“Nó giống quá.....”
Sang-Hyeon thấy ngạc nhiên trước sự chính xác của trò Olympics ảo này.
— Wooohoooo!
— Yu Sang-Hyeon! Yu Sang-Hyeon!
— Ah, tuyển thủ Yu Sang-Hyeon đã bước lên cùng với cây cung của mình. Bạn nghĩ sao?
— Tuyển thủ Yu Sang-Hyeon từ khi còn nhỏ đã thể thiện một tài năng thiên bẩm...
Những tiếng cổ vũ và bình luận của các đài truyền hình khi cậu vẫn còn làm vận động viên vang lên trong hư ảo.
Cậu cảm thấy căng thẳng như thể đang thực sự tham gia Thế vận hội.
Thình thịch. Thình thịch.
Nghe không đúng lắm, nhưng cậu lại có thể cảm nhận được tiếng tim đập văng vẳng bên tai. Đôi môi của cậu cũng trở nên khô khốc.
Một tấm bia quen thuộc ở cách đó 70 mét, nơi mà tầm nhìn của cậu có thể chạm tới.
Đỏ, vàng, xanh.
Tấm bia được vẽ với nhiều vòng tròn khác màu.
Giấc mơ của cậu cuối cùng cũng đã hiện ra ngay trước mắt. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng cậu được đứng ở đây?
“Whew.”
Sang-Hyeon ngay lập tức kéo căng dây để cảm nhận.
Kẹttt...
Âm thanh và cảm giác này thật quen thuộc, con tim cậu rộn ràng trước sự chân thực này.
‘Đ-được thật này?’
Thời điểm dây cung được kéo và giữ.
Sẽ có luôn có một thứ bị ảnh hưởng. Cậu nhìn về phía tay phải của mình.
“…!”
Phần tay phải đáng lẽ sẽ run lên bần bật, lại đang vững vàng kéo sợi dây như không có vấn đề gì xảy ra.
Sang-Hyeon đứng hình một lúc và cổ họng cậu như bị nghẹn lại.
“…”
Cậu nuốt xuống mọi cảm xúc, không rõ là vui hay buồn và từ từ cảm nhận cây cung.
‘Có chút khác nhỉ.’
Lực căng của dây cung, kết cấu của tay cầm, … Từng chi tiết nhỏ này vẫn có ảnh hưởng, nhưng chúng chả đáng kể lắm.
Cậu vẫn có thể làm quen với cái thứ đồ chơi này miễn là cậu có thể kéo căng dây như thường.
‘Triển thôi nào.’
Cậu lấy mũi tên và chuẩn bị để thực sự bắn nó.
Đôi mắt sắc bén của cậu nhìn thẳng vào mục tiêu.
Sang-Hyeon đã tiến vào cuộc đấu tranh giữa cậu và cây cung.
Cung đạo vẫn luôn là như vậy.
Một tuyển thủ phải biết cách biến cây cung thành của mình và sử dụng nó trong cuộc chiến đầy thầm lặng nhưng đẫm máu này.
Bắt đầu với việc kéo căng hết cỡ, một điều cần thiết để cậu giương cung lên vị trí phù hợp với mình.
Sự chính xác và ổn định của cánh tay phải là yếu tố then chốt trong giai đoạn này, do đó Sang-Hyeon phải mất một lúc để làm được.
Kẹtttt....
Sợi dây đè vào mũi và môi cậu như thể cậu vẫn tập luyện với nó vào ngày hôm qua. Bản năng cậu điều chỉnh tay phải vào một vị trí hoàn hảo ngay dưới cằm.
Đó chắc chắn là một tư thế hoàn hảo, nhưng mà…
‘Trọng lượng cây cung và độ căng của dây nhẹ hơn mình nghĩ, là để cho những người mới làm quen dễ hơn à?’
Có một vấn đề.
Nhẹ quá không quen, đối với cậu thì đây là một điều bất tiện.
Cậu không cảm nhận được trọng lượng cần thiết khi kéo dây cung.
Do đó khi cậu kéo mạnh hơn thì tầm ngắm của cậu bắt đầu trở nên không ổn định.
“Lại lần nữa nào.”
Cậu cuối cùng đã hạ cây cung xuống mà không bắn ra.
***
Ju-Hyeok và anh chủ nuốt nước bọt khi Sang-Hyeon lắp mũi tên vào. Ánh nhìn của cậu khi đó đột nhiên thay đổi.
