án xuất hiện vài dòng “tâm tình” báo cáo lại kết quả:

[Ta đã nhận được món XX quý giá của ngài. Fouquet ‘Đất Vụn’.]

Và,… những thứ như vật phẩm Ma pháp, hay là bảo vật Ma pháp cường hóa sức mạnh cực đại thường hay bị hắn ăn cắp nhất.

Y Y Y

Hai mặt trăng khổng lồ chiếu rọi ánh sáng xuống bức tường bên ngoài tòa tháp chính của Học viện Ma pháp, nơi căn phòng chứa bảo vật được đặt ở lầu 5.

Dưới ánh sáng từ hai mặt trăng, xuất hiện chiếc bóng dài của ai đó đang đứng thẳng trên bức tường học viện…

…Là bóng của Fouquet ‘Đất Vụn’.

Mái tóc dài màu lam tung bay trong gió đêm, dáng đứng ung dung thể hiện phong thái quái đạo khiến các quý tộc run lên sợ hãi.

Chạm một chân vào bức tường, hắn cảm nhận được sức mạnh toát ra từ đó và không thể không thán phục:

“Không hổ danh là tháp chính của Học viện Ma pháp… Điểm yếu là vật lý xung kích? Vậy thì muốn dùng một chút ma pháp lên bức tường dày như này quả thật không thể!”

Không khó để một Ma Pháp Sư thuộc tính Thổ lợi hại như Fouquet kiểm tra độ dày của bức tường bằng chân của họ, nhưng việc có thể phá hủy nó hay không lại là một chuyện khác.“Có vẻ như là không có ma pháp nào có thể dùng trong trường hợp này ngoại trừ ‘Cố định hóa Ma pháp’ rồi nhỉ… Cứ thế này thì con golem của mình cũng khó mà phá vỡ được…”

Fouquet khoanh tay lo lắng.

Không thể dùng ‘Cố định hóa Ma pháp’, nên ‘Thuật giả kim’ cũng chẳng thể dùng được.

“Không dễ dàng gì mới đi xa đến thế này, vậy mà…”

Hắn nghiến răng bực bội.

“Nhưng dù có như vậy, mình cũng sẽ không từ bỏ việc cắp lấy thanh Quyền trượng hủy diệt đâu…”

Đôi mắt của Fouquet sáng lên. Hắn ta bắt đầu khoanh tay, tập trung suy nghĩ.

Y Y Y

Trong khi Fouquet mãi nghĩ về cách phá bức tường chính của Học viện… thì có một cuộc náo loạn đang diễn ra trong phòng của Louise.

Louise và Kirche đang chửi nhau. Saito thì một mình ngồi trên “ổ gà”, cậu chàng đang hạnh phúc với danh kiếm mà Kirche mang về. Còn Tabitha thì ngồi trên giường bình thản đọc sách.

“Cô có ý gì hả, Zerbst?”

Louise chống hông, trừng mắt nhìn kẻ thù truyền kiếp của mình.

Kirche bĩnh tĩnh nhìn chủ nhân của người mình yêu.

“Đã nói rồi, Saito muốn thanh kiếm đó, nên tôi đến đây để đưa cho anh ấy thôi mà.”

“A… Đáng tiếc thật. Tôi đã mua cho Sử Ma của mình một thanh vũ khí mất rồi. Đúng không, Saito?”

Tuy nhiên, Saito không thể rời mắt khỏi thanh kiếm mà Kirche mua cho. Cậu tuốt nó ra khỏi vỏ và nhìn nó mê mẩn.

Sau khi cầm thanh kiếm lên, ấn ký trên tay trái cậu tỏa ra ánh sáng như bình thường. Đồng thời, cơ thể nhẹ như một sợi lông tơ. Cậu muốn vung nó, nhưng hiện tại là đang ở trong phòng nên đành từ bỏ.

Nhưng tại sao ấn ký ấy lại sáng lên chứ?

Saito không biết. Tất cả những gì cậu biết chỉ là khi cậu cầm kiếm thì ấn ký sẽ sáng lên mà thôi.

