Saito kiệt sức nằm dài trên sàn. Bên cạnh cậu, Louise đang thở hổn hển nhìn xuống. Đây là căn bếp của quán trọ 『Nàng Tiên Quyến Rũ』. Vừa mở cửa, tiếng ồn ào từ trong quán vọng ra tới đây. Louise khoanh tay nhìn Saito.
「Em có câu hỏi đây, anh trai.」
Louise gọi Saito là anh trai. Ở đây, Saito đang đóng giả làm anh trai Louise. Dù chẳng ai tin và giờ đây mọi người trong quán đều biết Louise là quý tộc, nhưng cô vẫn gọi Saito là 『anh trai』 theo kế hoạch ban đầu. Cô ấy là người khá cứng nhắc.
「Có chuyện gì vậy, thưa em gái?」
Saito đáp lại bằng giọng yếu ớt. Cậu vừa bị Louise đánh cho tả tơi, giọng nói giờ đây chỉ còn nửa sức sống như ngày thường.
「Khi em gọi anh, anh đang làm gì?」
「Anh đang rửa bát.」
「Còn dám nói dối! Anh không phải đang nhìn chỗ khác sao?」
「Nhìn có tý thôi.」
「Không chỉ tý thôi đâu.」
Louise chỉ vào trong quán.
「Anh nhìn đùi của cô gái kia, ngực của cô gái này, mông của cô gái đó……」
Rồi cô chỉ về phía Jessica với vẻ cay đắng.
「Anh còn nhìn khe ngực của Jessica nữa.」
「Nhìn có một chút thôi mà.」
「Nè anh trai.」
Louise đạp chân lên mặt Saito.
「Dạ.」
「Anh trai phải luôn nhìn em gái của mình chứ, đúng không? Chủ nhân của anh đang phải tiếp những gã say rượu để thu thập tình báo đó? Nếu chẳng may chủ nhân dễ thương của anh gặp nguy hiểm, không phải anh nên chạy ra bảo vệ saooo.」
「Xin lỗi.」
「Xin lỗi không đủ đâu. Anh chỉ nhìn em có hai lần. Trong khi đó, theo như em đếm được, anh nhìn cô gái này và cô gái kia bốn lần. Và anh nhìn khe ngực của Jessica tới tận 12 lần. Bỏ bê chủ nhân để nhìn người khác. Em đây không thể tha, tha, tha, tha, tha thứ cho hành động đó được.」
「Anh sẽ không nhìn nữa đâu.」
‘Xin hãy tha cho tôi đi.’ Saito nghĩ. ‘Tôi nhìn Louise mỗi ngày, kể cả lúc cô đang ngủ. Tôi thích cô rất nhiều. Aa, chủ nhân của tôi dễ thương quá đi mất. Nhưng xin hãy cho phép tôi được nhìn những cô gái khác một chút nhé. Bởi vì đó là bản năng của con trai mà. Dù có nhìn người khác, tôi vẫn có thể bảo vệ cô được. Vậy nên không cần phải tức giận đến thế đâu……’ Saito nghĩ rằng Louise chỉ là người hay lo lắng thái quá.
Nhưng thay vì biện minh, cậu quyết định để mình Louise nói hết. Đó là cách xử lý Louise mà Saito đã học được.
「Nếu vì anh mải nhìn người khác mà em bị một gã kỳ quặc sặc mùi rượu tấn công thì sao? Anh hiểu không? Em đang mặc trên người bộ đồ hở hang như thế này đấy? Anh không thấy nguy hiểm sao?」
「Ừm…… Chắc là không sao đâu? Nhỉ?」
「Tại sao?」
「Tại, tại vì chủ nhân không có nhiều sức quyến rũ lắm. Chỉ một số ít người thích thôi, mà những người đó cũng không nhiều.」
Nói xong Saito mới thấy hối hận. Louise dang hai tay ra, thở dài, rồi quay lưng lại bắt đầu tập thể dục. Cô đang khởi động.
「Nghe này. Cứ nằm yên đó nhé. Chó phải được dạy bảo bằng cả cơ thể mới chịu nghe lời. Hai, ba……」
Cô cần khởi động cơ thể vì định sẽ đập Saito một trận nữa.
