Stardust Project

chương 74: vì niềm tin không phản bội

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đôi mắt của huấn luyện viên Yoo Min Seo mở to bởi câu nói gây chấn động của tôi.

"Thật đấy à, có chuyện gì xảy ra với các cậu vậy?"

Cha Seong Bin đột nhiên bỏ trốn trong lúc luyện tập đã là điều đáng ngạc nhiên, các thực tập sinh khác thậm chí muốn đi tìm. Nếu bây giờ vẫn còn trong Dự án, Cha Seong Bin sẽ bị mắng té tát.

Ấy thế mà còn đòi hỏi cô hiểu cho là thế nào? Seo Han muốn làm gì?

"Seo Han định túm cổ Seong Bin về à?"

"Không đâu, Seo Han của chúng tôi không phải đứa trẻ như vậy..."

"Em sẽ giải thích sau. Si Woo hyung, nhờ anh nhá."

"Gì?"

Tôi không thể trì hoãn lâu hơn: "Em thực sự xin lỗi!"

Bỏ lại đằng sau tiếng kêu gọi của Yoo Min Seo. Tôi nhanh chóng chạy ra hành lang.

"Anh chàng đó ở đâu?"

Lâu rồi chúng tôi không ra ngoài, chắc anh ấy không đi xa được.

Tôi chạy dọc hành lang, kiểm tra từng phòng trống.

"Chẳng có ai."

Không ở đây cũng không ở đó.

Đầu tiên, tất cả phòng trống đều bị khóa, vậy đi đâu mới được?

Hay tôi kiểm tra lại lần nữa nhỉ.

"Seong Bin hyung!"

"Anh à, anh ở đâu?"

Tôi không quên kiểm tra mọi ngóc ngách, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi xem anh ấy có xuống tầng một không, nhưng không thấy Cha Seong Bin đâu cả.

Tôi đang gặp khó khăn vì nhóm tôi có một thành viên là cá thái dương.

Hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ đôi chân run rẩy, sau đó lại chạy tiếp.

"Ha...ha..."

Tầng 3.

Tầng 2.

Dù đã tìm kiếm khắp nơi nhưng tôi vẫn không thấy Cha Seong Bin.

"Chúng tôi cần tìm thấy Cha Seong Bin."

Tôi cảm thấy tình trạng của anh ấy sẽ tệ hơn nếu ở một mình. Tôi phải nhanh chóng tìm ra, bằng cách nào đó.

Tôi thở dốc, rồi nhìn xung quanh: "Huh... Anh ấy đi đâu cơ chứ?"

Tôi đã tìm đến mức này mà vẫn không ra, khó nhằn đấy.

Khi tôi chuẩn bị lên lầu kiểm tra phòng chờ thêm một lần nữa.

Như bị mê hoặc, mắt tôi tập trung vào một nơi.

Nhà vệ sinh nam ở tầng một.

Chân tôi tự động đi về hướng đó cứ như bị ma nhập.

Tôi đã tìm kiếm ở tầng hai và tầng ba, có lẽ anh ấy đang ở đây.

Vì lý do nào đó, trực giác tôi nói vậy, vì thế tôi không thể bỏ qua chỗ này.

"Seong Bin hyung?"

Kít-

Tôi mở cửa, bước vào phòng.

"Cha Seong..."

Tuy nhiên.

Ai đó ngồi trong phòng tắm với cánh cửa đóng chặt.

Hơn nữa, còn có tiếng thút thít nghẹn ngào.

"Hừm... Hmm..."

Có vẻ anh đang cố kìm lại tiếng khóc, nhưng âm thanh thoát ra qua kẽ răng.

Tôi dừng lại, cắn môi dưới.

Ah.

Thật là điên rồ.

***

Sswaa-

Tôi mở nước, rửa mặt bằng nước lạnh vài lần.

Rõ ràng người ở phía bên kia cánh cửa là Cha Seong Bin, nhưng tôi không gõ cửa hay gọi tên.

