Bộ não của gia đình tôi, được cả nhà công nhận. Anh cũng là một người đàn ông có tư duy rất kỳ lạ.
Ha Jun Seo đập tay vào đầu gối, nét mặt hệt như anh cũng chợt nhớ ra chuyện này. Nhờ thế, anh trông sáng sủa hơn trước.
"Wow, đúng rồi. Anh trai Seo Han là PD nhỉ?"
Dù chỉ là PD mới vào nghề nhưng chắc chắn anh ấy hiểu rõ lĩnh vực này hơn chúng tôi.
Chẳng trách ánh mắt ai cũng lấp lánh như gặp được vị cứu tinh vậy.
PD, danh xưng mang lại cảm giác năng lực to lớn.
Nhưng.
"Tuy nhiên...." Tôi bổ sung với một nụ cười xấu hổ trên mặt: "Em không biết liệu anh ấy có giúp không."
"Tại sao?"
"Anh trai không đặc biệt quan tâm đến em."
Một người đàn ông tên là Do Seo Jun làm việc tại đài SBC. Anh ấy là người có thể trơ mắt đứng xem Algye của tôi phát nổ, chứ đừng nói tới Cha Seong Bin.
Tôi không chắc anh ấy có định giúp đỡ không?
Hoặc tôi phải chi trả một khoản lớn, hay thứ gì đó đáng giá?
Vì anh ấy là người cho, còn tôi là người nhận nên tôi cảm thấy lo lắng hơn.
"Em sẽ bắt anh ấy giúp bằng được, dù em phải bán thân."
Bán mình ở đây không có nghĩa tồi tệ đâu.
Kiểu như rửa bát 3 tháng, dọn dẹp 5 tháng.
Anh em chúng tôi gọi nó là đèn tâm trạng tự động (feat. bật tắt) chuyên dụng của Do Seo Jun.
"Ha, em choáng váng quá."
Nhưng tôi có thể làm gì đây?
Ít nhất tôi nên cố gắng túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
***
Giờ ăn trưa, căng tin tầng 1 đài truyền hình SBC.
Một người đàn ông đã thu hút tầm mắt của phóng viên Lee Do Yeon, người đang cầm cốc cà phê bằng cả hai tay.
PD đấy ngồi ở một nơi như thế này, có chút lãng phí. PD Do Seo Jun, người trông đẹp trai giống hệt em trai nhưng có đường nét dày dặn hơn.
Nếu cô làm việc ở đài truyền hình với khuôn mặt đó, liệu cô có được đề nghị làm diễn viên không? Seo Han có khuôn mặt hào nhoáng thích hợp làm thần tượng thì hình ảnh của Seo Jun chắc chắn hợp với màn ảnh lớn.
Có vẻ chuyện này từng xảy ra trước đây, nhưng người liên quan lại rất bình tĩnh.
"Ờ?"
Nhưng hôm nay, mây đen dày đặc trên khuôn mặt đẹp trai đó.
Cô mỉm cười đặt tách cà phê lên bàn: "PD, hôm nay anh bị áp suất thấp à?"
Phóng viên Lee Do Yeon gặp gỡ anh và mới bắt đầu yêu đương gần đây.
Hai người có tính cách kinh khủng khiếp đang yêu nhau một cách thận trọng, trong khi vẫn giữ nguyên tính cách ban đầu của bản thân.
Tuy nhiên.
Sáng ra anh tỉnh giấc bằng nhân cách bẩn thỉu, anh nhận ra đến giờ này nhân cách ấy thậm chí càng tệ hơn.
PD Do Seo Jun nhai bánh mì tròn, cười ngại: "...Em thấy à?"
"Ừ, hơi nhiều một chút."
Anh đang đắm chìm trong suy nghĩ với vẻ mặt sắp giết chết ai đó, không hiểu sao, con sâu tò mò của cô lại trỗi dậy.
Phóng viên Lee Do Yeon nheo mắt, hỏi một cách tế nhị: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì to tát cả... Anh nghĩ hôm nay anh nên nghỉ làm sớm một chút."
Xin nghỉ trong khoảng thời gian bận rộn này bằng cách sử dụng ngày nghỉ phép hàng năm?
Không thể nào xin nghỉ chỉ vì một chuyện không to tát được.
Phóng viên Lee Do Yeon nuốt nước bọt, thốt lên: "Có chuyện gì thế? Là gì mới được?"
"Ừm...." Do Seo Jun gõ nhẹ lên bàn, cười khẽ.
Anh bật cười.
