Buổi sáng trong lành.
Huấn luyện viên Yoo Min Seo đến Doubles vào sáng sớm để quay chương trình thực tế.
"Các bạn, một thời gian không gặp rồi phải không?"
Cô vốn là huấn luyện viên thanh nhạc của Doubles, vì thế phòng tập ở đây thoải mái như ngôi nhà thứ hai vậy.
"Mọi người thế nào... Huh?" Yoo Min Seo bước vào, vẫy tay chào, đột nhiên nhìn thấy một khung cảnh khác thường.
Các thành viên xếp hàng trước mặt Leader Kang Si Woo để nộp điện thoại di động.
Luật này chỉ có khi quay Dự án thôi, cô tưởng nó đã bị huỷ rồi.
"Gì, đây là trường học à?"
"Vui lòng nộp điện thoại ạ."
"Quản lý đã yêu cầu sao?"
"À, không đâu. Chúng tôi thống nhất ý kiến sẽ nộp điện thoại trong thời gian luyện tập."
"Bạn... Bạn muốn tập trung vào luyện tập?"
"Vâng, tôi muốn."
Đôi mắt của huấn luyện viên Yoo Min Seo mở to khi nghe lời giải thích của Kang Si Woo.
Đây có phải những chàng trai có độ tuổi trung bình 19,7 không?
Tại sao lại tự quản lý bản thân tốt thế?
"Ồ, huấn luyện viên, cô ở đây à?"
Yoo Min Seo quay đầu nhìn biên đạo múa Choi Myung Hwan, người đến sau, cô bắt đầu trò chuyện với anh.
Chỉ cần nhìn nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt cô ấy, cô ấy khiến anh có cảm giác chính cô là người tạo ra Stardust.
"Đây là lý do tại sao tôi sợ chương trình sống còn. Họ chỉ chọn những thành viên liều mạng nhất, nhìn xem các bạn ấy trưởng thành như thế nào ở độ tuổi này đi. Thậm chí tất cả còn nộp cả điện thoại chỉ để luyện tập chăm hơn."
"Hằng ngày?"
"Tôi đoán thế."
Tự nguyện giao nộp điện thoại dù không có yêu cầu?
Choi Myung Hwan ngạc nhiên, khoanh tay: "Wow, hôm nay anh nên mong chờ hơn nhỉ?"
"Việc diễn trước máy quay không dễ như anh nghĩ."
"Ơ, thật à."
Kang Si Woo lắc hộp màu trắng, đếm điện thoại của các thành viên.
Vẫn còn một người chưa giao ra.
Cha Seong Bin lặng lẽ giơ tay: "A, anh nộp đây."
Khoảnh khắc anh ấy bỏ điện thoại vào hộp.
'Gì?'
Khi màn hình khóa bật lên, dòng thông báo trên cùng thu hút sự chú ý của Yoo Min Seo.
Con số hiển thị trên màn hình thực sự rất bắt mắt.
"Seong Bin, sáng nay bạn đến muộn à?"
"Dạ?"
"Sao lại có nhiều cuộc gọi nhỡ thế?"
"Tôi thấy rồi, phải đấy." Cha Seong Bin nhún vai với giọng nói bình tĩnh khác thường, rồi rời đi.
Các thành viên khác tiến lên một bước, nhìn thanh thông báo trên điện thoại của Cha Seong Bin.
Bầu không khí có vẻ kỳ lạ.
Yoo Min Seo không cảm nhận được nhiều. Bởi vì tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào bài đánh giá giữa kỳ.
Không phải cô không muốn hỏi, hiện tại cô vội việc khác hơn: "Sắp đến ngày ra mắt của bạn phải không?"
"Phải!"
"Một bài báo công bố ngày ra mắt đã được đăng."
"Đúng ạ!"
Ngày 27 tháng 4.
Chưa đầy hai tuần nữa.
Biên đạo múa Choi Myung Hwan gật đầu nói: "Vậy chúng ta cùng xem nhé?"
Máy quay của chương trình thực tế đang bật, biên đạo múa Choi Myung Hwan và huấn luyện viên Yoo Min Seo, những người từng là cố vấn trong Dự án Stardust, đang chờ đánh giá.
