Stardust Project

chương 32: ý tưởng concept (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xịt.

Kang Si Woo vì quá xấu hổ mà lỡ tay nhấn nhầm nút công tắc và phun nước lên không trung, tạo ra cầu vòng nhạt màu.

May mà không trúng tôi.

"...Hyung?"

Nếu không khí này vẫn cứ tiếp diễn, tôi sẽ ngừng nói về chủ đề xương rồng và quên luôn buổi luyện tập hôm nay.

Tôi hiểu anh tuyệt vọng đến mức nào kể từ lúc phun nước vào không khí.

Có lẽ anh ấy thích xương rồng hơn người.

Tôi tôn trọng sở thích đó.

Tôi vô tình nhìn thấy cảnh anh đang chữa bệnh cho xương rồi thôi mà. Tại sao anh lại xấu hổ?

Tôi không nghĩ anh kỳ lạ lắm đâu, việc anh lẩm bẩm nói chuyện với cây cối không có làm hại ai hết á.

Để giảm bớt sự bối rối giữa hai chúng tôi, trước tiên, tôi đổi chủ đề khác.

"Vậy, hyung..."

"Tôi không thích xương rồng."

"Không... Bài hát..."

"A, xin lỗi."

Tôi lấy bình xịt khỏi tay Kang Si Woo. Sau đó, phun lên không trung tạo ra một màn sương.

Đẹp.

Tôi nhún vai và tiếp tục: "Em cảm thấy part của anh như đang lạc giữa ranh giới rap và hát. Em tự hỏi anh có muốn đổi sang part khác không?"

Chúng tôi phân xong part trước sự chứng kiến của camera, nhưng khi không có máy quay, có người tỏ ra không đồng ý.

Tất nhiên, qua bài đánh giá giữa kỳ, tôi chắc chắn phần phân chia part rất phù hợp với chất giọng của mỗi người.

Chỉ vì Lee Do Kyung không hài lòng nên tôi mới đánh liều hỏi thử Kang Si Woo có cảm nhận giống như Lee Do Kyung không thôi.

"Chuyên môn của anh là rap."

"Ơ, em xin lỗi."

Đây là câu trả lời bất ngờ.

Tôi đoán ra được đại khái là vocal không phải là mục tiêu của Kang Si Woo. Nhưng không ngờ sở trường của hyung là rap, chuyện này chưa từng được đưa vào tập đã phát sóng.

Chỉ cần nhìn vào vẻ ngoài và bầu không khí xung quanh của anh ấy, tôi nghĩ Kang Si Woo cực kỳ phù hợp với phong cách rap mạnh mẽ.

Bộ dáng lúc biểu diễn của anh sẽ như thế nào?

Như thể hiểu được suy nghĩ của tôi, Kang Si Woo ngạc nhiên, nói khẽ: "Biểu cảm đó là sao? Em tò mò à?"

Không phải tôi không nghĩ như thế.

"Ừ, ừm..."

"Em muốn nghe không?"

"Dạ?"

Anh ấy đột nhiên năng động một cách đáng ngạc nhiên. Tôi gật đầu, tỏ ra thích thú.

"Vậy thì anh sẽ rap một đoạn."

... Tôi nghĩ anh ấy chỉ làm tốt ở mức tầm trung.

Phần rap của Kang Si Woo vượt xa sự mong đợi của tôi.

Một đoạn rap được đọc nhẹ nhàng mà không có nhạc đệm.

Trên con đường em bỏ rơi anh

Thứ còn xót lại chỉ là cái cớ

I think , I think, I think, anh vẽ hình dáng em

Như bảng màu sắc, như một mảnh sao băng không thể xoá nhoà

"A."

Cách diễn đạt tốt đến mức không có chỗ để bắt bẻ. Không có nhạc đệm nhưng lại nghe ra nhịp điệu.

Khác hẳn với giọng hạt ảm đạm trước đây, phần rap có cảm xúc tự nhiên vượt bậc.

"Anh giỏi vậy sao?" Nói thật, tôi rất bất ngờ.

