‘Streamer chuyên nghiệp?’
Sang-Hyeon không hề biết là có cả một mảng thị trường dành cho ngành nghề này.
À không, thực chất thì có rất nhiều streamer có kỹ năng cao ngoài kia.
“Bubblegum.”
Streamer mà cậu thích xem, ‘Bubblegum’, anh ta chơi game tệ đến một cách kỳ lạ.
‘Chẳng phải kênh của anh ta chỉ được xem bởi những người không chơi game hay sao.’
Cho đến lúc này, Sang-Hyeon mới nhận ra, các thuật toán đã đề xuất cho cậu những video như vậy là vì cậu không hề chơi game. Hầu hết những người xem streamer chuyên nghiệp đều là những tân thủ đang muốn cải thiện trình độ của mình.
‘Không thể tin được, họ xem stream chỉ để học tập.’
Sang-Hyeon nhận ra cậu đã coi thường các game thủ. Lĩnh vực này cũng giống như thể thao vậy. Cần phải tự mài giũa kỹ năng của bản thân và những người khác sẽ đánh giá thực lực của chính mình.
Không có cái thứ được gọi là ‘may mắn’ ở đây.
Tất cả chỉ đấu tranh bằng chỉ khả năng của bản thân mình .
Một cuộc cạnh tranh đúng nghĩa!
“Điều này tuyệt thật đấy.”
Ực.
Sang-Hyeon tự nhủ trong khi đang nhấp một ngụm nước.
Cậu đã ngưỡng mộ một cuộc sống như thế từ khi còn nhỏ. Cạnh tranh bình đẳng bằng năng lực và từng bước hoàn thiện chính mình .
Tuy nhiên, xã hội thì lại vận hành theo một chiều hướng trái ngược. Vận may sẽ chiếm tới 30% trong tất cả mọi thứ và những mối quan hệ thì lại được đề cao hơn năng lực. Đến cả Sang-Hyeon cũng phải dựa vào quan hệ để được nhận vào làm.
Kỹ năng của một người gần như sẽ hoàn toàn bị lu mờ nếu như họ không tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá, có một tấm bằng xuất sắc hay mối quan hệ rộng.
Và ngoài ra, vẻ bề ngoài cũng sẽ được đề cao hơn.
Nói tóm lại là cái xã hội này quá phức tạp và đầy biến số
“Vậy thì mình triển thôi nhỉ.”
Sang-Hyeon nghĩ rằng mình sẽ có thể làm tốt trong giới gamer này.
***
Hai ngày sau khi Sang-Hyeon nghỉ việc.
Một người đồng nghiệp đang quát cậu trong quán cafe của công ty cũ.
“Cậu bị điên à!?”
Đó là Kim Ju-Hyeok, đồng nghiệp duy nhất mà Sang-Hyeon có thể tâm sự cùng.
Ju-Hyeok có một cuộc đời hoàn toàn trái ngược so với Sang-Hyeon. Cậu ta lớn lên trong một gia đình khá giả, đỗ vào một trường đại học danh tiếng, tốt nghiệp một ngôi trường nổi tiếng ở Mỹ và có một công việc tại một tập đoàn có tiếng. Hình tượng điển hình của một kẻ tinh anh trong số những người ưu tú.
“Cậu nghĩ thế à?”
Sang-Hyeon nghĩ mình có lẽ cần phải xem xét lại khi mà Ju-Hyeok phản đối nhiều như vậy.
“C-cậu có tỉnh táo không thế?”
“Sao lại không nhỉ? Tớ hoàn toàn ổn mà.”
“Cậu nói mình chưa bao giờ chơi game trước đây mà, đúng chứ?”
“Ừ”
“Hầy…”
Ju-Hyeok cố gắng nặn ra một biểu cảm chán nản nhất có thể.
“Thằng điên này! Cậu định dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm để chơi game??”
Anh lớn tiếng đến nỗi mà những nhân viên khác gần đó cũng phải ngoái nhìn lại.
“Tớ… vẫn còn một chút từ khoản trợ cấp khi thôi việc mà? Mà hạ giọng xuống chút chút đi.”