Saito lợi dụng lúc Louise đang khởi động để lén lút trốn ra cửa sau. Cậu vừa mới bị trừng phạt rồi. Thế là quá đủ. Nên lúc này cậu quyết định chạy trốn và tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Saito nắm chặt thanh Derfflinger đã được quấn vải. Gần đây cậu liên tục gặp rắc rối vì không mang theo Derfflinger. Dù biết nó gây phiền phức nhưng vẫn buộc phải đeo theo bên mình.
Khi mở cửa sau và bước ra ngõ hẻm, cậu thấy một cô gái đội mũ trùm đầu đang nhỏ bước chạy về phía mình.
Đùng! Cô gái ấy đâm sầm vào Saito ngay lúc cậu mở cửa. Cô ngã nhào xuống đất. Saito vội vàng đỡ cô ấy dậy.
「Wa, xin lỗi…… Cô không sao chứ?」
Cô gái vẫn giữ nguyên mũ trùm che mặt, hỏi lại bằng giọng hốt hoảng.
「…… Cho hỏi, quanh đây có quán trọ nào tên là 『Nàng Tiên Quyến Rũ』 không ạ?」
「Ể? Quán đó ở đây nè……」
Saito vừa lẩm bẩm vừa nhận ra giọng nói quen thuộc của cô gái. Có vẻ cô cũng nhận ra điều tương tự. Khẽ vén mép mũ trùm lên để nhìn trộm mặt Saito.
「Công chúa!」
Suỵt! Cô bịt miệng Saito lại. Henrietta trong bộ áo choàng xám có mũ trùm, ẩn mình sau lưng Saito, đang nín thở để không bị nhìn thấy từ đường chính.
「Tìm bên kia đi!」「Có lẽ đã đi về phía đường Bourdonné rồi không chừng!」
Từ phía đường chính vọng lại tiếng của những người lính đang thở hổn hển. Henrietta lại kéo sụp mũ trùm xuống.
「…… Có nơi nào để trốn không?」
Henrietta hỏi nhỏ.
「Có căn gác mái chúng tôi đang ở……」
「Hãy dẫn tôi đến đó.」
Y Y Y
Saito lén đưa Henrietta lên căn gác mái. Henrietta ngồi xuống giường và thở phào nhẹ nhõm.
「…… Tạm thời an toàn rồi.」
「Tôi thì không thấy an tâm chút nào. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?」
「Tôi chỉ lẻn ra ngoài một chút thôi…… nhưng có vẻ đã gây ra náo động.」
「Hả? Công chúa vừa mới bị bắt cóc xong mà? Đương nhiên là sẽ gây náo loạn rồi!」
Henrietta im lặng.
「Công chúa, giờ cô chẳng phải là vua rồi sao? Cô không thể tùy tiện như vậy được!」
「Không còn cách nào khác. Tôi có việc quan trọng cần phải làm…… Nghe nói Louise đang làm việc ở đây…… Tôi liền tới, và may mắn gặp được cậu.」
「Mà, giờ tôi sẽ đi gọi Louise.」
Louise chắc đang tức giận vì Saito biến mất, nhưng có lẽ cô ấy đã bình tĩnh lại và tiếp tục phục vụ khách. Saito có thể đoán được hành động của Louise. Chắc vậy.
「Không được.」
Henrietta giữ Saito lại.
「Có, có chuyện gì vậy?」
「…… Tôi không muốn nói cho Louise biết.」
「Tại sao?」
「Tôi không muốn làm cô ấy thất vọng.」
Saito ngồi xuống ghế và nhìn chằm chằm vào Henrietta.
「Vậy thì càng không nên chứ? Công chúa không được tự ý rời khỏi lâu đài như thế này.」
Rồi Saito chợt nhận ra.
「Nhưng nếu không phải đến gặp Louise, vậy công chúa đến đây làm gì?」
「Tôi đến để nhờ sự giúp đỡ của cậu.」
「Của, của tôi á?」
「Tôi muốn nhờ cậu bảo vệ tôi, cho đến ngày mai thôi.」
「Tại sao lại là tôi chứ? Công chúa là Nữ vương mà? Có rất nhiều Ma pháp sư và cận vệ bảo vệ người……」
「Hôm nay và ngày mai, tôi phải hòa mình vào thường dân. Và không ai trong hoàng cung được biết chuyện này. Vì thế……」
「Vì thế?」
「Tôi không thể nghĩ ra được ai khác ngoài cậu.」
「Không thể nào…… Thực sự không còn ai khác sao?」
「Đúng vậy. Có thể cậu không biết, nhưng tôi gần như cô độc nơi hoàng cung. Có rất nhiều người không thích một Nữ vương trẻ tuổi như tôi……」
Sau đó, dường như rất khó nói, cô nói thêm.
