Vào buổi trưa nắng nóng, Kirche thức dậy.
‘Hôm nay là Hư Vô chi Nhật nhỉ…’
Cô bất giác nhìn ra ngoài phía cửa sổ và nhận thấy những tấm kính đã biến mất tự bao giờ, thêm cả vài vết cháy xém xung quanh khung. Vì quá buồn ngủ, cô cố gắng nhớ lại sự tình tối hôm qua…
“Đúng rồi nhỉ… Rất nhiều tên con trai khác đã đến… rồi mình thổi bay chúng mất rồi.”
Xong, cô chẳng thèm quan tâm đến song cửa sổ. Rời giường rồi sau đó bắt đầu trang điểm, Kirche đang bày mưu quyến rũ Saito trong đầu. Cô bẩm sinh đã là một thợ săn thật thụ.
Khi đã hoàn thanh khâu trang điểm, Kirche rời khỏi phòng mình. Đến trước cửa phòng Louise, gõ gõ cửa…
Cô đặt tay lên cằm, che đi nụ cười của mình.
‘Khi Saito vừa mở cửa ra, mình sẽ thình lình phóng bật vào người, ôm chặt rồi hôn anh ấy thật nồng thắm…’
‘Ừ nhỉ… Còn nếu Louise ra mở cửa thì sao?…’ Kirche suy nghĩ thêm một lúc nữa…
‘Đúng rồi. Mình sẽ nháy mắt cho Saito sau đó bước quanh hành lang, để anh ấy chủ động ra tìm mình.’
Kirche thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc lời tỏ tình của cô ấy bị từ chối.
Tuy nhiên, chẳng có hồi âm gì sau khi cô gõ cửa. Kirche cố gắng mở, nhưng nó đã bị khóa lại.
Không chút do dự, cô sử dụng phép ‘Unlock’ lên cánh cửa phòng Louise.
*Cách*
Tiếng mở khóa vang lên.
Thực tế thì phép ‘Unlock’ là một trong những thuật chú bị cấm trong trường học. Nhưng Kirche chẳng thèm để tâm đến, vì tình yêu có thể chiến thắng cả quy tắc. Đó là luật được đặt lên trên hàng đầu của nhà Zerbst.
Nhưng sau khi bước vào, căn phòng không có ai cả. Hai người họ đều không ở đây.
Kirche nhìn quanh khắp phòng…
“Đúng là… vẫn như trước nhỉ… Một căn phòng buồn tẻ vô vị.”
Balô của Louise không có ở trong đó, chắc là hôm nay được nghỉ nên hai người họ đã đi đâu rồi.
Kirche nhìn ra ngoài cửa sổ…
Thấy hai người nào đó đang lên ngựa rồi chuẩn bị xuất phát đi đâu đó…
Quả nhiên là Saito và Louise rồi.
“Gì vậy? Định đi chung à!!!”
Kirche khó chịu lẩm bẩm.
Sau khi nghĩ một lúc, Kirche cô bước nhanh ra khỏi phòng Louise.
Tabitha đang say mê đọc sách trong phòng của mình. Mái tóc thanh sắc, cùng đôi mắt xanh lam kết hợp với cặp kính đen trông xa xăm như đại hải. Cô bé hiện giờ vẫn còn chìm ngập trong núi sách hùng vĩ.
Tabitha nhìn trẻ hơn bề ngoài của cô bé rất nhiều, có lẽ là khoảng 4 đến 5 tuổi. Chiều cao của cô bé thấp hơn Louise một chút. Cơ thể cũng rất mảnh mai. Nhưng Tabitha chẳng quan tâm đến chuyện đó tý nào.
Cô là loại thiếu nữ cho rằng bề ngoài không hề quan trọng, thứ cần trân quý nhất chính là tấm lòng.
Tabitha rất thích Hư Vô chi Nhật, bởi vì cả tuần cô mới có thể hòa mình vào thế giới của riêng mình. Đối với cô bé, những người khác chỉ là kẻ đột nhập vào thế giới của chính cô. Họ gây cho cô một cảm giác ưu úc khó tả. Trừ một số trường hợp ngoại lệ rất hiếm mà họ quan trọng đối với cô.
Ngay lúc đó, cửa phòng bị gõ dữ dội. Tabitha không đứng dậy, môi lẩm bẩm dòng cổ ngữ một cách khó chịu, còn tay nhặt lấy cây trượng dài hơn cả cơ thể mình hiện đang dựa vào chiếc bàn dài rồi vẫy nó.
‘Silent’, ma pháp thuộc hệ Phong. Tabitha là một Ma Pháp Sư thành thao trong việc điều khiểu gió. Cô dùng ‘Silent’ để loại bỏ tiếng ồn từ phía cửa và tiếp tục tập trung vào việc đọc sách của mình.
Hài lòng với việc đọc sách, trong suốt thời gian ấy, biểu cảm của cô bé chẳng hề thay đổi.
Tuy nhiên, cánh cửa bị bật mạnh ra sau đó. Tabitha nhận thấy kẻ xâm nhập, nhưng mắt cô vẫn cứ dính lấy cuốn sách không rời.
Và Kirche là người bước vào. Cô ấy nói hai ba câu gì đó, nhưng bởi hiệu ứng ma pháp lúc nãy của Tabitha nên giọng nói của cô không đến được cô nàng mọt sách này.
