Chuông nhà thờ Saint Rémy điểm 11 giờ.
Saito đang đang vội vã băng qua phố Crichtonné hướng về quảng trường trung tâm.
Nếu hỏi vì sao cậu lại chạy nhanh như vậy thì…… tại cậu sắp trễ hẹn. Rẽ qua đám đông, cuối cùng cũng đến được quảng trường trung tâm, nơi người đang đợi đang bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
「Yo, đã để cô chờ rồi.」
Louise đang ngồi bên cạnh đài phun nước, ngay lập tức phồng má khi nhìn thấy Saito.
「Ngươi làm cái gì vậy! Muộn quá rồi đấy!」
「Ì yá…… lúc vừa ra ngoài tôi bị ông Scarron giữ lại……」
「Ngươi cứ bỏ mặc ông ta là được mà.」
「Không được, dù sao ông ấy cũng là chủ……」
Louise cằn nhằn trách móc Saito. ‘Aa, nếu biết bị mắng nhiều như vậy thì thà đừng hẹn gặp còn hơn,’ đầu cậu đau nhức.
Louise đã trang điểm một chút mới ra ngoài. Vì không muốn người khác biết mình là quý tộc nên cô không ăn mặc lộng lẫy…… Chỉ đơn giản mặc một chiếc váy đen hở ngực và đội mũ beret[note61749] đen, vốn đang thịnh hành trong giới thiếu nữ thành phố gần đây. Cô đeo chiếc mặt dây chuyền mà Saito tặng. Trông như vậy, cô giống hệt một cô gái Tania chính hiệu. Đúng là con gái đến tuổi, Louise đã bỏ ra không ít tâm tư cho việc ăn mặc và rất hiểu biết về xu hướng thời trang đường phố với tốc độ đáng kinh ngạc.
‘Aa, nếu im lặng thì cô ấy thật dễ thương,’ Saito nghĩ. Khoanh tay và nghiêng đầu như vậy, nhìn quanh thành phố cũng không thấy cô gái nào sánh bằng…… Mái tóc hồng đào lấp lánh dưới ánh nắng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Đôi mắt nâu hạt dẻ linh động như cánh cửa dẫn đến một thế giới khác. Trong khi Saito đang mông lung ngắm nhìn và nghĩ rằng, ‘Aa, chủ nhân mình cũng dễ thương phết,’ thì bất ngờ bị đá vào chân.
「Nào, đi thôi. Vở kịch sắp bắt đầu rồi đấy.」
Louise nói với giọng hơi ngượng.
Saito gật đầu và định bước đi. Tuy nhiên, Louise vẫn đứng yên.
「Sao thế?」
「Thiệt tình! Nhà ngươi phải hộ tống cho đàng hoàng chứ!」
「Hộ tống?」
「Đúng vậy. Nhanh nào」
Louise kéo tay Saito.
「Hể?」 Saito chưa kịp phản ứng thì tay cậu đã bị Louise khoác lấy.
‘Tay trong tay à!’ Saito cảm thấy hơi ngại. Mặc dù hàng đêm họ vẫn ngủ cùng nhau với cánh tay cậu làm gối, nhưng đây là lần đầu tiên họ khoác tay đi giữa phố xá đông đúc. Saito căng thẳng. Nhưng ngay sau đó, cậu lại bị Louise giẫm một cú.
「Cô, cô làm cái gì vậy?」
「Ngươi còn không biết nói, thưa quý cô, xin hãy để tôi dẫn đường, mời đi lối này à?」
Ư~~~~ Louise càu nhàu.
「À, ừm, thưa quý cô, xin hãy để tôi dẫn đường, mời đi lối này…… Mà, nhà hát ở đâu vậy?」
Louise thở dài lắc đầu, rồi kéo mạnh tay cậu rồi bước đi.
「Thiệt tình! Hộ tống mà cũng không xong! Đi lối này! Lối này này!」
Không biết ai đang hộ tống ai nữa, hai người cứ thế bước đi trên con phố Tristainia đầy nắng hạ.