Tôi muốn cho anh ấy một chút thời gian.

Tôi tin rằng phát tiết cảm xúc sẽ giải toả tâm trạng được phần nào.

Két-

Một lúc sau, Cha Seong Bin đi ra ngoài với khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt rõ ràng đã khóc.

Có vẻ anh ấy muốn giấu, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng khóc qua cánh cửa.

Từ đôi môi khô khốc đó, một lời nói nhẹ nhàng phát ra: "Em ở đây một lúc rồi phải không?" Cha Seong Bin ngước lên nhìn tôi, rồi lắc đầu: "Ừm, chỉ như thế là đủ rồi. Bây giờ không cần bận tâm đến lòng tự trọng của anh đâu."

Sswaa-

Cha Seong Bin đi tới bồn rửa mặt, rửa khuôn mặt sưng tấy bằng nước lạnh.

Hạ nhiệt.

Haizzz-

Anh rửa mặt một cách thô bạo.

Dù nước bắn tung tóe khắp nơi, hình như anh không hề quan tâm.

Cha Seong Bin im lặng ngâm nước một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Một câu nói bình tĩnh phát ra từ miệng anh, nơi nụ cười đã biến mất: "Em đến để an ủi anh à?"

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người luôn nở nụ cười tinh quái lại nói chuyện lạnh lùng như vậy, tôi vô thức nuốt nước bọt.

Cũng đúng...

Bởi vì anh là một trong những thành viên hoạt bát nhất. Đột nhiên đổi tính như vậy, tôi khó mà tiếp cận một cách dễ dàng được.

Cha Seong Bin tuy không hung hãn nhưng lại nói với giọng lạnh lùng: "Anh sẽ nhận lời an ủi, nhưng anh nghĩ nó không giúp ích nhiều vào lúc này."

"Hyung."

"Tránh đường."

Cha Seong Bin thốt ra một câu cầu khiến, sau đó bổ sung thêm, có lẽ vì anh thấy thái độ của anh không tốt: "...Tránh ra. Trò chuyện bây giờ có chút khó khăn với anh."

"Anh định đi đâu? Chẳng có nơi nào đặc biệt để đi cả."

"Anh sẽ về ký túc xá nghỉ ngơi."

"Trốn tránh cũng không giải quyết được gì..."

Hơn hết.

"Em không đến để an ủi."

Mắt Cha Seong Bin mở to vì lời nói của tôi.

Tôi đã tìm khắp toàn bộ tòa nhà, rồi đến tận đây, nhưng lại nói không phải an ủi.

Khuôn mặt anh ấy tỏ vẻ đang cảm thấy vô lý.

Nhưng nó là sự thật.

Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi: "Em đến để hỏi anh."

"Gì?"

Tôi cho Cha Seong Bin, người trông rất xấu hổ, xem bức ảnh của Algye đăng.

Một bức ảnh giấy chứng nhận tốt nghiệp mà Cha Seong Bin có lẽ đã xem qua.

Cha Seong Bin cau mày, tỏ vẻ muốn hỏi tại sao tôi lại đưa bức ảnh cho anh ấy xem: "Hỏi cái này?"

"Đây." Tôi chỉ vào bức ảnh; "Anh có biết chỗ này không?"

Bối cảnh đằng sau tấm bằng tốt nghiệp, tôi có thể thấy hình ảnh mờ ảo của một căn hộ.

Tôi không nghĩ mình có thể tìm ra, nhưng tôi tự hỏi liệu Cha Seong Bin có biết không.

"Chúng ta phải bắt được tên khốn này."

"Căn hộ Hae Seong."

Cái tên bật ra khỏi miệng Cha Seong Bin khi anh ấy đang xem xét kỹ bức ảnh.

"Gần nhà anh. Anh đoán anh và người đó ở cùng khu phố."

Vậy người tự xưng là bạn cùng lớp với Cha Seong Bin, có lẽ không phải nói dối.