Kirche giật lấy quyển sách trên tay Tabitha. Sau đó giữ vai cô bé rồi quay về phía đối diện mình. Tabitha mặt không một chút biểu cảm nhìn chằm chằm Kirche. Từ phản ứng đó chẳng tài nào biết được cô nàng đang nghĩ gì, và cũng chắc chắn rằng đây chả phải biểu hiện rằng cô đang được chào đón nơi này.
Nhưng đi vào phòng là Kirche – người bạn của Tabitha, và là số ít người nằm trong ngoại lệ đó. Ngoài Kirche ra thì cô bé có thể thổi bay bất kỳ ai dám đến làm phiền mình bằng ‘Wind Break’.
Chẳng còn cách nào khác, Tabitha đành vô hiệu hóa ‘Silent’.
Không khác gì là bật một cái loa phát thanh lên, những lời nói của Kirche bị cứ thế mà liên tục liên tục tuôn ra ngoài.
“Tabitha. Bây giờ ta hãy cùng nhau ra ngoài thôi! Chuẩn bị nhanh nhanh lên nhé!”
Tabitha nhỏ giọng giải thích ngắn gọn cho cô bạn của mình:
“Hư Vô chi Nhật.”
Đúng thật là một lý do xứng đáng để lấy lại quyển sách. Cô bé cố gắng giành lại món đồ đang nằm trong tay Kirche. Nhưng Kirche lại giơ cao quyển sách lên trời, một người cao lớn như cô ấy lại chơi như thế khiến Tabitha bất lực trước hiện thực ‘tàn khốc’ này.
“Mình hiểu, mình hiểu mà. Đối với cậu mà nói thì Hư Vô chi Nhật là tất cả đối với cậu. Mình rất rất hiểu điều đó. Nhưng mà bây giờ không phải lúc để bàn vấn đề đó. Mình yêu rồi! YÊU đấy!”
“…”
“Vậy cậu hiểu rồi chứ?”
Trước thái độ vô cùng nhiệt huyết của Kirche, Tabitha vẫn lắc lắc đầu. Kirche là một người hành động theo cảm xúc, trong khi Tabitha, cô là một người luôn suy nghĩ trước khi làm việc. Họ là hai con người hoàn toàn trái ngược lẫn nhau, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, hai người ấy lại trở thành một đôi bạn tốt mà ít cặp đôi nào sánh bằng.
“A, đúng nhỉ! Nếu không nói lý do thì cậu sẽ không đi với mình đâu đúng không?! Đúng thật là… Mình ấy, biết yêu rồi! Nhưng hôm nay mình lại thấy anh ấy ra ngoài cùng với nhỏ Vallière khó ưa ấy. Mình muốn theo dõi và xem xem họ sẽ đi đâu! Giờ cậu đã hiểu chưa???”
Xem ra đến bây giờ Tabitha vẫn chẳng hiểu gì cả. Bởi cô bé không hiểu tại sao điều đó lại quan trọng đến thế đối với Kirche.
“Họ vừa mới rời khỏi! Cùng nhau trên yên ngựa! Mình sẽ không thể đuổi kịp nếu không nhờ vào Sử Ma của cậu đấy Tabitha! Ít nhất, hãy giúp mình điều đó đi!”
Kirche bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Cuối cùng Tabitha cũng gật đầu. Cô bé nghĩ rằng chỉ mỗi Sử Ma của mình mới có thể bắt kịp hai người bọn họ.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm Tabitha! Vậy ta hãy mau mau bắt kịp họ thôi!”
Tabitha lại gật đầu thêm lần nữa. Cô với Kirche là bạn. Nếu chuyện mà người bạn ấy không thể giải quyết được và quyết định nhờ đến mình thì chẳng còn lựa chọn nào khác là cùng người đó giải quyết vấn đề. Tuy phiền phức thật, nhưng đành phải đồng ý thôi.
Tabitha mở cửa sổ, huýt sáo một hơi.
Thanh âm trong vắt vang vọng khắp bầu trời xanh.
Sau đó cô liền trèo lên cửa sổ, rồi phóng người ra bên ngoài.
Đối với người không quen với những hành động như thế chắc hẳn sẽ rất bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Nhưng vì Kirche là bạn của Tabitha, và cô ấy cũng quen với kiểu cách này, nên không hề do dự, cô cũng bay theo chung ra phía ngoài cửa sổ. À mà nhân tiện thì phòng Tabitha nằm ở lầu 5.
Tabitha thường không dùng cửa để ra ngoài. Cô bé từng nói rằng di chuyển bằng đường cửa sổ sẽ nhanh chóng hơn.
Lý do cả hai người phải nhảy cửa sổ đã xuất hiện…
Đôi cánh mạnh mẽ dang rộng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, cho phép đôi bạn cùng ngồi lên lưng mình. Sau đó, một con rồng gió khổng lồ bay lên từ trong không trung.
“Nói thật nhé, dù cho nhìn Sylpheed của cậu bao nhiêu lần thì mình vẫn thấy nó ngầu thiệt đấy!”
Kirche nắm lấy chiếc vây lưng nhô ra rồi hét lên đầy ngưỡng mộ.
