Sáng hôm sau…
Tại Ma pháp Học viện Tristain, sự náo động vẫn không ngừng giảm sau cuộc bạo động tối qua, hiện tại cả trường như một tổ ong bị khuấy động liên hồi.
Suy cho cùng, mật bảo Quyền trượng hủy diệt bị ăn cắp cũng chẳng phải chuyện nhỏ.
Mà nó còn bị con golem đất khổng lồ đục tường vào trộm một cách trắng trợn nữa chứ.
Đứng trước khu bảo vật, giáo viên toàn học viện tụ tập đông đủ, há hốc mồm nhìn lỗ thủng lớn trên tường.
Tại đó có dòng chữ ghi lại như lời thanh minh cho hành vi phạm pháp của hắn ta:
[Ta đã nhận được Quyền trượng hủy diệt. Fouquet Đất Vụn.]
Các giáo viên bắt đầu bàn tán lảm nhảm một cách vô ích.
「Fouquet Đất Vụn! Là tên trộm thường ăn cắp những bảo vật của những quý tộc à! Dám thò tay vào cả Ma pháp Học viên cơ à! Hắn có vẻ khá liều lĩnh rồi đấy!」
「Rốt cuộc bọn vệ binh đã làm cái quái gì vậy?」
「Đừng trông đợi vào vệ binh! Dù sao thì họ cũng chỉ là thường dân thôi mà! À mà nhắc mới nhớ, hôm qua là quý tộc nào trực đêm vậy!」
Cô Chevreuse run rẩy. Chẳng phải hôm qua chính là ngày đến phiên cô ấy trực ca đêm sao? Ai mà ng
ờ, có mơ cô ấy cũng chẳng dám nghĩ rằng Ma pháp Học viện bị đạo tặc tấn công. Vì thế nên cô mới bỏ bê trách nhiệm mà đánh một giấc trong căn phòng của mình. Theo quy định, lẽ ra cô phải túc trực qua đêm trong phòng trực ban, nhưng mà…
「Cô Chevreuse! Đêm qua người trực là cô, tôi nói có đúng không?」
Một trong những giáo viên bắt đầu chất vấn cô Chevreuse.
Xem ra người đó muốn xác định xem ai là người phải chịu trách nhiệm về vấn đề này trước khi Hiệu trưởng Osman đến.
Cô Chevreuse bắt đầu bật khóc.
「Tôi… Tôi xin lỗi…」
「Cho dù cô có khẳng đi chăng nữa, món mật bảo đó cũng không thể quay về được đâu. Hay là cô muốn bồi thường cho Quyền trượng hủy diệt?」
「Tôi… mới xây một căn nhà…」
Chevreuse – người rõ ràng đang căng thẳng về vấn đề tài chính –
ngồi gục xuống sàn với đôi chân yếu ớt.
Lúc này, lão Osman xuất hiện.
「Xem nào, xem nào. Đừng có đổ hết tội lỗi cho một người phụ nữ chứ.」
Giáo viên vừa chất vấn cô Chevreuse quay sang khiếu nại lão:
「Nhưng mà! Lão Osman à! Cô Chevreuse đáng lý phải chấp hành nhiệm vụ, nhưng lại quay về phòng mà ngủ! Nên đây hoàn toàn là trách nhiệm của cô ấy!」
Lão Osman vừa vuốt bộ râu trắng dài của mình, vừa chằm chằm nhìn lấy vị giáo viên đang khua môi múa mém không biết điểm dừng kia.
「Thầy… gì ấy nhỉ?」
「Ghetto ạ! Thầy đã quên rồi sao?」
「Đúng rồi, đúng rồi. Ghetto – kun. Chính là cái tên đó. Cậu đừng cáu gắt thế chứ. Vậy thì, ai trong số giáo viên các cô cậu đã từng trực đêm một cách nghiêm túc đâu? Đứng ra cho tôi biết mặt xem nào.」
Lão Hiệu trưởng nhìn xung quanh. Các giáo viên nhìn nhau không nói lên lời, chỉ biết cúi đầu xấu hổ. Thế là chẳng ai dám tiến về phía trước.
「Được rồi, vậy đây là tình huống thực trạng nhỉ. Nếu muốn đổ trách nhiệm…, không ai trong chúng ta có thể tránh khỏi nó. Tất cả mọi người ở đây…, bao gồm cả tôi…, chẳng ai mong muốn rằng Ma pháp Học viện này bị tấn công cả. Nhưng nói sao thì nói, hầu như toàn bộ mọi người trong học viện đều là Ma Pháp Sư. Tên nào lại dám lẻn vào hang cọp như vậy chứ. Nếu có thì chắc chắn đó là sai sót lớn nhất trong đời hắn cho mà xem.」
Lão Osman nhìn vào khoảng trống khổng lồ nằm trên tường.
「Như mọi người đã thấy, tên trộm đã to gan lẻn vào và cướp đi Quyền trượng hủy diệt. Đó là do tất cả chúng ta đã bất cẩn. Nếu muốn đổ trách nhiệm, tất cả chúng ta đều phải gánh lấy nó.」
Cô Chevreuse cảm động sau khi nghe những lời lão Osman nói, sau đó liền ôm chầm lấy ông.
「Ôi, lão Osman, thật lòng cảm ơn ngài đã thương xót cho! Từ nay trở về sau, cho phép tôi xin gọi người là cha!」
Lão Osman vuốt ve mông của cô Chevreuse.
「Ừ. Ừm. Được thôi, cô…」
「Nếu lão cảm thấy hài lòng với mông của tôi, hãy cứ thoải mái chạm vào đi ạ! Mời thầy ạ!」
Nghe đến đây, lão Osman tằng hắng lên vài tiếng. Mấy người khác cũng chẳng dám ho he gì. Bọn họ đều nghĩ rằng lão chỉ đang xoa hông mình để xoa dịu bớt tâm trạng. Và giờ đây, bọn họ đều đang chờ đợi những lời nói của lão với ánh mắt đầy nghiêm túc.
「Vậy thì, có ai tận mắt trông thấy quá trình vụ trộm ra sao không?」
Lão Osman hỏi.
「Ba người này ạ.」
Thầy Colbert nhanh chóng chỉ tay về phía ba người ở đằng sau.
Louise, Kirche và Tabitha. Saito lúc bấy giờ cũng ở nơi tên trộm hoành hành, nhưng thân là một Sử Ma, nên cậu không được tính trong số đó.
「Hừm…, là các em à.」
Lão Osman nhìn Saito với vẻ thích thú. Saito dè dặt trước ánh mắt của lão Hiệu trưởng, cậu bị mất tự nhiên, còn chẳng hiểu tại sao ông ta lại nhìn mình đắm đuối như thế.
「Vậy nhờ các em nói rõ chi tiết tình hình tối qua.」
Louise bước lên, cô bé bắt đầu tả lại cảnh tượng cô bé nhìn thấy.
「Ano, có một con golem khổng lồ xuất hiện và phá hủy bức tường ở đây. Trên vai nó có một tên Ma Pháp Sư khoác quanh người bằng áo choàng đen, hắn ta đi vào phòng cất giữ báu vật, sau đó đi ra với thứ gì đó trên tay…, em nghĩ đó có thể là Quyền trượng hủy diệt…, sau khi trộm xong, hắn lại leo lên vai con golem. Con golem nhảy qua các bức tường…, rồi cuối cùng ngã gục xuống đất.」
「Sau đó thì sao?」
「Sau đó, tất cả những gì bọn em thấy chỉ là một mớ đất nằm giữa thảo nguyên, chẳng thấy tung tích của tên Ma Pháp Sư áo đen đâu cả.」
「Hừm…」
Lão Osman vuốt vuốt râu.
「Xem ra không có manh mối hay gì rồi…」
Hình như lão vừa nhớ ra việc gì đó, liền quay sang hỏi thầy Colbert:
「Cơ mà, cô Longueville đâu rồi nhỉ?」
「Cái đó… Từ buổi sáng tôi đã không thấy cô ấy rồi ạ.」
「Vào ngay lúc cấp bách thế này thì lại đi đâu mất rồi không biết.」
「Đâu mất rồi ta?」
Lời của lão Osman bỗng linh nghiệm một cách khó tin, bất thình lình, cô Longueville xuất hiện ngay phía sau.