Có phải vì ấn tượng của Kang Si Woo ở kiếp trước ảnh hưởng tới tôi không, tôi cứ vô thức hình dung ra thứ khác?

Kang Si Woo trong ấn tượng của tôi là thực tập sinh mờ nhạt nhớ không rõ ngũ quan cụ thể, bị loại ngay từ vòng đánh giá đầu tiên.

Tôi không biết sở trường rap mà anh ấy nói giỏi đến nhường này.

Không, tại sao phần rap này không được phát sóng?

"Em nghĩ hyung nên vào team rap. Lãng phí quá, tại sao anh lại vào đội này với tư cách vocal chứ?"

"Anh cũng hy vọng như thế... Ừm, trò chơi sống còn không bao giờ diễn ra theo ý muốn của bản thân mà."

Kang Si Woo nhún vai, nói tiếp: "Anh chưa thể hiện được gì để được công nhận là rapper cả."

"Đó là sự thật nhưng..." Tôi thậm chí không biết anh có thể rap và rap cực giỏi.

Ngẫm nghĩ lại thì, tôi nghĩ anh ấy đã chuẩn bị phần rap cho vòng đánh giá cá nhân. Nhưng thời gian chờ đợi thi dài, có lẽ anh ấy bị phân tâm không diễn tốt như mong đợi và sân khấu của anh ấy bị chỉnh sửa hoàn toàn trên tập phát sóng.

Tôi nghiêng đầu hỏi: "Nếu anh có trình độ cỡ này, không phải anh nên ở lớp A sao?"

"Anh nhảy không tốt lắm."

"Không, xét về tổng thể, anh đủ để lên cấp."

Tuy trông hơi đáng sợ nhưng visual của anh hợp với thời thượng. Khí chất mạnh mẽ nhưng có đặc trưng riêng khiến anh có thể áp đảo mọi thí sinh khác.

Đoạn rap đó sẽ còn nổi bật hơn nếu đủ thời gian để toả sáng. Tuy nhiên, tất cả các cảnh đã bị cắt sạch.

Đột nhiên, một ký ức hiện lên trong đầu tôi.

Không thể nào?

"Tưởng tượng xem nếu anh không thể lên hình vì thoả thuận không muốn công khai chuyện đó, có đáng không? Anh nên biết ơn tôi."

Lee Do Kyung đã nói như vậy.

Có lẽ Kang Si Woo cũng nghĩ tới chuyện này, anh nói.

"Anh đoán anh làm phật lòng PD chăng."

***

Kang Si Woo là kiểu người hiếm khi chia sẻ cảm xúc thật của bản thân.

Còn có một hyung khác có tính cách tuơng tự.

Seo Yi An.

Trong khi Seo Yi An có xu hướng giấu kín nỗi lòng vì sợ điều anh nói ra có thể làm phiền hà người khác thì Kang Si Woo lại hơi khác một chút.

Kang Si Woo không muốn lộ điểm yếu của anh.

Anh ấy có cho rằng thể hiện mặt yếu đuối là chuyện xấu không?

Không biết vì lý do gì mà Kang Si Woo đang xây một bức tường thành giữ khoảng cách nhất định với mọi người.

Anh ấy là nhân vật khác hẳn Lee Do Kyung, hễ anh ta mở miệng anh ta chỉ nói điều có lợi cho mình.

Và dường như anh ta thấy thoải mái với Kang Si Woo, anh ta thậm chí còn bộc lộ con người thật.

Đó là dáng vẻ lạnh lùng đến mức sởn gai ốc. Giọng nói lạnh lùng như sứ giả đến từ cõi chết.

Kang Si Woo nói bằng giọng trầm nhưng ấm hơn bình thường: "Hơi khó để kể em nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng anh đã làm một việc đáng để bị vậy."

Đúng như dự đoán, y hệt câu nói hiện lên trong ký ức của tôi.

Khuôn mặt Kang Si Woo như đang cay đắng, anh chế giễu: "Có lẽ có rất nhiều người muốn anh bị loại, bây giờ chắc họ cũng đang hoang mang lắm với câu hỏi 'làm cách nào mà anh có thể vào vòng trong dù chỉ xuất hiện thoáng qua trên màn hình?' Nhưng đến bây giờ, không phải số người đó đã giảm một nửa rồi sao?"

