Sử Ma của Zero

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Louise nhìn ra ngoài trời mưa đang rơi rồi chu môi. Trong cơn mưa này, không biết Saito đã chạy đi đâu rồi? Khi Louise vừa kết thúc bài tập khởi động và quay lại định trừng phạt cậu Sử ma thích nghía lung tung thì…… Saito đã biến mất.

Cô tìm kiếm khắp trong quán một lúc nhưng không thấy đâu cả. Nghĩ rằng cậu ta có thể đã trốn lên gác mái nên quay lại đó, nhưng ở đó cũng trống không. Tuy nhiên…… bộ thường phục cô mua để ngụy trang đã không còn.

Cảm thấy lo lắng, Louise chạy ra khỏi gác mái. Khi quay lại quán, Scarron và những người khác đang nghiêng đầu thắc mắc, bàn tán xôn xao.

「Trời mưa to quá. Chả muốn chút nào…… Chắc khách hàng cũng không đến nữa mất.」

「Sao từ nãy đến giờ bên ngoài ồn ào thế nhỉ, có chuyện gì xảy ra sao?」

Đúng vậy, từ bên ngoài liên tục truyền đến tiếng hò hét của những người lính đang chạy tới chạy lui lẫn trong tiếng mưa. Louise mở cửa và bước ra ngoài. Cô tiến lại gần một người lính đang cầm kiếm và gọi lại.

「Nè, chuyện gì đã xảy ra vậy?」

Người lính liếc nhìn Louise trong bộ áo hai dây và nói với vẻ khó chịu.

「Thiệt tình! Phiền phức quá! Chuyện này không liên quan gì đến gái quán rượu như cô đâu! Về lại quán đi!」

「Đợi chút đã.」

Louise lại gọi anh ta, lấy từ trong ngực ra giấy chứng nhận do chính tay Henrietta viết.

「Tuy tôi ăn mặc thế này, nhưng thực ra tôi là Nữ quan của Bệ hạ đấy.」

Tròn mắt ngạc nhiên, người lính nhìn qua lại giữa Louise và tờ giấy chứng nhận, rồi đứng nghiêm chào.

「Xin, xin lỗi đã vô lễ ạ!」

「Được rồi, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi.」

Người lính giải thích cho Louise bằng giọng nhỏ nhẹ.

「…… Khi kết thúc việc thị sát tại bãi diễn tập Champ・de・Mars, trên đường trở về cung điện, Bệ hạ đã biến mất.」

「Không phải lại là Reconquista chứ?」

「Chúng tôi chưa xác định được thủ phạm. Tuy nhiên, không biết sử dụng thủ thuật gì…… Mà đột nhiên biến mất như sương khói trong xe ngựa……」

「Lúc đó ai phụ trách canh gác?」

「Là Quân đoàn ngự lâm mới được thành lập ạ.」

「Tôi hiểu rồi. Cảm ơn nhé. Không có ngựa sao?」

Người lính lắc đầu.

「Không còn cách nào khác!」

Louise bắt đầu chạy về phía cung điện dưới cơn mưa lớn. Cô tặc lưỡi, tự hỏi Saito đang làm gì trong lúc quan trọng thế này. ‘Thật là, những lúc cần thiết như này thì hắn lại không có mặt!’

Y Y Y

Agnès cưỡi ngựa và dừng lại trước một dinh thự lớn. Đó là dinh thự của Richemont, người đã gặp Nữ vương Henrietta vào ban ngày……

Nhìn chăm chú vào dinh thự rộng lớn hai tầng nằm trong một khu phố sang trọng với những dinh thự của các lãnh chúa danh giá, Agnès nhếch môi. Cô biết quá rõ cách mà Richemont đã làm để tích lũy được số tài sản đủ để xây dựng một dinh thự như thế này cách đây hai mươi năm.

Agnès gõ cửa và thông báo về sự có mặt của mình. Cửa sổ nhỏ trên cánh cửa được mở ra, một người hầu cầm đèn lồng ló mặt.

「Ai vậy ạ?」

「Xin thông báo với ngài Richemont rằng, Agnès của Quân đoàn ngự lâm của Nữ vương Bệ hạ đã đến.」

「Vào giờ này sao?」

Người hầu ngạc nhiên nói.

Đúng là đã gần nửa đêm rồi.

