Stardust Project

chương 30: khoảng cách

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào ngày đánh giá luyện tập giữa kỳ.

Tiếng vỗ tay hoan nghênh vang vọng khắp phòng tập yên tĩnh.

Huân luyện viên Yoo Min Seo nhìn nguyên nhân chính của sự hoan nghênh. Ngồi cạnh cô là Kim Joo Hyun, ca sĩ ballad nổi tiếng, và là khách mời đặc biệt của chương trình.

Một trong những ca sĩ hoạt động lâu năm có thâm niên trong ngành mà cô từng gặp.

"Có gương mặt nào cô đặc biệt chú ý xuất hiện ở đây không?"

Đôi mắt Yoo Min Seo sáng ngời, sau gọng kính sừng đen.

Huấn luyện viên Yoo Min Seo thầm hy vọng tên của người cô muốn nghe được cất lên, nhưng không may, ánh mắt của cô ấy lại dừng ở trên người thực tập sinh khác.

Main vocal của Team Vocal B, người mà khán giả sẽ đưa lên bàn cân so sánh với Do Seo Han.

"Lee Ha Jin, anh bạn này có vẻ ổn."

Nếu cô ấy đã xem hết các tập được chiếu, bao gồm quá trình đánh giá của anh chàng này thì lời nhận xét đó hợp lý.

Lee Ha Jin là thực tập sinh có kỹ thuật thanh nhạc xuất sắc nhưng bị giáng xuống cấp B vì thiếu tài năng biểu cảm trên sân khấu lẫn vũ đạo còn thiếu sót.

Yoo Min Seo cũng từng cố gắng cho cậu ấy lên cấp A nhưng bị các huấn luyện viên khác cự tuyệt.

Huấn luyện viên Yoo Min Seo gật đầu đồng ý, dù cô hơi thất vọng.

"Vậy chúng ta xem Team Vocal B trình diễn trước nhé?"

"Ừ, vâng!"

"Ê... Này, dậy thôi!"

Các thí sinh team B căng thẳng hơn vì câu nói của giáo viên Yoo Min Seo, đồng loạt đứng dậy, bước ra.

Đội này dường như được phân chia đúng vai trò nhất, vì tất cả thành viên đều từng nói chuyên môn của bản thân là vocal ở vòng đầu.

Team A được đánh giá cao hơn một chút vì có 2 hot mem, nhưng liệu giọng hát có ngang bằng với độ nhận diện không?

Huấn luyện viên Yoo Min Seo nhanh chóng đưa ra quyết định, nói khi để mắt máy quay: "Team B, các bạn có tự tin không?"

"Vâng, có ạ." Hát chính team B - Lee Ha Jin - nhướn mày trả lời.

Dù chỉ thoáng qua, nhưng thần thái đôi mắt ánh lên tất cả.

'Cô hỏi vậy vì tin tưởng tôi chắc chắn thắng trong trận thi Vocal này phải không?' Lee Ha Jin dường như đang nói câu đó bằng mắt.

'Anh bạn này cũng là người dễ đọc.'

Những đứa trẻ kiểu này xuất hiện khắp chương trình.

Cô không biết liệu cậu ta có thể sống sót trong một chương trình sống còn tàn nhẫn với tính cách kiêu ngạo như vậy không, nhưng...

Tinh thần háo thắng đó cũng đồng nghĩa với có nhiều đam mê trong âm nhạc, vì thế cậu ấy không phải là mẫu người cô không thích.

Cô gõ nhẹ cây bút bi lên bàn, ngẩng đầu: "Vậy thì bắt đầu thôi. Cậu đã chuẩn bị bài hát nào?"

"Tôi đã chuẩn bị Hold Me!"

"Ồ, bài đó sao?"

Bài hát team B lựa chọn là bản ballad nổi tiếng 'Hold me', trong đó có hai đoạn điệp khúc có độ khó cao.

Và đây cũng là bài hát được hát nhiều nhất ở tiệm karaoke nên không cần bàn luận về độ nổi tiếng của Hold me rồi. Vấn đề chủ yếu là điệp khúc của bài hát này cực kỳ khó.