Rất nhiều người bị loại ở vòng đầu và dự kiến số người bị loại ở vòng này cũng nhiều tương đương.

Hình như Kang Si Woo không nghĩ rằng anh sẽ sống sót lần này.

"Anh thậm chí không mong đợi bản thân sẽ tiến xa đến vậy. Anh chỉ luôn mang theo suy nghĩ vì đây là sân khấu cuối cùng nên anh phải cố gắng hết sức thôi."

Với suy nghĩ đó, anh ấy đã luyện tập đến tận khuya.

Tôi cùng luyện tập với anh ấy rất lâu nên Kang Si Woo mới dần mở lòng như thế này.

Cá nhân tôi...

Tôi tôn trọng hyung.

Tuy không biết lịch sử gia đình mà Lee Do Kyung tìm mọi cách vạch trần là gì.

Tôi không biết cuộc xung đột với PD diễn ra thế nào.

Tôi thậm chí còn chưa biết rõ con người hyung...

Tuy nhiên, dù biết bản thân bị nhiều người nguyền rủa sẽ thất bại, thật tuyệt khi thấy hyung vẫn cố gắng nhường này.

Đó là tinh thần thép mà ngay cả tôi, người đang sống kiếp thứ hai, cũng không thể học được.

"Thật kinh ngạc."

"Gì cơ?" Khi tôi nhìn anh với ánh mắt kính trọng, Kang Si Woo đáp lại tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

"À."

Trước khi tôi kịp đáp, Kang Si Woo nói: "Anh đã luyện xong rồi. Em kinh ngạc về gì vậy?"

"..."

"Quên đi. Dù sao nhìn biểu cảm của em cũng không giống chuyện tốt."

"Ừm. Em sẽ xoá nó khỏi tâm trí."

Tôi không có ý định cứ suy xét chuyện này mãi, lắc lắc đầu để nhanh quên hơn: "Ồ, em quên rồi..."

"..."

"...Em sẽ tập trung vào ca hát."

Kang Si Woo bật cười, lấy tờ giấy in lời bài hát ra khỏi túi.

***

Sau buổi tập dài đến tận khuya.

Kang Si Woo và tôi trở về với chiếc cổ gần như mất giọng.

Lúc này, cuộc trò chuyện với Kang Si Woo lại văng vẳng trong đầu tôi.

Tôi đã cố gắng xoá nó, nhưng câu chuyện như drama thế này khó mà xoá ngay được.

Vẫn còn một câu hỏi chưa được giải đáp.

Lịch sử gia đình mà Lee Do Kyung nhắc tới là gì?

"Hừm." Khi Kang Si Woo kiểm tra lyrics, tôi đã lén quan sát anh kỹ lưỡng.

Tôi có trực giác tốt nên tôi thường phát hiện ra nhiều chi tiết nhỏ mọi người thường bỏ qua.

Kang Si Woo hình như được nuôi dưỡng một cách xa hoa trong một gia đình có gia thế lớn.

Chiếc đồng hồ anh đeo... Nhìn sơ qua cũng biết thuộc thương hiệu xa xỉ.

Nó khoảng bao nhiêu?

Đôi giày anh mặc cũng không phải dạng vừa đâu.

Và càng quá đáng là hyung mặc nó không phải vì khoe khoang, mà do nhà hyung chỉ có những thứ như vậy.

Lời nói của Lee Do Kyung không phải vô căn cứ.

'Hãy làm tốt với những thứ không nên là của cậu.'

Ý của anh ta lúc đó là như vậy sao? Tôi hiểu theo cách này đúng chứ?

Anh ta đố kỵ với những gì Kang Si Woo có, và rồi mỉa mai Kang Si Woo không tuyệt vọng bằng anh ta?

Tôi tự hỏi Lee Do Kyung có phải kẻ thích suy diễn không.

"Kang Si Woo có vẻ chân thành..."