「Cô Longueville! Cô đã đi đâu vậy! Không ổn rồi! Có biến lớn đây này!」
Thầy Colbert sốt ruột gọi. Nhưng cô Longueville lại điềm tĩnh nói với lão Osman:
「Cho tôi xin lỗi. Tôi đã vội vàng điều tra việc này từ sáng sớm, vì có việc gấp nên tôi không thể báo cáo kịp thời.」
「Điều tra?」
「Vâng. Vào sáng sớm hôm nay, tôi thức dậy và thấy căn phòng cất giữ báu vật có điều gì đó bất ổn. Sau đó, tôi ngay lập tức chạy đến, rồi phát hiện dòng chữ ‘Fouquet’ được khắc trên tường. Lúc đó, tôi chắc chắn rằng đây chính là tác phẩm của tên quái đạo đã khiến quý tộc cả nước kinh hãi. Thế rồi, tôi bắt đầu bắt tay vào điều tra ngay việc này.」
「Cách cô làm việc thật dứt khoát, cô Longueville.」
Thầy Colbert hấp tấp hỏi tiếp:
「Vậy kết quả ra sao?」
「Vâng. Tôi đã biết được vị trí của Fouquet.」
「CÁI… CÁI GÌ CƠ!!!」
Thầy Colbert hốt hoảng la lớn.
「Là ai nói cho cô biết? Cô Longueville?」
「Vâng. Khi tôi hỏi một lão nông dân gần đó, ông ta nói đã nhìn thấy một người choàng áo đen toàn thân đang ở trong một ngôi nhà bỏ hoang phía khu rừng nơi đó. Có thể đó là Fouquet, và cũng có khả năng nơi đó cũng chính là nơi ở của tên trộm xảo quyệt này.」
Louise hét lên:
「Một người choàng áo đen toàn thân ư? Không nghi ngờ gì nữa! Hắn ta chính là Fouquet!」
Lão Osman nhìn cô Longueville với con mắt sắc bén rồi hỏi:
「Chỗ đó có gần trường ta không?」
「Vâng. Khoảng nửa ngày đi bộ hay 4 tiếng cưỡi ngựa ạ.」
「Ngay lập tức báo cáo cho Hoàng Thất! Yêu cầu họ cho chúng ta mượn đội vệ binh gấp!」
Colbert tiếp tục la lên.
Lão Osman đảo đảo mắt, lắc lắc đầu. Với sức mạnh mà người khác khó thể mường tượng nổi ở độ tuổi của ông, lão trừng mắt giận dữ nhìn Colbert rồi mắng:
「Thứ ngu ngốc! Trên đường đi báo cho Vương Thất thì Fouquet đã chạy mất lâu rồi! Hơn nữa, nhà mình cháy mà tự thân lại chẳng biết dập, thế còn làm quý tộc quái gì nữa! Bảo vật tại Ma pháp Học viện bị đánh cắp! Đây là chuyện của Ma pháp Học viện! Và đương nhiên chúng ta sẽ giải quyết nó!」
Cô Longueville thầm mỉm cười, cứ như thể cô chỉ đang chờ đợi mỗi câu này của lão vậy.
Sau khi ho một lúc, ông bắt đầu kêu gọi những người tình nguyện tham gia chiến dịch:
「Vậy thì, chúng ta sẽ lập một nhóm tìm kiếm. Nếu muốn tham gia, mọi người hãy giơ đũa phép của mình lên.」
Chẳng có người nào giơ gậy ra cả. Mọi người nhìn nhau, như thể đang gặp một vấn đề nan giải.
「Không có ai cả sao? Lạ nhỉ? Bộ không có nổi một quý tộc muốn bắt Fouquet để làm nổi danh hay gì à!」
Louise cúi đầu, tay nắm chặt cây đũa phép. Sau đó, cô bé từ từ giơ nó lên.
「Em Vallière!」
Cô Chevreuse ngạc nhiên thốt lên.
「Em đang làm gì vậy! Em vẫn còn là một học sinh đấy! Việc này hãy để cho những giáo viên xử…」
「Chẳng phải chẳng có giáo viên nào muốn tham gia sao ạ?」
Louise cắn môi nói lớn. Đôi mắt cô tràn đầy vẻ nghiêm nghị, vào lúc này, trông Louise thật uy nghi, xinh đẹp đến lay động lòng người. Bị Louise hút hết thần hồn, Saito không nói được lời nào, chỉ sững sờ đứng nhìn lấy cô bé.
Thấy Louise giỡ đũa của mình, Kirche cũng đành miễng cưỡng giơ lên.
Thầy Colbert ngạc nhiên lên tiếng:
「Em Zerbst! Không phải em cũng còn đang là học sinh sao!」
Kirche hờ hững trả lời thầy Colbert:
「Hừm. Làm sao em có thể chịu thua Vallière được.」
Nhìn thấy Kirche giơ đũa, Tabitha cũng nâng thanh trượng của mình.
「Tabitha. Cậu không cần phải đi cũng đâu. Việc này cũng chẳng liên quan gì đến cậu.」
Nghe Kirche nói xong, cô bé trả lời ngắn gọn:
「Lo lắng.」
Kirche nhìn Tabitha đầy xúc động. Louise cũng mấp mấy môi cảm ơn:
「Cảm ơn cậu… Tabitha…」
Nhìn bộ dạng của ba người họ, lão Osman bật cười.
「Vậy à. Thế thì, chuyện này giao cho các em nhé.」
「Thưa Hiệu trưởng Osman! Tôi phản đối việc này! Tôi không thể đặt học sinh của mình vào chỗ nguy hiểm được!」
「Vậy thì, cô có tham gia không? Cô Chevreuse?」
「Khô… Không ạ…, gần đây tôi cảm thấy không khỏe trong người…」
「Những cô gái ấy tận mắt nhìn thấy kẻ thù. Hơn nữa, hình như tôi từng nghe nói rằng, em Tabitha thân là một kỵ sĩ, tuổi tuy còn trẻ nhưng lại được phong tặng danh hiệu Chevalier thì phải?」
Tabitha không trả lời, cô bé chỉ đứng như người ngoài cuộc. Các giáo viên khác nhìn Tabitha một cách kinh ngạc.
「Có thật vậy không? Tabitha?」
Kirche cũng bất ngờ về nó. Là một trong những danh hiệu được Hoàng Thất ban tặng, Chevalier có cấp bậc thấp nhất, nhưng kể cả như thế, ở độ tuổi của Tabitha mà đạt được nó thì quả thực là chuyện khó thể lường trước. Nếu như là Nam Tước hay Tử Tước thì còn có thể nhận được bằng cách mua lãnh thổ, nhưng Chevalier thì khác. Đây là tước vị chỉ được trao khi đạt thành tích nhất định nào đó…, hay nói cách khác, nó danh hiệu dành cho những người thật sự có thực lực.
Bên trong phòng cất giữ báu vật bỗng rộn cả lên. Sau đó, lão Osman nhìn chằm chằm Kirche.
「Em Zerbst xuất thân từ gia đình sản sinh ra nhiều quân nhân Germania ưu tú, và hình như ‘Hỏa Ma Pháp’ của em cũng rất mạnh nữa đúng không?」
Kirche đắc ý hất mái tóc của mình sang một bên.
Khi Louise nghĩ rằng sắp đến lượt cô bé được khen trước mặt mọi người, nên đã cố gắng tạo dáng sao cho thật đáng yêu. Lão Osman hiện giờ đang gặp rắc rối. Ông chẳng thể nghĩ ra nổi một từ để khen ngợi cô.
「Khụ khụ!」 Sau khi tằng hắng giọng, lão quay mặt đi chỗ khác.
「Ừm…, em Vallière xuất thân từ gia tộc Vallière danh giá, một gia tộc nổi tiếng với vô số Ma Pháp Sư có tên tuổi. Ừm, ờ, gì nhỉ, và tương lai có thể sẽ là một Ma Pháp Sư đầy hứa hẹn? Cùng với Sử Ma của mình!」
Sau đó, lão nhìn Saito với đôi mắt tràn đầy hy vọng.
「Có tin đồn rằng cậu ấy đa chiên thắng trong cuộc đấu tay đôi với Guiche de Gramont, là con trai của nguyên soái Gramont, mặc dù chỉ là một thường dân.」
Lão Osman nghĩ ‘Cậu ấy, nếu đúng thật sự là Gandalf huyền thoại thì…’
Tên Fouquet Đất Vụn cũng chả là vấn đề đối với cậu.
Colbert cũng nhiệt tình nói thêm 「Đúng vậy! Suy cho cùng, cậu ấy là Ganda……」
Lão Osman vội vàng bịt miệng Colbert lại.
「Hưmm! Hààà! Không có gì hết! Vâng!」
Nhận ra mình suýt lỡ miệng, Colbert ngay lập tức im lặng. Các giáo viên khác cũng im lặng lắng nghe. Lão Osman nói với giọng nghiêm túc:
「Nếu có người tự tin có thể đánh lại được 3 em này, xin hãy bước lên một bước.」
Chẳng một ai cả. Lão Osman quay mặt về phía 4 người, tính cả Saito.