Y Y Y
Vậy tại sao hai người họ lại hẹn gặp nhau để đi xem kịch……
Hôm nay là giữa tuần, ngày Lagh, cửa hàng đóng cửa. Louise đề xuất 『Đi xem kịch đi』 vào sáng sớm hôm đó, khi cô và Saito đang ăn sáng (thực ra là bữa tối vì họ ăn trước khi đi ngủ) trong phòng gác mái.
「Xem kịch á?」
「Đúng rồi.」
Louise lẩm bẩm, trông có vẻ hơi ngượng.「Cô thích xem kịch à?」
「Không hẳn là thích. Nhưng tôi muốn xem thử.」
「Cô chưa từng xem à?」
Louise gật đầu. Nghĩ lại thì, Louise lớn lên ở vùng quê. Có vẻ cô được giáo dục nghiêm khắc, và nhà hát chỉ có ở thành phố, nên có lẽ cô không có nhiều cơ hội đi xem.
Nghĩ vậy, Saito bỗng cảm thấy có chút đồng cảm với Louise, nên quyết định rằng, thôi thì đi cùng cô ấy cũng được.
「Được thôi, nhưng tại sao lại muốn xem kịch?」
「Jessica nói rằng vở kịch này đang rất thịnh hành.」
‘Quả thật, Louise cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường. Có vẻ cô ấy cũng yếu lòng trước những thứ đang thịnh hành.’ Saito nghĩa.
Và rồi……
Louise đòi hẹn gặp, vì lý do nào đó.
「Nếu chúng ta cùng ra ngoài thì sẽ chẳng còn không khí gì nữa! Những chuyện như thế này thì không khí là quan trọng nhất! Vì vậy chúng ta nhất định phải gặp nhau bên ngoài!」
「Hẹn gặp á?」
「Nghe này, ngươi đến đón ta ngay đài phun nước ở quảng trường trung tâm nhé.」
「Phiền phức thật.」
「Chẳng phiền phức tý nào. Từ đó đến nhà hát Tanialiège Royal rất gần mà」
「Hừmm.」
Và thế là họ đã hẹn gặp nhau.
Y Y Y
Nhà hát Tanialiège Royal quả thật rất gần. Đó là một nhà hát lớn bằng đá vô cùng lộng lẫy. Thiết kế với những cột trụ đứng song song, luôn khiến người ta liên tưởng đến một ngôi đền nào đó.
Những quý ông quý bà ăn mặc chỉnh tề bước lên cầu thang, lần lượt bước qua ngưỡng cửa của nhà hát.
Saito và Louise cũng theo sau.
Họ mua vé với giá rẻ không ngờ ở quầy bán, sau đó tiến vào khu vực khách ngồi. Màn nhung đã buông xuống sân khấu, xung quanh ánh sáng mờ ảo…… Bầu không khí thần bí ở đây khiến Saito không khỏi phấn khích.
Các ghế ở đây đều được đánh số, và họ phải ngồi theo số ghi trên vé, nhưng Saito quá phấn khích nên không để ý và ngồi nhầm chỗ.
Khi đang ngồi cạnh Louise chờ màn kịch bắt đầu, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề vỗ vai cậu. Đó là một quý tộc với mái tóc bạc đẹp đẽ.
「Xin lỗi, này cậu.」
「V – Vâng.」
「Chỗ ngồi này tôi đã đặt từ trước rồi. Có phải chỗ của cậu ở chỗ khác không?」
Nghe vậy, Saito kiểm tra số vé. Đúng như người đàn ông nói. Cậu vội vàng đứng dậy, kéo Louise theo.
「Thiệt tình! Nhà người làm ta xấu hổ quá!」
Louise càu nhàu phàn nàn. Trong khi tìm chỗ ngồi, Saito hỏi Louise.
「Vở kịch này tên gì vậy?」
「…… 『Ngày nghỉ tại Tristania』」
「Nó kể về cái gì?」
「Một nàng Công chúa và một chàng Vương tử từ hai đất nước khác, mỗi người đều che giấu thân phận của mình khi đến Tristainia. Họ gặp nhau mà không biết thân phận thật, và rồi yêu nhau say đắm…… Nhưng khi thân phận của cả hai bại lộ, họ buộc phải chia tay. Thật là một câu chuyện buồn.」
Vì vậy mà nó rất được các thiếu nữ yêu thích. Quả nhiên, trong khán phòng tràn ngập những cô gái trẻ.