Tất nhiên, có áp lực, nhưng đến nay các chàng trai đã luyện đến đếm không được số lần.
Cô tin rằng họ sẽ làm rất tốt.
Yoo Min Seo nhìn các thành viên với ánh mắt tin tưởng.
"Bắt đầu." Theo tín hiệu ngắn của Kang Si Woo, MR vang lên trong phòng tập.
Beat của Spacewalk được cho rằng đã hoàn thành xuất sắc trong từng giây.
Do Seo Han mở đầu.
This is my universe
Anh bơi trong không gian
Khoảng cách hơn 500 năm ánh sáng
Thứ duy nhất anh đạt được
Only light and me
Giọng hát trong trẻo đến mức khó có thể tin rằng đang hát trong phòng tập.
Do Seo Han, center của ca khúc đầu tay, bước lên phía trước, thể hiện rõ sự hiện diện của mình ngay từ đầu.
"Wow, dù sao thì cậu ấy cũng đến từ Mebo mà."
(Mebo: our main vocail)
Seo Han nhẹ nhàng uốn cong cơ thể, lấy lại thăng bằng ngay lập tức. Khóe miệng cậu nhếch lên, vừa cười rạng rỡ vừa nhìn thẳng phía trước.
Anh sẽ gấp vũ trụ làm đôi
Đuổi kịp thời gian đã trôi qua
Vũ đạo trông như các thành viên đang bơi ra khắp mọi hướng. Đồng thời, một lần nữa tập hợp lại.
Vũ đạo này do biên đạo múa Choi Myung Hwan đích thân biên đạo nên nó rất sạch sẽ, không hề lộn xộn.
"Trông đẹp quá."
Vũ đạo đôi của Cha Seong Bin và Kang Si Woo xuất hiện ngay trong đội hình nhịp nhàng.
Kang Si Woo rap với giọng nhẹ nhàng, còn Cha Seong Bin sẽ rap ngay sau Kang Si Woo.
It's been a long time, thay đổi, so many things
Anh có thể quay ngược thời gian, để có thể tìm được em
Can you catch my time?
Cách diễn đạt của Kang Si Woo thật sự hoàn hảo.
Kang Si Woo là một rapper tài năng đến nỗi quá đáng tiếc khi anh ấy không thể thể hiện hết sự quyến rũ của bản thân trong thời gian dự thi Dự án và bị loại bỏ.
Và. Ở đây còn có một người tài năng khác, rapper chính thứ hai.
Anh nhớ hành tinh đó, anh lại mơ về em, bay lên, i fly to....
"...Your sky."
Mày của huấn luyện viên Yoo Min Seo nhướn lên: "Ơ, Seong Bin?"
Anh chàng rap rất giỏi nhưng lại vấp trong câu cuối.
Vì lỗi đó, cậu ấy lỡ nhịp, bỏ qua toàn bộ phần vũ đạo.
Hành tinh anh từng đến, có màu xanh lạnh lẽo, Utopia
Anh không thể quên được vẻ đẹp đó, anh bị mắc kẹt bởi em
Có phải anh bị mất nhịp vì lỗi trước đó không? Cha Seong Bin mắc hàng loạt sai lầm khác.
'Gì thế, tôi cứ tiếp tục sai?'
Bài hát bây giờ không phải vấn đề.
Mọi người đều thấy rõ như huấn luyện viên thanh nhạc Yoo Min Seo, Cha Seong Bin không thể nhảy kịp tốc độ của vũ đạo.
Biểu cảm trên khuôn mặt huấn luyện viên Choi Myung Hwan lập tức đanh lại.
Tìm em spacewalk dù chết cũng không sao...
Thump -
Rốt cuộc Seong Bin va vào Do Seo Han, khi cậu di chuyển tới gần anh.
"Dừng một chút." Yoo Min Seo không thể xem tiếp, hét lên dừng lại.
"Làm lại, Seong Bin. Tập trung vào."
"Tôi hiểu!"
