‘Điều gì sẽ xảy ra nếu mình bắn từ khoảng cách đó nhỉ?’
Hiện tại đã là 3 giờ chiều, và dòng suy nghĩ này cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cậu mà không thoát ra được.
“Cậu có thể làm cho hẳn hoi được không vậy? Hầy…”
Lão trưởng phòng đầu hói với cái bụng phệ đang cằn nhằn cậu đến mức văng cả nước miếng.
“Này! Cậu có đang nghe không đấy? Đống tài liệu quỷ quái này là cái thứ gì vậy?”
‘Có lẽ mình sẽ bắn trúng ở khoảng cách 500 mét.’
Yu Sang-Hyeon đang cố ước tính xem cậu có thể bắn được ở khoảng cách bao xa.
“NÀY!”
Đống tài liệu bay bừa bãi khắp nơi và đi cùng với đó là tiếng hét của người trưởng phòng.
Vút.
Thấy có cục giấy sắp bay đến mình, Sang-Hyeon khẽ nghiêng đầu và nó bay thẳng vào thùng rác.
“Ranh con! Cậu đang sao nhãng đi đâu thế hả?”
Mãi cho đến lúc này Sang-Hyeon mới tỉnh hồn, cậu nhanh chóng cúi đầu.
“Tôi xin lỗi.”
Cậu lịch sự đan hai bàn tay vào nhau với tay phải đang run lên rõ rệt.
“Hầy… Họ kiếm đâu ra tên đần vậy? Cả tay chân và đầu óc đều vô dụng.”
Sang-Hyeon ngừng run ngay sau khi cậu nghe từ ‘tên đần’ , nhưng có vẻ lão trưởng phòng không để ý đến cho lắm.
“Biến ngay ra ngoài đi, ranh con!”
Trưởng phòng xoay ghế về phía cái máy tính và đuổi Sang-Hyeon đi.
“Vâng, thưa ngài.”
Sang-Hyeon uể oải gật đầu như chưa hề có chuyện gì xảy ra và bước khỏi phòng.
“Whew, mình đã nhịn nhục khá tốt nhỉ.”
Biểu cảm cậu lập tức trở nên tươi sáng hơn ngay sau khi ra ngoài. Giữ bình tĩnh là một kỹ năng cần thiết của cung thủ.
“Này, cậu lại bị mắng hả?”
Một người đồng nghiệp quay ra hỏi cậu.
“Ờ, ừ.”
“Haa…Cậu thật không may khi phải chịu đựng điều này.”
“Ờm, tôi cũng đâu còn lựa chọn nào khác. Tôi được vào công ty này cũng là nhờ người quen giới thiệu cho mà.”
Nepo hire[note59773]. Cái biệt danh luôn đeo bám lấy Sang-Hyeon.
Cậu đã phải từ bỏ cung đạo và không thể phát huy được hết tài năng của mình vì chấn thương. Huấn luyện viên vì quan tâm đến Hyeon, nên đã giúp cậu có được một vị trí trong công ty thông qua một người bạn. Nói cách khác, cậu đã được nhận vào làm nhờ quan hệ.
“Không sao, hiểu rõ vị trí của mình là tốt rồi.”
Người đồng nghiệp ngạc nhiên và bật cười khi thấy cậu tự thừa nhận mình là một nepo.
“Tôi nên biết rõ vị trí của mình.”
Sang-Hyeon thờ ơ trả lời trong khi đang nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay phải bị tê cứng.
‘Biết địch biết ta… Tự nhiên nó làm mình nhớ đến ngày xưa.’
Sang-Hyeon nhớ lại những ngày tháng cậu vẫn còn là vận động viên chuyên nghiệp. 'Hãy luôn tự biết mình đang ở đâu', huấn luyện viên đã luôn nói những lời này với cậu.
Cậu đã từng không hiểu những lời nói đó có ý nghĩa gì trong khi ai cũng đối xử với cậu như một cung thủ thiên tài của thế hệ tiếp theo, nhưng cho đến hiện tại, cậu đã hoàn toàn thấm thía lời nói ấy sau khi phải đối mặt với hàng tá những lời chỉ trích với chửi bới mỗi ngày.
“Tôi đi đây. Nếu không sắp xếp xong cái bản báo cáo này, tôi sẽ phải làm thêm giờ mất.”
Sau khi đã ‘ăn mày quá khứ’ đủ lâu, cậu bần thần tỉnh lại và nhanh chóng ngồi vào ghế để làm việc.
***
Sang-Hyeon ghé qua cửa hàng tiện lợi sau giờ làm để mua một vài lon bia rồi về thẳng nhà.
