Sẽ sớm ba tháng trôi qua kể từ khi tôi từ Alicia trở thành 『Aria』.
Tôi đã được thuê làm hộ vệ kiêm người quan sát của công chúa. Tôi đã học được những kĩ năng chiến đấu từ Sera và rồi, tôi bị thương nghiêm trọng trong việc giải cứu mục tiêu cần được bảo vệ Elena khỏi một tên trộm chuyên bắt cóc. Bởi vì thế, tôi đã rời khỏi công việc hộ vệ trong khoảng thời gian còn lại để nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, cơ thể tôi đã hồi phục trở lại. Chữa Trị đã được sử dụng toàn diện lên cơ thể tôi từ đích thân công chúa, một quang pháp sư nên cơ thể đã không còn bất kì vết thương nào nữa. Các cơ quan nội tạng của tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng sẽ không là vấn đề gì nếu chỉ có chừng này, ngay sau khi phải chịu cảnh dính độc kinh khủng như vậy.
“Aria-chan, em đang nói gì vậy?”
Tôi sẽ sớm có thể đi lại bình thường, nên tôi đã thay hầu phục để làm công việc nhà. Đó là khi tôi đang làm thì người săn sóc tôi Meena tìm thấy tôi.
Khi tôi nói với cô ấy những gì tôi đang nghĩ, tôi đã bị mắng và phải trở lại giường nằm.
Việc bình phục của tôi thì không có vấn đề gì. Nhưng từ phương diện của những người bình thường như Meena, vết thương của tôi trông có vẻ nghiêm trọng. Có vẻ như cô ấy cũng đã được lệnh từ Sera nên cô ấy sẽ không nghe theo yêu cầu từ tôi.
.
Vài ngày trôi qua sau đó trước khi tôi cuối cùng cũng được phép rời khỏi giường.
Dù vậy, tôi vẫn chưa hoàn toàn được phép trở lại công việc. Bây giờ, tôi đang được phép miễn làm những công việc chân tay. Tôi thì không nghĩ rằng ở đây có công việc gì là dễ dàng, nhưng tôi không chỉ không được cho phép làm những công việc nặng như khiêng vác đồ đạc hay xách nước, tôi còn bị cấm làm những công việc xuyên ngày như làm hầu cận của công chúa.
Ít nhất thì tôi được làm những công việc như lau dọn, hay xếp giường, mà những công việc đó sẽ hoàn thành ngay trong buổi sáng, còn ban trưa thì Sera bảo tôi nghỉ ngơi.
Tôi có thể tham gia vào buổi luyện tập sáng sớm nhưng, bạn cùng luyện Theo thì lại đối tốt quá mức thành ra cậu ta không thể làm đối thủ được. Từ sau trận đánh của tôi với tên trộm nữ, kĩ năng võ nghệ của tôi đã lên cấp và tôi cũng học được kĩ năng điều khiển dây, nên tôi muốn điều chỉnh các giác quan quan trọng một trận đấu tay đôi, ấy vậy mà……chẳng có gì là theo ý tôi muốn cả.
Mặt khác, bởi vì thế mà tôi dùng thời gian rảnh để bảo trì trang khí của mình.
Trang bị mà tôi phải tu sửa nhiều nhất là cái pendulum. Có lẽ là vì nó đã đánh vào giáp pháp thuật nhiều lần quá trong trận đấu với tên trộm nữ nên thành ra phần lưỡi đã nát bấy và bây giờ nó chỉ đơn thuần là một cục kim loại.
Vốn dĩ, nó là những xu đồng được nấu chảy và đúc lại thành cục nhẵn. Đồng khối lượng nặng hơn sắt, nhưng nó lại mềm hơn sắt nên tôi đoán là nó có thể bén đến một mức nào đó nếu tôi dập nó bằng cục đá, nhưng tôi đoán là tái tạo lại nó thành một vũ khí đàng hoàng thì sẽ nhanh hơn.
Tuy nhiên, thợ rèn của lâu đài chế tạo ra chiếc pendulum này dường như cũng bận sửa chữa và mài cho tất cả những con dao trong lâu đài này như là chuẩn bị dọn dẹp lâu đài bởi vì chỉ còn hai tuần để Elena ở lại đây, nên đây không thật sự là phải lúc để tôi có thể đưa ra yêu cầu cá nhân.
Đó là lí do tại sao kể cả khi tôi muốn bảo trì trang khí của mình, tôi chỉ có thể mài dao hay gỡ ra mà lau chúng, song con dao làm từ ma cương thì vốn đã có đặc tính không bám máu đông rồi, nên cũng không mất nhiều nỗ lực để bảo quản nó.