「…… Và cũng có những kẻ phản bội nữa.」
Saito nhớ đến Wardes. Cậu nghĩ rằng nên nhờ Louise, người mà Công chúa gọi là bạn thân làm cận vệ bí mật thì tốt hơn, nhưng có lẽ hiện tại Công chúa đang giữ điều gì đó mà thậm chí còn không để cho cô biết được.
「Tôi hiểu rồi. Vì đây là yêu cầu của Công chúa nên tôi sẽ nhận lời, nhưng mà……」
Rồi Saito nhìn thẳng vào mắt Henrietta.
「Không phải việc gì nguy hiểm đấy chứ?」
Henrietta cụp mắt xuống.
「Ừm.」
「Thật chứ? Nếu để Công chúa gặp nguy hiểm, không biết Louise sẽ nói gì với tôi đâu. Công chúa phải hứa với tôi điều đó.」
「Không sao đâu.」
Cô gật đầu.
「Vậy thì được……」
「Vậy chúng ta khởi hành thôi. Không thể ở lại đây lâu được.」
「Chúng ta sẽ đi đâu?」
「Chúng ta sẽ không rời khỏi thành phố. Cậu yên tâm. Tôi muốn thay quần áo trước……」
Henrietta nhìn xuống chiếc váy bên dưới áo choàng. Đó là một chiếc váy trắng, thanh lịch và sang trọng, nhưng dù được giấu sau lớp áo choàng, nó vẫn quá nổi bật. Như thể tuyên bố rằng phía dưới đang ẩn chứa thứ gì đó cao quý vậy.
「Có một số bộ đồ của Louise…… Tôi mua nó để cô ấy mặc cho giống người thường hơn.」
「Vậy phiền cậu cho tôi mượn nhé.」
Saito lục tìm trong chiếc hộp đặt cạnh giường rồi lấy ra bộ quần áo của Louise. Henrietta quay lưng lại, không hề bận tâm đến sự hiện diện của Saito và cởi phăng chiếc váy ném xuống đất, khiến Saito giật mình vội vàng quay mặt đi. Sau đó quay lại lén liếc nhìn và bị sốc bởi bộ ngực của Henrietta. Tuy không bằng Kirche nhưng chắc chắn lớn hơn Siesta. Đúng là Nữ vương, ngay cả bộ ngực cũng vượt trội so với mọi người. Nhưng rồi cậu chợt nhận ra.
Liệu áo của Louise có vừa không nhỉ?
Có vẻ như đúng vậy thật.
「Chiếc áo này…… hơi nhỏ nhỉ.」
Không chỉ hơi nhỏ. Vì áo được may vừa với kích cỡ của Louise nên không thể nào nhét được bộ ngực to lớn của Henrietta vào. Giờ đây phần trước phồng lên, trông như thể các nút áo sắp bắn ra ngoài vậy.
「Không ổn rồi. Rất không ổn luôn rồi.」
Saito vừa nói, tay vừa bịt mũi lại.
「Mà thôi, vậy cũng được rồi.」
Vậy cũng được luôn à! Quả nhiên Nữ vương của dị giới có cách suy nghĩ hoàn toàn khác biệt. Henrietta có vẻ không quá để tâm. 「Có lẽ thế này ngược lại sẽ không gây chú ý」, cô lẩm bẩm và cởi thêm hai cúc áo trên cùng.
Kết quả là, chiếc áo sơ mi đó trông như thể được thiết kế đặc biệt để nhấn mạnh khe ngực vậy. Những người đi bên cạnh chắc sẽ không biết nên nhìn vào đâu, nhưng giờ đây quả thật nó tạo ra một bầu không khí phóng khoáng và quyến rũ không giống một Nữ vương chút nào, nếu so sánh thì trông cứ như những cô gái ở khu phố đèn đỏ.
「Chúng ta đi thôi.」 Henrietta giục Saito.