"Bạn sẽ có tất cả hoặc không có gì cả."

Nếu thành công, bạn đạt được danh tiếng vang dội; nếu thất bại, màn trình diễn trở thành sân khấu tệ nhất trong cuộc đời team này.

Cô hy vọng là vế đầu.

"Bạn chọn bài hát này vì bạn tự tin sẽ hát tốt, đúng không?"

"À..."

"Vâng, tất nhiên."

Chính Lee Ha Jin cắt ngang khi các thành viên team B đang do dự có nên nói thật hay không.

Không nhất thiết phải giải thích tâm trạng của mỗi người, anh sẽ chỉ huy toàn bộ dàn đồng ca, thế là xong.

Huấn luyện viên Yoo Min Seo gật đầu, ra hiệu.

Ngay khi âm nhạc vang lên, Lee Ha Jin lập tức chộp lấy micro.

Hold me

Em là người duy nhất có thể ôm lấy anh

Chắc hẳn anh chàng này đã luyện tập rất nhiều để giọng hát được hoàn hảo như vậy.

Con đường chúng ta sẽ đi để gặp được nhau

Dù khoảng cách xa nhường nào - Anh vẫn có thể chịu đựng

'Xong nốt cao đầu rồi.'

May mắn không có sự cố nào xảy ra. Lee Ha Jin hát với thái độ tự tin, phát ra một âm thanh sảng khoái.

Người này có đúng là giọng hát chính không?

Đôi mắt Kim Joo Hyun mở to, nhưng lông mày nhíu lại ngay khi câu sau được cất lên.

Ngay đoạn điệp khúc được đề cập trước đó.

Ở nơi ấy - Anh sẽ ở đó mãi mãi

Vì anh tin chúng ta sẽ bên nhau trọn đời

Wow-uh-uh-uh-uh

Mặt Lee Ha Jin đỏ bừng vì những nốt quá cao ngày càng tăng dần.

Vì bài hát khó nên việc nối và giữ nốt cao liền mạch làm anh ta bị căng cơ cổ.

Anh sẽ chờ ở đó mãi mãi

Bởi vì anh tin em cũng sẽ như thế

Các thành viên khác dường như đã từ bỏ hát cùng đoạn điệp khúc, họ tỏ ra thiếu tự tin.

Cuối cùng, Lee Ha Jin độc tấu những nốt cao một mình.

Sân khấu kết thúc bằng khuôn mặt sắp nổ tung của Lee Ha Jin.

"Ừm... Ha, tôi hiểu rồi." Sau khi bài hát kết thúc, Kim Joo Hyun bình xét.

Huấn luyện viên Yoo Min Seo gật đầu lắng nghe.

"Vâng, trình diễn tốt."

Chắc chắn không phạm lỗi nào.

Đúng như dự đoán, Lee Ha Jin là ca sĩ xuất sắc với đầy đủ kỹ năng thanh nhạc.

Kim Joo Hyun day thái dương, suy nghĩ một lúc về điều gì đó.

'Tôi nên giải thích như thế nào, bắt đầu từ đâu đây?'

"Bây giờ bạn còn hát tiếp được không? À, nhìn sơ qua thì có vẻ mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp nhỉ... Nhưng, trông bạn như đang cảm thấy khó khăn lắm, đúng chứ?"

Đó là sự lựa chọn hay để phô bày hết kỹ năng của Lee Ha Jin. Nhưng vấn đề là khó xử lý bài hát một cách hoàn toàn triệt để.

"Xét theo quãng giọng của bạn, bạn có tự tin sẽ hát được hết bài. Nhưng xét theo bộ dáng khi hát, trông bạn không thoải mái. Lần này bạn không mắc lỗi nhưng những lần sau thì sao? Bạn làm tôi lo vì điều đó."

"..."

"Nói thẳng là, với trình độ hiện tại của bạn, bạn không thể xử lý tốt Hold me được."

Đây là một lời bình có thể bị chỉnh sửa và chiếu lên TV với nội dung như sau: "Đây không phải là cấp bậc, bạn có thể xử lý."