“Hầy…”
‘Cuối cùng thì mình vẫn phải làm quá giờ.’
Hyeon tự nhủ trong khi đang nhìn vào chiếc đồng hồ đã điểm đến 9 giờ tối.
Cậu nhanh chóng khởi động máy tính và mở một video thể thao lên.
‘Lâu rồi mình không xem lại nó.’
Cạch.
Sang-Hyeon khui một lon bia và xem video. Thi thoảng, cậu sẽ xem lại video này mỗi khi cảm thấy tinh thần đi xuống, nhưng gần đây thì cậu không xem nhiều lắm. Video này ghi lại thời khắc đỉnh cao khi cậu trở thành quán quân trẻ tuổi nhất của quốc gia.
Một vận động viên mặc áo trắng đang hít một hơi thật sâu, anh ta kéo dây cung và ngưng lại. Đôi mắt sắc bén như chỉ tập trung vào mục tiêu. Đây như thể là lời đáp lại của anh sau vô số ngày tháng tập luyện cho khoảnh khắc này. Và rồi, dây cung được buông ra.
Vút, phập!?
Mũi tên ấy đã ghim trúng vào hồng tâm.
–– Woohooo!? Lại là một phát trúng hồng tâm! Ố-ống kính của máy quay vừa bị nứt ra! Q-quán quân trẻ tuổi nhất…
–– Đây là...sự ra đời của một thiên tài! Các bạn đang chứng kiến một khoảnh khắc sẽ đi vào lịch sử…
Ống kính máy quay phóng to vào khuôn mặt trẻ trung của Sang-Hyeon trong khi các bình luận viên đang xôn xao vì phấn khích.
“Chết tiệt, trông ngầu thật đấy.”
Ực.
Cậu tự giễu bản thân và uống cạn lon bia.
Loạt thủ tục như màn phỏng vấn, lễ trao giải trôi qua và rồi video kết thúc. Gương mặt cậu phản chiếu lờ mờ trước màn hình đen.
“Mình đã già rồi…”
Thật ra, cậu mới chỉ 28 tuổi và vẫn còn quá sớm để gọi là già. Thế nhưng, cái con người tràn đầy hoài bão và tuổi trẻ trong video ấy giờ đây đã chẳng còn.
“Mình sẽ đi xem stream về trò chơi vậy.”
Như thói quen thường lệ của mình, cậu mở một chương trình phát sóng trò chơi lên.
Cậu không đặc biệt thích trò chơi lắm nên cũng chẳng mấy khi xem nó, và cá nhân cậu trước đây cũng chẳng đụng đến mấy thứ như này.
Từ khi còn nhỏ, cậu đã chỉ tập trung vào cung đạo và không có thời gian rảnh để chơi như những người bạn của mình.
Để theo đuổi môn thể thao này, cần phải tốn rất nhiều tiền.
Nhưng Sang-Hyeon chỉ sống một mình với bà nên không đủ khả năng để chi trả cho số tiến đó. Thế nên cậu không còn cách nào khác ngoài kiếm được học bổng.
Vì vậy, cậu luyện tập như một tên điên và chẳng có nổi một thời gian rảnh nào cho những thú vui của mình. Kết quả, cậu trở thành quán quân trẻ tuổi nhất toàn quốc. Cứ ngỡ rằng tương lai của cậu sẽ trở là một chặng đường đầy tươi sáng và hứa hẹn.
‘Nhưng không.’
Ực.
Cậu nhấp thêm một ngụm bia và nuốt trôi đi ký ức đau thương ấy.
Sang-Hyeon tập trung xem stream. Đây là một streamer của trò chơi thực tế ảo nổi tiếng có tên gọi là Full Dive.
–– Này! Di chuyển đi! Sao cái này cứ bắn trượt hoài vậy?
–– Chí mạng! Chí mạng! Trúng rồi!
Full Dive là một trò chơi cho phép mọi người bước chân vào một thế giới khác. Nhiều người cho rằng đây là trò chơi thực tế ảo tuyệt vời nhất hiện nay.
Họ cũng gọi nó là 'trò chơi con nhộng' bởi vì nó cần một cái buồng máy rất đắt đỏ để chơi. Chỉ một thiết bị cơ bản thôi đã ngốn cả đống tiền rồi. Một nhân viên văn phòng như Sang-Hyeon sẽ không bao giờ có thể đủ tiền để chi trả cho một thứ đắt đỏ như vậy.
Đối với cậu, vừa được xem người khác chơi, vừa được ngồi uống bia đã là đủ để thỏa mãn rồi.