「Như vậy vẫn còn quá lộ liễu đấy.」
「Ể? Thật sao?」
「Ít nhất cũng phải đổi kiểu tóc chứ.」
「Vậy thì, cậu đổi giúp tôi với.」
‘Quả nhiên Henrietta cũng giống như Louise, một cô gái không hiểu chuyện đời.’ Saito vừa chỉnh tóc cho Henrietta vừa nghĩ. ‘Cô ấy thật sự nghĩ chỉ cần đổi kiểu tóc là có thể cải trang qua mắt được những binh lính sao……’
Cậu buộc tóc Henrietta thành kiểu đuôi ngựa như Louise thỉnh thoảng làm. Làm như thế, khí chất đã thay đổi rất nhiều. Sau đó, Saito dùng đồ trang điểm của Louise để trang điểm nhẹ cho Henrietta. Đó là những thứ mà Saito đã mua vì nghĩ rằng Louise nên trang điểm khi làm việc…… Nhưng cuối cùng Louise không sử dụng nên chúng bị bỏ xó.
「Hìhì, trong bộ dạng này tôi cứ như một cô gái bán hoa ấy nhỉ.」
Mặc chiếc áo hở ngực và trang điểm nhẹ…… Quả thật, trông cô không khác gì một cô gái bán hoa với tính cách hoạt bát cả.
Khi rời khỏi gác mái, ‘không biết có nên báo cho Louise biết không nhỉ?’ Saito lo lắng nghĩ. ‘Thôi, để sau này cũng được. Đây là yêu cầu khẩn thiết của Nữ vương mà, không còn cách nào khác.’
Saito và Henrietta lén lút ra khỏi cửa sau, vào con hẻm nhỏ.
Xung quanh dường như đã vào tình trạng giới nghiêm vì sự mất tích của Nữ vương…… Ở lối ra của phố Crichtonné, lính canh đang kiểm tra từng người qua lại.
「Họ đã thiết lập hàng rào an ninh rồi.」
Saito nói những câu thoại như một nhân vật trong phim trinh thám ở thế giới của mình. Có vẻ Henrietta hiểu được ý nghĩa, cô gật đầu.
「Chúng ta phải làm sao đây? Che mặt được không?」
「Che mặt lại càng gây nghi ngờ. Hãy choàng tay qua vai tôi.」
Saito làm theo lời Henrietta nói và ôm lấy vai cô. Họ tiến gần đến chỗ lính canh. Nội tâm căng thẳng, tim đập thình thịch. Henrietta thì thầm bằng giọng cứng nhắc.
「Hãy đưa tay vào trong áo tôi, như những cặp đôi bình thường đi.」
Trước khi Saito kịp phản ứng, Henrietta nắm lấy cánh tay của cậu đang ôm vai cô và đưa vào khe hở của chiếc áo. Cảm giác mềm mại, mịn màng từ bộ ngực của Henrietta truyền đến từng đầu ngón tay. Cậu lập tức hoảng hốt.
「Cứ để nguyên như vậy.」
Henrietta áp mặt vào tai Saito như đang thì thầm lời yêu thương, rồi nở một nụ cười gượng gạo.
Saito đi qua lính canh với sự căng thẳng từ hai bên.
Người lính liếc nhìn họ…… Nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là một tên lính cấp thấp, chỉ được nhìn mặt Nữ vương từ xa. Nên không thể nào tưởng tượng được rằng vị Nữ vương của họ lại khoác tay với một tên đàn ông bình dân, còn để anh ta sờ xoạng như thế. Vì vậy, anh nhanh chóng chuyển hướng nhìn, gọi những cô gái khác lại.
Khi ra đến đường lớn, Henrietta khúc khích cười.
「Công chúa?」
「Không có gì…… Xin lỗi. Chỉ là tôi thấy hơi buồn cười. Vừa nãy thú vị thật nhỉ?」
「…… Ể?」
「Chỉ cần mặc bộ quần áo đơn giản này, thay đổi kiểu tóc…… và trang điểm nhẹ, không ai nhận ra tôi cả.」
‘Quả thật…… Henrietta trông như hòa vào khung cảnh về đêm.’ Saito nghĩ, ‘con gái thay đổi nhanh thật.’