Dù có nguy cơ bị chỉ trích vì phán xét thẳng thắn quá, nhưng Kim Joo Hyun có lý.

Cô không biết thực tập sinh đó có thể chấp nhận lời nhận xét kế tiếp không.

"Tôi cảm giác như bạn đang mặc bộ quần áo không vừa người? Nó hơi rộng phải không, bạn thấy sao?"

Lee Ha Jin lên tiếng, tỏ ra không hài lòng: "...Tôi không mắc lỗi nào cả."

"Đổi bài hát thì sao?"

"Tôi lên tất cả kế hoạch luyện tập, chia part và thực hành. Không còn nhiều thời gian, thực tế có hơi..."

"Ừ." Kim Joo Hyun lắc đầu. Nếu họ đã từ chối khéo như này, cô không thể nhất quyết bắt họ nghe theo lời mình được: "Được rồi."

"Tôi đã biết. Cố lên." Yoo Min Seo cắt đứt cuộc trò chuyện bằng một nụ cười ngượng ngùng, và bài đánh giá giữa kỳ của team B kết thúc trong bầu không khí lạnh lùng.

Lee Ha Jin im lặng ngồi xuống ghế với nét mặt khó chịu.

Ánh mắt của Yoo Min Seo đã chuyển sang đội kế tiếp.

"Hmm... Thế còn team tiếp theo thì sao?" Yoo Min Seo cầm tư liệu, nói.

'Tôi hy vọng nhóm này có thể xoá đi nỗi thất vọng do nhóm trước tạo ra.'

Team Vocal A bao gồm Do Seo Han, Lee Do Kyung và Kang Si Woo.

"Main vocal của nhóm này đâu, Do Seo Han?"

"Vâng, là tôi."

Yoo Min Seo nói nhẹ với đôi mắt mong đợi: "Bạn hiểu ý tôi chứ?"

"À... Vâng!" Seo Han mỉm cười, dù đang do dự.

Yoo Min Seo thích sự trung thực khiêm tốn đấy.

"Đây là sự lựa chọn của team A... 'First Confession'?" (Lời tỏ tình đầu tiên)

"Vâng, đúng vậy."

"Thật bất ngờ."

Chọn bài này khiến cô khó hiểu không kém gì việc Do Seo Han vào nhóm vocal và trở thành hát chính.

'Tôi không ngờ các cậu ấy mang một bản tình ca ngọt ngào vào cuộc thi thanh nhạc.'

Huấn luyện viên Yoo Min Seo nhìn sang bên cạnh.

Đôi mắt Kim Joo Hyun đã tắt nắng, có lẽ vì quá thất vọng bởi nhóm trước.

Mắt Yoo Min Seo quay lại trung tâm phòng tập với cái nhìn tinh tường, sẵn sàng đánh giá.

Cô cũng thất vọng vì Hold me. Cô chỉ hy vọng team A biết chọn trang phục có size và màu sắc vừa vặn với họ.

Lúc này, Do Seo Han mở đầu bài hát.

Khoảnh khắc em đến, thế giới này ngừng quay

Anh tin rằng đây là tình yêu

Một âm thanh nhẹ nhàng khiến bạn mỉm cười lập tức ngay khi nghe thấy.

Chất giọng của Do Seo Han phù hợp với thể loại này tới mức mà khiến tim người nghe rung động.

Anh muốn biết

Mọi thứ về em

Xây một bức tường trắng

Một nơi em không thể xông vào

Trước khi anh kịp nhận ra, em đã đặt chân lên

Khuấy động lòng anh

Phút chốc, giọng hát của Lee Do Kyung hoà quyện vào giọng hát của Do Seo Han.

'Đây là kỹ năng bất ngờ đấy.'

Lee Do Kyung cũng thể hiện sự tiến bộ về thanh nhạc của mình, nhưng Yoo Min Seo tập trung vào người kia hơn.

Em có biết

Áo thun bị dính sơn

Anh thích ở cạnh em

Phát âm rõ ràng, cao và khoẻ.