“......Không còn cách nào khác.”
Cứ thế này, cơ thể tôi sẽ phát triển chậm lại. Do tác động của ma tố, các kĩ năng đã được lưu trữ vào trong linh hồn của tôi, nên khả năng của tôi sẽ không suy giảm đi chỉ từ việc ngủ vài ngày, nhưng cảm giác thật là lãng phí, nhất là với người vẫn còn đang yếu kém như tôi khi không làm gì trong khoảng thời gian mình có.
Thấy rằng không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định thử thể hiện lại chuyển động tôi đã học từ Viro và Sera từ lúc đầu.
Trong trường hợp của tôi, tôi đã học được những điều căn bản của chiến đấu từ một người đàn ông đô con tốt bụng nào đó, sử dụng vũ khí là một thanh đại kiếm, nên nếu tôi không không tập trung, thói quen vung mạnh dao của tôi sẽ lại bộc lộ ra.
Nó đã được sửa hoàn toàn nhờ vào những chỉ dạy từ hai giáo viên, dù vậy, cũng có thời điểm tôi dồn quá nhiều sức trong sự dữ dội của trận chiến. Kĩ Năng Chiến Đấu mà tôi đã sử dụng khi người phụ nữ đó sơ hở cũng vậy, nếu tôi ưu tiên bào mòn sức chiến đấu của cô ta, thì tôi sẽ có được chút thời gian ngay cả khi cô ta né được nó.
Nói tóm lại, tôi vẫn còn quá thiếu sót trong chiến đấu. Nhắm đến một cái chết tức thời khi chiến đấu chống lại một đối thủ mạnh sau khi mạnh miệng thừa nhận là một hầu gái chiến binh như thế, tôi quả là thiếu sót về mọi thứ.
Đó là lí do tại sao, theo quan điểm, đây có thể nói là cơ hội tốt để trở lại vạch xuất phát và bắt đầu lại từ cơ bản.
Tôi nắm lấy con dao đen và lập đi lập lại những điều căn bản.
Tôi tập cho cơ thể mình quen với những bước di chuyển mà tôi đã học được từ Sera, kết hợp với võ nghệ đã lên cấp của mình. Tôi làm cho cơ thể mình phải nhớ nó như khắc sâu vào trong linh hồn.
Tôi chém một thân cây bằng chuyển động xoay của cơ thể và đá nó cùng lúc tận dụng phản lực để giữ khoảng cách.
“──Thrust──”
Kĩ Năng Chiến Đấu của tôi dập nát chiếc lá rơi ra từ chấn động của cú đá.
Song, chiếc lá không bị cắt mà nó trông như nửa phần dập nát, nửa phần bị cắt. Đó là bởi vì tôi vẫn đang sử dụng Kĩ Năng Chiến Đấu một cách mạnh bạo.
“──Phù”
Tôi cảm thấy có thứ gì đó nặng trĩu trong bụng sau khi tôi luyện tập được khoảng nửa tiếng. Tôi cởi bỏ tấm tạp dề trắng của bộ hầu phuc ra và ngã người xuống dưới bóng của một gốc cây.
Tôi nằm ngửa mặt lên và nheo mắt theo phản xạ khi chạm phải ánh mắt trời hiện hữu giữa khe hở của các cành cây.
Tôi đã hồi lại khoảng tám mươi phần trăm lượng ma lực, song dường như những thương tổn từ chất độc vẫn còn lại trong tôi.
“.........”
Tôi lăn qua lăn lại trong khi nghĩ về Elena đôi chút.
Kể từ lúc đó, tôi không thể gặp được Elena. Tôi chỉ là một hầu gái, xuất thân là một thường dân và cô ấy là một công chúa, bởi vì vậy, vốn dĩ, chúng tôi sẽ không được phép biết về lẫn nhau nếu không phải là vì công việc.
Kể từ lúc đó, Elena đã trở nên hoàn toàn vâng lời.
Cô ấy đã nhìn thấy một người chết trước mắt dù cho người đó chỉ là một kẻ trộm và cô ấy đã thấy tôi cận kề cái chết, nên xét theo phương diện đó, cô ấy hành động như vậy là bình thường.