「Ma Pháp Học Viện kỳ vọng vào nỗ lực và nghĩ vụ của những quý như các em.」
Louise, Kirche và Tabitha đứng nghiêm mình rồi đồng thanh:「Vì danh nghĩa cây đũa phép!」Sau đó lấy tay kéo mép váy và cúi chào một cách kính trọng. Saito cũng hốt hoảng bắt chước theo. Nhưng vốn cậu chẳng mặc váy, nên cậu cố gắng kéo đại mép áo khoác của mình.
「Được rồi, vậy thì hãy ngay lập tức chuẩn bị xe ngựa. Rồi chuẩn bị lập tức xuất phát nào. Xin hãy tiết kiệm ma pháp của mình cho đến khi tới nơi. Cô Longueville!」
「Vâng. Thưa ông Osman.」
「Hãy đi theo và giúp đỡ họ.」
Cô Longueville cúi đầu.
「Đó vốn là ý định của tôi.」
Y Y Y
Thế là cô Longueville dẫn đầu đoàn, cả bốn người tức tốc xuất phát.
Mặc dù gọi là xe ngựa, nhưng thật ra nó chỉ là một chiếc xe đẩy không mui. Loại như này được tạo ra nhằm đối phó với những đợt tấn công đột xuất, để cho người ngồi trong xe có thể dễ dàng thoát ra bên ngoài.
Cô Longueville chịu trách nhiệm cầm dây cương lái xe.
Khi cô vẫn đang im lặng tập trung đánh lái, Kirche đột nhiên hỏi:
「Cô Longueville……, tại sao cô không để thường dân lái xe thế?」
Cô Longueville mỉm cười.
「Không sao đâu. Bởi vì, tôi đã đánh mất danh dự của một quý tộc.」
Kirche chết lặng một lúc.
「Nhưng chẳng phải cô là thư ký của lão Osman hay sao?」
「Vâng, nhưng có vẻ lão Osman không quan tâm lắm đến vấn đề quý tộc hay thường dân.」
「Có thể kể cho em nghe chi tiết hơn về việc đó được không ạ?」
Cô Longueville nở nụ cười dịu dàng. Điều đó đồng nghĩa với việc cô không muốn nói thêm về mình nữa.
「Có sao đâu cô ạ. Cho em nghe xíu thôi mà.」
Kirche có vẻ đang rất tò mò, cô co rúm người như muốn cuốn lấy cô Longueville đang cầm đánh xe. Thấy thế, Louise nắm lấy vai Kirche. Kirche quay lại lườm Louise một cái.
「Làm gì thế. Vallière.」
「Không được như thế. Đừng cố moi móc quá khứ của người khác.」
Kirche càm ràm thì thầm gì đó rồi ngả lưng dựa vào xe, đưa hai ta ra sai đầu.
「Chỉ là tôi đang chán và muốn có ai đó trò chuyện mà thôi.」
「Tôi không rõ ở nước của cô như nào, nhưng ở Tristian, chuyện đó thật xấu hổ khi buộc người khác phải nói ra chuyện riêng của mình.」
Kirche không đáp lại, cô bắt chéo chân và nói với giọng mỉa mai.
「Thật là……, tại cô ra vẻ trước mặt ngài hiệu trưởng nên tôi mới rơi vào tình cảnh này. Cái gì mà bắt đạo tặc kia chứ……」
Louise giận dữ nhìn Kirche.
「Sao lại đổ tội lên tôi? Cô là người tự ứng tuyển mà.」
「Nếu cô đi một mình, không lẽ cô không nghĩ đến việc khiến Saito gặp nguy hiểm sao? Nè, Louise Zero.」
「Tại sao kia chứ?」
「Giờ ví dụ nha, nếu như con Golem khổng lồ đó xuất hiện, cô chắc sẽ chạy trốn phía sau Saito và nhìn cậu ấy chiến đấu với quái vật đúng không? Để một mình Saito chiến đấu, còn mình thì nhìn như người ngoài cuộc. Phải vậy không?」
「Ai lại đi chạy trốn chứ? Tôi sẽ lại mọi thứ có thể với ma pháp của mình.」
「Ma pháp? Ai dùng cơ? Đừng có chọc cười tôi chứ!」
Giữa hai người bắt đầu xuất hiện những tia lửa điện một lần nữa. Còn Tabitha vẫn cứ đọc sách trên tay mình, chẳng thèm quan tâm sự đời.
「Đừng cãi nhau nữa mà! Thật là!」
Saito tách hai người ra.
「Mà, cũng được. Nhưng tốt nhất là, đừng có để bị thương đấy.」
Nói vậy, Kirche vẫy vẫy tay. Louise cắn chặt lấy môi của mình.
「Vậy thì darling. Hãy dùng cái này nhé?」
Kirche đưa ánh mắt quyến rũ nhìn Saito, rồi đưa thanh kiếm mà cô đã mua cho Saito.
「A, aaaaaa……」
Saito cứ thế nhận lấy nó.
「Thắng bại đã rõ ràng. Không còn gì để phàn nàn nữa đúng không? Louise Zero.」
Kirche đã hoàn tất việc đưa kiếm cho Saito.
Louise liếc nhìn hai người họ, nhưng chẳng nói một lời.
Y Y Y
Xe ngựa tiến vào một khu rừng sâu. Khu rừng rậm rạp làm dấy lên nổi sợ hãi trong cả năm người. Mặc dù đang là ban ngày nhưng nó vẫn tối tăm và đáng sợ.
「Từ đây là chúng ta sẽ đi bộ.」
Cô Longueville nói xong, tất cả mọi người bắt đầu xuống xe.
Một con đường nhỏ, rẻ vào bên trong sâu thẳm của khu rừng.
「Sao nhỉ, trông nó cứ tối tối, đáng sợ thế nào ý……, không muốn vào chút nào……」
Kirche khoác lấy tay Saito.
「Cô đừng có đứng gần như thế chứ.」
「Nhưng tại vì, nó quá là đáng sợ đó chứ.」
Kirche nói với giọng đầy mùi dối trá. Lo lắng cho Louise, Saito ngoảnh mặt ra phía sau. Còn Louise thì nhẹ nhàng quay mặt đi đằng khác.
Y Y Y
Cả nhóm bước tới một nơi tương đối thoáng. Có vẻ như đó là một khu đất trống nằm giữa rừng. Nó có kích thước cỡ cái sân của Ma pháp Học viện. Nằm chính giữa khu đất đó, chắc chắn là một căn nhà bị bỏ hoang. Phải chăng ban đầu nó được xây dựng như một túp lều của những thợ săn. Bên cạnh những lò củi mục nát, những tấm vách ngăn của căn nhà bị quăn
lổn ngổn, đang nằm xiêu vẹo ngổn ngang.
Để tránh bị người trong nhà phát hiện, năm người họ trốn vào bụi rậm gần đó rồi đồng loạt nhìn chằm chằm vào trong nhà.
「Theo thông tin tôi được biết, thì chắc hẳn tên trộm đang lẩn trốn bên trong đó.」
Cô Longueville nói, tay chỉ về phía căn nhà.
Hoàn toàn không có dấu hiệu của người sống ở đây.
Tên Fouquet Đất Vụn thật sự đang trốn ở trong đây à?
Saito và mọi người bắt đầu cùng nhau thảo luận. Nói chung là, nếu họ bất chợt tấn công vào trong đó thì vẫn là phương án tốt nhất. Khi người khác đi ngủ thì việc bị đánh úp là điều đáng sợ nhất kia mà.
Tabitha ngồi xuống, tay cầm lấy cành khô rồi vẽ sơ đồ lên mặt đất và giải thích kế hoạch của mình cho mọi người.
Đầu tiên, các trinh sát và chim mồi đi đến một bên của căn nhà và kiểm tra bên trong.
Nếu Fouquet thật sự bên trong đó, hãy khiêu khích hắn rồi tạo điều kiện để lôi hắn ra bên ngoài.
Bên trong không đủ lượng đất để hắn ta tạo ra một tên golem.
Trừ khi hắn đi ra ngoài, hắn sẽ không thể sử dụng kỹ năng thuần thục của mình được.
Sau đó, khi Fouquet đi ra ngoài, ta sẽ tấn công cùng một lúc. Thay vì để cho hắn có thời gian để tạo golem, hãy tập trung pháo hỏa để nhấn chìm hắn.
「Thế rồi, ai sẽ đảm nhận việc trinh sát và chim mồi?」
Saito hỏi. Tabitha trả lời ngắn gọn:
「Phản xạ tốt.」
Tất cả mọi người hướng mắt về phía Saito. Saito thở dài rồi nói:
「Là tôi phải không.」
Saito rút thanh kiếm có tiếng mà Kirche mua cho cậu. Rune bên tay trái sáng lên. Đồng thời cơ thể như mọc thêm đôi cánh.
Trong nháy mắt, cậu đã đến kề bên căn nhà. Cậu nghía qua cửa sổ và thận trọng nhìn vào trong.