Đúng vậy, Sử Ma của Tabitha là một chú rồng con thuộc tính Phong.
Sylpheed – tên được Tabitha lấy từ ‘Phong Tinh Linh’ đặt cho – đã đỡ bọn họ rất chuẩn ở vị trí rơi gần tòa tháp và bay lên độ cao 200m ngay tức khắc.
“Hướng nào?” Vẫn với ngữ điệu ngắn gọn đó, cô bé hỏi Kirche.
Kirche liền lớn tiếng thốt lên:
“Mình không biết, giờ mình hoảng quá rồi!!!”Tabitha không chút phàn nàn, rồi lệnh cho chú rồng:
“Hai người trên lưng ngựa, đừng ăn họ.”
Sylpheed kêu lên thành tiếng như đáp lại lời của chủ nhân nó rằng mình đã hiểu. Những tấm vẩy xanh lượn trên bầu trời được vầng thái dương chiếu xuống lung linh như dãy ngân hà, cùng đôi cánh hùng vĩ tung bay trong gió.
Nó bay cao trên trời, dùng thị lực săn tìm một con ngựa. Việc tìm bọn họ đối với chú rồng gió chẳng hề khó khăn tý nào, và rồi men theo đồng cỏ, nó đang kiếm tìm hai sự sống cưỡi trên lưng ngựa.
Sau khi xác nhận Sử Ma trung thành của mình đang cố hoàn thành công việc, Tabitha giật lại quyển sách từ Kirche rồi bắt đầu đọc nó trên lưng chú rồng và dựa vào chiếc sừng làm điểm tựa.
Y Y Y
Trong lúc đó, trên đường phố thuộc khu vực Tristain, Saito cùng Louise đang đi bộ qua lại. Con ngựa mà họ cưỡi ban nãy đã được ký gửi tại trại giữ ngựa trước cổng thị trấn.
Hai bên hông Saito hiện giờ đang nhức nhói kinh hồn, dù sao đi chăng nữa, đây cũng là lần đầu cậu cưỡi ngựa.
“Hông mình… đau quá…!” Chậm rãi bước đi, Saito thì thầm rên rỉ.
Louise cau mày, ném ánh mắt khó chịu về phía Saito.
“Thật đúng là đồ vô dụng. Cả ngựa còn chưa cưỡi bao giờ. Bởi vậy nên ngươi mới chỉ là một tên thường dân đ…”
“Ồn quá! Tôi đã cưỡi nó liên tục trong 3 tiếng đồng hồ đấy!”
“Thế giờ… ngươi không đi nổi nữa, đúng không?”
Mặc cơn đau khắp bụng, Saito vẫn tò mò nhìn xung quanh. Đường phố nơi đây như được xây bằng đá trắng, nó gần giống như một công viên giải trí. Và khác hẳn so với cái Học viện Ma pháp kia, chỗ này có rất rất nhiều người ăn vận giản dị khi ra ngoài.
Ven vỉa hè có thể bắt gặp những thương nhân buôn bán nào là trái cây, thịt cá,… họ đang cất tiếng rao hàng của mình. Saito đang cảm thấy hứng thú với nó, hay chính xác hơn là, cậu chàng đang cảm thấy hứng thú với thế giới mới này.
Có những người thong thả bước đi, cũng có những người đang vội vã chạy thật nhanh. Có đàn ông, phụ nữ, và cả trẻ em đang từng bước tung tăng trên con đường này. Đây không khác gì mấy so với thế giới ban đầu của cậu. Tuy nhiên, đường có hơi hẹp.
“Nơi đây hơi chật nhỉ…”
“Chật sao? Đây cũng được tính là đại lộ rất lớn rồi đấy!”
“Chỉ như vầy thôi á???”
Chiều rộng con đường chưa tới 5m. Thật khó để cho nhiều người cùng di chuyển tới lui.
“Phố Bourdonné, con phố lớn nhất ở Tristain. Còn có một cung điện ở phía trước.”
“Vậy ta đến cung điện thôi!”
“Đến bái kiến Nữ Vương Bệ Hạ rồi làm cái gì nữa hả?”
“Đến đó xin ngài cho tôi thêm chút súp.”
Nghe Saito nói thế, Louise cười lớn.
Khắp dãy phố được bao phủ bởi các cửa hàng. Saito hiếu kỳ nhìn ngắm nơi này không chớp mắt. Khi chằm chằm hướng mắt về phía con ếch có hình dáng kỳ lạ được đựng trong cái lọ trong suốt đang để trên tấm thảm trải dưới đất, Louise bất ngờ nhéo lấy tai cậu.
“Ê, đừng có mà đi đường vòng chứ. Chỗ này nhiều trộm vặt lắm đấy! Giữ cho kỹ cái túi tiền trong áo khoác ngươi đi!”
Louise nói rằng tiền bạc phải để cho Sử Ma của mình mang theo, và cứ thế vứt chiếc túi cho Saito. Bên trong có rất nhiều vàng, đồng nghĩa với việc nó rất nặng.
“Có chứ! Tôi đang rất rất cẩn thận trông chừng nó đây. Làm sao mà cái thứ nặng chết người này lại bị cắp đi được chớ?”