「Đây là tin khẩn cấp. Xin hãy chuyển lời đến ngài ấy.」

Người hầu quay vào trong với vẻ mặt khó hiểu, không lâu sau đã quay lại mở cửa.

Agnès giao dây cương ngựa rồi nhanh chóng tiến vào trong dinh thự.

Được dẫn vào phòng khách có lò sưởi, sau một lúc, Richemont xuất hiện trong bộ đồ ngủ.

「Tin khẩn cấp à? Phải là chuyện quan trọng lắm mới đánh thức Viện trưởng Tòa án tối cao dậy đấy nhé.」

Richemont lẩm bẩm, không giấu thái độ khinh thường khi nhìn xuống Agnès đang đeo kiếm.

「Nữ vương Bệ hạ đã biến mất.」

Lông mày của Richemont giật một cái.

「Bị bắt cóc à?」

「Vẫn đang điều tra.」

Richemont nghiêng đầu.

「Ra vậy, đúng thật là chuyện lớn. Nhưng mới đây không phải cũng có vụ bắt cóc tương tự sao? Lại là âm mưu của Alvion chăng?」

「Vẫn đang điều tra.」

「Các quân nhân và viên điều tra rất thích câu nói đó nhỉ. Đang điều tra! Đang điều tra! Nhưng chẳng giải quyết được gì cả. Rốt cuộc mọi rắc rối đều được đưa đến tòa án. Đội canh gác lúc đó là đội nào?」

「Là đội của chúng tôi, Quân đoàn ngự lâm.」

Richemont nhìn Agnès với vẻ cay đắng.

「Các người được thành lập để chứng minh sự vô dụng của mình à?」

Richemont nói một cách mỉa mai.

「Chúng tôi đang nỗ lực hết sức để gột rửa vết nhơ và điều tra.」

「Đó là lý do tại sao ta nói! Trước sức mạnh của đũa phép, mũi kiếm đầu súng cũng chỉ là đồ chơi trẻ con! Dù có tập hợp bao nhiêu thường dân đi nữa cũng không thể thay thế được một Ma pháp sư!」

Agnès nhìn chằm chằm vào Richemont.

「Tôi muốn xin phép ngài có thể cấp phép lệnh giới nghiêm…… phong tỏa các con đường, ngõ hẻm.」

Richemont vẫy đũa. Một cây bút bay đến tay ông, ông viết gì đó lên một mảnh da cừu rồi đưa cho Agnès.

「Hãy dốc toàn lực tìm kiếm Bệ hạ. Nếu không tìm thấy, toàn bộ các ngươi trong Quân đoàn ngự lâm sẽ bị treo cổ nhân danh Tòa án. Hãy nhớ lấy điều đó.」

Agnès định rời đi nhưng dừng lại trước cửa.

「Gì vậy? Còn chuyện gì nữa à?」

「Ngài……」

Agnès nói bằng giọng trầm, như đang kìm nén cơn giận.

「Gì?」

「Tôi nghe nói ngài có liên quan đến vụ việc 20 năm trước.」

Richemont nheo mắt như đang cố nhớ lại. 20 năm trước…… Ông nhớ đến cuộc 〝phản loạn〟, và đàn áp đã làm chấn động cả nước.

「Àa, rồi sao?」

「Nghe nói chính ngài đã khởi tố vụ 〝Thảm sát d’Angleterre〟.」

「Thảm sát? Đừng nói những lời khó nghe như vậy. Bọn thường dân ở vùng Angle đã âm mưu lật đổ nhà nước đấy? Đó là nhiệm vụ trấn áp chính đáng. Dù sao, hãy để chuyện cũ qua đi.」

Agnès rời đi.

Richemont nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng một lúc lâu…… Rồi cầm lấy bút, ánh mắt đột nhiên thay đổi, bắt đầu viết nhanh lên tấm da cừu.

Y Y Y

Agnès bước ra khỏi dinh thự và nhận lại con ngựa từ người hầu. Cô lục tìm trong túi yên ngựa và lấy ra một chiếc áo choàng đen, khoác nó lên trên áo giáp xích và đội mũ trùm lên đầu. Sau đó, cô lấy ra hai khẩu súng lục và kiểm tra. Cẩn thận để thuốc súng không bị ướt vì mưa, rồi cô nạp thuốc súng và đạn vào súng. Kiểm tra nắp đậy trên chảo thuốc súng và chuyển động của búa đánh lửa, đóng nắp đậy lại và cài súng vào thắt lưng. Đó là loại súng lục mới kiểu đánh lửa bằng đá lửa.