Khi cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi, màn kịch bắt đầu. Âm nhạc vang lên…… âm thanh tuyệt đẹp vang vọng khắp nhà hát.
「Thật tuyệt vời.」
Saito nhìn sang Louise, thấy cô đang say mê nhìn lên sân khấu.
Ban đầu, vì đây là lần đầu xem kịch tại Halkeginia, nên cậu vô cùng hứng thú. Tuy nhiên, không lâu sau đó…… cậu nhanh chóng cảm thấy chán.
Kịch bản có vẻ không tệ…… Cậu nghĩ vậy. Nhưng diễn viên diễn khá kém. Saito không phải là một người hâm mộ kịch, nhưng khi còn ở Trái Đất, cậu cũng từng xem khá nhiều phim và kịch ở trường. So với những thứ đó…… diễn viên ở đây có vẻ rất tệ. Thỉnh thoảng giọng họ bị vỡ, và trong các cảnh hát thì họ hát rất dở. ‘Cái gì thế này? Đúng là một vở opera tồi tệ.’
Tuy nhiên, Louise vẫn có vẻ xúc động, cô cười, thở mạnh theo từng tiết tấu, và khóc sướt mướt. ‘Wa, cô ấy thật sự chưa từng xem qua loại kịch kiểu này.’ Saito nghĩ.
Tuy nhiên…… có vẻ vở kịch này không được đón nhận tốt lắm. Nhìn xung quanh, hầu hết khán giả đều ngáp ngắn ngáp dài, hoặc tỏ vẻ chán nản. Họ có vẻ thất vọng sau khi nghe đồn và đến xem. Chỉ có các khán giả nữ trẻ tuổi…… có lẽ vì có diễn viên họ yêu thích nên vẫn đang say mê xem. Phản ứng của khán giả ở đây không khác mấy so với thế giới Saito từng sống.
Và rồi, Saito bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Không thể chịu được nữa, cậu bắt đầu ngáy khò khò.
Louise nhìn Saito ngủ khò khò và cảm thấy tức giận.
‘Gì vậy chứ! Cái tên này…… Hiếm khi mới được một dịp đi xem kịch chung! Rõ ràng mình đã mời rồi còn lại!’
Đối với Louise, đây là một buổi hẹn hò. Buổi hẹn hò đầu tiên trong đời. Vì vậy cô đã chú ý đến từng chi tiết nhỏ như hẹn gặp, nhưng tên Sử ma này thậm chí còn không nhận ra điều đó.
‘Hơn nữa, hắn ta không biết cách hộ tống!’
‘Thậm chí không tìm hiểu vị trí của nhà hát!’
‘Vé vào cửa cũng do mình mua!’
‘Rồi còn ngồi nhầm chỗ làm mình xấu hổ!’
‘Và bây giờ lại đi ngủ!’
‘Lần, lần, lần đầu tiên mình chọn ai đó làm bạn hẹn hò! Vì Chủ nhân của ngươi không có ai khác để rủ nên đành phải chọn ngươi! Đành phải chọn ngươi thôi! Vậy mà ngươi đang làm cái gì vậy hả!’ Louise muốn hét lên như vậy, nhưng cố kìm nén và chỉ trừng mắt nhìn Saito, người đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng…… vở kịch kéo dài…… và cuối cùng Louise cũng cảm thấy chán. Rồi cơn buồn ngủ ập đến. Mí mắt cô từ từ sụp xuống.
Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa…… cô tựa đầu vào vai Saito…… Và bắt đầu chìm vào giấc ngủ để xem một vở kịch khác trong thế giới mơ.
Y Y Y
Còn một cặp khán giả khác không xem kịch. Đó là vị quý tộc trung niên đã nhắc Saito về chỗ ngồi nhầm lúc nãy. Ông ta ngồi cạnh một người đàn ông trông như thương nhân, và họ đang mải mê bàn bạc kín đáo.
Nội dung cuộc trò chuyện…… là những điều mà nếu các tướng lĩnh của Tristain nghe được sẽ phải sửng sốt. Họ trao đổi những bí mật quân sự cấp cao của Tristain như đang nói chuyện phiếm vậy.