“Nếu hắn ta sử dụng ma pháp thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Có điều, nơi này chẳng có một ai có thể dùng được ma pháp cả. Saito tại Học viện Ma pháp lâu đến độ phân biệt được đâu dân thường và đâu là Ma Pháp Sư rồi. Bọn họ thường mặc áo choàng bên ngoài, dáng đi toát đầy vẻ tự cao tự đại mà còn vênh váo. Chiếu theo lời Louise nói thì đó là kiểu cách riêng của giới quý tộc.
“Không phải chỉ có mỗi thường dân thôi sao?”
“Tất nhiên. Quý tộc chỉ chiếm 10% dân số thôi mà. Ngoài ra, bọn ta không bao giờ đi lại ở nơi thấp hèn dơ bẩn như thế này!”
“Quý tộc phải chăng cũng là kẻ trộm vặt nhỉ?”
“Tất cả quý tộc đều là Ma Pháp Sư, nhưng không phải tất cả Ma Pháp Sư đều là quý tộc. Vì nhiều lý do khác nhau, con trai thứ hai hoặc thứ ba của gia tộc đó đã cắt đứt quan hệ với gia đình, hoặc bị bỏ rơi để rồi trở thành lính đánh thuê chẳng hạn, ta nghe nói đâu đó rằng có một kẻ từng là quý tộc trở thành tội phạ… Weiii, ngươi nghe ta nói gì không?”
Saito hiện tại hoàn toàn chẳng thèm để tâm lời Louise nói nữa. Lần này chàng trai đang phát cuồng vì những tấm bảng hiệu treo dọc con đường.
“Ừm… Tấm bảng hình cái chai đó nghĩa là gì vậy?”
“Một quán bar.”
“Còn cái dấu X khổng lồ đó?”
“Sở chiêu binh.”
Mỗi lần Saito nhìn thấy thứ mình thích thú, cậu lại dừng lại. Và cứ mỗi lần như thế, Louise đều nắm lấy rồi kéo tay cậu đi.
“Tôi hiểu mà, hiểu mà. Đừng gấp thế chứ! Thế, tiệm bán kiếm ở đâu?”
“Ở đây này. Nhưng hình như nơi này không chỉ bán mỗi kiếm thôi thì phải…”
Louise đi vào con hẻm hẹp hơn. Mùi hôi thối bốc ra từ đống rác và những thứ bẩn thỉu lăn long lóc trên đường nhanh chóng bay xộc vào mũi hai người họ.
“Bẩn thật!”
“Đó là lý do mà ta nói mình không thường xuyên đến đây đấy.”
Đến ngã tư, Louise dừng chân lại, cẩn thận nhìn ngó xung quanh.
“Ta nhớ nó nằm gần tiệm thuốc Peyman mà nhỉ… Chắc chắn rằng nó chỉ ở đâu đó quanh đây thôi…”
Sau khi nhìn thấy một biển hiệu bằng đồng, cô bé vui vẻ la lên:
“A!!! Tìm thấy rồi!!!”
Nhìn thoáng qua, một biển hiệu hình thanh kiếm được treo lủng lẳng trước cửa. Xem ra đây là nơi mà người ta buôn bán vũ khí.
Louise cùng Saito đặt chân lên thềm đá, mở cửa rồi bước vào cửa hàng.
Y Y Y
Mặc dù đang là buổi trưa, nhưng bên trong cửa tiệm lại âm u tăm tối. Còn ngọn đèn dầu thì cứ đung đưa trong cái bầu không khí rợn người ấy. Gươm và kiếm được xếp ngẫu nhiên trên tường và kệ, cùng với những chiếc áo giáp lộng lẫy cũng được trưng bày.
Một người đàn ông trạc 50 tuổi tay cầm tẩu thuốc chằm chằm nhìn Louise dưới ánh mắt đầy nghi ngờ. Nhưng sau khi để ý đến chiếc huy hiệu hình sao Năm cánh trên đó, ông ta bỗng buông tẩu thuốc xuống rồi bất ngờ lên tiếng:
“Tiểu thư. Tiểu thư cao quý của tôi! Những thứ được bày tại đây tất cả đã được kiểm duyệt. Chẳng có món vũ khí nào là phi pháp ở nơi này hết!”
“Là khách hàng.” Louise khoanh tay nói.
“Sao lại thế được. Là quý tộc tại sao lại đi mua kiếm chứ!”
“Sao vậy?”
“Không có gì ạ, thưa tiểu thư. Chỉ có điều… Linh mục sử dụng thánh trượng, binh sĩ dùng kiếm, còn quý tộc thì là đũa phép… Không phải đều là như thế sao?”
“Người dùng không phải ta. Là Sử Ma của ta.”
“À à, là Sử Ma của người sử dụng sao… Ể, Sử Ma có thể sử cầm kiếm à???”
Gã bán kiếm đánh mắt sang Saito.
“Không lẽ Sử Ma của người là vị đang đứng đây ạ?”
Louise gật đầu. Vào lúc này, Saito đã bị bộ sưu tập kiếm khổng lồ trước mắt kéo hồn, miệng thì liên tục lầm bầm những câu tương tự nhau như “Waaa!” hay là “Cái này tuyệt thật!”.