Cô nghĩ tốt nhất nên cắt đoạn này đi.
Lần thử thứ hai cũng không khác nhiều.
"Seong Bin...?"
Đột nhiên một anh chàng chưa bao giờ mắc lỗi vũ đạo dù trên cả trên sân khấu lớn, bắt đầu sai không ngừng.
Biên đạo múa Choi Myung Hwan nuốt khan, ra hiệu với cameraman: "Ngừng quay một lát."
"Đúng, tôi nghĩ việc quay phim lúc này không còn quan trọng nữa."
Việc quan trọng hơn là chất lượng của sân khấu ra mắt.
Hai người đã quan sát Cha Seong Bin từ thời cậu ấy còn làm thực tập sinh đều biết tình hình hiện tại nghiêm trọng đến mức nào.
Cha Seong Bin đẹp trai đó sao?
Anh chàng vô cùng giỏi trên sân khấu lại mắc lỗi cơ bản thế này?
Khoảng lặng khó có thể đánh vỡ.
Các thành viên chỉ có thể nuốt nước bọt.
Cha Seong Bin cúi đầu vì biết do anh mà bài đánh giá giữa kỳ bị dừng giữa chừng.
"Seong Bin, bạn bị sao vậy? Bạn mất trí rồi à?"
"X-xin lỗi."
Anh nghe nói các cậu ấy đã luyện tập chăm chỉ.
Mặt Cha Seong Bin tái nhợt khi Choi Myung Hwan hỏi tại sao ngay cả kiến thức cơ bản cũng sai.
Cha Seong Bin chưa từng bị biên đạo Choi Myung Hwan mắng trong thời gian làm thực tập sinh.
Anh là kiểu người giỏi tự lo liệu mọi việc, nếu bị chỉ trích gì đó, Cha Seong Bin thường mỉm cười, lẻn đi.
Tuy nhiên, hôm nay, Cha Seong Bin không làm vậy, anh lắp bắp với giọng run rẩy: "Em nghĩ do em không được khoẻ."
"Gì?"
Tất nhiên, lý do này không có hiệu quả với Choi Myung Hwan: "Seong Bin. Bạn đang biện minh à?"
"Bạn định phá hỏng sân khấu vì tình trạng sức khoẻ không tốt?"
"Không ạ." Cha Seong Bin lắc đầu với vẻ mặt xấu hổ.
Choi Myung Hwan vừa cau mày vừa lạnh lùng nói: "Các bạn sắp ra mắt rồi. Các bạn không phải là thực tập sinh. Bạn phá hỏng sân khấu vì lý do sức khoẻ? Bạn thanh minh như thế à? Mọi người có hiểu cho bạn không?"
"Họ chỉ xem kết quả. Kết quả rằng bạn nhảy tệ ngay khi ra mắt. Chuyện này chẳng tốt đẹp phải không?" Lời của biên đạo múa Choi Myung Hwan tuy lạnh lùng nhưng là sự thật.
Sau lời nhận xét dài dằng dẳng, sắc mặt Cha Seong Bin chuyển từ trắng bệch sang tái nhợt.
Một giọng nói nhỏ phát ra từ miệng Cha Seong Bin, anh đứng loạng choạng với khuôn mặt như sắp ngất xỉu: "Tôi rất...xin lỗi."
Cha Seong Bin liên tục cúi đầu xin lỗi. Đôi môi mất máu phát ra thanh âm run rẩy hơn bao giờ hết: "Tôi sẽ hạ nhiệt đầu mình một chút."
Và. Cha Seong Bin, người chưa từng làm điều này trước đây, vội vàng trốn ra ngoài.
"Ơ, a, Seong Bin!"
"Này, Cha Seong Bin!"
Khi Cha Seong Bin chạy ra khỏi phòng tập vì xấu hổ, biên đạo múa Choi Myung Hwan trợn mắt, gọi anh ấy lại.
Nhưng bóng anh ấy biến mất sau cánh cửa đã đóng.
"Vì, vì tôi mắng cậu ấy sao?"
"Tôi không nghĩ vậy... Tôi xin lỗi." Kang Si Woo xấu hổ cúi đầu.