Cô nới lỏng dây đai của thanh kiếm, và khi đã chuẩn bị xong mọi trang bị chiến đấu, cô leo lên ngựa. Lúc đó…… có ai đó chạy đến trong mưa. Thiếu nữ xuất hiện từ phía đường Crichtonné, khi nhận ra Agnès đang cưỡi ngựa, cô chạy lại gần. Do chạy trong mưa nên trông cô rất bê bối. Chiếc áo hai dây vốn trắng tinh giờ đây đã bẩn vì bùn và mưa, có lẽ cô đã bỏ giày vì khó chạy nên hiện tại đang đi chân trần.

「Khoan đã! Đợi chút! Xin hãy đợi chút!」

Agnès quay lại, tự hỏi chuyện gì xảy ra.

「Cho tôi mượn ngựa đi! Tôi đang có chuyện gấp!」

「Từ chối.」

Khi Agnès nói vậy và định phóng ngựa đi, thiếu nữ đứng chặn trước mặt con ngựa.

「Tránh ra.」

Mặc dù Agnès nói vậy, cô vẫn không nghe. Sau đó lấy ra một mảnh da cừu và đưa nó trước mặt Agnès.

「Tôi là Nữ quan của Bệ hạ! Tôi được trao quyền thực thi pháp luật! Tôi trưng dụng ngựa của cô nhân danh Bệ hạ! Hãy xuống ngựa ngay lập tức!」

「Nữ quan của Bệ hạ?」

Agnès nghiêng đầu nghi ngờ. Nhìn bề ngoài, cô gái trông giống như một cô gái quán rượu. Tuy nhiên, dù bị bẩn vì mưa, nhưng có thể thấy được sự cao quý trong các đường nét trên khuôn mặt cô. Agnès do dự một chút, không biết phải làm sao.

Louise dường như đã mất kiên nhẫn vì Agnès không chịu xuống ngựa. Cuối cùng cô rút đũa phép ra. Thấy động tác đó của Louise, Agnès cũng nhanh chóng rút súng.

Hai người đứng im, chĩa đũa phép và súng vào nhau.

Louise trầm giọng run run nói.

「…… Đừng bắt tôi phải dùng ma pháp. Tôi vẫn chưa quen. Có thể tôi sẽ không kiểm soát được sức mạnh đâu.」

Agnès đặt ngón tay lên cò súng rồi đáp lại.

「…… Ở khoảng cách này, súng chính xác hơn đấy.」

Không khí im lặng bao trùm.

「Xin hãy xưng danh. Tôi không cầm đũa phép, nhưng cũng là quý tộc.」

Agnès nói.

「Nữ quan trực thuộc Bệ hạ, de La Vallière.」

La Vallière? Cái tên nghe thật quen tai. Đó là cái tên mà cô đã nghe nhiều lần trong các cuộc trò chuyện với Henrietta.

「Vậy ra cô là……」

Agnès thu súng lại. Thiếu nữ đang run rẩy cầm đũa phép trước mặt cô…… chính là người bạn thân trong lời đồn của Bệ hạ. Không ngờ lại là một thiếu nữ trẻ tuổi với mái tóc hồng nhạt thế này……

「Cô biết tôi sao?」

Louise cũng hạ đũa phép xuống, vẻ mặt ngạc nhiên.

「Đã nghe danh từ lâu. Rất vinh hạnh được gặp cô. Tôi không thể cho cô mượn ngựa, nhưng tôi sẽ giải thích tình hình. Nếu bắn cô, Bệ hạ sẽ oán hận tôi mất.」

Agnès đưa tay ra cho Louise. Với sức mạnh được rèn luyện không ngờ từ một cô gái mảnh mai, Agnès kéo Louise lên ngồi phía sau yên ngựa.

「Cô là ai vậy?」

Louise hỏi khi đã ngồi phía sau Agnès.

「Đội trưởng Quân đoàn ngự lâm của Bệ hạ. Đội trưởng Agnès.」

Khi vừa nghe thấy từ 『Quân đoàn ngự lâm』 mà người lính lúc nãy nhắc đến, Louise lập tức trở nên kích động.