Chắc chắn là nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lời nhận xét lại rất tàn bạo.
"Có một gã điên đang cản đường em trai anh."
Cô nghe thấy trong giọng nói điềm tĩnh ẩn chứa cơn giận lớn đến mức không thể nào tả được bằng lời: "A, anh định làm gì?"
Kít-
PD Do Seo Jun kéo ghế, đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Anh phải cắt chân hắn ta."
***
Đối với Do Seo Jun, Do Seo Han bé hơn anh 10 tuổi. Vì thế, nói anh nuôi lớn Seo Han cũng không hề sai.
Khi anh đi học về trong bộ đồng phục học sinh, em trai anh luôn chạy đến chỗ anh với chiếc túi trẻ em trên lưng, nài nỉ anh đi chơi cùng.
Seo Han trong ký ức của Do Seo Jun vẫn còn đọng lại trong những ngày ấy.
'Anh! Mua kem cho em đi!'
'Anh! Chơi với em nha!'
Một đứa trẻ đáng yêu như vậy đã trưởng thành từ bao giờ...?
Em ấy đã yêu cầu anh...
Do Seo Jun nhíu mày, hỏi em trai: "Em thiếu tiền tiêu vặt à?"
"Không phải."
Lý do gì khiến em gọi cho anh và yêu cầu anh về nhà bố mẹ để gặp mặt nói chuyện trực tiếp.
"Vậy... Em muốn lên sóng truyền hình đài của anh? Anh chưa có nhiều thẩm quyền như vậy."
"Không phải."
"Thế thì là gì?"
Seo Han thở dài, lắc đầu: "Em đến để nhờ vả chuyện khác."
"Chuyện gì?" Do Seo Jun hất cằm lên tỏ vẻ nói mau.
Vẻ ngoài hiện tại của anh ấy rất nhân từ, hệt như sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.
Mặc dù hiện thật luôn ngược lại.
"Ừm, thành viên trong nhóm em hiện đang gặp chút rắc rối... Chuyện là...."
Từ sự cố Algye đến phát hiện ra là bạn cùng lớp, kết luận muốn ngăn chặn.
Khi Seo Han thuật lại toàn bộ câu chuyện...
"Tại sao lại là anh?" Seo Jun chỉ hỏi câu này với khuôn mặt thất vọng.
"Đợi chút!" Seo Han khẩn trương điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn: "Em sẽ bật đèn tâm trạng trong 3 tháng."
"Bình luận xấu đến mức nào mà em lại bán mình như vậy?"
Hôm nay là một ngày tồi tệ, khi anh chuẩn bị đi ngủ, em trai gọi điện tới với yêu cầu giúp đỡ đổi lại sẽ làm đèn tâm trạng cho anh, vì thế bây giờ anh đang ở đây.
Seo Han thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Em phản ứng khá nhanh chóng. Do em là vũ công chính."
Anh có thể nhanh chóng bật công tắc, bắt hamster về nhà.
'Có sức hấp dẫn đấy, nhưng...'
"Em quá bận nên đâu có ở nhà." Đèn công tắc tâm trạng không thể hoạt động trong hoàn cảnh em ấy trọ ở ký túc xá.
"Em cũng sẽ nấu ramen cho anh!"
"Tính đầu độc anh? Món ramen em nấu ngon như thuốc độc vậy. Ngay cả khi anh đưa nó cho bạn, bạn anh cũng không dám ăn." Anh không có ý định chấp nhận bất kỳ thỏa thuận nào. Do Seo Jun khoanh tay, lắc đầu.
"Nếu anh không giúp, lỡ mọi chuyện trở nên phức tạp hơn thì chỉ có mỗi em gặp rắc rối thôi, anh."
Không phải sẽ tốt hơn nếu đây là khó khăn của em sao?
Sao anh phải giúp một người mà ngay cả mặt anh cũng không biết?
Anh không có cách nào để giúp em.
"Vậy tại sao?"
'Tại sao tôi lại đến đây?'
Hoặc có đèn tâm trạng chuyên dụng trong 3 tháng hoặc không có gì. Do Seo Jun thở dài thật sâu, ôm lấy cái đầu đang nhức nhối: "Ai đó làm điều tội tệ với em trai anh. Và em đối xử với anh như thế này."
Anh từng nghĩ làm PD ở Hàn khó nhằn nhưng không ngờ sống với tư cách anh trai của Idol còn khó hơn gấp bội.
"Do Seo Han, em có định đối xử tốt với anh không?"
Seo Han của anh phải thành công.