Louise phớt lờ Saito rồi tiếp tục nói:
“Nói thật ta chẳng hiểu quá nhiều về kiếm. Nên ngươi hãy giúp ta chọn cho hắn một thanh phù hợp cho mình.”
Gã bán kiếm mừng rỡ bước vào trong. Hắn khẽ lẩm bẩm nhỏ đến mức chẳng để ai nghe thấy:
“…… Lần này được hời rồi, giờ có đưa mấy thứ rác phẩm rồi báo giá cao thì cũng chả ai phát hiện cả……”
Ngay sau đó, hắn bước ra cùng với thanh trường kiếm dài khoảng 1m.
Một thành kiếm được trang trí rất công phu. Trông nó dường như có thể vẫy được chỉ bằng một tay, thậm chí nó còn có một bộ phận bảo vệ được gắn trên tay cầm. Rồi gã bán kiếm nói lớn như thể vừa nhớ ra việc gì đó:
“Nhắc mới nhớ, dạo này hình như trong Hoàng Cung, quý tộc họ thường cho hạ nhân của mình dùng kiếm lắm đấy. Đây là một trong những thanh mà họ chọn lần trước.”
‘Hừm… Xem ra là vậy thật, nhìn lưỡi kiếm ấy sáng lấp lánh ấy. Quả nhiên là một thanh kiếm tuyệt vời rất phù hợp với giới quý tộc.’
“Dạo này thịnh hành vụ cho hạ nhân dùng kiếm lắm sao?”
Louise hỏi. Còn gã bán kiếm gật đầu đáp trả liên hồi.
“Vâng. Đúng thật là vậy ạ! Có vẻ gần đây tình trạng trộm cướp hoành hành trên đường phố Tristain ngày càng gia tăng…”
“Trộm?”
“Đúng vậy ạ. Hình như hắn là một Ma Pháp Sư đi ăn trộm tự xưng cái gì mà ‘Đóa Hoa của Đất’. Nghe đồn rằng hắn đã cắp rất nhiều báu vật từ các quý tộc. Sau đó quý tộc bọn họ rất sợ hãi khi nghe thấy cái tên đó cho nên đã kêu hạ nhân của mình cầm kiếm lên bảo vệ.”
Louise trông chẳng có chút hứng thú gì với tên trộm đó, vì thế nên cô bé mới nhìn thanh kiếm một cách cẩn thận. Lưỡi kiếm được rèn như vầy có lẽ quá mỏng, nếu va chạm với thứ gì đó cứng thì cũng sớm gãy mà thôi. Thanh trước đây Saito vung có kích cỡ lớn gấp mấy lần cây này.
“Ta muốn một thanh to và dày hơn.”
“Như tiểu thư đã nói, người và kiếm tương thích với nhau, như là nam và nữ vậy. Theo tôi thấy thì thanh này đã rất phù hợp với cậu đây rồi ạ.”
“Ta nói rồi, ta muốn một thanh to và dày hơn!”
Louise nói xong, gã bán kiếm sốt ruột cúi đầu rồi từ từ lủi vào trong. Lần này không quển chửi thầm trong họng “Đồ nghiệp dư.” nữa.
Một chút thời gian sau, gã bước ra khỏi gian phòng trong khi tay vẫn còn đang lau một thanh kiếm.
“Thanh này tiểu thư có ý kiến gì không?”
Một cây kiếm vô cùng tốt, chiều dài có lẽ khoảng chừng 1,5m. Tay cầm đủ dài để sử dụng bằng cả hai tay và được trang trí lộng lẫy. Trên nó có nạm vài viên đá quý, còn lưỡi kiếm bóng như gương lóe lên ánh sáng chói mắt. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng nhận ra được đây là thanh kiếm cực kỳ bén.
“Này là thanh tốt nhất tiệm tôi đấy. Thay vì nói quý tộc họ muốn dùng, đúng hơn là nói họ muốn có một cái như thế để đeo dưới eo của mình. Có điều nếu muốn làm vậy thì phải là người có thân thể khỏe mạnh, nếu không thì sẽ mỏi lưng lắm đó.”
Saito lại gần nhìn kỹ hơn vào thanh kiếm.
“Waaaaaa!!! Thanh kiếm này tuyệt thật đấy!!!”
Ngay lập tức, nó chính là thứ mà cậu chàng muốn có nhất lúc bấy giờ. Dù thế nào đi chăng nữa, thì nó đúng thật là một món đồ tinh xảo.
Nhìn biểu cảm mãn ý tràn ngập trên khuôn mặt Saito, Louise nghĩ rằng thế này là đủ rồi. Và cô bé cũng để tâm đến lời của gã chủ tiệm rằng nó là một trong những món hàng tốt nhất chỗ này. Đã là quý tộc, nếu không phải là tốt nhất, thì sẽ không thể nào vừa lòng được.
“Bao nhiêu?” Louise hỏi.
“Nói sao đi chăng nữa thì nó cũng được đúc bởi ngài Schwey – nhà Luyện Kim Ma Thuật Sư có tiếng – ở bên nước Germania mà. Nó được yểm phép thuật, nên cả sắt cũng có thể bị cắt dễ dàng. Xin hãy xem tên được khắc trên này ạ. Tiểu thư sẽ không thể mua thanh kiếm giống vầy ở nơi nào khác rẻ như thế này đâu ạ.”