Dường như chẳng có ai trong phòng cả. Ở giữa phòng là một cái bàn chất đầy bụi và chiếc ghế ngả chổng chơ. Một cái lò sưởi bị sập và những chai rượu lăn long lóc trên bàn.
Và ở góc phòng, củi được chất thành đống. Quả nhiên, căn nhà này được xây dựng để đốt lò mà.
Và kế bên đống củi, đó là một cái rương. Một cái rương khá lớn được làm bằng gỗ.
Không có dấu hiệu của bất cứ người nào bên trong. Cũng chả tìm được bất cứ nơi nào con người có thể trốn được.
Quả nhiên, chỗ này thật sự chẳng còn gì cả.
Tuy nhiên, đối thủ là một tên Đạo tặc Pháp sư – Fouquet Đất vụn. Dường như trông chẳng có gì, nhưng thật ra đang lẩn trốn ngay đó.
Sau khi nghĩ một chút, Saito quyết định gọi mọi người lại.
Cậu lấy hai tay giơ lên trên đầu, bắt chéo nhau thành hình chữ X.
Đó là dấu hiệu khi không có ai cả.
Những người ẩn nấp trong bụi cây thận trọng bò ra.
「Chẳng có ai hết.」
Saito chỉ vào cửa sổ rồi nói.
Tabitha vẫy cây trượng chỗ gần cửa.
「Xem ra không có bẫy」, cô ấy nói thầm như thế, và mở cửa đi vào bên trong.
Kirche và Saito đi theo sau.
Louise nói rằng cô sẽ trông chừng bên ngoài.
Cô Longueville nói rằng cô ấy sẽ do thám khu vực quanh rừng, và rồi biến mất trong đó.
Y Y Y
Sau khi bước vào căn nhà, Saito và mọi người bắt đầu tìm kiếm, bất cứ manh mối gì mà Fouquet để lại.
Tabitha tìm thấy một chiếc rương…
Ngạc nhiên thay, bên trong nó là thanh Quyền trượng hủy diệt.
「Quyền trượng hủy diệt.」
Tabitha cứ thế mà cầm nó lên cho mọi người xem.
「Sao dễ quá vậy.」
Kirche la lên.
Ngay lúc nhìn thấy Quyền trượng hủy diệt, mắt mở to hết mức có thể.
「Ô, ôi. Đó, có thật là Quyền trượng hủy diệt không?」
Saito ngạc nhiên nói.
「Đúng nó đó. Tôi từng thấy nó qua một lần. Lúc thăm quan phòng cất giữ báu vật.」
Kirche gật gật đầu.
Saito đến gần và nhìn chằm chằm vào nó. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó chính là…
Ngay lúc đó, Louise người vốn đang canh cổng đột nhiên hét lớn.
「KYAAAAAAAA!」
「Sao thế! Louise!」
Khi tất cả chúng tôi cùng đi về phía cánh cửa…
*Đùng* một phát, cái mái nhà nổ tung.
Cũng nhờ có sự biến mất của mái nhà, cậu mới dễ dàng nhìn thấy bầu trời xanh. Và cùng với bầu trời xanh ấy làm hậu cảnh, có một con golem đất khổng lồ.
「Golem!」
Kirche hét lên.
Tabitha là người đầu tiên phản ứng trước tình cảnh này.
Cô lấy cây trượng cao hơn hình rồi bắt đầu niệm chú. Một cơn lốc xoáy khổng lồ nổi lên rồi tấn công con golem.
Tuy nhiên, con golem chả bị làm sao cả.
Kirche rút cây đũa phép từ giữa ngực rồi niệm phép.
Ngọn lửa phóng ra từ cây đũa phép, bao trùm con golem trong ngọn lửa. Mặc cho bị dìm trong lửa, con golem cũng chả bị hề hấn chút nào.
「Vô lý thật, chuyện này sao có thể!」
Kirche la lên.
「Rút lui.」
Tabitha nói nhỏ.
Kirche cùng Tabitha bắt đầu vắt chân lên cổ mà chạy.
Saito thì đi tìm Louise.
‘Thấy rồi!’
Đứng đằng sau con golem, Louise thi triển Rune, rồi vẫy đũa phép về phía con golem.
Dường như có gì đó nổ trên mặt con golem. Là ma pháp của Louise! Nhận ra Louise, con golem quay lại. Saito hiện đang ở chỗ căn nhà cách đó khoảng 20 mét, hét về phía Louise.
「CHẠY NGAY ĐI! LOUISE」
Louise cắn môi.
「Không muốn! Nếu ta bắt được hắn, sẽ không còn ai gọi ta là Louise Zero nữa.」
Đôi mắt đấy thể hiện rõ sự nghiêm túc hiếm có.
Con golem nghiêng đầu, nó không biết phải tiêu diệt Louise trước hay đuổi theo nhóm Kirche đang cố chạy thoát.
「Này nhé! Con golem bự thế kia nhìn thấy chứ! Không thể nào cô có thể đánh bại được nó đâu!」
「Nếu không thử, thì làm sao mà biết được!」
「Thật vô lý!」
Saito trong khi cố thuyết Louise, cô lườm cậu rồi nói.
「Chẳng phải, người đã từng nói rồi sao.」
「Ể?」
「Khi ngươi bị Guiche đánh bại nhiều lần liên tục, ngươi vẫn cứ đứng lên rồi nói thế sao. Không được cúi đầu, không được cúi đầu!」
「Đúng thật, đúng là tôi từng nói thế!」
「Ta cũng thế. Tuy chạy trốn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ta cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình. Nếu ta từ bỏ và chạy trốn lúc này, mọi người sẽ nói rằng, bởi vì ta là Louise Zero cho nên mới bỏ trốn!」
「Thế thì đã sao! Cứ để họ thích nói gì thì nói!」
「Ta là một quý tộc. Không phải tất cả những người có thể sử dụng được ma pháp mới được gọi là quý tộc.」
Louise nắm chặt lấy cây đũa phép.
「Mà quý tộc là những người không được phép quay lưng lại với kẻ thù.」
Con golem dường như đã quyết định Louise chính là mục tiêu đầu tiên của nó. Bàn chân khổng lồ đang nhấc lên cố gắng đạp dính cô gái. Louise bắt đầu niệm chú và vẫy đũa phép.
Có điều…, quả nhiên là chả xi nhê gì với con golem. Cho dù có niệm Fireball nhưng cuối cùng cũng thất bại. Có vẻ trước ngực con golem có nổ một chút, nhưng cũng chỉ nhiêu đó thôi. Chỉ có vài miếng đất rơi xuống.
Saito đưa tay cầm lấy kiếm của mình, chuẩn bị lao ra ngoài.
Dưới góc nhìn của Louise, bàn chân con golem đang dần to ra. Cô nhắm mắt lại.
Đúng lúc đó…, Saito lao tới như một cơn gió, ôm lấy cả cơ thể cô rồi lăn nhào xuống đất.
「Muốn chết lắm hả! Cái tên này!」
Saito không do dự tát một cái vào mặt Louise. Một âm thanh khó chịu vang lên. Louise nín lặng rồi nhìn chằm chằm Saito.
「Cái gì mà danh dự của quý tộc kia chứ! Chết rồi thì chẳng phải cũng như không sao! Đồ ngốc!」
Nước mắt Louise ứa ra.
「Đừng có khóc mà!」
「Nhưng mà, khó chịu lắm… Ta… Lúc nào cũng bị coi như con ngốc rồi bị đem đi làm trò hề…」
Đứng trước cô gái đang khóc trước mặt mình, Saito bối rối không biết phải làm gì. Hẳn là rất khó chịu khi lúc nào cũng bị trêu là Zero này Zero nọ. ‘Hồi quyết đấu với Guiche, Louise hình như cũng có khóc đấy nhỉ. Louise có một ý chí chiến đấu mạnh mẽ, tuy hơi láo tý… Nhưng thật ra cô ấy chẳng muốn chiến đấu như thế này chút nào cả, chỉ là một cô gái bình thường như mọi cô gái khác thôi mà…’
Mặt Louise dần méo xẹo, rồi cô bắt đầu khóc. Cứ như một đứa trẻ vậy.
Tuy nhiên, giờ không phải lúc để an ủi động viên Louise.
Khi cậu quay lại, con golem khổng lồ đó đang giơ nắm đấm về phía Saito.
「Không để tôi yên một chúng sao!」
Saito bế Louise chạy đi.
Con golem đất khổng lồ bắt đầu đuổi theo hai người họ. Tuy to con, nhưng có vẻ di chuyển cũng không được nhanh cho lắm. So với Saito chạy thì cũng không hơn là mấy.
Con rồng gió bay đến để cứu hai người họ. Nó đáp xuống trước mặt Saito.
「Lên đi!」Tabitha ngồi trên lưng con rồng, la lên. Saito đẩy Louise lên trên lưng con rồng gió.