「Vậy, tình hình đóng tàu chiến thế nào?」
Người đàn ông giống thương nhân hỏi.
「Ít nhất cũng phải mất nửa năm nữa.」
Người đàn ông quý tộc trả lời.
Sau khi nhỏ giọng trao đổi thông tin mật về quân đội hoàng gia như vậy vài lần, người đàn ông giống thương nhân đưa cho người quý tộc một chiếc túi nhỏ. Người quý tộc nhìn vào bên trong. Túi đầy ắp những đồng tiền vàng.
Người đàn ông giống thương nhân thì thầm.
「Cơ mà…… gặp nhau ở nhà hát, ông nghĩ cũng hay đấy.」
「Chẳng có gì, muốn bàn bạc kín đáo thì phải ở chốn đông người. Hơn nữa, ở đây thì việc thì thầm là chuyện bình thường. Đây là nhà hát mà. Nếu gặp ở một căn phòng nhỏ nào đó, thì chẳng khác nào công khai rằng có âm mưu đang diễn ra.」
「Haha. Hoàng đế Bệ hạ kính yêu của chúng ta rất quan tâm đến thông tin của ngài. Ngài ấy nói rằng nếu ngài đến được tận mây xanh, sẽ ban thưởng huân chương cho ngài đấy.」
「Các vị ở Alvion thật hào phóng nhỉ.」
「Chẳng có gì, rồi đây quốc gia này cũng sẽ được gọi bằng cái tên đó thôi. Nhờ có sự hợp tác của ngài.」
Nói xong, người đàn ông giống thương nhân định đứng dậy. Người quý tộc giữ ông ta lại.
「Còn gì nữa à?」
「Không có gì, chỉ là màn chào kết sắp bắt đầu. Đã đến rồi thì xem cho hết đi.」
Y Y Y
Trong hành lang của cung điện Tristain, có bóng dáng một nữ kỵ sĩ đang bước đi, tiếng giày ủng vang vọng trên nền đá. Mái tóc vàng cắt ngắn, đôi mắt xanh trong veo. Cô mặc áo giáp xích bảo vệ cơ thể ở một số nơi, khoác bên ngoài là áo choàng có huy hiệu hoa bách hợp.
Thứ đeo bên hông cô không phải là…… đũa phép, mà là một 〝thanh kiếm〟 dài và mảnh.
Những quý tộc và Đội phòng vệ Ma pháp đi ngang qua đều dừng lại, trố mắt nhìn bộ dạng 〝kiếm sĩ〟 hiếm thấy này trong cung điện.
Các vị Ma pháp sư thì thầm với nhau khi nhìn thấy thanh kiếm và áo giáp xích cô mặc.
「Hừm! Một cô gái bình dân!」
「Cho phép kẻ hạ đẳng như vậy ngang nhiên qua lại trong cung điện…… Không thể không thừa nhận, thời thế đã thay đổi rồi!」
「Hơn nữa, nghe nói đứa con gái của gia đình xay bột đó còn là tín đồ Tân giáo! Lại còn phong tước hiệu Chevalier cho loại sâu mọt đó…… Bệ hạ trẻ tuổi của chúng ta thật khó hiểu!」
Cô không hề đoái hoài đến những ánh mắt vô lễ và những lời bàn tán ác ý, chỉ tiếp tục bước thẳng. Hướng đến cuối hành lang…… phòng làm việc của Henrietta. Trước cánh cửa có huy hiệu hoàng gia, cô hỏi phép người lính đội cận vệ đang đứng gác để được yết kiến Bệ hạ.
「Bệ hạ lúc này đang trong cuộc họp. Xin hãy quay lại sau.」
Người lính Đội cận vệ Ma pháp lạnh lùng nói, không giấu thái độ khinh thường đối với nữ kỵ sĩ.
「Xin hãy báo là Agnès đã đến. Tôi được Bệ hạ cho phép yết kiến bất cứ lúc nào.」
Người lính cau mày. Rồi anh ta mở cửa và biến mất vào phòng làm việc. Sau đó anh ta quay lại và cho phép Agnès vào.
