Cha tôi có mái tóc vàng. Mẹ tôi có tóc ánh đỏ. Khi tôi được sinh ra, tóc tôi đã là sắc vàng.
Tại sao lại vậy? Khi mẹ nhìn tôi, trong mắt bà ấy không hề phản chiếu hình bóng của tôi……
Tôi tự hỏi, từ khi nào mà nó đã bắt đầu……? Từ khi nào mà 『tôi』 đã trở thành 『chính tôi』.
.
Mẹ tôi chưa từng nói rằng bà ấy yêu tôi. Khi tôi lần đầu tiên nhận thức được những gì xung quanh mình, theo hồi ức xưa cũ, lời cuối cùng mà mẹ đã nói với tôi là……『trở thành một vị vương tuyệt vời』.
Mẹ chưa bao giờ cười với tôi. Nếu có một nụ cười trên khuôn mặt bà ấy, với tôi, nó không như là một ‘nụ cười’.
Một vài phương thức giáo dục đã thấm nhuần vào trong tôi thậm chí từ trước khi tôi nhận thức được xung quanh mình. Những quan niệm lẽ thường, phép lịch sự và cung cách ứng xử của một quý tộc, giáo dục phổ thông, lịch sử của đất nước và đại lục, kinh tế và chính trị, thấu hiểu trái tim con người, tự bảo vệ bản thân, và cả cách để giết trái tim một người……
Mẹ sẽ mỉm cười khi tôi có thể làm tốt những thứ . Mặc dù, hình bóng tôi không hề phản chiếu trong đôi mắt của bà, tôi chỉ một lòng tìm kiếm sự nồng ấm của tình mẹ và tiếp tục cố gắng học tập trong những dòng lệ.
Kết quả là, nếu một người bình thường có 1 hay 2 loại ma , thì tôi đã có thể học được 4 loại. Tôi có khả năng để thể hiện một
ma lực mạnh mẽ và tuyệt vời, nhưng vì chưa đủ lớn, mình đã không thể chịu đựng được gánh nặng của một nguồn ma lực dồi dào và ma thạch trong tim. Tôi đã mất đi một cơ thể khỏe mạnh, thứ cần thiết để trở thành một vị vua, mẹ cũng vì đó mà mất đi sự hứng thú với tôi.
Cha, người mà mẹ yêu nhất cùng địa vị mà mẹ quý nhất, bà ấy đã bị cướp tất cả cùng một lúc. Mục đích cướp đi ngai vàng từ người con của người phụ nữ, kẻ đã lấy trộm nó từ bà ấy là cách duy nhất để bà giữ lại được bình tĩnh trong trái tim mình.
Từ ngày mẹ bỏ tôi, tôi đã luôn sống trong một nỗi âu sầu. Người đã dỗ dành tôi khi đó là nhất hoàng tử, người anh trai của tôi được sinh ra từ người mẹ khác, con gái của một cựu tử tước mà bà ấy ghét, và là người mà mẹ luôn mong muốn đoạt lấy ngai vàng. Người anh trai hơn tôi một tuổi là một người tốt bụng. Anh ấy tiếp cận một tôi thầm nhỏ lệ và kể cho tôi những câu chuyện thú vị, đưa tôi đi đến nhiều nơi, và cho một tôi cách biệt nhìn thấy một thế giới mới.
Anh ấy là một hoàng tử tốt bụng và khả ái. Nhìn thấy anh trai như thế, tôi đã nghĩ.
『Người này……anh ấy quả là 'một người hạnh phúc'.』
Ngay lúc ấy, ‘khối tri thức’ khó hiểu đã đơn thuần tích lũy vô nghĩa trong tôi đã dần nối kết lại với nhau tựa như những chiếc lá và cành cây của một cây cổ thụ, mang lại cho tôi một ‘trí thông minh’ bất chấp tuổi tác.
Bằng việc mất đi những năng lực cần thiết để trở thành một vị vua, nó càng chắc chắn rằng anh ấy sẽ là người được chọn làm thái tử.