「Cậu cũng nhanh lên!」
Thật hiếm thấy, Tabitha nói với Saito với vẻ giọng rất chi gấp gáp.
Nhưng Saito không leo lên, cậu quay mặt về phía con golem đang dần tiến đến chỗ của mọi người.
「Saito!」 Louise cứ thế kêu lên tên cậu khi trên lưng con rồng.
「Mau đi nhanh đi!」
Khuôn mặt vô cảm của Tabitha nhìn chằm chằm Saito, đến khi nhìn về phía con golem đất đang dần tiến đến chỗ họ, cô không con cách nào khác ngoài việc nhanh kêu con rồng mau đập cánh bay lên.
*ĐÙNG!*
Ngay lúc đó, cùng với áp lực gió, nắm đấm của con golem cắm xuống chỗ mà Saito vừa đứng. Saito nhảy sang một bên, tránh được phát chí mạng.
Nó nâng nắm đấm lên. Từ chỗ nó vừa hạ xuống, một vết lõm lớn với đường kính khoảng 1 mét được hình thành. Saito nhỏ bé há hốc mồm kinh ngạc.
「Không cam tâm hay gì đi nữa thì cũng đừng có chứ, đồ ngốc! Chẳng phải là muốn tự thân làm điều gì đó sao.」
Đôi mắt cậu giờ đây chỉ hướng về phía con golem đất khổng lồ.
「Đừng có mà coi thường ta kia chứ. Suy cho cùng thì nó cũng chỉ là đống đất thôi mà.」
Cậu nắm chặt thanh kiếm trong tay mình.
「Ta chính là, Sử Ma của Louise Zero đấy.」
Y Y Y
「SAITO!」
Louise như muốn nhảy khỏi con rồng gió. Tabitha đành phải ôm cô lại.
「XIN HÃY CỨU SAITO!」
Louise hét lên. Tabitha chỉ lắc đầu.
「Không thể lại gần.」
Khi Tabitha cố lại gần, con golem sẽ vung nắm đấm khiến cô khó thể tiếp cận, vì thế nên Tabitha không thể để Sử Ma của mình lại gần xung quanh được.
「SAITO!!!」
Louise lại hét lên. Lúc này, Saito cầm thanh kiếm trong tay và thủ thế, đối đầu với tên golem đất khổng lồ.
Y Y Y
Nắm đấm của con golem lao tới. Nó như một khối sắt biết di chuyển.
Saito chặn phát đó bằng thanh kiếm trên tay.
Âm thanh *Keng* vang lên một tiếng, thanh kiếm của cậu bị gãy làm hai đoạn.
Saito sững sờ. ‘Chẳng phải đây là thanh kiếm nổi tiếng được nhà luyện kim Schwey người Germania gì đó đích thân chế tạo ra sao! Thế đây là ĐỒ LỎM à!’
Nắm đấm của tên golem lại tiến gần. Saito nhảy sang một bên rồi né nó.
Ngồi trên lưng con rồng gió nhìn lấy Saito đang vất vả vật lộn với con golem, Louise chỉ đành bất lực tặc lưỡi.
Y Y Y
Louise vẫn cứ nhìn chằm chằm Saito đang khổ chiến với tên golem khổng lồ. Cô tự hỏi có cách nào để giúp lấy cậu ta không? Đúng lúc đó, cô nhận ra thanh Quyền trượng hủy diệt mà Tabitha đang giữ.
「Tabitha! Là nó!」
Tabitha gật đầu rồi đưa thanh Quyền trượng hủy diệt cho Louise.
Nó có hình dáng khá kỳ lạ. Dường như chưa ai thấy có công cụ ma pháp kiểu này trước đây bao giờ.
Nhưng bởi vì, ma pháp của cô không đáng tin cậy. Bây giờ chỉ còn cách dựa vào nó.
Cô nhắm lấy Saito.
Louise hít một hơi thật sâu. Sau đó mở mắt ra.
「Tabitha! Sử dụng Levitation giúp tôi!」
Sau tiếng hét đó, Louise từ lưng con rồng nhảy xuống. Tabitha nhanh chóng sử dụng thần chú lên Louise.
Với thần chú Levitation, Louise từ từ đáp đất rồi vung thanh Quyền trượng hủy diệt trên tay mình về phía con golem đất khổng lồ đang chiến đấu với Saito.
Tuy nhiên, chả có gì xảy ra cả. Quyền trượng hủy diệt chả nhả tí ma pháp nào hết.
「Đây có thiệt là quyền trượng ma pháp không vậy! Cái này!」 Louise khó chịu la lên.
Chắc muốn kích hoạt nó, cần phải có điều kiện cần thiết nào đó chăng?
Y Y Y
Saito tặc lưỡi khi thấy Louise đáp xuống đất.
‘Sao nhỏ lại xuống đây vậy! Ở trên con rồng gió đó chẳng phải tốt hơn sao!’
Tuy nhiên, thanh Quyền trượng hủy diệt đã lọt vào đôi mắt của cậu.
Có vẻ như là Louise không biết cách sử dụng nó, tiến độ đang không suôn sẻ cho lắm.
Saito liền chạy đến chỗ Louise.
Nếu dùng cái này…, có thể cậu sẽ đánh bại được con golem không chừng.
「Saito!」
Louise nói lớn về phía của Saito. Saito chạy tới, nhanh chóng cầm lấy thanh Quyền trượng hủy diệt từ tay cô.
「Ta không biết cách dùng!」
「Cái này…, phải dùng thế này mới đúng nè.」
Saito giữ lấy thanh trượng, rút chốt an toàn. Mở nắp sau rồi kéo nòng bên trong để kích hoạt nó.
……Tại sao cậu có thể xử lý một việc mà mình chưa bao giờ trải nghiệm một cách thuần thục như thế?
Nhưng mà, đây không phải lúc để quan tâm những việc như vậy.
Saito mở nắp kính ngắm trên ống và nhắm.
Nhìn thấy cậu thành thạo sử dụng nó như thế, Louise quá sốc đến mức không thể làm gì khác ngoài nhìn cậu.
Cậu đặt thanh Quyền trượng hủy diệt lên vai và căn chỉnh sao cho nó hướng tới con golem. Do khoảng cách giữa cậu và con golem quá ngắn, nên cậu quyết định ngắm thẳng vào nó. Nhưng vì khoảng cách quá gần, thiết bị an toàn có thể sẽ tự động kích hoạt, cho dù trúng đối phương chưa chắc đã phát nổ.
Cậu đã nghĩ rất nhiều, nhưng chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Saito la về phía Louise.
「Đừng đứng sau lưng tôi. Khí gas sẽ tỏa ra phía đó đấy!」
Louise hốt hoảng tránh đi chỗ khác.
Con golem càng lúc càng gần Saito.
Cậu mở khóa an toàn rồi bóp cò.
Cùng với âm thanh như kéo nút chai vang lên, khói trắng bay lên khi có một vật thể như tên lửa bay thẳng về phía con golem khổng lồ.
Sau đó, Saito đã bất chấp tính mạng, bắn vào mục tiêu trước mắt mình.
Đầu đạn được bắn ra đâm thẳng vào con golem, nó kích hoạt ngòi rồi phát nổ.
Saito theo bản năng nhắm mắt lại.
Một tiếng nổ nhức tai vang lên, phần thân trên của con golem vỡ tan tành. Những miếng đất rơi vụn xuống như mưa.
Saito từ từ mở mắt ra.
Chỉ còn mỗi phần thân dưới của con golem là đứng trong làn khói trắng.
Phân dưới của nó giờ đang cố gắng bước thêm một bước, nhưng… đầu gối của nó bỗng bị gãy rồi không thể bước tiếp được nữa.
Rồi tất cả những miếng đất ở phần dưới còn sót lại như thác nước mà đổ xuống.
Cũng giống như lần trước, con golem trở thành một đống đất không hơn không kém.
Louise thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt, cô sợ hãi gục xuống đất.Cậu thấy Kirche đang nấp dưới bóng cây đang chạy lại phía cậu.
Saito thở dài, rồi đứng yên.
Y Y Y
Kirche ôm lấy cậu.
「Saito! Đỉnh thật đấy! Quả không hổ danh là anh yêu của em mà!」
Tabitha bước xuống khỏi lưng con rồng gió, rồi cô nói nhỏ trong khi nhìn vào con golem đất hiện đã đổ gục.
「Fouquet ở đâu?」
Mọi người không khỏi giật mình.
Cô Longueville, người đảm nhận trọng trách do thám quanh nơi đây, từ trong rừng bước ra.
「Cô Longueville! Tên Fouquet đã điều khiển con golem đó đâu rồi ạ.」
Cô Longueville lắc đầu như chẳng biết trả lời thế nào trước câu hỏi của Kirche.