Gã chủ tiệm kiếm tự hào chỉ vào dòng chữ được khắc trên chuôi.
“Hưm… Ta là một quý tộc đấy.” Louise ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
“Chỉ 2.000 đối với tiền vàng Écu hay 3.000 cho tiền vàng loại mới ạ.”
“Nó đủ để mua một dinh thự sang trọng cùng một khu vườn đấy!”
Louise ngạc nhiên nói lớn. Saito thì hoàn toàn chẳng hiểu giá trị đồng tiền thế giới này nên đành đứng ngoài cuộc trò chuyện.
“Thanh kiếm nổi danh có giá trị thậm chí còn ngang với một tòa lâu đài, nhưng thanh này chỉ bằng một dinh thự thôi cho thấy giá quá là bèo rồi.”
“Ta chỉ mang theo có 100 tiền vàng mới.”
Vì Louise là quý tộc nên về mấy chuyện như mặc cả trả giá cô bé không có kinh nghiệm cho lắm. Sau khi nghe số tiền trong túi Louise, gã chủ tiệm xua xua tay.
“Dù rẻ đến thế nào thì cây kiếm thông thường cũng trị giá 200 đồng vàng.”
Louise đỏ mặt. Thanh kiếm ấy thực sự được bán với giá rất cao, cô hoàn toàn không hay biết chuyện đó.
“Sao thế? Không mua được cái này à?”
Saito hỏi với giọng pha chút thất vọng.
“Ừ… Chúng ta sẽ mua một thanh với giá phải chăng hơn.”
“Quý tộc gì đó lúc nào cũng kiêu căng lắm mà. Còn giờ thì…”
Saito thì thầm trong miệng. Louise trừng mắt nhìn cậu.
“Chẳng phải tại tên chết tiệt nào đó bị thương nặng đến mức sắp chết đến nơi rồi sao! Hắn nghĩ chi phí chi trả cho tiền bí dược rẻ lắm chắc?”
Saito xấu hổ cúi đầu xuống.
“Xin lỗi.”
Dù vậy, Saito vẫn vuốt vuốt thanh kiếm với vẻ đầy tiếc nuối.
“Tôi thật sự thích thanh kiếm này lắm, nhưng mà…”
Vào lúc đó, một giọng nói phát ra từ chỗ đống kiếm chồng chất lên nhau. Đó là một giọng trầm của đàn ông.
“Đừng có kiêu căng như vậy chứ, cậu nhóc.”
Louise và Saito đồng thời quay về hướng đang phát ra âm thanh, còn gã bán kiếm lấy hai tay ôm đầu lại.
“Cậu đã bao giờ tự nhìn lại bản thân mình chưa? Thân hình như cậu mà đòi vung nó á? Bớt đùa đi! Nhìn cậu hợp với múa gậy hơn cầm kiếm đó!”
“Cái quái gì?”
Saito tức giận với việc mình bị đem làm trò cười. Nhưng ngó xung quanh lại chẳng có ai ở đó cả. Chỉ là một mớ kiếm chất đống bừa bãi mà thôi.
“Hiểu rồi thì mau mau về nhà đi. Nói cô đó! Cô nhóc quý tộc!”
“THẬT VÔ LỄ!!!”
Saito từ từ tiến lại gần nơi âm thanh phát ra…
“Cái khỉ gì thế này! Không phải chẳng có ai ở đây hay sao?”
“Đôi mắt của cậu dùng để trang trí à?”
Saito nhìn về phía sau cậu. ‘Cái gì cơ? Chủ nhân của giọng nói là một thanh kiếm biết nói à?!’ Một âm thanh phát ra từ thanh kiếm rỉ sét tàn tạ.
“Thanh kiếm đang nói chuyện kìa!”
Saito vừa nói xong. Gã bán kiếm đột nhiên la lên:
“Yaaaa!!! Derf!!! Đừng có ăn nói thô lỗ với khách hàng thế chứ!!!”
“Derf?”
Saito cẩn thận kiểm tra thanh kiếm. Nó có chiều dài tương đương thanh trường kiếm khổng lồ lúc nãy, mặc dù lưỡi thì mỏng hơn một chút. Nó là một thanh kiếm dài lưỡi mỏng. Có điều trên mặt xuất hiện hơi nhiều lớp rỉ sét, nhưng xem ra nó là thanh kiếm tinh xảo.
“Khách hàng? Khách hàng mua kiếm mà đến kiếm cũng không xài được thì là khách hàng cái nỗi gì? Đừng có đùa vui tính như thế chứ!”
“Lẽ nào… đây là Trí Tuệ chi Kiếm?”
Louise ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy ạ, thưa tiểu thư. Đây chính là thanh Ma kiếm có ý thức của riêng mình – Trí Tuệ chi Kiếm. Chẳng biết là vị Ma Pháp Sư tài ba nào đã tạo ra nó, khiến nó nói chuyện được cả… Nhưng thật sự nó rất độc mồm, nó luôn cãi nhau cùng với những khách hàng đáng quý của tôi. Này Derd! Nếu ngươi còn dám thô lỗ với khách của ta thêm lần nữa thì ta sẽ yêu cầu quý tộc đem ngươi đi nung đấy!!!”