[Grit Grit đã ủng hộ 50,000 won.]
–– Aim-y! Aim-y đâu rồi?
Một người xem đã ủng hộ chút tiền và phàn nàn về kỹ năng ngắm bắn của streamer. Chương trình tài trợ đọc lời nhắn lên với một giọng nói ngớ ngẩn.
–– Aimy-yyyy! Aim-yyy! Cậu đâu rồi?
Những dòng ủng hộ tương tự liên tục hiện lên.
[Jinsung’s Gummies đã ủng hộ 4,000 won.]
[Hôm nay chúng ta sẽ chơi cái gì vậy?]
–– Hôm nay chúng ta sẽ chơi…
Một dòng tin hiện lên với thông báo streamer sẽ tiếp tục phát sóng sau khi khởi động lại trò chơi.
[Aim-y đã ủng hộ 30,000 won.]
–– Ê! Tôi đã thử rồi nhưng sao mũi tên không bắn thẳng về phía trước vậy ? Cái máy này bị lỗi à?
Người game thủ ấy bắt đầu đổ lỗi cho tốc độ xử lý của buồng máy, mặc dù thiết bị không gặp phải một lỗi nào cả.
Những khoản tài trợ khổng lồ liên tục được hiện ra.
Những tin nhắn [LOLOLOLOL] bắt đầu tràn ngập cả màn hình.
–– Chúa ơi… sao bắn khó thế nhỉ? Trông nó cũng dễ chứ đâu đến mức này đâu....
Tuy nhiên, gương mặt của Sang-Hyeon trở nên cứng đờ.
“Dù kỹ năng của anh ta có kém đến đâu đi chăng nữa thì vẫn có rất nhiều người bao gồm cả mình ủng hộ...”
“Chẳng phải là anh ta quá thuận lợi sao?”
Hồi đó.
Cậu đã hy sinh rất nhiều thứ, cố gắng hết sức chỉ để được mọi người công nhận...
“Sao cũng được, đi ngủ thôi.”
Thời gian dần trôi và chẳng mấy chốc đã đến lúc cậu cần phải đi ngủ.
Một cuộc sống quá đỗi bình thường.
Chẳng mấy chốc, đèn trong phòng cậu đã tắt, rèm thì được kéo xuống, che khuất đi thứ ánh sáng hiu hắt của thành phố.
***
Sang-Hyeon được triệu tập đến văn phòng trưởng bộ phận ngay khi vừa tới chỗ làm vào ngày hôm sau.
‘Có chuyện gì vậy? Bầu không khí có vẻ lạ.’
Bị gọi tới văn phòng là một điều khá bình thường, nhưng ánh mắt của những người đồng nghiệp cậu thì lại không nói như vậy.
Thị lực của cậu khá tốt, nó phần nào giúp cậu đoán được vẻ mặt của họ từ xa.
‘Lạ thật đấy.’
Cậu chỉ có thể nghĩ rằng hôm nay mọi người đang hành xử hơi kì lạ, nhưng rồi cậu hiểu ra lí do ngay sau khi bước vào phòng.
Tak.
Một tờ đơn từ chức được đặt ngay trước mặt cậu.
“Chúng ta đang tái cơ cấu lại công ty”
Người trưởng phòng nói mà không thèm nhìn vào cậu.
“Nếu cậu rời đi mà không gây ồn ào thì sẽ có phúc lợi cho cậu, còn không thì cậu sẽ chả nhận được gì nếu bị sa thải đâu.”
Vị trưởng phòng trông thờ ơ tới mức Sang-Hyeon còn phải tự hỏi lão có đang thật sự nói với mình không.
“Cậu là người duy nhất trong đội của tôi đấy, cậu biết chứ? Mọi người đều đang làm việc rất chăm chỉ.”
Bây giờ thì, đến lượt đồng nghiệp của Sang-Hyeon bị lôi ra làm gương.
‘Có vẻ đây là lí do mình bị lão ta chỉ trích dữ dội như vậy vào ngày hôm qua.’
Bản báo cáo của Sang-Hyeon ngày hôm qua thực ra không phải quá tệ. Nghe thì có vẻ nhiều, thế nhưng lão trưởng phòng chỉ đang cố lôi ra những chi tiết vụn vặn nhất để đì cậu mà thôi.
Vì cậu chỉ là một trợ lý nên khi bị người cấp cao hơn rầy la, cậu chỉ có thể cúi đầu xin lỗi. Và bây giờ, theo quy định, cậu sẽ phải tự thôi việc.
“Tôi sẽ tự nghỉ việc, thưa ngài.”