「Nhưng nếu gặp người thực sự biết mặt Công chúa, họ sẽ nhận ra đấy.」
「Suỵt!」
「Ể? Ểể?」
「Đừng gọi tôi là Công chúa ở nơi công cộng. Cứ gọi là 『Hen』 được rồi.」
「『Hen』 à?」
「Ừm.」
Nói xong, Henrietta nghiêng đầu và nói.
「Hãy cho tôi biết tên của cậu đi.」
Hơi buồn vì Công chúa không biết tên mình, Saito trả lời.
「Saito.」
「Saito. Cái tên lạ quá nhỉ.」
Henrietta thì thầm với Saito, với điệu bộ của một cô gái bán hoa mà cô dường như học được ngay lập tức.
「Ừ, ừm. Hen. Nó khá lạ so với thế giới này.」
「Gọi tên tôi thô lỗ hơn đi.」
「Hiểu rồi. Hen.」
Henrietta mỉm cười, cô quấn tay mình vào cánh tay Saito.
Y Y Y
Vì đã khuya nên họ quyết định tìm một chỗ trọ. Đó là một quán trọ rẻ tiền. Căn phòng trên tầng hai mà họ được dẫn đến tồi tàn đến mức khiến căn gác mái ở quán trọ 『Nàng Tiên Quyến Rũ』 trông như thiên đường. Chăn trên giường có vẻ ẩm ướt như thể không được phơi trong nhiều ngày, và có những cây nấm nhỏ mọc ở góc phòng. Đèn dầu đen kịt như thể chưa bao giờ được lau chùi.
「Căn phòng này không xứng với số tiền mà họ lấy.」
Henrietta không tỏ ra bận tâm và ngồi xuống giường.
「Đây là một căn phòng tuyệt vời.」
「Thật sao……」
「Đúng vậy. Ít nhất ở đây…… không có con rắn độc nào muốn cắn cổ chúng ta trong khi ngủ.」
「Nhưng có thể có rất nhiều côn trùng lạ đấy.」
「Đúng thế nhỉ.」
Henrietta mỉm cười.
Saito ngồi xuống chiếc ghế trong phòng. Chiếc ghế lung lay phát ra tiếng kêu cọt kẹt khó nghe. Cậu không biết nên giữ khoảng cách như thế nào với người mà cậu vẫn luôn nói chuyện một cách trang trọng. Thể hiện phép tắc thật không phải là chuyện dễ dàng, Saito nói.
「Cô thấy thật sự ổn với căn phòng này sao?」
「Ừm. thậm chí còn khá phấn khích nữa. Đây là cuộc sống bình thường của người dân, mà nói vậy thì hơi tế nhị nhỉ……」
Nói rồi cô đung đưa chân một cách đáng yêu. Saito cảm thấy gần gũi hơn một chút khi thấy Henrietta cũng có những cử chỉ như vậy.
Vì phòng quá tối nên cậu quyết định lau bồ hóng trên đèn dầu và thắp sáng nó. Định châm lửa, nhưng tìm mãi cũng không thấy diêm đâu.
「Không có cả diêm sao…… Tôi xuống dưới lấy vậy.」
Henrietta lắc đầu và lấy ra một cây đũa có gắn pha lê từ trong túi. Chỉ thấy cô ấy vẫy nhẹ cây đũa, ngọn lửa lập tức bùng lên trên tim đèn.
Henrietta chống cằm và nhìn chăm chú vào ánh đèn.
Saito cảm thấy chói mắt nên quay đi.
Henrietta cứ thế ngồi thư giãn…… mặc dù cảm thấy gần gũi, nhưng từ cô vẫn toả ra bầu không khí của một Công chúa thực thụ. Không, giờ cô đã là Vương nữ…… nhưng vẫn còn quá trẻ để gọi như vậy. Từ Công chúa vẫn phù hợp hơn. Sự thanh tao, dịu dàng của cô vượt trội hơn vẻ uy nghiêm. Cô có khí chất giống Louise…… nhưng so với tính nóng nảy của Louise khiến cô ấy trông trẻ con, thì Henrietta lại toát ra vẻ trưởng thành, điềm tĩnh hơn chút. Có lẽ do ảnh hưởng từ môi trường lớn lên với những người cao quý, cô toát ra một vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám xúc phạm. Ngay cả khi đang mặc trang phục của những cô gái khu phố đèn đỏ cũng không thể che giấu được khí chất đó.