“Uầy, dân chuyên nghiệp vẫn là một cái gì đó… Tư thế của cậu ta đỉnh thật!”
“À-ừ, em mới chỉ nghe thôi chứ chưa thấy tận mắt bao giờ.”
Ju-Hyeok chưa từng biết rằng Sang-Hyeon có thể nặn ra biểu cảm như vậy.
‘Đó là Yu Sang-Hyeon đấy à?’
Sang-Hyeon chỉ giương cung lên và ngắm nhưng đã khiến cho người xem cảm thấy mình như đang bị săn vậy.
Sự im lặng bao trùm lên toàn bộ không gian, cảm giác như đến cả cơn gió đang thổi cũng phải dừng lại để chờ cậu bắn.
“Hử? Sao cậu ta không bắn?”
“...?”
Sang-Hyeon đột nhiên hạ cung xuống.
“Chấn thương từ cánh tay phải vẫn còn ảnh hưởng đến cậu ấy à?”
Ju-Hyeok cắn môi. Anh chủ bên cạnh cậu nói thêm.
“Anh từng thấy điều tương tự trong Thế vận hội. Các tuyển thủ cũng thỉnh thoảng làm như vậy. Đó không phải là dấu hiệu tốt, nhưng cũng không phải là một điều gì đó quá đặc biệt.”
“À, phải rồi.”
“Cậu ta chắc hẳn đang cảm thấy khá lo lắng.”
Ju-Hyeok nhớ lại cách mà một cung thủ giương cung lên và hạ xuống trong Thế vận hội.
Các vận động viên cũng phải đối mặt với nhiều nỗi lo cùng với áp lực khi đang thi đấu.
‘Sang-Hyeok đang lo lắng ư?’
Yu Sang-Hyeon cảm thấy lo lắng trong một trò chơi thực tế ảo? Ju-Hyeok không thể tưởng tượng ra điều đó vì anh biết Sang-Hyeon hành xử như thế nào tại nơi làm việc.
Cậu ta chẳng bận tâm đến điều gì cả.
‘Cậu ấy hẳn phải thích nó lắm.’
Đến lúc này Ju-Hyeok mới nhận ra.
Sang-Hyeon đã từng yêu thích và nhớ môn bắn cung đến nhường nào.
Từng biểu cảm, cử chỉ và thậm chí là hơi thở của Sang-Hyeon đều cho thấy điều đó.
Việc cậu lo lắng không có gì sai cả.
Nó như kiểu gặp lại crush sau một thời gian dài vậy.
‘Tiền cũng chỉ là một cái cớ thôi nhỉ?’
Có vẻ như Sang-Hyeon không thực sự muốn kiếm tiền qua việc chơi game. Cậu chỉ muốn lấy nó làm cái cớ để được tiếp tục theo đuổi đam mê của mình.
Cậu muốn thoát li khỏi công việc nhàm chán và được trở lại làm cung thủ.
‘Bà cậu ấy cũng đã qua đời một thời gian rồi.’
Sang-Hyeon chỉ đi làm vì bà của cậu. Đã một năm trôi qua kể từ ngày bà cậu mất, cậu có lẽ đã trút bỏ đi gánh nặng đó và làm theo những gì mà con tim mách bảo.
‘Cậu ấy muốn làm gì nhỉ...?’
Tuy không liên quan gì nhưng trái tim Ju-Hyeok cũng bắt đầu đập rộn lên. Được theo đuổi ước mơ của mình và trở thành người giỏi nhất ở lĩnh vực đó sẽ có cảm giác ra sao?
Ju-Hyeok chưa bao giờ có cơ hội được trải nghiệm điều đó.
“Này, cậu ấy đang kéo tên lần nữa kìa.”
Anh chủ vỗ vai Ju-Hyeok.
“Ồ...”
Nó xảy ra nhanh đến nỗi Ju-Hyeok chỉ có thể kịp nói một câu.
Vụt!?
Sang-Hyeon bắn mũi tên tự nhiên như nước chảy.
“!”
Kể cả với một người chưa từng luyện cung bao giờ như Ju-Hyeok thì phát bắn đó vẫn thật khác biệt.
“C-cái gì?”
Anh chủ thốt lên.
Tên chưa tới đích, nhưng kể từ lúc Sang-Hyeon thả dây cung.