Nhưng… Hiện tại cậu đang bị cuốn hút bởi vẻ ngoài hoàn mỹ của thanh kiếm tráng vàng kia.

“Tuyệt thật…, quả thật cái này, tuyệt vời thật… Nó còn lấp lánh nữa kìa!”

Louise đá bay Saito.

“Cô làm gì vậy?”

“Trả lại đi. Chẳng phải ngươi đã có cây kiếm biết nói kia rồi sao?”

“Yaa… Đúng thật là vậy… Thanh kiếm biết nói chuyện kia đúng là thú vị thật, nhưng mà…”

‘…nó quá tơi tả và rỉ sét. Cho dù muốn sử dụng đi nữa, chẳng phải dùng thanh đẹp hơn sẽ tốt hơn sao? Kirche còn nói sẽ cho không tôi, nên…’

“Nói những câu lời ghen tị nghe rất khiếm nhã đấy, Vallière!”

Kirche nói với giọng đắc thắng.

“‘Ghen tị’? Ai lại đi ghen tị chứ!”

“Còn không phải thế sao. Bởi vì tôi đã nghĩ cách để mang được thanh kiếm về tay để làm quà tặng anh ấy, đây không phải ghen tị thì là gì?”

“Đang nói ai vậy! Làm ơn dừng lại dùm đi! Tôi chỉ đơn giản là không muốn nhận một chút ân huệ gì từ người nhà Zerbst mà thôi! Chấm hết!”

Kirche đưa mắt sang Saito. Cậu chàng tiếc nuối nhìn thanh danh kiếm Louise vừa mang đi.

“Cô mau xem đi. Không phải Saito thích thanh kiếm này lắm hay sao? Cô biết không? Thanh kiếm này được rèn bởi ngài Schwey, nhà Luyện Kim Ma Thuật Sư có tiếng ở bên nước Germania đấy.”

Sau đó, Kirche nháy mắt Saito một cái.

“Nè, bộ cô không biết gì thật sao? Muốn kiếm hay nữ nhân, thì chỉ có ở Germania là tốt nhất. Còn phụ nữ ở Tristain thì ghen tuông, nóng nảy, kiêu ngạo, lại tự cao như cô vậy, Louise. Thật sự không thể đỡ nỗi mà.”

Louise lườm Kirche.

“Gì? Sự thật chẳng phải là thế sao!”

“Lạ… Lạ nhỉ. Những người như cô không chỉ đơn thuần là đi lừa tình người khác thôi sao? Gì mà… quyến rũ nam nhân Germania không được, nên mới chuyển đến Tristain học à?”

Louise khiêu khích Kirche bằng nụ cười lạnh lùng, giọng run run. Xen lẫn đó có một chút gì đó tức giận.

“Cô nói ra rồi à? Vallière…”

Gương mặt Kirche biến sắc. Louise thì nói như một người chiến thắng.

“Cái gì? Không phải đây là sự thật sao?”

Hai người đồng thời lấy đũa phép của mình ra.

Cho đến lúc đó, Tabitha – người vẫn đang ngồi trên giường đọc sách, vung trượng phép sớm hơn cả hai người họ.

Một cơn lốc nổi lên thổi bay đũa phép trên tay Kirche cùng Louise.

“Trong phòng.”

Tabitha nói nhỏ.

Ý cô bé chắc là chiến đấu ở trong phòng thì nguy hiểm đây.

“Nhỏ nào đây? Từ nãy đến giờ cứ ngồi ở trên giường ta.”

Louise khó chịu lẩm bẩm.

“Nhỏ là bạn tôi.”

“Tại sao bạn cô lại ở trong phòng tôi chứ?”

Kirche chằm chằm nhìn lấy Louise.

“Có vấn đề gì à?”

“Ch… Chào…”

Saito cố gắng bắt chuyện với Tabitha nhưng cô bé chẳng chịu đáp lại dù chỉ một lời, cô chỉ ngồi im, lặng lẽ lật từng trang sách trên tay. Có vẻ như cô nghĩ những cuộc trò chuyện rất chi phiền phức.