Mặc dù cô ấy không cần thiết phải lo lắng cho một người như tôi……thật khó khăn khi phải nói với cô ấy điều đó. Mặc dù cô ấy đã phát triển về vóc dáng như của một đứa trẻ mười tuổi do nguồn ma lực của cô ấy như tôi, bên trong cô ấy vẫn chỉ là tâm hồn bảy tuổi, như tôi. Dẫu cho có bao nhiêu kiến thức đã được tiếp thu vào trong đầu cô ấy và cho cô ấy lối suy tư không phù hợp với một đứa trẻ, cái chết và sinh mạng con người vẫn là thứ gì đó mà một người phải làm quen dần với nó.
Nhưng mà……Tôi nghĩ là cô ấy cứ như thế thì sẽ ổn thôi.
Đây không phải là điều tôi có thể nói, nhưng, tôi không muốn bàn tay Elena phải nhuốm máu.
Đây chỉ là sự ích kỷ của riêng tôi. Chỉ một mình tôi vấy bẩn tay mình là đủ rồi.
Mặc dù nơi sinh và nuôi dưỡng ở mỗi người là khác nhau, kì lạ thay, có một sự ‘cảm thông’ giữa chúng tôi. Bằng sự tinh anh và sự điềm tĩnh vốn có, Elena chắc chắn có thể đương đầu với con quái thú khổng lồ mang tên 『đất nước』 kể từ bây giờ.
Một đứa trẻ bảy tuổi. Tự một mình cô ấy.
Nếu có thể, tôi muốn bảo vệ trái tim Elena kể từ bây giờ, từ bên cạnh cô ấy. Tôi có cảm giác đó.
Tuy nhiên, một phần tôi cảm thấy mình không thể làm vậy.
Tôi……quá yếu. Tôi không thể bảo vệ Elena. Rất có thể tôi sẽ đối mặt với những kẻ thù mạnh hơn nữa nếu tôi ở bên cạnh cô ấy. Tôi sẽ có thể chết nếu tôi cứ ở bên cạnh cô ấy như tôi đã làm và để lại một vết thẹo lên trái tim cô ấy.
Tôi muốn trở nên mạnh hơn.
Mạnh đến nghịch thiên.
Dưới ánh nắng mặt trời lọt qua từng kẽ hở của cây, tôi giương tay về phía thứ không thể nhìn thấy ở ánh quang.
Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Đó là lý do tại sao, chỉ một chút nữa……cho đến khi tôi có được ‘sức mạnh’ có thể đạp đổ số mệnh…….Tôi không thể ở bên cạnh cô ấy được.
Mình muốn trở nên mạnh hơn.
Để Elena có thể mỉm cười trong ‘ánh sáng’ mà tôi đã mở ra—
.
“—Nyaa……”
“............”
Tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu. Tôi hướng ánh mắt sang bên cạnh trong tư thế nằm. Có một con mèo đang nhìn đăm đăm vào tôi với đôi mắt chứa đựng sự cảnh giác và hứng thú.
Tại sao lại có một con mèo ở nơi như thế này? Tôi vô thức nhìn chăm chăm vào con mèo đó. Nó cũng nhìn lại tôi.
Con mèo này vẫn còn nhỏ. Chắc là khoảng ba tháng tuổi? Nó là một con mèo sọc với bộ lông màu nâu nhạt cùng những đường sọc nâu đậm. Đôi mắt cam rực rỡ của nó dao động vì tò mò.
À……nghĩ lại thì, Meena đôi lúc có cho một con mèo hoang ăn.
Tôi chưa bao giờ nuôi mèo trong khoảng thời gian tôi còn ở trại mồ côi, và ngay cả lúc mà bố và mẹ còn sống cũng vậy. Bố nói rằng loài mèo dễ thương bởi vì chúng biết bắt chuột và bọ.
Ngẫm lại, lúc mà tôi khóc do cơn đói khi còn ở trại mồ côi do bữa ăn bị cướp mất, một con mèo hoang đôi lúc tôi bắt gặp thấy, nó đã đặt một con bọ xuống trước tôi. Lúc đó, tôi không hiểu vì sao nó lại làm vậy, nhưng giờ tôi đã hiểu rằng nó có ý chia thức ăn với tôi.
Có lẽ, tôi đang cảm thấy hơi yếu lòng rồi. Tôi có cảm giác hiếu kì kì lạ với con mèo đột nhiên xuất hiện này.
“............”
“Nyaa”
Vì lí do gì đó, tôi đã bẻ cái bánh quy trong túi áo của mình và ném nó cho con mèo.
“Nyaa!”
*Pyon*, con mèo đấy nhảy bật lại và lao đi. ……Nó chạy rồi. A, nó dừng lại giữa chừng.
Nó dần dần xáp lại. Bé nó đang cực kì cảnh giác dù cho đang tiếp cận tôi theo bản năng của nó.