Anh ấy sẽ trở thành tân vương sao? Người anh trai không biết bất kì thứ gì về áp lực nặng nề và ý nghĩa, trọng trách của việc làm vua sao? Người anh với nhận thức chỉ ở mức người thừa kế của quý tộc trung , hay con trai ba của một bá tước sao?
Song, sẽ thật là bất công khi chỉ đổ lỗi cho anh ấy. Bởi vì anh ấy thậm chí còn không hiểu ý nghĩa của việc trở thành tân vương kế
do lỗi của đệ nhất nữ vương, con gái của một cựu tử tước người đã tước đi cơ hội giáo dục của anh ấy vì muốn nuôi dạy anh ấy một cách tự do. Bởi vì lỗi lầm của đệ nhất nữ vương, người đã chèn ép tâm trí bà ấy vì lẽ đó, đất nước bị chia cắt thành giới hoàng tộc và giới quý tộc mà tranh chấp lẫn nhau. Lòng tốt của anh ấy, thứ đã ra tay cứu cô em gái đáng thương này không thể nào trở thành ‘sức mạnh’ để củng cố tình hình bất đồng này.
Đó là lí do tại sao tôi đã lệnh để được tuyệt mật diện kiến tới cha tôi, đức vua. Sử dụng ‘kiến thức’ mà tôi đã lược ra về những gì tôi có thể làm cho đất nước và trình bày nó cho ông ấy.
May mắn rằng cha không phải là một kẻ ngốc. Không phải, ông ấy là một người bố ngu xuẩn, một lòng mê muội đệ nhất nữ vương và hoàng tử, mặc cho sự hối hận vì đắm chìm trong tình yêu mà đẩy tình hình nội bộ của đất nước vào hỗn loạn. Lựa chọn duy nhất của ông ấy là chấp nhận yêu cầu của tôi.
Và rồi, tôi thậm chí đã bị liên lụy vào ông , vị tiên vương và hoàng thái hậu. Vì lợi ích khi anh ấy chắc chắn không phù hợp để lên ngôi tân vương, tôi thậm chí còn đi xa đến mức lừa dối bản thân để đánh lừa anh ấy và các nhà quý tộc. Vậy là khóa giáo dục nữ vương dành cho ‘tôi’ mà ngay cả mẹ ruột của tôi cũng không biết đã được bắt đầu.
Con xin lỗi, thưa người mẹ đáng thương của con. Con, người đã nhờ mẹ mà nhận được trí thông minh này, không thể trở thành con rối của người được.[note42325]
.
Quyền lực của quý tộc dần tăng lên hơn là hoàng tộc. Giới quý tộc ưu tiên lợi nhuận từ việc thương mại tự do với các quốc gia láng giềng hơn là nhu cầu trong nước, tôi cũng là một người phù hợp để làm một ‘con rối’ tiện dụng.
Với một tôi non nớt, khó lòng để tôi có thể từ chối những lời mời của những quý tộc thượng lưu từ giới quý tộc, những người tiếp cận tôi với tài hùng biện của họ. Đó là lí do tại sao tôi đã giả vờ rằng mình bị ám ảnh bởi anh trai để cho họ thấy rằng mình ở về phe của hoàng tộc. Nhìn thấy tôi điều hành quốc gia đưa vào cân bằng ở độ tuổi đó, ở tuổi chưa lên bảy, cha tôi bệ hạ đã bảo tôi nghỉ ngơi dưới cơ sở là phục hồi sức khỏe. Thật tình, chính bản thân tôi cũng thấy tinh thần mệt mỏi, nên tôi đã đồng ý.
Một mình tôi. Cha và ông, hai người họ đều tốt bụng với tôi, song sau cùng, tôi tin rằng họ như vậy chỉ vì họ thấy tôi là một hoàng thân hữu dụng.
Các sử nữ và quản gia, những người đã ở bên tôi từ khi tôi được sinh ra là số ít những người mà tôi có thể tin tưởng, nhưng cuối cùng, mối quan hệ giữa tôi với bọn họ cũng không là gì khác ngoài quan hệ hoàng tộc và người hầu.