“Một tên trợ lý bị sa thải thì sẽ nhận được bao nhiêu cơ chứ?”
“Tớ rời đi khi họ đang tái cơ cấu lại công ty, nên có hơi khác một chút.”
“Haizz…”
Ju-Hyeok ôm đầu đầy thất vọng.
Tuy Sang-Hyeon nói chuyện có phần hơi thô lỗ nhưng chắc chắn là cậu ta thông minh hơn nhiều tên tốt nghiệp từ mấy cái trường đại học danh giá ngoài kia.
‘Nhưng nhiều lúc đó mới lại là cái vấn đề chết tiệt.’
Đôi khi có những lúc cái bộ óc đấy lại trở nên mụ mị đến mức không thể nào mà diễn tả nổi.
Ví dụ như lúc cậu ta bảo sẽ chỉ ăn ở căng tin cho nhân viên và ăn mì ramyeon vào mỗi cuối tuần, và cũng nó chẳng khác gì cái việc đổ hết tiền tiết kiệm vào một cái máy chơi game.
“Nói thật, cậu thà đến Las Vegas chơi thì còn hơn đấy.”
“Nhưng tớ có giỏi chơi bài đâu..”
“Đó chỉ là một phép ẩn dụ thôi. ẨN. DỤ. THÔI!”
‘Ugh, tên ngốc vô vọng này.’
Ju-Hyeok tự suy ngẫm, có lẽ những tên thiên tài đều phải mắc vài khuyết điểm nào đó.
“Cậu đã nghỉ bắn cung bao lâu rồi, còn nhớ không?”
“Mmm…”
“Cậu thậm chí còn không nhớ nổi à?”
“Uhm…”
“Và giờ thì tự nhiên cậu đòi bắn cung lại? Trong một trò chơi?? Tiêu sạch số tiền đang có? Thằng ngu này, thử sống như một người bình thường đi.”
“Mmm…”
Khuôn mặt của Sang-Hyeon không biến sắc cho lắm.
‘Tên này thậm chí còn không thèm nghe à.’
Như thường lệ, Sang-Hyeon thường không để tâm lắm đến những thứ mà cậu không hứng thú, cậu rất giỏi trong việc bỏ ngoài tai những lời cằn nhằn của người khác.
“Haa… Cậu nói nó tốn bao nhiêu cơ?”
“Bốn mươi triệu won[note59917]!”
‘Trả lời quá nhanh.’
Ju-Hyeok kiềm chế để không bật ra một lời nào vì dù sao nó cũng chỉ là lời gió thoảng qua tai với Sang-Hyeok.
“Chỉ mỗi cái máy đã ngốn bốn mươi triệu, tiền điện thì cũng sẽ tăng lên, và cậu cũng cần những thiết bị bổ sung nữa.”
“Mmm… Tớ không biết. Tớ còn cần gì ngoài một cái máy bốn mươi triệu won à?
“Dù cậu có một con xe đáng giá đến cả trăm triệu đi chăng nữa thì cậu vẫn cần tiền để chạy nó thôi, đồ ngu.”
“Ugh, cậu nói đúng.”
‘Dân chuyên có khác.’
Sang-Hyeon tự nhủ. Cậu đã hiểu ra rất nhiều điều chỉ từ cuộc trò chuyện với Ju-Hyeok.
“Chờ tớ tan làm đã, đừng có mà mua vội. Tớ sẽ liên hệ với người quen để mua với một mức giá rẻ hơn.”
“Ồ, cảm ơn cậu!”
“Ở yên đó, tớ sắp hết giờ làm rồi.”
Nói xong, Ju-Hyeok nhanh chóng bước tới thang máy.
Chỉ vừa mới hôm kia thôi, Sang-Hyeon vẫn còn đi vào thang máy cùng với cậu ta cùng tách cà phê trên tay. Một cảm giác buồn vui lẫn lộn trong cậu khi nhìn vào bóng lưng của Ju-Hyeok.
‘Hãy quên nó đi, Sang-Hyeon à.’
