Ngay khi chúng tôi rời khỏi phòng tập, nơi không còn camera, sắc mặt của các thực tập sinh nhận đánh giá kém chùng xuống.
Đây là cảnh tượng kinh điển của cuộc thi thử giọng sống còn tàn khốc. Nếu ai đó mắc lỗi, họ không chỉ bị chỉ trích trước mặt tất cả thực tập sinh thôi đâu, lỗi đó còn được phát sóng trực tiếp trên TV nữa.
Tôi nghĩ mình đã thể hiện được hết khả năng tối đa ở một vai trò bị coi là gánh nặng với tôi.
Sau khi hoàn thành xuất sắc bài đánh giá giữa kỳ, Seo Han bước ra ngoài.
Chính lúc đó.
"Ê."
"...?"
Tôi quay đầu và nhìn thấy khuôn mặt mới gặp lúc nãy.
Main vocal team B có vẻ không giữ được bình tĩnh vì bị Kim Joo Hyun nhận xét thẳng quá.
Không có chủ đề gì để trò chuyện, tại sao anh ấy lại kêu tôi?
Seo Han, người chưa từng tiếp xúc với Lee Ha Jin kể cả kiếp này và kiếp trước, trả lời với giọng hơi khàn: "Vâng."
"Em hát hay lắm."
Hình như có gai nhọn trong câu khen ngợi của anh ấy.
Seo Han nhìn Lee Ha Jin, cậu hơi bối rối trước cách khiêu khích tinh tế bất ngờ.
"...?"
Lẽ dĩ nhiên, không phải không thể tìm ra lý do để giải thích cho thái độ này.
Chắc anh ta đã vô cùng tự mãn vào kỹ năng vocal của bản thân nên việc bị ca sĩ nổi tiếng soi mói cách hát khiến anh ta tổn thương lòng tự trọng dữ lắm.
'Sao anh lại chọn gây chiến?'
Như thể ai đó nắm lấy cổ áo anh ta, bắt anh ta đổi bài hát. Và Lee Ha Jin coi đối tượng đang thúc ép anh thành Do Seo Han.
Về đánh giá của team B, Do Seo Han đồng ý.
Một trong những yếu tố quan trọng trong cuộc thi thử giọng là lựa chọn đúng bài hát.
Biết lựa chọn bài hát phù hợp cũng là kỹ năng.
Tôi đã chứng kiến nhiều sân khấu, nơi mà họ hát những bài hát không vừa vặn với trình độ của mình và thất bại.
Vì không muốn đổ thêm dầu vào lửa, nên Seo Han trả lời với giọng vô cảm: "Cảm ơn anh. Tôi đã luyện tập rất nhiều..."
"Nhưng cậu lựa một bài không có nhiều nốt cao. Đây là giới hạn của cậu à?"
Anh ấy bao nhiêu tuổi
À, hai mươi mốt
'Anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ.'
Tôi nhận ra khi thấy anh ấy không thể kiểm soát nét mặt của mình.
'Vì anh ta làm được chuyện đó?'
Dù mới chỉ là thực tập sinh nhưng anh ấy cover được hầu hết các bài ballad khác nhau, hát nó như thể mình là ca sĩ có mười năm kinh nghiệm, nhai đầu bản gốc.
Vì lẽ đó anh ta lầm tưởng rằng mình có thể hát mọi nốt cao mà không hề bị căng cơ nhỉ...
Hiện tại, nếu đã phát hiện làm sai, anh nên tự khắc phục nó.
"À, vâng..." Khi Seo Han chuẩn bị trả lời.
"Ừ, nghe cũng đúng?" Một thanh âm vui vẻ chen ngang.
Đột nhiên, anh ta đi tới bên cạnh Seo Han, cười như thể đang tán tỉnh ai đó.
Seo Han quay đầu lại, bối rối vì thêm một vị khách bất ngờ xuất hiện.
"Tôi đoán đây là chiến lược? Không giỏi hát quãng cao nhưng thông minh?"
"...À?"
"Cậu cũng nên thay đổi đi. Nốt cao cậu hát, nghe cũng không tốt lắm đâu."
Đó là Lee Do Kyung.
***
"Wow, chuyện ban nãy hài thật. Cậu ta bỏ chạy, mặt thì như sắp khóc?"
Đúng như Lee Do Kyung tả, Lee Ha Jin chạy đi cùng vẻ mặt đần thối, như kiểu bị mắc nghẹn.
Có lẽ anh ấy không đủ cay nghiệt để đáp trả những lời chứa nhiều ẩn ý cay nghiệt từ Lee Do Kyung.
Sự khác biệt giữa ác giả vờ và ác thật sự.
À còn chuyện này nữa...
Lee Do Kyung thật sự ác hay không?
Tôi không hiểu ý định của anh ta.