Tâm hồn tôi không thể hòa làm một với bất cứ ai. Không có ai có thể hiểu được 『một tôi』 thật sự. Người có thể hiểu được tôi theo nghĩa sâu sắc nhất của những lời hoa mỹ nhất không tồn tại trên thế giới này.
Nhưng rồi……đã có một ‘cô gái’ xuất hiện trước tôi.
Cô ấy là một người hầu tập sự đồng thời cũng là một thị tỳ. Cô ấy là một trong số những người được hội tụ lại từ nhà Dandall và cung điện vì lợi ích của chuyến đi. Chợt đầu, tôi còn không hề để tâm gì đến cô ấy. Nhưng em họ Clara, người vì chủ tâm của tôi mà đến nơi này đã hoàn toàn thay đổi, như thể em ấy là một con người khác so với trước đây. Clara đó trở một ánh mắt sợ hãi về cô gái đó. Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi để cô gái đó ở bên cạnh mình, tôi sẽ có thể học được điều gì đó.
Tuy nhiên, quan sát cô gái ấy bên cạnh, tôi không khỏi ngạc nhiên.
Chân dung bà cố của tôi, nữ vương của hai thế hệ trước đến giờ vẫn còn được trưng bày trong cung điện hoàng gia ở kinh đô. Màu mái tóc của cô hầu gái tập sự đó tựa như của bà vậy, mái tóc sắc vàng đan xen giữa những sợi tóc hồng mà tôi hằng khao khát khi trẻ thơ.
Tên cô gái đó là Aria. Cuộc gặp gỡ này sẽ làm thay đổi cả tôi và cô ấy……và cả nhiều người khác nữa. Cô ấy chính là cô gái đã khiến tôi cảm thấy được một chút kì vọng và linh cảm vì lẽ đó.
.
Tôi đã hơi áp đặt mệnh lệnh đưa Aria theo bên cạnh. Bằng cách đội lên chiếc mặt nạ 『công chúa ích kỷ』 và danh vị hoàng tộc, tôi đã có thể đề cử Aria làm một trong số những hầu gái kề cận của mình.
Chợt đầu, ngoại hình của cô ấy là thứ khiến làm tôi lấy thích thú. Dung nhan và vóc dáng cân đối của Aria trông thật tuyệt mỹ khi so với những đứa trẻ quý tộc, những người được sinh ra thừa hưởng 『dòng máu tốt』 trong gia tộc. Nhìn thấy cô ấy được phép trình diện trước một vị thuộc hoàng gia khi vẫn mới chỉ là hầu gái tập sự làm tôi cảm tưởng rằng cô ấy ít nhất đã là mười tuổi, song cô ấy trông còn dày dạn hơn cả vẻ mười tuổi bởi vì khuôn mặt khả ái, có thể được phân vào hạng mặt em bé và vẻ ít bộc lộ cảm xúc. Tôi cũng khá ngạc nhiên khi nghe được rằng cô ấy thực chất là bằng tuổi tôi.
Song, điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là hành vi của Aria. Với những người hầu có thân phận là thường dân, họ gần như không bao giờ xuất hiện trước tôi, và nếu họ có diện kiến mình trước tôi, tất cả họ sẽ thu người sợ hãi và không thể giữ một cuộc trò chuyện mạch lạc được. Ngay cả một số người hầu gái là người thân thích của quý tộc cũng lo sợ, trong khi phần còn lại thì hành động như nịnh thần. Rút cuộc, người duy nhất để tôi có thể giữ được một cuộc trò chuyện đàng hoàng là những ai đã có thể tốt nghiệp tại học viện pháp thuật hoàng gia giới hạn chỉ các con nhà quyền quý.
Nhưng, Aria thì lại khác. Cô ấy không hành động rụt rè hay tâng bốc trước tôi. Tôi cảm nhận được một trí thông minh không thể phủ nhận và ‘ý chí’ trong những lời cô ấy nói ra không bao hàm xúc cảm hay sự tốt bụng.