Sự cay đắng này sẽ là một điều tất yếu để dẫn tới một khởi đầu hoàn toàn mới.
***
5 giờ chiều.
Sang-Hyeon đang ngồi trong quán cafe cùng với chiếc laptop của mình. Cậu đang tìm hiểu về giá cả thị trường của khoang máy và lướt qua một số biểu đồ chứng khoán để tìm cách sử dụng số tiền trợ cấp của mình.
“Sao tớ lại cảm thấy lo lắng hơn cả cậu nhỉ?”
“Ồ, cậu đây rồi.”
Sang-Hyeon ngửa cổ lên và nhìn Ju-Hyeok như một con dơi.
“Không phải mọi người thường hay quay lại sao?”
“Thế à?”
Sang-Hyeon quay người lại với cái cổ vẫn còn đang ngửa lên.
“Cậu đúng là một tên thú vị nhỉ. Dù sao thì đi thôi.”
“Đi đâu cơ? Cậu tìm thấy chỗ rồi à?”
“Cứ theo tớ.”
Ju-Hyeok tự tin dẫn đường với bộ vest của mình.
Còn Sang-Hyeon thì đang mong đợi xem người sẽ giúp cậu có một cái buồng máy giá rẻ mà Ju-Hyeok nói đến là ai.
‘Liệu họ có giảm giá cho mình xuống khoảng 15 triệu won[note59918]không nhỉ?’
***
“Hở?”
“Hở là hở cái gì?”
“Đây là phòng cho thuê khoang chứa mà.”
“Đúng rồi đấy, nên cứ yên lặng và theo đi.”
“Nhưng tớ muốn mua chứ có phải cho thuê đâu.”
Trong khi đang đi theo Ju-Hyeok, cậu nghe được một giọng nói niềm nở.
“Chào Ju-Hyeok, chàng trai bên cạnh cậu là cậu bạn đó à?”
“Ồ, chào anh, lâu rồi không gặp.”
“R-Rất vui được gặp anh.”
Sang-Hyeon nhận thức được tình hình và cúi chào người quen của Ju-Hyeok.
“Là Sang-Hyeon phải không?”
“Vâng, tôi là Yu Sang-Hyeon.”
“Rất vui được gặp cậu, tôi là Lee Kang-Seok, chủ của chỗ cho thuê này.”
“Ồ, vâng....”
“Theo tôi được biết, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng viên nang này đúng không?”
“Vâng.”
“Thế thì cậu chưa nên mua ngay đâu.”
‘Anh ấy đang cố gắng thuyết phục mình đừng có mua à?’
Sang-Hyeon trừng mắt về phía Ju-Hyeok, người chỉ mỉm cười và vẫy vẫy tay.
Thế nhưng, Sang-Hyeon vẫn đi theo anh chủ để giữ lại thể diện cho Ju-Hyeok.
“Được rồi, hãy vào đây nào.”
“…?”
“Đây là nơi chúng ta sẽ thu thập thông tin thể chất của cậu.”
“À.”
“Tôi sẽ sớm đóng cửa lại đây, nên hãy đợi trong đó và chờ để máy tính hướng dẫn cậu nhé.”
Thục.
Sang-Hyeon đã đứng đợi trong cái nơi nhìn như cửa thoát hiểm của một chiếc tàu không gian.
***
Trong khi Sang-Hyeon ở bên trong, cả hai người trao đổi.
“Anh nói anh vẫn còn một vài cái máy đã qua sử dụng nhỉ?”
“Ừ, anh có thể bán nó với giá khoảng 15 triệu mỗi cái, còn nếu không thì vẫn còn vài cái 10 triệu ở trong.”
“Ồ, cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì đâu, giá của chúng chỉ đến vậy thôi. Chậc… Thực sự, nếu có thể anh muốn khuyên cậu ta đừng mua.”
“Anh cũng giống em à?”
“Ừ, thi thoảng sẽ có một vài người như vậy vào đây, họ mua mấy cái máy cũ như thể bị cám dỗ vậy. Em biết mấy cái trò chơi ngày nay mang lại một nguồn lợi nhuận khổng lồ như nào rồi mà. Họ nghĩ họ sẽ phát tài nếu trở thành một streamer nổi tiếng.”