Louise và Louise vẫn đang nhìn chằm chằm nhau. Đột nhiên Kirche quay đi rồi nói:

“Vậy thì, để Saito quyết định vậy!”

“Tôi à? Tôi á?”

Tự nhiên đâu ra đang cãi vã đâm ra do cậu quyết định, Saito choáng ngợp chẳng biết nói thế nào.

“Đúng đấy. Bọn ta cãi nhau vì bởi vì thanh kiếm của ngươi cả đấy.”

‘Vừa nãy Louise đã đấu khẩu rất nhiều rồi, giờ lại đẩy quyền quyết định sang mình.’

Saito lo lắng nhìn về phía Louise.

‘Nếu nói về kiếm thì mình vẫn thích thanh mà Kirche mua tặng mình…’

‘Nhưng nếu chọn thanh kiếm của cô ấy thì nhỏ chắc chắn sẽ không tha cho mình. Và chắc chắn cũng sẽ không được ăn trong một tuần tới. Mặc dù đã có Siesta cho mình thức ăn, nhưng…’

Saito nhìn thẳng vào Louise – người từ nãy giờ vẫn nhìn cậu.

‘Louise có thể là một cô gái ích kỷ, tự cao, kiêu căng, ngạo mạn, nhưng nhỏ đã chăm sóc mình lúc mình bị thương nặng… Mình thật tệ nếu không biết ơn nhỏ. Và về ngoại hình, thì quả thật mình vẫn thích Louise hơn…’

‘Nhưng mà… Kirche đã mua cho mình một thanh danh kiếm cực kỳ giá trị. Hơn nữa, một mỹ nữ như cô ấy lại thật lòng tỏ tình với mình. Chuyện một người đẹp như Kirche thích mình có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ xảy ra thêm lần nào nữa.’

“Thanh nào?”

Cả hai người họ đều nhìn vào Saito.

“Ừm… Chọn cả hai cây, thì, thì sao?”

Saito ngẩng đầu lên một cách đáng yêu, liền bị cả hai người đạp ngã xuống sàn.

“Nè!”

Kirche quay sang Louise.

“Cái gì?”

“Tôi đoán rằng ta phải giải quyết cho xong trận lúc nãy rồi nhỉ?”

“Ừm!”

“Tôi ấy nhé, đặc biệt đặc biệt ghét cô lắm đấy! Cô biết không?”

“Tôi cũng vậy!”

“Chúng ta hợp nhau đấy.”

Kirche mỉm cười rồi cau mày giận dữ.

Louise cũng vậy, cô bé ưỡn ngực tỏ vẻ không nhượng bộ. Cả hai cùng lúc la lên:

“QUYẾT ĐẤU THÔI!!!”

“Dừng lại giúp tôi với!”

Saito hoảng hốt nói. Tuy nhiên, cả Louise lẫn Kirche đều không liếc nhìn cũng như nghe những gì cậu nói.

“Dùng Ma pháp đúng không?”

Kirche nói như thể chiến thắng nằm chắc trong tay cô.

Louise cắn chặt môi, nhưng sau đó vẫn gật đầu đồng ý:

“Ừ. Vừa đúng ý tôi.”

“Vầy có được không, Louise Zero? Đấu tay đôi với Ma pháp có thật sự ổn không đó?”

Kirche khinh thường lẩm bẩm. Louise gật đầu, có vẻ cô nàng đang không tự tin cho lắm. Đó là điều tất nhiên. Nhưng nếu là người nhà Zerbst khiêu chiến bằng sử dụng Ma pháp, chắc chắn cô không thể nào mà từ chối được.

“Tất nhiên rồi! Để xem xem ai mới là người thua đây!”

Y Y Y

Trong khi đó, đứng trên bức tường của tòa tháp chính, Fouquet nhận ra được tiếng bước chân ai đó đang đến gần.