"Hahaha." Lee Do Kyung gãi đầu cười đắc chí.
Thêm cả vụ việc của Kang Si Woo...
Hành động của Lee Do Kyung làm tôi mất thiện cảm.
Tôi có thể nói gì đây?
Do Seo Han 17 tuổi có thể đánh mất bình tĩnh vì sự khiêu khích của Lee Ha Jin và Lee Do Kyung.
Nhưng từ góc nhìn của người trưởng thành sống lâu hơn người khác tận 8 năm, tôi cảm thấy...
Lee Ha Jin không khác gì cá thái tuế, muốn kiểm soát mọi thứ.
(Thái Tuế theo quan niệm tín ngưỡng từ xa xưa là vị tướng quân cai quản trần gian suốt 1 năm. Trong thời gian 60 năm sẽ có 60 vị thay phiên nhau cai quản.)
Dù Lee Do Kyung ra mặt hộ tôi, nhưng...
Quy tắc của tôi là không đến gần những người có tính cách xấu xí.
Dù sao, có vẻ Lee Do Kyung thể hiện lòng tốt sai cách rồi.
"Tôi không biết làm vậy đúng không. Nhưng nhìn dáng vẻ đó, trông anh ấy như sắp đánh cậu."
"À."
"Có vẻ cậu thấy thoải mái hơn rồi?"
Không, tôi không muốn thoải mái với anh.
"Cấp bậc của anh ấy thấp, nên nếu phật ý, có lẽ anh ta sẽ đánh cậu, không có máy quay ở đây."
Lee Do Kyung dường như nghĩ rằng mình vừa làm việc tốt lắm nên tiếp tục nói không ngừng nghỉ.
"Đây là một xã hội phân chia cấp bậc nghiêm ngặt. Cậu thuộc tầng cấp cao bởi thứ hạng hiển thị trên bảng xếp hạng, việc lo lắng cho ai đó vì họ lỡ chân sa sút không cần thiết, đúng chứ?"
Lee Do Kyung mua một chai nước điện giải từ máy bán hàng tự động, ném nó cho tôi.
Sau khi bắt lấy nó, tôi nhún vai, nói mà không hề do dự: "Vậy anh giúp tôi vì nhận định rằng tôi không phải kiểu người dễ sa ngã phải không?"
"Haha, vì cậu có tính cách vui vẻ."
"..."
Căn bản, tôi không thích loại người có quan điểm như Lee Do Kyung.
Họ giả vờ mình thật thà trong khi đang nuôi một con rắn trong cơ thể - Mặt phật tâm ma.
Thoạt nhìn anh chàng này có tính cách độc miệng nói thẳng như Jin Se Hyun. Nhưng, Jin Se Hyun không bao giờ coi thường thực tập sinh khác vì thứ hạng anh ấy cao.
Vì vậy, hãy bỏ qua tất cả lời nhắc nhở vô dụng của Lee Do Kyung, đi vào vấn đề chính.
Tôi thấy rõ khi anh ta liên tục đảo mắt.
"Anh muốn thứ gì từ tôi à?" Tôi vừa hỏi vừa mở lon nước.
Với một lon nước giải khát.
Đây có phải là hối lộ không?
Lee Do Kyung, từng bị Kang Si Woo so sánh bằng 'kẻ đâm lén sau lưng'.
Tôi đang tự hỏi ai là người tiếp theo bị đâm...
Lee Do Kyung ngoan ngoãn trả lời: "Hãy chia lại part."
Vấn đề chính đây sao?
Tôi uống thêm nước, rồi nheo mắt lặp lại: "Chia phần của tôi?"
Tôi quyết định thử vận may, xem anh ta có định nói ra đối tượng bị đâm tiếp theo không. Nhưng càng nghe càng sốc.
"Ồ, đừng lo. Tôi không tới đây với mục đích tranh part của cậu, Seo Han."
"..."
"Cậu nhớ không, phần giới thiệu ở đoạn ba. Một giai điệu gần như đang đọc rap, tôi nghĩ nó sẽ hay hơn nếu hát bằng giọng của tôi."
Vì thế.
"Tôi muốn part này."
"... À."
Tôi buồn cười vì anh ta im lặng khi thảo luận chia part nhưng lại hành động thế này khi không có máy quay.
Tôi tự hỏi liệu Lee Do Kyung có thật sự muốn phần này không...
Hoặc anh ta chỉ muốn đâm thêm một nhát sau lưng Kang Si Woo, tôi không chắc lắm.
"Đó là một part khá quan trọng."
Lời bài hát đặc biệt ngọt ngào, vì vậy dù giai điệu đều đều như đọc rap nhưng miễn là làm tốt, bạn sẽ rất nổi bật.
Việc ai trong hai người họ quyết định diễn part này không phải chuyện của tôi, nhưng chỉ còn một tuần nữa là đến buổi biểu diễn.