Bốn người họ bắt đầu tìm kiếm bên trong đống đất. Saito ngây người nhìn họ, rồi thở phào nhẹ nhõm. Rồi cậu nhìn vào thanh Quyền trượng hủy diệt. ‘Tại sao thứ này lại ở thế giới này kia chứ…’, cậu mơ hồ nghĩ vẩn vơ.
Đột nhiên cô Longueville đưa tay ra và giật lấy thanh Quyền trượng hủy diệt trong tay Saito khi cậu đang thất thần.
「Longueville – san?」 Saito thắc mắc và nhìn chằm chằm cô Longueville.
Cô Longueville nhanh chóng lùi ra xa và chĩa Quyền trượng hủy diệt vào bốn người họ.
「Vất vả rồi.」
「Cô Longueville!」
Kirche la lên.
「Chuyện này rốt cuộc là sao?」
Louise cũng bất ngờ và nhìn cô Longueville.
「Con golem đất khổng lồ hồi nãy không ai khác mà do chính tôi điều khiển nó.」
「Ể, vậy thì…, cô là…」
Cô ta bắt đầu tháo kính ra. Đôi mắt dịu dàng thường thấy giờ đây đã biến thành đôi mắt hung dữ như dã thú.
「Đúng vậy. Fouquet Đất Vụn. Quả không hổ danh là Quyền trượng hủy diệt nhỉ! Con golem đất của ta cũng bị biến cho tan tành!」
Giống như Saito vừa làm, Fouquet đặt trượng lên vai rồi nhắm vào bốn người họ.
Tabitha cố vung thanh trượng của mình.
「Ây chà. Đừng có mà di chuyển nha. Quyền trượng hủy diệt đang ngắm vào các người đó. Khôn hồn thì đặt đũa phép ra xa vị trí chỗ mình đứng đi.」
Louise và mọi người miễn cưỡng ném đũa phép của mình xuống đất. Pháp sư mà không có đũa phép thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
「Còn tên Sử Ma đằng kia, cây kiếm gãy kia cũng mau vứt đi. Có vẻ ngươi cầm vũ khí sẽ trở nên khá nhanh nhẹn.」
Saito làm theo lời cô ta.
「Tại sao lại làm thế?」 Louise nhìn Fouquet hét lớn.
「Đúng nhỉ, nếu không giải thích đàng hoàng thì các người đâu có cam tâm mà chết… Thôi được, ta sẽ bỏ chút thời gian đi nói các người nghe.」
Nói đến đấy, Fouquet nở nụ cười ma mị.
「Ta ấy, đánh cắp Quyền trượng hủy diệt thì khá dễ dàng, nhưng có vẻ ta không biết cách sử dụng.」
「Cách sử dụng?」
「Ừmm. Bất kể có dùng ma pháp hay vẫy vẫy nó, nó vẫn hoàn toàn chẳng có chút động tĩnh gì. Ta đang bị vướng bởi nói. Đã giữ một bảo vật quốc gia nhưng chẳng thể sử dụng. Như thế hơi lãng phí phải không?」
Louise chuẩn bị lao ra thì Saito đặt tay lên vai cô.
「Saito!」
「Nghe cô ấy nói xong đã.」
「Ngươi thật hiểu tình hình, Sử Ma. Thôi, ta sẽ tiếp tục. Ta không biết cách sử dụng nói, và rồi ta để các người sử dụng, sau đó học cách sử dụng nó sau.」
「Rồi thì, vì lý do đó mà cô đưa chúng tôi đến đây đúng không.」
「Đúng thế. Là học sinh của Ma pháp Học viện, chắc hẳn phải biết cách dùng chứ đúng không?」
「Nếu không ai trong chúng tôi biết thì sao?」
「Nếu vậy thì ta sẽ nghiền nát các người bằng golem rồi đưa nhóm tiếp theo đến. Nhưng thật may là các người đã giúp ta bớt thêm ít rắc rối. Các người đã giúp tôi biết cách sử dụng thanh trượng này.」
Fouquet cười.
「Rồi, cám ơn nhiều nhé. Tuy đó là khoảng thời gian khá ngắn, nhưng cũng vui. Vĩnh biệt.」
Kirche nhắm mắt trong tuyệt vọng.
Tabitha cũng nhắm mắt.
Louise cũng nhắm mắt.
Còn Saito, cậu có vẻ như đang rất tỉnh táo, mắt cậu vẫn trương ra.
「Cũng gọi là dũng cảm ấy nhỉ.」
「Ì yá, dũng cảm gì tầm này.」
Saito nhặt thanh kiếm lên.
Fouquet ngay lập tức bóp cò thanh Quyền trượng hủy diệt như Saito đã làm. Tuy nhiên, cái thứ ma pháp lúc đó đã không xuất hiện.
「Cái, tại sao vậy!」
Fouquet bóp cò thêm lần nữa.
「Nó bắn đạn được có một lần à. Có phải ma pháp đâu.」
「Đ… Đạn bắn một lần? Ngươi đang nói gì vậy?」
Fouquet la lên.
Có thể cô chẳng hiểu tôi đang nói gì, nhưng thật ra đây không phải trượng phép gì của thế giới mấy người đâu.
「Cái gì cơ!」
Fouquet bực mình ném Quyền trượng hủy diệt qua một bên, định lấy đũa phép của mình ra.
Saito lao tới cực nhanh rồi dùng chuôi kiếm húc vào bụng Fouquet.
「Nó là vũ khí của thế giới tôi. Hình như được gọi là 『M72 Rocket Launcher』 hay gì đó tương tự」
Fouquet gục xuống đất.
Sau đó, Saito nhặt Quyền trượng hủy diệt lên.
「Saito?」
Louise và mọi người to mắt nhìn Saito.
Saito nói:
「Fouquet đã bị đánh bại, Quyền trượng hủy diệt cũng đã lấy lại về tay rồi.」
Louise, Kirche cùng với Tabitha nhìn nhau và chạy đến chỗ Saito.
Với cảm xúc lẫn lộn, Saito ôm cả ba người họ vào trong lòng.
Y Y Y
Trong văn phòng của học viện, ông Osman lắng nghe báo cáo của bốn người.
「Hừm… Không ngờ cô Longueville lại là Fouquet Đất Vụn. Cô ấy khá xinh, nên tôi đã không đắn đo do dự mà thuê cô ấy về làm thư ký.」
「Rốt cuộc, ngài đãi thuê cô ấy ở đâu vậy?」
Người đang hỏi lão là một giáo viên tên Colbert.
「Ở một quán rượu dưới phố. Tôi là khách hàng, còn cô ấy là phục vụ, lần đó trước khi kịp nhận ra, tay tôi đã đi sờ mông cô ấy.」
「Rồi?」
Colbert thúc giục, rồi lão cũng phải xấu hổ mà thừa nhận.
「E hèm. Cô ấy đã không tức giận mặc dù tôi đã chạm vào. Nên tôi đã đưa ra yêu cầu rằng cô ấy có muốn làm thư ký của tôi không.」
「Tại sao?」
Colbert thực sự không hiểu tại sao lão lại làm thế.
「Kaaaaaa!」
Ông Osman đảo mắt rồi la lên. Già rồi nhưng công nhận khỏe thiệt. Sau đó ông giả vờ ho dữ dội, xong làm vẻ mặt nghiêm túc.
「Hơn nữa, cô ấy sử dụng ma pháp rất tốt.」
「Ma pháp dùng để giết người thì tốt ấy ạ?」
Colbert trầm giọng nói nhỏ. Ông Osman khẽ tằng hắng, quay sang phía Colbert rồi trịnh trọng nói:
「Giờ tôi nghĩ lại, có thể đó cũng có thể là cách mà Fouquet lẻn vào học viện. Cô ấy đến bắt chuyện với tôi rất nhiều lần mỗi khi tôi đến quán thư giãn, và rồi ân cần mà mời tôi một ly. Ma pháp Học viện Học viện Viện trưởng như tôi còn được cô ấy tâng bốc nịnh nọt không biết bao nhiêu lần… Cuối cùng tôi lỡ vuốt mông cô ấy, đã vậy cô ấy còn chẳng nổi giận. Chẳng phải đổ rồi sao? Anh cũng nghĩ vậy đúng không? Nè? Đúng vậy không?」
Colbert nhớ lại việc mình vô tình bị rơi vào lòng bàn tay của Fouquet và rồi nói cho cô ấy biết về điểm yếu của phòng cất giữ báu vật. Ông thầy đồng ý với lão Osman, nghĩ rằng nên để vấn đề đó giữ cho riêng mình thì hơn.
「Đúng, Đúng thế thật nhỉ! Tất cả những mỹ nữ đều là pháp sư độc ác cả!」
「Đúng đúng vậy! Cậu nói đúng lắm! Colbert – kun!」
Saito, Louise, Kirche và Tabitha vô cùng ngạc nhiên trước sự diễn xuất của hai người họ.
Nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của các học trò, lão Osman ngượng ngùng hắng giọng, rồi làm vẻ nghiêm nghị.
「Và thì, các em đã đánh bại Fouquet, rồi giành lại được Quyền trượng hủy diệt.」
Ba người họ, trừ Saito, cúi đầu đầy tự hào.
「Fouquet đã được giao cho lính canh thành. Và
đã được cất giữ an toàn trong phòng cất giữ báu vật. Vụ án được khép lại.」
Ông Osman xoa đầu từng đứa một.
「Ta đã cử người đưa thư lên cung đình để xin tước vị Chevalier cho các em rồi. Không sớm thì muộn, chúng ta sẽ sớm nhận được tin tức. Nhưng vì em Tabitha đã có cấp bậc Chevalier nên ta đã đưa đơn xin nhận Huân chương Tinh linh.」
Khuôn mặt của cả ba lóe lên vẻ rạng rỡ
「Có thật không ạ?」
Kirche ngạc nhiên hỏi.
「Thật mà. Các em đã tốn công như vậy, dĩ nhiên phải được thưởng thích đáng rồi.」
Louise nhìn lấy Saito, người lúc nãy trông như chẳng còn tý sinh lực.
「……Lão Osman. Saito có được thưởng gì không?」
「Đáng tiếc rằng, cậu ấy không phải quý tộc.」
Saito liền nói:
「Tôi thật ra cũng không cần gì đâu.」
Ông Osman vỗ tay rồi nói:
「Rồi rồi. Điều tiếp theo ta muốn nói đó là Vũ hội Frigg tối nay. Vì Quyền trượng hủy diệt đã về tay, nên nó sẽ được diễn ra như dự định.」
Mặt Kirche bừng sáng.
「Đúng thật nhỉ! Tại Fouquet mà mình quên mất cả việc này!」
「Các em chính là ngôi sao của vũ hội đêm nay. Hãy chuẩn bị chu đáo và ăn mặc sao cho thật đẹp nhé.」
Ba người cúi đầu rồi bước ra cửa.
Louise liếc nhìn Saito. Bỗng nhiên, cậu dừng lại.
「Cô đi trước đi.」
Saito nói. Louise lo lắng nhìn cậu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý và rời khỏi phòng.
Ông Osman quay đầu nhìn sang Saito.
「Xem ra cậu có chuyện muốn nói với ta nhỉ.」
Saito gật đầu.
「Hãy nói đi. Ta sẽ cố gắng hết sức giúp cậu. Ta không thể trao tước vị cho cậu, vì vậy giúp cậu thế này cũng xem là quà báo đáp của ta.」
Lão Osman cố giục Colbert rời khỏi phòng. Người đang hí hửng muốn nghe câu chuyện của Saito là Colbert đây phải miễn cưỡng đi ra.
Sau khi Colbert rời khỏi. Saito bắt đầu nói:
「Thanh Quyền trượng hủy diệt là của thế giới cũ của tôi.」
Mắt ông Osman sáng lên.
「Hừm. Thế giới cũ của cậu à?」
「Tôi không phải là người của thế giới này.」
「Thật vậy không nhỉ?」
「Là thật ạ. Louise đã triệu hồi tôi đến thế giới này.」
「Ra là vậy. Ra là vậy sao…」
Ông Osman nheo mắt lại.
「Thanh Quyền trượng hủy diệt là vũ khí của thế giới tôi. Ai đã mang nó tới đây thế ạ?」
Ông Osman thở dài.
「Đó là ân nhân cứu mạng của ta.」
「Người đó hiện giờ đang ở đâu thế ạ? Không nghi ngờ gì nữa, người đó chắc chắn cùng thế giới với tôi.」
「Anh ấy chết rồi. Tính đến nay chắc cũng đã 30 năm.」
「Cái gì chứ?」
「30 năm trước, tôi bị một con wyvern tấn công khi đang đi dạo trong rừng. Chính chủ nhân của Quyền trượng hủy diệt ấy đã cứu tôi. Anh ấy đã thổi bay con wyvern bằng một thanh Quyền trượng hủy diệt khác, sau đó ngã xuống. Người anh bị thương khá nghiêm trọng, ta đưa anh đến học viện và cố gắng chăm sóc anh ấy hết mức có thể. Tuy nhiên, điều đó chẳng còn nghĩa lý gì nữa.」
「Đã ra đi lúc ấy rồi ạ?」
Ông Osman gật đầu.
「Ta đã chôn cây trượng anh dùng để cứu ta trong mộ, cái còn lại ta đặt tên là Quyền trượng hủy diệt, rồi cất giữ trong phòng cất giữ báu vật. Như một kỷ vật của ân nhân…」
Ông Osman đánh mắt nhìn đi nơi khác.
「Anh ấy nằm trên giường, lặp đi lặp lại duy nhất một câu cho đến khi lìa đời: 『Đây là ở đâu? Tôi muốn về nhà.』 Chắc hẳn, thế giới mà cậu nhắc đến chính là quê hương của anh ấy rồi.」
「Cơ mà, ai là người đã triệu hồi anh ấy đến đây vậy ạ?」
「Ta không biết. Bằng cách nào anh ấy đến được thê giới này quả thực đến giờ ta cũng chẳng rõ!」
「Khỉ thật! Cứ tưởng là có chút manh mối rồi chứ!」
Saito thở dài. Những manh mối cậu vừa tìm thấy như thể biến mất ngay trước mắt cậu. Có lẽ anh ta là một binh sĩ của một quốc gia nào đó. Làm thế nào để có thể đến được đây nhỉ. Cậu muốn biết, nhưng hiện giờ đã hết cách rồi.
Sau đó, ông Osman nắm lấy tay trái của Saito.
「Dòng chữ Rune của cậu đây…」
「À đúng rồi. Còn một điều nữa tôi muốn hỏi. Khi mỗi lần dòng chữ này phát sáng, cơ thể tôi vì lý do gì đó mà có thể thông thạo thứ vũ khí đang cầm. Không chỉ riêng kiếm, mà còn cả vũ khí trong thể giới cũ của tôi…」
Ông Osman cân nhắc một chút trước khi nói vấn đề này.
「……Ta có biết chút về cái này. Đây là ấn ký của Gandálfr. Ấn ký của Sử Ma trong truyền thuyết.」
「Ấn ký của Sử Ma trong truyền thuyết?」
「Đúng thế. Sử Ma đó có thể thông thạo tất cả các loại vũ khí. Có lẽ nhờ thế mà cậu có thể sử dụng Quyền trượng hủy diệt.」
Saito nghiêng đầu.
「……Tại sao, tôi lại có ấn ký của Sử Ma truyền thuyết?」
「Ta không biết.」 Ông Osman nói một cách chắc nịch.
「Ông không biết nhiều dữ nha.」
「Xin lỗi nhé. Nhưng có lẽ việc cậu đến thế giới này có thể có liên quan đến ấn ký Gandálfr đấy.」
「Hàààààààà…」 Saito thở dài. Cậu nghĩ rằng ông già này có thể sẽ giúp được cậu chút ít, nhưng có vẻ cậu đã nhầm.
「Xin lỗi vì không thể giúp gì được cho cậu. Nhưng, có điều này ta muốn nói. Ta sẽ luôn đứng về phía cậu. Gandálfr à.」
Nói xong, ông Osman ôm chầm lấy Saito.
「Làm tốt lắm, cậu đã thu hồi được quyền trượng của ân nhân ta. Một lần nữa, cảm ơn cậu.」
「Không có gì…」 Saito đáp lại với giọng điệu mệt mỏi.
「Lý do gì khiến cậu đến với thế giới này, ta sẽ điều tra giúp. Nhưng mà…」
「Nhưng mà, cái gì?」
「Nếu như ta chẳng thể tìm ra được bất cứ thông tin gì, thì xin cũng đừng trách cứ ta. Cậu sau khi quen sống ở thế giới này rồi thì. Ta có thể giúp cậu tìm một cô vợ chẳng hạn.」
Saito lại thở dài. Cậu nghĩ bản thân đã tìm được cách đưa bản thân trở về thế giới cũ, nhưng rốt cuộc cơ hội ấy lại vụt khỏi tầm tay.
Y Y Y
Tầng trên nhà ăn Alvíss là một sảnh lớn. Buổi tiệc khiêu vũ được tổ chức ở đó. Saito dựa mình vào lan can ban công, ngây người ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp này.
Bên trong, học sinh và giáo viên ăn mặc chỉnh tề, cùng nhau trò chuyện vui vẻ quanh chiếc bàn đầy những món ăn thịnh soạn. Saito lên đây từ bên ngoài dọc theo những bậc đá của ban công, nhìn xuống những miếng đồ ăn rơi vãi. Tự mình cảm thấy khác biệt về địa vị, nên có lẽ cậu đã không bước vào.