Bạn không nên đánh giá người khác khi chỉ tiếp xúc họ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng đây là thứ tôi thấy ở Kang Si Woo.

Cho dù có gia thế như thế nào, anh ấy không hề muốn lợi dụng nó.

Ít nhất, tôi có thể khẳng định Kang Si Woo thành thật hơn Lee Do Kyung.

Đúng lúc tôi đang chìm đắm trong suy luận.

"Này, Do Seo Han!"

"...?"

Một khuôn mặt bỗng nhiên xuất hiện.

"Úi trời, em út gặp rắc rối gì à?"

Thật sự bất ngờ, Seo Ha Im đột nhiên ló đầu ra khỏi tường.

Tôi bị sốc khi nghe Seo Ha Im nghiêm túc nói: "Em thực sự giống một chú hamster. Vì em giống hamster nên em sẽ biến thành hamster phải không?"

"Vâng?"

"Chính nó! Vẻ mặt kinh ngạc của em, em giống hệt chú chuột mới chui ra khỏi hang."

"Vì em bị giật mình. Vì anh đột nhiên xuất hiện." Tôi mỉm cười, trả lời.

"Tại sao em lại ở đây?"

"Ừm? Em đang trên đường về ký túc sau khi kết thúc buổi tập."

"Em có nhớ ngày mai có buổi chụp ảnh theo concept không? Em không tính ngủ à?"

À... Chụp theo concept.

"Tất nhiên là em nhớ rồi..."

Ôi không.

Tôi nhớ chuyện này nhưng quên lên kế hoạch.

Vì tôi và Kang Si Woo hợp nhau hơn cả mong đợi nên hôm nay đã luyện tập quá thời gian dự định.

"Em hơi lo lắng về biểu diễn hơn vì còn ít thời gian quá."

"Team của anh cũng thế. Em biết không? Jin Se Hyun chẳng bao giờ chịu về ký túc xá sớm."

Ai cũng làm việc chăm chỉ.

Tôi gật đầu cười.

Seo Ha Im tự nhiên đặt tay lên vai tôi: "Vậy em đã quyết định ý tưởng concept chưa?"

"Ồ, ý tưởng hả? Hừm..."

"PD nói chuyện này rất quan trọng, liên quan đến nhiệm vụ vòng sau nhỉ."

"Đúng thế."

Một buổi chụp ảnh dựa theo ý tưởng của bạn.

Có thể sử dụng bất kỳ đạo cụ nào và quay một đoạn video dài 1 phút.

Video được biên tập lại sẽ phát hành trên YouTube.

Nhìn sơ qua, người ta sẽ nghĩ video chỉ nhằm mục đích đơn thuần là thu hút thêm người xem.

Nhưng không chỉ có vậy thôi đâu.

Nếu bạn thông qua vòng đánh giá nhóm thứ 2 này, nhiệm vụ thứ 3 đang chờ bạn.

Vòng này, team được chỉ định theo số phiếu bầu của người hâm mộ.

Đương nhiên, bài hát phải thi cũng do họ chọn.

Tóm lại, buổi chụp ảnh concept ý tưởng có nghĩa như sau:

Tôi giỏi cái này,

Vì vậy, làm ơn cho tôi hát bài ấy!!

Đây giống như một cơ hội mà tổ sản xuất trao cho bạn để bạn kêu gọi người hâm mộ của mình lựa chọn theo ý bạn muốn.

Không thể bỏ qua cơ hội này được, thật sự.

"Anh nghĩ em không cần lo lắng đâu. Em là chú hamster dễ thương đầy tự tin. Không ai có thể thắng được độ dễ thương của em, vậy nên chúng ta lập team vào vòng sau nhé."

"... Xin đừng tâng bốc!"

"Được rồi!"

"Ha."

Mắt anh ấy sáng lấp lánh, nhìn tôi lắc đầu: "Tại sao lại không? Em định lên concept thế nào?"

Nói thật, tôi đã nghĩ ra một ý tưởng hoàn hảo cho mình.

"Em nghĩ em có định hướng rồi."

Truyện Chữ Hay