Thật điên rồ khi phải thay đổi part ngay bây giờ.
Cần thời gian phân tích lẫn thực hành lại.
Lee Do Kyung đưa ra gợi ý như kiểu lừa gạt lòng tin của ai đó rằng anh làm tốt hơn.
Anh ta còn mặt dày đột nhiên đề xuất dù đã hoàn thành tốt bài đánh giá giữa kỳ.
Tôi lại uống nước, sau đó nói: "Tôi phản đối."
Nghe vậy, Lee Do Kyung bật cười: "Cậu thậm chí không thèm thử suy xét một chút?"
Bởi vì không đáng.
Tôi nhún vai truyền đạt ý kiến của mình: "Việc chia part đã xong, đánh giá giữa kỳ cũng tốt. Trong bài kiểm tra giữa kỳ không có bất kỳ lời nhận xét xấu nào, tôi không có lý do để phân chia lại part..."
"..."
"Hơn hết, tỷ lệ phân chia hợp lý, chẳng phải sẽ không công bằng nếu anh ấy bị lấy mất part đó sao?"
Có vẻ như Lee Do Kyung và Kang Si Woo đã bàn về vấn đề này với nhau nhưng kết quả không như Lee Do Kyung mong muốn, nên anh ta tới gặp tôi. Tôi không có ý định tham gia vào cuộc chiến của hai người đó.
Lee Do Kyung mỉm cười, thốt ra: "Tôi đã nói cho cậu nghe về lý do rồi. Không nhất thiết phải để tâm tới người sắp sa ngã, đúng chứ?"
Cách anh ta nói với giọng ác ý có vẻ tự nhiên hơn cách anh cười thân thiện.
Cảm giác như con người thật của anh ta rốt cuộc cũng lộ diện. Tôi bật cười, nhìn Lee Do Kyung: "Một đứa trẻ sẽ nhanh chóng ngã xuống ư..."
Có lẽ biện pháp này không sai.
Bởi vì Lee Do Kyung đã sống sót đến cuối cùng và ra mắt theo cách này.
Kiếp trước anh ta thành công, trở nên cực kỳ nổi tiếng.
Nếu là tôi kiếp trước, tôi sẽ 'là đứa trẻ nhanh chóng ngã xuống như lời Lee Do Kyung'.
Thế nên tôi càng ghét cách làm của anh ta hơn.
Tôi lắc đầu trả lời: "Có vẻ đây không phải là lý do hợp lý đâu. Tạm biệt."
Lee Do Kyung thở dài. Ánh mắt tỏ ra như đang thấy tiếc cho tôi: "Tôi đoán do cậu còn nhỏ nên không hiểu."
Ha, tôi còn nhỏ cơ đấy...
Tôi cau mày nhìn chằm chằm Lee Do Kyung. Những lời vô nghĩa lại tuôn ra từ cái mõm đó.
"Cần giao nhiều part cho người cần chúng hơn, hiện tại tôi chính là người đó, tôi đang rất tuyệt vọng."
"Vì thế."
"Kang Si Wo, anh ấy... Anh ấy có một chặng đường khác phải đi. Cậu có thể giao một part của anh ấy cho tôi không... Tôi không phải là rác rưởi, tôi chỉ tuyệt vọng quá thôi."
Ha, anh ta thật là...
"Do Seo Han, được không?"
"KHÔNG! Tôi không thể."
Khi tôi nhìn Lee Do Kyung với khuôn mặt bị choáng, anh ta nở nụ cười đen tối, chìa tay ra và nói: "Hãy làm tốt với những thứ không nên là của cậu." Một giọng nói kỳ lạ nhiều ẩn ý...
***
Anh ta nổi điên.
Mắt thì trợn trắng.
"Lee Do Kyung mười chín tuổi phải không?"
Không, làm sao một đứa trẻ 19 tuổi có nghĩ ra biện pháp thăng cấp điên rồ như thế này?
Anh ấy chỉ hơn tôi hai tuổi nhưng lại ăn nói như thể anh là người thông minh duy nhất biết cách sống sót trên thế giới này, và điều đó thật sự rất sốc.
"Thế giới này thật đáng sợ..."
Trẻ con thời nay đáng sợ quá.
Tôi tự lẩm bẩm với bản thân, cảm thán.
Trước tiên, bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của tôi, anh ta vẫn kiên quyết cho rằng part đấy là của anh ta, và rời đi với câu chốt hằn học.
Điều đó khiến tôi cảm thấy không an toàn.
Cảm giác như tôi đang đứng trên tâm bão.
Dù sao, chúng tôi vẫn phải luyện tập ngay cả khi cơn bão ập đến.
Tôi nhón chân, nhìn vào trong phòng tập.