「Các người đã làm gì vậy hả! Quên nhiệm vụ canh gác của mình và đi ngủ à! Mà lại để Bệ hạ bị bắt cóc một cách dễ dàng thế!」

「Tôi đã nói là sẽ giải thích mà. Dù sao thì Bệ hạ hiện vẫn an toàn.」

「Cái gì cơ!」

Agnes vỗ nhẹ vào ngựa, tiến về phía trước. Trong cơn mưa tầm tã, bóng hai người biến mất vào màn đêm.

Y Y Y

Henrietta ngồi trên giường trong căn trọ rẻ tiền, run rẩy dựa vào vòng tay của Saito. Saito cũng không biết nói gì, chỉ im lặng ôm vai Henrietta.

Khi cơn mưa đã nhỏ dần, Henrietta dường như đã bình tĩnh lại, cô gượng cười.

「Xin lỗi.」

「Không có gì……」

「Tôi đã để cậu thấy bộ dạng yếu đuối của mình. Nhưng một lần nữa tôi lại được cậu cứu.」

「Lại được?」

「Đúng vậy. Đêm đó khi tôi đã…… không kiềm chế được bản thân và quyết định đi cùng ngài Wales đang bị điều khiển…… cậu đã ngăn tôi lại, phải không?」

「Ừm.」

「Lúc đó cậu đã nói với tôi. Nếu tôi đi, cậu sẽ chém tôi. Cậu không thể tha thứ cho sự dối trá. Cậu đã nói như vậy với tôi, một kẻ mê muội vì tình.」

「Đúng là, tôi đã nói vậy.」

Saito cúi mặt xuống, cảm thấy xấu hổ.

「Nhưng tôi vẫn ngu ngốc không chịu tỉnh ngộ. Tôi đã cố giết các cậu. Nhưng cậu vẫn ngăn cản cơn lốc ngu ngốc do tôi tạo ra.」

Henrietta nhắm mắt lại.

「Thực ra lúc đó…… tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm.」

「Nhẹ nhõm?」

「Đúng vậy. Thực ra tôi cũng đã nhận ra. Rằng đó không phải là ngài Wales mà tôi yêu. Rằng đó là giả mạo. Có lẽ trong thâm tâm, tôi đã muốn có ai đó nói điều đó với mình. Và chắc chắn tôi đã muốn ai đó, ngăn cản kẻ ngu ngốc như tôi.」

Henrietta thở dài chua xót rồi tiếp tục. Một giọng nói nghe có vẻ như đã tuyệt vọng vang lên.

「Vì vậy, tôi xin cậu. Cậu Sử ma. Nếu tôi lại…… định làm việc gì ngu ngốc…… Cậu có thể dùng thanh kiếm của mình để ngăn tôi lại không?」

「Cô đang nói gì vậy?」

「Đến lúc đó, xin hãy chém tôi mà đừng do dự. Tôi đã định nhờ Louise, nhưng cậu ấy quá tốt bụng, nên chắc không thể xuống tay. Vì vậy……」

Saito bất ngờ nói.

「Sao tôi có thể làm chuyện đó được! Thật là…… sao cô lại yếu đuối vậy? Cô là Nữ vương đấy. Cô phải bảo vệ mọi người bằng ý chí của chính mình. Cô đã nói rồi mà, phải không? Rằng từ giờ sẽ sống can đảm hơn. Không lẽ đó là lời nói dối sao?」

Henrietta cúi đầu.

Ngay lúc đó……

CỘC CỘC CỘC!

Cửa bị đập mạnh.

「Mở cửa ra! Mở cửa ra ngay! Chúng tôi là tuần tra của quân đội hoàng gia! Có tội phạm đang chạy trốn, chúng tôi đang kiểm tra tất cả các nhà trọ! Mau mở cửa ra!」

Saito và Henrietta nhìn nhau.

「Chắc họ đang tìm tôi.」

「…… Chúng ta hãy im lặng. Đừng lên tiếng gì cả.」

Henrietta gật đầu, nhưng……

Rất nhanh sau đó, tay nắm cửa bị xoay. Nhưng vì đã khóa trong nên cửa vẫn không mở được. Chỉ nghe thấy tiếng tay nắm cửa bị lay mạnh, phát ra tiếng lạch cạch!