Tôi chưa một lần gặp được đứa trẻ như thế này. Ngay cả những đứa trẻ quý tộc được nuôi dạy nên trong một nền giáo dục nghiêm khắc cũng không thể được như thế.
Anh trưởng của Clara và cháu trai của đại tướng là những người đã khá trưởng thành trong số các quý tộc thượng lưu, dù vậy, họ vẫn còn lại trong mình tính trẻ con. Ngược lại, Clara hiện giờ đã không còn tính con nít như lúc trước nữa, tôi có thể thấy được những cái nhìn ‘lo sợ’ từ em ấy ở lúc này, như thể em ấy chỉ là một thường dân thuộc tầng lớp trung lưu thấp.
Vạch ra ranh giới giữa bản thân với những người khác, bản thân tự lựa chọn lấy những gì nên làm và hành động để đạt được nó.
Không đời nào đứa trẻ kì lạ như thế có thể tồn tại. ……Ngoài chúng tôi.
Đó chắc hẳn là lí do tại sao tôi lại để tâm đến cô ấy. Đó là lí do tại sao chúng tôi lại thu hút lẫn nhau. Những thứ như thời gian đã không còn quan trọng. Sự tồn tại của Aria chính là ‘ánh quang’ soi sáng con đường tăm tối trong tôi, người đã luôn tự mình chiến đấu chống lại số phận của chính bản thân.
Khi tôi bị bắt cóc bởi một tên trộm được phe quý tộc thuê, Aria đã chiến đấu với mạng sống đặt lên bàn cân để cứu tôi.
Nhìn thấy cô ấy chiến đấu đến khi trở nên tàn tạ, tôi ước gì cô ấy cứ bỏ một người tôi đi để mà trốn thoát. Mặc cho đối chủ của cô ấy là một kẻ mà không đứa trẻ nào có thể đánh bại dù cho có nhìn bằng cách nào đi nữa. ……Vậy mà, cô ấy vẫn đánh cược mạng sống để cứu tôi, một người mà cô ấy chỉ mới biết đến trong khoảng vài ngày. Điều đó ngu xuẩn đến nỗi tôi cũng cảm thấy phát cáu.
Thậm chí tôi đã có quyết tâm tự sát hơn là để kẻ khác lợi dụng. Thậm chí Aria, nếu tôi ấy chấp nhận bảo vệ tôi như là công việc, vậy thì cô ấy có thể chỉ cần chạy đi nếu chuyện trông như cô ấy sẽ chết.
Nếu để ta chết vì nghĩa vụ như một hoàng gia, thì chí ít, ta muốn hi sinh vì lợi ích của cậu. Aria, người đã cứu rỗi ta, không chỉ thân xác này, mà còn cả ‘con tim’ ta nữa.
.
Không quan trọng sự tồn tại của cô ấy trong tôi có phát triển đến thế nào, ngày chúng tôi chia li cuối cùng đã đến.
Tôi chỉ có thể ở lại nơi này trong vòng một tháng. Có ở lâu hơn nữa thì tôi sẽ bị cưỡng ép trở về kinh đô.
Tôi cũng không thể gặp cô ấy vì cô ấy bị thương nặng. Mặc dù cô ấy là hầu gái của tôi, người được phe bóng tối gửi đến làm hộ vệ, vị thế của tôi không cho phép tôi đích thân đơn thuần đi thăm một người hầu.
Quản gia phe bóng tốicấp cao Grave cũng đã nói rõ điều này cho tôi. Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại cho đến ngày tôi rời khỏi lâu đài ven hồ. Song, sử nữ cấp cao, người cũng là từ tổ chức phe bóng tối Sera đã bí mật nói với tôi rằng Aria đã hồi phục.
Chắc chắn rằng Aria sẽ không bao giờ phục vụ dưới trướng tôi nữa, nếu tôi cố chấp trói buộc cô ấy, nhất định rồi một ngày, cô ấy sẽ phá vỡ xiềng xích và biến mất.