“Thú vị đấy! Ngươi cứ thử xem xem! Dù sao ta cũng đã ngán ngẩm cái thế giới vô vị này lắm rồi! Đem ta đi nung thật sự rất đúng ý ta đấy!”
“Được thôi, ta sẽ thực hiện yêu cầu của ngươi!”
Gã chủ tiệm bắt đầu đứng dậy. Tuy nhiên, Saito đã ngăn hắn lại.
“Lãng phí quá đấy. Thanh kiếm biết nói chuyện chẳng phải rất thú vị sao?”
Tiếp theo đó, Saito đưa mắt chăm chú nhìn vào thanh kiếm…
“Ngươi tên Derf đúng không?”
“Không phải! Tên ta là Derflinger – sama! Nhớ cho kỹ vào đấy!”
“Giống như con người vậy, nó thậm chí còn có tên riêng cho mình.” Saito lẩm bẩm.
“Ta tên Hiraga Saito. Hân hạnh được làm quen.”
Thanh kiếm bỗng dưng im lặng. Nó im lặng như đang quan sát kỹ Saito. Sau một vài giây, thanh kiếm nói với giọng nhỏ nhẹ…
“Xuất hiện rồi… Cậu có phải là Sử Thủ không?”
“‘Sử Thủ’?”
“Hừm… Tự thân sở hữu sức mạnh cũng không biết sao? Mà… Kệ đi! Tên kia, mua ta lẹ đi.”
“Ừm, tôi sẽ mua mà.”
Saito nói. Thanh kiếm lại im lặng thêm lúc nữa.
“Louise. Cứ lấy thanh này nhé.”
Louise cất giọng miễn cưỡng:
“Ểểểể… Ngươi thật sự muốn thanh này à? Không thể chọn thanh nào không biết nói đẹp hơn sao?”
“Như vầy chẳng phải rất tuyệt rồi sao? Thanh kiếm biết nói… phải chăng không thú vị à?”
“Vì vậy nên ta mới không thích lắm.”
Louise phàn nàn. Nhưng vì không mang đủ tiền để mua những thanh kiếm khác, nên cô bé đành hỏi giá chủ tiệm:
“Vậy, thanh này bao nhiêu tiền?”
“Cái này, 100 vàng là đủ rồi.”
“Như này không phải rất rẻ sao?”
“Nếu tiểu thư muốn nó thì tôi bán rẻ cho cũng được.”
Gã chủ tiệm xua xua tay.
Saito lấy túi tiền của Louise từ trong áo khoác rồi để nó lên bàn. Những đồng vàng va nhau kêu loảng xoảng. Gã chủ tiệm buôn kiếm gật đầu đàng hoàng sau khi xác nhận thật kỹ số tiền.
“Cảm ơn đã ủng hộ!”
Hắn cầm thanh kiếm lên rồi bỏ vào vỏ, sau đó đưa cho Saito.
“Nếu cậu thấy nó ồn quá thì cứ để nó vào vỏ như thế này.”
Saito gật đầu. Nhận lấy thanh kiếm Derflinger từ tay chủ tiệm.
Y Y Y
Có hai bóng người nhìn Saito và Louise bước ra từ tiệm buôn vũ khí. Đó là Kirche và Tabitha. Khi Kirche nhìn chằm chằm họ từ phía sau con hẻm, cô cắn chặt môi mình…
“Louise ‘Zero’ thản nhiên dắt Saito đi mua kiếm để xoa dịu mối quan hệ giữa hai người à. Rõ ràng nhỏ biết Saito chính là đối tượng của mình vậy mà… dám sử dụng thủ thuật tặng quà để công kích anh ấy nhanh đến thế sao? Ai lại ăn chơi gian như vậy chứ???”
Kirche giậm mạnh xuống đất. Tabitha tiếp tục đọc sách của mình sau khi đã hoàn thành công việc. Chú rồng con Sylpheed lượn trên trời được một lúc thì phát hiện Louise cùng Saito đang cưỡi ngựa rồi theo dõi họ một mạch đến nơi này.
Louise hai người họ ngày càng ra xa khỏi tầm nhìn của Kirche, cô ngay sau đó đâm thẳng vào tiệm vũ khí. Gã chủ tiệm kinh ngạc mắt mở to hướng về phía cô gái đang đùng đùng lao tới.
“Ai yaaa!!! Hôm nay sao thế này? Lại là quý tộc à?!”
“Nè! Ông chủ…”
Kirche vờn tóc của mình, miệng nở nụ cười quyến rũ. Khuôn mặt gã bán kiếm đột nhiên đỏ bừng lên dưới sự cám dỗ đầy bất ngờ. Giống như vừa bị làn khí nóng thổi qua vậy.
“Ông còn nhớ nhỏ quý tộc mới nãy đã mua gì không?”
“Kiếm… Vừa mua kiếm xong.”
“Ra là vậy nhỉ. Quả nhiên vẫn là mua kiếm… Vậy nhỏ mua cây kiếm có hình dạng như thế nào?”
“M… Một thanh rỉ sét tàn tạ.”
“‘Rỉ sét tàn tạ’? Tại sao lại mua nó chứ?”
“Vì cô ấy không mang theo đủ tiền ạ.”