「Mở cửa ra! Hiện giờ đang là thời điểm khẩn cấp, chúng tôi sẽ phá cửa nếu cần!」

BAM! Âm thanh vang lại như thể họ đang cố phá hỏng tay nắm cửa bằng chuôi kiếm hay thứ gì đó.

「Không được rồi.」

Henrietta với vẻ mặt quyết tâm, nhanh tay cởi cúc áo sơ mi.

「Công chúa?」

Không đợi Saito kịp phản ứng, Henrietta đã áp môi mình lên môi cậu. Đó là một nụ hôn bất ngờ và mãnh liệt. Hoàn toàn bối rối, Saito cảm thấy Henrietta vòng tay quanh cổ mình và thuận thế đẩy cậu ngã xuống giường. Tiếp đó, Henrietta nhắm mắt lại, ép hơi thở nóng bỏng cùng lưỡi vào miệng Saito. Đó là một nụ hôn dữ dội đến mức làm Saito choáng váng.

Đúng lúc Henrietta đẩy Saito xuống giường thì những người lính cũng phá khóa và đạp cửa xông vào.

Điều mà hai người lính nhìn thấy là…… hình ảnh một cô gái đang nằm đè lên người một chàng trai và hôn anh ta say đắm. Cô gái dường như không hề để ý đến việc binh lính đã xông vào, cô vẫn mải mê hôn. Những tiếng thở dài đầy mê hoặc vẫn tiếp tục thoát ra từ kẽ hở giữa đôi môi họ.

Các binh lính đứng nhìn cảnh tượng đó một lúc…… rồi một người trong số họ lẩm bẩm với người kia.

「…… Chết tiệt, chúng ta phải tìm người trong mưa trong khi họ đang vui vẻ.」

「Đừng càu nhàu nữa Pierre, khi xong việc chúng ta sẽ cùng nhau đi uống một ly.」

Rồi họ đóng sầm cửa lại và biến mất xuống lầu dưới. Cánh cửa với tay nắm đã bị phá hỏng kêu cót két và hé mở.

Henrietta rời môi khỏi Saito nhưng…… ngay cả khi những người lính đã ra khỏi căn trọ, cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Saito với đôi mắt rưng rưng.

Saito hoàn toàn bất ngờ trước hành động đột ngột này của Henrietta. Cậu cảm nhận mạnh mẽ rằng trong hành động tối nay của cô ẩn chứa một quyết tâm có thể hy sinh cả thân thể mình nếu cần thiết.

Henrietta mặt đỏ bừng, nhìn Saito không chớp mắt.

「…… Công chúa.」

Henrietta nói với giọng đau đớn.

「Em đã nói hãy gọi em là Hen mà.」

「Nhưng mà……」 Saito chưa kịp nói hết câu thì môi cậu lại bị ép chặt. Lần này là một nụ hôn dịu dàng…… chứa đầy tình cảm. Dưới ánh đèn mờ…… bờ vai trắng ngần của Henrietta hiện ra trước mắt Saito.

Trong cơn bối rối dữ dội, Saito đành để mặc đôi môi Henrietta lướt trên khuôn mặt mình.

「Anh có…… người yêu chưa?」

Henrietta khẽ nói bên tai Saito, giọng đầy xúc cảm. Âm thanh ngọt ngào đến mức có thể làm tan chảy người ta. Hình ảnh Louise hiện lên trong đầu Saito. Louise không phải là người yêu cậu. Nhưng mà……

「Không có, nhưng……」

Henrietta cắn nhẹ vào dái tai Saito.

「Vậy hãy coi em là người yêu của anh nhé.」

「Cô, cô đang nói gì vậy……!」

「Chỉ đêm nay thôi. Em không yêu cầu anh làm người yêu của em đâu. Chỉ cần ôm em…… và hôn em là được rồi……」

Thời gian dường như ngừng trôi…… Mọi thứ đều đứng yên, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Căn phòng đầy ẩm ướt vì mưa, mùi cơ thể của người khác và mùi ẩm mốc tỏa ra từ chăn đệm.

Saito nhìn thẳng vào mắt Henrietta. Ngay cả khi ở trong căn phòng bẩn thỉu này…… vẻ đẹp của Henrietta vẫn rạng ngời. Hay đúng hơn, bởi vì trong hoàn cảnh như vậy, nên mới càng làm nổi bật ánh hào quang từ cô?