"Anh ấy đến chưa?"
Kang Si Woo hứa với tôi, hôm nay sẽ cùng nhau xem xét part của cả hai.
Vì đến sớm nên tôi tưởng cửa phòng tập còn đang khoá, nhưng thông qua cửa tôi thấy hình dáng quen thuộc.
"Ồ, anh ấy tới rồi."
Thân hình cao lớn có thể nhận ra ngay trong nháy mắt, thậm chí từ xa, dù cách xa cả trăm mét, không còn nghi ngờ gì đó chính là Kang Si Woo.
Tôi cẩn thận, khẽ mở cửa phòng tập và đi vào trong.
Két
"..."
Không khí mùa đông còn lạnh hơn vì gương mặt cool ngầu của anh ấy. Kang Si Woo đứng ngay sát cửa sổ kèm vẻ mặt nghiêm túc như thể đang cực kỳ tập trung làm việc.
Có vẻ anh ấy không chỉ đợi tôi đến.
Lee Do Kyung đã đưa ra kiến nghị gây xung đột với Kang Si Woo, đó là cướp part của anh ấy. Tôi càng lo lắng hơn vì biết mối quan hệ của họ vốn đã không tốt.
Anh ấy đang làm gì vậy?
Nét mặt của Kang Si Woo hệt như đang nắm chặt cổ áo Lee Do Kyung vậy, nên tôi tiến tới gần anh ấy để kiểm tra trạng thái tinh thần của Kang Si Woo.
Róc rách.
Tiếng của nước rơi.
"Hửm."
Tôi nhìn quanh, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Đó là gì?
Xương rồng?!?
"...!"
Một chậu xương rồng nhỏ với giọt nước đọng trên từng cọng gai lọt vào tầm mắt của tôi.
Tôi tự hỏi anh ấy đang làm gì với vẻ mặt nghiêm trọng đó và kết quả là anh ấy cho xương rồng 'ăn'.
Kang Si Woo khẽ thì thầm với nét mặt cả thế giới đang sụp xuống.
"...Con đang héo dần."
Những chậu hoa này có ở đó từ lâu.
Tôi từng tự hỏi rằng vì sao những cái cây bị bỏ mặc một thời gian dài vẫn còn sống đến bây giờ. Có phải do anh ấy tưới nước cho nó không?
Kang Si Woo nhìn xuống cây xương rồng và mỉm cười.
Vì thế mà... Mảnh băng trên khuôn mặt lạnh lùng tan chảy hết ngay trong một giây.
"Con cần ăn nhiều hơn để lớn lên khoẻ mạnh."
Sự tử tế từ câu nói, đến giọng nói và vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy.
Có lẽ hyung này mới là người khó nắm bắt nhất.
Visual: Siberian Husky (nổi tiếng với vẻ ngoài tổng tài lạnh lùng)
Sở thích: trồng trọt
"Hmm, bạc hà cũng ngoan nữa."
"Ở phía kia."
"Một nhánh lá mới đang mọc lên..."
"Hyung?"
Kang Si Wo rốt cuộc cũng nhận ra sự có mặt của tôi, anh quay lại nhìn tôi với dáng vẻ hoảng sợ.
Lúc ấy, anh vội vàng giấu bình xịt nước sau lưng.
Giọng vốn trầm cố ý nói trầm hơn: "... Em đến từ bao giờ?"
"...Một lúc?"
"..."
Có cảm giác như tôi đang xâm chiếm lãnh địa của anh ấy vậy.
Tôi ngượng ngịu trực diện với ánh mắt như muốn giết người diệt khẩu của Kang Si Woo.
"Haha, cây xương rồng thật dễ thương."
Điều gì xảy ra với ánh mắt của hyung vậy? Khi nhìn vào xương rồng, nó hoàn toàn khác.
Tôi sẽ bất tỉnh nếu luyện tập cùng Kang Si Woo mang trạng thái hiện tại.
"Ừm." Tôi hắng giọng, làm dịu không khí.
"Anh luyện tập xong rồi à?"
"Anh đã luyện tập chưa?"
Những câu tôi thêm vào càng khiến không khí khó xử hơn.
Kang Si Woo chạm vào đôi tai nóng bỏng của anh, nhìn sang chỗ khác.
Không biết anh ấy có biết khung cảnh này không phù hợp với hình tượng của hyung không.
Anh ấy xấu hổ tới mức chỉ đứng đần ra, nhắm tịt hai mắt.
Một lúc lâu sau.
"..."
Trong khoảng không yên tĩnh, Kang Si Woo rốt cuộc cũng nói.
"Anh nói trước để em không hiểu lầm."
"Vâng?"
"Anh không thích xương rồng."
À.
Tôi hiểu...
"Hyung, bỏ bình xịt nước xuống rồi hẳn nói."