Hắn ta đạp vào tường và nhanh chóng đáp xuống. Trước khi chạm mặt đất, phép ‘Levitation’ được niệm lên. Sau khi hạ cánh như cọng lông hồng, Fouquet ngay lập tức biến mất vào một bụi rậm gần đó.

Y Y Y

Hiện tại trong sân bao gồm Louise, Kirche, Tabitha và Saito.

“Vậy thì, bắt đầu thôi nào.”

Kirche nói. Saito lo lắng lên tiếng:

“Mấy người thật sự muốn quyết đấu à?”

“Đúng vậy đấy.”

Louise cũng đầy tự tin đáp lại.

“Nguy hiểm lắm, dừng lại đi…”

Sự kinh hãi thể hiện rõ ràng trong từng câu chữ của cậu.

“Đúng vậy nhỉ, chỉ có đứa ngốc mới bị thương được mà thôi.”

Kirche nói.

“Đúng thật.” Louise gật đầu.

Tabitha lại gần Kirche thì thầm điều gì đó. Một lát sau…

“A! Vậy cũng được đấy!”

Kirche mỉm cười.

Rồi Kirche cũng thì thầm điều gì đó với Louise…

“Ừm! Không tệ nhỉ!”

Louise cũng gật đầu nốt.

Sau đó, cả ba đồng loạt quay sang Saito.

Cậu chàng cảm nhận được điều gì đó rất tồi tệ đang sắp xảy ra với mình.

Thấy không ổn, Saito chỉ tay vào bọn họ…

“Oyyy! Nghiêm túc thật à? Mấy người?”

Saito nói với giọng đáng thương, nhưng chẳng một ai đáp lại.

Từ tòa tháp chính, cậu bị treo giữa không trung bằng một sợi dây thừng. ‘Biết vậy thì thà mình chọn một trong hai cho lành.’

Xa xa phía dưới mặt đất, cậu có thể nhìn thấy hình bóng của Kirche và Louise. Ngay cả vào ban đêm, ánh sáng tỏa ra từ hai mặt trăng vẫn đủ để quan sát xung quanh. Cậu thậm chí còn thấy Tabitha đang đứng trên lưng con rồng gió phía trên đỉnh tòa tháp. Hình như nó đang giữ hai thanh kiếm trong miệng của mình.

Chỉ có hai vầng trăng là dịu dàng chiếu sáng cho Saito.

Kirche với Louise ở dưới đất cùng nhìn lên Saito. Cậu giờ đang bị buộc bởi sợi dây và lơ lửng, lủng lẳng giữa không trung.

Kirche khoanh tay nói:

“Nghe rõ này, Vallière. Người cắt được sợi dây và để Saito rơi xuống đất là người chiến thắng. Người chiến thắng có thể để Saito sử dụng thanh kiếm của mình. Hiểu chưa?”

“Tôi biết rồi.” Louise gật đầu mạnh mẽ.

“Cô có thể sử dụng tất cả Ma pháp mình sử dụng được. Tuy nhiên, tôi sẽ đi sau… Chấp cô đấy.”

“Được thôi.”

“Vậy, xin mời.”

Louise bắt đầu vung đũa phép. Trên không trung, Tabitha liền lắc lư sợi dây qua lại, khiến Saito chao đảo trái phải. Các phép thuật như ‘Fire Ball’ có tỷ lệ chính xác cao và miễn là mục tiêu không di chuyển, ai ai cũng có thể dễ dàng sử dụng nó.

Tuy nhiên, Louise còn phải lo lắng nhiều hơn thế... Ngay từ đầu, làm sao để kích hoạt Ma pháp đó đối với cô bé đã là một vấn đề.

Louise khổ não suy nghĩ. ‘Cái nào sẽ thành công đây? Hệ ‘Phong’, hay là hệ ‘Hỏa’???’

Hệ ‘Thủy’ và ‘Thổ’ nằm ngoài câu trả lời. ‘Có rất ít thuộc tính dùng để cắt dây. Vậy thì, quả nhiên là phải dùng ‘Hỏa’ thôi!’ Ngay lúc đó, Louise bỗng nhớ rằng rất giỏi trong việc sử dùng Ma pháp hệ ‘Hỏa’.