Cậu suýt nữa đã bị cuốn theo sức hấp dẫn đó. Nhưng…… nếu cậu hôn Henrietta thêm nữa…… Louise sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Không chỉ không tha thứ, cô ấy sẽ rất buồn. Bởi vì Henrietta là người mà Louise kính trọng nhất.

Cậu không thể làm chuyện như vậy.

Cậu không thể đùa giỡn và hôn người mà người cậu quan tâm nhất kính trọng. Henrietta chỉ đang cô đơn thôi. Chắc chắn phải còn cách khác để an ủi cô ấy.

Vì vậy, Saito nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ nhạt của Henrietta.

「Tôi không thể trở thành Vương tử được đâu.」

「Không ai yêu cầu anh làm vậy cả.」

「Cô biết mà, phải không? Tôi không phải người của thế giới này. Nên là, tôi không thể thay thế…… cho ai đó của thế giới này được.」

Henrietta nhắm mắt lại và áp má vào ngực Saito.

Khi làm vậy…… dường như cơn sốt dần dần hạ xuống…… Henrietta thì thầm với vẻ xấu hổ.

「…… Xin đừng nghĩ em là một cô gái không đứng đắn nhé. Dù được gọi là Nữ vương…… Nhưng em cũng là một cô gái. Cũng có những đêm em khao khát hơi ấm của ai đó.」

Trong một lúc…… Henrietta cứ thế áp má vào ngực Saito. Trong căn nhà trọ rẻ tiền nhất thành phố, một cô gái cao quý nhất cả nước đang run rẩy, khao khát hơi ấm trong vòng tay cậu như một đứa trẻ. Saito mỉm cười chua chát trước sự tương phản trớ trêu.

Và rồi…… cậu nhận ra một điều.

「Công chúa.」

「Gì thế.」

「Xin hãy nói cho tôi biết. Tại sao cô phải làm đến mức này? Cô đã che giấu thân phận…… Để mọi người cố gắng hết sức để tìm kiếm mình. Và…… thậm chí còn sẵn sàng hy sinh thân thể để lẩn trốn. Chắc không phải chỉ đơn thuần là bốc đồng rồi chạy trốn phải không?」

「…… Đúng vậy nhỉ. Đến lúc nói rõ với cậu rồi.」

Henrietta nói bằng giọng như thể đã lấy lại vẻ uy nghi thường ngày.

「Tôi đang đi săn cáo.」

「Săn cáo?」

「Phải, cậu biết cáo là loài động vật thông minh chứ? Dù thả chó săn hay người đánh dấu đuổi bắt, chúng cũng không dễ dàng để lộ đuôi. Vì vậy…… tôi đã đặt một cái bẫy.」

「Một cái bẫy?」

「Đúng vậy. Và mồi của cái bẫy chính là tôi. Đến ngày mai…… con cáo sẽ ra khỏi hang của nó.」

Saito hỏi.

「Con cáo đó là ai vậy?」

「Là kẻ phản bội đang thông đồng với Alvion.」

Y Y Y

Agnès và Louise vẫn đang cưỡi ngựa, nấp trong một con hẻm gần dinh thự của Richemont. Mưa đã chuyển thành mưa phùn nhưng…… vẫn làm người lạnh buốt. Agnès khoác áo choàng của mình lên người Louise.

「Vậy, tình hình là sao?」

「Là một cái bẫy chuột.」

「Bẫy chuột?」

「Phải, chúng tôi đang săn đuổi những con chuột xấc xược không chỉ phá hoại kho lương thực của vương quốc…… Mà còn định cắn đứt cổ họng chủ nhân chúng.」

Louise nghe xong vẫn chẳng hiểu gì, cô hỏi lại.

「Giải thích chi tiết hơn đi.」

「Bây giờ không có thời gian để giải thích thêm. Suỵt!…… Hắn đến rồi.」

Cửa dinh thự của Richemont mở ra, cậu người hầu trẻ tuổi khi nãy cầm dây cương ngựa cho Agnès xuất hiện. Đó là một thiếu niên khoảng 12, 13 tuổi với đôi má đỏ hồng. thiếu niên giơ đèn lồng lên, lo lắng nhìn quanh rồi lại biến mất vào trong và sau đó dắt một con ngựa ra.

Thiếu niên căng thẳng nhảy lên ngựa, tay vẫn cầm đèn lồng và phóng đi. Agnès mỉm cười nhẹ và bắt đầu đuổi theo, lấy ánh đèn lồng làm mốc.