Tôi ngắt một cọng cỏ mỏng có một cụm hoa ở ngọn gần đó và nhẹ nhàng vẫy vẫy trước nó.
“Nyaa!”
Bé mèo ngẩng mặt lên trong ngạc nhiên. Nó luân phiên nhìn vào đầu hoa đung đưa và cái bánh vỡ.
Có vẻ như nó đang có một sự hiếu kì mạnh mẽ. Nhưng con người thì thật đáng sợ. Nhưng nó cũng muốn cái bánh quy. Nó cũng đang tò mò về đầu hoa đung đưa. Bé mèo nhìn vào tôi, vào cái bánh, và rồi nó từ từ, chầm chậm tiến sát lại gần. Nó chăm chăm chăm vào ngọn cỏ đang đung đưa trong khi nhảy về phía cái bánh vỡ, rồi nó bất thình lình chạy đi với cái bánh giữa miệng.
……Nn? Nó không chạy xa lắm. Chỉ vài mét từ đây, nó ăn cái bánh giòn rụm trong khi mắt thì vẫn đang đánh theo cọng cỏ đang đung đưa.
“............”
“Nyaa……”
Một lần nữa, ánh mắt của bé mèo và tôi chạm nhau với khoảng cách giữa hai chúng tôi.
……Biết rồi. Nếu người yêu quý mèo Meena đang trong tình huống của tôi lúc này, cô ấy chắc chắn sẽ đoán xem bé mèo muốn gì và cho nó thứ đó để thỏa mãn hi vọng của nó.
Nhưng mà, chuyện đó thì vô vọng với tôi rồi. Dù rằng có ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó, tôi không thể hiểu được ngôn từ loài mèo.
Khi tôi nhất cơ thể đang nằm trên nền cỏ lên, con mèo đó thận trọng lùi lại một bước.
“Fuu……”
Bé mèo khẽ gầm gừ đe dọa. Nhưng, trái tim tôi sẽ không lay chuyển chỉ với mức đe dọa đó đâu.
Tôi lặng lẽ vẫy ngọn cỏ. Mắt con mèo đánh đồng thời theo nó. Tuy nhiên, nó vẫn đang cảnh giác và không chịu tiếp cận. Mặc dù thứ này có vẻ gây hứng thú với mèo, đây lại không phải là thứ nó muốn.
Tôi lấy ra miếng bánh cuối cùng được bọc trong khăn tay để trong túi của tôi.
“Nyaa!”
Vậy ra đây là thứ nó muốn. Nhưng mà, đừng nghĩ là em có thể dễ dàng lấy nó từ chị.
Tôi đứng dậy mà không gây một chút tiếng động và từ từ cúi xuống trong khi vẫy vẫy chiếc khăn để cho nó biết đây là cái bánh cuối cùng.
Em phải hiểu. Đây là cái cuối cùng rồi đấy. Tôi giữ cái bánh giữa các ngón tay mà không ném nó đi. Tôi chỉ vẫy nó trước ánh mắt của bé mèo.
“Fuu!”
Sự cảnh giác của bé mèo ấy tăng cao. Mắt nó như đang trách mắng tôi. Nhưng thứ mà em tìm kiếm đang ở ngay đây nè. Em sẽ chịu đựng cơn đói vì niềm kiêu hãnh hoang dã hay vứt bỏ niềm kiêu hãnh để sống sót, tất cả phụ thuộc vào một mình em.
Tôi tiếp tục cúi người mà không di chuyển dù chỉ một tí. Tôi vẫy cái bánh giữa các ngón tay. Mắt bé mèo hơi dao động và nó một chân tới trước. Rồi nó nhìn tôi rồi rút chân lại.
Trái tim bé mèo đang lay động. Tôi cần làm gì đó để thúc đẩy dũng khí của bé mèo để nó bước thêm một bước nữa.
Làm như vậy thì—
Tôi bất chợt đặt miếng bánh cuối cùng giữa hai môi.
“Nyaa!”
Sự kích động của bé mèo đã truyền tải rõ ràng qua tiếng kêu của bé ấy. Nhưng tôi chỉ giữ miếng bánh giữa hai môi mà không hề nhai nó. Để thể hiện ra điều đó, tôi vẫy miếng bánh trên môi. Nó lại càng khiến bé mèo kích động hơn nữa.
Để khiến bé ấy nóng hơn nữa, tôi đặt hai tay lên cỏ để hạ thấp đầu cho bằng với chiều cao của bé mèo.