Bên cạnh Saito là một dĩa thịt do Siesta mang đến cùng với chai rượu. Saito rót đầy ly rồi một phát uống cạn.
「Nhà ngươi, nãy giờ uống hơi nhiều rồi đó.」
Derfflinger – cây kiếm hiện đang dựa thân lên ban công lo lắng nói. Thanh kiếm mà Kirche mua cho cậu trong trận chiến lần trước đã bị gãy, giờ cậu phải giắt thanh kiếm này theo sau để phòng vệ. Như thường lệ, đây là thanh kiếm có cách nói chuyện khá xấu tính. Nhưng thật ra, đây là một cây kiếm tốt bụng, vui vẻ và sôi nổi, rất thích hợp với tình hình bây giờ.
「Thôi ông im đi. Tôi đã nghĩ mình có thể được về nhà…, nhưng có lẽ chuyện đó chỉ là mơ tưởng của tôi thôi. Chẳng lẽ tôi không thể uống chút rượu sao.」
Mới chỉ lúc nãy, Kirche diện một bộ váy vô cùng xinh đẹp đã đứng cạnh Saito, có vẻ như cô có điều gì đó muốn nói. Nhưng lúc bữa tiệc bắt đầu, cô ấy đã quay đi mà bước vào trong.
Saito không còn cách nào khác ngoài đem Derfflinger ra làm đối tượng giải bày tâm sự cho mình.
Bên trong hội trường, Kirche được đám con trai vây kín. Cười cười nói nói một cách vui vẻ. Kirche bảo rằng lát nữa cô sẽ nhảy chung với cậu sau, nhưng với cái tốc độ đó thì không biết phải đợi đến bao nhiêu người nữa đây.
Với bộ váy đen huyền từ trên xuống dưới, Tabitha đang tập trung hết sức có thể, chiến đấu với mớ thức ăn trên bàn.
Mỗi một người, dường như ai cũng đang tận hưởng bữa tiệc của họ theo cách riêng của mình.
Cánh cửa tráng lệ của hội trường mở ra, dáng hình Louise từ từ xuất hiện.
Người bảo vệ đang canh cổng thông báo rằng Louise đã đến.
「Con gái của công tước Vallière, cô Louise Françoise Le Blanc de La Vallière đã ~ ~ ~ đến ~ ~ ~ !」
Saito hít một hơi thật sâu. Louise với mái tóc hồng nhạt được tết theo kiểu hồ điệp, trên người khoác lên bộ váy trắng tinh khiết. Đôi găng tay dài đến khủyu tay tạo vẻ đẹp quý phái khó cưỡng, cùng với chiếc váy hở ngực khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ấy tỏa sáng như viên ngọc quý.
Sau khi xác nhận rằng tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ, các nhạc công bắt đầu chơi những bản nhạc du dương với âm thanh êm dịu. Ngạc nhiên dưới vẻ đẹp của cô ấy, Louise được đám đông những tên con trai vây quanh, thay phiên nhau đưa tay tỏ ý muốn cùng mình khiêu vũ. Đến bây giờ, Louise Zero mà họ thường hay chăm chọc hiện lên dưới một vẻ đẹp mỹ miều khó thể diễn đạt, cậu đoán chắc rằng họ giờ như muốn đập vào mặt mình lúc đó một cái càng sớm càng tốt.
Trong hội trường, các quý tộc bắt đầu khiêu vũ những vụ điệu duyên dáng. Tuy nhiên, Louise từ chối tất cả những lời mời, cô nhận ra Saito đang lẻ loi đứng bên ban công rồi sau đó tiến lại gần cậu.
Đứng trước một Saito say khướt, Louise chống tay lên hông và nghiêng đầu.
「Có vẻ như đang tận hưởng khoái lạc nhỉ.」
「Có sao đâu…」
Saito lảng mắt khỏi Saito chói lọi. ‘Say được như này may quá.’ Cậu nghĩ như thế. Khuôn mặt cậu đỏ chắc hẳn một phần không phải vì rượu.
Derfflinger để ý đến Louise rồi nói:「Quả đúng không sai người đẹp vì lụa mà.」
「Thôi ngươi im đi.」
Louise vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, khoanh tay rồi nghiêng đầu.
「Ngươi, không đi khiêu vũ sao?」
Saito đảo mắt đi chỗ khác rồi nói:
「Không có bạn nhảy cùng.」
Louise đưa tay ra.
「Cô đã được mời rất nhiều không phải sao?」
Saito nói thế. Louise với cứ đưa tay không nói lời nào.
「Hở?」
「Ta thích nhảy với ai thì nhảy.」
Cô đảo mắt đi, Louise nói với giọng pha chút xấu hổ.
Tự nhiên không đâu nói những lời này, không khiến Saito rơi vào tình huống khó xử. ‘Nhỏ hôm nay tự dưng sao thế.’
Cậu cứ như thế mà nghĩ.
「Nếu vậy thì chẳng phải nên nói lịch sự hơn hay sao.」
Saito cũng đảo mắt đi chỗ khác.
Có một khoảng chút thời gian im lặng. Louise thở dài như muốn phá vỡ bầu không khí đó.
「Chỉ hôm nay thôi đấy nhé.」
Louise nhẹ nhàng nâng gấu váy bằng cả hai tay một cách kính trọng, rồi hơi cúi mình mời Saito:
「Có thể khiêu vũ với tôi một điệu không, thưa quý ngài?」
Nói rồi, mặt Louise đỏ lên, trông thật dễ thương, dịu dàng, và thanh tú.
Saito loạng choạng nắm lấy tay Louise.
Hai người cùng nhau sánh bước tiến vào hội trường.
Y Y Y
「Tôi chưa nhảy như này bao giờ cả.」
Khi Saito nói vậy, Louise nói rằng 「Hãy nhảy theo tôi.」 và nắm nhẹ lấy tay Saito. Saito bắt chước, rồi bắt đầu nhảy theo Louise. Cô bé không phàn nàn gì về những bước nhảy vụn về của cậu.
「Nè, Saito. Tôi tin ở cậu.」
「… Tin gì cơ?」
「……Ừm, rằng việc cậu nói mình đến từ một thế giới khác.」
Louise lẩm bẩm một cách nhẹ nhàng duyên dáng trong khi vẫn bước đi uyển chuyển.「Gì chứ. Vậy là trước giờ không tin à?」
「Trước giờ vẫn bán tín bán nghi… Nhưng thanh Quyền trượng hủy diệt đó… Nó là vũ khí từ thế giới của cậu đúng không?」
Rồi Louise cúi đầu xuống một chút.
「Nè, cậu muốn về nhà không?」
「À, muốn chứ. Mà không biết cách nào mới có thể được. Nên là, chắc tôi phải ở đây thêm một thời gian.」
Đúng vậy nhỉ…, hình như cô ấy nói nhỏ như thế, và rồi hai người khiêu vũ trong yên lặng một lúc.
Sau đó, mặt Louise hơi ửng đỏ, cô rời mắt khỏi Saito. Sau đó mở miệng nói nhỏ:
「Cảm ơn cậu.」
Saito bất ngờ khi Louise cảm ơn cậu. Việc nhảy hôm nay cũng vậy, vì mời cậu mà từ chối hết bao nhiêu người.
「Ừm…, lúc đó khi tôi sắp bị con golem của Fouquet nghiền nát, cậu đã cứu tôi.」
Louise nói kiểu như muốn hóa giải hiểu lầm gì đó.
Các nhạc công chơi bài sôi nổi, và Saito cũng đang trở nên vui vẻ hơn chút. Tuy rằng cũng sẽ đến lúc cậu trở về thế giới cũ…, nhưng hưởng thụ thế giới hiện tại cũng không phải chuyện tồi. Hôm nay Louise thật dễ thương làm sao. Chỉ vậy thôi cũng đủ giúp cậu chữa lành ngay bây giờ.
「Đừng để ý đến nó. Đó là điều tất nhiên thôi mà.」
「Tại sao vậy?」
「Bởi vì, tôi là Sử Ma của cô kia mà.」
Nghe Saito nói vậy, Louise khẽ mỉm cười.
Y Y Y
Derfflinger đang bí mật theo dõi hai người từ ban công. Cậu đã bị choáng ngợp trước tình hình trước mắt.
「Chuyện này đúng là bấttttt ngờ thật!」
Hai mặt trăng soi sáng hội trường, tạo nên bầu không khí kỳ ảo cùng với những ngọn nến nhỏ bé lung linh.
「Cộng sự! Cậu làm tôi rất bất ngờ đấy!」
Nhìn bạn nhảy cùng với chủ nhân mình, Derfflinger lặp đi lặp lại câu nói đó.
「Lần đầu tôi thấy một Sử Ma lại làm bạn nhảy với chủ nhân mình ấy.