Tôi nhét điện thoại vào túi, kế tiếp mới nói: "Điều đó có nghĩa là anh chàng đó thực sự là bạn cùng lớp của hyung à."

Thế thì tốt hơn.

Phạm vi bị thu hẹp rất nhiều.

Nhưng trước đó, có một điều cần phải xác nhận: "Em hỏi chỉ để phòng hờ."

Tôi nuốt khan, nhìn Cha Seong Bin: "Hyung, những điều tài khoản đó đăng có cái nào là thật không?"

"Không có cái nào cả."

Câu trả lời được đáp trả ngay lập tức. Cha Seong Bin bổ sung với giọng run rẩy: "Cha Seong Bin... đã sống một cuộc sống tử tế."

Hồi trước, anh nói câu đó cứ như chuyện đùa.

Nhưng tôi nghĩ bây giờ thì không, Cha Seong Bin cúi đầu lặp lại câu này.

Xác nhận đầu tiên là...

"Anh không biết hút thuốc, em biết rõ mà."

Ừ, biết.

Tôi ở cùng anh cả ngay khi cùng đội trong Dự án, và khi luyện tập dạo gần đây. Tôi chưa bao giờ thấy Cha Seong Bin hút thuốc.

Vì thế, điều số 1 - tiết lộ Seong Bin uống rượu hút thuốc trong hồi còn đi học là dối trá.

"Lần cuối cùng anh đi học là hồi cấp ba, liệu anh có phải người duy nhất bỏ học giữa chừng trong lớp đó? Nếu anh có ý chí lớn như vậy thì đã không lâm vào tình trạng bây giờ."

Bài viết tiết lộ thực sự kỳ lạ, anh biết nó sai hoàn toàn.

"Anh không uống rượu hút thuốc. Anh thậm chí chưa từng bắt nạt bất cứ ai. Anh biết anh hay đùa giỡn, nhưng anh không sống tệ hại. Và...."

Cha Seong Bin nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Chính Lee Do Kyung mới là người đưa thông tin cho cô gái đó."

Tôi không bao giờ nghĩ tới tên của anh chàng nọ sẽ xuất hiện ở đây.

Tôi xấu hổ, hỏi lại mà không nhận ra: "Hyung cũng biết con người thật của anh ta à?"

"Như chó, ừ hơi kỳ lạ."

Tôi biết.

"Lee Do Kyung phát cuồng vì phụ nữ."

"Em nghe nói anh ta đang hẹn hò với năm người."

"Anh biết ba trong năm."

"Nhưng em nghe anh ta nói đã chia tay rồi."

"Thực sự?"

Dù sao đi nữa, tin đồn của anh được bắt nguồn từ kẻ này cũng kỳ lạ không kém.

Cha Seong Bin ủ rũ cùng đôi vai rũ xuống: "Khi còn đi học anh không phải học sinh siêng năng... Anh chưa bao giờ cư xử như một đứa trẻ thích học tập. Anh bận tập luyện nên không thể đến trường thường xuyên. Anh không đến lớp, thậm chí dù có đến... Anh mệt nên chỉ ngủ thôi. Thật sự."

Anh chưa bao giờ quấy rối ai hay thích hẹn hò đến phát cuồng.

Trước hết, tôi hiểu rất rõ Cha Seong Bin là người như thế nào rồi.

Bây giờ, người đã đăng thông tin sai trái.

Chỉ cần bắt được thủ phạm thôi vẫn chưa đủ sao?

Cha Seong Bin cau mày, bác bỏ lời nói của tôi: "Này, làm sao anh có thể tìm ra cậu ấy? Đâu phải chỉ có một hay hai bạn cùng lớp đâu?"

"Có ai trong lớp của anh là thực tập sinh không?"

"Sao cơ?" Cha Seong Bin trợn to mắt bởi câu hỏi bất ngờ: "Sao lại... Em đột nhiên lại hỏi gì thế?"