Chất lượng của cuộc sống nghỉ hưu sau này của anh phụ thuộc hoàn toàn vào sự thành công của em đấy.
"Ôi chúa ơi, chết tiệt."
Do Seo Jun đút tay vào túi, văng ra câu chửi thề kéo dài hàng tháng trời.
Quán cà phê không có người phục vụ mở cửa 24/24, với tầm nhìn tuyệt vời ra khu căn hộ Hae Seong.
Đây là quán cà phê nằm trong khu chung cư, vừa qua giờ ăn trưa, tầm này không có ai ghé quán.
Đúng lúc đó, có người đang đi về phía quán cafe. Khuôn mặt mà anh chờ đợi suốt nãy giờ.
Do Seo Jun cười tươi chào đón, như thể anh rất thân với chàng trai đó vậy.
"Jang Joo Won?"
"Vâng đúng vậy."
"Ngồi đây đi."
Người mở cửa bước vào quán cà phê có mái tóc nhuộm vàng, ngoại hình trông như tay ăn chơi.
Chắc đã nhuộm lâu rồi nên chân tóc đen mới mọc ra rất nhiều. Mái tóc thậm chí không được chăm chút chút nào khiến hình tượng trông càng cẩu thả hơn.
Cha Seong Bin có dáng vẻ ranh mãnh, nhưng người này... cạn lời.
Nhìn chung, cậu ấy giống một thằng nhóc hư hỏng đang nhai kẹo cao su.
Seo Do Jun hỏi với giọng nhẹ nhàng: "Cậu là thực tập sinh của Enter phải không?"
"Ừ, nhân tiện... Anh có phải lừa đảo không?"
Cậu ta tới gặp anh, vì anh giới thiệu mình là PD của đài truyền hình, nhưng có vẻ cậu ấy không thực sự tin tưởng, chỉ đến xác nhận thôi.
Do Seo Jun cười xoà bỏ qua câu hỏi đầy khiêu khích, anh đưa danh thiếp ra.
Jang Joo Won lật đi lật lại tấm danh thiếp, mỉa mai: "Ồ, anh chuẩn bị cả danh thiếp luôn. Nhìn anh càng giống lừa đảo hơn đấy."
"Tên tôi là Do Seo Jun, PD của SBC đang quay chương trình 'Chạy khắp đất nước'."
"Oh, vậy sao?" Jang Joo Won khoanh tay, phá lên cười.
Anh chàng này có khuôn mặt còn giống thực tập sinh hơn cậu, liệu cậu có mắc phải một trò lừa đảo thấp kém như vậy không?
"Chà, nếu tôi hối lộ anh, anh có cho tôi xuất hiện trong chương trình này không?"
"Hay là anh có mang theo hợp đồng? Anh định gạt tôi một cách nghiêm túc à?"
Thái độ công khai khiêu kích thật sự hung hăng, nhưng anh không hề bị ảnh hưởng. Seo Do Jun mỉm cười, nhún vai.
Nếu ở mức độ nghi ngờ như thế này, anh không nghĩ cậu ta sẽ tin dù thấy tên anh xuất hiện trong chương trình đó, vì vậy anh nghĩ cách này sẽ tốt hơn.
Do Seo Jun bình tĩnh nói: "Nếu cậu không tin tôi, hãy xem tập phim tuần trước. Tạo bất ngờ cho PD mới bằng camera ẩn, cảnh tôi xuất hiện đã được phát sóng toàn bộ."
"Ha, thật là vớ vẩn... ."
Jang Joo Won vừa càu nhàu với giọng cáu kỉnh vừa lấy điện thoại di động ra khỏi túi.
Chỉ cần một cú search, bạn sẽ tìm thấy tất cả.
Ngày nay, cậu ngạc nhiên bởi kẻ lừa đảo làm việc cẩu thả như vậy.
Cậu gõ 'Chạy vòng quanh đất nước' trong khung màu xanh lá cây, sau đó kéo xuống.
"Ơ?"
Một giây trước nụ cười tanh tưởi còn đọng trên môi vụt tắt chỉ trong chớp mắt.
"Wow, không thể nào."
Cùng lúc đó, làn da của Jang Joo Won trở nên tái nhợt.
"Hả... Đây là sự thật à?"
Jang Joo Won cau mày, tỏ ra không thể tin được, ngước lên nhìn PD trước mặt.
Người đàn ông trên màn hình này là người đang ngồi trước mặt cậu. Cậu không thể không bối rối.