Mùi hương ấy pha trộn giữa sự cao quý, uy nghiêm và nguy hiểm, tỏa ra sức hấp dẫn khó tả.
「Có chuyện gì vậy?」
Công chúa ngây thơ hỏi Saito. Saito không thể nói thẳng ra rằng cậu nghĩ cô ấy rất đẹp, nên lúng túng khó nói nên lời.
「Louise có khỏe không?」
Henrietta hỏi Saito từ phía bên kia ánh đèn. Thật kỳ lạ, chỉ cần Henrietta hiện diện, căn phòng tồi tàn này trông giống như phòng ngủ trong cung điện vậy. Cô ấy sở hữu một sức mạnh có thể thay đổi bầu không khí xung quanh. Saito không khỏi mừng vì đây là ban đêm, vì nếu là ban ngày thì việc che giấu sẽ không dễ dàng chút nào.
「Louise vẫn vậy. Nhưng mà…… tôi không chắc liệu cô ấy có làm tốt công việc mà Công chúa giao cho không……」
Có vẻ như Louise chỉ tập trung vào việc trừng phạt Saito bằng cách tìm lỗi của cậu thay vì thu thập tình báo.
「Về việc đó thì không sao đâu.」
「Ể?」
「Cậu ấy gửi báo cáo cho tôi hàng ngày bằng cú đưa thư đấy.」
「Thật vậy ạ.」
Saito tự hỏi lúc nào mà cô có thể gửi thư mà cậu không hề biết. Có lẽ là trong khi cậu đang ngủ. Dù gì thì cô cũng là một người khá nghiêm túc.
「Ừm…… Cậu ấy ghi lại tất cả những gì nghe được, những tin đồn…… Từng chi tiết nhỏ, không một lời than phiền. Cậu ấy đã làm rất tốt. Chắc hẳn không dễ dàng gì khi phải hòa mình với thường dân như vậy. Vốn xuất thân quý tộc mà…… Nên tôi lo lắng không biết cậu ấy có bị ốm không.」
「Không sao đâu ạ. Cô ấy vẫn còn khỏe chán.」
Saito gật đầu.
「Thật tốt quá.」
「Nhưng liệu những thông tin Louise thu thập có thực sự hữu ích không?」
「Có chứ. Rất hữu ích.」
Henrietta mỉm cười.
「Tôi muốn nghe tiếng nói thật lòng của người dân. Muốn nghe những phản hồi chân thực nhất về chính sách của mình. Thông tin đến tai tôi thường đã bị bóp méo. Hoặc là để làm tôi vui lòng…… hoặc là vì lợi ích của ai đó. Tôi muốn biết sự thật. Dù đó có là chuyện vụn vặt đến đâu.」
Henrietta nở một nụ cười có chút buồn.
「Công chúa?」
「Không có gì…… Nhưng đôi khi biết sự thật cũng rất đau lòng. Dù được gọi là 『Thánh nữ』, nhưng thực tế tôi chỉ nghe toàn những lời chỉ trích. Bị mắng là kẻ vô dụng chỉ biết ngước nhìn Alvion từ dưới lên, bị chửi rủa khi tăng cường quân đội để thành lập quân viễn chinh, thậm chí còn bị nghi ngờ là con rối của Germania…… Thật sự, làm Nữ vương chẳng có gì hay ho cả.」
「Vất vả cho cô nhỉ.」
「Thế giới của cậu cũng vậy sao?」
「Ể?」
Saito ngạc nhiên.
「Xin lỗi. Tôi đã nghe Hiệu trưởng Ma pháp Học viện Osman kể qua. Rằng cậu đến từ một thế giới khác. Lúc mới nghe tôi còn giật mình, chưa bao giờ tưởng tượng được có thế giới như vậy. Ở thế giới của cậu, người ta cũng cãi nhau không ngừng…… và chửi những người cầm quyền sao?」
Saito bắt đầu nhớ lại những tin tức trên TV liên tục mấy ngày về việc tham nhũng của các chính trị gia, và cả chiến tranh……
「Cũng không khác gì mấy.」
「Thì ra ở đâu cũng giống nhau nhỉ.」
Không hiểu sao Henrietta lại lẩm bẩm với vẻ nhẹ nhõm.