Có lẽ anh bị sửng sốt vì câu hỏi có nội dung gây sốc của Seo Han, nhưng đó là một câu hỏi rất quan trọng.

"Hyung, cố gắng nhớ xem có ai trong lớp anh là thực tập sinh không. Cho dù là người đã từng làm thực tập sinh hoặc hiện tại đang làm cũng được."

Lúc đầu tôi không nhận ra.

Tuy nhiên.

Khi tôi suy xét kĩ, tôi cảm thấy có chút khó hiểu.

'Có một số tin đồn xấu đang lan truyền.'

Lee Do Kyung biết ai đó đã lập tài khoản Algye để vùi dập Cha Seong Bin.

Có phải vì Lee Do Kyung có mặt khắp mọi lúc mọi nơi không? Anh chàng đó không phải Chúa, vậy làm sao anh ta biết trước chuyện này?

Đây không phải là vấn đề đáng để đăng lên báo, chỉ là tweet gây phẫn nộ thôi.

Anh ta không thể nào nghe thấy từ phóng viên Lee Do Yeon được.

Chắc chắn là tin đồn thổi trong phạm vi hoạt động của anh ta.

Trong trường hợp này chỉ có một khả năng duy nhất. Nguồn tin đồn từ ai đó cùng ngành.

Cha Seong Bin, người đang suy nghĩ về lời nói của tôi, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Có một người."

"Thật à?"

"Người đó trở thành thực tập sinh cùng lúc với anh..."

Hiểu rồi.

***

Trong một phòng tập nơi chỉ còn lại các thành viên của nhóm.

Tôi đã xin lỗi, vì tôi nhờ vả Yoo Min Seo và biên đạo múa Choi Myung Hwan rời đi, để chúng tôi họp một lúc.

Việc luyện tập tốt là cần thiết, nhưng bây giờ có một vấn đề riêng phải đối mặt.

Hai tuần trước khi ra mắt, một vấn đề liên quan đến Cha Seong Bin nảy sinh, phải giải quyết xong ngay lập tức.

Tất nhiên, tôi không có ý định tự mình hành động mà không có kế hoạch. Sẽ gây ra rắc rối nếu chúng tôi ra ngoài mà không có lý do, và bị chụp ảnh lại.

Thay vào đó, tất cả chúng tôi đều cùng nhau suy nghĩ xem phải làm gì trước tiên.

Tay Kang Si Woo chạm môi: "Vậy người hiện đang đăng tin đồn về Seong Bin hyung... Là bạn học thời cấp ba, cũng làm thực tập sinh à?"

Anh tưởng bạn cùng lớp anh ấy đang cố đuổi Seong Bin hyung ra khỏi nhóm bằng cách công bố số điện thoại, nhưng người đó thậm chí còn là thực tập sinh cùng ngành. Ngay cả ký ức của Cha Seong Bin về người đó đang sống trong căn hộ Hae Seong càng khẳng định chuyện này là thật.

"Ừm, chắc là vậy."

"Hai anh có thân không?"

"Mối quan hệ... không tệ."

"Thế nên, bạn anh càng tồi hơn."

Có những lúc bọn anh từng giúp đỡ nhau bởi vì cùng theo đuổi một ước mơ.

"Cuối cùng thì anh vẫn giữ khoảng cách với cậu ấy vì cậu ấy tỏ ra không muốn thân thiết với anh nữa nhưng..."

"Bạn anh nổi điên vì ghen tị." Nghe những lời đó, Jin Se Hyun nói với giọng tức giận.

"Ha, không có gì để suy luận thêm. Các tài khoản đều nói chuyện bằng giọng điệu như nhau."

Jin Se Hyun lướt nhanh từng tài khoản, cau mày: "Algye này, tài khoản này cũng vậy."