‘‘Fire Ball’ của Kirche sẽ cắt dây của Saito mất. Nên việc thất bại là không thể chấp nhận được!’

Sau khi dày công suy nghĩ, cuối cùng Louise quyết định sử dụng ‘Fire Ball’. Đó là một Ma pháp phóng ra một quả cầu lửa để tấn công mục tiêu.

Cô bé ngân lên vài dòng chú ngữ ngắn gọn. Nếu lần này thất bại, Saito sẽ sử dụng thanh kiếm mà Kirche đã mua. Đối với người có lòng tự trọng cao như Louise, điều đó là không thể chấp nhận.

Chú ngữ hoàn thành. Tập trung tinh thần, tay vẫy đũa phép.

Nếu chú ngữ được niệm thành công, thì sẽ có quả cầu lửa từ đầu cây đũa bay ra.

Tuy nhiên, chẳng có quả cầu quái nào bay ra từ cây đũa. Thay vào đó, một lúc sau bức tường đằng sau Saito nổ tung.

Vụ nổ khiến cơ thể Saito rung lắc dữ dội.

“CÔ MUỐN GIẾT TÔI À!!!” Saito thét lên giận dữ. Sợi dây vẫn còn nguyên sau chấn động ấy. Cô bé nghĩ rằng nó đáng ra phải bị đứt sau vụ nổ như thế. ‘Xem ra là tôi đã quá ngây thơ rồi.’ Chỉ xuất hiện vài vết nứt trên tường tòa tháp chính. Còn Kirche,… cô đang ôm bụng cười đắc ý.

“‘Zero’! Louise ‘Zero’! Thay vì đi cắt dây, cô lại cho nổ bức tường! Đúng thật là lợi hại mà!”

Louise thất vọng thở dài.

“Cô ấy, cho dù có sử dụng Ma pháp gì thì cũng sẽ nổ tung mà thôi! AHAHA!!!”

Louise nuối tiếc siết chặt tay lại rồi quỳ xuống mặt đất.

“Và giờ, đến lượt của tôi…”

Kirche nhìn sợi dây treo Saito bằng con mắt của một thợ săn. Tabitha đang lắc dây, và việc nhắm bắn trở nên khó hơn một chút.

Dù vậy, Kirche vẫn mỉm cười tự tin. Cô niệm chú trong một thời gian ngắn, sau đó chìa cây đũa phép ra như một hành động quen thuộc. ‘Fire Ball’ là Ma pháp thông dụng của cô ấy.

Một quả cầu lửa to như quả dưa xuất hiện trước đầu cây đũa và bay về phía sợi dây đang trói Saito. Cả hai chạm vào nhau, quả cầu đốt cháy sợi dây trong chốc lát.

Saito sau đó rơi tự do xuống đất. Tabitha từ trên mái nhà đã vung trượng của mình và thi triển phép ‘Levitation’ lên cậu. Nhờ đó, Saito từ từ đáp xuống một cách an toàn.

Kirche mỉm cười tự hào về chiến thắng của bản thân cô.

“Tôi đã thắng! Vallière!”

Louise ngồi xuống đất rồi bắt đầu tuổi thân nhổ cỏ.

Y Y Y

Trong khi đó, Fouquet đã theo dõi toàn bộ câu chuyện từ phía sau bụi rậm. Hắn ta đang quan sát vết nứt trên tường sau vụ nổ của Louise.

‘Rốt cuộc đó là Ma pháp quái gì vậy? Rõ ràng miệng hô ‘Fire Ball’, nhưng quả cầu lửa đâu không thấy, lại thấy bức tường nổ tung…’

‘Mình chưa bao giờ thấy một Ma pháp nào có thể làm bức tường này nổ đến mức như thế cả.’

Fouquet lắc lắc đầu. ‘Thay vào đó, mình không nên bỏ lỡ cơ hội này.’ Hắn ta bắt đầu niệm chú. Một đoạn chú ngữ rất dài.