Thục!
Họ biết rằng mũi tên ấy sẽ bắn trúng hồng tâm.
“Whoa!”
“Cậu ta là ai thế? Cung đạo mà anh biết lại khác với cái này!”
Hầu hết mọi người chỉ xem cuộc thi bắn cung giữa các chuyên gia hàng đầu. Vì trừ khi đó là Thế Vận Hội, thì chẳng có cơ hội để xem mấy.
Tuy nhiên, Sang-Hyeon lại cho họ thấy một đẳng cấp cao hơn nhiều, cho dù hai người không am hiểu về bắn cung cho lắm.
Kiểu như cú nhảy hai vòng của Kim Yuna trông còn thanh lịch hơn cả những cú nhảy ba vòng bất ổn của các vận động viên khác ấy.
Khả năng bắn cung của Sang-Hyeon thậm chí còn có một tầm cao khác.
Vụt!
Cậu bắn một mũi tên khác.
Đúng như dự đoán, nó trúng ngay vào hồng tâm như thể bị hút vào.
Vụt!
Ba phát liên tiếp đều được 10 điểm.
Sang-Hyeon không dừng lại ở đó, cậu ngay lập tức bắn thêm 2 mũi nữa.
Vụt! Vụt!
Tấm bia gần như vỡ vụn ra ngay sau đó.
[Mười điểm!]
[Mười điểm!]
Không còn căng thẳng chút nào, những tiếng phát thanh thông báo về điểm số trở nên vô nghĩa.
Sang-Hyeon tiếp tục bắn và mọi mũi tên đều trúng hồng tâm một cách hoàn hảo.
Ju-Hyeok đã tưởng cụm ‘Dễ như ăn bánh’ là để ám chỉ đến Sang-Hyeon sau khi chiêm ngưỡng tài bắn cung của cậu.
“Anh nói trong này khác ngoài đời lắm mà.”
“Ừ thì... Rất nhiều vận động viên không thể làm quen được với nó, nhưng cậu ta thì khác. Mọi người thường khá chật vật lúc đầu và tìm cách để cải thiện sau. Còn cậu này thì...”
Anh chủ gãi đầu.
“Anh không biết gì về bắn cung, nhưng không phải cậu ta khá là khác à? Cậu ấy ở một đẳng cấp khác. Đây có phải cung đạo mà ta vẫn thường thấy không thế?"
Ju-Hyeok tiết lộ với anh rằng Sang-Hyeon từng là quán quân trẻ tuổi nhất giành được huy chương vàng tại giải đấu toàn quốc.
“Trẻ tuổi nhất ư?”
“Đúng vậy, cậu ấy nói thế khi bọn em uống rượu với nhau.”
“Nếu là chức vô địch quốc nội thì chẳng phải cậu ta là nhà vô địch trẻ nhất thế giới sao?”
“Có lẽ là vậy.”
“Thật đáng kinh ngạc. Anh đoán rằng ở cấp độ này thì đến cả người thường cũng sẽ nhận ra sự khác biệt thôi.”
Cùng lúc đó, tiếng reo hò vang qua màn hình.
— Wooohoooo!
— Một cú hoàn hảo! Tất cả cú bắn đều trúng vào chính giữa! Thật phi thường!
— Thật khó tin.
— Trời đất, anh ấy cũng đang phá kỉ lục về thời gian bắn! Thật không thể tin nổi!
Trò chơi kết thúc sau khi Sang-Hyeon bắn mọi mũi tên trúng vào hồng tâm.
Xìiii.
Cửa buồng máy chầm chậm mở ra cùng với hơi nước thoát ra ngoài.
Ju-Hyeok cứ tưởng Sang-Hyeon sẽ tự tin đứng dậy và mỉm cười, nhưng cậu ấy đã không ra.
“Làm gì mà lâu thế?”
Ju-Hyeok tưởng tên ngốc này không biết cách để ra khỏi buồng máy và tiến lại gần.
“Này, cậu không biết...”
Tuy nhiên, Ju-Hyeok đã dừng lại ngay khi cậu nhìn vào trong.
Khuôn mặt Sang-Hyeon đang tràn đầy nước mắt.
Cậu ứa nước mắt và khóc rất nhiều.
Những giọt lệ chứa đựng cảm giác đau khổ khi không được cầm cung trong suốt mười năm đang tuôn trào.