Cha Seong Bin không thể chịu đựng được lời đánh giá nên bỏ chạy.
Các thành viên còn lại cũng xấu hổ không kém, nhưng...
Tôi hiểu câu chuyện ở một mức độ nào đó.
Anh ấy không phải loại người như vậy.
'Ồ, anh sai, anh sai! Anh sẽ tập thật chăm chỉ~'
Anh ấy có thể mỉm cười gian manh, rồi phớt lờ nó, nhưng đột nhiên lại sợ sệt và chạy trốn?
"Ha..." Nơi Cha Seong Bin đột ngột bỏ đi. Jin Se Hyun nhắm chặt mắt rồi mở ra.
Ánh mắt anh hướng về Seo Han: "Anh đoán anh ấy thấy nó rồi?"
"...100%."
Seo Han cũng nhìn thấy màn hình khóa khi Cha Seong lBin nộp điện thoại của anh.
Có tận 57 cuộc gọi nhỡ nhỉ?
Một ngày nọ, đột nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, sao anh ấy có thể không nhận ra cơ chứ?
Seo Han liếm môi dưới, đối mặt với thực tế.
"Tôi nên làm gì với con cá mặt trời đó?"
Có chuyện gì đó xảy ra với Cha Seong Bin. Tôi phải làm nó đúng.
***
Tin đồn ác ý về Cha Seong Bin. Tất cả những tin đồn đó đều được lan truyền bởi một người.
Đây là suy đoán của tôi.
Không lẽ lý do Cha Seong Bin rời nhóm là vì tên khốn này?
Tôi không biết chi tiết về thời đại Stardust, nhưng... Không thể nào không liên hệ chuyện này với kiếp trước được.
Nếu như ngay khi mới ra mắt đã bị đồn thổi như vậy thì người tung tin thật sự rất ác.
Cư dân mạng cũng sẽ truyền bá đi khắp nơi.
Trường hợp này chỉ là buôn chuyện cá nhân, rõ ràng Double sẽ không thực hiện bất kỳ biện pháp bảo vệ nghệ sĩ nào.
Trong hoàn cảnh như vậy, tâm can của Cha Seong Bin ắt hẳn đã mục nát đến vỡ vụn.
Ngoài ra, các thành viên Stardust của kiếp trước thậm chí còn bùng nổ bê bối.
Không thể chịu đựng nổi, cá thái dương chọn cách rút khỏi nhóm.
"Đó là cách mọi chuyện xảy ra."
Lúc đầu tôi không hiểu. Một nơi mà tất cả mọi người từng hào hứng bước vào. Tại sao anh ấy lại tự nguyện rời đi?
Đối với Cha Seong Bin, đây là một kiểu tự vệ.
Cố níu kéo ước mơ trong môi trường sống chẳng khác gì địa ngục ư.
Cha Seong Bin rời Stardust một mình để tìm lại thiên đường cho bản thân.
Liệu trong hoàn cảnh đó, tôi có lựa chọn như anh không? Tôi không thể nói chắc chắn.
'Vậy trong tình huống này... tôi nên làm gì?'
"Cái quái gì... Làm thế nào..."
Tôi nuốt khan, sắp xếp lại mối quan hệ giữa Cha Seong Bin và tôi trong đầu.
Tôi có thân thiết với anh chàng đó không?
Tuyệt đối không.
Chúng ta mới bắt đầu nói chuyện với nhau cách đây không lâu, sao có thể thân thiết với anh chàng mà tôi cho rằng tính cách không hợp chứ?
Nếu chúng tôi không cùng một nhóm, đây sẽ là mối quan hệ không thể tồn tại đến cuối đời.
Tuy nhiên.
Chúng tôi có liên quan.
Rốt cuộc chúng tôi vẫn cùng một nhóm.
Sao có thể giả vờ không biết gì?
Là một nhóm đấy.
Tôi thấy anh ấy suy sụp đến vậy.
"Tôi thực sự xin lỗi, nhưng tôi nghĩ tôi phải rời đi."
Tôi không thể để anh ấy một mình.