Kirche chống cằm rồi cười lớn:
“HÔ HÔ HÔ!!! Sao nghèo quá vậy! Vallière! Gia đình công tước của cô sẽ khóc ròng nếu biết chuyện này đấy!”
“Tiểu thư người cũng muốn mua kiếm sao?”
Gã buôn kiếm nghiêng người hỏi như thể hắn đã tìm thấy cơ hội, không chịu cam tâm vụt mất núi tiền trước mặt thêm lần nào nữa.
‘Cô quý tộc ngực to này có vẻ túi tiền lớn hơn cái cô ngực lép lúc nãy nhiều đây.’
“Ừm. Mang cho ta thanh tốt nhất của tiệm ra đây xem nào.”
Gã bán kiếm xoa xoa hai tay vào nhau, liền bước vô trong gian phòng. Quả nhiên hắn lại lấy ra thanh kiếm to dài khi trước Saito và Louise bỏ lại.
“Hừm… Thật sự rất đẹp đấy.”
“Thưa tiểu thư, nhãn lực của người quả thực vô cùng tốt đấy ạ. Đây chính là thanh kiếm vừa rồi mà tên tùy tùng của vị quý tộc kia muốn mua nhưng lại không mang theo đủ tiền đấy ạ.”
“Có đúng như vậy không?”
‘Tùy tùng của của quý tộc? Nói cách khác, đây là thanh kiếm mà Saito muốn cơ à.’
“Tất nhiên là được rồi ạ! Có nói thế nào thì thanh kiếm này cũng được rèn bởi ngài Schwey – nhà Luyện Kim Ma Thuật Sư có tiếng – ở bên nước Germania đấy ạ. Nó được yểm phép thuật, nên cả sắt cũng có thể bị cắt dễ dàng. Xin hãy xem tên được khắc trên này ạ.”
Gã ta lặp lại những gì đã nói với Louise.
Kirche gật gật đầu.
“Bao nhiêu tiền?”
Hắn vì cho rằng Kirche có rất nhiều tiền, nên lần này muốn nhiều hơn trước.
“Vâng. Chỉ 3.000 đối với tiền vàng Écu hay 4.500 tiền vàng loại mới thôi ạ.”
“Có hơi đắt nhỉ.” Kirche cau mày.
“Thanh kiếm tốt thì luôn tương xứng với giá tiền bỏ phải ra ạ.”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Kirche vươn người đến gần khuôn mặt của gã buôn kiếm…
“Ông chủ à… Như này không phải hơi đắt rồi sao?”
Bị cô chiếm thế chủ động, Kirche vuốt cằm gã khiến gã dường như thở không nổi. Sức kích thích dục vọng khủng khiếp ấy như muốn xé toạt lối suy nghĩ của gã ta.
“Nhưng… Nhưng mà… Thanh kiếm ấy…”
Kirche ngồi lên quầy, rồi nhấc chân trái lên…
“Giá tiền không phải hơi chặt chém quá sao?”
Từ từ, từ từ đưa chân trái lên phía trên. Mặt hắn như dán chặt vào đùi Kirche.
“Vâng, vâng. Tiền vàng mới là 4.000…”
Chân Kirche còn nhấc cao hơn ban nãy. Một chút nữa thôi, phía bên trong váy sắp sửa nhìn thấy được rồi.
“Không. 3.000 là đủ rồi!”
“Nóng quá…”
Kirche không trả lời, sau đó bắt đầu cởi cúc áo ra.
“Ở đây thật sự nóng nhỉ… Ông chủ hãy giúp tôi cởi áo ra đi… Làm ơn…”
Kirche tiếp tục nháy mắt với hắn…
“A!!! Tôi lại nhầm giá rồi! Là 2.500!”
Kirche mở một nút…
Sau đó, gã ngẩng đầu nhìn lên…
“1.800 cũng được!”
Cô lại cởi thêm một nút, phần ngực của Kirche đã bị lộ ra rồi. Cô nhìn vào mặt gã bán kiếm thêm lần nữa…
“1.600 là được! Nè!”
Kirche dừng việc cởi cúc áo của mình lại. Lần này, cô nàng vén váy của mình lên…
Nhưng chỉ vén lên được một nửa thì lại dừng.
Lúc ấy, có vẻ hắn không thể chịu được nữa, rên lên âm thanh đầy nuối tiếc.
“A… A… Aaaaa…”
Cô nàng mặc váy đàng hoàng lại. Rồi nói ra số tiền mà mình muốn mua:
“1.000.”
“Vâng! 1.000 cũng được ạ!!!”
Kirche nhảy xuống rồi nhanh chóng viết vào tờ chi phiếu.
Rồi lại đập mạnh nó xuống quầy.
“Ta mua nó rồi.”
Ngay sau đó, cô chộp lấy thanh kiếm và cấp tốc rời khỏi cửa tiệm.
Gã buôn vũ khí thẫn thờ nhìn tấm chi phiếu phía trên quầy…
Sau vài giây, cuối cùng cũng đã hoàn hồn trở lại. Hắn ôm đầu mình thật chặt.
“Cái quái… Mình bán thanh báu vật đó chỉ với 1.000?!”
Gã lấy chai rượu từ trong ngăn kéo tủ ra…
“Thôi đủ rồi! Hôm nay… có vẻ tiệm đóng cửa sớm được rồi nhỉ.”