Chúng tôi không cùng địa vị. Vì lẽ đó cần phải có một lý do để hai chúng tôi ở cạnh nhau. Trong lúc tôi đang nghĩ về những điều như vậy, Sera thì thầm với một tông giọng nhỏ đủ để chỉ một mình tôi nghe thấy.
“Điện hạ có muốn được gặp cô bé ấy một lần cuối cùng không?”
“............”
Một lần cuối. ……Cô ấy hẳn có ý để Aria và tôi nói chuyện một mình. Aria sẽ không về trướng tôi. Tôi chỉ muốn quan sát tình hình sức khỏe của cô ấy. Tuy nhiên, tôi đã gật đầu cầu xin trước lời đề nghị của Sera trong tâm nguyện lấp đầy mong muốn cuối cùng.
.
“Xin diện kiến. thưa Elena-sama.”
“Đúng giờ đấy. Chào mừng, Aria.”
Aria nhẹ nhàng tiếp đất trên ban công tầng hai vào thời điểm chỉ định, giữa đêm. Tôi thâm tâm an lòng khi nhìn thấy cách vào của cô ấy bởi vì không có ảnh hưởng phụ nào còn lại ở vết thương. Tôi cảm tưởng như mình sắp khóc đến nơi khi thấy cô ấy trông gầy đi đôi chút, dẫu thế, tôi nở một nụ cười trên môi.
“Aria, trước hết, cảm ơn cậu vì đã cứu ta. Nhờ có cậu, ta mới có thể dành thời gian ở đây cho đến tận lúc kết thúc mà không đổ bệnh.”
“Không việc gì đâu. Đó là công việc của tôi.”
“Đúng là……cậu.”
Nếu là Aria thì tất nhiên cô ấy sẽ trả lời như vậy. Không khoe khoang thành tựu của mình, đó mới là cô ấy. Giọng điệu của cô ấy vẫn như lúc chỉ riêng hai chúng tôi nói chuyện với nhau. Khoảng cách giữa chúng tôi cũng đã thu lại. Dù vậy, tôi vẫn cảm nhận được khoảng cách từ địa vị giữa hai chúng tôi. Tôi vô thức hướng đến nơi ban công để tiến sát lại gần và đối diện với Aria.
“......Aria, cậu là ai?”
Suốt từ ấy đến giờ, tôi muốn được cô ấy trả lời câu hỏi đó. Nhưng tôi lại không thể hỏi. Bởi vì, ta có cảm giác rằng cậu sẽ biến mất nếu ta hỏi điều đó.
“Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, chỉ là một mạo hiểm giả, chỉ là Aria.”
“Phải rồi, nhỉ……”
Tôi hiểu được, cách sống của Aria là quyền cô ấy tự quyết định. Hai chúng tôi không thể ở cùng nhau. Đó là lí do tại sao, những lời này lại phát ra từ trong tận tiềm thức của tôi.
“Aria……liệu cậu có làm việc dưới trướng ta không?”
“Tôi không có ý định phục vụ người nữa.”
“Dù là vệ sĩ sao?”
“Tôi chỉ là một mạo hiểm giả mà thôi.”
Để chúng tôi sánh bước cùng nhau, một trong hai ta phải từ bỏ bước đi trên con đường của mình. Song, chúng tôi đều đã chọn lựa bước đi trên con đường đầy chông gai ngay cả khi chúng tôi còn nhỏ. Bởi lẽ đó, chúng tôi không thể buông bỏ con đường đó, bằng chính ý trí của mình.
“Aria, chúng ta không phải là ‘bạn bè’.”
“Ừm.”
“Ta là công chúa, còn cậu chỉ là một mạo hiểm giả. Chúng ta không thể đứng trên cùng địa ị dù có là gì đi chăng nữa.”
“Tôi biết.”
“Vậy thì-......”
Ta biết. Ta biết mà! Chúng ta không đồng địa vị với nhau. Chúng ta không thể đứng trên cùng vị trí. Chúng ta không thể trở thành bạn. Thật đau lòng khi nói lên những lời này, nhưng ta đã biết. Ta biết chứ! Nhưng 『cái tôi bảy tuổi』, thứ mà ta đã dồn ép trong thâm tâm đến tận đáy lòng bằng những kiến thức tích lũy và che đậy dưới cái danh công chúa, đã khóc, đã rơi những giọt lệ một mình.