Đây là cách hát chuẩn nhất, không cần quá nhiều kỹ thuật, nhưng nốt vẫn đầy đặn, cao vút, cách hát Yoo Min Seo thích nhất.

'Ai đó quen tôi sẽ nghĩ rằng bạn được tôi dạy kèm riêng mỗi ngày cho xem.'

Như kiểu học sinh biết hết ý định của người ra bài ấy... Vì sao cậu ấy lại trình diễn giống hệt mong muốn của cô vậy?

Anh muốn biết

Mọi thứ về em

Thế giới đen trắng của anh được em tô màu

Nghe này, em là tất cả của anh

Xét theo đánh giá khách quan, kỹ thuật thanh nhạc kém hơn Lee Ha Jin một bậc.

Đó là khoảng cách không thể đuổi kịp vì sự khác biệt của quãng giọng và chuyên môn.

Tuy nhiên, cô chưa từng nghĩ tới Seo Han có thể chứng minh được: Tôi có thể thu hẹp khoảng cách đó, chỉ bằng cách chọn đúng một bài hát thích hợp.

Sân khấu của team B chỉ toàn sự bất an.

Sân khấu của team A: tự do, sảng khoái.

Kang Si Woo hát với giọng hờ hững. Không hề bị lố mà nó thậm chí hoà quyện tự nhiên với âm thanh của Do Seo Han.

Cách hát độc đáo như đang rap lọt vào tai Yoo Min Seo.

Đối với anh, em là âm nhạc

Là thứ anh không thể ngăn cản

Em sẽ không thể quay lại như cũ

Vì thế giới của em đã trở thành của anh

Anh muốn biết

Mọi thứ về em

A-AH

Cuối cùng là nốt cao nổi bật.

Khoảnh khắc ba người hoà thanh tạo nên một bức tranh lớn.

Kim Joo Hyun thốt lên mà không hề nhận ra: "Cái gì?"

Đây là đội cô không đặt kỳ vọng.

Chắc chắn rồi... Rõ ràng kỹ năng thanh nhạc của mỗi thành viên trong team này đều không nổi bật.

Thậm chí, center còn là Do Seo Han.

Sao có thể? Xen lẫn trong âm thanh bắt tai của Lee Do Kyung và màu giọng ấm của Kang Si Woo, giọng hát của Seo Han được tô một màu mới, vô cùng bắt tai.

"Bạn này thực sự rất giỏi."

Do Seo Han tạo ra một nốt cao hơn 2 người còn lại, và khiến Yoo Min Seo hài lòng.

Hát hai lần quãng 8, được cho là cực hạn của Seo Han,

nay cậu ấy đã phá vỡ nó.

Kim Joo Hyun không thể giấu nổi nụ cười khi thấy cảnh này.

'Tôi từng cho rằng đây là cuộc chiến mà đã phân định thắng thua từ trước.'

Nhưng sân khấu này, nó có đầy đủ trọn vẹn.

Niềm tự hào và sự khách quan.

Không phục hiện thực và theo đuổi lý tưởng.

Phần thắng thuộc về người lên sách lược.

Yoo Min Seo mỉm cười hài lòng khi chứng kiến chiến thắng đó.

'Chính là nó.'

Bức tranh cô muốn xem.

Sân khấu cô mong đợi.

'Cậu ấy làm tốt dù ở vị trí nào.'

Thoạt nhìn, đây là vai trò cực kỳ bất lợi cho Seo Han. Nếu vào team dance, Do Seo Han có nhiều không gian thể hiện bản thân hơn. Cậu ấy phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực để lấp đầy thiếu hụt về giọng hát đây? Đây là thứ có thể thấy bằng mắt trần mà không cần đến biên tập viên nhấn mạnh bằng cách cắt ghép.

Cô không thể không khen ngợi cậu ấy.

"Làm tốt lắm."

"Các bạn, thực sự rất, rất giỏi đấy."

Yoo Min Seo có vẻ hơi phấn khích quá rồi.

Truyện Chữ Hay