「Các cô sẽ…… chiến tranh sao?」
「Nói gì vậy, đất nước ta đang ở giữa cuộc chiến đấy.」
「Không…… Ý tôi là, các cô sẽ tấn công lục địa trên trời kia sao?」
「Sao cậu lại nói vậy?」
「Lúc nãy cô có nhắc về quân viễn chinh. Viễn chinh có nghĩa là đi từ đây để tấn công phải không?」
「Đúng vậy. Nếu không thì cuộc chiến này sẽ không kết thúc được…… Tôi đã nói quá nhiều rồi. Những lời này lẽ ra không nên nói với cậu, xin hãy quên những gì tôi vừa nói đi.」
Thấy Saito im lặng, Henrietta hỏi.
「Cậu ghét chiến tranh à?」
「Chắc chẳng ai thích nó đâu.」
「Nhưng cậu đã cứu quân đội hoàng gia ở Tarbes đấy thôi.」
「Đó là để bảo vệ người quan trọng với tôi.」
「Và vào đêm đó, cậu đã cứu tôi nữa……」
Henrietta cúi đầu lẩm bẩm. Saito nhớ lại cái đêm kinh hoàng đó. Đêm mà Wales, người được cho là đã chết, hồi sinh và cố bắt cóc Henrietta đi. Cậu đã thấy nhiều xác chết nằm la liệt trên đường. Cảnh tượng lúc đó, thật không muốn nhớ lại nữa.
「Xin lỗi.」
Henrietta nhỏ giọng.
Và rồi ngay lúc đó……
Mưa bắt đầu rơi tí tách. Những hạt mưa nhỏ rơi vào cửa sổ. Từ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của người đi đường, 「Chết tiệt! Mưa rồi!」, hay là, 「Bắt đầu mưa rồi kìa!」
Henrietta bắt đầu run rẩy.
「Công chúa?」
Henrietta nói nhỏ, giọng yếu ớt đến nỗi như sắp tan biến vào không khí.
「…… Tôi có một lời thỉnh cầu.」
「Chuyện…… Chuyện gì vậy ạ?」
「Xin hãy ôm chặt vai tôi.」
Cây đũa phép mà Henrietta vẫn cầm trong tay bất ngờ rơi xuống. Nó chạm sàn, phát ra âm thanh khô khốc.
「Chuyện gì vậy ạ?」
「Tôi sợ mưa.」
Khi cô nói vậy…… Saito nhớ ra rằng đêm đó cũng có mưa. Henrietta đã lợi dụng cơn mưa đó, cùng với Wales đã hồi sinh tạo ra cơn lốc khổng lồ để tiêu diệt…… cố nuốt chửng Saito và những người khác.Saito im lặng ngồi xuống bên cạnh Henrietta và ôm lấy vai cô. Henrietta vẫn run rẩy không ngừng.
「Công chúa……」
「Vì tôi…… mà nhiều người đã chết…… Chẳng khác nào tôi đã tự tay giết họ. Tôi không biết. Tôi thực sự không biết phải làm thế nào để được tha thứ đây.」
Saito suy nghĩ một lúc rồi nói.
「Chắc hẳn sẽ không có ai tha thứ cho người đâu……」
「Đúng vậy nhỉ. Tôi…… Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình, và cả những người khiến tôi phạm sai lầm này…… Mỗi khi nghe tiếng mưa, tôi lại không ngừng nghĩ đến những chuyện đó.」
Henrietta nhắm mắt lại, tựa má vào ngực Saito. Tay cô nắm chặt lấy tay cậu. Theo tiếng mưa, cơn run càng trở nên dữ dội hơn. Ở đó không phải là một nàng Công chúa hay Nữ vương…… mà chỉ đơn thuần là một thiếu nữ yếu đuối. Chỉ là một thiếu nữ đã yêu một chàng Vương tử ngoại quốc mà thôi. Có lẽ thiếu nữ này yếu đuối hơn bất kỳ ai. Nếu không có người ở bên, cô ấy thậm chí còn không thể đứng vững.
Vậy mà cô ấy lại bị buộc phải đội vương miện. Buộc phải cầm lấy đũa phép chỉ huy chiến tranh.
Saito nghĩ rằng đó thật là một điều bất hạnh.