“Chúng ta giống nhau.”
Aria nhẹ nhàng cất tiếng trước khi cái tôi còn trẻ thơ của tôi có thể phá đi lớp mặt nạ công chúa.
“Giống nhau……”
Tôi nuốt vào ý nghĩa của những lời đó. Chúng tôi đang tiếp tục tiến bước trên đôi chân trần, trên con đường chông gai hướng đến bóng đêm nơi ta không thể nhìn thấy gì phía trước. Dù rằng con đường ta đi là không giống nhau, ta lại không ở một mình.
Một lần nữa, Aria đã cứu trái tim gần như vỡ vụn của tôi. Đó là lí do tại sao……tôi mang chiếc mặt nạ mang danh 『công chúa』 vào, để đứng vững trên bước chân của mình, ít nhất, cho đến khi nào tôi còn đứng trước mặt cậu ấy.
“Vậy thì, bầy tôi đáng kính của ta, Aria. Với tư cách là một công chúa, ta xin thề rằng dẫu cho địa vị của ngươi có như thế nào trong tương lai, ta sẽ một lần trở thành ‘đồng minh’ của ngươi bằng tất cả quyền lực, bằng tất cả những gì ta có.”
Nếu đó là cậu, chắc chắn rằng cậu có thể đối chọi lại hầu hết những khó khăn. Bởi vậy, làm ơn……chí ít, hãy nhớ đến ta khi cậu đang gặp phải khó khăn thật sự. Bởi vì, 『ta』 sẽ bảo vệ cậu đến tận cùng sinh mệnh.
“Nếu vậy thì, bề tôi đáng kính của người Elena, xin thề rằng, dẫu cho đó là ai……kể cả là ‘vua’, tôi sẽ một lần bán mạng mình để ‘giết’ một kẻ mà người mà người lệnh cho tôi.”
Tôi nuốt nước bọt khi nghe thấy những lời đó. Tôi chưa bao giờ nói cho cậu ấy nghe về anh trai mình hay tình hình bất ổn của hoàng tộc. Tuy nhiên, Aria đã nguyện lời thệ ước như thể cậu ấy đã nhìn thấu trước được chuyện sẽ trở thành như thế này, trong trường hợp tệ nhất.
Hai chúng tôi……đã không còn ‘cô độc’ nữa.
“Hãy cho ta biết một điều nữa……nói cho ta biết, tên thật của ngươi.”
Ta không phải là không nhận ra lời nói dối. Ta đơn giản, chỉ muốn biết tên thật của cậu.
“......Chỉ khi người cho phép tôi gọi người mà không có kính ngữ.”
“Đến giờ này mà còn nói thế”
Thật sự, thật là vô nghĩa khi hỏi điều đó lúc này, tôi nở nụ cười khổ.
“Alicia.”
Alicia…….đó là tên thật của cậu. Nếu cậu đã sống bằng cách giấu đi cái tên đó, vậy thì ta sẽ là người duy nhất nhớ đến cái tôi thật sự của cậu.
“......Tạm biệt Aria. Và Alicia của chỉ riêng ta.”
“Tạm biệt……Elena.”
Đây không phải là một lời từ biệt vĩnh hằng. Tuy nhiên, đó là những lời xuất phát từ sự quyết tâm nơi chúng ta sẽ đi trên những con đường khác nhau. Tôi quay lưng lại với Aria, bởi vì ta muốn cậu chỉ nhớ đến một ta mạnh mẽ.
Đây sẽ là lần cuối cùng tôi rơi nước mắt. Tôi cất lời vĩnh biệt với cái tôi trẻ con cùng giọt lệ này. Để cứu được đất nước này, tôi đội lên chiếc mặt nạ công chúa rạng nứt một lần nữa.
Tạm biệt, Aria……cho đến ngày con đường chông gai của chúng ta giao nhau một lần nữa.