Dù nhìn theo góc nào thì cũng không giống như một khuôn mặt của người làm công việc bình thường.
"Thật sao... Anh là PD thật sao?"
"Bây giờ cậu đã muốn nói chuyện chưa?"
Seo Do Jun đáp với giọng lạnh lùng.
***
Anh đã nghe một số thông tin từ Cha Seong Bin.
Rằng anh bạn này kiếm sống bằng công việc bán thời gian, trong khi vẫn làm thực tập sinh tại công ty giải trí vừa và nhỏ.
Tập luyện những 5 năm nhưng chưa thấy thành quả gì đáng kể.
Một chàng trai hoặc thiếu tài năng hoặc thiếu nỗ lực. Hoặc cả hai.
Ừm, anh đoán có lẽ vậy.
Anh không muốn quan tâm đến cuộc sống của dân côn đồ.
"Tôi bận hơn cậu nghĩ nhiều nên tôi sẽ hỏi thẳng vào vấn đề." Do Seo Jun bật màn hình điện thoại lên, đặt nó trên bàn.
Điều đầu tiên đập vào mắt Jang Joo Won là tweet màu xanh mà cậu không ngờ sẽ xuất hiện ngay lúc này.
Con ngươi của Jang Joo Won lập tức dao động trong giây lát.
Do Seo Jun hỏi với giọng trầm: "Cậu tự viết mấy bài này à?"
Màn hình hiển thị những tài khoản chứa đầy nội dung chỉ trích Cha Seong Bin.
Rõ ràng cậu bị đào ra tài khoản rồi.
Khuôn mặt của Jang Joo Won tối sầm lại: "Sao anh giới thiệu mình là PD của một đài truyền hình... Thực chất anh đến từ Doubles Enter phải không?"
PD của SBC đến nói chuyện này với cậu, với người chỉ là thực tập sinh ư.
'Tại sao anh ta lại cho tôi xem nó?'
Jang Joo Won cau mày, lạnh lùng nói: "À, anh có tham gia vào đội ngũ sản xuất Dự án Stardust không?"
"Ai đã viết nó?"
"Tôi không viết. Đây là lần đầu tôi thấy."
"Đúng không?" Do Seo Jun bật cười, bấm vào một bức ảnh trong tài khoản Algye.
Bức ảnh được đôi mắt tinh tường của Seo Han đã phát hiện ra.
"Đồng hồ đẹp đấy. Có đắt không?"
Bức ảnh xác thật mà trong đó có một người đàn ông đeo đồng hồ bị làm mờ khuôn mặt.
Jang Joo Won nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay, lập tức nghiến răng.
"OH SHIT."
Đó là lý do tại sao hôm nay cậu đeo chiếc đồng hồ này.
Ấn tượng đi đôi trang phục.
Jang Joo Won ngả người tựa vào ghế, cười cay đắng: "Ha, gì vậy? Anh đến đây để đe dọa tôi à. Hiển nhiên đang đe doạ mà."
Không cần tôn trọng nữa. Thực ra anh đã chịu đựng khá lâu.
Anh không hề có ý định thuyết phục thằng nhóc này: "Hôm nay, tôi đến để chấm dứt chuyện của cậu."
"C-cái gì?"
Trước lời nói lạnh lùng đó, khuôn mặt của Jang Joo Won trở nên lạnh lùng.
Do Seo Jun không bao giờ nhả con mồi ra sau khi tóm được nó: "Cậu muốn bị quay phim bởi tôi, với tư cách PD đài truyền hình không? Cuộc sống thực tập sinh của cậu bắt đầu rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt nhất."
"Anh có thể đe dọa người khác một cách công khai như vậy sao?"
Không thể sao?
"Tất cả công sức cậu bỏ ra để được ra mắt, tôi có thể khiến chúng đổ sông đổ bể. Nhìn tôi có giống đang nói đùa không?"
Jang Joo Won.
Lần đầu tiên anh nghe thấy tên này, anh nghĩ anh từng nhìn thấy nó trước đây, không lâu sau Seo Jun đã nhớ ra.
Cậu ta được chọn làm thí sinh trong chương trình ra mắt thần tượng của SBC sẽ phát sóng vào nửa cuối năm nay.
Do Seo Jun tự giới thiệu bản thân một lần nữa kèm nụ cười cay nghiệt: "Cậu sắp tham gia chương trình Boy's Dream. Cậu có biết tôi cũng sẽ tham gia chương trình đó không?"
Chỉ với một câu đó, khuôn mặt của Jang Joo Won trở nên tái mét.