“Chết tiệt, thật sự vẫn còn có người như cậu ta à?”
“Em nghĩ ai cũng thông minh như em à, thế gian này vẫn còn rất nhiều những tên đần độn mà. À, anh không ám chỉ cậu bạn của em đâu nhé.”
“Cậu ta là một tên đần.”
Vị chủ tiệm khúc khích cười và đứng dậy vì quá trình kiểm tra thể chất của Sang-Hyeon sắp kết thúc. Hai người tiếp tục trò chuyện trong khi tiến vào phòng.
“À mà này, còn một điều nữa mà mọi người vẫn hay hiểu lầm.”
“Là gì thế?”
“Rất nhiều người nghĩ rằng tài năng của họ sẽ được thể hiện ở trong game. Nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải vậy. Không như ngoài đời, trò chơi không hề có giới hạn thể chất, mà chỉ đơn thuần là một cuộc đấu trí mà thôi. Việc giỏi đá bóng ngoài đời khác hoàn toàn với việc thành thạo nó ở trong game.”
“Thậm chí kể cả với Full Dive?”
“Ừ, em có thể sẽ vô đối ở ngoài nhờ sức mạnh thể chất của mình, nhưng trong trò chơi, nơi mà thể chất không có giới hạn thì nó không thể bù đắp cho sự thiếu hụt kỹ năng của em được.”
“Ra vậy…”
“Cậu bạn của em có thể sẽ bỏ cuộc ngay khi anh kiểm tra cậu ta với một trò nhẹ nhàng là Real Olympics đấy. Tới lúc đó hãy an ủi cậu ấy nhé, anh cảm thấy hơi tiếc cho trường hợp của cậu ta.”
“Em hiểu rồi.”
Ju-Hyeok trở nên lo lắng.
‘Game và hiện thực khác biệt đến như vậy à?’
Cậu đã từng chơi game thực tế ảo trước đây, nhưng không có cảm giác gì khác biệt lắm vì cơ thể của cậu rất bình thường.
Trong khi một số người sẽ thể hiện khả năng ở trong game tốt hơn ngoài đời, thì các vận động viên chuyên nghiệp sẽ cảm thấy điều ngược lại khi mà họ không thể phát huy được khả năng vượt trội của mình trong game.
‘Như này là tốt nhất rồi, cậu ấy sẽ còn lại chỗ tiền tiết kiệm ấy.’
Ju-Hyeok đã nghĩ tới việc sẽ an ủi Sang-Hyeon như thế nào, có lẽ tốt hơn hết là không mua viên nang này.
— Quét xong rồi sao…?
Sang-Hyeon bước ra khỏi phòng và ngồi vào viên nang ở trước mặt.
“Bây giờ thì thử cái đã nhỉ.”
Ông chủ bắt đầu giải thích trò chơi này cho Sang-Hyeon.
“Cậu nói đã từng sử dụng cung nhỉ, thế nên bài kiểm tra sẽ khá dễ thôi. Đây là một trò chơi gọi là Real Olympics. Tôi sẽ cài đặt môn bắn cung cho cậu.”
“À, cảm ơn anh.”
“Tôi đóng cửa đây, cố gắng đạt điểm cao nhé. Và…”
‘Nghĩ lại về việc mua cái máy này đi.’
Anh chủ không nói hết câu vì nghĩ rằng Sang-Hyeon sẽ tự mình nhận ra mà thôi.
Thục.
Cửa khoang chứa đã đóng lại. Anh bật màn hình lên để quan sát cùng Ju-Hyeok.
Woooohoooo!?
Một bầu không khí náo nhiệt của Thế vận hội đang hiện trên màn hình.
Sang-Hyeon đang đứng đó, cậu khoác lên mình một bộ đồng phục màu trắng, nó hợp với cậu một cách kì lạ.
Cạch.
Cậu không do dự kéo dây cung ra sau. Như thể cậu đã làm điều đó suốt nhiều lần.