Người trưởng phòng cuối cùng cũng chịu liếc mắt sau khi nghe Sang-Hyeon đồng ý dễ hơn dự tính.
“Thật sao?”
“Ngài nói nếu tôi rời đi thì tôi sẽ nhận được khoản lương thôi việc, phải không? Tôi chắc rằng ngài sẽ thêm vào đó một chút nhỉ.”
“Cậu quyết đoán đấy.”
“Tôi đã ghi âm lại cuộc nói chuyện này rồi, thế nên làm ơn hãy giữ đúng lời hứa.”
Hiển nhiên đó là một lời nói dối trắng trợn, thế nhưng người trưởng phòng vẫn gật đầu. Đó là bởi ngày nay, có rất nhiều người hay ghi âm lại. Đặc biệt là trong tình huống bị gọi đến phòng làm việc như này.
“Chắc chắn rồi, đó không phải là lời hứa của tôi mà là sự đảm bảo của công ty nên đừng lo.”
“Tôi phải rời đi trong ngày hôm nay à?”
“Cậu vẫn sẽ làm nếu tôi nói thế à?”
“Tôi sẽ đi thu dọn đồ đạc.”
“Hả.”
Sang-Hyeon quay đi với gương mặt vô cảm. Cậu nghe được giọng của trưởng phòng từ phía sau.
“Này, đừng quá buồn. Cậu được nhận vào đây nhờ quan hệ mà thôi, đúng chứ? Những người ở đây đều đã học tập chăm chỉ để tốt nghiệp đại học, nâng cao trình độ chuyên môn, có người còn phải dành tiền ra để đi du học nữa. Chúng tôi cũng đâu còn lựa chọn nào khác.”
Tất nhiên là Sang-Hyeon biết điều đó chứ.
Lý do khiến cho người trưởng phòng luôn la mắng cậu. Lý do khiến cho cậu gần như chẳng có nổi một người đồng nghiệp thân thiết nào. Và cho đến lúc này đây, ngay cả công việc của cậu cũng sắp biến mất.
Tất cả chỉ vì cậu là một vận động viên mới tốt nghiệp trung học.
“Tôi hiểu rồi.”
Cậu chậm rãi quay lại bàn làm việc và dọn đồ vào trong chiếc hộp. Tuy đã làm việc trong vòng 4 năm nhưng đống đồ của cậu còn chả đủ để lấp đầy được một cái hộp nhỏ.
***
“Mình nên làm gì bây giờ?”
Sang-Hyeon trở về nhà. Cậu rời đi như thể việc này chẳng ảnh hưởng gì mấy, nhưng giờ đây cậu lại đang cảm thấy như muốn phát điên lên.
28 tuổi, chỉ tốt nghiệp cấp 3, thất nghiệp, thành tựu duy nhất là cựu vận động viên bắn cung chuyên nghiệp… Cậu sẽ chả thể tìm việc ở bất cứ đâu với cái lý lịch này trên đất Hàn Quốc.
Cậu không thể gọi cho huấn luyện viên Sejin khi mà cậu đã nợ ông ấy quá nhiều.
“Mình có nên mua ít ramyeon để đề phòng không nhỉ? C-có lẽ là chút nước nữa…”
Cậu nghĩ về những thứ mình cần mua như thể thế chiến thứ 3 sắp ập đến tới nơi rồi.
“Haa.. haa…”
Sang-Hyeon tỉnh táo lại và hít một hơi thật sâu. Cậu cảm thấy cơ thể của mình không ổn lắm, do đó cậu ngồi xuống và nằm vật ra giường.
“Haaa…”
Cậu vô thức nhìn lên trên trần nhà. Kết cấu hình tròn của đèn LED trông như thể bia tập bắn mà cậu đã luôn ngắm tới vậy.
Sang-Hyeon giơ tay lên và ngắm vào chính giữa. Hơi thở của cậu trở nên đều đặn như thể đang cầm cung và cánh tay cậu đang ở trong một tư thế hoàn hảo.
Run rẩy…Run rẩy…
Tuy nhiên, phần tay phải của cậu lại đang ngày càng run lên.
“Hự…”
Tak.
Cậu hạ cánh tay xuống giường, một giọt mồ hôi chảy trên trán cậu.
Cậu ngồi dậy sau khoảng 5 phút và nặng nề di chuyển tới chỗ máy tính.
Cậu nghĩ tới việc làm ít bia lạnh nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, cậu mở nền tảng stream game mà cậu thường truy cập lên và gõ phím với đôi bàn tay đang run run.
‘Stream’
Cậu tự hỏi liệu mình có thể kiếm tiền nếu chơi game giỏi không?