Khi Agnès bước vào phòng làm việc, Henrietta đang trong cuộc họp với Richemont của Tòa án Tối cao. Tòa án Tối cao là cơ quan phụ trách tư pháp của vương quốc. Nơi đây xử lý các tranh chấp…… các vụ kiện của tầng lớp đặc quyền. Họ cũng kiểm duyệt các vở Opera và tác phẩm văn học được trình diễn tại nhà hát, cũng như quản lý các khu chợ phục vụ đời sống của thường dân. Họ thường xuyên đối đầu với chính phủ hoàng gia về các chính sách.
Khi nhận ra Agnès, Henrietta khẽ mỉm cười và thông báo cho Richemont kết thúc cuộc họp.
「Nhưng thưa Bệ hạ…… Nếu tăng thuế thêm nữa, dân chúng sẽ oán than đấy. Nếu xảy ra bạo loạn thì còn đâu mà đánh nhau với ngoại quốc.」
「Đây đã là thời kỳ vô cùng khẩn cấp. Dù có phải khiến cho người dân khốn khổ đi chăng nữa……」
「Chi phí đóng 50 chiến hạm! 20.000 lính đánh thuê! Chi phí vũ trang cho 15.000 quân đội hoàng gia để phân phối cho hàng chục lãnh chúa! Chi phí lương thực để nuôi họ và quân đội đồng minh! Làm sao có thể huy động được số tiền như vậy? Xin hãy từ bỏ ý định xây dựng quân viễn chinh đi ạ!」
「Đánh bại Alvion giờ đây là quốc sách của Tristain.」
「Nhưng thưa Bệ hạ, trong lịch sử, các vị vua của Halkeginia đã nhiều lần liên minh tấn công Alvion…… nhưng mỗi lần đều thất bại. Việc vượt qua bầu trời để viễn chinh là khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của người đấy.」
Richemont nói với cử chỉ phóng đại.
「Ta biết. Nhưng đây là điều chúng ta phải làm. Bộ trưởng Tài chính đã báo cáo rằng 『Việc huy động chi phí chiến tranh này không phải là không thể』. Có phải các ngươi bất mãn vì không thể sống xa hoa như trước nữa? Sao không noi gương ta, tích cực tiết kiệm?」
Henrietta nói với giọng mỉa mai, nhìn bộ trang phục xa hoa của Richemont.
「Ta đã cấm các kỵ sĩ cận vệ đeo dây chuyền bạc trang trí đũa phép. Người đứng đầu phải nêu gương. Không phân biệt quý tộc, bình dân hay hoàng gia. Giờ là lúc đoàn kết, thưa ngài Richemont.」
Henrietta nhìn thẳng vào Richemont. Richemont gãi đầu.
「Tôi thua rồi. Tôi hiểu rồi, thưa Bệ hạ. Tuy nhiên, đa số các cố vấn của Tòa án Tối cao đang có xu hướng không thể đồng ý với việc thành lập quân đội viễn chinh. Xin người hãy chấp nhận thực tế đó.」
「Việc điều chỉnh ý kiến là công việc của Hồng y và ta. Chúng ta tin rằng có thể thuyết phục được các cố vấn của Tòa án.」
Richemont nhìn Henrietta, người vừa nói những lời đó với ánh mắt ngưỡng mộ.
「…… Có chuyện gì sao?」
「Không có gì…… tôi đang thán phục.」
「Thán phục?」
「Vâng. Tôi, Richemont này, đã phục vụ từ thời của Tiên đế Philip, ông của người đã 30 năm rồi. Tôi biết về người còn nhiều hơn cả chính Bệ hạ.」
「Đúng vậy nhỉ.」
「Có thể Bệ hạ không nhớ, nhưng khi người chào đời, niềm vui của cả hai người thật sự không thể tả xiết! Tôi đã có vinh dự được bế Bệ hạ khi còn bé xíu, dỗ dành người khi khóc, không chỉ một hai lần.」
「Ngài đã phục vụ rất tốt. Mẹ ta cũng nói như vậy.」
Henrietta mỉm cười và nói.