Sau khi đã niệm xong, hắn chĩa đầu đũa về phía mặt đất.

Fouquet cười nhẹ.

Tiếp đó, mặt đất phồng lên, rồi phát ra âm thanh.

Fouquet ‘Đất Vụn’ vừa rồi đã thể hiện tài năng vượt trội của mình.

Y Y Y

“Tiếc thật nhỉ! Vallière!”

Kirche chiến thắng cười thành tiếng. Louise thua trận thất vọng ủ rủ, rồi từ từ buông thõng vai.

Saito tâm tình phức tạp nhìn lấy Louise. Sau đó thì thào:

“…Trước hết, cởi trói giúp tôi cái đã nhỉ?”

Cả thân cậu bị quấn chặt bởi một sợi dây, nó khiến cậu cử động không được dù chỉ một chút.

Kirche mỉm cười.

“Ừm, rất sẵn lòng.”

Ngay đúng lúc đó…

Cảm thấy có thứ gì rất lớn phía sau lưng mình, Kirche quay người lại.

Cô chẳng dám tin vào mắt của mình.

“CÁI… CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY!!!”

Kirche hét lên. Một con golem đất khổng lồ đang tiến về hướng của họ.

“KYAAAAAAAAA!!!”

Kirche hét lớn rồi bỏ chạy. Saito đằng sau nhìn theo bóng lưng cô gái rồi lên tiếng gọi:

“Oiii! Đừng có bỏ tôi lại chứ!”

Nhìn thấy một thứ quái vật đang dần dần tiến lại gần. Saito bấn loạn.

“CÁI KHỈ GÌ ĐÂY! TO QUÁ VẬY!”

Saito cố gắng vùng vẫy, nhưng vì dây trói quá chặt nên cậu không di chuyển nổi.

Louise đột nhiên tỉnh táo, cô bé lấy lại tinh thần rồi chạy đến chỗ Saito.

“Làm sao mà ngươi để bị trói vậy! Đúng thật là…”

“Chẳng phải nhờ ơn mấy người sao!”

Chân con golem hiện đang giơ phía trên đầu hai người họ.

Saito nhìn nó, đầu chợt nghĩ ra một ý tưởng. Cậu biết cậu sẽ chẳng thể nào trốn đi được trong tình huống bây giờ.

“Louise! Chạy lẹ đi!” Saito hét lớn.

“Grrrừ… Cái sợi dây này…”

Louise vẫn đang gỡ sợi dây trong tuyệt vọng.

Chân golem phía trên giờ đang giẫm xuống nơi hai người. Saito nhắm mặt lại.

Vào giây phút định đoạt, con rồng gió của Tabitha lao vào. Bắt lấy đôi chân của Saito và Louise, luồn qua mặt đất rồi kéo họ ra khỏi nơi con golem sắp giẫm vào.

Nơi vừa nãy hai người họ ngồi giờ đã bị con golem giẫm nát bấy cả lên.

Từ trên trời, họ sợ hãi nhìn xuống cảnh tượng bên dưới.

Saito run rẩy thì thầm:

“Đó… Đó… Đó là cái gì vậy?… Nó đó…”

“Ta không biết nhưng có lẽ… Nó là golem đất khổng lồ.”

“Lớn đến thế này! Cô tiêu diệt được không?”

“Để điều khiển được golem khổng lồ thế này, chắc chắn người đó phải là Ma Pháp Sư cấp Triangle.”

Saito cắn môi. Nghĩ lại lúc Louise không màng nguy hiểm cố gắng tháo dây thừng cho cậu.

“Lúc nãy… Sao cô, lại không chạy đi?”

Louise bỗng thẳng thừng nói:

“Ma Pháp Sư mà rời bỏ Sử Ma của mình thì không xứng đáng làm Ma Pháp Sư.”

Saito im lặng nhìn Louise. Không hiểu sao, lúc bấy giờ trông cô bé như được bao quanh bởi ánh hào quang rất chi sáng chói.

Y Y Y

Fouquet cười nhạt trên vai con golem đất khổng lồ.