Jin Se Hyun dường như cũng có cảm giác déjà vu giống như tôi: "Giọng điệu giống nhau, còn ảnh xác thực đều bị lật ngược lại. Bối cảnh cùng một chung cư Hae Seong. Hình như được chụp cùng một vị trí, chỉ khác mỗi góc chụp thôi."

"Có lẽ Seo Han đúng đấy."

"Anh ta bắt đầu bị chỉ trích vì trông giống một kẻ gây war cấp thấp."

Dạo gần đây, hướng của dư luận đã thay đổi rất nhiều.

Cha Seong Bin biết không phải tất cả người hâm mộ đều quay lưng với anh nhưng bình luận ác ý vẫn còn đó khiến anh lo lắng mãi.

Những kẻ gây chuyện không biết chừng mực. Chúng tôi không thể để nó yên được...

Giống như một chiếc xe lửa mất phanh đang lao nhanh, nó chạy như điên cho đến khi tông vào ai đó mới có thể dừng lại.

Nếu so sánh chuyện bị bắt nạt của Cha Seong Bin như ví dụ trên, điểm dừng của anh ấy chính là rút khỏi nhóm.

Đúng như dự đoán, tâm lý của Cha Seong Bin sẽ xảy ra vấn đề một lúc nào đó.

Kang Si Woo khoanh hai tay lại, thở dài. Jin Se Hyun thì thầm bên cạnh anh: "Hyung, em nên làm gì đây?"

Câu thoại vừa rồi thực sự rất giống trong phim xã hội đen.

"Anh không biết. Anh nên làm gì với chuyện này."

Nếu tôi nhờ Double giúp đỡ, khó mà nhận được hồi đáp ưng ý.

Tôi không biết liệu họ có chăm sóc cho tinh thần của Cha Seong Bin không.... Có vẻ công ty sẽ nghĩ rằng chúng tôi đang phản ứng thái quá với vấn đề cỏn con này.

Ngay cả Doubles - một công ty lớn - cũng đầy tai tiếng bởi việc không bảo vệ tốt nghệ sĩ.

Trừ khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, tôi nghĩ khó mà nhờ vả công ty ra mặt được.

Kang Si Woo liếc nhìn Cha Seong Bin, anh hỏi: "Hyung nghĩ thế nào, hyung?"

"Anh?" Cha Seong Bin mím môi, cười ngại: "Ha, chúng ta có thể làm gì được đây? Không phải ngày nào cũng xuất hiện tin đồn về người nổi tiếng sao? Nếu anh ra mắt, anh phải chuẩn bị tinh thần."

"Còn có việc khác gấp hơn. Tôi nghe nói hôm nay cậu có hàng chục cuộc gọi nhỡ."

Vì số điện thoại của anh rơi vào tay sasaeng nên số lượng cuộc gọi nhỡ ngày càng tăng theo thời gian.

Cha Seong Bin gãi đầu bởi lời mắng của Ha Jun Seo.

Anh cố gắng mỉm cười, nói một cách khôn khéo: "À, tôi sẽ giải quyết nó~."

Không, Cha Sung Bin làm sao chịu đựng nổi đây. Đôi mắt run rẩy đang nói lên tất cả.

Nếu tâm lý yếu đuối bùng nổ ngay trên sân khấu ra mắt, chuyện còn khó khăn gấp ngàn lần.

"Không. Anh có thể xử lý cái gì? Anh phải tống hết vụ này xuống đất, và đi tiếp chứ."

Trong lúc tuyệt vọng, một cái tên tôi không có ý định nhắc tới bị bật thốt ra.

"Thật ra, có một người có vẻ sẽ giải quyết được..."

"...!"

Tất cả thành viên đồng thời đổ dồn chú ý vào tôi.

Ha Jun Seo hỏi với ánh mắt ngạc nhiên: "Ai?"

"Em có thân với người bạn đó không?"

"Đáng tin không?"

Đáng tin cậy, nhưng không thân thiết.

Thực tế....

Ha...

"Anh trai của em."

Truyện Chữ Hay