「Người quá khen. Những lời vừa rồi của tôi cũng chỉ là lời khuyên chân thành vì lòng yêu nước mà thôi.」
「Ta biết rất rõ ngài là một người yêu nước chân chính.」
「Vậy thì tôi không còn gì để nói nữa. Bệ hạ ngày xưa hay khóc nhè giờ đã trở nên xuất sắc như vậy. Chỉ điều đó thôi, tôi cũng đã mãn nguyện rồi.」
「Ngay cả bây giờ, ta vẫn chỉ là…… kẻ hay khóc nhè thôi. Xin hãy tiếp tục giúp đỡ đất nước, thưa ngài Richemont.」
Cúi đầu, Richemont báo ý định rời đi. Henrietta gật đầu.
Richemont rời đi mà không thèm liếc nhìn Agnès đang đứng bên cạnh cửa.
Cuối cùng đến lượt Agnès, cô tiến đến trước mặt Henrietta đang ngồi trên ghế, quỳ gối và cúi chào.
「Agnès Chevalier de Milan, xin được yết kiến.」
Henrietta ra hiệu cho cô ngẩng đầu lên.
「Cuộc điều tra đã hoàn thành chưa?」
「Vâng.」
Agnès lấy bức thư từ trong túi và trao cho Henrietta. Henrietta nhận lấy và kiểm tra nội dung.
Đó là…… báo cáo điều tra về đêm kinh hoàng mà Henrietta đã ra lệnh cho nữ kỵ sĩ này. Trong đó ghi rõ ai đã dẫn đường cho kẻ bắt cóc từ Alvion…… Wales, người đã được ban cho mạng sống giả và hồi sinh, để lẻn vào hoàng cung đêm đó.
「Vậy là ai đó đã dẫn đường…… có vẻ như vậy nhỉ.」
「Chính xác thì có một người khi ra khỏi hoàng cung đã nói 『Ta sẽ quay lại ngay nên đừng đóng then cửa』 rồi đi ra ngoài.」
「Và ngay sau đó, nhóm định bắt cóc ta đã vào phải không?」
Henrietta nói với vẻ mặt đau đớn.
「Vâng. Chỉ 5 phút sau đó thôi, thưa Bệ hạ.」
「Nếu chỉ có vậy thì có thể cho là trùng hợp. Nhưng số tiền được ghi trong báo cáo điều tra của cô…… không thể giải thích được.」
Điều được ghi trong đó là tổng số tiền mà người đàn ông đó gần đây đã rải ra để củng cố địa vị của mình.
「Khoảng 70.000 écu…… Một số tiền lớn như vậy không thể chi trả bằng lương hưu của ông ta được.」
「Đúng vậy.」
Agnès quỳ gối, thể hiện sự đồng ý.
「Theo thông tin nhận được từ người hầu trong dinh thự…… gần đây có nhiều vị khách có giọng Alvion đậm đặc hơn.」
「Hãy đưa người hầu đó đến đây.」
「Kể từ hôm qua đã không liên lạc được. Có lẽ đã bị phát hiện và đem đi xử lý rồi.」
Henrietta thở dài.
「Đây gọi là rắn trong bọc, bọ trong tay áo à.」[note61748]
「Tôi nghe nói Reconquista là liên minh của quý tộc vượt biên giới.」
「Chắc cũng vì tiền thôi. Ông ta thích vàng hơn lý tưởng. Phản bội lại đất nước…… phản bội ta cũng vì tiền cả đấy.」
Agnès im lặng. Henrietta nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
「Cô đã làm rất tốt. Cảm ơn cô nhiều.」
Agnès nhìn chằm chằm vào huy hiệu trên áo choàng của mình. Trên đó có huy hiệu thêu hoa bách hợp…… biểu tượng của hoàng gia.
「Tôi xin nguyện dâng hiến cả cuộc đời cho Bệ hạ. Bởi vì người đã ban cho một kẻ thấp hèn này họ tên và địa vị.」
「Ta không còn tin tưởng những người sử dụng ma pháp nữa. Ngoại trừ một vài người bạn cũ……」
Henrietta nói với giọng buồn bã.
「Cô đã lập chiến công không thua kém gì quý tộc ở Tarbes. Vì vậy, việc phong tước quý tộc cho cô có gì để phản đối chứ?」
「Tôi không xứng đáng với những lời đó.」
Henrietta dịu dàng ôm nhẹ đầu Agnès.