“Fuu……”
Bé mèo cũng làm tư thế tương tự và lườm lại. Dường như nó cuối cùng cũng ra quyết định của mình. Bé nó bắt đầu dần dần tiếp cận tôi người đang vẫy chiếc bánh giữa môi mình.
“............”
Bé mèo mất hàng chục giây để dần rút ngắn khoảng cách lại. Rồi cuối cùng bé ấy cũng đến được trước tôi và cắn lấy chiếc bánh giữa môi tôi.
*Pakin—-*
Cái bánh vỡ ra và bé mèo đã gặm được khoảng bảy mươi phần trăm cái bánh. Rồi bé ấy phóng nhanh nhất có thể trên bốn chân của bé ấy.
Tôi tận hưởng vị mặn trên phần còn lại của miếng bánh trong miệng và nuốt nó. Rồi tôi lại nằm dài dưới tán cây và nhắm mắt với cảm giác thành công. Tôi lại cảm nhận những cơn gió tựa như vuốt ve má mình trong một lúc trước khi tôi cảm nhận thấy thứ gì đó ươn ướt, không phải là gió chạm vào đầu ngón tay tôi.
“Nyaa.”
“............”
Khi tôi nhận ra, bé mèo đã đang liếm đầu ngón tay tôi. Gì chứ? Chị không còn bánh cho em nữa đâu, biết không? Hay bé ấy đến liếm lại muối còn dính lại trên đầu ngón tay tôi.
Khi tôi gửi ánh mắt cùng những nghi vấn cho bé nó, nó nhặt thứ gì đó giữa bãi cỏ lên miệng và để nó lên ngực tôi.
“Nyaa.”
“.............”
Bé ấy nhả xuống một con châu chấu nhỏ.
Tôi nhìn chăm chăm vào bé ấy trên ngực và nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bé mèo, em ấy lăn lộn trong khi rên rừ và chà cơ thể vào người tôi.
Tôi hiểu rồi…… Có vẻ như bé mèo đã công nhận tôi không phải là ‘con người’, mà là ‘đồng loại’ của bé nó.
.
“Aria-chan, có chuyện gì sao?”
Ngày hôm đó, Meena một hầu gái xuất thân từ một gia đình thương nhân mở ra cánh cửa dẫn đến căn phòng của bé gái người mà Sera bảo cô trông chừng, trưởng sử nữ phụng sự công chúa. Cô ấy lén vào bên trong và nhìn thấy Aria đang thay bộ hầu phục dự phòng dù cho ngày chỉ mới qua trưa.
Dường như cô bé ấy bị vướng vào một tai nạn xe ngựa và đã bị thương. Cô được bảo rằng không được để Aria làm quá nhiều việc, nếu vậy thì, có việc gì khiến cô bé ấy phải thay hầu phục?
“Không có gì cả.”
“Vậy sao?”
Aria đáp lại bằng một giọng điệu không như bao đứa trẻ bình thường khác.
Trong khi đang nghĩ rằng cô bé ấy thật sự cứ như một bé mèo với một sự thận trọng mãnh liệt, khi cô nhìn kĩ lại, cô nhận thấy rằng trên bàn có một bộ hầu phục vừa được thay ra. Ở đó dính đầy lông thú.
“Ơ? Em đã bị bé mèo đó nhảy lên người sao? Chị xin lỗiiii, bé mèo đó, bé ấy hơi nhút nhát, nên bé ấy đã giật mình và giẫy lên quần áo em sao?”
Có một con mèo Meena vẫn thường hay lén lút cho ăn, mặc dù con mèo ấy sẽ ăn thức ăn được cho, nó lại không thân thiết với Meena là mấy. Dù rằng cô ấy đã nhiêu lần có suy nghĩ muốn ôm nó và cố dụ dỗ nó bằng thức ăn, nhưng từng lần cô ấy thử là bao lần con mèo nó lại vùng vẫy và bỏ chạy.
Meena hiển nhiên nghĩ rằng Aria đã vô tình đến gần với con mèo ấy trong lúc làm việc, khiến con mèo giật mình và nhảy vào cô bé.
“Sau cùng thì Aria cũng là một người siêng năng nhỉ, nên không như chị, không khi nào em sẽ làm những chuyện như chọc mèo. Em có bị thương ở đâu không?”
“......Không có.”
“Vậy được rồi. Đừng gắng sức quá nhé?”
Nếu không có vấn đề gì thì tốt rồi. Vậy là Meena rời phòng. Giữa đường, cô ấy vô tình quay lại nhìn Aria. Vì lí do gì đó, cô ấy trông như đã ửng đỏ đến tận mang tai.