Hắn ta không quan tâm đến cô nàng Kirche đang bỏ chạy kia, hay con rồng gió đang bay lượn trên trời. Fouquet hiện tại đang choàng một chiếc áo đen khoác từ tận đầu xuống chân. Mặt hắn cũng chẳng thể thấy rõ, nên bây giờ không còn vấn đề nào hết.

Con golem bắt đầu hướng nắm đấm của nó về phía vết nứt trên tường.

Vào khoảnh khắc cả hai va chạm vào nhau, Fouquet biến tay con golem thành sắt.

*ĐÙNG!*

Một đấm thủng sâu vào trong tường. Phát ra âm thanh lớn, bức tường sụp đổ. Fouquet trong áo choàng đen khẽ mĩm cười.

Hắn đi trên cánh tay con golem rồi tiến thẳng vào trong phòng chứa kho báu qua cái lỗ vừa mới hình thành.

Có rất nhiều báu vật ở bên trong. Tuy nhiên, mục tiêu duy nhất mà Fouquet nhắm đến là: Quyền trượng hủy diệt.

Tường treo rất nhiều loại trượng phép khác nhau. Trong số đó, có một cây không giống một thanh trượng chút nào. Chiều dài khoảng chừng 1m, và nó được chế tạo bằng chất liệu gì đó mà hắn chưa từng thấy qua bao giờ. Fouquet nhìn chằm chằm vào tấm biển sắt ghi bên dưới.

Trên tấm biển có ghi dòng chữ: “Quyền trượng hủy diệt. Không được lấy.” Sau khi nhìn thấy nó, nụ cười hắn ta càng trở nên ma mị.

Hắn ta bỡ ngỡ về sự nhẹ đến không ngờ của nó. ‘Thứ này được làm bằng cái quái gì vậy?’

Nhưng lúc này thời gian đâu để mà suy với chả nghĩ. Hắn liền cưỡi lên vai con golem khổng lồ.

Hắn ta vẫy đũa phép một lần nữa trước khi rời đi. Trên vách tường được khắc ngay vài văn tự:

[Ta đã nhận được Quyền trượng hủy diệt. Fouquet ‘Đất Vụn’.]

Y Y Y

Mang trên mình một Ma Pháp Sư với áo choàng đen toàn thân, con golem lại một lần nữa bước đi. Vượt qua những bức tường bao quanh Ma pháp Học viện chỉ trong một cú nhảy, nó đáp xuống mặt đất khiến cho khu vực xung quanh phát ra tiếng động chói tai, sau đó di chuyển về phía đồng cỏ.

Con rồng gió hiện đang lượn vòng trên đầu con golem.

Tabitha đứng trên lưng nó vung thanh trượng dài hơn chiều cao của mình.

Cô bé sử dụng phép ‘Levitation’ giúp Saito và Louise di chuyển từ móng lên lưng chú rồng. Tabitha lại vẫy thanh trượng, không khí chung quanh Saito chấn động, cắt đứt sợi dây trói cậu chàng.

“Cảm ơn.”

Saito cảm ơn Tabitha. Cô bé không chút biểu cảm gật đầu.

Rồi cậu hỏi Louise trong khi mắt vẫn nhìn lấy con golem khổng lồ kia:

“Tên đó phá tường… để làm gì vậy?”

“Phòng kho báu.” Tabitha trả lời.

“Tên Ma Pháp Sư áo choàng đen kia hình như đã mang một thứ gì đó khi chui qua cái lỗ trên tường.”

“Một tên trộm? Nhưng chiến thuật của hắn có vẻ hơi hào nhoáng thì phải…”

Con golem khổng lồ đang đi giữa thảo nguyên thì bất ngờ gục ngã.

Nó sụp đổ biến thành một núi đất.

Cả ba người cùng bước xuống. Không có gì khác ngoài một núi đất lạc lõng được ánh trăng chiếu sáng, nhô lên như một gò đất khổng lồ.

Và sự hiện diện của tên Ma Pháp Sư áo choàng đen cũng biến mất theo.

Truyện Chữ Hay