「Có vẻ…… cô đang gặp khó khăn tại nơi cung điện này nhỉ, Agnès.」
「Vì xuất thân của mình. Việc vẫn bị chế nhạo là 〝con gái của gia đình xay bột〟 là không thể tránh khỏi.」
「Xuất thân và sự cao quý trong tâm hồn chẳng liên quan gì nhau cả. Thật là những kẻ ngu ngốc.」
Agnès lẩm bẩm hỏi.
「Người đàn ông đó…… Ngài sẽ xét xử chứ?」
「Chưa đủ bằng chứng. Sẽ khó khởi tố tội phạm.」
「Vậy thì……」 Agnès trầm giọng tiếp tục.
「Xin hãy giao cho 〝Quân đoàn ngự lâm〟 do tôi chỉ huy mà Bệ hạ mới thành lập.」
Sau sự phản bội của Wardes, đội trưởng đội Griffon, trận Tarbes, và sự toàn diệt bộ đội Hippogriff trong vụ bắt cóc gần đây, Đội cận vệ Ma pháp bảo vệ quốc vương đã tan rã. Đội Griffon đã được đặt dưới quyền chỉ huy của đội Manticore, và hiện tại chỉ có một Đội cận vệ Ma pháp đang làm nhiệm vụ.
Để bù đắp sự thiếu hụt, Henrietta đã thành lập…… Quân đoàn ngự lâm do Agnès chỉ huy. Như tên gọi, đó là một đơn vị trang bị súng hỏa mai kiểu mới và dùng kiếm thay vì ma pháp. Do thiếu Ma pháp sư nên chỉ có thường dân…… và chỉ có nữ giới với danh nghĩa bảo vệ Henrietta.
Vì đội trưởng phải là quý tộc để không gây trở ngại trong việc giao tiếp và thực hiện nhiệm vụ với các đội khác, Agnès đã được đặc cách ban tước hiệu quý tộc…… quyền mang danh hiệu 〝Chevalier〟 và họ.
Tuy nhiên, Henrietta không có ý định coi đây là ngoại lệ. Cô có ý định thăng chức cho thường dân nếu họ có năng lực và tăng cường sức mạnh quốc gia. Tất nhiên, có tiếng phản đối từ giới quý tộc, nhưng Henrietta đã dẹp yên.
Điều này giống với cách làm của Germania, đất nước đồng minh, nhưng tâm tư bên trong lại khác. Như đã nói trước đó, do vụ bắt cóc đã gây tổn thương sâu sắc đến tâm hồn, Henrietta không còn tin tưởng những người sử dụng ma pháp…… hay các Ma pháp sư nữa.
「Chúng tôi giống những lời như người trên triều đình nói, là những kẻ sinh ra hèn mọn, không liên quan gì đến phẩm giá. Rốt cuộc cũng không thể trở thành quý tộc. Chính vì vậy, chúng tôi biết cách ẩn mình trong bóng tối……」
Henrietta lắc đầu.
「Ai bảo cô không phải quý tộc? Cô là Đội trưởng Đội kỵ sĩ cận vệ được ta công nhận. Dù quy mô khác nhau, nhưng về cấp bậc, Đội trưởng cận vệ còn ngang hàng với nguyên soái đấy.」
Agnès cúi đầu thật sâu.
「Hãy tự hào. Hãy ngẩng cao đầu mà bước. Hãy tự nhủ trước gương rằng mình là quý tộc. Làm vậy, phẩm giá sẽ tự nhiên mà có thôi.」
「Tuân lệnh.」
「Cô chỉ cần theo dõi hành động của người đàn ông đó theo kế hoạch đã định. Nếu dự đoán của ta đúng, ngày mai, nếu hắn là thủ phạm, chắc chắn sẽ lộ đuôi. Hãy xác định vị trí và báo cho ta bằng cú.」
「Ngài định để hắn tự do hành động sao?」
「Không đời nào. Ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai liên quan đến sự việc đêm đó. Quốc gia…… Con người…… Tất cả. Đúng vậy, không bao giờ tha thứ.」
Agnès cúi đầu sâu và rời khỏi phòng.
Trong lòng, cô cảm ơn Henrietta. Bởi vì Henrietta không chỉ cho cô địa vị và họ tên…… mà còn cho cô cơ hội trả thù, điều mà cô đã không nói ra lúc nãy.