「…… Chuyện gì vậy?」

「Bắt đầu rồi.」

Agnès trả lời ngắn gọn.

Con ngựa chở cậu người hầu trẻ tuổi phóng nhanh qua màn đêm. Có vẻ như cậu đã được chủ nhân dặn dò, có vẻ rất vội vã. Thậm chí không có thời gian để nhìn quanh, chỉ bám chặt vào lưng ngựa.

Agnès đuổi theo sau, giữ một khoảng cách vừa phải.

Con ngựa của cậu người hầu rời khỏi khu phố sang trọng và tiến vào khu phố ăn chơi đáng ngờ. Xung quanh đường phố đầy những đội tìm kiếm vẫn đang lùng sục tung tích Nữ vương, và cả những kẻ say xỉn đang tận hưởng đêm khuya.

Ngựa phóng qua phố Crichtonné và biến mất vào một con hẻm sâu hơn.

Khi con ngựa đang đuổi theo biến mất ở đầu hẻm, Agnès xuống ngựa, chú ý đến động tĩnh trong hẻm nhỏ.

Sau khi xác nhận cậu đã gửi ngựa vào chuồng và vào quán trọ, Agnès cũng tiến về vào đó. Louise bỏ ngựa lại và chạy theo, cô hỏi.

「Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?」

Agnès không trả lời nữa.

Chỉ thấy cậu người hầu đó đi vào quán trọ, xuyên qua đám đông ở quán rượu tầng một, leo lên cầu thang dẫn đến tầng hai.

Từ bậc thang, Agnès xác nhận cánh cửa mà cậu vừa đi vào.

Hai người họ chờ đợi ở đó một lúc.

Agnès thì thầm vào tai Louise.

「Cởi áo choàng ra. Dựa vào tôi như một cô gái quán rượu.」

Louise không hiểu tình hình, nhưng vẫn cởi áo choàng theo lời Agnès. Kết quả là họ trông giống một kỵ sĩ đang âu yếm với tình nhân. Hình ảnh đó hòa lẫn rất tốt vào sự ồn ào của quán rượu.

「Chúng ta hợp nhau đấy.」

Agnès vừa cố định tầm nhìn vào tầng hai vừa nói với Louise. Tuy giọng nói vẫn nghe ra là nữ giới, nhưng nếu không nói chuyện, có lẽ do tóc ngắn nên cô trông giống như một kỵ sĩ oai phong lẫm liệt. Louise bất giác đỏ mặt.

Thiếu niên nhanh chóng ra khỏi phòng.

Lúc đó Agnès kéo Louise lại gần. Không kịp kêu lên, môi cô đã bị cướp lấy.

Louise cố vùng vẫy nhưng Agnès giữ cô lại bằng sức mạnh nên không thể cử động được.

Thiếu niên liếc nhìn Agnès và Louise đang hôn nhau, nhưng nhanh chóng quay đi.

Một kỵ sĩ hôn tình nhân là một cô gái quán rượu. Đó là cảnh tượng quen thuộc như một bức tranh treo trên tường của dinh thự.

Thiếu niên đi ra cửa, cưỡi ngựa như lúc đến và biến mất vào màn đêm thành phố.

Cuối cùng Agnès cũng thả Louise ra.

「Cô, cô làm gì vậy hả!」

Louise hét lên, mặt đỏ bừng. Nếu đối phương là con trai thì giờ này cô đã rút đũa ra và thổi bay rồi.

「Yên tâm đi. Tôi không có sở thích đó đâu. Đây cũng vì nhiệm vụ thôi.」

「Đây cũng vậy!」

Sau đó Louise nhớ ra cậu người hầu đã rời đi.

「Không cần theo dõi cậu ta sao?」

「Không cần nữa. Cậu ấy không biết gì cả. Chỉ đóng vai trò chuyển thư thôi.」

Agnès cẩn thận tiến đến trước cửa phòng mà cậu người hầu vừa vào, chú ý không gây ra tiếng động. Rồi cô nhỏ giọng hỏi Louise.

「…… Cô là Ma pháp sư phải không? Có thể phá tung cánh cửa này được chứ?」

「…… Cô làm việc bạo lực quá nhỉ.」

「…… Chắc cửa đã khóa rồi. Không còn cách nào khác. Nếu mất thời gian loay hoay thì họ sẽ trốn mất.」

Louise rút cây đũa phép từ dây lưng ở đùi ra, điều chỉnh hơi thở, lẩm nhẩm một dòng 『Hư vô』 Rune ngắn, rồi vung đũa xuống cánh cửa. Explosion…… Cánh cửa nổ tung và bay vào trong phòng. Không chần chừ, Agnès rút kiếm rồi nhảy vào trong.

Bên trong, một người đàn ông trông như thương nhân đang ngạc nhiên đứng dậy khỏi giường. Trong tay ông ta cầm một cây đũa. Là một Ma pháp sư.

Có vẻ tên này cũng không phải kẻ tầm thường, ông ta không hề hoảng loạn trước sự xuất hiện đột ngột của Agnès. Chỉ thấy ông vung đũa phép và nhanh chóng đọc chú văn ngắn. Một khối không khí đánh bật Agnès ra ngoài. Khi vừa định ra đòn kết liễu Agnès đang bị đập vào tường…… Louise cũng theo sau xông vào.

Louise lập tức tấn công gã đàn ông bằng Explosion. Ông ta chói mắt bởi vụ nổ và ngã xuống. Agnès đứng dậy, dùng kiếm gạt văng cây đũa khỏi tay ông ta. Louise nhặt cây đũa rơi xuống sàn.

Agnès chĩa kiếm vào cổ họng người đàn ông. Đó là một người đàn ông trung niên. Tuy ăn mặc như một thương nhân nhưng ánh mắt hoàn toàn khác. Có lẽ là một quý tộc.

「Đừng cử động!」

Agnès vẫn chĩa kiếm vào ông ta, lấy sợi dây trói có vòng sắt đeo ở thắt lưng, trói chặt cổ tay. Cô nhét một miếng vải xé từ ga giường vào miệng. Lúc này, nhân viên quán trọ và khách bắt đầu tụ tập, liên tục nhìn ngó vào trong phòng, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

「Đừng ồn ào! Chúng tôi chỉ đang bắt một tên trộm đang bị truy nã!」

Những người trong quán trọ sợ bị vạ lây nên tản đi.

Agnès tìm thấy lá thư mà cậu thiếu niên đã giao cho người đàn ông này và kiểm tra bên trong. Cô mỉm cười, rồi lục soát kỹ lưỡng trong ngăn kéo bàn và túi của hắn. Sau khi gom tất cả giấy tờ và thư từ tìm thấy, cô bắt đầu đọc từng trang một cách chậm rãi.

「Tên này là ai vậy?」

「Là một con chuột của Alvion. Hắn ta ẩn náu ở Tristania dưới vỏ bọc là một thương nhân và chuyển tình báo về Alvion.」

「Vậy thì…… hắn là gián điệp của kẻ thù à. Tuyệt quá còn gì! Đây là một thành tích lớn đấy!」

「Vẫn chưa xong đâu.」

「Còn gì nữa?」

「Vẫn còn con chuột chúa.」

Agnès tìm thấy một tờ giấy và nhìn chăm chú vào nó. Đó là bản vẽ sơ đồ của một tòa nhà. Có một vài dấu đánh ở một số vị trí.

「Ra vậy…… Các ngươi đã gặp nhau ở nhà hát phải không? Trong bức thư vừa được gửi đến cho ngươi có viết, ngày mai ở nơi thường lệ. Nơi thường lệ chắc là nhà hát trong bản vẽ sơ đồ này, ta đoán đúng chứ? Nói đi.」

Người đàn ông không trả lời. Ông ta im lặng và nhìn đi chỗ khác.

「Không trả lời sao…… Đó gọi là lòng kiêu hãnh của quý tộc à?」

Agnès nở một nụ cười lạnh lùng, rồi đâm kiếm xuyên qua mu bài chân của người đàn ông đang nằm trên sàn, ghim chặt xuống. Người đàn ông rên rỉ qua miếng vải nhét miệng.

Cô chĩa khẩu súng lục rút từ thắt lưng vào mặt hắn.

「Chọn đi, ta đếm đến hai. Muốn giữ mạng sống, hay lòng kiêu hãnh?」

Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán hắn ta. Cạch…… Âm thanh vang lên, Agnès siết chặt cò súng.

Truyện Chữ Hay